Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Bạn?
Còn đang chìm đắm trong giấc say nồng ấm áp cùng với Tinh Tuyết thì Nhất Thiên lại bị đánh thức bởi chuông điện thoại. Anh nhíu mày vơ lấy điện thoại để xem ai gọi. Tinh Tuyết cũng vì tiếng điện thoại mà lơ mơ tỉnh dậy. Cô dụi mắt ngước lên nhìn Nhất Thiên.
- Anh dùng số này thôi đúng không? - Nhất Thiên ấn nghe liền hỏi thẳng.
- Ừ, số chính thức đấy ông tướng. - Vẫn là giọng đàn ông của đêm hôm qua.
- Được, tôi hỏi cho chắc không mất công phải đi chặn số thêm lần nữa.
Nói rồi Nhất Thiên liền tắt đi mà không kịp để người của đầu dây bên đó nói gì.
Tinh Tuyết không mấy để tâm đến người gọi cho Nhất Thiên cho lắm. Cũng tỉnh táo hơn nên cô liền đẩy anh cách xa mình nhất có thể. Nhưng vốn dĩ cô chả lần nào thắng được anh. Luôn phải chịu đựng dưới sự ép buộc của anh.
- Ngủ thêm đi, từ sau sẽ không làm phiền như vậy nữa. - Nhất Thiên yêu chiều vuốt tóc Tinh Tuyết nói.
- Tôi không buồn ngủ, anh buông tôi ra. - Tinh Tuyết lạnh lùng nói.
- Em nghĩ tôi sẽ buông hay là không buông?
Tinh Tuyết nghe vậy chỉ có thể ấm ức mím môi không nhìn Nhất Thiên. Dù cô đã cố gắng mạnh mẽ hơn trước, không chịu khuất phục dưới sự áp bức của anh nhưng cuối cùng cô vẫn chả thể thắng nổi anh. Nhất Thiên có mọi thứ trong tay, cô yếu đuối dù bên ngoài có tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì bên trong cô lại yếu đuối bấy nhiêu. Nhưng chí ít bây giờ cô vẫn phải tạo ra lớp vỏ bọc bên ngoài cho mình. Cô không muốn mình yếu đuối mãi vì sự yếu đuối sẽ không giúp cô thoát khỏi đây cũng như có một cuộc sống tốt hơn.
Vì thấy Tinh Tuyết cũng không còn buồn ngủ nữa nên Nhất Thiên đành buông cô ra cho cô dậy đi vệ sinh cá nhân.
Làm xong mọi việc thì Tinh Tuyết phải xuống phòng bếp để ăn sáng như mấy ngày trước. Dù cô ăn cũng không trôi nhưng vẫn cố phải ăn vì nếu cô không ăn thì Nhất Thiên cũng sẽ tìm cách để cô phải ăn cho bằng được.
Ngồi xuống cạnh Nhất Thiên, Tinh Tuyết chỉ chú trọng vào bàn ăn. Cô hầu như không nói lời nào, Nhất Thiên cũng không nói. Căn phòng ăn chỉ có vài tiếng nhai từ phía hai người. Ngột ngạt và bức bí vô cùng.
Còn chưa ăn xong bữa cơm thì có một thuộc hạ của Nhất Thiên đi vào cúi đầu chào anh.
- Lão đại, Austin lão đại vào cùng với Ngài ấy đã đến đây.
Nhất Thiên nghe vậy thì lông mày anh hơi nhíu nhẹ. Hôm qua tên Austin Mahone còn nói với anh là sắp tới. Ai mà ngờ sắp tới đó lại là ngày hôm nay. Nhất Thiên thầm nghĩ chắc chắn là do ý định của cái tên kia rồi. Lúc nào cũng làm theo cảm tính mà không nghĩ đến người khác. Nhưng thôi thì dù sao cũng đến rồi, anh đương nhiên phải đón tiếp niềm nở hết mức có thể.
