Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân hạ thấp giọng hỏi. "Bên ngoài có ai không?"
Người phụ nữ khẽ lắc đầu.
Cố Tân Tân mở rộng cửa, nhìn thấy đối phương mặc chiếc áo khoác dài đến đầu gối, bên trong mặc một chiếc váy dây chiết eo, phần lớn da thịt trắng nõn đều đã được áo khoác bên ngoài che kín.
Tiếng nước ngừng lại, Cố Tân Tân hết hồn, nhanh chóng để cho người phụ nữ đó đi vào. Lúc hai người sượt qua nhau, Cố Tân Tân dường như nhìn thấy trong tay đối phương còn xách theo một chiếc túi du lịch nhỏ. Cố Tân Tân không hiểu vì sao cô ta còn mang theo thứ này làm gì, nhưng thời gian cấp bách nên cô cũng không kịp nghĩ được nhiều như vậy.
Đi ra ngoài cửa, cánh cửa phía sau được yên lặng không một tiếng động đóng lại. Cố Tân Tân nhìn quanh bốn phía, trên hành lang không có một người nào trong Cận gia, cũng không có họ hàng thân quen.
Đoàn Cảnh Nghiêu đã sớm thống nhất với cô, nên lúc này sẽ không có người nào trong Cận gia đến tìm cô, cũng sẽ càng không có ai phát hiện ra cô đã xách theo va li bỏ đi.
Sau khi người phụ nữ kia vào phòng, đầu tiên là tắt đèn trên hành lang, sau đó bước nhanh đến trước giường kéo lại rèm cửa sổ, cuối cùng là đặt chiếc túi xuống dưới chân. Động tác cô ta vô cùng thành thục cởi áo khoác, đúng lúc cửa phòng tắm mở ra, có vài tia sáng cùng lúc thoát ra ngoài, cô ta vội vàng nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên.
Cận Ngụ Đình cầm khăn lau tóc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy bóng người rúc trong chăn, "Đi tắm."
'Cố Tân Tân' không lên tiếng, có lẽ là đã ngủ thiếp đi.
Cận Ngụ Đình muốn đi qua, nhưng nghĩ tới cô vừa rồi kêu đau mắt, bèn quay lại phòng tắm tắt đèn đi.
Người phụ nữ kia căng thẳng núp trong chăn không nhúc nhích, bên trong phòng ngủ tối đen, chỉ có thể nghe tới tiếng bước chân của Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân đẩy va li nhanh chóng đi qua hành lang, đến trước cửa thang máy thì nhanh chóng ấn nút. Cô đứng đó, thất thần nhìn lên cái bóng của mình trên cửa thang máy, thấy được vẻ mặt chật vật của mình. Cố Tân Tân không hề hối hận, chỉ là đang rất lo lắng.
Vừa rồi lúc bọn họ lên phòng, Tần Chi Song vẫn còn bên trong đại sảnh.
Nếu như đụng phải trong thang máy, sau đó lại nhìn thấy cô cầm theo va li, nhất định bà sẽ ngăn cản.
Tần gia cũng có không ít người ở trong khách sạn này, ít nhiều sẽ cảm thấy cô có chút quen mắt, vạn nhất đụng phải thì làm sao bây giờ?
Cố Tân Tân không đợi thang máy nữa, xách va li đi ra cầu thang bộ, đèn cảm ứng phía trước sáng lên. Cô mới đi xuống được vài bước, phía sau liền nghe thấy có tiếng động.
Cố Tân Tân đặt va li xuống, quay đầu lại xác nhận.
Người này cô biết, chính là người ngày đó đưa cô đi gặp mẹ của Tần Niệm.
"Cửu phu nhân." Lời chào hỏi vang vọng trong cầu thang yên tĩnh tối tăm, bên tai tựa hồ còn nghe được tiếng gió thổi. Cố Tân Tân liếc anh ta một cái, lấy thẻ phòng từ trong túi ra đưa cho anh ta.
Người đàn ông không nói nhiều, lập tức tiến lên nhận lấy thẻ phòng.
"Hiện tại tôi chỉ cần ra bãi đỗ xe là được phải không?"
"Đúng vậy, tài xế ở đó chờ phu nhân, khu C, ngài xuống là có thể nhìn thấy anh ta."
Cố Tân Tân nhấc va li lên. "Được."
Cô xoay người rời đi, không muốn nghĩ chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì cho Cận Ngụ Đình. Cô cũng đau khổ, cũng tổn thương, càng không thể để cho anh cứ thanh thản thoải mái mà sống như vậy. Cố Tân Tân không nghĩ đến ai khác phải chịu tội thay, cô không muốn liên lụy đến người vô tội, tất cả đau khổ của cô đến từ Cận Ngụ Đình, dĩ nhiên là mọi đau khổ này phải tìm anh tính sổ.
Mỗi một bước đi đều gian nan chật vật, cô dùng hết sức bình sinh xách va li, bộ dạng đó khiến cho người đàn ông kia phải bật thốt lên. "Có cần tôi giúp không?"
"Không cần, anh cứ làm việc của mình đi."
Cố Tân Tân kéo theo chiếc va li đi đến bãi đậu xe, lập tức thấy một chiếc xe chắn ngang lối đi. Tài xế thấy cô đi tới thì nhanh chóng đẩy cửa xe ra.
"Cửu phu nhân."
Cố Tân Tân không đáp lại, từ nay về sau cái danh xưng này có lẽ cũng đã không còn chút quan hệ nào với cô nữa rồi.
Tài xế giúp cô nhấc va li lên xe, Cố Tân Tân ngồi vào chỗ ngồi hàng ghế sau, tài xế rất nhanh cũng ngồi vào ghế của mình.
"Ngài có cần về tòa nhà Tây lấy gì không?"
"Không cần." Hiện tại mọi thứ đối với cô đều không còn gì để lưu luyến nữa rồi.
Chiếc xe rất nhanh rời khỏi khách sạn, Cố Tân Tân ngắm nhìn bóng đêm ngoài cửa xe. Đối với rất nhiều người, hiện tại cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu, bất luận là tinh khiết hay dơ bẩn đến ghê tởm thì mỗi người trong bọn họ đều phải lựa chọn con đường đi của mình. Cố Tân Tân có chút mê man, cũng không biết con đường này cô chọn sẽ đi đến đâu đây.
Cận Ngụ Đình lau tóc xong xuôi, không tìm máy sấy tóc, anh sợ tiếng sấy tóc sẽ đánh thức Cố Tân Tân.
Tối qua cô khóc bao nhiêu lâu như vậy, sáng dậy mắt sưng đến mức không còn hình người, cả ngày nay cũng không nghỉ ngơi cho tốt, nếu như buổi tối có thể ngủ được đương nhiên là chuyện tốt.
Cận Ngụ Đình vén chăn nằm xuống, sau đó thẳng đơ người bên cạnh Cố Tân Tân. Người phụ nữa kia không xịt nước hoa, trên tóc cũng không có mùi thơm gì đặc biệt, mà độ dài tóc cũng tương tự với Cố Tân Tân.
Cận Ngụ Đình nằm đối mặt với cô, trong bóng tối cũng không nhìn được khuôn mặt cô, anh cũng không dám lên tiếng làm phiền cô ngủ.
Anh bất động nằm đó, người phụ nữ nghĩ thầm thời gian có lẽ đã đủ, đưa tay ra chủ động ôm lấy thắt lưng Cận Ngụ Đình.
Cơ thể anh rõ ràng có chút cứng đờ, thậm chí tay chân còn luống cuống không biết nên để đâu. Đối với sự chủ động này của 'Cố Tân Tân' là hoàn toàn là ngoài dự tính của anh, cánh tay anh chậm chạp hạ xuống, cuối cùng đặt lên lưng cô.
