Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Nửa đêm, Cố Tân Tân bị đói mà tỉnh.
Cái bụng liên tục sôi ùng ục, đói đến mức khiến cô hoài nghi cả nhân sinh (Bát Bát: giờ ta mới biết có cả cái loại đói này nữa
), trong bầu không khí có một mùi thơm thoang thoảng, chính là mùi sữa tắm quen thuộc của cô.
Cố Tân Tân mở mắt ra, tuy là đã tắt đen nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông trước mặt, còn có thể cảm nhận được bàn tay của anh đặt trên eo cô.
Cô đẩy tay anh ra sau đó ngồi dậy, bàn tay cô đặt trên mái tóc sau một ngày bụi đường mệt mỏi, nhận ra tóc cũng đã bết thành một cục.
Cô như vậy mà anh cũng ôm cho được?
Cố Tân Tân đứng dậy đi tắm, sấy khô tóc xong đi ra cũng đã gần ba giờ sáng.
Cận Ngụ Đình ngủ rất say, không hề bị chuỗi tiếng động của cô quấy rầy. Cố Tân Tân thả nhẹ bước chân đi đến trước bệ cửa sổ, cảm giác sạch sẽ khiến cả cơ thể cô đều cảm thấy thư thái. Cố Tân Tân kéo thùng giấy được gói kỹ về bên cạnh mình, bên trong chất đầy đồ ăn vặt cô đặt mua trên mạng về.
Người đàn ông đang ngủ say trên giường trong lúc mông lung cơ hồ nghe thấy tiếng rộp rộp truyền vào trong tai, giống như con chuột đang ăn lén. Anh thấy phiền, xoay người muốn ngủ tiếp, nhưng cái âm thanh đó lại cứ quanh quẩn mãi không chịu đi.
Tuy là Cận Ngụ Đình đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh nhưng vẫn nhớ được trong phòng này không thể có chuột. Anh đấu tranh tinh thần một hồi lâu, thật sự không thể bình yên ngủ được nữa phải mở mắt ra.
Cố Tân Tân không ở trên giường, anh theo hướng phát ra âm thanh nhìn tới cô đang ôm bảng vẽ điện tử ngồi trên bệ cửa sổ. Một tay cô cầm bút, một tay cầm bánh gạo Vượng Vượng, mỗi lần cắn một miếng đều phát ra tiếng rộp rộp nghe cực nhức đầu.
Cận Ngụ Đình ngồi dậy, khuôn mặt cau có nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi cách đó không xa.
"Nếu em thấy đói bụng thì có thể xuống nhà ăn cơm!"
Anh đột ngột lên tiếng đã dọa Cố Tân Tân giật mình suýt chút nữa ném chiếc bánh trong tay đi, "Tôi ăn sơ sài chút lấp cái bụng là được rồi, anh không cần phải để ý đến tôi."
"Nhưng em làm ra âm thanh lớn như vậy tôi không ngủ được."
Cố Tân Tân không để ý lắm nhún vai một cái. "Vậy thì anh ra phòng khách mà ngủ."
Giọng điệu của cô giống như đây là chuyện đương nhiên, thật giống như đã coi anh như là một người không quá quan trọng đến tá túc. "Lời này phải là tôi nói với em mới đúng."
"Tôi vẫn ngủ ở đây mà," Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, đặt sự tập trung trở lại màn hình. "Mà hiện tại người bị ảnh hưởng là anh, cũng không phải tôi."
"Nhưng dù sao căn phòng này cũng là của tôi, Cố Tân Tân, em xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Ba giờ mười sáu phút." Cô vẫn rất thành thật trả lời anh.
Cận Ngụ Đình cảm giác có một ngọn lửa tắc nghẽn trong ngực, "Lại đây, ngủ!"
Cố Tân Tân bóc ra thêm hai gói bánh gạo, chồng chúng lên nhau rồi lại giống như con chuột cắn rộp rộp. Cận Ngụ Đình nằm lại về giường, hận không thể che kín lỗ tai, cuối cùng cũng chỉ có thể kéo chăn lên đến đỉnh đầu.