Tinh Tuyết thì hơi khó hiểu một chút. Ai đến đây cơ? Ở đây mà cũng có người đến được à? Nhưng nếu như vậy xem ra là người quen của Nhất Thiên rồi.
- Em ngồi đây ăn đi, tôi ra ngoài có việc sẽ nhanh chóng quay lại ngay. - Nhất Thiên đứng dậy vuốt tóc Tinh Tuyết rồi nói.
Tinh Tuyết nghe anh nói vậy chỉ gật đầu nhàn nhạt rồi thôi. Cô cũng chả muốn để tâm. Chỉ có chuyện nào giúp cô rời khỏi đây thì ít ra cô còn để ý đến.
Nhất Thiên thấy Tinh Tuyết gật đầu rồi mới đi ra ngoài. Bên ngoài sân rộng lớn, hai hàng vệ sĩ trải dài thẳng hàng lối, vẻ mặt ai cũng lạnh lùng nghiêm túc đến đáng sợ. Chiếc xe Rolls-Royce Boattail nổi bật đứng ở giữa hai hàng vệ sĩ. Dù chưa biết nhân vật trong xe là ai nhưng nhìn cách chào mừng như vậy cũng đủ thấy tầm quan trọng và địa vị của người ngồi trong chiếc xế hộp gần xấp xỉ sáu trăm tỷ đó.
Cánh cửa xe ghế lái phụ bật mở ra. Người đang ông cao lớn ước khoảng chừng một mét tám chín bước ra nhìn về phía Nhất Thiên. Anh đeo kính râm thời thượng, mặc bộ vest mang phong thái tự do, lãng tử. Khi bỏ kính xuống thì nhìn anh phong trần hơn rất nhiều. Từng đường nét trên khuôn mặt anh là điển hình của những người đàn ông Brazil. Một mỹ nam với phong cách thoải mái và nhìn có vẻ rất dễ gần. Người đàn ông này không ai khác chính là người mà gọi cho Nhất Thiên đêm hôm qua và cả sáng nay - Austin Mahone.
Austin Mahone đi đến chỗ Nhất Thiên, trên miệng anh nở nụ cười tươi nhưng ánh mắt anh lại có tia tức giận. Giơ tay vả vào đầu Nhất Thiên một cái.
- Cái thằng chết tiệt này, dám chặn máy của tôi?
- Biết làm phiền người khác thì sẽ bị sao không?
Nhất Thiên cũng không kém cạnh mà nói lại. Tuy khoảng cách tuổi tác của hai người chênh lệch nhẹ nhưng cả hai bên đều rất thân thiện mà nói vui vẻ với nhau như bạn bè.
Còn chưa lâu thì cánh của phía sau xe cũng mở. Người đàn ông trong xe không nhanh không chậm đi ra. Bên tay phải của hắn còn nắm lấy bàn tay nhỏ ôm trọn vào lòng bàn tay mình. Cánh tay đó trắng sứ đẹp không tì vết.
Bước xuống xe là một người đàn ông cùng với một cô gái nhỏ.
Nhìn hai người họ giống như cặp đũa bị lệch quá nhiều.
Người đàn ông có vẻ đẹp ma mị đến kì lạ. Đôi mắt màu xanh dương giống như đại dương sâu thẳm thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người ở đây. Mái tóc vàng tây bồng bềnh vuốt lên. Ngũ quan trên mặt anh giống như được chạm khắc, đẹp đến mê người không có điểm nào đáng chê. Dù bên ngoài mặc bộ vest lịch lãm nhưng không thể che giấu cơ thể săn chắc và đo của hắn. Cùng với khí chất của bậc đế vương và cả ánh mắt như khẩu súng cũng khiến người ta nhìn thấy mày e dè. Dù mang nét đẹp phương Tây nhưng vẫn có chút pha loãng của phương Đông. Hắn là người mà ai cũng vừa kính nể nhưng cũng vừa run sợ - Zane Anthony.
