• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trảm Nam Sắc (1 Viewer)

  • Chương 50

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đều không giỏi giao tiếp, Tần Chi Song sợ bọn họ không được tự nhiên nên sau khi giới thiệu mấy người họ hàng thì sắp xếp cho bọn họ vào chỗ ngồi.
Lục Uyển Huệ chuẩn bị gọi điện cho Cố Tân Tân, bà vừa định đứng dậy thì thấy Trần tiểu thư hùng hổ đi tới.
Cô ta đứng trước bàn, Lục Uyển Huệ nhìn không ra người quen, "Cô là?"
"Hai người là ba mẹ của Cố Tân Tân phải không?"
Lục Uyển Huệ nhẹ nhàng trả lời. "Ừm."
Trong mắt Trần tiểu thư lộ ra khinh thường, cô ta trực tiếp ngồi xuống. "Tôi muốn các người, từ ngày mai không bao giờ được bước chân vào Cận gia nữa."
"Vì sao?"
"Nhìn con gái mình trong Cận gia không chút địa vị vui lắm sao?"
Cố Đông Thăng nhíu chặt lông mày, "Cô nói rõ ràng cho tôi."
"Tôi cũng là người phụ nữ của Cận Ngụ Đình, hôm nay còn được mời đến Cận gia làm khách, vậy nên các người có thể đoán ra tôi và anh ấy là công khai minh bạch. Các người vẫn là nên khuyên Cố Tân Tân một câu, để cho cô ta nhanh chóng rời nơi này biến đi đi."
Cố Đông Thăng tức đến mức muốn đứng dậy, lại bị Lục Uyển Huệ nhanh chóng đè lại tay. Trần tiểu thư mục đích đã đạt được, đứng dậy bỏ đi.
Cố Tân Tân nhận được điện thoại của Lục Uyển Huệ, thật vất vả mới tìm được hai người, "Ba, mẹ, con tìm hai người bao nhiêu lâu."
Lục Uyển Huệ kéo tay cô, để cho cô ngồi xuống ghế, "Tân Tân, hiện tại chưa có phản ứng gì sao?"
Cố Đông Thăng bên cạnh bà đã đứng lên, kéo cánh tay Cố Tân Tân ý bảo cô đứng dậy, "Tân Tân, chúng ta đi."
Cố Tân Tân không hiểu vì sao ông đột nhiên lại phản ứng như vậy, "Ba, xảy ra chuyện gì?"
"Về nhà với ba."
Lục Uyển Huệ nhìn bốn phía xung quanh, đẩy cánh tay của Cố Đông Thăng ra, "Chuyện này dù là thật đi chăng nữa cũng không thể cứ như vậy mà đi được, hôm nay tốt xấu gì thì cũng là yến tiệc của Cận gia, có chuyện gì chờ khách về rồi hẵng nói."
Cố Tân Tân nghe thấy giọng bà không đúng lắm, "Mẹ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Con hãy thành thật nói cho ba biết, Ngụ Đình ở bên ngoài có phụ nữ hay không?"
Cố Tân Tân nghe vậy liền lập tức hiểu được, "Thật ra là ngược lại, có người cứ dây dưa với anh ấy thôi, mẹ, ai nói với mẹ những lời này?"
"Mới vừa rồi có một cô gái đi tới đây. . . . . ."
Có thể ngay tại địa bàn của Cận gia công khai khiêu khích như vậy thì ngoài vị Trần tiểu thư kia không còn ai khác rồi. "Hai người đừng nghe lời cô ta nói bậy, nếu như cô ta thật sự có cái năng lực đó thì còn cần phải tới nói với hai người sao? Càng là không chiếm được mới càng bất chấp thủ đoạn mà phá hoại, Ngụ Đình nếu thật sự nuôi cô ta bên ngoài thì ngày hôm nay cô ta cũng chẳng thể bước qua được cửa lớn nhà Cận gia."
Lục Uyển Huệ nghe lời cô nói cũng có lý, với lại dù sao hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để truy cứu.
Cố Tân Tân bảo bọn họ phải đi tìm Cận Ngụ Đình có việc rồi đứng dậy đi ra ngoài. Sắc mặt cô trong nháy mắt chuyển lạnh, cô thật không nghĩ tới Trần tiểu thư lại không tiếc hủy đi danh dự chỉ để khiến cho cô khó chịu. Cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một, nơm nớp lo sợ, chỉ lo ba mẹ lo lắng cho cô, hiện tại thì hay rồi, chỉ sợ bữa cơm này họ cũng không thể ăn ngon được nữa.
Nếu cô ta đã không biết xấu hổ như vậy, vậy thì cô liền đem da mặt của cô ta triệt để xé ra là được rồi!
Cố Tân Tân tìm một vòng mới thấy được Trần tiểu thư, cô ta đang ngồi cùng Thương Lục ở một cái bàn, người giúp việc bị cô ta đẩy ra một góc, hai người khác giống như đang nói chuyện với cô ấy, nhưng thật ra là để ngăn người giúp việc không cho cô ấy tiến lên.
Trần tiểu thư cầm quả hạch đào giơ giơ trước mặt Thương Lục, "Muốn ăn không?"
"Đưa cho tôi."
"Hóa ra là thích hạch đào sao?"
"Tôi thích ăn hạch đào." Thương Lục nói xong, đưa tay muốn cướp lấy, Trần tiểu thư nhất quyết không cho, còn nói điều kiện với cô ta. "Tuy là cô ngốc nhưng chắc vẫn có thể nhận ra được người chứ? Nếu như sau khi khai tiệc, cô có thể đẩy ngã Cố Tân Tân thì tôi sẽ cho cô thật nhiều hạch đào, được không nào?"
"Tôi chỉ muốn quả này," Mắt Thương Lục nhìn chằm chằm trên tay cô ta không tha, "Đây là hắn cho tôi."
"Hắn? Ai vậy?"
Cố Tân Tân đến gần, thấy Thương Lục chau mày lần thứ hai muốn cướp.
Trần tiểu thư đánh một cái lên mu bàn tay cô ấy. "Cô đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ trả lại cho cô."
"Nếu muốn đáp trả tôi đến vậy thì tự mình ra tay đi, hà tất phải làm khó dễ người khác." Cố Tân Tân đến trước mặt Trần tiểu thu, hướng hướng cô ta ngoắc ngắc ngón tay. "Dám đi với tôi ra ngoài nói chuyện không?"
"Tôi có gì mà không dám!"
Trần tiểu thư đẩy ghế dựa đứng dậy, Cố Tân Tân nhìn hạch đào trong tay cô ta. "Trả lại cho chị dâu đi, đồ của người khác, trí nhớ cô đúng là kém quá nhỉ."
Trần tiểu thư ném lại quả hạch đào nát kia, đi theo Cố Tân Tân ra ngoài.
Hai người chọn một góc kín nói chuyện, Trần tiểu thư đã nói cái gì, làm cái gì, ở trước mặt Cố Tân Tân không chút nào che giấu, đắc ý nhìn cô, "Ba mẹ cô khẳng định là bị tức hỏng não rồi nhỉ?"
Cô ta không có đầu óc, Cố Tân Tân cũng chẳng buồn cùng cô ta phí lời.
Một hồi lâu sau, Cận gia chuẩn bị khai tiệc, Trần tiểu thư từ sau núi giả đi ra trước, một lát sau Cố Tân Tân cũng đi theo ra ngoài.
Tần Chi Song sắp xếp bạn bè họ hàng vào vị trí, đang muốn đi nhìn nhà bếp chuẩn bị tới đâu, lúc đi ra sân thì nhìn thấy Cố Tân Tân hồn bay phách lạc đi tới.
Nhìn kỹ hơn một chút, tim Tần Chi Song muốn rớt ra khỏi cuống họng, vội vàng đi nhanh đến trước mặt Cố Tân Tân, bàn tay nắm chặt cánh tay của cô, "Tân Tân, làm sao thế này?"
Tóc cô hơi loạn, quần áo cũng dính không ít bùn đất, Tần Chi Song gấp đến mức liên tục hỏi, "Đến cùng là làm sao? Ngã chỗ nào hả? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Khóe môi Cố Tân Tân run cầm cập, thật vất vả mới định thần lại, trong mắt lại vẫn phủ một bóng đen u ám, "Mẹ, Ngụ Đình và cái cô Trần tiểu thư kia, có phải có gì đó hay không ạ?"
"Trần tiểu thư nào cơ?"
Cố Tân Tân liếc vào bên trong cửa kính, đưa tay chỉ vào, "Chính là cô ta."
Hai tay Tần Chi Song khẽ xoa bả vai Cố Tân Tân, "Đây là nơi nào chứ, con đừng nghĩ lung tung."
"Không phải con suy nghĩ lung tung, là chính miệng cô ta nói, cô ta nói Ngụ Đình nuôi cô ta ở bên ngoài, bọn họ còn có nơi ở riêng. Con nói con không tin, còn nói với cô ta con mang thai, không ngờ. . . . . ." Cố Tân Tân nói đến đây, oan ức cơ hồ tắc nghẹn ở cổ. "Cô ta đẩy mạnh con một cái, mẹ, con thật sự không chịu được Ngụ Đình ở bên ngoài còn có người khác."
Sắc mặt Tần Chi Song tái mét, lúc này không tiện nổi giận nhưng ngữ khí ẩn nhẫn lộ ra lửa giận rõ ràng. "Đi, cùng mẹ về nhà."
Cố Tân Tân được Tần Chi Song dẫn về phòng khách trong tòa nhà chính, bà gọi mấy cuộc điện thoại, không lâu sau thì Cận Ngụ Đình đến, ngay sau đó Trần tiểu thư và cha mẹ Trần gia của cô ta cũng tới.
Tần Chi Song đi đóng cửa lại, Cận Ngụ Đình đi tới trước ghế sô pha thì nhìn thấy Cố Tân Tân cả người chật vật ngồi đó không nhúc nhích, mà Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng cũng đã được mời đến.
"Chi Song, xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Trần thấy bầu không khí bất thường, lập tức mở lời trước.
Tần Chi Song để cho bọn họ ngồi xuống trước, giống như không nhìn thấy Trần tiểu thư, trực tiếp hỏi con trai mình.
"Lão Cửu, gia thế của Trần tiểu thư không tầm thường, còn cần con nuôi sao?"
Cận Ngụ Đình tinh tường đến mức nào, quét mắt một cái liền nhìn ra thứ ngu xuẩn này lại tới gây sự. "Đương nhiên không cần."
"Vậy sao cô ta lại nói với Tân Tân là hai đứa ở bên ngoài có nơi ở riêng, mà con còn nuôi con bé đây?"
Cận Ngụ Đình ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân, mắt khẽ liếc qua cha mẹ Trần gia đã trắng bệch. "Ở bên ngoài con quả thật cũng có một cái nhà, chỉ là không có nuôi phụ nữ, mà chỉ nuôi một con chó." (bát bát: có nuôi chó sao? :v)
Trần tiểu thư không cam lòng, dựa vào cái gì mà Cố Tân Tân có thể được người ta gọi một tiếng Cửu phu nhân cơ chứ?
"Cửu ca, cô ta thì có cái gì tốt?"
"Cô nói cô ấy không được, chính là nói vì sao không chọn cô sao?" Khẩu khí Cận Ngụ Đình lạnh nhạt, khóe mắt sắc sảo liếc qua, giương mắt nhìn, không một chút lưu tình nói, "Trần tiểu thư, tôi đã sớm nói cô đừng dây dưa vô ích, cô làm sao cứ liên tục đạp lên mặt mình chỉ để tôi nhặt lại lên vậy?"
***
Bát nương: Đêm qua ta mơ má Yêu đột nhiên đăng lên ba cái ngoại truyện. Lúc ấy ta nghĩ, mấy bộ truyện bình thường nếu có NT ở giữa cũng chỉ có một cái một thôi, bà này đúng là kì quái hết phần người khác ~
Xong rồi đau lòng mở word định ngồi dịch thì tỉnh dậy :v :v
P/s: Gần đây lượt view với vote hơi bị chênh lệch nhỉ :smile:)))
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom