• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trảm Nam Sắc (2 Viewers)

  • Chương 70

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cố Tân Tân nghe thấy thế thì vội vàng lắc đầu. "Không muốn."

"Tại sao?"

Cô đương nhiên biết nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy thì khẳng định là sẽ rất không an toàn.

Cố Tân Tân chịu thua, "Yên tâm đi, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa."

"Chuyện gì?"

Cố Tân Tân cảm thấy Cận Ngụ Đình lúc này không khác gì một ông cụ non luôn rồi, "Không vào phòng của đàn ông lạ."

Thiệt là, chiến tranh lạnh cũng phải có chút gì đó giống với chiến tranh lạnh chứ, anh cứ như vậy thật mất hết cả bản chất mà.


Buổi tối, Cố Tân Tân nằm trên giường, tiếng hít thở bên cạnh khiến cô làm thế nào cũng không thể ngủ nổi, nhưng cô cũng không thể cấm anh không được thở mà phải không?

Cô lăn qua lộn lại không làm sao để đi vào giấc ngủ. Cô cũng biết giữa mình và Cận Ngụ Đình có một khoảng trống rất lớn, cô không chịu tới gần, mà anh cũng sẽ không chủ động thân cận.

Nếu đã không để ý tới, vậy anh còn tự mình chạy đến Lục thành này làm cái gì?

Cố Tân Tân trở mình, một cánh tay cũng theo đà đi tới, không nghĩ tới lại đụng phải eo của Cận Ngụ Đình.

Anh dịch qua đây từ khi nào? Sao lại yên lặng không một tiếng động, cô không hề phát hiện ra?

Cố Tân Tân vội vàng rút tay về, nhưng đột nhiên cảm giác cổ tay bị giữ chặt, Cận Ngụ Đình đã nắm chặt tay cô ép nó quấn quanh hông anh.

Cả người cô cứng đờ không động đậy, người đàn ông tựa như ngày càng gần cô, tiếng hít thở ngay trên đỉnh đầu, trán ngưa ngứa.

Cố Tân Tân nhắm tịt mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau.

Cố Tân Tân thức giấc đã không thấy Cận Ngụ Đình đâu, vừa vặn Bột Yến Mạch Hoa Quả hẹn cô xuống ăn sáng. Cô sửa sang đơn giản rồi bước ra khỏi cửa.

Cố Tân Tân vừa ngồi xuống một chỗ trong bữa tiệc buffet của khách sạn thì nhìn thấy Thần Tập và mấy người khác ngồi ở một cái bàn không xa.

"Thần Tập, em đã đặt trước hoa, lát nữa lúc trao giải em sẽ ôm lên tặng chị."

Thần Tập nhấp một ngụm sữa bò, nhếch môi cười khẽ. "Còn chưa biết có được giải hay không mà."

"Biên tập nói cả rồi mà, năm nay giải thưởng lớn nhất vẫn là của chị, là năng lực thật sự thì có gì phải lo a." Cô gái hôm qua ngăn lại Cố Tân Tân ngẩng đầu lên, cũng đã nhìn thấy cô, "Không giống cái người làm giả giữ liệu, chỉ có thể dựa vào mối quan hệ mới cướp về được một cái giải người mới."

Cố Tân Tân liếc cô ta một cái, sau đó sự chú ý trở về bữa sáng của mình.

"Thần Tập, lần trao giải này đối với chị rất quan trọng, công ty truyền hình bên kia không phải đã nói chỉ cần chị có thể cầm được giải Phong Thần hàng năm thì sẽ lập tức kí với chị sao?"

"Ừ, lần này phải xem quyết định của trang web thế nào rồi."

Bột Yến Mạch Hoa Quả hung hăng nhét vào trong miệng chiếc bánh mì. "Giả tạo, danh sách đều đã công bố cả rồi, giải thưởng này kì thực là phải trao cho cậu, nếu không phải vì thâm niên của cô ta dài thì có thể sao. Tớ nghe nói cô ta còn chạy đến ban quản trị trang web uy hiếp, nói nếu như không lấy được giải thưởng này thì cô ta liền sang trang web khác."


"Kệ cô ấy đi." Cố Tân Tân thật sự không để ý đến mấy chuyện này.

"Lát nữa đi trang điểm thay đồ là luân phiên theo từng nhóm, đến lúc đó mình sẽ gọi cậu."

"Ok."

Cố Tân Tân vì buỗi lễ kỷ niệm hàng năm này mà cũng đã chuẩn bị váy, ăn sáng xong thì trở về phòng.

Trong phòng không thấy Cận Ngụ Đình, không lẽ anh đã về rồi? Cố Tân Tân rút chiếc váy từ trong vali ra, cũng chỉ là một cái có giá cả bình thường không có gì đặc biệt. Cô vừa định đi thay thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.

"Đến đây." Cố Tân Tân bước nhanh qua, mở cửa.

"Chào chị."

Chiếc miệng nhỏ của Cố Tân Tân khẽ mở. "Các người là?"

"Thợ trang điểm của phu nhân ạ."

"Gì cơ?"


Cố Tân Tân nhìn thấy trên tay của một người quả thật ôm theo một chiếc hòm lớn, người còn lại nâng một chiếc hộp quà màu xanh đen, "Tôi không cần thợ trang điểm."

"Là Cửu gia đã dặn dò."

Cô nghe vậy thì thân thể hơi nhích sang một bên cho bọn họ đi vào.

Người kia nhìn thấy chiếc váy cô cầm trên tay, "Chiếc váy này, nếu phu nhân muốn mặc ở nhà còn tạm được."

Cố Tân Tân đem váy giấu về sau lưng, xấu thì cũng là máu thịt của cô bỏ ra hơn một ngàn mua đó.

"Phu nhân mặc chiếc này đi ạ." Cô gái đó nói xong thì lấy một chiếc chân váy và một chiếc áo rời, hai mắt Cố Tân Tân nhìn thoáng qua, nhìn thấy chỗ cổ áo còn có từng sợi chỉ bạc rủ xuống, nhìn kỹ lại, nhận ra trên từng sợi chỉ bạc đó đều đính những viên kim cương nhỏ.

"Tôi không muốn đổi."

"Cửu gia nói nếu như phu nhân không chịu đổi thì lát nữa ngài ấy sẽ qua đây giúp phu nhân thay."

Cô mặc váy trên người, cảm giác kinh diễm càng rõ ràng hơn, thợ trang điểm hài lòng gật đầu. "Muốn tôn lên vẻ đẹp của chiếc váy này thì điều quan trọng nhất chính là phần eo và bụng tuyệt đối không được có mỡ thừa, mặc trên người của phu nhân xác thực là hoàn mỹ."

Cố Tân Tân không nhịn được sờ sờ eo mình, "Quá bó sát rồi."

Thợ trang điểm dẫn cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu tạo hình cho mái tóc của cô.

Cố Tân Tân nhìn thấy cô ấy đem cầm lấy một lọn tóc của mình, sau đó mái tóc phía sau được vấn lên, bên tai buông xuống hai lọn tóc nhỏ được uốn nhẹ. Trang điểm xong xuôi đâu đấy, Cố Tân Tân nhìn vào trong gương, suýt chút nữa không nhận ra chính mình.

Đi vào trong hội trường, Bột Yến Mạch Hoa Quả đi lướt qua người Cố Tân Tân, sau đó dừng chân, ngập ngừng quay lại đứng trước mặt cô.

"Trời ạ, Cố mỹ nhân!"

Cố Tân Tân bị dọa sợ nhảy dựng lên. "Nhỏ nhỏ cái miệng, muốn lấy mạng mình đó à."

"Thật đẹp, quả thực rất đẹp!"

Cố Tân Tân lúng túng không thôi, ánh mắt xung quanh liên tiếp phóng tới, cô không được tự nhiên nắm chặt bàn tay đang cầm túi. "Xuỵt."

Trên bàn có bảng hiệu ghi tên, Cố Tân Tân và Bột Yến Mạch Hoa Quả ngồi xuống cùng một chỗ, rất nhanh trong hội trường đã chật kín người.

"Nhìn kìa, boss." Bột Yến Mạch Hoa Quả chỉ tay về phía trước.

Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn tới, không ngờ còn thấy cả Cận Ngụ Đình và Khổng Thành, bọn họ đến đây làm cái gì?

Cô cầm kẹo trên bàn bắt đầu bóc ăn, tiết mục biểu diễn mở màn kết thúc chính là lễ trao giải.

Giải thưởng cho người mới xuất sắc nhất tổng cộng có năm người, Cố Tân Tân là một trong số đó.

Cô còn chưa thích ứng được với đôi giày cao gót, đi lên khán đài đều phải cẩn thận từng bước một, Cận Ngụ Đình nhấp một ngụm rượu vang, nghe được cách đó không xa có một tác giả nam đang vỗ tay. "Mỹ nữ."

Lông mày anh nhíu chặt, đặt lại ly về bàn, "Tiêu Tụng Dương, rượu này của cậu khó uống chết đi được."

"Bày trên bàn này là tôi bảo họ lấy loại rượu ngon nhất của nơi này lên đấy."

Đôi mắt anh tuấn bức người của Cận Ngụ Đình nhẹ giương, nhìn thấy Cố Tân Tân cầm giải thưởng, khuôn mặt đỏ chót đứng ở giữa khán đài.