Khác hoàn toàn với Zane Anthony, cô gái được hắn cầm tay và được đứng bên cạnh hắn thì lại có dáng người nhỏ nhắn, mảnh. Nhưng nếu nói đúng hơn thì là cô rất gầy, dù nhìn thấy nào cũng không thể tìm được điểm nào có chút thịt rõ ràng từ phía cơ thể cô. Nhưng bù trừ cho cơ thể gầy trơ xương đó thì là gương mặt thanh thuần. Gương mặt của thiên thần giáng thế. Cô có ngũ quan tuyệt đẹp. Thậm chí còn giống như con búp bê sứ mà người ta đã tự tay làm ra. Mọi thứ đều hoàn hảo trên từng chi tiết. Nhìn cô trong sáng không hề vướng "nước đục" từ phía mấy người ở đây. Đôi mắt to trong long lanh đó có chút hoen đỏ ở khóe mi. Có lẽ cô đã khóc ở trên đường đến đây. Và còn cả đôi môi sưng đỏ đó. Dù không biết cô bị sao nhưng ai nhìn vào cũng thấy cô rất đáng thương và chỉ muốn cưng chiều cô.
Những thuộc hạ ở đây và bao gồm cả Nhất Thiên và Austin Mahone đều không dám nhìn về phía cô gái. Ít nhiều cũng chỉ là đảo mắt về phía Zane Anthony.
Dường như cô gái đó đang rất sợ. Tuy một bàn tay đang được Zane Anthony nắm chặt nhưng tay cô vẫn rất run. Khuôn mặt có chút bạc đi nhưng chỉ có thể cúi mặt xuống không dám nhìn gì khác.
Nhìn cô giống như thiên thần đang bị bẻ gãy cánh mà bắt buộc phải ở bên cạnh Zane Anthony. Đôi mắt của cô ẩn chứa rất nhiều điều đau khổ nhưng không thể nói với ai.
Nếu nhìn Zane Anthony giống như một vị thần nhưng cũng lại là một tên ác quỷ thì cô giống như thiên thần bị con ác quỷ đeo gông xiềng vào tay chân, không thể chạy thoát đi đâu được.
Nhất Thiên đi đến gần chỗ hai người rồi giơ tay ra bắt tay với Zane Anthony.
- Lâu rồi không gặp, có cần phải làm bộ mắt đấy không?
- Này Thiên, cậu ta vốn dĩ cơ mặt đã không thể co được rồi, cậu hà tất gì mà phải nói với cậu ta điều này. - Austin Mahone cũng đi đến gần để nói.
- Muốn làm chuột bạch?
Giọng nói trầm thấp đó vang lên. Tuy không to nhưng khiến cho hai người lãnh đạo kia cũng liền cười mà lấy lòng anh.
- Tôi là hỏi thăm anh thông thường, là tên Austin tự nói. - Nhất Thiên nhún vai nói.
- Này, tôi không hề. Anh nói đúng không Kaylin? - Austin Mahone đi đến xoa đầu Kaylin cười nói.
Vì Austin Mahone biết hắn có thể sẽ bị làm chuột bạch thật nên liền phải lấy con thỏ của Zane Anthony ra để chắn đạn. Dù sao thì cô cũng mới bị thương, hắn ta sẽ không để cô bị làm sao.
Kaylin nghe đến tên mình thì giật mình, hơi ngẩng đầu lên nhìn nhưng liền bị Zane Anthony kéo cô úp mặt vào lồng ngực anh. Ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo hơn khi Austin Mahone xoa đầu cô.
- Được rồi, tôi chỉ nói vui thôi. Cậu làm mạnh tay quá rồi đấy. - Mặt Austin Mahone trở nên nghiêm túc hơn.
Anh biết Kaylin mới bị thương, sức cô không thể chịu được tác động mạnh từ phía Zane Anthony vì vậy nên anh chỉ có nước đi hòa hoãn trước.
Thấy bầu không khí đang có phần căng thẳng nên Nhất Thiên đành phải lên tiếng.
- Dẹp mấy chuyện này đi, không định vào nhà mà đứng đây mãi à?
