Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lễ cắt băng khánh thành bắt đầu, Cận Ngụ Đình từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vững vàng dừng lại trước Cố Tân Tân vừa ngẩng đầu lên.
Cô nhanh chóng lảng đi chỗ khác, đáy mắt lại đụng phải một bóng người quen thuộc, Cố Tân Tân nhìn thấy Kiều Dư đang bước nhanh về phía trước, cánh tay cậu ta buông bên người.
Cô nhìn thấy trên tay cậu ta cầm một viên gạch.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung ở trên đài, không có ai phát hiện ra sự bất thường của Kiều Dư.
Cố Tân Tân miệng nhỏ khẽ nâng, căng thẳng hét lên, "Cận Ngụ Đình, cẩn thận!"
Kiều Dư quay đầu lại nhìn, trong tròng mắt vô cùng phức tạp, còn có đau lòng. Cậu ta bị người ta tính kế, cô một chút phản ứng cũng không có, bây giờ lại còn muốn lên tiếng cảnh báo cho người kia!
Trước Cố Tân Tân là cả một bức tường người, hiện tại cô không thể dễ dàng vượt qua được. Kiều Dư nhanh chóng bước về phía trước -----
Cậu ta chỉ còn cách Cận Ngụ Đình chừng mười bước chân, Cận Ngụ Đình dư quang đã liếc thấy nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cố Tân Tân gấp đến mức đẩy mạnh mấy người phía trước, cô nhìn thấy Kiều Dư giơ cánh tay lên cao muốn chạy đến. Mấy người bên cạnh Cận Ngụ Đình đều đã lui về sau mấy bước, mấy vị tiểu thư đài các quanh đó cũng đều trốn ra sau, một tay kia của anh chống eo, giống như đang chờ cậu ta bước lên.
Kiều Dư nâng chân phải lên, nhưng người còn chưa bước lên được một bước đã bị mấy người đột nhiên xuất hiện đè xuống.
Vẻ mặt của Khổng Thành cũng vô cùng tự nhiên, bên người Cận Ngụ Đình không thể nào không có vệ sĩ, chỉ là không phải thời khắc mấu chốt thì sẽ không lộ diện thôi.
Tình hình bỗng nhiên mất khống chế, người trong đài truyền hình thi nhau chen lên, từng chiếc máy quay đều nhắm Kiều Dư mà hướng đến.
Kiều Dư biết những người có thể ở trong lễ cắt băng khánh thành này đều không phải người bình thường, nhưng cậu ta là học sinh, cậu ta còn gì để sợ nữa đây?
"Anh ta tính kế tôi, không chừa thủ đoạn nào cướp lấy bạn gái của tôi, anh ta đã phá hủy hoàn toàn cuộc sống của tôi!"
Cố Tân Tân nghe thấy cậu ta cuồng loạn la hét, Triệu Thiến cũng bị dọa sợ tái mét mặt, xuyên qua đám người mơ hồ có thể nhìn thấy hai chân của Kiều Dư đang giãy dụa trên mặt đất.
"Xin hỏi cậu nói anh ta là ai vậy?" Có một phóng viên đem mic đến đặt trước mặt cậu ta.
Hai tay cậu ta bị khóa sau lưng không có cách nào chỉ được vào Cận Ngụ Đình, cậu ta lại không biết tên của anh. Kiều Dư dán chặt ánh mắt vào Cận Ngụ Đình, "Chính là anh ta, là anh ta!"
Vệ sĩ không cho cậu ta tiếp tục nói nữa, một người dùng tay đẩy mic ra, sau đó hai người mạnh mẽ lôi cậu ta đi. Hai chân Kiều Dư kéo lê trên mặt đất, "Thả tôi ra, cứu mạng. . . . . ."
Có phóng viên vì đầu đề cho hôm nay liều mạng mang mic đến trước mặt cậu ta, "Cậu nói anh ta là người đang chuẩn bị cắt băng khánh thành sao? Cậu biết anh ta là ai sao? Anh ta cướp bạn gái của cậu như thế nào?"
"Anh ta sắp đặt bẫy với tôi, anh ta hãm hại tôi. . . . . ."
Vệ sĩ kéo mạnh bả vai cậu ta, khí lực rất lớn, bọn họ không quan tâm có làm Kiều Dư bị thương hay không lôi xềnh xệch đi khiến cho nửa người dưới bị lôi đi tạo thành một vệt dài quét trên mặt đất, ống quần dính đầy bùn đất, người còn bị va vào một cái hộp bên cạnh.
Cố Tân Tân không ngờ tới Kiều Dư sẽ ở đây, mà cô cũng không muốn cậu ta với Cận Ngụ Đình cứng đối cứng, bởi người thiệt thòi sẽ chỉ là cậu ta mà thôi.
Cô chen qua đám đông phía trước, thật vất vả mới nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Dư, liền không ngừng nháy mắt với Kiều Dư, ra hiệu cho cậu ta ngừng lại.
Nhưng bộ dáng này rơi vào trong mắt của Kiều Dư chính là cô cố ý thiên vị, chẳng trách Cố Tân Tân đột nhiên quay ngoắt 180 độ với cậu ta, hóa ra là cô đã sớm thay lòng đổi dạ.
