Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Trở về Tam Châu
Lục Tiêu Ngan vô thức siết chặt cổ tay Doãn Ái, hô hấp cũng thấy khó khăn, yết hầu phập phồng lên xuống. Doãn Ái nhìn vào mắt anh,…đây là đang thương hại cô sao.
“ Nhìn đủ chưa?” Cô ghét bỏ lên tiếng, trong đó lại mang vẻ tự ti.
Lục Tiêu Ngạn bỏ tay Doãn Ái ra, cô cầm lên chiếc máy nhỏ bị rơi xuống đất, cất vào trong túi không đeo nữa.
“ Tại sao lại bị như vậy?” Anh châm điếu thuốc, khói trắng bây lên lượn vòng.
“ Bị tai nạn.” Doãn Ái ảm đạm trả lời, đó là nỗi đau cô đã vượt qua, nhưng khi Lục Tiêu Ngạn hỏi đến, cảm giác như thời khắc khó khăn đó lại ùa về, đau đớn chấp nhận sự thật.
Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái ho, anh dụi điếu thuốc đi, lấy ra một phong kẹo việt quất. Anh vẫn còn nhớ, Doãn Ái cực kì thích kẹo này, khi họ còn ở bên nhau, cô lúc nào cũng để trong túi anh mấy viên kẹo, nói là để đánh dấu chủ quyền.
Lúc đó anh thấy cô học theo mấy cô gái trẻ, rất ấu trĩ, nhưng anh lại không bỏ thói quen này.
“ Hoàn toàn không nghe thấy gì sao?”
Lục Tiêu Ngạn không nói, anh gõ ra. Hai tay của Doãn Ái nắm chặt lại, cô có thể chấp nhận việc người nhà họ Sở đánh chữ, người ngoài viết lên bảng, nhưng khi Lục Tiêu Ngạn làm vậy, trong lòng sẽ thấy ủy khuất.
“ Nếu không còn gì tôi về trước.”
Lục Tiêu Ngạn giữ cổ tay đã hằn đỏ của cô: “ Em còn chưa trả lời tôi?”
Anh muốn truy cứu, muốn đào sâu vào vết thương của cô. Lục Tiêu Ngạn không biết, khi bị khiếm thính, Doãn Ái có bao nhiêu mặc cảm, anh vĩnh viễn không biết.
“ Trả lời tôi.”
“ Anh muốn nghe cái gì? Muốn nghe tại sao bị tai nạn hay muốn nghe cuộc sống của tôi yên lặng đến mức nào, anh muốn nghe bên nào?” Doãn Ái nghẹn giọng nói.
“ Doãn Ái, tiền tôi đưa em rất nhiều, tại sao không đi chữa?” Tâm trạng Lục Tiêu Ngạn cũng không khá khẩm hơn, cảm giác nhói đau ngày càng rõ rệt.
“ Tiền không thể giúp được tôi,…Lục Tiêu Ngạn, tiền của anh không thể mua được âm thanh cho tôi, cả đời này tôi không thể nghe thấy gì hết,…câu trả lời này của tôi đã thỏa mãn tò mò của anh chưa?”
Lục Tiêu Ngạn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt Doãn Ái đầy nước mắt, từng giọt nóng bỏng rơi trên tay anh. Lần đầu tiên, từ khi quen biết Doãn Ái, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh.
Ngay cả khi bị Tố Như bỏ rơi, ngay cả khi cô bị bệnh nằm trên giường, anh chưa từng thấy cô rơi một giọt nước mắt. Là anh đã bỏ lỡ quá nhiều, hay là do cô che giấu quá kĩ.
“ Nếu anh nhìn thấy tôi, muốn ôn lại chút chuyện cũ thì không cần đâu. Hiện tại tôi sống rất tốt, xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi.” Doãn Ái lau nước mắt, giây sau liền xoay người rời đi.
Nhân viên phục vụ mang theo bánh tráng miệng lên: “ Lục tổng, bánh này đã chuẩn bị xong, ngài…”
“ Đem đổ đi.”
Nhân viên ngớ người, nhưng không dám hỏi thêm. Lục Tiêu Ngạn u ám dọa người, so với tula cũng không sai biệt lắm. Doãn Ái đã xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của cô, đã xuống nước đến mức đó rồi, anh còn làm thêm cái gì nữa chứ.
