Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Nhớ mãi không quên
Ngồi trên xe, Tinh Tuyết giãy giụa trong vô vọng. Cô có nói thế nào anh cũng không buông cô ra, thậm chí còn dùng sức ép cô phải ngồi yên trong lòng anh.
Còn cứ nghĩ anh đưa mình về nhà cũ nhưng không phải vậy. Nơi này là nơi quỷ quái nào cô chưa từng nhìn thấy. Có lẽ hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn tháy nơi này. Đây không giống căn nhà, nó giống một căn cứ bí mật của tổ chức nào đó thì đúng hơn. Còn bao quanh là tường sắt cao rồi còn bên ngoài là các lùm cây cao chọc trời vậy.
Chưa đi vào bên trong nhưng Tinh Tuyết đã nghe thấy tiếng súng, còn cả tiếng con thú hú nữa. Cả người cô run lên còn nhìn về phía Nhất Thiên. Trước kia nhìn anh dù có độc ác đánh cô thế nào thì nó cũng chả giống bây giờ. Liền có cảm giác đây không phải Nhất Thiên mà cô từng quen.
Đôi mắt óng lệ của Tinh Tuyết, từng giọt nước mắt rơi xuống cô không thể kiểm soát nổi. Nhất Thiên cảm nhận được sự run rẩy đó của Tinh Tuyết. Anh cúi xuống nhíu mày nhìn cô.
- Em... xin anh cho em... về nhà. - Tinh Tuyết đưa tay nắm nhẹ gấu áo của Nhất Thiên để nói.
Cô cảm nhận được rằng nếu đi vào trong kia thì cô sẽ không thể nào thoát ra được. Cô rất sợ.
- Từ giờ nó là nhà của cô. - Nhất Thiên đưa tay lau nước mắt cho Tinh Tuyết rồi nói.
Dù hành động có vẻ cưng chiều là vậy nhưng Tinh Tuyết vẫn cảm thấy lạnh gáy. Cô biết phải làm sao bây giờ, cô không muốn ở nơi này. Nhưng nếu gia đình cô bị thương thì sao? Cô không muốn vì cô mọi người bị thương.
- T... tại sao?... Tại sao phải... làm như vậy?
- Cô biết đặt câu hỏi như vậy, sao không biết đặt cái não vào đúng vị trí? Cô là ngốc thật hay là giả ngốc?
- Anh... anh đã nói... yêu em. Anh... nói dối sao?
Tinh Tuyết phải lấy hết can đảm mới dám hỏi anh nói dối hay không. Cô sợ nếu sau khi hỏi anh nói là thật thì trái tim cô sẽ vỡ vụn ra mất. Cô biết mình không nên yêu anh nữa, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng nhớ đến anh. Nó thật sự rất khó để thay đổi.
Nhìn đôi mắt chất chứa hi vọng của Tinh Tuyết, Nhất Thiên im lặng không nói gì. Anh có nói dối hay không, chính anh còn không biết anh có nói dối hay không.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Tinh Tuyết. Khi đó cô cùng ba mình đi dự tiệc thành lập của Dương gia. Anh còn nhớ khi đó cô mặc chiếc váy trắng ngọc, đôi mắt cô trong veo như làn nước. Cô xinh đẹp, còn trong sáng khác hoàn toàn các cô gái ở đấy.
Trong lần đó còn có vụ đánh nhau xảy ra. Tinh Tuyết thì sợ hãi chỉ đứng né sau ba và vệ sĩ của gia đình. Khi đó trong đầu Nhất Thiên lại có một suy nghĩ, anh muốn lấy cô. Nhưng chỉ đơn giản là muốn cưới cô về, chứ anh chưa có tình cảm với cô.
Thậm chí anh còn diễn trước mặt Tinh Tuyết, để cô thấy mọi điểm tốt của anh. Tinh Tuyết khi đó còn mê mệt anh, nhưng anh lại không cảm thấy phiền. Lần đầu tiên anh có cảm giác không khó chịu khi bị nữ giới suốt ngày bám theo.