Đêm nay Thần Tập cũng mặc chân váy chữ A màu đỏ thẫm bó sát trên người, chỉ là vóc dáng của cô ấy không tốt lắm nên mặc vào ngược lại nhìn có vẻ mập mạp lên rất nhiều.

Một giải thưởng cho người mới mà thôi, hơn nữa còn là đồng thời cho năm người. Cô ta cho là Cố Tân Tân chẳng có gì để tự hào cả.

Điện thoại rung lên, cô ta rút ra, nhìn thấy người bên trong nhóm chát đang tán gẫu đến sôi nổi.

"Hoa đã chuẩn bị xong, lát nữa Thần Tập lấy được giải tớ sẽ chạy lên ngay lập tức."

"Tớ cũng lên, hai bó hoa lớn nhất, chọc mù mắt toàn hội trường luôn!

Cô ta cười cười, cất điện thoại di động về.

Tuy là năm ngoái cô ta cũng cầm trong tay giải Phong Thần, thế nhưng năm nay cô ta lại càng mong đợi nó hơn.

Cố Tân Tân ngồi về chỗ, cầm cúp trong tay, trên khán đài vẫn còn rất náo nhiệt, lần này trang web mời bên chuyên môn tổ chức sự kiện nên ở giữa các lễ trao giải được xen vào rất nhiều tiết mục biểu diễn đặc sắc.

Cô lén lút nhìn về phía Cận Ngụ Đình, anh từ đầu tới cuối duy trì một tư thế ngồi, có lẽ là vẫn chưa phát hiện ra cô ở đâu nhỉ.

Cái miệng nhỏ của Cố Tân Tân nhai salad, nhìn thấy lại có người lên nhận thưởng.

Thời khắc quan trọng nhất, nhưng kỳ thực cũng là kém hồi hộp nhất. Bởi vì trước khi trao giải biên tập đều sẽ thông báo cho tác giả, dù sao cũng cần phải nói cảm nghĩ, chuyện quan trọng như vậy cũng cần phải có chuẩn bị trước.

MC chậm rãi đọc từng chữ đã ghi nhớ trong đầu, "Danh sách đề cử cho giải Phong Thần có. . . . . ."

Cố Tân Tân nghe được tên của mình thì không khỏi ngẩng đầu lên, ngoại trừ bộ 《 trảm nam sắc 》của cô thì còn có thêm hai tác phẩm của hai tác giả khác nữa.

Thần Tập rút chiếc áo khoác choàng lên vai đưa cho người bên cạnh, sửa sang lại chiếc váy chuẩn bị lên nhận thưởng.

"Đoạt giải Phong Thần chính là . . . . . ."

Cố Tân Tân cầm đũa, gắp một khối đường bỏ vào miệng.

"Cố mỹ nhân, chúc mừng!"

Ánh đèn chiếu tới Cố Tân Tân, trong miệng cô còn đang ngậm một đầu đũa, vẻ mặt đầy kinh ngạc không giấu được. Cô còn chưa kịp nhai khối đường trong miệng thì Bột Yến Mạch Hoa Quả bên cạnh đã đẩy vai cô một cái. "Ngốc này, Cố mỹ nhân, còn chần chừ cái gì, mau đi lên!"

Cố Tân Tân quên mất miếng đường trong miệng còn chưa được nhai, cô dùng sức nuốt xuống, đau rát. Sau đó lại nghe MC nhắc lại tên của cô.

Cô ngơ ngác đứng dậy, nhìn thấy biên tập cách đó không xa đang hướng cô vẫy vẫy tay.

Thần Tập không thể tin dán mắt vào Cố Tân Tân, nửa người cô ta đã sớm nhấc lên, không còn cách nào khác phải ngồi trở về.

Bước chân Cố Tân Tân cứng đơ đi lên đài. Mãi đến khi Tiêu Tụng Dương đứng dậy cầm cúp Phong Thần đặt vào trong tay thì cô mới phản ứng lại.

Dưới đài, có người vỗ tay, sau đó là lan ra toàn hội trường.

Cố Tân Tân cứ ngỡ mình nằm mơ, MC giao chiếc mic vào tay cô, đáng thương thay một chút chuẩn bị cô cũng đều không có chứ nói gì là phát biểu cảm tưởng.

Một tay Cận Ngụ Đình chống lên ghế tựa, liếc chéo qua nhìn thấy Cố Tân Tân đứng trên khán đài, tầm mắt anh vừa vặn đối diện với cặp chân dài vừa trắng vừa mịn. Cô quay đầu, giống như không biết nên nói gì, mấy sợi chỉ bạc trước ngực được ánh đèn chiếu ra vô cùng chói mắt, càng nổi lên làn da trắng nõn nà, xinh đẹp đến mức muốn khiến người ta phạm tội.

"Cám ơn trang web đã trao cho tôi giải thưởng này," Cố Tân Tân bình phục tinh thần, trong đầu không ngừng tìm từ để diễn đạt. "Sau này tôi sẽ càng cố gắng hơn, cám ơn biên tập của tôi, cám ơn lão đại. . . . . ."

Cận Ngụ Đình nghe xong một vòng, sao lại không nghe được cô cám ơn anh vậy?

Tiêu Tụng Dương trở lại bàn tròn, đuôi mắt Cận Ngụ Đình quét qua, khóe môi khẽ nhếch lên.

Tiêu Tụng Dương bị vẻ mặt áp bức của anh uy hiếp, đầy oan ức ngồi xuống.

Hai giờ trước trong phòng anh ta từng có một cuộc nói chuyện với Cận Ngụ Đình.

"Cái gì? Việc này tuyệt đối không được! Nói thế nào thì cũng không được!"

"Vì sao?" Cận Ngụ Đình ngồi trên ghế sa lông, chân dài duỗi ra phía trước, tìm một cái tư thế thoải mái nhất.

"Lễ trao giải này đều đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, yên tâm là Cố Tân Tân vẫn có thưởng, tớ cũng không có bạc đãi cô ấy."

"Cậu là ăn mày chắc, một cái giải thưởng người mới, cậu kéo cô ấy vào cho đầy đủ số lượng sao?"

Tiêu Tụng Dương dĩ nhiên cũng có nỗi khổ riêng. "Cô ấy vẫn còn là người mới, qua hai năm nữa nhất định tớ. . . . . ."

"Tại sao phải đợi đến hai năm?" Ánh mắt Cận Ngụ Đình kiên định, ngữ khí càng kiên quyết, "Thành tích của cô ấy có phải là tốt nhất hay không?"

Tiêu Tụng Dương bị Cận Ngụ Đình hỏi thì có chút lúng túng, "Thần Tập rất cần giải thưởng này."

"Cô ta là người phụ nữ của cậu?"

"Nói vớ vẩn cái gì đấy!" Tiêu Tụng Dương nóng nảy rũ sạch quan hệ. "Đây đều là người cấp dưới sắp xếp, không liên quan gì đến tớ."

"Nếu đã vậy, đổi đi." Cận Ngụ Đình co lại đôi chân dài. "Dùng thành tích mà nói chuyện, tớ đã bảo Khổng Thành điều tra rồi, mấy tháng này Cố Tân Tân đều đứng đầu bảng."

"Trang web còn phải cân nhắc nhiều yếu tố khác nữa, Cố Tân Tân là lần đầu tiên nhận giải, giải người người mới xuất sắc nhất còn nghe được, nhưng Thần Tập thì không thế, nếu như không phục có thể sẽ chuyển đi nơi khác. . . . . ."

"Cậu sợ cô ta, vậy mà không sợ tôi?" Cận Ngụ Đình lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Tiêu Tụng Dương bắt đầu thấy có gì đó khác thường, dáng vẻ đó của Cận Ngụ Đình không giống như là đang nói đùa thì phải. "Cậu nói thật?"

"Tôi hiện tại có thể lập tức mang Cố Tân Tân về, sau đó không cho phép cô ấy tiếp tục cập nhật chương mới nữa. Tôi còn có thể cho người đánh sập trang web, cho người sử dụng liên tục một tháng không có cách nào đi vào, chờ đến khi cậu quay lại thì người ta đã sớm sợ chạy đi hết."

Tiêu Tụng Dương há hốc mồm, "Cậu. . . . . . Cậu điên rồi!"

"Bên nào nặng bên nào nhẹ cậu tự cân nhắc đi, đến lúc đó tôi sẽ nhìn cho thật kỹ biểu hiện của cậu."

"Cậu chưa bao giờ quản đến mấy chuyện nhỏ này mà."

Cận Ngụ Đình giơ ngón tay trỏ lên chỉ chỉ vào mặt mình, "Cô ấy nếu như nhận được giải thưởng thì cũng sẽ khiến tôi nở mày nở mặt, cậu nói tôi không muốn quan tâm tới thế nào đây?"

Tiêu Tụng Dương nhìn chằm chằm gò má của Cận Ngụ Đình, cuối cùng vẫn là không chịu nổi uy quyền của anh, chịu thua gọi điện cho người dưới sửa lại giải thưởng.

Cố Tân Tân nhìn sang thấy Cận Ngụ Đình đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt anh nóng bỏng, mặc dù là đang ở trước mắt nhiều người nhưng có một số cảm xúc nơi khóe mắt vẫn nóng hừng hực không giấu đi được.

