Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cánh tay Cận Hàn Thanh ôm lấy bả vai cô ấy thu lại, Tần Chi Song gấp đến mức vội vàng đứng dậy, còn không nhớ đến chiếc bàn tròn đang di chuyển, bà nghiêng người cầm đĩa hạch đào để cạnh bàn tay Thương Lục: "Con thích ăn thì cứ ăn đi, Thương Lục ngoan, hôm nay nhà mình mở tiệc, con nghe mẹ ngồi thật ngoan ngoãn được hay không?"
Thương Lục trực tiếp dùng tay cầm một miếng bỏ vào miệng, cảm thấy mùi vị ngon tuyệt, không chần chừ cầm lên miếng thứ hai.
Trong bữa tiệc Tần Chi Song thấy Thương Lục đã yên lặng đi không ít, liền yên tâm cùng Cận Vĩnh Nham đi chúc rượu.
Thương Lục đã ăn hết hơn nửa đĩa hạch đào, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Mặt Cận Hàn Thanh càng lúc càng lạnh, giống như đã kết thành một tầng băng. Anh ta đặt ly rượu xuống rồi cầm áo khoác trên lưng ghế khoác lên bả vai Thương Lục. "Đi, chúng ta về trước."
"Không. . . . . . " Thương Lục hiển nhiên là không chịu.
Cận Hàn Thanh xiết chặt bả vai cô ấy, giọng nói đã lộ ra kiềm nén âm u lạnh lẽo, "Thương Lục, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, em còn muốn ăn, quay lại tôi liền cho em ăn đủ!"
Anh ta mạnh mẽ cầm tay cô ấy kéo lên, mang Thương Lục lảo đảo bước phía sau đi.
Không còn cô ấy ở đây hồ nháo, không khí cũng vì vậy mà trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Lục Uyển Huệ cau mày nhìn theo hai bóng lưng rời đi.
Một hồi lâu sau Cận Ngụ Đình cũng chuẩn bị đứng dậy, anh liếc sang Cố Tân Tân ngồi cạnh, "Em đang mang thai nên không tiện đi chúc rượu, cứ ở đây ngồi với ba mẹ đi nhé."
"Ừ." Cố Tân Tân vui vẻ đồng ý, rất hợp ý cô.
Cận Ngụ Đình vừa đi, Lục Uyển Huệ liền đè thấp giọng nói quay sang Cố Tân Tân hỏi, "Tân Tân, chị dâu kia của con xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Tân Tân chưa bao giờ kể chuyện bên này này cho người trong nhà, dĩ nhiên bao gồm cả chuyện bệnh tình của Thương Lục. "Sao vậy ạ?"
"Mẹ nhìn cô ấy biểu hiện thật bất thường, lời nói hay cử chỉ đều kỳ kỳ quái quái."
"Cô ấy. . . . . ."
Sắc mặt Lục Uyển Huệ khẽ biến, "Không phải là kẻ ngốc đấy chứ? Vậy con. . . . . . ."
Cố Tân Tân nhớ đến chiếc dây chuyền cô đang đeo, vội vàng ngắt lời bà, "Mẹ, mẹ đừng nói vậy, chị dâu có lẽ là chịu kích thích gì đó, hiện tại cũng đang trong thời kỳ khôi phục, bình thường trạng thái đều rất tốt."
"Tốt chỗ nào chứ?" Lục Uyển Huệ kéo cánh tay Cố Tân Tân, "Những thứ khác mẹ đều không sợ, chỉ lo cô ấy nổi điên lên ảnh hưởng đến con, bây giờ con có thai rồi, vạn nhất có sơ suất gì. . . . . ."
"Mẹ, sẽ không đâu."
"Nói chung là cách xa cô ấy ra một chút." Lục Uyển Huệ vô cùng lo lắng, "Cô ấy không phải là người bình thường."
Tòa nhà Đông.
Trong phòng ngủ mở đèn tường, Thương Lục che kín mình trong chăn, Cận Hàn Thanh xuyên qua cửa sổ nhìn đến mấy gian phòng bên tòa nhà chính.
So với náo nhiệt ở bên kia, anh ta chỉ thích cùng Thương Lục ở trong một thế giới riêng chỉ có hai người, chỉ tiếc là cô ấy không thích.
Cận Hàn Thanh nắm chặt ly rượu trong tay, nếu như anh ta không nhầm thì có kẻ vừa rồi mới nói Thương Lục là người ngu, là kẻ điên.
Ranh giới của anh ta chính là Thương Lục, ai dám nói cô ấy một từ ngu dại, dù cho đó đúng là sự thật thì anh ta cũng phải để cho bọn họ trả một cái giá thật lớn.
Tiệc tan, Tần Chi Song sắp xếp tài xế đưa vợ chồng Cố trở về.
Cố Tân Tân ngồi trong phòng chờ Cận Ngụ Đình tiễn những họ hàng thân thích để cùng cô về tòa nhà Tây.
Phía sau chợt có tiếng phụ nữ yêu kiều truyền vào tai Cố Tân Tân, "Cửu tẩu."
Người vừa đến đã ngồi xuống cạnh Cố Tân Tân, cô nhấc mắt lên, khuôn mặt này dường như cũng không xa lạ lắm.
"Là Cửu tẩu phải không ạ? Em là Thương Kỳ, em gái của Thương Lục."
Cố Tân Tân nhìn kỹ lại, đúng là không sai được, khuôn mặt này rất giống với Thương Lục. "Xin chào."
"Cửu ca đâu ạ?"
"Tiễn mấy vị trưởng bối ra khỏi cửa rồi."
Thương Kỳ không hề có bộ dáng như mấy vị tiểu thư cao ngạo, mái tóc màu nâu xoăn buông xõa trên vai, một đôi bốt dài ôm lấy đôi chân thon dài, "Cửu tẩu, mấy lần đến tòa nhà Đông đều không gặp được chị, chị em chỉ có một mình trong Cận gia. . . . . . Nhà em không thể chăm sóc được, sau đó mới nghĩ đến việc nhờ chị."
"Tôi thì giúp được gì đâu."
Ngày thường Thương Lục đều bị nhốt ở tòa nhà Đông, mà Cận Hàn Thanh cũng không muốn có người đến quấy rầy cô ấy.
"Vừa rồi em thấy chị ấy bị anh rể mang đi."
Cố Tân Tân ừm một tiếng, Thương Kỳ nắm chặt lấy bàn tay của cô, mà cô thì không nghĩ tới cô ta sẽ làm như vậy. "Cửu tẩu, nếu như sau này chị thấy chị ấy bị ức hiếp nhất định phải nói cho em biết, Thương gia nhà em tốt xấu gì cũng có thể giúp chị ấy ra mặt."
Cố Tân Tân với những người không quen thuộc vốn không thích nói chuyện, mà lúc này cô còn mang trên người chiếc dây chuyền kia thì càng không muốn nói chuyện liên quan đến Thương Lục. "Ừ."
"Số điện thoại của chị là bao nhiêu? Sau này chúng ta phải thường xuyên liên hệ mới được."
Cố Tân Tân đọc số, Thương Kỳ dùng điện thoại của mình nháy qua máy cô, "Đây là số của em, chị nhớ lưu lại nhé."
"Ừ."
"Đúng rồi Cửu tẩu, sau này nếu chị với chị gái em đi với nhau, chị ấy nếu như không vui mà gây chuyện thì chị cứ đưa cho chị ấy hai quả hạch đào là được."
Cố Tân Tân lộ vẻ mặt nghi hoặc. "Vừa rồi tôi mới nghe anh hai nói chị dâu không thích ăn hạch đào."
"Làm sao có thể có chuyện đó được." Tầm mắt Thương Kỳ phóng ra xa, nhìn thấy bóng dáng Cận Ngụ Đình, "Cửu ca cũng biết đấy, trước đây mỗi khi anh ấy ầm ĩ với chị ấy đều là dùng hai quả hạch đào giải quyết xong chuyện. Anh ấy chỉ cần nhẹ dùng sức đã có thể bóp nát quả hạch đào rồi, sau đó anh ấy sẽ đưa cho chị tự bóc ra ăn."
Thương Kỳ nói xong lời này tựa hồ chỉ là trong lúc lơ đãng nhắc tới, sau đó đã đứng dậy rồi, nhưng vì thế mà trong đầu Cố Tân Tân lúc này giăng kín đều là lời nói kia khi Thương Lục nói với Trần tiểu thư, nói cô ấy chỉ cần quả này, bởi vì là 'hắn' cho.
'Hắn' này, là nói Cận Ngụ Đình sao?
"Cửu ca." Thương Kỳ đi đến trước mặt Cận Ngụ Đình, sự xa cách giữa hai hàng lông mày của người đàn ông dần tản ra, "Sao còn chưa về?"
"Chờ tài xế tới đón ạ."
Cận Ngụ Đình ngước mắt nhìn Cố Tân Tân ngơ ngác, giống như suy nghĩ đã bay đi xa. Thương Kỳ theo ánh mắt của anh nhìn qua, bờ môi cô ta như có như không lộ ra một đường cong, khóe mắt cũng phát ra chút lạnh lẽo.
Trở về tòa nhà tây, Cố Tân Tân đi lên lầu, không thể chờ thêm nữa vội tháo dây chuyền xuống ném vào hộp đựng trong phòng thay đồ.
Cô trở lại phòng ngủ, bàn tay đặt lên cổ chà nhẹ hai cái. Cận Ngụ Đình lúc này đang cởi quần áo, Cố Tân Tân tiến đến gần, "Muốn cởi thì vào phòng tắm mà cởi."
Anh tiếp tục động tác trong tay, không quay đầu lại. "Cô cũng có thể thay đồ ở ngay đây, tôi không ngại đâu."
"Anh để tôi mang chiếc dây chuyền kia thật ra là muốn tôi không nói lung tung trước mặt ba mẹ có phải không?"
Cận Ngụ Đình ném quần áo lên giường, một bộ dạng nghe không hiểu cô đang nói cái gì. "Gì cơ?"
"Anh lo tôi sẽ nói thật chuyện mang thai cho bọn họ biết nên mới đeo cái máy nghe lén đó lên người tôi. Hiện tại xong rồi, chỉ vì sợ chuyện này truyền đến tai anh hai nên tôi chỉ có thể trước mặt ba mẹ đâm lao phải theo lao, qua đêm nay thì sau đó tôi càng khó nói rõ ra đúng chứ."
Cận Ngụ Đình chầm chậm nâng cánh tay lên chống ở eo. "Cố Tân Tân, trong Cận gia này, cô có biết có một câu nói cần ghi nhớ là gì không?"
"Tôi không tính là người Cận gia, làm sao mà biết được."
"Có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu, hiện tại cô chính là ngồi trên cùng một cái thuyền với tôi rồi."
"Cho nên?"
Lời nói của Cận Ngụ Đình sắc bén, trực tiếp vạch trần ý tứ bên trong, "Đông Tiến là một miếng thịt béo bở, tôi với anh hai luôn tranh đấu gay gắt để đoạt được về tay mình, tôi không thể chắp tay nhường nó đi dễ dàng như thế."
"Nhưng anh đây chính là đang lừa gạt."
"Cố Tân Tân, cô chỉ cần nhớ câu này, chỉ cần tôi sống tốt thì cô mới được sống tốt, mà cô sống tốt thì ba mẹ cô mới có thể sống tốt."
Cố Tân Tân từ nhỏ sống nhàn hạ, mặc dù gia đình không hề giàu có hay địa vị cao gì trong xã hội, nhưng gia đình luôn ấm áp hòa thuận. Cô không quan tâm mấy lời này của Cận Ngụ Đình nghiêm túc đến mức nào, anh ta cho rằng trong nhà này có vương vị anh ta nhất định phải đoạt lấy sao?
"Cận Ngụ Đình, câu nói có vinh cùng hưởng này cũng không sai, nhưng nếu anh muốn thì càng có người tốt hơn nhiều, không cần phải tìm đến tôi. . . . . ." Cố Tân Tân kéo dài ngữ điêu, ánh mắt ghim chặt trên giương mặt tuấn tú của người đàn ông, "Nên tìm một người giống như chị dâu vậy!"
***
Bát Bát: Sắp được 1k vote rồi, tích cực vote nào mọi người ưi >.!!
Bình luận facebook