Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân nhìn thứ chất lỏng trong suốt trong bát bởi vì cánh tay run rẩy của ông ta mà rượu bên trong cũng bị tràn ra một ít.
Ông ta nhắm mắt, định một hơi uống cạn, nhưng bát trong tay có tới nửa lít rượu, nếu hôm nay ông ta thật sự uống vào thì chỉ sợ mạng cũng không còn để về.
Cận Ngụ Đình cầm đũa lên gắp thức ăn cho Cố Tân Tân, sau đó lại đặt xuống.
Người đàn ông bưng bát lên, uống hai ngụm, vừa rồi vì không chưa kịp ăn gì lót bụng nên rất nhanh dạ dày đã bùng lên cảm giác bị thiêu cháy bỏng rát.
"Cửu gia, tôi biết mục đích của ngài khi tới đây, ngài yên tâm, sau này hễ nhìn thấy lão Cố tôi nhất định sẽ đi đường vòng, không bao giờ dám chọc giận ông ấy. Tôi bảo đảm." Hai tay người đàn ông trung niên siết chặt bát, ánh mắt cầu cứu hướng về mấy người lãnh đạo cấp trên, muốn bọn họ nói giúp vài câu. Những người này bình thường trên bàn hung hăng vênh váo, nhưng ngày hôm nay lại như trái cà héo, từng người từng người cúi đầu giảm thấp sự tồn tại của mình nhất có thể, chỉ sợ ngọn lửa này của Cận Ngụ Đình sẽ lan lên trên người mình,
"Tôi lấy lời cam đoan của ông làm gì? Thứ tôi ghét nhất trên đời này chính là lời nói suông." Cận Ngụ Đình liếc Khổng Thành một cái. "Còn đứng ngây ra đó?"
Khổng Thành nghe lệnh, một tay đẩy bát trong tay người đàn ông trung niên, một tay kia cầm lấy cổ tay ông ta, ép miệng bát đến bên môi ông ta.
Ông ta bị ép há miệng, nhưng bởi vì không nuốt kịp mà có làm cho rượu văng tung tóe trên mặt bàn.
Cố Tân Tân nhìn một cảnh đó cũng mất hết cả khẩu vị, đặt đũa trong tay xuống.
Người đàn ông trung niên ho dữ dội, còn liên tục nôn khan. Khổng Thành mở tiếp một bình Bạch Cửu khác, rất nhanh lại đổ đầy bát.
"Không được rồi, tôi thật sự không thể uống nữa. . . . . . ."
"Ở trước mặt Cửu gia chưa có kẻ nào dám nói bốn chữ không thể uống nữa này." Khổng Thành nói xong, sức lực càng lớn hơn.
Những người xung quanh ngồi im không nhúc nhích, tuy là họ cũng lo cho ông ta,nhưng cũng không ai dám mở miệng nói giúp.
Bát rượu đổ vào được một nửa, dạ dày của ông ta bị kích thích đến giới hạn, khom lưng nôn mửa. Bên trong phòng bao lập tức nồng nặc mùi chua loét khiến người ta buồn nôn. Cố Tân Tân nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của ông ta, thật sự cũng sợ sẽ xảy ra chuyện, bèn đặt tay lên cổ tay Cận Ngụ Đình.
"Không thì bỏ qua đi thôi, như vậy cũng gần đủ rồi."
"Lúc này điều em không nên làm nhất chính là mủi lòng." Cận Ngụ Đình lạnh lùng nắm lại tay cô, siết chặt, "Nghĩ lại đau khổ vừa rồi của em mà xem, còn cả khi ba nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết thật vất vả mới có thể nhặt về được một cái mạng. Lần này cũng chỉ là bởi vì ông ấy mạng lớn, em phải hiểu, lúc ở trên bàn rượu bọn họ cũng chưa từng mở ra cho ông ấy một con đường sống."
Cố Tân Tân nhìn người đàn ông trung niên kia trượt khỏi ghế ngồi thụp xuống đất, Khổng Thành như sát thủ mặt lạnh, dứt khoát nhấc cằm ông ta nhét rượu vào.
Đúng vậy, trưa nay không thể nào có chuyện Cố Đông Thăng đột nhiên ngất đi được, chắc chắn trước đó tình trạng của ông ấy cũng đã không tốt, nhưng những kẻ này lại làm như không nhìn thấy mặc kệ sống chết.
Cố Tân Tân xốc lại tinh thần, một lần nữa rút được một bài học từ Cận Ngụ Đình, đối với những kẻ đã làm tổn thương người của bạn, dù là anh ta có chết trước mặt thì cũng nhất định không được rủ lòng thương, trừ phi bạn còn muốn trao cho anh ta cơ hội cắn ngược lại một lần nữa.