Không có anh ở bên cạnh làm phiền quả thật là yên tĩnh hơn nhiều, Cố Tân Tân nhất thời cảm thấy cảm hứng đến ồ ạt, tình tiết này nối tiếp tình tiết kia liên tục hiện ra trong đầu.
Ngày hôm sau Cận Ngụ Đình tỉnh dậy không nghi ngờ gì cảm thấy đầu óc quay cuồng, rất rõ ràng rằng đêm qua ngủ không đủ.
Cố Tân Tân nằm ngủ say sưa dọc mép giường, cũng không biết là mấy giờ cô mới lên giường. Cận Ngụ Đình muốn giống như hôm qua cô làm với mình gây ra chút tiếng động khiến cho cô không được ngủ yên, nhưng lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ tràn ngập mệt mỏi. Anh cuối cũng vẫn không đành lòng, chỉ có thể rón ra rón rén đi vào phòng tắm, lúc đi rửa mặt cũng hạn chế hết sức âm thanh, ngay cả khi đi ra khỏi phòng ngủ đóng cửa lại động tác cũng hết sức nhẹ nhàng.
Cố Tân Tân ngủ một mạch đến giữa buổi mới tỉnh dậy, ăn sáng xong xuôi, cô mở cửa chuẩn bị ra sân ngồi.
Lúc Thương Kì đi vào nhìn thấy Cố Tân Tân, lập tức đứng từ xa liên tục vẫy tay gọi cô. "Cửu tẩu!"
Cố Tân Tân bước nhanh qua, nhìn thấy tinh thần Thương Kỳ không tệ, tâm tình cũng không đến nỗi nào thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nghĩ thầm sự việc kia có lẽ đã qua rồi. "Mấy ngày em không đến rồi đó."
"Ba mẹ em nhốt em ở nhà."
"Gì cơ?" Cố Tân Tân cực kỳ kinh ngạc nhìn cô ta.
Thương Kỳ thấy vẻ mặt cô như vậy thì vội vàng cười nói, "Chị đừng nghĩ quá đáng sợ như vậy chứ. Bọn họ chỉ là muốn ép hỏi em quen với ai thôi mà. Em cũng đâu có ngốc, nhanh chóng chịu thua, còn nói sẽ lập tức chia tay với anh ta."
"Vậy mà cũng được sao?"
"Tất nhiên rồi." Thương Kỳ kéo cánh tay Cố Tân Tân đi về phía chiếc đu quay. "Mẹ em hai ngày nay đều không ngừng sắp xếp cho em người kết hôn, em thoải mái đồng ý vậy là bọn họ liền thả cho em ra ngoài."
"Em đồng ý hôn nhân sắp đặt sao?" Cố Tân Tân vẫn nhớ trước đây Thương Kỳ luôn miệng la hét muốn cùng một anh chàng đẹp trai nhất kiến chung tình.
Thương Kỳ cầm chiếc túi trong tay đưa cho Cố Tân Tân, chính là chiếc túi xách lần trước cần của cô về. "Đồng ý chứ. Chị xấp xỉ tuổi của em mà cũng kết hôn rồi, còn cùng với Cửu ca ngày ngày ân ân ái ái, em cũng không thể cứ làm độc thân cẩu(*) mãi được."
(*) Là tiếng lóng internet đang thịnh hành hiện nay nói về những kẻ độc thân ở Trung Quốc, không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân, dùng cho cả nam và nữ. Có ý hạ mình và tự giễu, mang sắc thái khôi hài.
Dành cho những ai tò mò tiếng anh của nó là gì: Single Dog/Damn Single
Ân ân ái ái? Cố Tân Tân cười khổ, liệu Thương Kỳ có thật sự hiểu được cụm từ ân ái này hay không đây?
"Thật ra kết hôn với em cũng rất tốt, những người ba mẹ em tìm về nhất định đều sẽ là môn đăng hộ đối."
