Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Nói chuyện cùng thỏ con
Sáng ra không biết Nhất Thiên rời đi từ lúc nào rồi. Tinh Tuyết tỉnh dậy đi xuống dưới nhà cũng chả thấy có ai. Trong lúc buồn chán lại nghĩ đến cô gái tên Kaylin đó. Vậy là đánh liều đi lên trên tầng để gặp cô ấy. Cũng vì không có người đàn ông tên Zane Anthony đó nên cô mới dám đi chứ bình thường có hắn cô cũng cảm thấy sợ.
Đi đến gần căn phòng, Tinh Tuyết gõ cửa nhẹ nhàng đợi tín hiệu bên trong. Dường như bên trong khi nghe tiếng gõ cửa vẫn im lặng như không có người.
- Ừm... Cô gái... tôi biết cô ở trong đó. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi. - Tinh Tuyết ghé vào cửa nói.
Vừa nói xong thì cách cửa cũng hơi hé mở ra. Đôi mắt long lanh nhìn về phía Tinh Tuyết. Cô cảm giác được sự nguy hiểm đang đến gần mình nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn thử sức.
- Cô... có cần gì không? - Tinh Tuyết nghĩ mãi mới nặn ra câu để nói.
Kaylin nghe vậy liền lắc đầu.
- Cô có thể đi đến chỗ này cũng tôi chứ? Sẽ nhanh thôi, không mất nhiều thời gian của cô đâu.
Kaylin ngước nhìn Tinh Tuyết mím môi gục mặt xuống. Có vẻ cô cũng muốn đi nhưng không thể đi được.
Tinh Tuyết nhìn ra được điều đó. Cô đoán chắc lại do cái tên kia bắt nạt cô bé này nên cô ấy mới không dám đi.
Đưa tay thò vào cánh cửa đang hé nhẹ, Tinh Tuyết xoa đầu Kaylin mỉm cười với cô. Kaylin có chút bất ngờ. Từ trong đáy mắt của cô bé đã hiện lên tầng hạnh phúc.
- Yên tâm, hắn ta đi rồi sẽ không thấy được cô đâu.
Nhưng Kaylin lại lắc đầu nhìn xuống vòng tay trên tay trái của mình. Tinh Tuyết thở dài không biết làm sao. Thôi thì đành đứng đây nói chuyện vậy.
- Vậy thì ở đây nói chuyện nhé?
Cô bé nghe được vậy liền gật đầu. Có vẻ cô bé cũng muốn có người nói chuyện cùng.
- À thì... Tôi tên là Tinh Tuyết - Mạc Tinh Tuyết. Có thể gọi tôi là Tinh Tuyết. Cô tên Kaylin đúng không?
Kaylin nhìn Tinh Tuyết một lượt rồi mới gật đầu.
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi vậy?
Tinh Tuyết sát lại gần hơn để nói chuyện với Kaylin.
Cô bé Kaylin nghe Tinh Tuyết hỏi về tuổi thì liền đưa tay ra nắm lấy tay Tinh Tuyết. Làn da cô bé mịn màng cảm nhận được sự mềm mại còn nhỏ nữa. Nhưng trên cánh tay nhỏ bé đó lại chi chít những vết bầm tím từ cổ tay cho đến khuỷu tay ngoại trừ phần bắp tay là được che đi bởi cổ tay áo dài. Tinh Tuyết nhìn thấy cũng thắc mắc. Cô còn đang mê mệt trước xúc tác giữa lần chạm tay của cô với Kaylin thì bừng tỉnh bởi những vết bầm tím trên tay cô.
Kaylin dùng ngón cái viết nhẹ lên tay Tinh Tuyết.
- Em 17 tuổi?! - Tinh Tuyết trố mắt hỏi.
Nghe vậy thì Kaylin liền gật đầu.
- Ừm... - Tinh Tuyết ngó nghiêng xung quanh xem có ai không rồi mới quay lại nhìn Kaylin rồi tiếp tục nói - Chị bị nhốt ở đây, em có biết cách nào trốn khỏi đây không? Hoặc em đi trên đường tới đây có để ý chỗ nào khác biệt không?
