Dịch: Qiu Xian
***
"Cái gì?" Cố Tân Tân lên tiếng, "Anh... ..."
Cận Ngụ Đình nghe thấy giọng cô, không khỏi nhíu mày, "Con gái đừng có nói chuyện lớn tiếng như vậy, nhẹ nhàng chút."
"... ..."
Khổng Thành đi lên phía trước dẫn đường, trực tiếp lên lầu cao nhất của khách sạn Hoàng Phủ.
Cửa thang máy đinh một tiếng liền mở ra, Cố Tân Tân không tình nguyện đi theo Cận Ngụ Đình, cô nhìn xung quanh, trên lầu này không một bóng người, chỉ có ánh sáng từ trên mấy chiếc đèn treo tường.
Khổng Thành đến trước cửa phòng, quét thẻ phòng, Cận Ngụ Đình quay sang anh lên tiếng dặn dò, "9 giờ sáng mai đến đây."
"Vâng."
"Chuẩn bị bộ quần áo phù hợp cho phu nhân."
"Vâng."
Cố Tân Tân nắm chặt chiếc áo khoác đang choàng trên vai, Cận Ngụ Đình vào phòng trước.
Cố Tân Tân không đi vào trong, Khổng Thành cũng không rời đi, "Phu nhân, mời."
Tầm mắt Cố Tân Tân không nhịn được mà liếc về phía thang máy ở xa.
Khổng Thành nhìn ra được ý định trong lòng cô, "Phu nhân, cô nên đi vào trong đi. Thang máy và cửa hành lang phải có dấu vân tay mới có thể mở được. Từ lúc cô bước chân lên đây, không theo Cửu gia, e là cô không đi được đâu."
Cô bước chân nặng nề đi vào phòng, cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại.
Cận Ngụ Đình cởi cúc trên tay áo, "Đi tắm đi."
Mặt Cố Tân Tân đề phòng nhìn anh, người đàn ông tự đi đến mép giường ngồi xuống, "Vậy, tôi tắm trước?"
"Ờ."
"Cô đừng có nghĩ tới chuyện ra ngoài, nếu tôi đi ra mà không nhìn thấy cô, tôi sẽ trực tiếp tìm đến nhà cô."
Cố Tân Tân nắm chặt áo khoác, đi đến ghế sofa trước mặt, "Anh yên tâm, tôi không đi."
Bối cảnh nhà cô cũng bị anh ta điều tra rõ ràng rồi, với chút bản lĩnh này của nhà cô, chỉ sợ Cận Ngụ Đình còn chưa ra tay thì nhà cô đã không còn sức đánh trả rồi.
Anh đứng dậy đi vào phòng để đồ, Cố Tân Tân ngồi yên cúi thấp đầu, mở điện thoại, Lý Dĩnh Thư đã gửi cho cô không ít tin nhắn.
Cô trả lời lại hai chữ không sao.
Lý Dĩnh Thư liền gọi điên thoại đến, trong nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Cố Tân Tân đặt điện thoại bên tai, "Alô."
"Tân Tân, cậu ở đâu vậy? Thật sự không sao chứ?"
"Không sao," Cố Tân Tân nói ngắn gọn, "Dĩnh Thư, cậu gọi điện thoại cho mẹ mình, nói là đêm nay mình ở nhà cậu, sáng mai sẽ về."
"Cậu... ...cậu ở bên ngoài hả?"
"Mình không về được." Cố Tân Tân đè thấp giọng, đặt bàn tay bên miệng, "Cậu giúp mình nghĩ đại một lý do nào đó, lời của cậu mẹ mình chắc chắn sẽ tin."
Vừa gọi điện thoại xong, cô ngẩng đầu lên thì liền thấy Cận Ngụ Đình đang lau tóc, đi ra ngoài, trên người mặc chiếc áo choàng tắm màu đen, viền ngoài tay áo và cổ áo màu vàng, anh tự ý ngồi lên ghế sofa đối diện Cố Tân Tân, "Điện thoại của ai?"
"Bạn tôi."
Cận Ngụ Đình hất đầu xuống, nước trên tóc bắn tung tóe lên mặt Cố Tân Tân, anh dùng khăn lông khô trong tay tiếp tục lau, "Trong phòng để đồ có áo choàng tắm, cô đi thay trước đi."
"Không cần."
Cận Ngụ Đình dựa người về sau, "Thời gian tiệc cưới tôi đã định xong rồi, đợi sau khi ba mẹ cô gật đầu, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."
Lông mày nhíu chặt lại, tên ngốc cũng có thể nhìn ra được là cô không tình nguyện. Cận Ngụ Đình hoàn toàn không đem những điều này để vào mắt. "Không lâu sau, cô sẽ phát hiện được nhiều lợi ích khi kết hôn với tôi. Truyện tranh của cô, muốn vẽ thế nào thì vẽ, tôi không ngăn cản cô. Nếu cô gặp phải chuyện gì khó giải quyết, cũng không cần sứt đầu mẻ trán, tôi đều sẽ giúp cô thu xếp."
"Nói như vậy, có nghĩa là tôi đã tìm được một chỗ dựa vững chắc rồi, phải không?"
"Phải."
Ánh mắt Cố Tân Tân nhìn chằm chằm người đàn ông không rời, "Vậy thì tôi thật sự không hiểu rồi, gia đình anh như vậy, hẳn là nên coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, anh cưới tôi, đối với anh mà nói chẳng có chút lợi ích nào cả."
Khóe môi Cận Ngụ Đình cong lên, như có như không cười lạnh, "Chuyện của tôi, không cần cô bận tâm."
Anh ta cưới cô, còn không phải tiện cho anh ta quá sao, anh ta muốn cưới khi nào thì cưới, ai nói một khi kết hôn sẽ ước hẹn thiên trường địa cửu, đợi qua hai năm nữa, Cận Hàn Thanh bên kia yên bình rồi, thì chuyện ly hôn đương nhiên cũng là do anh ta quyết định rồi.
Chính là bởi vì Cố gia không quyền không thế, thì làm sao gây chuyện gì được.
"Còn có cái gì muốn hỏi sao?"
Chuyện đã đến nước này, không tiếp nhận được thì cũng phải đối mặt, cô không muốn cuối cùng phải cá chết lưới rách, "Tiệc cưới có thể không tổ chức được không?"
"Không thể."
"Sau này anh sẽ ly hôn với tôi sao?"
"Có thể."
Cố Tân Tân khẽ cắn răng, "Chỉ đăng ký thì được, tôi không muốn để cho quá nhiều người biết."
"Cô yên tâm, tôi vốn dĩ cũng không định làm quá lớn."
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết ngôn tình và manga như vậy, cô nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng bên trong, tám phần là anh ta đem cô làm bia đỡ đạn rồi.
Ngay lập tức cô cảm thấy lời nói của mình có chút trọng lượng rồi, "Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ không phát sinh quan hệ."
Tay đang lau tóc của Cận Ngụ Đình chậm lại, "Tôi là một người đàn ông bình thường."
"Anh... ..."
Anh đứng dậy, ném chiếc khăn trong tay lên bàn trà, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này. "Cô ngủ trước, lên giường ngủ, tôi ở sofa xử lý chút chuyện."
Cố Tân Tân làm sao mà ngủ được, đồ trang sức cô còn không tháo xuống, tắm cũng chưa, trực tiếp nằm ườn lên giường bất động.
Cô nghĩ Cận Ngụ Đình thấy bộ dạng này của cô, sẽ không muốn hôn cô đâu.
Một đêm bình an vô sự, 8 giờ sáng, Khổng Thành đúng giờ đến nhấn chuông cửa. Cố Tân Tân khó khăn lắm mới ngủ được, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô đang trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy.
Đúng lúc Cận Ngụ Đình từ trong nhà tắm đi ra, anh thuận tay mở cửa ra, "Không phải có thẻ phòng sao? Ấn chuông cửa làm gì?"
Khổng Thành làm việc cẩn thận, ai biết được sáng nay hai người họ có ôm nhau ngủ không, lỡ như lỗ mãng xông vào trong, vậy không phải là chắn ngay họng súng sao?
Anh theo Cận Ngụ Đình đi vào trong, "Cửu gia, đồ đã mang đến rồi."
Hai chân Cố Tân Tân vừa đặt xuống đất, cúi người nhặt áo vest rơi bên cạnh, đầu tóc rối tung như ổ gà, "Tôi... ...tôi với anh ta không có gì hết, tối qua không có ngủ với nhau."
Cận Ngụ Đình chống nạnh, giọng nói có chút không vui, "Cô giải thích với cậu ta làm gì?"
Cô nắm tóc, Khổng Thành thấy vậy, đưa mấy cái túi trong tay cho Cố Tân Tân, "Phu nhân, đây là quần áo và mỹ phẩm dưỡng da mà cô cần thay."
Cố Tân Tân nhận lấy, bước vào nhà tắm rồi khóa trái cửa lại.
Giá tiền trên quần áo đã bị cắt đi, nhưng chỉ cần nhìn nhãn hiệu thì đã biết không hề rẻ, cô rửa mặt xong sau đó thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Khổng Thành đã chọn một bộ đồ đơn giản, thoải mái, Cố Tân Tân còn trẻ, làn da trắng nõn, kết hợp với bộ đồ đó làm cho cô trở nên sạch sẽ gọn gàng, phong cách tươi mới.
Ăn sáng xong, thì xuất phát tới nhà Cố Tân Tân, cô nhìn bốn phía, nhưng lại không dám bày ra cái bộ dạng giống tối qua, mùi thuốc lá tối hôm qua dường như vẫn còn trong miệng cô, lúc nào cũng nhắc cho cô nhớ, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Đứng trước cửa nhà, Cận Ngụ Đình không chút do dự đưa tay nhấn chuông cửa.
"Tới đây, tới đây." Bên trong truyền đến tiếng của Lục Uyển Huệ.
Cửa rất nhanh bị mở ra, gương mặt dẫn đầu của Cố Tân Tân ập vào trong mắt bà. "Cái đứa nhỏ này, đêm qua... ..."
Cửa mở rộng dần ra, cho tới khi Cận Ngụ Đình bên cạnh và Khổng Thành phía sau đều xuất hiện trước mắt Lục Uyển Huệ, vẻ mặt bà kinh ngạc, "Các người... ..."
"Bác gái, chào bác." Cận Ngụ Đình nâng cánh tay lên, ôm bả vai cứng ngắc của Cố Tân Tân, "Cháu là bạn trai của Tân Tân."
Nét mặt Lục Uyển Huệ khó giấu được sự kinh ngạc, "Bố nó ơi, mau ra đây! Cái đó, các... ...các cậu vào nhà trước đi."
Khổng Thành cầm quà trong tay vào nhà, chân Cố Tân Tân như bị đóng đinh tại chỗ, Cận Ngụ Đình thấy vậy, bàn tay từ trên vai dời xuống, đổi thành ôm eo cô, "Sao vậy?"
Cô miễn cưỡng chép miệng, bị Cận Ngụ Đình đẩy vào trong nhà.
Trong phòng khách nhỏ, Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng nhìn Cận Ngụ Đình không chớp mắt, Cố Tân Tân đổ mồ hôi, còn người đàn ông bên cạnh vẻ mặt tự nhiên, giống như đang ở nhà mình.
Khổng Thành đem quà trên tay đặt xuống bàn trà, sau đó thức thời ra khỏi phòng.
Cái tên Cận Ngụ Đình này càng không nói vòng vo. "Bác trai, bác gái, đêm hôm qua Tân Tân ở cùng với cháu."
Vù vù - -
Hai ánh mắt giống như con dao sắc đâm về phía Cố Tân Tân.
Bình luận facebook