Nhưng bây giờ xem ra không cần phải diễn gì hết.
Chiếc xe đi vào bên trong. Cửa cổng cũng đóng chặt lại. Tinh Tuyết sợ hãi run bần bật nhưng cô không thể làm cách nào khác.
Nhất Thiên mở cửa xe bế Tinh Tuyết đi vào bên trong.
Ngôi nhà này âm u đến lạ. Tinh Tuyết sợ hãi nắm chặt tay áo của Nhất Thiên. Cô biết làm gì bây giờ? Nhất Thiên cô từng yêu bây giờ liền thay đổi chóng mặt không thể nhìn nhận ra được. Một tia sáng len lỏi bên trong anh cô cũng không nhận ra.
Bế Tinh Tuyết lên trên phòng đặt cô trên chiếc giường lớn rồi còn không thèm đóng cửa lại. Bởi vì xung quanh đây đều trong tầm kiểm soát của anh. Chỉ cần cô chạy ra khỏi căn phòng, hay là đi đến bất cứ nơi đâu, anh đều có thể kéo cô quay lại.
Nhất Thiên không nhanh không chậm mà cởi từng cúc áo của mình. Tinh Tuyết nhìn vậy thì sợ đến bạc mặt, cô không muốn ở đây. Nhìn thấy cánh cửa mở ra, Tinh Tuyết không nghĩ liền chạy về phía trước. Nhất Thiên vẫn đứng tại chỗ cởi hết cúc áo rồi mới quay lại nhìn. Tinh Tuyết vẫn không dám ra khỏi cửa phòng, bên ngoài còn có lính canh rồi còn cả thú dữ. Chân cô run rẩy còn khuỵu ngã xuống. Khuôn mặt thất thần, cô gần như không có hi vọng thoát ra khỏi đây được rồi.
Cởi bỏ chiếc áo sơ mi, để lộ cơ thể cường tráng, săn chắc của mình. Nhất Thiên đi đến kéo Tinh Tuyết ném cô về chiếc giường ban nãy. Đầu óc Tinh Tuyết lúc này đã ong cả lên. Cô còn chưa kịp bình thường trở lại thì liền nghe tiếng xé vải. Chính là chiếc váy của cô bị Nhất Thiên xé không thường tiếc.
Cơ thể Tinh Tuyết còn run rẩy hơn ban nãy. Đôi môi cô cũng run lên như mùa đông lạnh vậy. Nhìn Nhất Thiên còn thấy sợ hơn. Tinh Tuyết co người lại, cô đưa tay che mặt không dám nhìn.
Nhất Thiên thì dứt khoát lật người cô lại. Để cô phải đối diện với anh. Ánh mắt anh lạnh nhạt, còn giống như một người xa lạ vậy. Tinh Tuyết mấy máy môi nhưng lại không biết nói gì. Cô đánh liều ưỡn người ôm lấy cổ anh. Cô rất sợ anh làm chuyện gì đó ở đây. Hơn nữa cô không muốn nhìn đôi mắt xa cách đó của anh, cô vẫn muốn biết anh đối với cô là như thế nào.
- Em... em sợ. Nhất Thiên, xin anh đấy.
- ...
Nghe giọng nói thanh thuần đó của Tinh Tuyết, hai cánh tay Nhất Thiên bất giác ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô. Anh giống như bị mê hoặc theo lời nói của cô vậy.
Tinh Tuyết cảm nhận được như vậy, khóe môi cô cũng hiện ý cười. Nhất Thiên vẫn còn một chút tình người, có lẽ anh vẫn còn một chút tình cảm cho cô.
Nhưng còn đang định nói tiếp câu sau thì Nhất Thiên lại đẩy người Tinh Tuyết xuống. Cô giật mình không biết làm sao. Nhìn ánh mắt anh bây giờ còn hừng hực khí thế. Phải chăng cô đã làm sai điều gì?
