Kỷ Niệm cảm thấy thật khó mà tin nổi.
Thời gian cô ấy và Kiều Nhân quen biết không tính là quá lâu nhưng số người từng tỏ tình với Kiều Nhân mà cô ấy biết thì không dưới một trăm.
Mỗi lần Kiều Nhân được tỏ tình, đều làm như chẳng liên quan gì tới mình không khác người ngoài cuộc là bao, nhưng lần này rõ ràng có khác biệt.
Nha đầu này cũng có lúc hồn vía lên mây.
Lòng hiếu kỳ của Kỷ Niệm càng cao hơn mấy lần, "Tiểu Kiều, cậu nói cho tớ biết là anh giai kiểu gì vậy?"
Kiều Nhân ném một cái gối sang chặn ngang lời cô ấy: "Câm miệng, không có anh giai nào hết."
Kỷ Niệm quả nhiên ngậm miệng.
Hai tai Kiều Nhân mãi mới có được chút yên tĩnh, nhưng chưa được nửa phút đã nghe thấy Kỷ Niệm đổi sang giọng điệu kì quái:
"Chẳng lẽ... là chị gái?"
"..."
Kiều Nhân đứng dậy, đang định đi tìm cái gối khác thì đã bị Kỷ Niệm ôm lấy chân.
Kỷ Niệm cũng không đùa với cô nữa, nghiêm túc ngồi xếp chân xuống đối diện, "Vậy cậu nói đi, hai hôm nay cậu sao vậy?"
Từ hôm qua đến giờ, Kiều Nhân đi dép trái không dưới năm lần.
Sáng sớm hôm nay còn lợi hại hơn, lấy kem đánh răng biến thành sữa rửa mặt đổ ra tay, nếu không phải đúng lúc cô ấy kịp ngăn lại thì không biết còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.
Kỷ Niệm đếm đầu ngón tay một hồi, không thể là thất tình, sau khi hỏi một lượt thì cũng có thể xác định không phải là tương tư đơn phương.
Cô ấy vẫn hiểu rõ tính cách Kiều Nhân, đoán tới đoán lui chỉ chốt được một đáp án, thấy Kiều Nhân im lặng nét mặt mệt mỏi, thăm dò hỏi:
"Ai tỏ tình với cậu à?"
Kiều Nhân: "..."
"Ai quấy rầy cậu thế?"
Chuyện như vậy không phải mới xảy ra với Kiều Nhân lần đầu, đối với Kiều Nhân mà nói cũng xem như là đã quá quen rồi. Lúc nói chuyện Kỷ Niệm đều cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất, hỏi han dè dặt nhất.
Một cô gái xinh đẹp như thế, được người ta yêu thích là chuyện rất bình thường. Nhưng yêu thích và quấy rầy là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Khi Kiều Nhân học năm thứ ba Đại học có một môn học tự chọn, thầy giáo đó luôn làm phiền cô. Trên lớp hay lúc tan học đều hỏi xem cô có thời gian không, muốn mời cô đi xem phim ăn tối.
Kết quả người này đúng là điển hình của âm hồn không tan, bị từ chối một lần rồi hai lần mà càng bị ngăn cản lại càng mạnh mẽ hơn.
Kiều Nhân cảm thấy phiền phức vô cùng, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần trượt môn học tự chọn đó rồi, trực tiếp cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.
Sau khi chặn anh ta xong, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Khi tự học buổi tối không còn phải nhận tin nhắn của thầy giáo đó nữa, khi đi học cũng sẽ không bị anh ta gọi tên nữa.
Quá trình có thể không không thuận lòng người cho lắm nhưng ít nhất kết quả đều là vui vẻ.
Kiều Nhân vốn cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, đến buổi tối trước khi thi cuối kỳ, hội học sinh tổ chức liên hoan bỗng có người nhắc lại chuyện này.
Có tổng cộng bảy cô gái đang ngồi ở đó thì tới bốn người từng bị thầy giáo đó nhắn tin quấy rối, trong khi hai người đang có bạn trai rồi.
Kiều Nhân muốn nôn cũng không nôn được, cả buổi tối hôm ấy chẳng nuốt nổi cơm.
Sau đó thuận lợi thi xong học kỳ, tuy rằng Kiều Nhân không bị trượt nhưng trong hệ thống đánh giá của các giảng viên vẫn bị anh ta cho mức thấp nhất.
Tuy rằng việc này không ảnh hưởng tới cô nhiều lắm nhưng Kiều Nhân vẫn không nuốt nổi cơn giận này.
Cô viết tới mất lá thư khiếu nại, cuối cùng cân nhắc đến việc anh ta cũng chưa thực sự tạo ra tổn hại gì cho mình, cũng không có chứng cứ trực tiếp hay gián tiếp nên cuối cùng lại xé thư vứt vào thùng rác.
Chuyện này giống như một con sóng trôi đi cùng với quãng thời gian Đại học năm thứ ba của Kiều Nhân, mấy ngày trước khi Kiều Nhân trở lại trường còn thấy thầy giáo đó vui vẻ trêu đùa cùng với các giảng viên khác.
Nhưng anh ta dựa vào cái gì mà vui vẻ như vậy?
Hiện tại Kiều Nhân nghĩ tới gương mặt đó còn cảm thấy như có gì đó mắc ngang trong cổ họng, khiến cô không thể thở nổi.
Cô nhíu mày, lại nghe thấy Kỷ Niệm nói, lần này giọng điệu rõ ràng là giận dữ hơn nhiều:
"Cậu thật sự bị quấy rồi hả?"
Kỷ Niệm hận không thể đấu tranh vũ trang, "Ai quấy rầy cậu, tớ sẽ đập bể đầu chó của hắn!"
Kiều Nhân dở khóc dở cười, kéo tay cô ấy ngồi xuống: "Không có."
Cô lặp lại: "Không ai quấy rầy tớ cả."
Kỷ Hàn Thanh với cô căn bản cũng không phải là quấy rối.
Kỷ Niệm cau mày, một mặt nghi ngờ.
Kiều Nhân tạm thời không muốn kể chuyện của mình với Kỷ Hàn Thanh cho Kỷ Niệm biết, cô mở lịch trong điện thoại ra thuận tiện kiếm một lý do:
"Không phải sắp tới Tết Thanh Minh sao... Mỗi lần đến Tết Thanh Minh tâm trạng tớ đều không tốt."
Kỷ Niệm rất nhanh bị chuyển đề tài, "Còn mấy ngày nữa?"
"Tuần sau."
Kỷ Niệm yên lặng vài giây, "Cậu có đi Hàng Châu một chuyến không?"
"Đi chứ."
Kiều Nhân nằm xuống, nhẹ nhàng trở mình, "Năm ngoái đã không đi rồi, năm nay nhất định phải trở về."
Kỷ Niệm, "Tớ đi cùng cậu nhé... Tớ xin phép giáo viên hướng dẫn cho nghỉ một ngày."
Kiều Nhân lắc đầu: "Mấy ngày nữa tớ phải đi công tác Thượng Hải, lúc đó sẽ bay thẳng từ Thượng Hải sang Hàng Châu."
Khoảng cách không xa, di chuyển không mất thời gian lắm.
Mấy hôm nay Kiều Nhân ngủ không ngon, lại có một đống chuyện phiền muộn trong lòng, lúc này cô hơi nhức đầu, giơ tay lên che mắt.
"Hôm nay tớ đi ngủ sớm, ngày mai trước khi cậu đi học nhớ gọi tớ dậy."
Kỷ Niệm: "Không ăn tối à?"
"Không ăn," Kiều Nhân đáp, "Không thấy ngon miệng."
Kỷ Niệm không nói nữa, chỉ đưa tay xoa xoa tay Kiều Nhân. (Tự dưng thấy mùi hoa bách hợp đâu đây :])))
Khớp xương tinh tế, hầu như không có thịt nhiều, cầm trong lòng bàn tay cảm thấy gầy gò đến sợ.
Kỷ Niệm thở dài mấy cái, sau đó mới cầm điện thoại nhắn tin cho Kỷ Hàn Thanh:
[Anh, ngày mai anh và Tiểu Kiều cùng đi Thượng Hải à?]
Vài giây sau, đầu kia trả lời: [Ừ.]
Kỷ Niệm: [Vậy anh giúp em chăm sóc cho Tiểu Kiều, nhắc cô ấy ăn cơm đúng giờ.]
Kỷ Hàn Thanh: [Sao vậy?]
Kỷ Niệm: [Hai hôm nay cậu ấy không ăn uống gì mấy, em thấy cô ấy đói bụng tới mức gầy đi rồi.]
Lần này Kỷ Niệm nhìn tới khi màn hình điện thoại tối đi cũng không thấy bên kia trả lời.
Kỷ Niệm liếc nhìn Kiều Nhân, tay trái của cô còn che trên mắt, bên dưới bàn tay chính là nửa khuôn mặt thanh tú, da dẻ trắng nõn, tới nửa cái lỗ chân lông hay là mụn cũng không nhìn thấy.
Thật là đẹp. (Đọc đoạn này thật sự... :]))))
Lần thứ en-nờ Kỷ Niệm cảm thấy mình sinh sai giới tính thật rồi.
Khi cô thu tầm mắt lại nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh:
[Cô ấy thích ăn gì?]
Khóe môi Kỷ Niệm hơi cong lên, gõ từng chữ: [Anh muốn theo đuổi Tiểu Kiều à?]
[Em quản được không?]
Kỷ Niệm: "..."
Cô không dám đụng tới gai nhím nữa, nghĩ ngợi nửa ngày mới gõ một danh sách các món bình thường Kiều Nhân thích ăn.
Buổi tối Kiều Nhân ngủ sớm, hôm sau cũng hiếm khi dậy sớm.
Chưa tới bảy giờ, ánh nắng vừa xuyên qua tầng mây chiếu xuống tạo thành một tấm thảm màu vàng nhạt dưới sàn nhà.
Kiều Nhân cảm giác ngủ không được thoải mái lắm, sau khi tỉnh dậy cảm thấy như vừa đánh nhau với ai đó một trận, cả người như vừa được ghép các bộ phận lại với nhau, cô ngồi xuống vận động mấy lần.
Khoảng bốn năm phút sau, đợi cả người cảm thấy linh hoạt hơn mới xuống giường, xếp quần áo đã chuẩn bị từ trước cùng với đồ vệ sinh cá nhân vào vali hành lý.
Đúng lúc Kỷ Niệm đẩy cửa đi vào: "Dậy sớm vậy sao?"
Kiều Nhân không ngẩng đầu, tiếp tục xếp đồ đạc: "Mười một giờ bay."
Thời gian này cũng không sớm không muộn, ra ngoài không quá lạnh cũng không quá nóng.
Kỷ Niệm nhìn mấy phút sau đó đóng cửa đi ra, "Tớ làm đồ ăn sáng."
"..."
Kỷ Niệm nói nấu đồ ăn sáng cơ bản cũng chỉ là ném mì ăn liền vào trong nồi, thêm mấy lá rau, luộc loạn một nồi.
Kiều Nhân dừng động tác, hơi bất đắc dĩ nhíu mày, đợi cửa phòng đóng lại rồi mới tiếp tục xếp đồ.
Từng cái từng cái, mỏng dày đều có.
Theo dự báo thời tiết, mấy ngày Thanh Minh, ở phía Nam sẽ có mưa.
Kiều Nhân suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn lấy ô từ trong ngăn kéo ra bỏ vào.
Kỷ Niệm mới xong việc trong nhà bếp, đang bê bữa ăn sáng đặt xuống bàn.
Kiều Nhân xoa cổ tiến đến, quả nhiên thấy một cái bát có rau cải và mì ăn liền, lại nhìn sang bên cạnh, lần nay may mắn có thêm đĩa cơm rang.
Từng hạt cơm rõ ràng. lấp la lấp lánh, cũng xem như là ổn.
Kiều Nhân kéo ghế ngồi xuống, "Mới đi học ở Châu Âu về à?"
"Cút sang một bên!" Kỷ Niệm mắng cô một câu, hôm nay rõ ràng cô ấy rất vui vẻ, đôi mắt cong cong, "Tiểu Kiều cậu mau nếm thử xem thế nào?"
Kiều Nhân vừa cầm thìa lên liền nghe thấy Kỷ Niệm nói: "Mấy hôm trước tớ về nhà, học của anh tớ đấy."
Kỷ Niệm: "Nhưng mà học không thành công lắm, chỉ được sáu, bảy phần thôi."
Kiều Nhân thật sự không chịu nổi ánh mắt tràn ngập sự mong chờ của Kỷ Niệm, một lần không dám ăn quá nhiều, chỉ cho chưa đến nửa thìa vào miệng.
Nửa phút sau cô lại xúc một thìa nữa.
Mắt Kỷ Niệm lấp lánh ánh sao: "Ăn ngon không?"
