Chương 117: Té ngã
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Vào nhà đi." Cận Hàn Thanh nghiêng người sang, hướng về phía Thương Kỳ nói, "Mang chị em lên lầu nghỉ ngơi, khi nào ăn tối anh gọi."
"Vâng."
Cố Tân Tân đi theo Cận Ngụ Đình vào trong phòng, Thương Kỳ muốn cầm hộp trang sức. "Chị, em giúp chị cầm nha."
"Không được."
Cố Tân Tân quay đầu lại liếc nhìn, Thương Kỳ khẽ cười thành tiếng, "Cửu tẩu chị thấy chưa, chị em không chịu buông tay thật rồi."
"Hiếm thấy chị dâu thích gì đó, là chuyện tốt."
"Rồi rồi rồi, vậy thì chị cầm." Thương Kỳ kéo nhẹ cánh tay Thương Lục đi, "Em mang chị lên lầu."
Loại tình huống này Cố Tân Tân không thích nhất, tiệc tối còn chưa bắt đầu, Cận Ngụ Đình đã bị mấy người bạn kéo đến bên cạnh. Thương Kỳ đi lên vài bậc thang, quay đầu lại liếc nhìn Cố Tân Tân. "Cửu tẩu, một mình ở đó buồn chán lắm, không thì chị đi lên cùng tụi em luôn đi?"
"Không cần." Cố Tân Tân cười khẽ, "Chị tìm một chỗ rồi ngồi xuống là được."
"Mấy người đàn ông mà tụ tập lại thì cũng đủ chuyện, trên lầu có phòng chiếu phim, em mở phim cho chị coi?"
Cố Tân Tân vẫn đứng tại chỗ, "Không cần, một lát nữa là đến giờ ăn tối rồi."
"Vậy cũng được." Thương Kỳ thấy thế, cũng không tiện nói thêm nữa.
Đúng lúc Cận Ngụ Đình đứng ở phía xa gọi cô, Cố Tân Tân đi đến bên cạnh anh. Có mấy người bạn của anh ở đây, Cận Ngụ Đình giới thiệu bọn họ với nhau.
"Đây là phu nhân của tôi, Cố Tân Tân."
"Ồ ------" đối phương kéo dài giọng. "Đã nghe Tiêu Tụng Dương kể."
Vừa nhắc đến tên Tiêu Tụng Dương, Cận Ngụ Đình liền biết chắc chắn anh ta không nói được cái gì hay ho. "Đừng nghe cậu ta đoán mò, cái miệng rộng đó của cậu ta cũng không đáng tin."
"Sao cậu biết cậu ta nói gì? Nhưng thế nào thì cái duyên phận này của cậu với Cửu phu nhân cũng thú vị vô cùng. . . . . ."
Cố Tân Tân đứng bên cạnh không nói chen vào, Cận Ngụ Đình sợ cô buồn chán, ngón tay đùa nghịch trong lòng bàn tay cô.
Trở lại phòng ngủ, Thương Lục nằm xuống nghỉ ngơi, Thương Kỳ ngồi ở mép giường trò chuyện với cô ấy.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Cận Hàn Thanh đẩy cửa phòng ngủ đi vào, nhìn thấy Thương Kỳ đang cầm cuốn sách đọc gì đó, nghe thấy tiếng động thì không khỏi hơi ngẩng đầu. "Anh rể."
Cận Hàn Thanh nhìn về phía Thương Lục đang nằm trên giường, cô ấy đã ngủ thiếp đi, hai tay còn ôm hộp trang sức.
"Tiệc tối sắp bắt đầu rồi sao?"
"Ừ."
Thương Kỳ khẽ đẩy cánh tay Thương Lục, "Chị."
Thương Lục ngủ không sâu, cô ấy khẽ mở mắt ra, Cận Hàn Thanh kéo tay để cô ấy ngồi dậy. "Còn mệt không?"
Thương Lục khẽ lắc đầu, "Phải ăn cơm tối sao?"
"Ừ, đói bụng không?"
"Có, sắp đói chết."
Cận Hàn Thanh không khỏi bật cười,"Đi."
Thương Lục ngồi trên giường không nhúc nhích, cô ấy mở hộp trang sức ra, "Muốn đeo."
Người đàn ông quay đầu lại nhìn, muốn lấy hộp ra khỏi tay cô ấy. "Tôi mua cho em nhiều trang sức như vậy không thích sao? Thế nào mà lại cứ muốn đeo cái này?"
Thương Lục siết chặt hộp trang sức không buông. "Tôi thích, rất thích."
"Ngoan, chúng ta chọn một cái đẹp hơn nhiều rồi đeo lên được không?"
"Không được." Thương Lục khăng khăng, "Muốn cái này."
Thương Kỳ ngồi bên cạnh không lên tiếng, Cận Hàn Thanh mở hộp trang sức ra, cầm chuỗi dây chuyền kia lên nhìn kỹ, giống như cũng không có gì kỳ lạ.
"Anh rể, sao vậy?"
Cận Hàn Thanh không chút biến sắc mang vào cổ cho Thương Lục, "Không có gì."
Thương Lục sờ chuỗi ngọc trai trên cổ, khôn mặt cũng hiện ra mấy phần vui vẻ, "Đẹp."
"Ừ, rất đẹp."
Cận Hàn Thanh dắt tay cô ấy đi ra ngoài, vừa ra đến hành lang liền nghe được tiếng huyên náo từ dưới lầu truyền đến, Thương Lục có chút khẩn trương nắm chặt bàn tay Cận Hàn Thanh.
"Không sao, đều là người em biết." Cận Hàn Thanh nhấc bàn tay đan lấy nhau của bọn họ, khẽ hôn lên đó.
Đi đến trước bậc thang, Thương Lục đi theo Cận Hàn Thanh xuống, nhưng chỉ mới đi được vài bước thì có âm thanh lạch cạch truyền vào trong tai.
Cận Hàn Thanh nhanh tay nhanh mắt vội vàng kéo cánh tay Thương Lục không cho cô ấy tiếp tục tiến lên.
Chuỗi dây chuyền đứt phựt, từng viên ngọc trai bay ra xung quanh, rơi xuống bậc thang, có một vài viên rơi vào đám người, cũng có những viên lăn về phía rèm cửa sổ, dưới chân Thương Lục là tập trung nhiều nhất. Sắc mặt Cận Hàn Thanh nghiêm túc giữ lấy Thương Lục không dám để cho cô ấy tiếp tục đi xuống.
Cố Tân Tân nghe được tiếng động ngẩng đầu, cô đang đứng ở ngay đầu cầu thang bên dưới, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy Thương Lục đang giãy dụa muốn đi tìm ngọc trai, "Dây chuyền của em, dây chuyền của em. . . . . ."
"Lát nữa là tìm lại được, em đừng rối." Cận Hàn Thanh nhìn những viên ngọc trai kia xoay tròn bên chân, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Ngộ nhỡ Thương Lục bước lên rồi ngã xuống thì làm sao?
Thương Kỳ nhanh nhẹn ngồi xuống kiếm từng viên, Cận Hàn Thanh cũng huy động cả những người giúp việc dưới lầu tìm kiếm, "Một viên cũng không được thiếu."
Bên chân Cố Tân Tân có hai viên, cô khom lưng nhặt lên, sau đó đặt vào tay một người giúp việc.
Dây chuyền vẫn còn mới mang đến cho Thương Lục, vì sao lại đứt? Bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một chuỗi dây chuyền, chất lượng của dây nhất định là bảo đảm. Cố Tân Tân mơ hồ cảm thấy bất an, cô nhanh chóng đi về phía trước vài bước, cùng mọi người nhặt mấy viên ngọc trai rải rác xung quanh.
Thương Kỳ về phòng ngủ cầm hộp trang sức đi ra, đặt những viên ngọc trai vào trong. Những chỗ mắt thường có thể tìm thấy đều đã tìm cả rồi, hẳn là sẽ không bị sót lại được.
Tần Chi Song ở dưới lầu giúp bọn họ bắt chuyện khách mời, Cố Tân Tân vén rèm cửa lên tìm được ba viên. Cô đứng dậy đi lên lầu, đến bên cạnh Thương Kỳ.