Người phụ nữ ngồi dậy, hai tay chạm tới chân váy, rất nhanh cởi cả chiếc váy ra. Cô ta đẩy ngã Cận Ngụ Đình, một tay mò đến thắt lưng của anh, dùng sức kéo dây buộc áo choàng tắm của anh ra.
Ngọn lửa trên giường trong phút chốc được đốt lên, hai tay cô ta chạm tới khuôn mặt Cận Ngụ Đình, đôi môi đỏ cũng đưa gần tới.
Cận Ngụ Đình xoay mặt đi, đẩy người phụ nữ đó ra, "Tân Tân, em đang làm cái gì vậy?"
Cô ta kéo áo tắm của anh, lần nữa xông tới, Cận Ngụ Đình lần này rõ ràng đã dùng sức lực lớn hơn hất cô ta ra. "Cô là ai?"
Người phụ nữ hơi giật mình, nhưng vẫn không mở miệng, thêm lần nữa nhào về phía người đối diện. Lúc này Cận Ngụ Đình đã hoàn toàn không nghĩ tới hạ thủ lưu tình, cánh tay hung hăng vung lên, đẩy người phụ nữ kia ngã nhào xuống đất.
Cận Ngụ Đình bật đèn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ kia. "Nói, rốt cuộc cô là ai hả?"
Cạch -------
Một tiếng động rất nhỏ truyền vào trong tai Cận Ngụ Đình, anh giật mình nghĩ đó là Cố Tân Tân, vội vàng kéo áo tắm lại ngay ngắn, động tác trong tay không khỏi run rẩy. Anh còn chưa kịp buộc lại thắt lưng thì đã nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân đến gần.
"Không được nhúc nhích!"
Cận Ngụ Đình ngẩng đầu, nhìn thấy đã có mấy người đi vào, mà người phụ nữ kia lúc này đang nhàn nhã ngồi đó, mặc độc một chiếc quần lót, áo ngực cũng đã cởi ra, phong quang không sao che đi được.
Đột nhiên người phụ nữ đó hét lên một tiếng, hai tay chắn trước người. "Cửu gia, không phải ngài đã nói là sẽ không có chuyện gì sao? Những người này là sao đây?"
Cận Ngụ Đình liếc cánh cửa mở rộng, biết được bọn họ không phải phá cửa xông vào mà là quang minh chính đại đi tới. Anh nhìn bốn phía xung quanh, Cố Tân Tân đâu rồi?
"Chúng tôi nhận được báo tin nơi này đang tiến hành giao dịch phi pháp, xin ngài đi theo chúng tôi một chuyến."
"Tôi không biết gì hết," Người phụ nữ kia sợ hãi nhặt chiếc áo khoác phủ qua loa lên người. "Là anh ta hẹn tôi tới."
Cận Ngụ Đình cũng không định hỏi chuyện gì xảy ra, anh chỉnh lại áo choàng tắm trên người, hỏi. "Các người là người ở bên kia?"
Có người phát hiện chiếc túi đặt bên cạnh giường, anh ta bước nhanh qua, nâng nó lên. "Trong này là thứ gì?"
"Không biết." Cận Ngụ Đình lạnh lùng lên tiếng, quét mắt về phía người phụ nữ ở đối diện. "Tôi cũng không biết cô ta."
Đối phương mở chiếc túi ra, Cận Ngụ Đình nhìn thấy bên trong chất đầy tiền mặt và vàng thỏi.
"E là hiện tại rất khó để hỏi cho rõ ràng, đành phải mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến."
Cận Ngụ Đình lúc này chỉ quan tâm Cố Tân Tân đi đâu, tầm mắt vừa quét đến bàn trà thì lập tức hoảng hốt.
Va li của cô không thấy, máy tính và bảng vẽ điện tử cũng đều không còn.