Nghe Nhất Thiên nói vậy thì Zane Anthony liền bế cô gái nhỏ đi vào trước mặc kệ mấy người đằng sau. Nếu ai không biết còn tưởng đây là nơi của Zane Anthony nữa đấy chứ.
Thấy hắn bế cô gái nhỏ đi vào thì hai vị lãnh đạo kia cũng nhanh bước chân theo sau.
Nhất Thiên lúc này mới nhớ đến Tinh Tuyết vẫn còn đang ăn. Định vào phòng bếp để xem cô ăn xong chưa thì lại đụng mặt cô tại phòng khách. Austin Mahone nhìn thấy Tinh Tuyết thì hiểu ngay ra là ai. Anh vui vẻ lịch sự đi đến bắt tay chào cô. Nhưng Tinh Tuyết thì lùi lại, ánh mắt cành giác quét lên người Zane Anthony và Austin Mahone.
- Cô không cần phải nhìn, dù sao thì cũng là người không tốt đẹp gì nên cô không cần phải đánh giá đâu. - Austin Mahone thẳng thắn nói.
Zane Anthony không có ý định chào hỏi gì Tinh Tuyết. Anh thờ ơ coi cô như không khí rồi giảo hoạt đi lên trên tầng.
Tinh Tuyết thì lại chú ý đến người mà được hắn bế. Có cảm giác sao cô gái đó còn khổ hơn cả cô nữa. Nhưng rồi Tinh Tuyết lại lắc đầu phủi bỏ suy nghĩ. Dù sao cũng không phải chuyện của cô, không để tâm. Quay lại nhìn về phía Nhất Thiên. Anh không có ý định giải thích cho cô hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ đến gần xoa đầu cô rồi cười.
- Không làm phiền mấy cặp đôi "ương dở" nữa. Tôi cũng cần phải nghỉ rồi.
Austin Mahone vừa nói vừa vẫy tay đi lên cầu thang.
Dù Nhất Thiên không có nói cho hai tên này phòng ở đâu thì hắn cũng tự biết. Tinh Tuyết thì ngơ ra chả hiểu cái gì. Là cô ăn cơm đã quá chậm nên không nắm bắt được hết mọi thứ?
- Anh dùng số này thôi đúng không? - Nhất Thiên ấn nghe liền hỏi thẳng.
- Ừ, số chính thức đấy ông tướng. - Vẫn là giọng đàn ông của đêm hôm qua.
- Được, tôi hỏi cho chắc không mất công phải đi chặn số thêm lần nữa.
Nói rồi Nhất Thiên liền tắt đi mà không kịp để người của đầu dây bên đó nói gì.
Tinh Tuyết không mấy để tâm đến người gọi cho Nhất Thiên cho lắm. Cũng tỉnh táo hơn nên cô liền đẩy anh cách xa mình nhất có thể. Nhưng vốn dĩ cô chả lần nào thắng được anh. Luôn phải chịu đựng dưới sự ép buộc của anh.
- Ngủ thêm đi, từ sau sẽ không làm phiền như vậy nữa. - Nhất Thiên yêu chiều vuốt tóc Tinh Tuyết nói.
- Tôi không buồn ngủ, anh buông tôi ra. - Tinh Tuyết lạnh lùng nói.
- Em nghĩ tôi sẽ buông hay là không buông?
Tinh Tuyết nghe vậy chỉ có thể ấm ức mím môi không nhìn Nhất Thiên. Dù cô đã cố gắng mạnh mẽ hơn trước, không chịu khuất phục dưới sự áp bức của anh nhưng cuối cùng cô vẫn chả thể thắng nổi anh. Nhất Thiên có mọi thứ trong tay, cô yếu đuối dù bên ngoài có tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì bên trong cô lại yếu đuối bấy nhiêu. Nhưng chí ít bây giờ cô vẫn phải tạo ra lớp vỏ bọc bên ngoài cho mình. Cô không muốn mình yếu đuối mãi vì sự yếu đuối sẽ không giúp cô thoát khỏi đây cũng như có một cuộc sống tốt hơn.
Vì thấy Tinh Tuyết cũng không còn buồn ngủ nữa nên Nhất Thiên đành buông cô ra cho cô dậy đi vệ sinh cá nhân.
Làm xong mọi việc thì Tinh Tuyết phải xuống phòng bếp để ăn sáng như mấy ngày trước. Dù cô ăn cũng không trôi nhưng vẫn cố phải ăn vì nếu cô không ăn thì Nhất Thiên cũng sẽ tìm cách để cô phải ăn cho bằng được.
Ngồi xuống cạnh Nhất Thiên, Tinh Tuyết chỉ chú trọng vào bàn ăn. Cô hầu như không nói lời nào, Nhất Thiên cũng không nói. Căn phòng ăn chỉ có vài tiếng nhai từ phía hai người. Ngột ngạt và bức bí vô cùng.
Còn chưa ăn xong bữa cơm thì có một thuộc hạ của Nhất Thiên đi vào cúi đầu chào anh.
- Lão đại, Austin lão đại vào cùng với Ngài ấy đã đến đây.
Nhất Thiên nghe vậy thì lông mày anh hơi nhíu nhẹ. Hôm qua tên Austin Mahone còn nói với anh là sắp tới. Ai mà ngờ sắp tới đó lại là ngày hôm nay. Nhất Thiên thầm nghĩ chắc chắn là do ý định của cái tên kia rồi. Lúc nào cũng làm theo cảm tính mà không nghĩ đến người khác. Nhưng thôi thì dù sao cũng đến rồi, anh đương nhiên phải đón tiếp niềm nở hết mức có thể.
Tinh Tuyết thì hơi khó hiểu một chút. Ai đến đây cơ? Ở đây mà cũng có người đến được à? Nhưng nếu như vậy xem ra là người quen của Nhất Thiên rồi.
- Em ngồi đây ăn đi, tôi ra ngoài có việc sẽ nhanh chóng quay lại ngay. - Nhất Thiên đứng dậy vuốt tóc Tinh Tuyết rồi nói.
Tinh Tuyết nghe anh nói vậy chỉ gật đầu nhàn nhạt rồi thôi. Cô cũng chả muốn để tâm. Chỉ có chuyện nào giúp cô rời khỏi đây thì ít ra cô còn để ý đến.
Nhất Thiên thấy Tinh Tuyết gật đầu rồi mới đi ra ngoài. Bên ngoài sân rộng lớn, hai hàng vệ sĩ trải dài thẳng hàng lối, vẻ mặt ai cũng lạnh lùng nghiêm túc đến đáng sợ. Chiếc xe Rolls-Royce Boattail nổi bật đứng ở giữa hai hàng vệ sĩ. Dù chưa biết nhân vật trong xe là ai nhưng nhìn cách chào mừng như vậy cũng đủ thấy tầm quan trọng và địa vị của người ngồi trong chiếc xế hộp gần xấp xỉ sáu trăm tỷ đó.
Cánh cửa xe ghế lái phụ bật mở ra. Người đang ông cao lớn ước khoảng chừng một mét tám chín bước ra nhìn về phía Nhất Thiên. Anh đeo kính râm thời thượng, mặc bộ vest mang phong thái tự do, lãng tử. Khi bỏ kính xuống thì nhìn anh phong trần hơn rất nhiều. Từng đường nét trên khuôn mặt anh là điển hình của những người đàn ông Brazil. Một mỹ nam với phong cách thoải mái và nhìn có vẻ rất dễ gần. Người đàn ông này không ai khác chính là người mà gọi cho Nhất Thiên đêm hôm qua và cả sáng nay - Austin Mahone.
Austin Mahone đi đến chỗ Nhất Thiên, trên miệng anh nở nụ cười tươi nhưng ánh mắt anh lại có tia tức giận. Giơ tay vả vào đầu Nhất Thiên một cái.
- Cái thằng chết tiệt này, dám chặn máy của tôi?
- Biết làm phiền người khác thì sẽ bị sao không?
Nhất Thiên cũng không kém cạnh mà nói lại. Tuy khoảng cách tuổi tác của hai người chênh lệch nhẹ nhưng cả hai bên đều rất thân thiện mà nói vui vẻ với nhau như bạn bè.
Còn chưa lâu thì cánh của phía sau xe cũng mở. Người đàn ông trong xe không nhanh không chậm đi ra. Bên tay phải của hắn còn nắm lấy bàn tay nhỏ ôm trọn vào lòng bàn tay mình. Cánh tay đó trắng sứ đẹp không tì vết.
Bước xuống xe là một người đàn ông cùng với một cô gái nhỏ.
Nhìn hai người họ giống như cặp đũa bị lệch quá nhiều.
Người đàn ông có vẻ đẹp ma mị đến kì lạ. Đôi mắt màu xanh dương giống như đại dương sâu thẳm thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người ở đây. Mái tóc vàng tây bồng bềnh vuốt lên. Ngũ quan trên mặt anh giống như được chạm khắc, đẹp đến mê người không có điểm nào đáng chê. Dù bên ngoài mặc bộ vest lịch lãm nhưng không thể che giấu cơ thể săn chắc và đo của hắn. Cùng với khí chất của bậc đế vương và cả ánh mắt như khẩu súng cũng khiến người ta nhìn thấy mày e dè. Dù mang nét đẹp phương Tây nhưng vẫn có chút pha loãng của phương Đông. Hắn là người mà ai cũng vừa kính nể nhưng cũng vừa run sợ - Zane Anthony.
Khác hoàn toàn với Zane Anthony, cô gái được hắn cầm tay và được đứng bên cạnh hắn thì lại có dáng người nhỏ nhắn, mảnh. Nhưng nếu nói đúng hơn thì là cô rất gầy, dù nhìn thấy nào cũng không thể tìm được điểm nào có chút thịt rõ ràng từ phía cơ thể cô. Nhưng bù trừ cho cơ thể gầy trơ xương đó thì là gương mặt thanh thuần. Gương mặt của thiên thần giáng thế. Cô có ngũ quan tuyệt đẹp. Thậm chí còn giống như con búp bê sứ mà người ta đã tự tay làm ra. Mọi thứ đều hoàn hảo trên từng chi tiết. Nhìn cô trong sáng không hề vướng "nước đục" từ phía mấy người ở đây. Đôi mắt to trong long lanh đó có chút hoen đỏ ở khóe mi. Có lẽ cô đã khóc ở trên đường đến đây. Và còn cả đôi môi sưng đỏ đó. Dù không biết cô bị sao nhưng ai nhìn vào cũng thấy cô rất đáng thương và chỉ muốn cưng chiều cô.
Những thuộc hạ ở đây và bao gồm cả Nhất Thiên và Austin Mahone đều không dám nhìn về phía cô gái. Ít nhiều cũng chỉ là đảo mắt về phía Zane Anthony.
Dường như cô gái đó đang rất sợ. Tuy một bàn tay đang được Zane Anthony nắm chặt nhưng tay cô vẫn rất run. Khuôn mặt có chút bạc đi nhưng chỉ có thể cúi mặt xuống không dám nhìn gì khác.
Nhìn cô giống như thiên thần đang bị bẻ gãy cánh mà bắt buộc phải ở bên cạnh Zane Anthony. Đôi mắt của cô ẩn chứa rất nhiều điều đau khổ nhưng không thể nói với ai.
Nếu nhìn Zane Anthony giống như một vị thần nhưng cũng lại là một tên ác quỷ thì cô giống như thiên thần bị con ác quỷ đeo gông xiềng vào tay chân, không thể chạy thoát đi đâu được.
Nhất Thiên đi đến gần chỗ hai người rồi giơ tay ra bắt tay với Zane Anthony.
- Lâu rồi không gặp, có cần phải làm bộ mắt đấy không?