Bọn họ đã ly hôn rồi.
Từ Chính thấy Doãn Ái rời đi, vội chạy lên, chỉ thấy Lục Tiêu Ngạn ngả người vào ghế, một tay đặt lên trán, hai mắt nhắm nghiền.
“ Lục tổng, có cần đuổi theo cô ấy không?”
Không có động tĩnh gì.
Một lúc sau mới thấy Lục Tiêu Ngạn lên tiếng.
“ Chuẩn bị xe về Tam Châu.” Anh khó nhọc nói ra, cảm thấy máu trên cơ thể cũng như trào ngược.
3 tiếng đi đường, Lục Tiêu Ngạn mệt mỏi trở vào nhà tắm. Nước lạnh dội thẳng vào da thịt vẫn không thể làm tê liệt đầu óc anh. Doãn Ái rơi nước mắt, nói với anh cô không thể nghe thấy nữa, cả đời đều không thể nghe thấy nữa.
Tắm xong. Anh nhìn đồng hồ trên tường đã không còn hoạt động, lấy điện thoại ra xem.
Đã 11 giờ rồi.
Căn phòng này quả thực rất rộng, là phòng ngủ chính nên giường cũng lớn hơn rất nhiều. Trên đầu không phải là ảnh cưới của bọn họ nữa, thay vào đó là tranh vẽ cảnh của họa sĩ nổi tiếng.
Anh đã sống tốt mà, nửa năm vẫn cứ như vậy trôi qua, là nử năm không có Doãn Ái, anh vẫn sống rất tốt.
Thời khắc Doãn Ái nói cô muốn ly hôn, anh cũng đã tự hỏi bản thân. Có phải thời gian qua không thể níu giữ được chân cô hay không, hay cô không hiểu cho anh chuyện Tố Như.
Nhưng cô nói cô sống rất tốt, bị như vậy còn có thể nói rất tốt.
Rời xa anh cô vẫn sống rất hạnh phúc.
Nghe được lời này trong lòng vẫn có mất mát.
……..
Từ ngoại ô vào trung tâm thành phố cũng khá xa vì vậy công ty Nhân Hào bao ăn ở cho ba nhân viên trực tiếp phụ trách dự án, còn có trợ cấp rất hào phóng.
Doãn Ái trong phòng làm việc, Tương Tương là đồng nghiệp cùng ban với cô, để lên bàn một tách café sữa. Hơi ấm bay nghi ngút, làm mờ luôn mắt kính của cô ấy.
“ Tiểu Ái, lần này cậu lên Tam Châu, giúp tôi gửi thư đến địa chỉ này được không?”
Một dòng chữ viết ra, Doãn Ái vẫn chưa hiểu chuyện gì. Tương Tương cũng rất nhanh chóng giải thích.
“ Ba người phụ trách có mặt cậu, lão Triệu hào phóng bao ăn ở, coi như đi chơi một chuyến đi.”
Hiện tại Sở Miên đi công tác, Sở Mục Dương lại hay về tối bận, hai đứa trẻ ở nhà phải làm sao. Nghĩ vậy, cô chạy vào gặp lão Triệu.
Người đàn ông này có vợ có con, nghe tình cảnh hiện tại của cô cũng cảm thông, nhưng bên kia cứ nằng nặc muốn Doãn Ái phụ trách, anh ta dè chừng.
“ Cô phải biết nắm bắt cơ hội, Bác Á ưu ái cô, chỉ đi có 1 tuần thôi mà.” Lão Triệu cố viết lời thuyết phục.
“ Triệu quản giám, anh biết tôi không thể nghe được gì, với một công ty lớn như Bác Á thì đây là phiền phức, gây trễ nãi công việc. Anh thay tôi bằng người khác cũng là chừa cho Nhân Hào một đường lui, anh vì một cơ hội nhân viên mà đánh đổi có đáng không?”
Triệu Lỗi đau đầu, suy cho cùng lời Doãn Ái rất có lý, Bác Á chỉ định như vậy vì chưa biết tình cảnh của cô ấy, khi biết sẽ thông cảm thôi.
“ Vậy được rồi, để Tương Tương đảm nhận đi.” Triệu Lỗi phất tay, nhượng bộ đồng ý.
Doãn Ái nở nụ cười: “ Cảm ơn anh Triệu.”
“ Biến.” Triệu Lỗi trừng mắt, thật là đáng ghét mà, chỉ biết lợi dụng tình thương nhân viên của ông đây.
“ Nhìn đủ chưa?” Cô ghét bỏ lên tiếng, trong đó lại mang vẻ tự ti.
Lục Tiêu Ngạn bỏ tay Doãn Ái ra, cô cầm lên chiếc máy nhỏ bị rơi xuống đất, cất vào trong túi không đeo nữa.
“ Tại sao lại bị như vậy?” Anh châm điếu thuốc, khói trắng bây lên lượn vòng.
“ Bị tai nạn.” Doãn Ái ảm đạm trả lời, đó là nỗi đau cô đã vượt qua, nhưng khi Lục Tiêu Ngạn hỏi đến, cảm giác như thời khắc khó khăn đó lại ùa về, đau đớn chấp nhận sự thật.
Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái ho, anh dụi điếu thuốc đi, lấy ra một phong kẹo việt quất. Anh vẫn còn nhớ, Doãn Ái cực kì thích kẹo này, khi họ còn ở bên nhau, cô lúc nào cũng để trong túi anh mấy viên kẹo, nói là để đánh dấu chủ quyền.
Lúc đó anh thấy cô học theo mấy cô gái trẻ, rất ấu trĩ, nhưng anh lại không bỏ thói quen này.
“ Hoàn toàn không nghe thấy gì sao?”
Lục Tiêu Ngạn không nói, anh gõ ra. Hai tay của Doãn Ái nắm chặt lại, cô có thể chấp nhận việc người nhà họ Sở đánh chữ, người ngoài viết lên bảng, nhưng khi Lục Tiêu Ngạn làm vậy, trong lòng sẽ thấy ủy khuất.
“ Nếu không còn gì tôi về trước.”
Lục Tiêu Ngạn giữ cổ tay đã hằn đỏ của cô: “ Em còn chưa trả lời tôi?”
Anh muốn truy cứu, muốn đào sâu vào vết thương của cô. Lục Tiêu Ngạn không biết, khi bị khiếm thính, Doãn Ái có bao nhiêu mặc cảm, anh vĩnh viễn không biết.
“ Trả lời tôi.”
“ Anh muốn nghe cái gì? Muốn nghe tại sao bị tai nạn hay muốn nghe cuộc sống của tôi yên lặng đến mức nào, anh muốn nghe bên nào?” Doãn Ái nghẹn giọng nói.
“ Doãn Ái, tiền tôi đưa em rất nhiều, tại sao không đi chữa?” Tâm trạng Lục Tiêu Ngạn cũng không khá khẩm hơn, cảm giác nhói đau ngày càng rõ rệt.
“ Tiền không thể giúp được tôi,…Lục Tiêu Ngạn, tiền của anh không thể mua được âm thanh cho tôi, cả đời này tôi không thể nghe thấy gì hết,…câu trả lời này của tôi đã thỏa mãn tò mò của anh chưa?”
Lục Tiêu Ngạn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt Doãn Ái đầy nước mắt, từng giọt nóng bỏng rơi trên tay anh. Lần đầu tiên, từ khi quen biết Doãn Ái, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh.
Ngay cả khi bị Tố Như bỏ rơi, ngay cả khi cô bị bệnh nằm trên giường, anh chưa từng thấy cô rơi một giọt nước mắt. Là anh đã bỏ lỡ quá nhiều, hay là do cô che giấu quá kĩ.
“ Nếu anh nhìn thấy tôi, muốn ôn lại chút chuyện cũ thì không cần đâu. Hiện tại tôi sống rất tốt, xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi.” Doãn Ái lau nước mắt, giây sau liền xoay người rời đi.
Nhân viên phục vụ mang theo bánh tráng miệng lên: “ Lục tổng, bánh này đã chuẩn bị xong, ngài…”
“ Đem đổ đi.”
Nhân viên ngớ người, nhưng không dám hỏi thêm. Lục Tiêu Ngạn u ám dọa người, so với tula cũng không sai biệt lắm. Doãn Ái đã xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của cô, đã xuống nước đến mức đó rồi, anh còn làm thêm cái gì nữa chứ.
Bọn họ đã ly hôn rồi.
Từ Chính thấy Doãn Ái rời đi, vội chạy lên, chỉ thấy Lục Tiêu Ngạn ngả người vào ghế, một tay đặt lên trán, hai mắt nhắm nghiền.