Anh chỉ là vào phòng tắm một lúc, nếu như cô không tự mình mở cửa đi ra thì ai có thể xông vào yên lặng không một tiếng động đưa cô đi đây?
Còn cả người phụ nữ không rõ lai lịch này nữa, cô ta và Cố Tân Tân tráo đổi cho nhau, anh cũng không hề phát hiện ra.
Chỉ là vừa rồi 'Cố Tân Tân' đột nhiên chủ động với anh như vậy khiến cho Cận Ngụ Đình nổi lên nghi ngờ. Nếu như không nhận ra kịp, chưa biết chừng lúc này Cận Ngụ Đình đã hoàn toàn coi cô ta thành Cố Tân Tân, ngay trên giường mây mưa, vậy thì thật sự là bị bắt tại trận rồi.
"Xin ngài phối hợp đi theo chúng tôi một chuyến."
Cận Ngụ Đình rũ mi mắt, "Lệnh bắt giữ đâu?"
Người đàn ông đi đầu rút ra một tờ giấy, Cận Ngụ Đình liếc nhìn một cái, sau đó chuyển mắt sang hướng khác. "Các người vì sao có được thẻ phòng của tôi? Là ai cho các người?"
"Chờ sau đó hãy nói, dẫn đi."
Một người đàn ông liếc người phụ nữ đứng im như phỗng ở đó. "Còn ngây ra cái gì? Đi."
Anh ta tiến lên vài bước, nhìn thấy điện thoại của Cận Ngụ Đình, tiện tay cầm luôn theo.
Người đàn ông đi cuối cùng thả chậm lại bước chân, lúc lướt qua chậu hoa đặt trên tủ đầu giường thì nhanh chóng lấy thứ Cố Tân Tân đã đặt bên trong ra.
Khổng Thành vốn là muốn đến tìm Cận Ngụ Đình bàn chuyện công việc từ tối qua, không nghĩ tới cửa phòng đã mở rộng. Anh ta vừa ấn chuông cửa, bên trong đã có mấy người đi ra.
"Cửu gia?"
Cận Ngụ Đình liếc anh ta một cái, "Sắp xếp luật sư."
"Vâng."
Cận Ngụ Đình biết là mình bị gài bẫy, nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn không dám đặt suy nghĩ đó lên người Cố Tân Tân. Anh đi lên hai bước, lại quay đầu lại nói với Khổng Thành, "Không thấy Tân Tân."
"Cửu gia yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được Cửu phu nhân."
Nhưng việc trước mắt cấp bách hơn, phải đảm bảo cho Cận Ngụ Đình không có việc gì trước. Khổng Thành không có cách nào cùng xử lý nhiều chuyện như vậy, anh ta bước nhanh đến trước cửa phòng của Cận Duệ Ngôn.
Tiếng chuông cửa vang lên, Đoàn Cảnh Nghiêu đứng dậy, Cận Duệ Ngôn còn đang ngồi trên ghế sô pha xem thời sự, đầu cũng không nhấc lên.
Đoàn Cảnh Nghiêu mở cửa, nhìn thấy Khổng Thành đứng bên ngoài.
"Đoàn tiên sinh, Cận thị trưởng có đây không?"
"Có, làm sao vậy?"
"Cửu gia bị người ta dẫn đi rồi."
Đoàn Cảnh Nghiêu lộ ra vẻ mặt hơi giật mình, nghiêng người sang một bên cho Khổng Thành đi vào.
Cận Duệ Ngôn cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô ấy nhanh chóng đứng lên. "Bị người ta dẫn đi là sao?"
"Tôi vừa mới đến phòng Cửu gia, thấy được một người phụ nữ lạ."
Cận Duệ Ngôn không cần hỏi kỹ cũng biết là có chuyện gì xảy ra. "Tân Tân đâu?"
"Không thấy bóng dáng Cửu phu nhân."
Vẻ mặt Cận Duệ Ngôn vô cùng nghiêm túc. "Thế nào mà giữa thanh thiên bạch nhật lại có kẻ dám xông vào khách sạn bắt người?"
Đoàn Cảnh Nghiêu nghiêng người dựa lên vách tường bên cạnh. "Một tầng này đều là những người có chút thân phận, tối qua lão Cửu gây ra náo loạn lớn như vậy, nói không chừng là đã đắc tội với ai đó."
"Người phụ nữ cậu nhìn thấy kia, bộ dạng như thế nào?"
"Quần áo của Cửu gia và cô ta đều không chỉnh tề, tôi còn thấy một người ôm một cái túi, hẳn là tìm được từ trong phòng của Cửu gia, cũng không biết là bên trong có cái gì."
Sắc mặt Cận Duệ Ngôn trong nháy mắt trở nên khó coi, cô ấy ngồi về ghế sô pha, ánh mắt không khỏi rơi xuống người Đoàn Cảnh Nghiêu.
Anh ta biết cô ấy đang hoài nghi mình, hơi nhún vai. "Đừng có chuyện gì cũng nghi ngờ đến tôi như vậy chứ."
"Khổng Thành, chuyện xấu không thể truyền ra ngoài, đặc biệt là không được để cho ông ngoại biết. Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, nếu như ông bị chọc giận nhất định sẽ rất đáng sợ."
"Vâng."
Cận Duệ Ngôn nói chuyện vô cùng nghiêm nghị, càng nghĩ càng thấy không đúng. "Tiểu Cửu trước giờ làm việc đều rất có chừng mực, tuyệt đối không để bên ngoài làm bừa, còn nữa, lúc nó xảy ra chuyện Tân Tân lại đang ở đâu? Đó là phòng của bọn họ, sao bỗng nhiên lại xuất hiện người thứ ba? Mà người phụ nữ đó làm sao đi vào được?"
"Lúc đó tôi cũng không tiện hỏi nhiều, cũng không biết là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."
"Như vậy đi, cậu sắp xếp luật sư trước, chuyện còn lại tôi sẽ nghĩ cách."
Khổng Thành khẽ gật đầu. "Vâng."
Anh ta bước nhanh ra ngoài, mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền vào trong tai Cận Duệ Ngôn, cô ấy mới đứng dậy đi đến trước mặt Đoàn Cảnh Nghiêu.
"Nói đi, chuyện này có liên quan gì đến anh hay không?"
Đoàn Cảnh Nghiêu khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt Cận Duệ Ngôn. "Tôi phát hiện ra bây giờ có chuyện gì xảy ra em cũng đều đổ lên người tôi, nói chuyện phải có chứng cứ, vừa rồi không phải tôi vẫn còn ở trong căn phòng này sao?"
"Anh muốn làm chuyện mờ ám còn phải tự mình ra tay chắc?"
"Em không tin tôi thì thôi." Đoàn Cảnh Nghiêu cũng lười dây dưa với cô ấy.
Cận Duệ Ngôn đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt Đoàn Cảnh Nghiêu. "Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội tôi, Đoàn Cảnh Nghiêu, chuyện này tốt nhất là không có dính dáng gì đến anh. Nếu như tôi tra ra được anh có liên quan đến chuyện này, nghĩ cũng đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho anh."
Người đàn ông không để tâm lắm cong cong khóe miệng. "Em vẫn là nên dành sự quan tâm này cho lão Cửu đi, ngộ nhỡ trong cái túi đó đặt thứ gì không nên đặt, vậy thì em cũng xong đời rồi."
"Anh nói đi, bên trong đó có thứ gì?"
"Làm sao mà tôi biết được?"
Cận Duệ Ngôn tiến lên một bước, ánh mắt ghim chặt chiếc cằm của người đàn ông. "Anh không biết? Vậy anh đoán thử xem."
"Nói không chừng bên trong đó có thứ đồ cấm gì đó, từ đó sẽ trở thành một cái tội nặng, lão Cửu lần này sẽ rất thảm."