Cận Ngụ Đình quét mắt đến mấy người khác trên bàn ăn, "Nhiều món ngon như vậy, lại còn rất nhiều rượu, nhất định phải ăn hết, tuyệt đối không được lãng phí."
Tân Tân nghe được âm thanh nôn mửa nghẹn lại ở cổ của người đàn ông trung niên, cảm giác như mình cũng sắp không nhịn được mà nôn ra.
Cô ấn tay lên ngực, nơi đuôi mắt lại nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng lên chậm rãi đi phía sau mấy người kia. Vẻ mặt của tất cả những người có mặt đều kỳ quái khó hiểu, trái tim đã sớm vọt lên cuống họng, khuôn mặt cũng căng thẳng cực kỳ. Bọn họ không biết bước tiếp theo của Cận Ngụ Đình sẽ là gì, có thể là đến lượt bọn họ lên thớt, cũng có thể là. . . . . .
Rầm!
Tiếng vang chói tai đâm vào trong mãng nhĩ Cố Tân Tân, cô giật mình ngẩng đầu lên, thấy Cận Ngụ Đình đã về lại chỗ ngồi bên cạnh cô. Cố Tân Tân nhìn về phía đối diện, thấy đối phương ngã ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, bàn ăn bị đá lật tung úp trên người, trước ngực còn có mấy đĩa đồ ăn vương vãi.
"Cửu gia, có chuyện gì từ từ rồi nói -------"
Cả cơ thể Cận Ngụ Đình toát ra lạnh lẽo ngồi ở đó, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, một hồi lâu sau bàn tay đang siết chặt mới khẽ buông lỏng.
Anh nắm tay Cố Tân Tân rời đi, xe cứu thương cũng đồng thời đi đến. Lúc Cố Tân Tân đi ra khỏi phòng bao còn quay lại liếc nhìn, chỉ thấy được người đàn ông kia nằm trên đất, ngoại trừ co giật vài cái thì cũng không có động tác khác.
Cả một đường trở về bệnh viện Cố Tân Tân đều duy trì trầm mặc, đến tận khi ánh đèn từ tấm biển hiệu của bệnh viện phát ra ánh sáng làm sáng rực cả một khoảng đập vào mắt thì cô mới định thần lại. "Lát nữa anh cho tôi xuống cổng bệnh viện rồi về trước đi, đêm nay tôi sẽ ở đây."
"Tôi với em ở lại đây trông chừng ba, để mẹ về nghỉ ngơi đi."
Cố Tân Tân hơi lắc đầu. "Không cần, mẹ tôi nhất định là nói gì cũng sẽ không chịu về đâu, tôi với mẹ cũng đủ rồi, anh về nghỉ ngơi đi, mai rồi quay lại."
"Được."
Rất nhanh chiếc xe đã đứng ở trước cổng bệnh viện, Cố Tân Tân đang định đẩy cửa xe đi xuống thì Cận Ngụ Đình lại thấp giọng dặn dò, "Hiện tại người đã không sao rồi, đừng có khóc nữa."
"Ừm." Cố Tân Tân đáp nhẹ, đi xuống.
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bóng lưng cô đến tận khi khuất sau một lối rẽ, một hồi lâu sau vẫn không lên tiếng. Tài xế nhìn sang Khổng Thành, Khổng Thành hơi lắc đầu với ông ấy, hiện tại Cận Ngụ Đình cũng chưa nói phải đi về, bọn họ cũng không dám tự ý làm chủ.
Sau khi cấp cứu may mắn là đến nửa đêm tình trạng của Cố Đông Thăng đã tốt hơn nhiều, chỉ có điều cơn đau trong dạ dày vẫn còn dai dẳng, Lục Uyển Huệ và Cố Tân Tân thay phiên nhau trông chừng, lúc này ai cũng không còn buồn ngủ nữa.
"Tân Tân, tối nay hai đứa đi đâu thế?" Lục Uyển Huệ lau mặt cho Cố Đông Thăng, tò mò hỏi.
"Đi ăn thôi ạ."
"Con đừng có gạt mẹ, ba con còn nằm ở đây thì lấy đâu ra tâm tư mà đi ăn, mà có thật sự là có đi chăng nữa cũng sẽ không đi lâu như thế được."
Cố Tân Tân ngồi xuống, nói thật cho Lục Uyển Huệ biết. "Anh ấy mời những người trong công ty kia một bữa cơm, cho bọn họ một buổi tối đáng nhớ. Con tin là sau này bọn họ cũng sẽ không bao giờ dám kéo ba ra ngoài uống rượu nữa."