- Yên tâm, tôi sẽ khiến cô phải nhớ mãi ngày hôm nay.
Còn cứ nghĩ anh đưa mình về nhà cũ nhưng không phải vậy. Nơi này là nơi quỷ quái nào cô chưa từng nhìn thấy. Có lẽ hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn tháy nơi này. Đây không giống căn nhà, nó giống một căn cứ bí mật của tổ chức nào đó thì đúng hơn. Còn bao quanh là tường sắt cao rồi còn bên ngoài là các lùm cây cao chọc trời vậy.
Chưa đi vào bên trong nhưng Tinh Tuyết đã nghe thấy tiếng súng, còn cả tiếng con thú hú nữa. Cả người cô run lên còn nhìn về phía Nhất Thiên. Trước kia nhìn anh dù có độc ác đánh cô thế nào thì nó cũng chả giống bây giờ. Liền có cảm giác đây không phải Nhất Thiên mà cô từng quen.
Đôi mắt óng lệ của Tinh Tuyết, từng giọt nước mắt rơi xuống cô không thể kiểm soát nổi. Nhất Thiên cảm nhận được sự run rẩy đó của Tinh Tuyết. Anh cúi xuống nhíu mày nhìn cô.
- Em... xin anh cho em... về nhà. - Tinh Tuyết đưa tay nắm nhẹ gấu áo của Nhất Thiên để nói.
Cô cảm nhận được rằng nếu đi vào trong kia thì cô sẽ không thể nào thoát ra được. Cô rất sợ.
- Từ giờ nó là nhà của cô. - Nhất Thiên đưa tay lau nước mắt cho Tinh Tuyết rồi nói.
Dù hành động có vẻ cưng chiều là vậy nhưng Tinh Tuyết vẫn cảm thấy lạnh gáy. Cô biết phải làm sao bây giờ, cô không muốn ở nơi này. Nhưng nếu gia đình cô bị thương thì sao? Cô không muốn vì cô mọi người bị thương.
- T... tại sao?... Tại sao phải... làm như vậy?
- Cô biết đặt câu hỏi như vậy, sao không biết đặt cái não vào đúng vị trí? Cô là ngốc thật hay là giả ngốc?
- Anh... anh đã nói... yêu em. Anh... nói dối sao?
Tinh Tuyết phải lấy hết can đảm mới dám hỏi anh nói dối hay không. Cô sợ nếu sau khi hỏi anh nói là thật thì trái tim cô sẽ vỡ vụn ra mất. Cô biết mình không nên yêu anh nữa, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng nhớ đến anh. Nó thật sự rất khó để thay đổi.
Nhìn đôi mắt chất chứa hi vọng của Tinh Tuyết, Nhất Thiên im lặng không nói gì. Anh có nói dối hay không, chính anh còn không biết anh có nói dối hay không.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Tinh Tuyết. Khi đó cô cùng ba mình đi dự tiệc thành lập của Dương gia. Anh còn nhớ khi đó cô mặc chiếc váy trắng ngọc, đôi mắt cô trong veo như làn nước. Cô xinh đẹp, còn trong sáng khác hoàn toàn các cô gái ở đấy.
Trong lần đó còn có vụ đánh nhau xảy ra. Tinh Tuyết thì sợ hãi chỉ đứng né sau ba và vệ sĩ của gia đình. Khi đó trong đầu Nhất Thiên lại có một suy nghĩ, anh muốn lấy cô. Nhưng chỉ đơn giản là muốn cưới cô về, chứ anh chưa có tình cảm với cô.
Thậm chí anh còn diễn trước mặt Tinh Tuyết, để cô thấy mọi điểm tốt của anh. Tinh Tuyết khi đó còn mê mệt anh, nhưng anh lại không cảm thấy phiền. Lần đầu tiên anh có cảm giác không khó chịu khi bị nữ giới suốt ngày bám theo.
Nhưng bây giờ xem ra không cần phải diễn gì hết.
