Dịch: Qiu Xian
Cận Ngụ Đình không nói hai lời, trực tiếp ngắt điện thoại, Khổng Thành thấy sắc mặt anh rất khó coi.
Anh ngồi dựa vào ghế, xe chạy nhanh về phía trước, qua hồi lâu, Khổng Thành lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, "Hay là tôi đi nói chuyện với Tiêu tiên sinh, sửa lại tình tiết hôm nay vậy?"
"Cậu ta chỉ mong sao cho tôi bị cười nhạo, nếu cậu ta chịu sửa, tôi cần gì phải đích thân đi tìm Cố Tân Tân."
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Cận Ngụ Đình lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Lá gan này của cô ấy, cũng chỉ có thế mà thôi, tôi không tin một cô gái như cô ấy, còn có thể vẽ ra cảnh nào "nóng" hơn sao? Lúc đầu là tôi đã đồng ý với cô ấy, chỉ cần chịu kết hôn với tôi, thì muốn vẽ thế nào là tùy cô ấy, chỉ có điều vừa mới kết hôn được hai ngày, cũng không thể trở mặt như thế."
Khổng Thành lấy điện thoại lại, anh đi theo Cận Ngụ Đình lâu như vậy, dám tùy tiện "nhổ lông" trên người Cận Ngụ Đình, cũng chỉ có Cố Tân Tân thôi.
Lượng người theo dõi Trảm Nam Sắc hai ngày nay tăng vọt, trải qua một đợt tuyên truyền của Tiêu Tụng Dương, bạn bè trong vòng kết nối của Cận Ngụ Đình đều đã biết đến bộ truyện tranh này.
Từng cuộc điện thoại cứ gọi đến, anh dứt khoát không nhận, nhưng lại có mấy người không sợ chết mà lao đầu vào họng súng, tin nhắn thoại trên Wechat gửi tới, đều là hỏi anh về chuyện nốt ruồi đó.
Cửu gia ngày thường tùy tiện quen rồi, có ai mà không bị anh hại qua? Hôm nay chính là thời cơ tốt để báo thù.
Cận Ngụ Đình về đến tòa Tây, thì đã là tối thứ ba sau ngày cưới.
Người giúp việc chuẩn bị bữa ăn đâu ra đấy, Khổng Thành nhận lấy áo khoác Cận Ngụ Đình cởi ra, Cận Ngụ Đình nhìn quanh phòng khách, "Cô ấy đâu?"
"Phu nhân đang ngủ, dặn là tối không cần gọi cô ấy, cô ấy sẽ tự dậy ăn cơm."
"Không hiểu phép tắc." Cận Ngụ Đình nới lỏng cà vạt, "Đi gọi cô ấy xuống đây."
"Dạ."
Cố Tân Tân mới ngủ không lâu, buồn ngủ chết đi được, cô kéo lê đôi dép đong đưa đi xuống lầu, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang ngồi trước bàn ăn.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, người đàn ông cầm đôi đũa ăn, Cố Tân Tân vẻ mặt tự nhiên nhận lấy chén trong tay người giúp việc.
Ánh mắt Cận Ngụ Đình dừng trên mặt cô, "Chuyện nốt ruồi đó, làm sao mà ngay cả tôi cũng không biết?"
Cô vừa đưa cơm vào miệng, trong lòng đã sớm dự liệu là anh ta sẽ hưng sư vấn tội rồi. "Anh cứ cho rằng nốt ruồi đó là của anh làm gì?"
Hưng sư vấn tội: hỏi tội đối phương.
"Đêm đó tắt đèn, tôi không nghĩ rằng thị lực cô lại tốt đến vậy, có thể nhìn thấy chỗ "riêng tư" của tôi. Trừ khi, cô nhân lúc tôi đang ngủ mà mở đèn, nghiên cứu tỉ mỉ đúng không?"
Hai người giúp việc còn đang đứng trong phòng, Cận Ngụ Đình nói chuyện thẳng thắn như vậy, là người đều có thể nghe hiểu.
Cố Tân Tân vội nuốt cơm trong miệng xuống, sắc mặt ửng đỏ, "Đó là nhân vật trong tiểu thuyết của tôi, không phải anh, sao thế? Anh muốn bảo tôi thay đổi tình tiết? Mọi người gọi anh một tiếng Cửu gia, có lẽ anh không phải người nói chuyện mà không giữ lời nhỉ?"
Người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, một trước một sau đi vào phòng bếp.
Cận Ngụ Đình duỗi tay đưa đôi đũa tới món thịt kho Đông Pha trước mặt, "Ý cô là, cô chưa thấy qua?"
Cố Tân Tân nhếch lông mày lên, "Đương nhiên!"
Chẳng qua là cô không vừa mắt anh ta, trả thù một chút mà thôi, cái đó là do cô bịa ra mà.
"Nếu như tôi nói cho cô biết, nốt ruồi mà cô vẽ trong truyện, có trên người tôi, hơn nữa còn là ngay chỗ mà cô vẽ, cô nói xem thế nào?"
Cố Tân Tân nắm chặt đôi đũa trong tay, "Không thể nào!"
"Tôi cũng cho rằng không thể nào, trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, nếu không phải là cô quan sát tỉ mỉ, cô có thể vẽ đến mức giống nhau như đúc?"
Cố nuốt nước bọt, "Tôi không tin."
"Thật sự không tin?"
Cố Tân Tân biết, dây dưa với anh là việc vô nghĩa. "Lúc đầu anh đã đồng ý, tuyệt đối không can thiệp vào tình tiết của tôi? Nam chính trong truyện tranh của tôi chỉ là trùng họ trùng tên với anh mà thôi."
"Cố Tân Tân, tôi không tin lá gan của cô còn có thể "đội trời" sao?"
"Anh thử xem đi, anh chỉ cần đừng gây trở ngại cho tôi, trò hay còn ở phía sau đó."
Đôi mắt đẹp của Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, "Được, vậy cô thử nhìn xem."
Bên ngoài, tiếng mở cửa có hơi lớn, Khổng Thành đứng ở cửa lên tiếng, "Cửu gia, Cận phu nhân đến."
Tiếng vang chối tai truyền đến tai Cố Tân Tân, Cận Ngụ Đình đặt chén trong tay xuống, đẩy ghế ra đi ra ngoài.
Cố Tân Tân đi theo ra bên ngoài, nhìn thấy ở phía xa là Thương Lục mặc áo lông đứng dưới trời đêm, lúc ra ngoài cô không mặc thêm áo, bây giờ lại đứng trước trời gió, lạnh đến nỗi run cầm cập.
Cận Ngụ Đình dừng bước, sắc mặt Khổng Thành có chút khó xử, "Có muốn thông báo cho tòa Đông bên kia không ạ?"
"Sao cô ấy đột nhiên chạy ra ngoài?"
"Cửa bên tòa Đông bình thường vẫn luôn khóa lại, đoán chừng là do người giúp việc sơ ý... ..."
Một tay Cận Ngụ Đình đút trong túi quần, tay trái nắm nhẹ, "Đưa cô ấy trở về, đừng nói là cô ấy đã đến tòa Tây, tránh cho lão Đại biết lại phiền phức."
"Vâng."
Khổng Thành đi thẳng tới chỗ Thương Lục, nhưng hiển nhiên là cô không nghe vào tai, cậu muốn đi tới kéo tay cô, Thương Lục hoảng sợ né tránh, bước chân lui về sau.
Sau lưng cô ấy là hồ bơi ngoài trời, đáy hồ lộ ra ánh sáng âm u của sắc xanh lạnh lẽo, Cận Ngụ Đình bước chân nặng nề đi tới phía trước.
Thương Lục nhìn thấy anh, đứng ngay đó không nhúc nhích, Cận Ngụ Đình liếc nhìn phía sau cô ấy, "Trời lạnh như vậy, mau trở về."
"Em không về."
Giọng nói cô ôn nhu, lúc không phát điên, thì giống như người bình thường.
Cố Tân Tân nhẹ bước đi qua, còn có thể mang máng nghe được tiếng hai người nói chuyện.
"Anh đã kết hôn rồi, có phải không?"
"Phải." Mắt Cận Ngụ Đình nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô, "Đêm hôm đó, cô cũng thấy rồi."
"Em quên mất rồi." Thương Lục cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, "Thật sự quên rồi."
Cận Ngụ Đình nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhìn, sắc mặt anh bỗng nhiên lạnh thấu xương, nói với cô một lời không thiện cảm, "Ai bảo cô đến đây?"
Cố Tân Tân nhịn không được tiến lên hai bước rồi đứng lại, ánh mắt Thương Lục dừng trên mặt cô, sự bình tĩnh trong nháy mắt tan tành mây khói.
Cô bước nhanh một bước lên phía trước, hai tay kéo lấy tay Cố Tân Tân, đẩy mạnh cô xuống hồ bơi.
Cố Tân Tân hoàn toàn không kịp phản ứng, liền rơi xuống nước, cô cố gắng khua hai tay lên, "Cứu mạng, cứu mạng!"
Cận Ngụ Đình lạnh nhạt liếc nhìn cô, ánh mắt của anh giống như hiệu ứng chậm trong phim điện ảnh, từng ý nghĩ bị phân tích rất rõ ràng.
Thương Lục bị kích thích, trong nháy mắt cảm xúc mất khống chế, cô đứng tại chỗ chần chừ mấy bước, Cận Ngụ Đình níu tay cô, "Coi chừng!"
Cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người nhảy xuống hồ bơi.
Cố Tân Tân nhìn thấy chồng mình, không chút do dự nhảy xuống theo.
***
CP88: Có vài bạn hỏi nên ta nói luôn, hiện tại bản bên trung có lẽ đã tới chương 35 (hôm nay ta chưa check nên đoán vậy, hqua ra tới 34 rồi). Lịch post bên đó là mỗi ngày 1 chương.
Ở chương 33 má Yêu nói Đình Đình vẫn chưa có thích Tân Tân nhé. Xem ra bộ này cũng không dễ dàng gì đâu
)))
Bình luận facebook