Thương Kỳ chống cằm, "Không sai, may là trước giờ em không thích một người nào có bối cảnh không bằng em. Chị nhìn thái độ này của ba mẹ em mà xem, đến lúc đó nhất định bọn họ sẽ cực lực phản đối. Em thật sự sẽ không thể chịu được cái đau khổ đó đâu."
Vậy nên mới nói mỗi nhà mỗi khác, nếu như Tần Chi Song cũng giống như vậy thì Cố Tân Tân làm sao có ngày hôm nay?
Đến trưa Cố Tân Tân nghĩ mời Thương Kỳ ở lại tòa nhà Tây ăn trưa, đang định vào nhà nói với người giúp việc chuẩn bị mấy món Thương Kỳ thích ăn.
Cố Tân Tân vừa đứng lên thì nhìn thấy Tiền quản gia đang đi đến.
"Cửu phu nhân," Tiền quản gia cũng nhìn thấy Thương Kỳ ở bên cạnh, "Thương tiểu thư cũng ở đây."
"Mẹ tìm tôi à?"
"Phu nhân mời Cửu phu nhân qua đó ăn cơm, nếu như Thương tiểu thư cũng ở đây thì qua cùng luôn đi thôi."
Thương Kỳ nhìn thấy Cố Tân Tân không lên tiếng thì thuận miệng hỏi Tiền quản gia. "Chị gái tôi cũng qua rồi sao?"
"Đúng vậy, cả Cận tiên sinh và Cận phu nhân đều đã đến."
Thương Kỳ biết Cố Tân Tân có vướng mắc với Thương Lục, ngày thường nếu như có thể thì đều muốn tránh đi. "Cửu tẩu, lần trước ăn canh cá ở tòa nhà Tây thấy ngon khủng khiếp, hôm nay em vẫn còn muốn ăn."
Cố Tân Tân liếc Thương Kỳ một cái, khóe miệng hơi giương lên, "Được, vậy trưa nay ăn ở tòa nhà Tây đi."
"Cửu phu nhân, hai người vẫn là nên qua đi, nếu như Thương tiểu thư muốn ăn canh cá thì đầu bếp của tòa nhà chính bên kia cũng có thể làm được."
Tiền quản gia đã nói đến mức này thì Cố Tân Tân cũng không tiện trốn tránh nữa. "Được rồi."
Trên đường đến tòa nhà chính, Thương Kỳ hơi kéo cánh tay Cố Tân Tân, "Cửu tẩu, ghi âm chẩn bệnh lần trước của chị em suýt chút nữa bị phát ra ngoài, may là có chị, phần ân tình này của chị em vẫn còn nhớ."
"Thương Kỳ, em không cần phải như vậy."
"Chỉ là em đặc biệt đặc biệt muốn cám ơn chị."
Đến tòa nhà chính, thức ăn còn chưa được mang lên, Cận Hàn Thanh và Thương Lục cũng đã có mặt.
Tần Chi Song ra đón Cố Tân Tân và Thương Kỳ, "Đói bụng rồi phải không, mau vào đây nào."
Cho dù là ở tòa nhà chính thì Cố Tân Tân cũng vẫn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, Thương Kỳ ngồi cạnh cô lại thoải mái cực kỳ. "Bác Tần, bác cũng thường ăn hạch đào sao ạ? Gần đây mẹ con cũng hay mua về ăn lắm."
"Cái này không phải là bác ăn," Tần Chi Song cười nhìn Cố Tân Tân. "Bác chuẩn bị cho Tân Tân để lát nữa con bé mang về. Mỗi ngày con bé vẽ tranh đều phải động não, mua cho con bé bồi bổ đầu óc."
Cố Tân Tân nghe vậy thì hơi giật mình, vội vàng cảm ơn bà.
"Bác Tần, bác thật là quan tâm Cửu tẩu nha."
Tần Chi Song dựa người về phía sau, khóe mắt đều tràn ngập ý cười, "Đương nhiên, vợ con trai bác thì cũng không khác gì là con gái bác vậy, chị con cũng thế, bác đều yêu thương."