Chiếc xe đi vào bên trong. Cửa cổng cũng đóng chặt lại. Tinh Tuyết sợ hãi run bần bật nhưng cô không thể làm cách nào khác.
Nhất Thiên mở cửa xe bế Tinh Tuyết đi vào bên trong.
Ngôi nhà này âm u đến lạ. Tinh Tuyết sợ hãi nắm chặt tay áo của Nhất Thiên. Cô biết làm gì bây giờ? Nhất Thiên cô từng yêu bây giờ liền thay đổi chóng mặt không thể nhìn nhận ra được. Một tia sáng len lỏi bên trong anh cô cũng không nhận ra.
Bế Tinh Tuyết lên trên phòng đặt cô trên chiếc giường lớn rồi còn không thèm đóng cửa lại. Bởi vì xung quanh đây đều trong tầm kiểm soát của anh. Chỉ cần cô chạy ra khỏi căn phòng, hay là đi đến bất cứ nơi đâu, anh đều có thể kéo cô quay lại.
Nhất Thiên không nhanh không chậm mà cởi từng cúc áo của mình. Tinh Tuyết nhìn vậy thì sợ đến bạc mặt, cô không muốn ở đây. Nhìn thấy cánh cửa mở ra, Tinh Tuyết không nghĩ liền chạy về phía trước. Nhất Thiên vẫn đứng tại chỗ cởi hết cúc áo rồi mới quay lại nhìn. Tinh Tuyết vẫn không dám ra khỏi cửa phòng, bên ngoài còn có lính canh rồi còn cả thú dữ. Chân cô run rẩy còn khuỵu ngã xuống. Khuôn mặt thất thần, cô gần như không có hi vọng thoát ra khỏi đây được rồi.
Cởi bỏ chiếc áo sơ mi, để lộ cơ thể cường tráng, săn chắc của mình. Nhất Thiên đi đến kéo Tinh Tuyết ném cô về chiếc giường ban nãy. Đầu óc Tinh Tuyết lúc này đã ong cả lên. Cô còn chưa kịp bình thường trở lại thì liền nghe tiếng xé vải. Chính là chiếc váy của cô bị Nhất Thiên xé không thường tiếc.
Cơ thể Tinh Tuyết còn run rẩy hơn ban nãy. Đôi môi cô cũng run lên như mùa đông lạnh vậy. Nhìn Nhất Thiên còn thấy sợ hơn. Tinh Tuyết co người lại, cô đưa tay che mặt không dám nhìn.
Nhất Thiên thì dứt khoát lật người cô lại. Để cô phải đối diện với anh. Ánh mắt anh lạnh nhạt, còn giống như một người xa lạ vậy. Tinh Tuyết mấy máy môi nhưng lại không biết nói gì. Cô đánh liều ưỡn người ôm lấy cổ anh. Cô rất sợ anh làm chuyện gì đó ở đây. Hơn nữa cô không muốn nhìn đôi mắt xa cách đó của anh, cô vẫn muốn biết anh đối với cô là như thế nào.
- Em... em sợ. Nhất Thiên, xin anh đấy.
- ...
Nghe giọng nói thanh thuần đó của Tinh Tuyết, hai cánh tay Nhất Thiên bất giác ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô. Anh giống như bị mê hoặc theo lời nói của cô vậy.
Tinh Tuyết cảm nhận được như vậy, khóe môi cô cũng hiện ý cười. Nhất Thiên vẫn còn một chút tình người, có lẽ anh vẫn còn một chút tình cảm cho cô.
Nhưng còn đang định nói tiếp câu sau thì Nhất Thiên lại đẩy người Tinh Tuyết xuống. Cô giật mình không biết làm sao. Nhìn ánh mắt anh bây giờ còn hừng hực khí thế. Phải chăng cô đã làm sai điều gì?
- Yên tâm, tôi sẽ khiến cô phải nhớ mãi ngày hôm nay.
Bình luận facebook