"Nhưng tổng cộng có bao nhiêu viên chứ? Cứ tìm loạn như vậy cũng không phải cách." Một người giúp việc đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
Thương Kỳ suy nghĩ một chút rồi mở miệng, "Chắc là 68 viên, lúc trước tôi cũng đi theo chị đến cửa hàng này mua đồ. Những cửa hàng bình thường đều lấy độ dài để tính, nhưng ở đó thì khác, đều là quy định 68 viên một chuỗi, dài hay ngắn là tùy thuộc theo loại. Nhưng ngày đó chị tôi không ở đó, cũng không ai từng thử, nên chắc vẫn là 68 viên."
"Hiện tại có bao nhiêu viên rồi?" Cận Hàn Thanh hỏi.
Thương Kỳ cẩn thận đếm một lượt, "63."
"Tiếp tục tìm, một viên cũng không được để sót."
Cố Tân Tân nghe vậy, vội vàng đi tìm kiếm, quà này dù sao cũng là cô tặng, bây giờ xảy ra chuyện cô cũng không tránh khỏi không có liên quan.
Trong đại sảnh không còn lại nhiều người, Cận Ngụ Đình tiến lên kéo cánh tay Cố Tân Tân. "Đi ra ngoài đi."
"Còn mấy viên chưa tìm được," Cố Tân Tân đi đến cạnh người anh, hạ thấp giọng nói. "Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao?"
Cận Ngụ Đình liếc mắt về phía Thương Lục, sức mạnh trong tay cũng hơi buông lỏng. Người giúp việc tỉ mỉ kiểm tra từng bậc thang, tìm được ba viên.
Cố Tân Tân ngồi xổm trên mặt đất, lần mò một hồi mới tìm được một viên, viên cuối cùng được Thương Kỳ tìm thấy bên chân của Thương Lục.
"Cuối cùng cũng đủ," Thương Kỳ đến lại một lần nữa. "Vừa đủ 68 viên, không nhiều cũng không ít hơn một viên."
Cận Hàn Thanh liếc ngọc trai trong hộp, mây mù trên gương mặt tuấn tú của anh ta vẫn chưa tan đi. Ánh mắt của anh ta rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân, nhưng một câu cũng không nói.
Cận Ngụ Đình kéo tay Cố Tân Tân. "Đi, không đói bụng sao?"
Cố Tân Tân tránh khỏi ánh mắt của Cận Hàn Thanh, hiện tại đúng là cô không dám nhìn vào mắt của anh ta.
Hai người đi ra, Thương Kỳ đóng lại hộp trang sức rồi đưa cho người giúp việc. "Cất đi, hôm nào tôi mang đến cửa hàng đó hỏi lại xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
"Vâng."
Thương Lục sờ cái cổ trống trơn, vẻ mặt cũng có chút buồn bã, Cận Hàn Thanh không khỏi lên tiếng an ủi. "Không sao, mai là có thể đeo rồi."
"Thật không?"
"Ừ, tôi hứa với em."
Cận Hàn Thanh vừa nói xong, mang theo Thương Lục đi xuống.
Cố Tân Tân ăn một bữa này cũng là trong nơm nớp lo sợ, cô hi vọng chuyện chiếc dây chuyền chỉ là bất ngờ, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi bất an, giống như có một bàn tay đang từng giây từng phút siết lấy trái tim cô.
Cận Ngụ Đình gắp thức ăn bỏ vào trong bát cô, "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là không thấy đói thôi." Cố Tân Tân như ngồi giữa đống than, nhấc mi mắt lên, nhìn thấy Thương Lục còn nguyên vẹn đứng bên cạnh Cận Hàn Thanh thì mới hơi yên lòng lại.
Có lẽ là do cô quá mức thận trọng, lại có thể là thời gian quá sống quá mức dễ chịu, chỉ cần Thương Lục không có chuyện gì thì cô đều có thể cảm thấy mình như là đang sống trong hũ mật. Nhưng không ai biết trái tim Cố Tân Tân kỳ thực vẫn luôn lơ lửng, cô sợ hãi Thương Lục xảy ra chuyện, lại sợ Cận Ngụ Đình tiếp tục phải đưa ra lựa chọn.
"Đến đây, đến đây, mời Cửu tẩu một chén." Trên bàn, có bạn của Cận Ngụ Đình đứng lên muốn mời rượu.
Cố Tân Tân vội vàng nâng cốc lên, trong ly vẫn còn nửa phần nước trái cây chưa uống xong.
"Cửu tẩu, thế này cũng quá không tôn trọng rồi. Chị chỉ uống nước trái cây thôi?" Người kia nói xong, để chén rượu xuống sau đó đi vài bước lấy cái cốc rỗng đặt vào trong tay Cố Tân Tân. "Hôm nay trên bàn tiệc này đều là người nhà cả, chị nhất định phải uống với tụi này hai chén mới được."
"Tôi. . . . . . Tôi không biết uống rượu."
"Làm gì có người nào không biết uống rượu chứ, cũng có khác gì uống nước là bao đâu.'' Người đàn ông đó vừa nói xong, liền cầm chai rượu lên đổ đầy vào cốc cho Cố Tân Tân.
Cận Ngụ Đình thấy thế, nhấc tay đè lại miệng chén, "Cô ấy thật sự không thể uống."
"Cửu gia, như vậy cũng quá. . . . . ."
"Chúng tôi đang lên kế hoạch sinh con, không thể uống rượu."
Người đàn ông đứng bên cạnh Cố Tân Tân hơi giật mình, "Anh nghiêm túc đấy à?"
"Còn có thể giả sao?"
Đối phương không kiên trì nữa, đặt lại chai rượu lên bàn rồi vòng trở về chỗ ngồi của mình.
Sự kiện Cận Ngụ Đình kết hôn có không ít người trong cái vòng này đều biết, nhưng hầu hết bọn họ đều không biết hiện tại là anh thật lòng, chứ nói chi là còn muốn nhắc đến sinh con.
Cố Tân Tân không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng bọn họ, càng không biết một câu nói bâng quơ kia của Cận Ngụ Đình đã khiến cho người khác khiếp sợ như thế nào. Kết hôn sinh con là chuyện rất bình thường, không phải sao?
Cô đã hoàn toàn quên mất ngay mấy tháng trước chính mình còn khăng khăng cố chấp, đánh chết cũng không chịu sinh con cho Cận Ngụ Đình.
"Cửu gia, chuyện tình của anh với Cửu tẩu có phải là có thể viết thành sách rồi không?"
Cận Ngụ Đình nhàn nhạt cong môi, "Có thể, phu nhân của tôi vẽ 《 Trảm nam sắc 》, mấy cậu có thể đi đọc thử."
Cố Tân Tân nghe vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, cô đá chân Cận Ngụ Đình. "Sao lại nói ra."
Ở trong đó cũng không thiếu mấy tình tiết ám muội đâu, Cố Tân Tân cũng không muốn bị người quen biết đọc được.
Nhưng Cận Ngụ Đình lại làm cái dáng vẻ chẳng có gì. "Sao thế? Tôi đang làm tuyên truyền miễn phí cho em đó? Phải biết người ở cấp như tôi, phí tuyên truyền cũng rất đắt đỏ."
Cố Tân Tân gắp thức ăn bỏ vào miệng, trên bàn này đều là bạn bè của anh đang chờ xem trò vui, cô vẫn là nên dứt khoát ngậm miệng lại không nói gì thì hơn.
Tiệc rượu kết thúc, Cố Tân Tân nhìn thời gian, đã không còn sớm nữa. Hôm nay lòng cô vẫn luôn không yên, Cố Tân Tân nghĩ vẫn là nên về sớm một chút.
Thương Lục ngồi bàn bên cạnh cũng không uống rượu, kiên nhẫn không được lâu, sau khi ăn cơm tối xong liền ầm ĩ muốn lên lầu, Cận Hàn Thanh bất đắc dĩ phải gọi tiểu Vu đến.
"Cô dẫn cô ấy lên đi tắm rửa trước đi, tôi còn phải ở lại một lúc nữa. Phải nhớ sấy khô tóc."