"Có thể thấy Ngụ Đình vẫn đối xử với con rất mực quan tâm."
Cố Tân Tân hơi giương mí mắt. "Làm sao mẹ nhìn ra được?"
"Nếu không thì nói vài câu là được rồi, hà cớ gì phải ngồi cùng bàn với bọn họ lãng phí thời gian chứ."
Cố Tân Tân không đáp, có một số việc trong những thời điểm nhất định thì nên tỏ ra cảm kích vô cùng với ân huệ đó, nhưng ân tình thì lại không giống. Đêm nay tất cả những việc Cận Ngụ Đình làm cũng chỉ bởi vì anh là con rể Cố gia, bây giờ có người gây khó dễ khiến cho Cố Đông Thăng phải vào bệnh viện có khác gì đang đánh lên mặt mũi của Cận Ngụ Đình.
Trong phòng bệnh còn thiết kế phòng nghỉ ngơi cho người chăm sóc, bình minh sắp lên, Cố Tân Tân thật sự không bám trụ được nữa, Lục Uyển Huệ thấy vậy thì thúc giục cô đi nghỉ ngơi.
Lúc Cận Ngụ Đình tới Cố Tân Tân vẫn còn đang co rúc trên ghế sa lông không nhúc nhích, anh khom lưng muốn đắp lại chiếc chăn bị cô đá rơi, nhưng vừa mới đụng tay tới thì cô đã tỉnh dậy.
Cố Tân Tân mở mắt ra, thấy ngay được Tần Chi Song, cô nhanh chóng ngồi dậy. "Mẹ."
"Đánh thức con sao? Con không cần để ý đến mẹ, cứ ngủ tiếp đi."
"Không đâu ạ, con cũng chưa ngủ mà." Cố Tân Tân ngáp một cái, nhìn thấy trên tay Tần Chi Song xách không ít đồ, "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
"Con còn nói thế à, bên thông gia xảy ra chuyện lớn như vậy mà con cũng không nhớ đến báo cho mẹ một tiếng?" Tần Chi Song đi vào, Lục Uyển Huệ cũng nhìn thấy bà, vội vàng đứng dậy.
"Đây là cháo sáng nay mẹ dặn dò nhà bếp chuẩn bị từ sớm, Tân Tân, ba con sau lần này phải bồi bổ cơ thể cho thật tốt, chế độ dinh dưỡng cũng phải thật chú ý."
Lục Uyển Huệ cũng hơi ngại ngùng, nói mấy lời khách sáo rồi tiến lên giúp Tần Chi Song cầm túi. Cố Tân Tân đứng ở cửa, nhìn thấy trên bàn nhỏ bày đầy đồ ăn, có đủ loại bánh điểm tâm được trình bày đẹp đẽ đủ mọi kiểu dáng, còn có cả cháo, nhìn qua cũng có thể thấy là đã nấu trong thời gian rất dài, độ quánh cũng vừa đủ.
"Cơm trong bệnh viện không thể nào đảm bảo ngon miệng được, sau này ba bữa đều để cho đầu bếp Cận gia chuẩn bị đi."
Lục Uyển Huệ đương nhiên không đồng ý, "Sao có thể phiền phức tới bên ấy như vậy chứ, trưa nay chúng tôi cũng sẽ về rồi, gọi đồ ăn ở bệnh viện thật ra cũng rất tiện lợi."
"Bà thông gia, bà đừng khách khí như vậy chứ, suy nghĩ của bà tôi có thể hiểu được, nhưng lúc này quan trọng nhất là để cho ông thông gia được bồi bổ sức khỏe tốt nhất. Mà so với trong nhà có thêm người hỗ trợ cũng sẽ càng nhanh chóng hồi phục không phải sao? Nếu như bà còn từ chối nữa thì chứng tỏ đã coi tôi là người ngoài rồi."
Trong lòng Cố Tân Tân dâng lên ấm áp, Tần Chi Song đối với cô xưa nay đã luôn như thế, giống như trong mắt bà trước nay chưa từng phân biệt cao thấp giàu hèn, một người phụ nữ có tu dưỡng tốt nhất có lẽ tiêu chuẩn chính là đây đi.
Gần một tuần lễ sau đó Cố Đông Thăng mới được xuất viện về nhà, đơn vị cũng đổi thái độ cực nhanh, lãnh đạo và đồng nghiệp đều đến thăm, còn dặn dò phải chăm sóc sức khỏe bản thân triệt để phục hồi rồi mới phải quay lại.
Cố Tân Tân mặc dù biết cái gì gọi là hư tình giả ý, nhưng ở trong cái xã hội này có hư tình giả ý vẫn sẽ là tốt hơn không có nhiều, sẽ không cần phải quá để tâm đến cái gì nữa.
Cô từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đang gọi điện thoại. Mấy ngày nay anh đều chạy đi chạy về, Cố Tân Tân biết anh bận bịu nên đã nói anh không cần ngày nào cũng phải đến, nhưng anh cũng đâu có nghe lọt tai.
Cố Tân Tân thả nhẹ bước chân đi đến ban công trước mặt, nghe được tiếng người đàn ông như có như không truyền đến.
"Chị, trên đường chú ý an toàn, cần phải sắp xếp cái gì em đều đã sắp xếp xong xuôi cả rồi."
Cố Tân Tân vểnh tai lên nghe, lại nhìn Cận Ngụ Đình đút một tay trong túi quần. "Người của em sắp xếp làm việc rất biết chừng mực, chỉ là về mặt thời gian cần chị xác định cụ thể, cái này chị quyết định đi."
Cận Duệ Ngôn không biết nói câu gì đó, Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình hơi gật nhẹ đầu. "Em hiểu rồi."
Trong lòng cô không hiểu vì sao lại có luôn loại trực giác rằng lời của bọn họ cũng không tốt đẹp gì.
Đoàn gia.
Trong phòng thay đồ, Cận Duệ Ngôn thay xong quần áo đứng trước chiếc gương sát đất, một bộ âu phục đỏ sậm bao lấy cơ thể mảnh mai và chiếc eo thon gọn. Người đàn ông bên cạnh đang mặc quần áo, Cận Duệ Ngôn mở ngăn kéo, ngón tay lướt qua một lượt hàng cà vạt trên đó, cuối cùng nhấc lên một cái.
Cô ấy đứng trước mặt Đoàn Cảnh Nghiêu, tự tay thắt cho anh ta. Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên cái trán láng mịn của cô, "Sao hôm nay lại tử tế thế?"
"Chúng ta không phải vợ chồng sao? Vợ thắt cho chồng một cái cà vạt cũng không được?"
Đoàn Cảnh Nghiêu nắm nhẹ hai vai Cận Duệ Ngôn, "Tôi hận không thể được em mỗi ngày chăm sóc như vậy, thật sự là tôi cầu còn không được."
"Được rồi, tôi phải ra ngoài."
Tầm mắt Đoàn Cảnh Nghiêu rơi xuống đôi môi đỏ hồng của cô ấy, anh ta cúi đầu muốn hôn lên, nhưng Cận Duệ Ngôn lại quay đi, "Anh cũng xuống đi, bữa sáng không thể bỏ được."
Người đàn ông nhìn cô đi ra ngoài, anh ta khẽ cười một tiếng, sau đó cầm áo khoác cũng đi theo xuống lầu.
Thư ký của Cận Duệ Ngôn đang ở trong phòng khách chờ cô ấy, người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, Đoàn Cảnh Nghiêu kéo ghế ra, "Lại đây, ăn một chút đi."
"Không cần," Cận Duệ Ngôn dứt khoát, nâng tay xem đồng hồ. "Tôi ăn trên xe là được, thời gian không còn kịp nữa."
"Vậy cũng không thể không ăn sáng."
"Không sao."
Sắc mặt Đoàn Cảnh Nghiêu có chút không dễ nhìn, người phụ nữ này chính là như vậy, không biết nghe lời gì cả.
Thư ký liếc về phía anh ta một cái, nhẹ giọng nói với Cận Duệ Ngôn. "Chủ nhân của mấy bức thư khủng bố đến giờ còn chưa tìm ra, ngài nhất định phải cẩn thận."
"Tôi còn phải sợ mấy chuyện đó sao?" Cận Duệ Ngôn khinh thường hừ mũi. "Nếu anh ta thật sự có can đảm thì đứng ra đây đối chất với tôi đây này."
Đoàn Cảnh Nghiêu mơ hồ nghe được mấy chữ then chốt, anh ta bước mấy bước dài đi tới. "Thư khủng bố gì cơ?"
"Mấy ngày gần đây phòng làm việc đều nhận được thư khủng bố, còn có kèm theo một bức ảnh máu chảy đầm đìa, nhìn thôi cũng khiến mọi người sợ hãi."
"Sao em không nói gì với tôi?"
Cận Duệ Ngôn không để tâm lắm. "Một năm thì có đến một nửa thời gian là bị đe dọa uy hiếp như vậy, có cái gì hay mà kể?"