Cố Tân Tân nhanh chóng chuyển tầm mắt, trong lòng điên cuồng nhảy loạn. Cô không được báo trước để chuẩn bị nên cũng chỉ nói vài câu đơn giản rồi trao trả lại mic cho MC.

"Chúc mừng chúc mừng, không nghĩ nhân vật cấp đại thần lần này lại vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như thế. Tối nay quả thật là thuộc về cô ấy rồi, nên chúng ta mới có vinh hạnh lần thứ hai trao hoa tươi và tiếng vỗ tay trao cho cô ấy đúng không nào mọi người!"

Hai bàn tay Thần Tập nắm chặt, ngồi trên ghế không nhúc nhích, mà đám fans của cô sao có thể nhìn cô chịu ủy khuất như thế, "Không công bằng!"

"Cô ta có tư cách gì nhận giải này chứ?"

Cận Ngụ Đình không quay đầu lại, Tiêu Tụng Dương thấy vậy thì đứng lên, ánh mắt đảo qua một lượt. Đây cũng là một sự kiện trọng đại nên có rất nhiều tác giả khác cũng có mặt, bọn họ rất nhanh ngậm miệng không nói nữa, tạm nuốt xuống cục tức này. Dù sao đắc tội với ai thì cũng không thể đắc tội lão đại của trang web được.

Cố Tân Tân trở lại, Bột Yến Mạch Hoa Quả so với cô còn hưng phấn hơn. Cô ấy cầm lấy chiếc cúp từ trong tay cô. "Rất muốn cắn thử một cái xem có phải là vàng thật hay không nha."

"Cậu nói quá rồi."

"Nhìn thấy sắc mặt của Thần Tập không? Quá đặc sắc, trắng nhợt muốn dọa chết mình rồi."

Cố Tân Tân đặt phần thưởng sang bên cạnh, bảng vẽ điện tử này cô đã từng đi xem thử, chỉ là giá cả quá đắt nên vẫn không nỡ mua. Tay cô đặt trên đó vuốt nhẹ, cảm giác đêm nay giống như là đang nằm mơ vậy.

Người ngồi cạnh Thần Tập đưa lại áo khoác cho cô ta, "Đừng buồn, sau này nhất định còn có cơ hội."

Thành tích năm nay của cô ta đúng là không bằng người mới kia, cũng không có gì phục hay không phục.

Thần Tập ném áo khoác ném lên mặt đất muốn đứng dậy rời đi, nhưng dưới ánh mắt bao nhiêu người cứ như vậy rời đi sau đó nhất định sẽ bị nói là cô ta không chịu thua.

Cô ta nhìn thấy Cố Tân Tân ngồi đó được rất nhiều người vây quanh chúc mừng, vui mừng của bọn họ càng làm nổi bật lên sự chật vật của cô ta lúc này. Ai cũng nghĩ đêm nay Thần Tập nhận giải, nhưng đêm nay một giải cô ta cũng không thu về được, không thể nghi ngờ đã trở thành trò cười lớn nhất.

Mắt cô ta đau nhức, nhìn một lượt thức ăn trên bàn, ăn không trôi.

Sau đó là thời gian tự do giao du, có người bị kéo lên hát, có người lại rủ nhau đi chơi game.

Cố Tân Tân chốc chốc lại nhìn xem khi nào thì Cận Ngụ Đình rời đi, nhưng đêm nay giống như anh rất rảnh rỗi, nhìn có vẻ như không có ý muốn rời đi sớm.

MC tiếp tục khuấy động bầu không khí, trên khán đài hô lên. "Số 36, vị nào đang cầm số 36?"

Cố Tân Tân nhìn chằm chằm bóng lưng Cận Ngụ Đình, khuỷu tay bất thình lình bị Bột Yến Mạch Hoa Quả đụng một cái, "Là cậu đó."

Cô nhanh chóng hoàn hồn, chậm rãi giơ tay lên.

"Hoa ra là đại thần của chúng ta, nào, xin mời lên đây."

Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình quay đầu lại nhìn mình một cái, cô cũng không rõ vì sao mình được mời lên khán đài, lại nghe được MC hô lên. "Số 56 là vị nào?"

"Tôi ạ!" Giọng nói vui mừng của con trai. Sau đó Cố Tân Tân nhìn thấy một nam sinh cao gầy bước nhanh lên khán đài, nhanh chóng đứng bên cạnh người Cố Tân Tân, hai mắt đảo quanh người cô một vòng rồi mới rời đi.

"Xin chào." Nam sinh nói xong, đưa tay ra.

Cố Tân Tân cười cười, "Xin chào."


Dù sao dưới ánh mắt của mọi người cô cũng không tiện từ chối, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ta.

MC lại công bố thêm hai người khác nữa lên khán đài.

"Đúng là vừa đẹp hai cặp nam nữ, có câu nói nam nữ cùng hợp tác thì làm gì cũng không mệt." MC nói xong thì cầm quả bóng hơi từ một góc mang đến, "Trò chơi này rất đơn giản, cặp nào mang quả bóng hơi này đến đích trước thì sẽ thẳng cuộc, giữa đường không được để rơi xuống."

Cố Tân Tân nhìn thấy MC đứng trước mặt cô, sau đó ra hiệu cho cô xoay người lại.

Anh ta đặt quả cầu vào sau thắt lưng cô, sau đó lại ra hiệu cho nam sinh kia xoay qua đối diện, để cho bọn họ dùng sức mạnh từ eo kẹp lấy quả bóng hơi tiến lên.

Ánh mắt Cố Tân Tân hạ xuống, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đối diện sắc mặt đã có thể dùng cụm từ mây đen giăng kín để hình dung. Hàng lông mày của Tiêu Tụng Dương khẽ hất, khóe miệng như có như không cong lên, đáy mắt sáng lạn, một bộ dạng cười trên nỗi đau khổ của người khác chỉ thiếu chưa khắc lên mặt thôi.

Khổng Thành ngồi bên cạnh Cận Ngụ Đình, anh ta không chút biến sắc nhìn lên khán đài. Cố Tân Tân liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta hướng cô lắc lắc đầu.

Eo nhỏ của Cố Tân Tân nóng bỏng như bị thiêu đốt.

Cô hoài nghi nếu như cô thật sự chơi trò này, liệu Cận Ngụ Đình có đá bàn đi thẳng luôn không?

Nhưng cô có thể từ chối sao? Những người bị kéo lên lúc trước đều rất phối hợp làm theo, có ai đi tham gia lễ kỷ niệm hàng năm lại không muốn xõa hết mình chứ?

Cánh tay Cận Ngụ Đình hơi động, lông tơ Cố Tân Tân dựng đứng, cho là anh muốn đi lên.

Nhưng không ngờ người đàn ông chỉ đem khuỷu tay chống lên mép bàn, ngón tay thon dài chống ở cằm, ánh mắt thâm trầm chiếm lấy cô không buông.

Anh muốn chính là khiến cho cô chột dạ, xem cô có cái lá gan ngay dưới mí mắt của anh chơi như vậy hay không!

MC bắt đầu nhìn thời gian, Cố Tân Tân liếc thấy đáy mắt Cận Ngụ Đình như có sóng lớn, cô giơ tay lên. "Tôi. . . . . . Tôi không chơi được."

"Quy tắc rất đơn giản, đến đứa trẻ cũng có thể chơi."

Cố Tân Tân chỉ có thể nặn ra một câu nói dối. "Eo tôi không được tốt cho lắm."

Cô nghe thấy phía dưới cười vang, MC cũng như nghe được chuyện cười. "Lời này bình thường đều là để dùng cho đàn ông mà."

"Tôi nói thật, tôi chịu thua có được hay không?"

"Còn chưa bắt đầu sao đã chịu thua? Đây không giống phong độ nên có của đại thần nha." MC nhìn về nam sinh phía sau, "Nhóc thì sao, có muốn từ bỏ không?"

"Đương nhiên là vẫn muốn thử một lần ạ."

Đã nói đến vậy mà Cố Tân Tân còn cự tuyệt nữa nhất định sẽ bị cho là làm kiêu.

Quên đi, cô cứ lơ đi một lần này vậy.

Dù sao quan hệ với Cận Ngụ Đình vẫn còn căng thẳng, cứ cho là anh nhìn không thuận mắt thì cũng không thể làm gì cô.

Cô khẽ cắn răng. "Vậy thì bắt đầu đi."

"Được!" MC bấm đồng hồ, hô bắt đầu.

Cố Tân Tân bước lên một bước dài, nhưng hoàn toàn quên mất mình đang mặc một chiếc váy bó sát nên sau đó chỉ có thể duy trì từng bước nhỏ. Nam sinh kia sốt sắng, rất nhanh tiết tấu của hai người đã bị lệch.

Bóng hơi rơi xuống, nam sinh sốt ruột đi tìm, Cố Tân Tân cũng cúi người xuống, hai người đập đầu vào nhau vang lên tiếng cộp nghe mà đau.

Tiếng hô của mọi người ở dưới càng lớn hơn, "Bước đều, bước đều."

Từ trên khuôn mặt Cận Ngụ Đình lộ ra nham hiểm, anh đưa tay nắm chặt chiếc ly, đầu ngón tay vuốt trên miệng cốc, một cái lay động nhẹ, chất lỏng màu đỏ thẫm lập tức tràn lên miệng cốc.