"Vâng."
Thương Kỳ thấy thế, cũng buông đũa xuống. "Tôi đi với cô."
Có Thương Kỳ giúp đỡ đương nhiên là không thể tốt hơn, tiểu Vu đỡ Thương Lục đứng dậy, còn Cận Hàn Thanh cầm ly đi chúc rượu.
Cố Tân Tân ngồi bên cạnh Cận Ngụ Đình. "Tôi muốn về."
Cận Ngụ Đình cũng đã ăn xong, anh nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng Cận Hàn Thanh đâu. "Được, chúng ta đi chào một tiếng rồi về."
"Ừm."
Cận Hàn Thanh không ở đây thì chắc là ở trong phòng, Cận Ngụ Đình đứng dậy kéo tay Cố Tân Tân đi vào trong.
Bước lên cầu thang, Thương Kỳ nắm chặt bàn tay Thương Lục, tiểu Vu cũng đi theo một bên, hai người còn đang vừa nói vừa cười, "Chị tôi hôm nay rất ngoan."
"Đúng đó, có người đến chúc rượu phu nhân cũng có mấy lần phối hợp. Gần đây tôi luôn nghĩ, không phải là Cận phu nhân sắp hồi phục rồi đó chứ?"
Khóe miệng Thương Kỳ hơi giương lên, ánh mắt dịu dàng rơi xuống khuôn mặt Thương Lục. "Chỉ hi vọng là như thế."
"Không phải mọi người đều nói làm mẹ là sẽ khỏe lại sao? Chưa biết chừng sau khi sinh con liền có thể hoàn toàn khỏi rồi."
Thương Lục đi từng bước theo Thương Kỳ, tầm mắt cô ta không khỏi rũ xuống. Tiểu Vu còn đang hưng phấn nói gì đó, bàn tay Thương Kỳ nắm nhẹ tay Thương Lục, hô hấp hơi ngừng lại, sắc mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại giống như chuyện gì sẽ không xảy ra.
Cố Tân Tân đi theo Cận Ngụ Đình vào phòng khách, ngẩng đầu thấy Thương Lục đang lên lầu, cũng không thấy bóng dáng của Cận Hàn Thanh đâu.
Cố Tân Tân vừa muốn xoay người, trong tai đột nhiên nghe thấy một thứ âm thanh chói tai, trong lòng cô không khỏi hồi hộp, ngay sau đó là tiếng của Thương Kỳ xông đến. "Chị!"
Ai cũng không nhìn thấy rõ Thương Lục là vì sao mà ngã xuống, tiểu Vu sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, cả người sợ run đứng tại đó không nhúc nhích. Thương Kỳ vốn là đang cầm tay Thương Lục, nhưng sau khi cô ấy ngã xuống thì bàn tay cũng tuột đi.
"Chị!"
Thương Lục ngã xuống mấy bậc thang, Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đều nhìn thấy rõ ràng, điểm chết người là bụng của cô ấy liên tiếp đập vào bậc thang. Thương Kỳ sốt ruột muốn kéo tay cô ấy lên, bàn tay vừa mới đụng đến Thương Lục, liền khiến cho cô ấy theo quán tính ngã xuống.
Thương Kỳ bị cô ấy kéo theo xuống, hai người chật vật rơi trên mặt đất, Thương Lục thống khổ co rúc nằm đó không nhúc nhích.
Cố Tân Tân run rẩy, sợ đến mức quên cả phản ứng, chỉ biết là bàn tay đang nắm lấy tay cô đã rời đi mất rồi.
Người đàn ông bước lên hai bước, nóng vội ngồi xuống, ánh mắt cố định trên chiếc váy đầy máu của Thương Lục, trong lòng giống như đột ngột bị xé ra một lối chết. Máu không ngừng lan ra, màu máu đâm vào mắt anh, cũng hung hăng đâm vào trái tim anh.
"Thương Lục, Thương Lục!" Cận Ngụ Đình nâng nửa người trên của cô ấy lên ôm vào lòng "Nhanh, gọi xe cứu thương!"
Thương Kỳ lần này ngã cũng không nhẹ, cô ta nằm nhoài tại chỗ không đứng lên nổi, trên cánh tay đều là vết trầy xước, nước mắt cũng tràn ra, "Chị, chị ------"
Cộc cộc cộc
Một chuỗi âm thanh lạ truyền vào trong tai Cố Tân Tân, cô rũ mi mắt xuống, vừa nhìn thấy thứ đồ lăn về phía mình thì sắc mặt càng ngày càng trắng. Cô lùi về sau, vật kia đập vào vách tường, lăn một đường về phía đối diện, sau đó nhanh chóng dừng lại.
Cố Tân Tân nhìn rất rõ ràng, đó là một viên ngọc trai.
Cô nhất thời cảm thấy như cơ thể đang tiến vào một hầm băng lạnh lẽo, vì sao lại thế? Tiếng gào khóc của Thương Kỳ và la hét của tiểu Vu cô đều không còn nghe thấy nữa rồi.
Cố Tân Tân run rẩy, cô không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ theo bản năng cúi người xuống nhặt viên ngọc trai kia lên rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Không thể nào, chắc chắn không phải bởi vì nó mà Thương Lục ngã lộn nhào, không thể nào!
Giọng nói của Cận Ngụ Đình cực kỳ nóng nảy, bàn tay khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ của Thương Lục. "Thương Lục, em đừng làm anh sợ."
Thương Lục đặt tay về sau, một mảnh ướt át, cô ấy giơ tay lên nhìn, trước mắt đều là máu.
"Á ------"
Cận Ngụ Đình đè lại cánh tay cô ấy, giọng nói cũng lộ ra kinh hoảng chưa bao giờ có. "Không sao, nhất định sẽ không sao."
Trên trán Thương Lục đầy mồ hôi lạnh, nước mắt không ngừng trào ra. "Cửu ca, Cửu ca, xin anh cứu con của em. . . . . ."
Cận Ngụ Đình nhấc mắt lên, hướng về phía tiểu Vu gào lên, "Gọi xe cứu thương chưa? Đã gọi chưa?"
"Gọi. . . . . ."
"Không được, vẫn là để tôi đưa đi đi, không thể trì hoãn thời gian." Cận Ngụ Đình muốn ôm Thương Lục lên, đúng lúc này từ cửa truyền đến tiếng của Cận Hàn Thanh.
"Thương Lục!"
Tần Chi Song nghe được tiếng la hét cũng chạy tới, mắt Cố Tân Tân đỏ ngầu, đứng đó không nhúc nhích nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt.
"Thương Lục." Cận Hàn Thanh nhanh chân tiến lên, đến trước mặt, ánh mắt sững sờ rơi xuống người Thương Lục.
Tần Chi Song che miệng không nói nên lời, suýt chút nữa ngã xuống, vội vàng ở một bên đỡ lấy cánh tay Cận Hàn Thanh.
Người đàn ông phảng phất như bị rút đi toàn bộ sức lực, cả người quỳ thụp xuống, "Thương Lục."
Thương Lục nhìn thấy khuôn mặt của Cận Hàn Thanh, lại nhìn máu trong lòng bàn tay, tiếng khóc càng thêm tan nát cõi lòng.
------ lời tác giả ------
Liên quan đến lần té ngã này cũng không có chỉ đơn giản như vậy, ngày mai hãy xem tiếp diễn biến ~
Còn có ~ ta không thể lấy con mắt của Thượng Đế mà xem những sự việc này, hừm hừm, dẫu sao thì cao trào đã tới, nào nào, đại nữ chủ của chúng ta đã đến lúc thật sự trưởng thành ~
***
Bát Bát: Xét thấy giai thoại mới đã đến, Tân Tân bảo bảo của ta chính thức trưởng thành, và Tu Tu baebae có thể đã sắp không còn là Phong Tu nữa (cái này ta đoán thôi, 3 chương mới bên Trung ta còn chưa đọc hị hị), ta quyết định giờ đăng truyện từ chương 118 sẽ đổi từ 8h sáng mỗi ngày sang 8h tối mỗi ngày nhé
))
Bình luận facebook