Kaylin lại viết lên tay Tinh Tuyết "Nguy hiểm".
- Chị biết vậy, nhưng mà chị cần phải rời khỏi đây. Em... đang sống hạnh phúc đó chứ?
Câu hỏi này của Tinh Tuyết làm cô bé lùi lại vào trong phòng mấy bước. Trong căn phòng thì đèn mờ ảo không nhìn rõ khuôn mặt của Kaylin.
- Em... sợ gì sao? - Tinh Tuyết cảm nhận được lùng khí lạnh tỏa ra.
Kaylin chạy vào trong phòng ngó ra ngoài cửa sổ rồi chạy về phía cửa. Đôi mắt cô bé ánh lên sự sợ hãi tột độ. Nắm lấy tay Tinh Tuyết lại viết vội lên lòng bàn tay cô.
"Nguy hiểm".
Tinh Tuyết không hiểu ý nghĩ của câu nói này là gì. Cô cau mày suy nghĩ mãi không ra. Kaylin thì vội vàng đầy cô cách xa cánh cửa phòng rồi đóng cửa lại.
Đợi vài giây sau thì Tinh Tuyết mới hồi lại. Cô thở dài bước đi về phòng của mình. Xem ra là cô bé đấy không muốn nói chuyện với cô rồi.
Còn đang đi trên cầu thang thì gặp Zane Anthony bước tiến về phía mình. Ánh mắt anh đỏ ngầu khiến Tinh Tuyết có chút hơi sợ. Cô rùng mình nép về phía thành cầu thang không dám nhìn Zane Anthony. Anh ta thì coi cô như không khí, lướt qua người cô rồi đi thẳng về phòng.
Đợi hắn ta đi qua rồi Tinh Tuyết mới thở phào. Cô không biết nói sao nhưng ánh mắt vừa nãy lướt qua trên người cô giống như muốn giết chết cô ngay tại đấy vậy.
Tinh Tuyết thở dài quay lại phòng. Trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Hơn nữa dù chỉ gặp lần này là làn thứ ba không có nói gì nhiều nhưng cô lại khá ấn tượng với cô bé đó. Có lẽ là vì cô bé đó giống thủy tinh, dễ vỡ làm cô muốn nâng niu. Nhưng lại có cảm giác cô bé đó không thích mình.
Nằm chán quá đi xuống phòng bếp. Tinh Tuyết mở tủ lạnh thấy có thanh chocolate rất ngon liền hí hửng đem lên cho Kaylin. Không biết sao nhưng cô lại muốn Kaylin là em gái của mình.
Nhưng vừa đi lên lại thấy Zane Anthony kéo mạnh Kaylin từ hướng hành lang trở về phòng. Cả người Kaylin đều ướt nhèm đầu tóc rũ rượi không nhìn rõ mặt cô bé. Nhưng tấm thân gầy đó run lên thì cô có thể nhìn ra.
Zane Anthony kéo Kaylin lướt qua Tinh Tuyết một lần nữa. Cô thật sự không hiểu nổi vì thế đuổi theo nắm lấy một tay của Kaylin.
- Anh làm cái trò gì đấy? Không thể nhẹ nhàng với phụ nữ được à?
Zane Anthony lúc này chỉ chú ý về cánh tay mà Tinh Tuyết đang nắm lấy Kaylin. Dường như có thể đọc được suy nghĩ của anh. Muốn chặt đứt tay của Tinh Tuyết.
Kaylin thì lắc đầu rụt tay khỏi bàn tay của Tinh Tuyết. Cô bé đứng trước ánh mắt của Zane Anthony nhưng cố kiễng chân cao nhất có thể để che tầm nhìn của anh về phía Tinh Tuyết.
Thật đúng lúc là Nhất Thiên với Austin Mahone cũng quay lại. Thấy cảnh này thì Austin Mahone liền chạy đi lấy khăn rồi quấn lấy người cho Kaylin. Nhất Thiên thì lại đứng ra che chắn cho Tinh Tuyết.
- Kaylin, em còn lạnh không? Chuyện này là sao? - Austin Mahone cau mày hỏi.
- Cút!