Khổng Thành liếc nhìn, cố gắng thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, thật sự không dám đi chọc giận anh, Tiêu Tụng Dương ngược lại cực kỳ hăng say, "Cố lên, cố lên."

Cận Ngụ Đình phảng phất có thể thấy được mỗi một bước đi của Cố Tân Tân đều khiến cho mấy sợi bạc trước ngực cô quấn lại một chỗ, sau đó lại nhanh chóng tách ra, ánh sáng lung linh chiếu lên hai chân, đặc biệt khiến cho người nhìn cảm giác như chúng có thể xé váy của cô ra làm đôi. . . . . . .

Cố Tân Tân thật vất vả mới đến đích, thở hồng hộc cầm quả bóng hơi lên tay.

Cặp đôi bên vào sau từng chơi nên có kinh nghiệm, hai người bọn họ trực tiếp đặt quả bóng hơi trước người, ôm lấy đối phương rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Tốc độ rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, quả bóng hơi cũng không bị rơi xuống, dễ dàng đi qua vạch đỏ.

Nam sinh bên cạnh Cố Tân Tân cúi đầu, hướng về phía cô nói. "Sớm biết thì chúng ta cũng sẽ làm như thế."

Cô gượng gạo gật đầu, "Là chơi lại mà."

"Hay chúng ta cũng thử lại một lần?"

Cố Tân Tân vỗ lên quả bóng hơi một cái. "Chịu thôi."

Cô cầm con rối nhỏ bước xuống, MC vẫn tiếp tục gọi số, Cố Tân Tân vừa ngồi xuống thì nhìn thấy Thần Tập đi lên.

Bột Yến Mạch Hoa Quả hướng về phía cô nháy mắt hai cái. "Nhìn kìa, miễn cưỡng cười như vậy thật khó coi.

Lúc này trong đầu cô không còn tâm trí nào mà đi quan tâm người khác, bận rộn kéo lại váy.

MC tiếp tục bốc số, hô lên, "Số 88."

Không có ai trả lời, anh ta lặp lại lần nữa, vẫn không có ai đứng lên.

Tiêu Tụng Dương thả đũa trong tay xuống, hướng sang Cận Ngụ Đình nói, "Lúc đi vào không phải cũng cho cậu một cái rồi sao? Tớ nhớ của mình là số 87, cậu xem thử đi nào."

Cận Ngụ Đình chẳng buồn nhìn anh ta, Khổng Thành nghe vậy lấy bảng hiệu từ trong túi ra.

Của anh ta là số 86, của Cận Ngụ Đình là số 88.

Cục tức bị kìm nén của Tiêu Tụng Dương rốt cuộc tìm được cơ hội thoát ra, anh ta hướng về phía khán đài hô to, "Số 88 đây này!"

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang, Tiêu Tụng Dương đưa tay chỉ vào Cận Ngụ Đình, "Chính là cậu ta đó."

Cố Tân Tân vừa nhấc mắt, lại nhìn Thần Tập trên khán đài, trong lòng lập tức dâng lên khó chịu, không phải là anh muốn ôm người phụ nữ kia chơi trò chơi đó chứ?

Thần Tập cũng chú ý đến Cận Ngụ Đình, trong lòng hơi động, lúc này cô ta thật sự hi vọng anh sẽ bước lên.

Khổng Thành không ngờ Tiêu Tụng Dương còn có một chiêu này, Cận Ngụ Đình nhất định là vô cùng chán ghét.

Hiện tại ánh mắt của toàn bộ hội trường đều cố định trên người anh, MC liên tục mời khiến cho Tiêu Tụng Dương bên cạnh cũng sắp không nhịn được.

"Cửu gia, vui chơi một chút đi nào."

Cận Ngụ Đình đùa nghịch ly rượu trong tay, trực tiếp ngó lơ anh ta.

"Nhiều người nhìn vào như vậy, tốt xấu gì cậu cũng nể mặt tớ đi chứ."

MC lại hòa hoãn mời thêm một tiếng, Cận Ngụ Đình lúc này mới nhấc mắt lên, "Chơi cũng được thôi, vậy thì đổi một người khác."

"Vị nào?"

Cận Ngụ Đình quay lại, Cố Tân Tân nhanh chóng cúi thấp đầu, nhưng dĩ nhiên là không còn kịp.

Cận Ngụ Đình đưa tay chỉ vào cô, "Cái vị sáng lấp lánh như mặt trời kia."

Cố Tân Tân không khỏi cúi đầu nhìn ánh sáng lấp lánh trước ngực, miêu tả kiểu quỷ gì thế?


Sắc mặt Thần Tập lập tức chìm xuống, rốt cuộc không kìm được nữa đi xuống khán đài, không nhìn thêm phía sau một lần nào nữa mà cầm áo khoác rời thẳng đi.