Kiều Nhân gật đầu.
Thanh đạm nhưng lại đầy đủ hương vị, cô nhìn về phía Kỷ Niệm: "Anh cậu còn nấu được cơm à?"
"Trước kia không phải anh tớ ở nước ngoài sao, ngày ba bữa cơm của anh ấy và anh Phó Yến đều là anh tớ làm."
Kỷ Niệm dừng một chút, uống ngụm nước ấm, "Đương nhiên đây là lúc anh ấy rảnh rỗi."
Cô ấy vừa nghĩ tới phải chia cách với Kiều Nhân suốt một tuần, ăn không nói ngủ không nói thật chẳng quen thuộc chút nào, liền lập tức nói như bắn súng liên thanh.
"Tớ cảm thấy người như anh trai tớ, cô gái nào cũng không xứng được."
Kiều Nhân không tiếp lời, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Kỷ Niệm: "Nhưng cậu thì khác."
Kiều Nhân: "..."
"Nếu như là cậu, tớ lại cảm thấy anh tớ không xứng với cậu."
Kiều Nhân chọc cái thìa vào bát cơm một cái, nghiến răng: "Câm miệng."
Lúc mười một giờ, cả đoán đúng giờ lên máy bay.
Kiều Nhân vừa lên máy bay đã đeo miếng che mắt lên, trái phải trước sau đều là đồng nghiệp cùng phòng, Lục Hạ ngồi bên tay trái cô. Đợi tới khi máy bay cất cánh, Lục Hạ liền đưa tay khẽ chọc cô:
"Tiểu Kiều, cậu ngủ rồi à?"
"Vẫn chưa."
"Lần trước Kỷ tổng tìm cậu có chuyện gì thế?"
Tâm tư Kiều Nhân đang treo ngược cành cây, nhẹ giọng đáp: "Nói chuyện công việc."
"Thế Kỷ tổng trông có đẹp trai không?"
Kiều Nhân: "..."
"Lần trước ở trong cuộc họp tớ cũng nhìn thấy Kỷ tổng, nhưng khoảng cách quá xa nên không rõ..."
Tòa soạn vốn có rất nhiều phòng ban, công nhân của mỗi phòng ban lại rất nhiều, vì vậy nên mỗi lần mở cuộc họp vào Thứ Hai đều chỉ có vài người của một phòng được tham gia, sau khi trở về mới bàn giao công việc cho những người khác.
Lục Hạ vất vả lắm mới được tham gia một lần, kết quả quên mang theo kính mắt, cả buổi đều nhìn cả người lẫn vật trong trạng thái ngắm hoa trong sương.
Cô ấy chỉ nhớ được giọng Kỷ Hàn Thanh rất êm tai, tuy rằng toàn bộ thời gian buổi họp anh cũng không nói được mấy câu.
Lục Hạ thấy Kiều Nhân không đáp, lại chọc cô một cái: "Ngủ rồi à?"
"Không..."
"Không ngủ thì trả lời câu hỏi của tớ đi."
Kiều Nhân liền đổi giọng: "Ngủ rồi."
"..."
Kiều Nhân nắm mắt trong chốc lát, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng kéo đên, Lục Hạ vẫn còn đang nhỏ giọng thì thầm bên cạnh cô, âm thanh như tiếng muỗi kêu cảm giác không mấy chân thực.
Cô nghiêng đầu rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Kiều Nhân ngủ một giấc liền tới tận khi máy bay hạ cánh.
Cô bị Lục Hạ đánh thức.
Các hành khách đã chen chúc xuống máy bay, Lục Hạ và cô hòa vào dòng người, vừa đi vừa sắp xếp lịch trình hôm nay.
"Ngày mai mới bắt đầu công việc, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi một chuyến nhé?"
Hai người vẫn đang xếp hàng lấy hành lý, Kiều Nhân còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cả người cũng không có chút tinh thần nào, vẻ mặt phờ phạc, chậm nửa nhịp mới trả lời cô ấy: "Đi đâu?"
"Dạo loanh quanh thôi."
Lần đầu tiên Lục Hạ tới Thượng Hải, giọng điệu lúc nào cũng có sự hưng phấn.
Cô nhìn quanh bốn phía, "Sao không thấy Kỷ tổng đâu nhỉ?"
Đã đến lượt hai người họ, Kiều Nhân tiến lên vài bước cầm lấy vali hành lý, thuận miệng đáp: "Chắc là ở khoang hạng nhất."
Dáng người cô gầy nhưng sức lực không yếu, dễ dàng lấy hai vali hành lý xuống.
Lục Hạ bỗng nhớ ra, vừa nhận hành lý của mình lại lập tức đưa sang cho cô, đồng thời ghé sát tai Kiều Nhân nói:
"Tớ đi vào phòng vệ sinh một lát."
Vừa nãy ở trên máy bay uống cốc nước lạnh, lúc này bụng cảm thấy có chút không thoải mái.
Kiều Nhân gật đầu, kéo hai cái vali hành lý đi ra khỏi đám đông, vừa mới dịch chuyển được mấy bước, tay phải đã nhẹ đi.
Một giây sau, vali hành lý của cô rơi vào trong một bàn tay khác.
Kiều Nhân cúi đầu, tầm mắt dừng trên bàn tay đó vài giây, nhìn năm ngón tay khớp xương rõ ràng vừa thon dài vừa cân đối, cô liếc nhìn lại bàn tay mình theo bản năng, sau đó kéo vali của Lục Hạ lùi lại mấy bước.
Lúc này anh vẫn còn đang nghe điện thoại, vẻ mặt điềm tĩnh "Vâng" một tiếng: "Vừa xuống máy bay ạ."
"..."
"Đi cùng sinh viên của mẹ."
Kiều Nhân cơ bản có thể nhận ra cuộc điện thoại này là ai gọi tới rồi.
Tám chín phần là giáo sư Từ.
Đúng như dự đoán, Kỷ hàn Thanh đưa điện thoại sang: "Mẹ của tôi muốn nói với em mấy câu."
Kiều Nhân: "..."
Cô đưa định bàn tay còn lại lên nhận lấy điện thoại thì anh đã đưa điện thoại áp lên tai cô, Kiều Nhân hơi nghiêng đầu, nghe thấy giáo sư Từ ở đầu dây bên kia hỏi:
"Tiểu Kiều, mấy hôm nay có chuẩn bị luận văn không?"
Kiều Nhân quy củ đáp: "Em đang chuẩn bị rồi ạ."
"Không hiểu gì có thể hỏi Hàn Thanh."
Kiều Nhân chớp mắt: "... Vâng ạ."
Giáo sư Từ cũng cân nhắc đến việc bọn họ vẫn đang ở sân bay nên chỉ nói mấy câu đơn giản với Kiều Nhân rồi bảo cô đưa điện thoại lại cho Kỷ Hàn Thanh.
Yên tĩnh một lát, điện thoại vẫn đang ở sát bên tai Kiều Nhân, cô giơ tay chạm vào cổ tay anh:
"Nói xong rồi."
Lúc này Kỷ Hàn Thanh mới thu tay về, anh cúi đầu nhìn cô, nét mặt cực kỳ bình thản, bình thản tới nỗi suýt chút nữa Kiều Nhân cho rằng chuyện lần trước chỉ là do mình tự nằm mơ ra thôi.
Giờ tỉnh giấc rồi, hai người họ lại như cũ.Trong lòng Kiều Nhân không cảm thấy thoải mái lắm, nhíu mày. Khi cô định quay sang nói chuyện, anh đã kéo hành lý của cô đi về phía trước.
Kỷ Hàn Thanh vẫn còn đang nghe điện thoại, Kiều Nhân nghe thấy anh nở nụ cười nói với đầu dây bên kia:
"Gầy."
Cánh tay gầy chân gầy, eo cũng nhỏ, cảm giác như chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.
Kỷ Hàn Thanh dừng bước chân, không quay đầu lại nhưng câu nói này lại là đang nói với Kiều Nhân:
"Buổi tối tới phòng tôi lấy."
Kiều Nhân bước theo hai bước, lại nhớ ra là phải ở đây chờ Lục Hạ nên đành kéo vali hành lý trở về chỗ cũ.
Năm phút sau, Kiều Nhân chen ra khỏi phòng vệ sinh, lúc chạy tới giọng còn thở gấp:
"Được rồi, có thể đi rồi!"
Sau khi đi được mấy bước, Lục Hạ lại quay đầu nhìn hai tay trống trơn của Kiều Nhân:
"Ơ Tiểu Kiều, hành lý của cậu đâu rồi?"