Dáng vẻ bây giờ của cậu ta bây giờ vô cùng chật vật, mà cái tuổi này thì vô cùng kiêu căng tự mãn, trong mắt ...nhất thời không chấp nhận được sự thật này. Kiều Dư giãy dụa, phần lưng bất ngờ đập mạnh vào một hòn đá, cậu ta đau đớn đến mức khiến ngũ quan dữ tợn, những hộp quà đều bị cậu ta va vào lăn trên mặt đất. Lúc này đã không còn ai quân tâm là cậu ta đã chết hay còn sống.
Bọn họ kéo cậu ta về phía sau sân khấu, quẳng xuống mảnh đất đầy cỏ rậm rạp.
Khổng Thành bước nhanh đến bên cạnh Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, tiếp tục thôi."
Cận Ngụ Đình cầm kéo trực tiếp cắt miếng lụa ra, anh sắp hết kiên nhẫn đứng ở nơi này rồi.
Nhân viên ở đó thấy vậy, nhanh chóng giải tán đoàn người. "Được rồi, kết thúc, mọi người vất vả rồi. . . . . ."
Cố Tân Tân và Triệu Thiến đi đến phía sau sân khấu, vệ sĩ thấy cô liền trực tiếp cho qua.
Cô nhìn Kiều Dư nằm trên mặt đất. Vì đề phòng cậu ta lại lao ra nói lung tung nên một người vệ sĩ đang giẫm chân lên vai cậu ta. Triệu Thiến chưa từng nhìn thấy những cảnh như vậy, theo bản năng ôm lấy cánh tay Cố Tân Tân.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, đi đến bên cạnh Cố Tân Tân thì dừng lại.
Trên mặt Kiều Dư tràn đầy phẫn nộ và hận thù, "Đê tiện."
Cận Ngụ Đình cười lạnh thành tiếng, tầm mắt ngạo nghễ rơi xuống mặt Kiều Dư.
"Em nói xem, tôi nên làm gì cậu ta đây?"
Cố Tân Tân biết là anh nói với mình, nhưng chuyện này cô nên quản sao?
Cô là vợ của Cận Ngụ Đình, mà người muốn đả thương, đạp lên người kia là chồng cô, cô nếu như mở miệng cầu xin chỉ sợ sẽ càng khiến cho Cận Ngụ Đình tức giận. "Đây là chuyện của anh, anh làm thế nào thì là làm."
Kiều Dư khó tin nhìn cô, Cố Tân Tân rũ mi mắt tránh khỏi ánh mắt của cậu ta.
"Nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng là bạn học của tôi, là cậu ta sai khi làm mấy chuyện cực đoan này. Nhưng may là không có thành sai lầm lớn, cũng không cần phải làm lớn chuyện làm gì."
Có phóng viên phá tan bức tường người tiến đến, đem máy quay nhắm tới Kiều Dư bị đạp dưới đất, "Cậu nói mình bị cướp bạn gái, cô ấy hiện tại có ở đây không? Cậu có thể nói chi tiết hơn một chút không?"
Cố Tân Tân nhìn thấy Kiều Dư vẫn chăm chăm nhìn cô, chỉ là ánh mắt có chút lạ lẫm. Trong lòng cô bỗng hốt hoảng, đột nhiên Cận Ngụ Đình bên cạnh kéo xuống chiếc áo bành tô đậy lên đầu cô.
Trước mắt đen kịt, cô rũ mắt xuống chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của Cận Ngụ Đình đang bước nhanh về phía trước.
Kiều Dư ngẩng đầu, lời nói sắc bén, "Bọn họ là cá mè một lứa, cô ta là kẻ ham hư vinh tiền tài. . . . . ."
Cố Tân Tân không có ý định bỏ chiếc áo xuống, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng Cận Ngụ Đình nhấc chân lên, đá một cước vô cùng mạnh lên miệng Kiều Dư.
Tiếng cậu ta thống khổ rên rỉ, sau đó cô cảm giác được tiếng máy ảnh vang lên lách tách liên tục.
Tình cảnh loạn tung lên, Kiều Dư máu me đầy mặt không nói ra lời, vệ sĩ xông tới chặn lại phóng viên, tin tức như vậy bằng cách nào cũng không được để nó phát tán ra ngoài. Cố Tân Tân đưa tay hơi vén chiếc áo bành tô lên nhìn ngũ quan Kiều Dư vì đau đớn mà vặn vẹo, nửa khuôn mặt bê bết máu tươi.
Triệu Thiến bên cạnh che miệng, khuôn mặt sợ đến trắng bệch. Tầm mắt Cố Tân Tân đột nhiên lại bị che lại, Cận Ngụ Đình ôm lấy bả vai của cô, không cho mặt cô lộ ra trước con mắt của những kẻ gần đó.
------ lời tác giả ------
Ngày hôm qua khu bình luận có vẻ rôm rả ghê
Có người nói không biết khi nhìn thấy Kiều Dư cầm viên gạch thì Cửu gia có cái bộ dạng gì
Có người nói viên gạch này đập đến có thể khiến cho Cửu gia ngốc đi luôn không
Còn có người nói cứ nhằm vết thương cũ của Cửu gia mà đánh đi~
Lão Cửu nhà ta thật đáng thương, các a di không đau lòng thay hắn thì thôi đi, đằng này lại còn muốn lót dép xem trò vui *ho khan*
Bình luận facebook