Thương Kỳ nghe vậy thì vỗ vỗ mu bàn tay Cố Tân Tân. "Cửu tẩu thật là may mắn, sau này nhất định em cũng phải tìm được một người mẹ chồng tốt như vậy."
Hai người nói cười qua lại, Cận Hàn Thanh và Thương Lục ngồi đối diện lại hoàn toàn không có ý muốn nói xen vào.
Cận Hàn Thanh cầm điều khiển từ xa trên bàn, Thương Lục ở nhà suốt không tránh khỏi buồn chán nên thi thoảng tiểu Vu sẽ tìm cho cô ấy một bộ phim truyền hình nhiều tập để xem. Hôm nay lúc anh ta trở về tòa nhà Đông thì gặp cô ấy đang xem một bộ phim cổ trang, Cận Hàn Thanh liền nhớ kỹ đài phát bộ phim đó.
Lúc lướt qua một kênh chiếu chương trình thể thao, Cận Hàn Thanh vốn muốn chuyển kênh, cổ tay lại bị Thương Lục đè xuống.
"Không phải anh thích xem bóng rổ nhất sao?"
Khuôn mặt Cận Hàn Thanh căng cứng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Thương Lục. "Tôi thích xem bóng rổ bao giờ?"
"Anh vẫn luôn thích mà," Thương Lục đón lấy ánh mắt của Cận Hàn Thanh. "Em nhớ có rất nhiều lần anh đều ngồi đây xem thi đấu bóng rổ, xem chăm chú đến mức chúng em gọi anh ra ngoài đều không phản ứng lại."
Tần Chi Song cũng giật mình, Cận Hàn Thanh buông cánh tay xuống, thả điều khiển trong tay lại bàn, sau đó một tay siết lấy bả vai Thương Lục. "Tôi là ai? Tôi là ai hả?"
Một bên vai của Thương Lục bị anh ta siết phát đau, hơi nhíu hàng lông mày. "Anh làm sao vậy?"
"Thương Lục, em nói cho tôi biết, tôi là ai?"
Tần Chi Song sợ Cận Hàn Thanh sẽ dọa sợ Thương Lục, vội vàng đứng dậy đến trước mặt anh ta, sau đó kéo tay anh ta ra. "Thương Lục có thể nói như vậy chứng tỏ đã nhận ra con rồi. Ngày thường vẫn luôn xem bóng rổ không phải là con đó sao? Hễ có bất kỳ một trận thi đấu nào thì con đều có thể thức trắng đêm xem, trừ con điên khùng như vậy căn nhà này có người thứ hai sao?"
Cận Hàn Thanh đương nhiên cũng biết, anh ta đây còn không phải là vì quá hưng phấn đến mức muốn nghe chính miệng Thương Lục lặp lại một lần nữa sao?
Cận Hàn Thanh không khống chế được cười lớn, kích động đến mức không kìm lại được. "Sau khi kết hôn tôi đều không xem, Thương Lục, em lại có thể nhớ đến chuyện rất lâu trước kia?"
Ánh mắt Thương Lục mơ hồ, nhìn xung quanh. "Rất lâu trước kia? Đã bao lâu rồi?"
Cô ấy còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là có một vài hình ảnh đã khắc rất sâu trong trí nhớ, trong lúc vừa rồi lại đột nhiên hiện lên.
Hơn nữa một phần ký ức này là thuộc về Cận Hàn Thanh, chỉ thuộc về riêng Cận Hàn Thanh mà thôi.
Thương Kỳ cũng vô cùng kinh hãi và vui mừng, cô ta đứng dậy đi đến bên cạnh, thân mật cầm lấy tay cô ấy. "Chị, chị đã khôi phục rồi sao? Bệnh của chị sẽ rất nhanh khỏi phải không?"
Thương Lục không lên tiếng, cúi thấp đầu, hình như lại hết hứng nói rồi.
Cận Hàn Thanh ôm lấy cô ấy vào trong lồng ngục, "Chị em gần đây khôi phục rất tốt, bác sĩ nói nếu cứ theo đà này thì khả năng tỉnh táo lại hẳn là rất lớn."
"Quá tốt rồi!" Thương Kỳ kích động vỗ nhẹ tay. "Chúng ta đã chờ ngày này quá lâu, chị, em thật sự vui chết mất thôi."
Lúc Cận Ngụ Đình đi vào, bầu không khí bên trong phòng khách hết sức náo nhiệt, chỉ có Cố Tân Tân ngồi trên ghế sô pha là hơi thất thần.
Thương Kỳ ngồi về cạnh cô ấy, đúng lúc Tiền quản gia đến thông báo bữa ăn đã sẵn sàng. Lúc Cố Tân Tân đứng dậy, lại nhìn thấy Thương Kỳ giống như đang ngây người.
Cô vỗ vỗ bả vai Thương Kỳ, "Làm sao thế?"
Thương Kỳ nhanh chóng định thần lại, vẻ mặt cũng biến hóa rất nhanh, "Không, không có gì, em vui quá."
Nếu không ăn cơm ở tòa nhà chính thì nhất định Cố Tân Tân sẽ không ngồi xuống cạnh Cận Ngụ Đình, cô thật sự rất bài xích. Thêm nữa đối diện có Thương Lục và Cận Hàn Thanh, càng khiến cho cô toàn thân khó chịu.
Những lúc Cận Hàn Thanh không bị kích thích đều đối xử với Thương Lục tốt không có chỗ chê, tôm bỏ vào trong bát Thương Lục cũng đều được bóc vỏ sạch sẽ.
Khuôn mặt Thương Kỳ không chắc chắn lắm nhìn Thương Lục, ăn cũng không được nhiều, thi thoảng còn nhìn về phía cô ấy.
Nhìn Thương Lục như vậy thật sự giống như là sắp bình phục rồi, dáng vẻ yên lặng hiện tại cũng giống y hệt với trước kia.
Trước mặt Cố Tân Tân có một đĩa cá hấp, cô ta nhìn thấy có một đôi đũa phóng tới, gắp một khúc đuôi cá.
Thương Lục đặt khúc đuôi cá đặt vào trong bát Cận Hàn Thanh, thần sắc anh ta lập tức phức tạp nhìn về phía cô ấy. "Cho tôi?"
"Không phải anh thích ăn đuôi cá nhất sao?"
Cận Hàn Thanh hấp tấp gật đầu, "Đúng vậy."
"Đuôi cá đó, cho anh."
Cận Hàn Thanh kích động đến mức lời nói ra cũng run rẩy theo. "Ừ."
Khóe mắt Cố Tân Tân liếc về phía Cận Ngụ Đình ở bên cạnh, làm sao cô lại có cảm giác thật vui sướng? Đối với một người mà nói, yêu mà không có được đã đủ dằn vặt rồi, nhưng lại còn phải nhìn người mình thích cùng một người đàn ông khác anh anh tôi tôi. Cảm giác này, có phải giống như cơn đau bị ném vào vạc dầu chiên đi chiên lại nhiều lần không?
Trong lòng Cố Tân Tân vô cùng được an ủi, đâm đi, đâm đi, đâm cho trái tim anh thêm nhiều lỗ thủng hơn nữa đi, khiến cho máu tươi chảy ra lênh láng mới thật sự là đã đời.
Cô có thể làm không chỉ là thờ ơ ngồi đó, mà còn có thể xát thêm muối lên vết thương của anh.
"Anh hai và chị dâu như vậy thật tốt, nếu không có tình cảm sâu sắc thì chị dâu đã không thể nhớ được những sở thích trước đây của anh hai rồi."
Cô nói lời này dĩ nhiên là khiến Cận Hàn Thanh càng thêm vui vẻ, cũng không biết người đàn ông bên cạnh này có đau lòng không? Có xoắn xuýt không?
Tần Chi Song nhìn thấy cảnh này thì cũng cực kỳ hài lòng, "Dĩ nhiên rồi, Thương Lục hiện tại đã bình thường, sau này cũng nhất định sẽ hoàn toàn khỏe lại."
"Vậy mà trước đây em còn hiểu lầm chứ, xem ra là em nhìn nhầm rồi," Cố Tân Tân cười tươi rói, một dáng vẻ hết sức chân thành, "Anh hai, vừa nhìn là biết trong lòng chị dâu chỉ có anh, đâu có chứa dù chỉ là nửa phần ai khác chứ." Cận Hàn Thanh cảm thấy miệng lưỡi Cố Tân Tân hôm nay như được phủ mật, mỗi một câu nói đều có thể khiến anh ta lâng lâng.
Cô len lén liếc nhìn Cận Ngụ Đình, mà vẻ mặt của anh hết sức tự nhiên, cầm đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Cố Tân Tân biết là anh chỉ đang ngụy trang, mạnh mẽ giả bộ trấn tĩnh, giờ phút này anh có bao nhiêu giày vò cô hiểu rõ nhất. Có bao giờ nhìn thấy Thương Lục mà cô không như vậy đâu?
"Tân Tân, lời hứa còn nợ em lần trước vẫn chưa thực hiện, chừng nào nghĩ ra muốn mở lại hoạt động ký tặng sách thì nói anh biết, anh sẽ sắp xếp cho em."
Cố Tân Tân miễn cưỡng làm bộ vui vẻ, "Được."
Cô không có mục đích gắp loạn thức ăn trên bàn, mãi đến khi trong bát chất thành một ngọn núi nhỏ thì bật thốt lên. "Anh hai, có thể nhìn thấy anh với chị dâu tốt như vậy thì dù em có làm gì cũng đáng giá, a. . . . . ."
Cố Tân Tân bỗng nhiên la lên một cái, ánh mắt của mọi người trên bàn dồn dập hướng về phía cô. Cố Tân Tân cúi xuống xoa xoa chân mình, sau đó tầm mắt hướng về phía người đàn ông bên cạnh, "Sao anh lại đá em?"
Cận Ngụ Đình nhận ra ánh mắt của mọi người trong giây phút thẳng tắp bắn về phía anh, anh hơi không hiểu, nói với Cố Tân Tân. "Tôi không đá em."
Cô không tranh luận với anh nữa, oan ức ngồi thẳng lại, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều nhận định là Cận Ngụ Đình đá Cố Tân Tân, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là anh vẫn chưa chết tâm, nên khi nghe được Cận Hàn Thanh và Thương Lục vợ chồng ân ái thì không chịu được?
Cận Hàn Thanh tiếp tục gắp thức ăn cho Thương Lục, Tần Chi Song nhìn bộ dạng của Thương Lục, càng ngày càng cảm thấy Thương Lục rất có khả năng tốt lên. Bà vui mừng không khép lại được miệng, xem ra là thuốc trị liệu gần đây rất có tác dụng.
"Chờ Thương Lục khỏi hẳn thì gia đình chúng ta cùng nhau đi du lịch đi, chơi cho thật vui vẻ."
Cố Tân Tân cười cười nhìn Thương Lục đối diện. "Chờ chị dâu khỏe lại nhất định con sẽ thường xuyên tìm chị ấy chơi, sau đó rủ chị ấy đi dạo phố, xem phim, nói cho chị ấy biết con là ai. . . . . ."
Cô nói xong lời cuối cùng kia lại a lên một tiếng, Cố Tân Tân nhịn đau, nhưng nửa câu nói sau cũng vì thế mà dừng lại.
Lần này không cần cô nói thì mọi người cũng đều biết được là chuyện gì xảy ra.
Cận Ngụ Đình cau mày, thật sự là anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý trở thành tiêu điểm bị mọi người chú ý đến như thế này. Tần Chi Song làm mặt lạnh, lần này Cận Ngụ Đình thật sự là không thể chấp nhận được. Cố Tân Tân cũng thật là quá đáng thương, ở trên bàn ăn muốn nói mấy câu cũng không được nữa.
Tần Chi Song liếc nhìn Cận Ngụ Đình, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Vì sao anh lại không cho Cố Tân Tân nói chuyện? Không lẽ là đối với chuyện của Thương Lục vẫn chưa chịu chết tâm sao?
Chân của Cận Ngụ Đình đột nhiên bị đá mạnh, đau ứa nước mắt. Anh giương mắt nhìn về phía Tần Chi Song, lúc này bà cũng đã thu lại chân, trong mắt lộ ra ý tứ cảnh cáo.
Anh thật sự là không hề động tới dù chỉ là một cọng lông chân của Cố Tân Tân, đang yên đang lành anh tự nhiên đi đá cô làm cái gì cơ chứ?
Bà vậy mà lại có thể quả quyết như vậy.
Ăn xong cơm trưa, mấy người đang ngồi trên ghế sa lông, Thương Lục đứng trước một bức tranh nhìn đến xuất thần.
Cận Hàn Thanh ra ngoài nhận điện thoại, Thương Kỳ đến bên cạnh Thương Lục, thân mật kéo tay cô ấy. "Chị."
Thương Lục không hề đáp lại, tầm mắt vẫn cố định trên bức tranh đó.
"Chị, hôm nay em thấy chị như vậy thật sự rất mừng, thật sự mong chờ ngày chị hoàn toàn khỏe lại."
Thương Lục tiếp tục trầm mặc, Thương Kỳ theo tầm mắt của cô ấy nhìn tới, liếc hình ảnh trên bức tranh.
"Chị, chị còn nhớ bức tranh này sao? Là chị vẽ đó."
Thương Lục dĩ nhiên là không nhớ gì cả, cô ấy lắc đầu một cái, trong miệng thốt lên. "Đẹp."
Thương Kỳ thấy cô ấy vẫn rất mơ hồ thì lo lắng trong lòng mới dần vơi đi.
Sau bữa cơm trưa, Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình một trước một sau đi về, người đàn ông tăng nhanh bước chân đuổi theo. "Lúc ăn cơm tôi đá em sao?"
"Đúng vậy." Cố Tân Tân hơi nhấc cằm, sắc mặt không có một chút nào là không tự nhiên, thật khiến cho anh trong giây phút cũng phải nghi ngờ mình thật sự đã làm như vậy.
"Sao tôi không biết mình lại có thêm một chân nữa vậy? Hơn nữa còn có thể khiến tôi không hề nhận thức gì mà đá em?"
"Tôi nói đá thì chính là đá." Cố Tân Tân dừng lại trước mặt Cận Ngụ Đình. "Cái quan trọng nhất là mọi người tin lời tôi nói."
"Em đừng quá đắc ý, cẩn thận cuối cùng lại thành tự nâng đá đập vào chân mình."
"Nếu như thật sự có lúc đó tôi cũng nhất định sẽ không quên kéo anh theo."
Trở lại tòa nhà Tây, Cố Tân Tân đang chuẩn bị lên lầu,Cận Ngụ Đình lên tiếng gọi cô lại. "Chiều nay em định làm gì?"
Cố Tân Tân đứng lại ở đầu cầu thang, cũng không quay đầu, "Chơi."
"Em có biết khiêu vũ không?"
"Gì cơ?" Cô quay đầu lại nhìn Cận Ngụ Đình.
"Đi mấy buổi tiệc rượu ít nhiều em cũng phải biết một chút, tôi dạy cho em."
Cố Tân Tân cũng không cần, cô chẳng có chút hứng thú nào với cái này. "Chiều này tôi phải ra ngoài."
Cô vốn là hẹn Lý Dĩnh Thư đi xem phim, thế nhưng những thể loại cô thích thích thì Lý Dĩnh Thư đều không tiêu hóa được. Cố Tân Tân thay quần áo, lúc xuống lầu lại thấy Cận Ngụ Đình vẫn còn ngồi đó. "Hôm nay anh rảnh rỗi đến vậy sao?"
Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, anh sẽ không nói cho cô là anh đã dồn hết tâm trí xử lý chuyện công ty nhanh chóng để về với cô đâu.
Anh nhìn cô đánh một lớp trang điểm, giống như thật sự là muốn ra ngoài.
Cận Ngụ Đình cau mày đứng lên, "Đi đâu?"
"Xem phim nha."
"Phim lúc nào cũng có thể xem được, Cố Tân Tân, nếu như em không chịu học nhảy sau này mất mặt cũng là em mất mặt."
Cố Tân Tân không thèm chấp đến lời của anh, tiếp tục đi về phía cửa, "Mất mặt thì mất mặt, hai mươi năm đầu cuộc đời của tôi đều không biết cũng đâu có thấy mất mặt ở chỗ nào, mà nếu mất mặt thì cũng là làm mất mặt anh mới phải."
Cô mở cửa ra, không quay đầu lại một cái mà đi thẳng ra ngoài.
Cố Tân Tân cảm thấy cứ ung dung thoải mái như bây giờ lại tốt cực kỳ, nếu trong lòng anh đã không có cô thì cô cần gì phải hao tổn tâm tư đi lấy lòng anh?
Lúc vào trong rạp chiếu phim thì bộ phim cô đặt vé đã bắt đầu rồi, Cố Tân Tân cuống quýt tìm chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Cô rất nhanh bị bộ phim thu hút, trong phòng cũng không có nhiều người, hơn nữa hầu hết là trẻ con.
Thi thoảng vẫn có người đi vào, nương theo tiếng nói chuyện ồn ào của đám trẻ con, Cố Tân Tân nhìn thấy có một bóng đen đi qua mình, cô theo bản năng thu tay về.
Đối phương tìm được chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống ghế cạnh cô.
Mũi Cố Tân Tân ngửi được mùi nước hoa này có chút quen thuộc, nhàn nhạt quanh quẩn bên người. Nhưng cô đang chăm chú xem nên cũng không quay đầu sang nhìn.
Cận Ngụ Đình ngẩng đầu nhìn bộ phim trên màn hình, lại có thể là phim hoạt hình.
Cố Tân Tân từ nhỏ đã thích xem hoạt hình, đến tận bây giờ mới đợi được bộ phim hoạt hình này ra rạp. Nhưng không ít người lớn nhìn trailer lầm tưởng cho là đây là bộ phim hoạt hình cho trẻ nhỏ, bởi vừa rồi cô nhìn quanh thì hơn nửa đều là trẻ nhỏ.
Cô cũng không quan tâm người ngồi bên cạnh là ai, trong lúc cô tập trung tinh thần xem lại không ngờ được người bên cạnh đang đến gần.
Người đàn ông kề sát môi bên tai Cố Tân Tân, chùm hơi thở nóng rực tản ra bên tai cô, "Đẹp mặt không?"
Cô giật mình, căn bản không nhận ra tiếng của Cận Ngụ Đình. Những người trong lúc căng thẳng hay kinh hãi quá độ thì thường trong đầu sẽ trống rỗng. Cố Tân Tân chỉ biết là có người tiến đến, thần kinh toàn thân cô kéo căng, trong lòng xẹt qua hàng loạt những hình ảnh khủng bố.
Bốn phía tối om như vậy, lại có kẻ đột ngột đến gần, Cố Tân Tân dĩ nhiên không thể thấy là bình thường cho được.
Cô khẩn trương nắm chặt hai bàn tay thành quyền, người né sang một bên, miệng cũng không kiềm chế được mà hét lên. "Á! Sắc lang!"
***
Bát Bát: Từ chương 85 sẽ chỉnh lại lịch post là 8h sáng hàng ngày nhé mọi người. Bắt đầu áp dụng từ ngày mai, thứ ba ngày 12/06/2018.
Bình luận facebook