Mặt Kiều nhân không biến sắc: "Làm mất rồi."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Buổi tối rồi đi lấy về."
Lục Hạ đi bên cạnh cô, vừa đi vừa nói thầm: "Còn có kiểu này nữa hả?"
"..."
Buổi chiều ngày đầu tiên ở Thượng Hải, Kiều Nhân và Lục Hạ đi dọa xung quanh khách sạn một vòng.
Mãi cho tới hơn tám giờ tối, hai người ăn tối xong mới trở về khách sạn.
Thể trạng của Kiều Nhân coi như không tệ, đi cả ngày cũng không cảm thấy mệt.
Hơn chín giờ, sau khi tắm xong Kiều Nhân thay một cái váy mỏng rồi nằm lì trên giường mở nhóm chat công việc ra, lướt xuống xem danh sách các thành viên trong nhóm, khi tìm được tên Kỷ Hàn Thanh thì gửi cho anh yêu cầu kết bạn.
Đợi chưa tới hai phút, đã chấp nhận.
Kiều Nhân: [Tôi là Kiều Nhân.]
Sở dĩ cô tự giới thiệu là vì ảnh đại diện của Kiều Nhân không phải ảnh cô mà là một nam diễn viên mới nổi gần đây, tuổi không lớn lắm, còn nhỏ hơn cô tới vài tuổi.
Kiều Nhân nhìn thấy cậu ta có vẻ đẹp trai nên mượn làm ảnh đại diện.
Đợi một lúc bên kia cũng không trả lời.
Kiều Nhân tiếp tục hỏi: [Anh ở phòng nào vậy?]
Lại mấy phút, Kiều Nhân: [Chú nhỏ?]
Lần này cuối cùng đầu bên kia cũng nhắn lại số phòng.
Kiều Nhân và Lục Hạ ở chung một phòng, lúc này cô ấy vừa vào phòng tắm.
Kiều Nhân nghĩ đi lấy vali hành lý chắc cũng chỉ mất mấy phút, có khi cô lấy hành lý quay lại Lục Hạ còn chưa ra khỏi phòng tắm, cô ấy cũng không hỏi chuyện lung tung. Sau khi bò dậy khỏi giường, soi gương chỉnh lại váy Kiều Nhân ra ngoài.
Phòng của Kỷ Hàn Thanh ở đầu bên kia hành lang, Kiều Nhân vừa đi vừa liếc nhìn số phòng.
Sau đó khi sắp đến cuối hành lang, Kiều Nhân cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Phía trước chỉ còn lại một căn phòng thôi, hơn nữa lúc này lại có một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục cầu kì đứng trước cửa, giơ tay định gõ cửa nhưng khi sắp chạm vào cánh cửa thì dừng lại.
Kiều Nhân dừng chân, không tiến lên phía trước.
Người phụ nữ kia đã chú ý tới cô, sau khi quay đầu liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ mấy giây:
"Cô chính là thực tập sinh đó à?"
Kiều Nhân "Ừ" một tiếng.
Cô và người này không quen biết, nhưng cũng nhận ra được đây chính là "chị Hạ" mà mấy hôm trước Lục Hạ nhắc tới là cùng đi công tác với các cô.
"Cô đến đây làm gì?"
Kiều Nhân sờ sờ mũi, "Tôi tìm Kỷ tổng."
"Vậy cô có thể quay về rồi, " ánh mắt đối phương càng lúc càng không thân thiện, hừ lạnh một tiếng, lúc cô ta nói chuyện cũng bày ra dáng vẻ cao ngạo đắc ý: "Kỷ tổng không có thời gian gặp cô đâu."
SPOIL Chương 25:
Kiều Nhân đứng chếch sang một bên, nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi không quấy rầy đến chuyện tốt của hai người chứ?"
Kỷ Hàn Thanh đột nhiên tiến lên nửa bước, nắm chặt cổ tay cô kéo vào trong phòng.
"Quấy rầy rồi."
"Cái... cái gì?"
"Quấy rầy đến chuyện tốt của tôi rồi."
"Tôi lấy vali hành lý xong sẽ đi ra ngoài luôn, hôm nay tuyệt đối không làm phiền đến hai người."
Anh hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn cô, "Không định đền bù cho tôi sao?"
Kiều Nhân: "Đền bù cái gì?"
Kỷ Hàn Thanh: "Đền bù chuyện tốt của tôi."
Bình luận facebook