MC lúng túng, nhưng còn phải tiếp tục, anh ta cầm mic hỏi ý tứ của Cố Tân Tân.

Cố Tân Tân từ chối thẳng thừng. "Tôi không muốn."

Cận Ngụ Đình không hề tức giận, thậm chí còn cười cười.

Đến tiệc tối Cận Ngụ Đình và Khổng Thành rốt cuộc cũng rời đi.

Không ít người bình thường hay nói chuyện với cô trên mạng đều đến chúc mừng, mọi người tụ tập lại một chỗ vừa nói vừa cười, lại vì có cùng chung đề tài, không để ý tới thời gian đã trôi qua nhanh chóng.

Điện thoại Cố Tân Tân rung lên, cô nhìn tin nhắn gửi tới, là của Cận Ngụ Đình.

Cô trả lời lại anh, "Còn chưa tan, lát nữa rồi về."

Cô biết anh không có tính nhẫn nại, nên cũng nhanh chóng kết thúc trò chuyện rồi rời đi.

Cố Tân Tân và Bột Yến Mạch Hoa Quả đứng trong thang máy, Bột Yến Mạch Hoa Quả ấn tầng 16. "Rốt cuộc là làm sao mà cậu bỗng nhiên đổi phòng?"

"Ừm, người nhà đến."

"Chẳng trách lại bỏ lại mình cô độc lẻ loi."

"Mình sai rồi, sau sẽ mời cậu một bữa cơm thịnh soạn."

Bột Yến Mạch Hoa Quả đến tầng 16 thì đi ra, cô lên đến tầng 17, móc thẻ phòng từ trong túi ra.

Cô đi đến trước cửa, quẹt thẻ sau đó đẩy cửa đi vào.

Tròng phòng tối đen như mực, lẽ nào Cận Ngụ Đình còn chưa về?

Cố Tân Tân vừa muốn cầm thẻ phòng đặt sang bên cạnh thì thấy một bóng đen đi đến, anh đưa tay đóng sầm cửa lại, nhấc người Cố Tân Tân lên.

Lưng cô tựa lên bức tường cứng, thứ đồ trong tay rơi xuống đất, Cố Tân Tân đau lòng. "Bảng vẽ điện tử của tôi."

Cận Ngụ Đình vén làn váy cô lên, hai tay Cố Tân Tân chống lên vai người đàn ông, "Muốn làm gì hả, thả tôi ra."

Váy cô bị đẩy lên đến bụng, bàn tay Cận Ngụ Đình mơn trớn lên lớp da mịn màng, thân thể anh áp sát lên cô, để cho hai chân Cố Tân Tân vòng quanh hông anh.

"Thả tôi xuống."

Người đàn ông chôn đầu vào hõm cổ cô, phun ra hơi thở nóng như lửa đốt lên lớp da thịt mẫn cảm của Cố Tân Tân. "Vừa rồi ở trên khán đài không phải là rất cởi mở sao? Làm sao vừa ở trước mặt tôi đã nhút nhát thế rồi? Thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải không?"

"Anh đừng có nói lung tung, đó cũng chỉ là chơi cho vui thôi."

Bàn tay Cận Ngụ Đình đặt trên đùi cô vuốt nhẹ khiến cho Cố Tân Tân ngứa ngáy lại khó chịu. Anh đưa tay lên đánh nhẹ lên chân cô, "Đôi chân này trước mặt người khác ẩn ẩn hiện hiện, trong lòng cô là đang muốn câu dẫn ai đây?"

"Tôi mới không có cái suy nghĩ đó." Cố Tân Tân bị nhấc lên giữa không trung, cả người khó chịu, "Anh đừng có quên, lúc này chúng ta còn đang không muốn để ý đến nhau. . . . . ."

Cô vừa nói xong lời này thì miệng đã bị cắn một cái, cô há miệng muốn nói chuyện, không ngờ bị anh thừa cơ xông vào, mạnh mẽ hôn sâu.

------ lời tác giả ------

Có ăn hay không đây ~

Mặt kiêu ngạo, nhìn trời ~

***

Bát Bát sáng nay đã về đến HN. Chuỗi phúc lợi liên tiếp kết thúc. Nếu không có thay đổi gì thì lịch post chương mới từ mai trở về bình thường :smile:)))))

P/s: Hôm nay bên Trung ra đến chương 66, 10k chữ.

Có người khuyên ta nghỉ ngơi nên ta nghĩ lần chương mới này sẽ làm chầm chậm thôi, với cả ta gần đây mất ngủ nên có lẽ sẽ nghe nhạc nằm nghỉ một chút lấy sức mai đi công tác 5 ngày 4 đêm. Hi vọng mọi người thông cảm cho cái thân thể già yếu này của ta kkk. Yêu mọi người
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom