Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Lời chúc mừng muộn màng
Sinh nhật có hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi, trước đây chưa từng để ý, bây giờ Doãn Ái cũng chỉ coi nó như ngày bình thường, một chút cũng không để tâm.
Dịch Phàm tận dụng cơ hội khi Doãn Ái và Lục Tiêu Ngạn mâu thuẫn, đến bầu bạn cùng cô, hệt như năm đó, chỉ cần có chuyện gì buồn bã, người Doãn Ái tìm đến đầu tiên chính là anh.
“ Anh giúp em cắt bánh.” Con dao nhựa cũng được chuẩn bị sẵn, trên cái bánh việt quất là tên cô, nhìn qua cũng thấy được tài nghệ của thợ.
“ Dịch Phàm, anh không cần phải làm những chuyện này, lòng tốt của anh, tôi không báo đáp nổi đâu.”
Doãn Ái thấy rất khó xử, Dịch Phàm thì ngược lại, anh rất tự nhiên cắt bánh, còn đưa đến trước mặt Doãn Ái. Nhìn từ bên ngoài, bọn họ có vẻ rất xứng đôi vừa lứa, mà Lục Tiêu Ngạn nhìn vào cũng không ngoại lệ.
Chiếc xe thể thao dừng ở cách quá của Bạch Nhạc không xa, Lục Tiêu Ngạn cầm hộp nhung đỏ trong tay, tức giận ném về phía sau xe. Hôm nay sinh nhật Doãn Ái, anh còn muốn nhân cơ hội này giải quyết hiểu lầm với cô, xem ra không cần thiết nữa.
Lục Tiêu Ngạn ngả lưng ra phía sau, hai tay day day thái dương, tự nhiên cảm thấy buồn cười.
Doãn Ái kết hôn với anh vì cái gì chứ, cô không yêu anh, kết hôn với anh cũng chỉ vì nghĩ cho tương lai rợp hoa về sau. Phàm là chuyện liên quan đến tiền, đều là thứ song phẳng và dễ giải quyết.
Bên trong quán, Dịch Phàm xuyên qua cửa kính sau lưng Doãn Ái thấy Lục Tiêu Ngạn đã rời đi, khóe miệng khẽ câu lên. Doãn Ái không đụng vào một miếng bánh nào, nhìn đồng hồ đã sáu giờ chiều, vội thu đồ muốn đi về.
Dịch Phàm cũng đứng dậy muốn tiễn cô một đoạn, lại bị Bạch Nhạc lườm nguýt. Sau cùng, Doãn Ái vẫn lạnh lùng từ chối anh ta. Bạch Nhạc mới học lái xe, cũng đóng quán sớm để đưa Doãn Ái về.
Điện thoại reo lên, Doãn Ái nhìn thấy số liền vội vàng nhấn nút nghe. Quản giáo này cô đặc biệt nhờ vả để ý đến Tố Như, chỉ cần có gì sơ suất sẽ gọi cho cô.
“ Cô Lục, bà Tố Như có bệnh gì hay không, bây giờ cả người bà ấy không ổn định lắm, giống như hen suyễn vậy.”
Doãn Ái như ngồi trên đống lửa: “ Bà ấy đang ở viện nào vậy?”
“ Bệnh viện thành phố Tam Châu.”
Bạch Nhạc vội lái xe đến bệnh viện, xung quanh phòng bệnh là cảnh sát cùng bác sĩ vây kín, không thể thấy tình hình Tố Như, chỉ nghe qua lời của quản giáo.
“ Bà ấy bị hen suyễn, những nơi có không khí xấu sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình, nhưng trước mắt không thể chuyển bà ấy đi đâu được.”
Doãn Ái như hiểu ra điều gì, chuyện này cô giấu Lục Tiêu Ngạn, nhờ quản giáo chăm sóc riêng cho bà ấy, đương nhiên cũng phải liên quan đến tiền.
“ Quản giáo, tôi sẽ cố đưa bà ấy ra ngoài, trước mắt phiền ông giúp tôi chuyển bà ấy sang một phòng khác…Bao nhiều tiền cũng được.”
Tiền đều là tiền tiết kiệm trước đây của cô, cô không dám dùng thẻ Lục Tiêu Ngạn đưa cho, nếu anh biết là vì mục đích này, có lẽ sẽ bóp chết cô mất.
Doãn Ái không được vào thăm bệnh, chỉ có thể đứng ngoài nhìn Tố Như đang thở máy, trong lòng nặng nề khó chịu. Bạch Nhạc mua theo đồ ăn lên, cũng đành lực bất tòng tâm nhìn bạn mình, cách duy nhất chỉ có thể trông chờ vào Lục Tiêu Ngạn.
Nhưng nó là không thể.
“ Doãn Ái, hết giờ thăm bệnh rồi, mình đưa cậu về.”
Doãn Ái nhìn đồng hồ, nặng nhọc nói ra: “ Cảm ơn cậu.”
Trước cổng Lục Bảo Kính, Lữ Nha đã đợi Doãn Ái về rất lâu, còn có chuyện gì rất gấp gáp.
“ Chị về rồi, em không dám vào nhà nữa, cậu chủ cứ âm u như thế, Lục phu nhân, em xin phép về nhà vài hôm được không?”
Doãn Ái cũng không hỏi kĩ: “ Em cứ về nhà đi, chuyện nhà tôi lo được.”
Lữ Nha trở về ngay lúc đó, khi Doãn Ái vào nhà, bên trong tối om không một bóng người. Cô thay giày đi lên tầng hai, trực tiếp vòng về phòng khách, cũng chẳng lướt qua phòng ngủ chính.
Doãn Ái tắm sạch sẽ rồi đi ngủ luôn, không nấu cơm như thường ngày nữa.
Nửa đêm, cô mơ màng cảm thấy bên cạnh mình có người nằm xuống, mùi hương cùng hơi thở của người đàn ông mạnh mẽ bao quanh cô.
“ Buông tôi ra.” Doãn Ái lạnh nhạt đáp, khước từ hành động thân mật của Lục Tiêu Ngạn.
“ Anh đã nói đừng có bày ra bộ dạng này, em tính gây sức ép đến khi nào?”
Lục Tiêu Ngạn buông cô ra, khi nhắc đến chuyện này, chỉ thấy vành mắt Doãn Ái đỏ ửng, hiển nhiên cô đang kìm nước mắt.
“ Anh thử trơ mắt nhìn người thân mình trong nhà giam, anh làm được không? Tôi không làm được.”
Bộ dạng không thiết tha gì của cô, Lục Tiêu Ngạn càng nhìn càng thấy phiền toái. Cổ họng Doãn Ái đắng nghẹn, cô lại làm ra cái trò gì thế này, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ mình ở một nơi như thế, người làm con như cô không thể chịu được.
“ Anh có đi không? Nếu anh vẫn muốn ở phòng này thì tôi đi.”
Lục Tiêu Ngạn chỉnh lại áo rồi rời đi. Nhưng anh không sang phòng khác mà là phóng xe rời khỏi Lục Bảo Kính, bây giờ hai người họ chỉ cần ở cạnh nhau, đối diện cũng cảm thấy rất khó khăn.
Doãn Ái không ngủ được nữa rồi, cô đưa tay sờ lên mặt, phát hiện toàn là nước mắt. Tâm trạng cực kì xấu, mà hình như gần đây cô khóc rất nhiều, chỉ là chưa từng một lần trước mặt Lục Tiêu Ngạn.
Dáng vẻ yếu đuối nhất của cô chưa từng phơi bày trước mặt Lục Tiêu Ngạn, một phần vì cô sợ anh không thích, một phần là sợ anh thấy phiền.
Nghĩ lại, Lục Tiêu Ngạn cũng chưa từng nói gì về gia đình anh, ngoài cái tên cùng những thông tin có thể tìm thấy trên mạng về anh, cô chẳng biết gì về người đàn ông này.
Hóa ra, khi nhìn lại, niềm tin giữa bọn họ lại mong manh đến mức này.
Doãn Ái đi chân trần xuống nhà bếp, trong lúc tìm nước uống vô tình va phải thùng rác ngay bên cạnh, giấy vụn bên trong cũng đổ ra sàn.
Cô mò mẫm nhặt lại thùng, đụng phải một chiếc hộp nhung màu đỏ, vỏ hộp sang trọng vô cùng, có mấy viên kim cương trắng tinh đính bên ngoài.
Chúc mừng sinh nhật!
Trước mắt cô bị hơi nước mờ đi, khi mở hộp ra chính là sợi dây chuyền bằng đá xanh, viên kim cương ở giữa là điểm nhấn, như một nhụy hoa chớm nở. Sợi dây chuyền được khắc rất tỉ mỉ, chữ Ái nhỏ nhắn bên trong kim cương, nếu không soi kĩ sẽ không phát hiện.
Dịch Phàm tận dụng cơ hội khi Doãn Ái và Lục Tiêu Ngạn mâu thuẫn, đến bầu bạn cùng cô, hệt như năm đó, chỉ cần có chuyện gì buồn bã, người Doãn Ái tìm đến đầu tiên chính là anh.
“ Anh giúp em cắt bánh.” Con dao nhựa cũng được chuẩn bị sẵn, trên cái bánh việt quất là tên cô, nhìn qua cũng thấy được tài nghệ của thợ.
“ Dịch Phàm, anh không cần phải làm những chuyện này, lòng tốt của anh, tôi không báo đáp nổi đâu.”
Doãn Ái thấy rất khó xử, Dịch Phàm thì ngược lại, anh rất tự nhiên cắt bánh, còn đưa đến trước mặt Doãn Ái. Nhìn từ bên ngoài, bọn họ có vẻ rất xứng đôi vừa lứa, mà Lục Tiêu Ngạn nhìn vào cũng không ngoại lệ.
Chiếc xe thể thao dừng ở cách quá của Bạch Nhạc không xa, Lục Tiêu Ngạn cầm hộp nhung đỏ trong tay, tức giận ném về phía sau xe. Hôm nay sinh nhật Doãn Ái, anh còn muốn nhân cơ hội này giải quyết hiểu lầm với cô, xem ra không cần thiết nữa.
Lục Tiêu Ngạn ngả lưng ra phía sau, hai tay day day thái dương, tự nhiên cảm thấy buồn cười.
Doãn Ái kết hôn với anh vì cái gì chứ, cô không yêu anh, kết hôn với anh cũng chỉ vì nghĩ cho tương lai rợp hoa về sau. Phàm là chuyện liên quan đến tiền, đều là thứ song phẳng và dễ giải quyết.
Bên trong quán, Dịch Phàm xuyên qua cửa kính sau lưng Doãn Ái thấy Lục Tiêu Ngạn đã rời đi, khóe miệng khẽ câu lên. Doãn Ái không đụng vào một miếng bánh nào, nhìn đồng hồ đã sáu giờ chiều, vội thu đồ muốn đi về.
Dịch Phàm cũng đứng dậy muốn tiễn cô một đoạn, lại bị Bạch Nhạc lườm nguýt. Sau cùng, Doãn Ái vẫn lạnh lùng từ chối anh ta. Bạch Nhạc mới học lái xe, cũng đóng quán sớm để đưa Doãn Ái về.
Điện thoại reo lên, Doãn Ái nhìn thấy số liền vội vàng nhấn nút nghe. Quản giáo này cô đặc biệt nhờ vả để ý đến Tố Như, chỉ cần có gì sơ suất sẽ gọi cho cô.
“ Cô Lục, bà Tố Như có bệnh gì hay không, bây giờ cả người bà ấy không ổn định lắm, giống như hen suyễn vậy.”
Doãn Ái như ngồi trên đống lửa: “ Bà ấy đang ở viện nào vậy?”
“ Bệnh viện thành phố Tam Châu.”
Bạch Nhạc vội lái xe đến bệnh viện, xung quanh phòng bệnh là cảnh sát cùng bác sĩ vây kín, không thể thấy tình hình Tố Như, chỉ nghe qua lời của quản giáo.
“ Bà ấy bị hen suyễn, những nơi có không khí xấu sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình, nhưng trước mắt không thể chuyển bà ấy đi đâu được.”
Doãn Ái như hiểu ra điều gì, chuyện này cô giấu Lục Tiêu Ngạn, nhờ quản giáo chăm sóc riêng cho bà ấy, đương nhiên cũng phải liên quan đến tiền.
“ Quản giáo, tôi sẽ cố đưa bà ấy ra ngoài, trước mắt phiền ông giúp tôi chuyển bà ấy sang một phòng khác…Bao nhiều tiền cũng được.”
Tiền đều là tiền tiết kiệm trước đây của cô, cô không dám dùng thẻ Lục Tiêu Ngạn đưa cho, nếu anh biết là vì mục đích này, có lẽ sẽ bóp chết cô mất.
Doãn Ái không được vào thăm bệnh, chỉ có thể đứng ngoài nhìn Tố Như đang thở máy, trong lòng nặng nề khó chịu. Bạch Nhạc mua theo đồ ăn lên, cũng đành lực bất tòng tâm nhìn bạn mình, cách duy nhất chỉ có thể trông chờ vào Lục Tiêu Ngạn.
Nhưng nó là không thể.
“ Doãn Ái, hết giờ thăm bệnh rồi, mình đưa cậu về.”
Doãn Ái nhìn đồng hồ, nặng nhọc nói ra: “ Cảm ơn cậu.”
Trước cổng Lục Bảo Kính, Lữ Nha đã đợi Doãn Ái về rất lâu, còn có chuyện gì rất gấp gáp.
“ Chị về rồi, em không dám vào nhà nữa, cậu chủ cứ âm u như thế, Lục phu nhân, em xin phép về nhà vài hôm được không?”
Doãn Ái cũng không hỏi kĩ: “ Em cứ về nhà đi, chuyện nhà tôi lo được.”
Lữ Nha trở về ngay lúc đó, khi Doãn Ái vào nhà, bên trong tối om không một bóng người. Cô thay giày đi lên tầng hai, trực tiếp vòng về phòng khách, cũng chẳng lướt qua phòng ngủ chính.
Doãn Ái tắm sạch sẽ rồi đi ngủ luôn, không nấu cơm như thường ngày nữa.
Nửa đêm, cô mơ màng cảm thấy bên cạnh mình có người nằm xuống, mùi hương cùng hơi thở của người đàn ông mạnh mẽ bao quanh cô.
“ Buông tôi ra.” Doãn Ái lạnh nhạt đáp, khước từ hành động thân mật của Lục Tiêu Ngạn.
“ Anh đã nói đừng có bày ra bộ dạng này, em tính gây sức ép đến khi nào?”
Lục Tiêu Ngạn buông cô ra, khi nhắc đến chuyện này, chỉ thấy vành mắt Doãn Ái đỏ ửng, hiển nhiên cô đang kìm nước mắt.
“ Anh thử trơ mắt nhìn người thân mình trong nhà giam, anh làm được không? Tôi không làm được.”
Bộ dạng không thiết tha gì của cô, Lục Tiêu Ngạn càng nhìn càng thấy phiền toái. Cổ họng Doãn Ái đắng nghẹn, cô lại làm ra cái trò gì thế này, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ mình ở một nơi như thế, người làm con như cô không thể chịu được.
“ Anh có đi không? Nếu anh vẫn muốn ở phòng này thì tôi đi.”
Lục Tiêu Ngạn chỉnh lại áo rồi rời đi. Nhưng anh không sang phòng khác mà là phóng xe rời khỏi Lục Bảo Kính, bây giờ hai người họ chỉ cần ở cạnh nhau, đối diện cũng cảm thấy rất khó khăn.
Doãn Ái không ngủ được nữa rồi, cô đưa tay sờ lên mặt, phát hiện toàn là nước mắt. Tâm trạng cực kì xấu, mà hình như gần đây cô khóc rất nhiều, chỉ là chưa từng một lần trước mặt Lục Tiêu Ngạn.
Dáng vẻ yếu đuối nhất của cô chưa từng phơi bày trước mặt Lục Tiêu Ngạn, một phần vì cô sợ anh không thích, một phần là sợ anh thấy phiền.
Nghĩ lại, Lục Tiêu Ngạn cũng chưa từng nói gì về gia đình anh, ngoài cái tên cùng những thông tin có thể tìm thấy trên mạng về anh, cô chẳng biết gì về người đàn ông này.
Hóa ra, khi nhìn lại, niềm tin giữa bọn họ lại mong manh đến mức này.
Doãn Ái đi chân trần xuống nhà bếp, trong lúc tìm nước uống vô tình va phải thùng rác ngay bên cạnh, giấy vụn bên trong cũng đổ ra sàn.
Cô mò mẫm nhặt lại thùng, đụng phải một chiếc hộp nhung màu đỏ, vỏ hộp sang trọng vô cùng, có mấy viên kim cương trắng tinh đính bên ngoài.
Chúc mừng sinh nhật!
Trước mắt cô bị hơi nước mờ đi, khi mở hộp ra chính là sợi dây chuyền bằng đá xanh, viên kim cương ở giữa là điểm nhấn, như một nhụy hoa chớm nở. Sợi dây chuyền được khắc rất tỉ mỉ, chữ Ái nhỏ nhắn bên trong kim cương, nếu không soi kĩ sẽ không phát hiện.
Bình luận facebook