Ánh mắt Cận Duệ Ngôn hiện ra mấy phần âm lãnh, "Đoàn Cảnh Nghiêu, nếu như anh thật sự dám làm ra chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ không để yên cho anh!"
Đoàn Cảnh Nghiêu đặt tay lên bả vai cô ấy, hơi siết chặt, "Yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến tôi, em vẫn là nên dùng thời gian nghĩ cách giúp lão Cửu thoát thân đi."
Cận Duệ Ngôn thu tay về, đi đến trước tủ đầu giường, cầm điện thoại sau đó đi ra ngoài.
Sau khi Cận Ngụ Đình bị mang đi, bọn họ đều nhất trí không làm kinh động đến Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham.
Hiện tại anh đang ngồi trong đồn, bên cạnh còn có người phụ nữ kia, cùng với chiếc túi được tìm thấy.
"Mang tôi tới đây, ít nhất cũng phải cho một lý do chứ?"
Một tên cảnh sát mở khóa ra, đẩy đến trước mặt Cận Ngụ Đình. "Đây là của anh phải không?"
Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu. "Không phải."
"Vậy vì sao nó lại xuất hiện trong phòng của anh?"
"Tôi không biết, anh có thể đi kiểm tra camera của khách sạn, hẳn là do cô ta mang đến." Cận Ngụ Đình nói xong, ánh mắt rơi vào người phụ nữ đang đứng bên cạnh.
Cô ta đang đóng lại từng cúc áo khoác, cảnh sát phía sau đẩy cô ta ngồi xuống, "Là của cô?"
Người phụ nữ đó gật đầu như gà mổ thóc. "Là tôi phải mang thứ này cho anh ta."
Hai hàng lông mày của Cận Ngụ Đình hơi giương lên. "Tôi với cô không quen biết, cô mang cho tôi làm gì?"
"Cửu gia, đã đến nước này rồi, ngài cũng không thể cứ như vậy bỏ mặc tôi chứ," Người phụ nữ kia oan ức muốn đứng dậy, lập tức vai bị đè lại. "Rõ ràng là chúng ta đã hẹn trước rồi, vì sao đến đây ngài lại đẩy hết lên người tôi?"
Cận Ngụ Đình cười gằn, "Tôi với cô có hẹn?"
"Đương nhiên, cũng là anh đã mở cửa cho tôi."
Cận Ngụ Đình thật sự không muốn phí lời với cô ta, "Nếu như vậy, không phải kiểm tra camera là ra hết sao?"
"Chúng tôi có lịch sử trò chuyện, không tin các người kiểm tra thử." Người phụ nữ nói xong, rút điện thoại từ túi áo khoác ra, mở khóa sau đó đưa điện thoại cho người cảnh sát trước mặt.
Anh ta nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó đưa đến trước mặt Cận Ngụ Đình. "Đây là anh phải không?"
Cận Ngụ Đình đương nhiên nhận ra được là mình, nhưng lịch sử trò chuyện đó anh lại không hiểu từ đâu chạy tới.
Nghĩ tới đây, Cận Ngụ Đình không rét mà run, bởi vì anh vốn dĩ chưa từng thêm người này vào bạn bè.
Khả năng duy nhất. . . . . .
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình có chút cứng ngắc, có thể động tới điện thoại của anh chỉ có một người, ngoại trừ Cố Tân Tân thì còn có thể là ai đây?
Anh nhìn cuộc trò chuyện trên màn hình, trong chốc lát trái tim chìm xuống đáy vực.
Đây chính là chứng cứ xác thực nhất, anh biết trong điện thoại của mình cũng nhất định sẽ có một cái tương tự như vậy.
Những dòng tin nhắn kia có thể làm chứng anh và người phụ nữ này không trong sáng, hơn nữa đối phương vừa rồi cũng đã nói là thay anh mang đồ đến, trong đó lại là tiền mặt và vàng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Cận Ngụ Đình bắn về phía cô ta, mà cô ta đáp lại bằng bộ dạng cực kỳ vô tội.
Cảnh sát ngồi về phía đối diện cô ta, tiếp tục đặt câu hỏi. "Trước đây cô biết anh ta sao?"
"Không quen biết, tôi chỉ là nhận tiền làm việc thôi."
"Làm chuyện gì?"
"Các người không phải đều nhìn thấy cả rồi sao?" Người phụ nữ đó đan mười ngón tay vào nhau, có lẽ là cảm thấy lạnh, liền dùng sức kéo cổ áo lên. "Tôi nhận tiền của người khác, bọn họ nói tôi phải hầu hạ cho anh ta thật tốt, nói anh ta là kim chủ, còn có quan hệ với một hạng mục nào đó của họ. Ngay cả túi tiền này cũng là đối phương nói tôi mang cho anh ta, không hề có liên quan gì đến tôi."
Cận Ngụ Đình nghe xong, huyệt thái dương không khỏi giật giật. Sự việc ngày càng phức tạp, chuyện này cũng không còn đơn giản là một cái giao dịch nữa rồi.
Anh nghe được hai chữ hạng mục, lại nhìn tiền và vàng trong chiếc túi kia, nếu như đối phương là muốn anh. . . . . .
Một tên cảnh sát trong đó nhanh chóng rõ ràng. "Là nhận hối lộ đó!"
Cận Ngụ Đình cau mày, trong lòng cũng trĩu xuống.
Mấy người đó nhìn nhau, kéo lại khóa túi, tiếp tục hỏi người phụ nữ kia. "Ai thuê cô?"
"Tôi. . . . . .tôi không biết." Người phụ nữ kia hiển nhiên là không thể nói.
"Nếu như không biết thì người đó có thể yên tâm mà đưa thứ này cho cô sao?"
Người phụ nữ đó luống cuống, ngữ điệu cũng mang theo tránh né. "Có người gọi cho tôi."
"Vậy chiếc túi này thì sao?"
"Là đặt trong một căn phòng khách sạn, tôi chỉ việc qua lấy thôi."
Cận Ngụ Đình nghe bọn họ anh một câu tôi một câu, anh hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến tình cảnh lúc này của mình, anh chỉ biết là Cố Tân Tân đã biến mất, mà trước khi đi còn phải đẩy mạnh anh xuống vực sâu.
Anh bỗng phát hiện ra mình không thể nhìn thấu cô, một khắc trước hai bọn họ còn ngồi cũng nhau ăn cơm, con ngươi kia của cô trong suốt, mà anh lại không biết rằng khi đó đáy mắt cô đã bắt đầu nổi sóng ngầm rồi.
Cảnh sát vẫn còn tiếp tục hỏi người phụ nữ kia. "Nếu như cô không thành thật khai ra, thì hậu quả tự cô phải gánh lấy ."
Bàn tay cô ta siết chặt, vẻ mặt do dự, tựa như là đang suy nghĩ.
"Nói nhanh."
"Tôi thực sự là được người ta giao phó, đối phương là Hoàng Minh Quyền, là một người có máu mặt, ông ta nói sau khi thành công sẽ cho tôi một khoản tiền. Tôi thật sự là vô tội, ông ta chỉ nói tôi và chiếc túi tiền này đều là mang đến cho Cửu gia, chỉ cần anh ta vui vẻ nhận lấy thì bên ông ấy cũng dễ nói chuyện hơn rồi."
Cận Ngụ Đình nghe được ba chữ Hoàng Minh Quyền, nét mặt càng thâm trầm. Chỉ là anh cảm thấy cái tên này có chút xa lạ, lại ngẫm nghĩ lại, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi không tên.
Gần đây anh đang giúp Cận Duệ Ngôn theo dõi một hạng mục, không ít người muốn dựa quan hệ đến tìm anh muốn nhận hạng mục kia, Cận Ngụ Đình nhớ ra trong số đó cũng có một người tên Hoàng Minh Quyền.
Cận Ngụ Đình biết việc này liên quan đến Cận Duệ Ngôn nên không thể qua loa đại khái, vì thế nên đã chọn đi con đường an toàn nhất, nhưng vừa nghe được lời của người phụ nữ này. . . . . .
Trái tim Cận Ngụ Đình triệt để chìm xuống đáy, xem ra đối phương không kiêng nể gì chĩa mũi nhọn về phía anh, hơn nữa còn muốn nhân cơ hội này kéo Cận Duệ Ngôn ngã ngựa cùng.
"Có chuyện này sao?" Cảnh sát nghe vậy, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt Cận Ngụ Đình.
Lúc ra cửa anh còn mặc chiếc áo choàng tắm, tay áo màu trắng hơi xắn lên, để lộ ra phần da màu đồng. Trò chuyện đó là do Cố Tân Tân và người phụ nữ này tạo ra, có lẽ cô cũng sẽ biết mình đang làm cái gì.
Cận Ngụ Đình không làm sao nghĩ ra được, nếu như cô hiểu rõ, vậy vì sao có thể xuống tay với anh?
Vẫn nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, cô đối với anh lại một điểm lưu tình cũng không có.
"Có chuyện này sao?" Cảnh sát đặt câu hỏi lần thứ hai.
"Có lời gì thì chờ luật sư của tôi đến rồi nói tiếp đi." Cận Ngụ Đình bỏ lại một câu nói đó rồi khép mắt lại, không có ý định trả lời tiếp nữa.
Không biết Khổng Thành có đi tìm Cố Tân Tân không? Chỉ dựa vào cô khẳng định không thể làm ra chuyện này. Sau lưng cô rốt cuộc là người nào? Mà hiện tại cô đang ở nơi đâu?
Cận Ngụ Đình hiện tại tâm loạn như ma, hận không thể lập tức rời khỏi đây.
Cố Tân Tân ngồi rất lâu mới thấy chiếc xe đang tiến vào một tiểu khu xa lạ.
Tài xế dừng xe lại. "Cửu phu nhân, đến rồi."
Trong lòng Cố Tân Tân hơi dâng lên hoảng hốt. Hôm nay coi như cô hoàn toàn hành sự không có suy nghĩ, một chút cũng không chuẩn bị, hiện tại đứng trước tòa nhà cao tầng này lại chợt nảy ra ý định muốn rút lui.
"Cửu phu nhân?"
Cố Tân Tân hoàn hồn lại. "Ừ."
Cô xuống xe, tài xế giúp cô lấy va li ra, "Tôi đưa ngài lên."
Cố Tân Tân đi theo tài xế vào thang máy, lên đến tầng 12, tài xế lấy chìa khóa ra, mở căn phòng 1203.
"Đây là nơi Đoàn tiên sinh chuẩn bị cho ngài ở tạm trước."
"Được, cám ơn."
Cố Tân Tân ngồi xuống chỗ của mình, căn hộ này rất lớn, khoảng chừng 120 mét vuông, cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô đi thẳng đến chiếc ghế sô pha đối diện, nghĩ tới hóa ra thoát khỏi Cận Ngụ Đình không hề khó, nếu như cô sớm nghĩ tới thì có lẽ đã không rơi vào tình trạng thảm hại như hôm nay.
***
Bát Bát: Thông báo tin buồn là ngày mai sẽ không có chương mới. Cho đến tận ngày 4/7 ta sẽ còn bận rộn túi bụi nên lịch post có lẽ sẽ không lường trước được bị đứt đoạn, sau này hứa sẽ đền bù lại cho mọi người. Yêu thương yêu thương
Lịch post chương 98 sẽ là 8h thứ 3 ngày 26/6/2018
!FC)"
Bình luận facebook