Chỉ một từ cũng khiến cả dãy hành lang tỏa mùi thuốc súng. Có thể thấy Zane Anthony đang tức giận ra sao. Kaylin giật nảy mình rồi cũng nhanh chóng trả lại khăn cho Austin Mahone. Cô bé giơ cánh tay run nắm lấy bản tay thô to đang siết chặt cổ tay kia của cô. Có lẽ là rất đau nhưng cô đang cố chịu.
- Tôi còn phải nói bao lần nữa, Kaylin và tôi, tôi và Kaylin chỉ là anh em. Con bé là em gái của tôi. Ok? - Austin Mahone vuốt đầu mình rồi nói.
- Tôi cho phép cô ta làm em gái cậu từ bao giờ? - Zane Anthony lạnh giọng nói.
- Cậu không cho, em ấy cho phép là được. Đừng có mà bắt khoan bắt nạt con bé. Động tí là giờ trò với con bé là thế nào?
- Anh đang làm đau tay Kaylin, bỏ khỏi tay em ấy đi. - Tinh Tuyết cũng lên tiếng.
- Em im lặng cho tôi. - Nhất Thiên kéo Tinh Tuyết về sau lưng rồi bịt miếng cô lại.
- Tôi không nhắc lại lần hai.
Nói rồi Zane Anthony kéo mạnh Kaylin đi về phòng. Cô bé còn bị hất ngửa người ra rồi lếch thếch đi theo anh về phòng.
Austin Mahone lắc đầu thở dài.
- Cứ làm như ai cũng muốn người phụ nữ của cậu không bằng. Đợi tôi tìm được ý chung nhân xem, mơ tôi cũng không giúp cậu trong chuyện này nữa.
Austin Mahone nói rồi cũng quay về phòng của mình.
Nhất Thiên nhìn Tinh Tuyết thì cũng kéo cô về phòng ngay. Dù vậy anh không có nói hay giải thích gì với cô. Tinh Tuyết nằm ngủ nhưng vẫn thấy khó chịu, con người kia có vẻ rất tàn độc. Kaylin nhìn vậy cũng không sống yên với hắn ta. Có lẽ cô mà thoát ra được khỏi đây cũng sẽ tìm cách để đưa Kaylin ra khỏi mấy con người này. Không thể để cô bị những con người này làm vấy bẩn được.
Đi đến gần căn phòng, Tinh Tuyết gõ cửa nhẹ nhàng đợi tín hiệu bên trong. Dường như bên trong khi nghe tiếng gõ cửa vẫn im lặng như không có người.
- Ừm... Cô gái... tôi biết cô ở trong đó. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi. - Tinh Tuyết ghé vào cửa nói.
Vừa nói xong thì cách cửa cũng hơi hé mở ra. Đôi mắt long lanh nhìn về phía Tinh Tuyết. Cô cảm giác được sự nguy hiểm đang đến gần mình nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn thử sức.
- Cô... có cần gì không? - Tinh Tuyết nghĩ mãi mới nặn ra câu để nói.
Kaylin nghe vậy liền lắc đầu.
- Cô có thể đi đến chỗ này cũng tôi chứ? Sẽ nhanh thôi, không mất nhiều thời gian của cô đâu.
Kaylin ngước nhìn Tinh Tuyết mím môi gục mặt xuống. Có vẻ cô cũng muốn đi nhưng không thể đi được.
Tinh Tuyết nhìn ra được điều đó. Cô đoán chắc lại do cái tên kia bắt nạt cô bé này nên cô ấy mới không dám đi.
Đưa tay thò vào cánh cửa đang hé nhẹ, Tinh Tuyết xoa đầu Kaylin mỉm cười với cô. Kaylin có chút bất ngờ. Từ trong đáy mắt của cô bé đã hiện lên tầng hạnh phúc.
- Yên tâm, hắn ta đi rồi sẽ không thấy được cô đâu.
Nhưng Kaylin lại lắc đầu nhìn xuống vòng tay trên tay trái của mình. Tinh Tuyết thở dài không biết làm sao. Thôi thì đành đứng đây nói chuyện vậy.
- Vậy thì ở đây nói chuyện nhé?
Cô bé nghe được vậy liền gật đầu. Có vẻ cô bé cũng muốn có người nói chuyện cùng.
- À thì... Tôi tên là Tinh Tuyết - Mạc Tinh Tuyết. Có thể gọi tôi là Tinh Tuyết. Cô tên Kaylin đúng không?
Kaylin nhìn Tinh Tuyết một lượt rồi mới gật đầu.
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi vậy?
Tinh Tuyết sát lại gần hơn để nói chuyện với Kaylin.
Cô bé Kaylin nghe Tinh Tuyết hỏi về tuổi thì liền đưa tay ra nắm lấy tay Tinh Tuyết. Làn da cô bé mịn màng cảm nhận được sự mềm mại còn nhỏ nữa. Nhưng trên cánh tay nhỏ bé đó lại chi chít những vết bầm tím từ cổ tay cho đến khuỷu tay ngoại trừ phần bắp tay là được che đi bởi cổ tay áo dài. Tinh Tuyết nhìn thấy cũng thắc mắc. Cô còn đang mê mệt trước xúc tác giữa lần chạm tay của cô với Kaylin thì bừng tỉnh bởi những vết bầm tím trên tay cô.
Kaylin dùng ngón cái viết nhẹ lên tay Tinh Tuyết.
- Em 17 tuổi?! - Tinh Tuyết trố mắt hỏi.
Nghe vậy thì Kaylin liền gật đầu.
- Ừm... - Tinh Tuyết ngó nghiêng xung quanh xem có ai không rồi mới quay lại nhìn Kaylin rồi tiếp tục nói - Chị bị nhốt ở đây, em có biết cách nào trốn khỏi đây không? Hoặc em đi trên đường tới đây có để ý chỗ nào khác biệt không?
Kaylin lại viết lên tay Tinh Tuyết "Nguy hiểm".
- Chị biết vậy, nhưng mà chị cần phải rời khỏi đây. Em... đang sống hạnh phúc đó chứ?
Câu hỏi này của Tinh Tuyết làm cô bé lùi lại vào trong phòng mấy bước. Trong căn phòng thì đèn mờ ảo không nhìn rõ khuôn mặt của Kaylin.
- Em... sợ gì sao? - Tinh Tuyết cảm nhận được lùng khí lạnh tỏa ra.
Kaylin chạy vào trong phòng ngó ra ngoài cửa sổ rồi chạy về phía cửa. Đôi mắt cô bé ánh lên sự sợ hãi tột độ. Nắm lấy tay Tinh Tuyết lại viết vội lên lòng bàn tay cô.
"Nguy hiểm".
Tinh Tuyết không hiểu ý nghĩ của câu nói này là gì. Cô cau mày suy nghĩ mãi không ra. Kaylin thì vội vàng đầy cô cách xa cánh cửa phòng rồi đóng cửa lại.
Đợi vài giây sau thì Tinh Tuyết mới hồi lại. Cô thở dài bước đi về phòng của mình. Xem ra là cô bé đấy không muốn nói chuyện với cô rồi.
Còn đang đi trên cầu thang thì gặp Zane Anthony bước tiến về phía mình. Ánh mắt anh đỏ ngầu khiến Tinh Tuyết có chút hơi sợ. Cô rùng mình nép về phía thành cầu thang không dám nhìn Zane Anthony. Anh ta thì coi cô như không khí, lướt qua người cô rồi đi thẳng về phòng.
Đợi hắn ta đi qua rồi Tinh Tuyết mới thở phào. Cô không biết nói sao nhưng ánh mắt vừa nãy lướt qua trên người cô giống như muốn giết chết cô ngay tại đấy vậy.
Tinh Tuyết thở dài quay lại phòng. Trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Hơn nữa dù chỉ gặp lần này là làn thứ ba không có nói gì nhiều nhưng cô lại khá ấn tượng với cô bé đó. Có lẽ là vì cô bé đó giống thủy tinh, dễ vỡ làm cô muốn nâng niu. Nhưng lại có cảm giác cô bé đó không thích mình.
Nằm chán quá đi xuống phòng bếp. Tinh Tuyết mở tủ lạnh thấy có thanh chocolate rất ngon liền hí hửng đem lên cho Kaylin. Không biết sao nhưng cô lại muốn Kaylin là em gái của mình.
Nhưng vừa đi lên lại thấy Zane Anthony kéo mạnh Kaylin từ hướng hành lang trở về phòng. Cả người Kaylin đều ướt nhèm đầu tóc rũ rượi không nhìn rõ mặt cô bé. Nhưng tấm thân gầy đó run lên thì cô có thể nhìn ra.
Zane Anthony kéo Kaylin lướt qua Tinh Tuyết một lần nữa. Cô thật sự không hiểu nổi vì thế đuổi theo nắm lấy một tay của Kaylin.
- Anh làm cái trò gì đấy? Không thể nhẹ nhàng với phụ nữ được à?
Zane Anthony lúc này chỉ chú ý về cánh tay mà Tinh Tuyết đang nắm lấy Kaylin. Dường như có thể đọc được suy nghĩ của anh. Muốn chặt đứt tay của Tinh Tuyết.
Kaylin thì lắc đầu rụt tay khỏi bàn tay của Tinh Tuyết. Cô bé đứng trước ánh mắt của Zane Anthony nhưng cố kiễng chân cao nhất có thể để che tầm nhìn của anh về phía Tinh Tuyết.
Thật đúng lúc là Nhất Thiên với Austin Mahone cũng quay lại. Thấy cảnh này thì Austin Mahone liền chạy đi lấy khăn rồi quấn lấy người cho Kaylin. Nhất Thiên thì lại đứng ra che chắn cho Tinh Tuyết.
- Kaylin, em còn lạnh không? Chuyện này là sao? - Austin Mahone cau mày hỏi.
- Cút!
Chỉ một từ cũng khiến cả dãy hành lang tỏa mùi thuốc súng. Có thể thấy Zane Anthony đang tức giận ra sao. Kaylin giật nảy mình rồi cũng nhanh chóng trả lại khăn cho Austin Mahone. Cô bé giơ cánh tay run nắm lấy bản tay thô to đang siết chặt cổ tay kia của cô. Có lẽ là rất đau nhưng cô đang cố chịu.
- Tôi còn phải nói bao lần nữa, Kaylin và tôi, tôi và Kaylin chỉ là anh em. Con bé là em gái của tôi. Ok? - Austin Mahone vuốt đầu mình rồi nói.
- Tôi cho phép cô ta làm em gái cậu từ bao giờ? - Zane Anthony lạnh giọng nói.
- Cậu không cho, em ấy cho phép là được. Đừng có mà bắt khoan bắt nạt con bé. Động tí là giờ trò với con bé là thế nào?
- Anh đang làm đau tay Kaylin, bỏ khỏi tay em ấy đi. - Tinh Tuyết cũng lên tiếng.
- Em im lặng cho tôi. - Nhất Thiên kéo Tinh Tuyết về sau lưng rồi bịt miếng cô lại.
- Tôi không nhắc lại lần hai.
Nói rồi Zane Anthony kéo mạnh Kaylin đi về phòng. Cô bé còn bị hất ngửa người ra rồi lếch thếch đi theo anh về phòng.
Austin Mahone lắc đầu thở dài.
- Cứ làm như ai cũng muốn người phụ nữ của cậu không bằng. Đợi tôi tìm được ý chung nhân xem, mơ tôi cũng không giúp cậu trong chuyện này nữa.
Austin Mahone nói rồi cũng quay về phòng của mình.
Nhất Thiên nhìn Tinh Tuyết thì cũng kéo cô về phòng ngay. Dù vậy anh không có nói hay giải thích gì với cô. Tinh Tuyết nằm ngủ nhưng vẫn thấy khó chịu, con người kia có vẻ rất tàn độc. Kaylin nhìn vậy cũng không sống yên với hắn ta. Có lẽ cô mà thoát ra được khỏi đây cũng sẽ tìm cách để đưa Kaylin ra khỏi mấy con người này. Không thể để cô bị những con người này làm vấy bẩn được.
Bình luận facebook