Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Không phải con trai
Sân bắn súng cực kì rộng lại hiện đại, hệt như nơi tổ chức cuộc thi chuyên nghiệp trên tivi, mà trọng điểm là, không có một ai ở bên cạnh bọn họ.
“ Sao vắng vậy? Hôm nay là thứ 2 nên vắng sao?”
Doãn Ái hơi tò mò, nghĩ lại thấy không đúng, Vãn Cảnh ngày nào trong tuần cũng đông vui, vắng lặng như vậy đúng là lần đầu chứng kiến.
Lục Tiêu Ngạn đã nạp đạn vào khẩu súng ngắn, tiếng cạch kêu lên, anh đem khẩu súng bỏ vào tay Doãn Ái.
“ Anh bao hết rồi, nếu không thật sự rất phiền phức.”
Doãn Ái ừ một cái, khẩu súng ngắn này nặng hơn cô tưởng. Cô chỉ thấy trong những cảnh hành động, không nghĩ một ngày người bình thường như cô cũng có thể sử dụng. Cái bị tai cùng kính mắt cũng rất thời thượng.
“ Thả lỏng một chút, tay em cứng lắm.”
Lục Tiêu Ngạn vòng tay từ phía sau, giúp Doãn Ái điều chỉnh tư thế, thuận tiện giữ thăn bằng cho cô. Doãn Ái học rất nhanh, tập trung một chút đã có thể ngắm bắn gần trúng đích, lần đầu như vậy không tồi.
“ Không khó như em nghĩ.”
Doãn Ái bắn trúng tâm, ánh mắt lộ rõ ý cười, khóe miệng cong lên. Cô quay sang nhìn Lục Tiêu Ngạn, có chút đắc ý.
“ Đến lúc gặp nguy hiểm, chỉ sợ khẩu súng em cũng không cầm được.”
Trước sự khinh khỉnh của Lục Tiêu Ngạn, Doãn Ái chỉ xì một tiếng liền quay mặt đi. Lục Tiêu Ngạn cho hai tay vào túi quần, rất thảnh thơi đi đến cạnh cô.
Doãn Ái ngửi thấy mùi xạ hương mát lạnh trên người Lục Tiêu Ngạn, mùi hương vô hình ấy đã dần dần bủa vây cô, trói chặt cả trái tim cô.
………..
Dịch gia.
Lý Tuyết đang ầm ĩ trong phòng, Dịch Phàm đều chán nản bỏ đi. Cô ta rõ ràng có học thức, mỗi lần gây chuyện đều vô cớ, thậm chí còn quá đáng lây sang cả người giúp việc.
Nhưng lần này còn quá đáng hơn.
“ Dịch Phàm, anh muốn tôi chết cùng con đúng không? Mẹ tôi ở cùng cô ta bao nhiêu năm nay, bây giờ anh còn muốn làm chủ cho cô ta, thật sự muốn ép chết tôi à?”
“ Cô có thôi đi không. Tôi chỉ cần biết lý do bà ấy không nhận Doãn Ái, cô điên cái gì?”
Lý Tuyết không cam tâm, mọi thứ đều thuộc về Doãn Ái, bao nhiêu năm nay cô ta không được mẹ ở bên, lỗi là tại cô ta sao.
“ Anh không cần giúp nó, Lục Tiêu Ngạn sẽ không để nó ủy khuất đâu, chỗ dựa của nó rất lớn.”
Tâm trạng không tốt, bụng dưới cũng bắt đầu đau quằn quại, mồ hôi trên trán cô ả rịn ra. Dịch Phàm cũng thấy cô ta có gì đó lạ, đoán là Lý Tuyết sắp sinh, liền vội gọi người đến.
“ Bụng tôi…đau quá…”
Dịch Phàm nhấc cả người Lý Tuyết lên, lần đầu tiên anh chạm vào bụng cô ả, cảm nhận được sự tồn tại của đứa con của mình, trong lòng thật sự có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang.
Dịch gia nháo nhào lên, Lý Mạnh cùng Tố Như nhận được tin cũng cấp tốc chạy tới, dáng vẻ hối hả lại khẩn trương, trong hành lang chỉ nghe được tiếng mẹ Dịch.
“ Dự kiến sinh là tháng sau, tại sao bây giờ lại động thai chứ?”
Dịch Phàm không vào cùng cô ta, Lý Mạnh ở bên ngoài đã sốt ruột lắm rồi, nếu là sinh sớm hơn dự kiến không phải kế hoạch của ông ta sụp đổ hết sao.
“ Mẹ, con và cô ấy cãi nhau….”
Chát…
Dịch lão gia không chần chừ xuống tay, mọi người xung quanh bị dọa sợ không ít. Khuôn mặt ông đỏ bừng vì tức giận, đoạn hội thoại vừa rồi đã lọt vào tai Dịch lão gia.
“ Nghịch tử, nếu cháu và Doãn Ái vẫn còn gian díu sau lưng ta, đừng trách ta độc ác.”
Trước sự giận dữ của trưởng bối, Lý Mạnh cũng thỏa mãn phần nào. Đứa con gái của ông kiên quyết gả cho tiểu tử này, căn bản đã là thiệt thòi, cậu ta còn không biết điều đến bao giờ nữa.
“ Cháu và cô ấy đã kết thúc rồi, chuyện này không liên quan đến Doãn Ái.”
Thấy cháu trai dựng đứng lên, Dịch lão gia lại càng tức giận, mẹ Dịch mau chóng cản lại, cùng lúc đó bác sĩ cũng đi ra ngoài, theo sau là hai y tá trẻ.
“ Ồn gì vậy, đây là bệnh viện.”
Lý Tuyết phải đẻ mổ do khó sinh, Tố Như lo đến toát mồ hôi, đứa trẻ này mới là con gái bà, nó thật giống bà làm sao, cơ thể hàn tính, đặc biệt khó chăm sóc.
“ Người nhà vào được rồi, là tiểu công chúa 2kg, giờ đã được đưa vào cạnh mẹ rồi.”
Dịch lão gia run run, không phải có nhầm lẫn gì sao, đúng ra phải là cháu trai chứ. Cả nhà họ Dịch được phen kinh ngạc, mẹ Dịch với với tay bác sĩ, giọng nói cũng mất kiên nhẫn.
“ Không phải con trai sao?”
“ Là con gái, vị này, đã là thời đại nào rồi còn quan tâm đến giới tính chứ, đều là con cháu cả. Mọi người vào cùng cô ấy đi.”
Dịch gia bao lâu nay đều là độc tôn, trưởng bối vô cùng coi trọng cái thai lần này của Lý Tuyết, nếu không phải cô ta từng nói là cháu trai, một bước cũng không thành Dịch phu nhân được.
Cái giấy khám thai lần trước cũng như dầu nổi trên nước, chắc chắn là do Lý Tuyết ngụy tạo, mà cả Dịch gia lại tin thành thật.
Bên trong Lý Tuyết đang nhắm nghiền mắt, thuốc mê đã sớm tan, nhưng người nhà lại lần lượt ra về. Lúc này mới biết ai là người thương mình nhất, Tố Như là mẹ ruột của cô ta, cẩn thận chăm sóc từng li một.
“ Chỉ cần theo đúng kế hoạch là có thể tráo đổi được con trai rồi, con đúng là muốn chuốc họa vào thân.”
Tố Như kéo kéo tay Lý Mạnh đang giận dữ, đứa trẻ nhỏ nhắn trong nôi cũng oe oe khóc, lọt vào tai Lý Tuyết lại là thứ âm thanh nhức óc. Cô ta nghĩ, có con thật phiền phức. Nếu là con trai thì dù Dịch Phàm không yêu cô ta, vị trí ở Dịch gia vẫn vững chắc.
Không ngờ lại là con gái, Lý Tuyết mới 24 tuổi, trẻ trung như vậy lại có một đứa con.
“ Dịch Phàm muốn tìm hiểu tại sao mẹ lại không nhận Doãn Ái, con tức giận quá…”
Hai tay cô ả nắm chặt lại, ánh mắt rất hung dữ, đôi mắt quỷ quyệt suy tính.
“ Mẹ, Doãn Ái là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của con, con không cam tâm,…”
Tố Như thấy con gái bảo bối ủy khuất, trong lòng càng phiền chán. Bà đã nghĩ có thể không liên quan đến đứa trẻ Doãn Ái, tại sao vẫn như âm hồn bất tan vậy. Phiền bà ta, giờ lại đến gia đình bà ta.
Lát sau Tố Như cũng ra ngoài mua đồ.
“ Dù sao con bé đó cũng là con gái bà ấy, hừ, còn là người giúp mẹ con hiến tủy, mẹ con không xuống ta với nó được đâu.”
“ Ba đừng lo, con sẽ lấy hết những gì của cô ta.”
Dù là Dịch Phàm hay mẹ, Lý Tuyết đều muốn có.
“ Sao vắng vậy? Hôm nay là thứ 2 nên vắng sao?”
Doãn Ái hơi tò mò, nghĩ lại thấy không đúng, Vãn Cảnh ngày nào trong tuần cũng đông vui, vắng lặng như vậy đúng là lần đầu chứng kiến.
Lục Tiêu Ngạn đã nạp đạn vào khẩu súng ngắn, tiếng cạch kêu lên, anh đem khẩu súng bỏ vào tay Doãn Ái.
“ Anh bao hết rồi, nếu không thật sự rất phiền phức.”
Doãn Ái ừ một cái, khẩu súng ngắn này nặng hơn cô tưởng. Cô chỉ thấy trong những cảnh hành động, không nghĩ một ngày người bình thường như cô cũng có thể sử dụng. Cái bị tai cùng kính mắt cũng rất thời thượng.
“ Thả lỏng một chút, tay em cứng lắm.”
Lục Tiêu Ngạn vòng tay từ phía sau, giúp Doãn Ái điều chỉnh tư thế, thuận tiện giữ thăn bằng cho cô. Doãn Ái học rất nhanh, tập trung một chút đã có thể ngắm bắn gần trúng đích, lần đầu như vậy không tồi.
“ Không khó như em nghĩ.”
Doãn Ái bắn trúng tâm, ánh mắt lộ rõ ý cười, khóe miệng cong lên. Cô quay sang nhìn Lục Tiêu Ngạn, có chút đắc ý.
“ Đến lúc gặp nguy hiểm, chỉ sợ khẩu súng em cũng không cầm được.”
Trước sự khinh khỉnh của Lục Tiêu Ngạn, Doãn Ái chỉ xì một tiếng liền quay mặt đi. Lục Tiêu Ngạn cho hai tay vào túi quần, rất thảnh thơi đi đến cạnh cô.
Doãn Ái ngửi thấy mùi xạ hương mát lạnh trên người Lục Tiêu Ngạn, mùi hương vô hình ấy đã dần dần bủa vây cô, trói chặt cả trái tim cô.
………..
Dịch gia.
Lý Tuyết đang ầm ĩ trong phòng, Dịch Phàm đều chán nản bỏ đi. Cô ta rõ ràng có học thức, mỗi lần gây chuyện đều vô cớ, thậm chí còn quá đáng lây sang cả người giúp việc.
Nhưng lần này còn quá đáng hơn.
“ Dịch Phàm, anh muốn tôi chết cùng con đúng không? Mẹ tôi ở cùng cô ta bao nhiêu năm nay, bây giờ anh còn muốn làm chủ cho cô ta, thật sự muốn ép chết tôi à?”
“ Cô có thôi đi không. Tôi chỉ cần biết lý do bà ấy không nhận Doãn Ái, cô điên cái gì?”
Lý Tuyết không cam tâm, mọi thứ đều thuộc về Doãn Ái, bao nhiêu năm nay cô ta không được mẹ ở bên, lỗi là tại cô ta sao.
“ Anh không cần giúp nó, Lục Tiêu Ngạn sẽ không để nó ủy khuất đâu, chỗ dựa của nó rất lớn.”
Tâm trạng không tốt, bụng dưới cũng bắt đầu đau quằn quại, mồ hôi trên trán cô ả rịn ra. Dịch Phàm cũng thấy cô ta có gì đó lạ, đoán là Lý Tuyết sắp sinh, liền vội gọi người đến.
“ Bụng tôi…đau quá…”
Dịch Phàm nhấc cả người Lý Tuyết lên, lần đầu tiên anh chạm vào bụng cô ả, cảm nhận được sự tồn tại của đứa con của mình, trong lòng thật sự có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang.
Dịch gia nháo nhào lên, Lý Mạnh cùng Tố Như nhận được tin cũng cấp tốc chạy tới, dáng vẻ hối hả lại khẩn trương, trong hành lang chỉ nghe được tiếng mẹ Dịch.
“ Dự kiến sinh là tháng sau, tại sao bây giờ lại động thai chứ?”
Dịch Phàm không vào cùng cô ta, Lý Mạnh ở bên ngoài đã sốt ruột lắm rồi, nếu là sinh sớm hơn dự kiến không phải kế hoạch của ông ta sụp đổ hết sao.
“ Mẹ, con và cô ấy cãi nhau….”
Chát…
Dịch lão gia không chần chừ xuống tay, mọi người xung quanh bị dọa sợ không ít. Khuôn mặt ông đỏ bừng vì tức giận, đoạn hội thoại vừa rồi đã lọt vào tai Dịch lão gia.
“ Nghịch tử, nếu cháu và Doãn Ái vẫn còn gian díu sau lưng ta, đừng trách ta độc ác.”
Trước sự giận dữ của trưởng bối, Lý Mạnh cũng thỏa mãn phần nào. Đứa con gái của ông kiên quyết gả cho tiểu tử này, căn bản đã là thiệt thòi, cậu ta còn không biết điều đến bao giờ nữa.
“ Cháu và cô ấy đã kết thúc rồi, chuyện này không liên quan đến Doãn Ái.”
Thấy cháu trai dựng đứng lên, Dịch lão gia lại càng tức giận, mẹ Dịch mau chóng cản lại, cùng lúc đó bác sĩ cũng đi ra ngoài, theo sau là hai y tá trẻ.
“ Ồn gì vậy, đây là bệnh viện.”
Lý Tuyết phải đẻ mổ do khó sinh, Tố Như lo đến toát mồ hôi, đứa trẻ này mới là con gái bà, nó thật giống bà làm sao, cơ thể hàn tính, đặc biệt khó chăm sóc.
“ Người nhà vào được rồi, là tiểu công chúa 2kg, giờ đã được đưa vào cạnh mẹ rồi.”
Dịch lão gia run run, không phải có nhầm lẫn gì sao, đúng ra phải là cháu trai chứ. Cả nhà họ Dịch được phen kinh ngạc, mẹ Dịch với với tay bác sĩ, giọng nói cũng mất kiên nhẫn.
“ Không phải con trai sao?”
“ Là con gái, vị này, đã là thời đại nào rồi còn quan tâm đến giới tính chứ, đều là con cháu cả. Mọi người vào cùng cô ấy đi.”
Dịch gia bao lâu nay đều là độc tôn, trưởng bối vô cùng coi trọng cái thai lần này của Lý Tuyết, nếu không phải cô ta từng nói là cháu trai, một bước cũng không thành Dịch phu nhân được.
Cái giấy khám thai lần trước cũng như dầu nổi trên nước, chắc chắn là do Lý Tuyết ngụy tạo, mà cả Dịch gia lại tin thành thật.
Bên trong Lý Tuyết đang nhắm nghiền mắt, thuốc mê đã sớm tan, nhưng người nhà lại lần lượt ra về. Lúc này mới biết ai là người thương mình nhất, Tố Như là mẹ ruột của cô ta, cẩn thận chăm sóc từng li một.
“ Chỉ cần theo đúng kế hoạch là có thể tráo đổi được con trai rồi, con đúng là muốn chuốc họa vào thân.”
Tố Như kéo kéo tay Lý Mạnh đang giận dữ, đứa trẻ nhỏ nhắn trong nôi cũng oe oe khóc, lọt vào tai Lý Tuyết lại là thứ âm thanh nhức óc. Cô ta nghĩ, có con thật phiền phức. Nếu là con trai thì dù Dịch Phàm không yêu cô ta, vị trí ở Dịch gia vẫn vững chắc.
Không ngờ lại là con gái, Lý Tuyết mới 24 tuổi, trẻ trung như vậy lại có một đứa con.
“ Dịch Phàm muốn tìm hiểu tại sao mẹ lại không nhận Doãn Ái, con tức giận quá…”
Hai tay cô ả nắm chặt lại, ánh mắt rất hung dữ, đôi mắt quỷ quyệt suy tính.
“ Mẹ, Doãn Ái là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của con, con không cam tâm,…”
Tố Như thấy con gái bảo bối ủy khuất, trong lòng càng phiền chán. Bà đã nghĩ có thể không liên quan đến đứa trẻ Doãn Ái, tại sao vẫn như âm hồn bất tan vậy. Phiền bà ta, giờ lại đến gia đình bà ta.
Lát sau Tố Như cũng ra ngoài mua đồ.
“ Dù sao con bé đó cũng là con gái bà ấy, hừ, còn là người giúp mẹ con hiến tủy, mẹ con không xuống ta với nó được đâu.”
“ Ba đừng lo, con sẽ lấy hết những gì của cô ta.”
Dù là Dịch Phàm hay mẹ, Lý Tuyết đều muốn có.
Bình luận facebook