“ Lục tổng, có cần đuổi theo cô ấy không?”
Không có động tĩnh gì.
Một lúc sau mới thấy Lục Tiêu Ngạn lên tiếng.
“ Chuẩn bị xe về Tam Châu.” Anh khó nhọc nói ra, cảm thấy máu trên cơ thể cũng như trào ngược.
3 tiếng đi đường, Lục Tiêu Ngạn mệt mỏi trở vào nhà tắm. Nước lạnh dội thẳng vào da thịt vẫn không thể làm tê liệt đầu óc anh. Doãn Ái rơi nước mắt, nói với anh cô không thể nghe thấy nữa, cả đời đều không thể nghe thấy nữa.
Tắm xong. Anh nhìn đồng hồ trên tường đã không còn hoạt động, lấy điện thoại ra xem.
Đã 11 giờ rồi.
Căn phòng này quả thực rất rộng, là phòng ngủ chính nên giường cũng lớn hơn rất nhiều. Trên đầu không phải là ảnh cưới của bọn họ nữa, thay vào đó là tranh vẽ cảnh của họa sĩ nổi tiếng.
Anh đã sống tốt mà, nửa năm vẫn cứ như vậy trôi qua, là nử năm không có Doãn Ái, anh vẫn sống rất tốt.
Thời khắc Doãn Ái nói cô muốn ly hôn, anh cũng đã tự hỏi bản thân. Có phải thời gian qua không thể níu giữ được chân cô hay không, hay cô không hiểu cho anh chuyện Tố Như.
Nhưng cô nói cô sống rất tốt, bị như vậy còn có thể nói rất tốt.
Rời xa anh cô vẫn sống rất hạnh phúc.
Nghe được lời này trong lòng vẫn có mất mát.
……..
Từ ngoại ô vào trung tâm thành phố cũng khá xa vì vậy công ty Nhân Hào bao ăn ở cho ba nhân viên trực tiếp phụ trách dự án, còn có trợ cấp rất hào phóng.
Doãn Ái trong phòng làm việc, Tương Tương là đồng nghiệp cùng ban với cô, để lên bàn một tách café sữa. Hơi ấm bay nghi ngút, làm mờ luôn mắt kính của cô ấy.
“ Tiểu Ái, lần này cậu lên Tam Châu, giúp tôi gửi thư đến địa chỉ này được không?”
Một dòng chữ viết ra, Doãn Ái vẫn chưa hiểu chuyện gì. Tương Tương cũng rất nhanh chóng giải thích.
“ Ba người phụ trách có mặt cậu, lão Triệu hào phóng bao ăn ở, coi như đi chơi một chuyến đi.”
Hiện tại Sở Miên đi công tác, Sở Mục Dương lại hay về tối bận, hai đứa trẻ ở nhà phải làm sao. Nghĩ vậy, cô chạy vào gặp lão Triệu.
Người đàn ông này có vợ có con, nghe tình cảnh hiện tại của cô cũng cảm thông, nhưng bên kia cứ nằng nặc muốn Doãn Ái phụ trách, anh ta dè chừng.
“ Cô phải biết nắm bắt cơ hội, Bác Á ưu ái cô, chỉ đi có 1 tuần thôi mà.” Lão Triệu cố viết lời thuyết phục.
“ Triệu quản giám, anh biết tôi không thể nghe được gì, với một công ty lớn như Bác Á thì đây là phiền phức, gây trễ nãi công việc. Anh thay tôi bằng người khác cũng là chừa cho Nhân Hào một đường lui, anh vì một cơ hội nhân viên mà đánh đổi có đáng không?”
Triệu Lỗi đau đầu, suy cho cùng lời Doãn Ái rất có lý, Bác Á chỉ định như vậy vì chưa biết tình cảnh của cô ấy, khi biết sẽ thông cảm thôi.
“ Vậy được rồi, để Tương Tương đảm nhận đi.” Triệu Lỗi phất tay, nhượng bộ đồng ý.
Doãn Ái nở nụ cười: “ Cảm ơn anh Triệu.”
“ Biến.” Triệu Lỗi trừng mắt, thật là đáng ghét mà, chỉ biết lợi dụng tình thương nhân viên của ông đây.
Bình luận facebook