- Này Thiên, cậu ta vốn dĩ cơ mặt đã không thể co được rồi, cậu hà tất gì mà phải nói với cậu ta điều này. - Austin Mahone cũng đi đến gần để nói.
- Muốn làm chuột bạch?
Giọng nói trầm thấp đó vang lên. Tuy không to nhưng khiến cho hai người lãnh đạo kia cũng liền cười mà lấy lòng anh.
- Tôi là hỏi thăm anh thông thường, là tên Austin tự nói. - Nhất Thiên nhún vai nói.
- Này, tôi không hề. Anh nói đúng không Kaylin? - Austin Mahone đi đến xoa đầu Kaylin cười nói.
Vì Austin Mahone biết hắn có thể sẽ bị làm chuột bạch thật nên liền phải lấy con thỏ của Zane Anthony ra để chắn đạn. Dù sao thì cô cũng mới bị thương, hắn ta sẽ không để cô bị làm sao.
Kaylin nghe đến tên mình thì giật mình, hơi ngẩng đầu lên nhìn nhưng liền bị Zane Anthony kéo cô úp mặt vào lồng ngực anh. Ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo hơn khi Austin Mahone xoa đầu cô.
- Được rồi, tôi chỉ nói vui thôi. Cậu làm mạnh tay quá rồi đấy. - Mặt Austin Mahone trở nên nghiêm túc hơn.
Anh biết Kaylin mới bị thương, sức cô không thể chịu được tác động mạnh từ phía Zane Anthony vì vậy nên anh chỉ có nước đi hòa hoãn trước.
Thấy bầu không khí đang có phần căng thẳng nên Nhất Thiên đành phải lên tiếng.
- Dẹp mấy chuyện này đi, không định vào nhà mà đứng đây mãi à?
Nghe Nhất Thiên nói vậy thì Zane Anthony liền bế cô gái nhỏ đi vào trước mặc kệ mấy người đằng sau. Nếu ai không biết còn tưởng đây là nơi của Zane Anthony nữa đấy chứ.
Thấy hắn bế cô gái nhỏ đi vào thì hai vị lãnh đạo kia cũng nhanh bước chân theo sau.
Nhất Thiên lúc này mới nhớ đến Tinh Tuyết vẫn còn đang ăn. Định vào phòng bếp để xem cô ăn xong chưa thì lại đụng mặt cô tại phòng khách. Austin Mahone nhìn thấy Tinh Tuyết thì hiểu ngay ra là ai. Anh vui vẻ lịch sự đi đến bắt tay chào cô. Nhưng Tinh Tuyết thì lùi lại, ánh mắt cành giác quét lên người Zane Anthony và Austin Mahone.
- Cô không cần phải nhìn, dù sao thì cũng là người không tốt đẹp gì nên cô không cần phải đánh giá đâu. - Austin Mahone thẳng thắn nói.
Zane Anthony không có ý định chào hỏi gì Tinh Tuyết. Anh thờ ơ coi cô như không khí rồi giảo hoạt đi lên trên tầng.
Tinh Tuyết thì lại chú ý đến người mà được hắn bế. Có cảm giác sao cô gái đó còn khổ hơn cả cô nữa. Nhưng rồi Tinh Tuyết lại lắc đầu phủi bỏ suy nghĩ. Dù sao cũng không phải chuyện của cô, không để tâm. Quay lại nhìn về phía Nhất Thiên. Anh không có ý định giải thích cho cô hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ đến gần xoa đầu cô rồi cười.
- Không làm phiền mấy cặp đôi "ương dở" nữa. Tôi cũng cần phải nghỉ rồi.
Austin Mahone vừa nói vừa vẫy tay đi lên cầu thang.
Dù Nhất Thiên không có nói cho hai tên này phòng ở đâu thì hắn cũng tự biết. Tinh Tuyết thì ngơ ra chả hiểu cái gì. Là cô ăn cơm đã quá chậm nên không nắm bắt được hết mọi thứ?
Bình luận facebook