"Nhưng lần này càng nghiêm trọng, đối phương gửi kèm theo mấy bức ảnh, có cả Cận thị trưởng lên xe chỗ nào, xuống xe ở đâu, tất cả giống như anh ta đã đều nắm trong lòng bàn tay."
Đoàn Cảnh Nghiêu nghe vậy thì sắc mặt không khỏi nặng nề. "Đã cho người điều tra chưa?"
"Đã điều tra, nhưng vẫn không có tiến triển."
Cận Duệ Ngôn gạt lọn tóc ngắn bên tai về sau, cô ấy cũng không rảnh ở đây lãng phí thời gian. "Đi thôi, nếu thật sự không yên tâm thì cứ từ từ mà điều tra, sớm muộn cũng sẽ ra thôi."
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, xe chờ ở ngay cửa, cửa kính của xe trước và sau còn được đặc chế không có một khe hở. Đoàn Cảnh Nghiêu càng nghĩ càng không đúng, mà lúc anh ta đi ra đến ngoài thì xe Cận Duệ Ngôn cũng đã lái đi.
Anh ta còn lòng dạ nào mà ăn sáng nữa, lên xe của mình, sau đó cũng để tài xế theo sát Cận Duệ Ngôn.
Tuy là thường ngày bọn họ tranh đấu cấu xé lẫn nhau không khoan nhượng, nhưng anh ta quyết không cho phép kẻ nào khác làm tổn thương cô ấy dù mảy may chỉ là một cọng tóc.
Cận Duệ Ngôn nhắm mắt dưỡng thần, thư ký nhìn thấy xe của Đoàn Cảnh Nghiêu đi theo phía sau.
Lúc này vẫn là sáng sớm, Lục Thành chìm trong lớp sương mù dày đặc, trên đường cũng không có nhiều xe cộ đi lại, Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn chằm chằm không chớp mắt chiếc xe ở phía trước.
Có những lúc anh ta làm thế nào cũng không thể hiểu nổi Cận Duệ Ngôn, một người phụ nữ sao lại có thể đem lợi ích lên trên hết như vậy?
Nếu như anh ta ngồi ở vị trí cao, những chuyện cô ấy muốn làm anh ta đều có thể giúp cô ấy làm cho hết, cô ấy cần gì phải tự mình tiến lên, xông vào chiến trường như vậy chứ?
Lúc đi qua ngã tư, xe Cận Duệ Ngôn như bình thường lái qua, Đoàn Cảnh Nghiêu liếc nhìn đèn tín hiệu, tài xế xe của anh ta không kịp đi theo đành phải dừng xe lại.
Đoàn Cảnh Nghiêu không dám lơ là dù chỉ là một giây, mà cũng chính là vào lúc này anh ta nhìn thấy từ con đường bên cạnh có một chiếc xe điên cuồng xông tới, quay xe, sau đó đuổi kịp xe của Cận Duệ Ngôn.
Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn ra tình hình không ổn, lo lắng thúc giục, "Nhanh, đuổi theo."
Tài xế cũng không còn tâm tư để ý đến đèn đỏ nữa, đạp ga đi về phía trước.
Phía trước truyền đến tiếng va chạm, xe của Cận Duệ Ngôn bị ép vào ven đường. Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn thấy người đàn ông trên xe đi xuống, trong tay giống như còn cầm thứ gì đó.
Người kia nhanh chóng xông lên, tay phải hung hăng đập xuống, vung cả cây côn đập lên cửa sổ xe.
Đoàn Cảnh Nghiêu không chờ xe dừng hẳn đã không chút do dự đẩy cửa xe nhảy xuống, nhanh chóng tiến về phía trước, lại nghe được tiếng thét chói tai của Cận Duệ Ngôn từ bên trong truyền ra.
Bởi vì là kính đặc chế nên một cú đó tạm thời không ảnh hưởng đến cửa kính xe, nhưng hiển nhiên là Cận Duệ Ngôn cũng bị dọa sợ.
Đoàn Cảnh Nghiêu bắt lấy vai của tên đàn ông kia, kéo anh ta ra khỏi cửa sổ, đoạt lấy cây côn trong tay anh ta, sau đó vung một nắm đấm tới.
Tên đàn ông kêu rên, ngồi xổm trên mặt đất, Đoàn Cảnh Nghiêu nhấc chân đạp anh ta lăn xuống.
Cận Duệ Ngôn xuống xe, thư ký cũng đi theo xuống. Hai mắt Đoàn Cảnh Nghiêu đỏ rực lửa, liên tục vung côn lên người tên đàn ông kia.
Nếu còn tiếp tục như vậy không thể tránh khỏi chết người. thư ký tiến lên một bước, lại bị Cận Duệ Ngôn kéo tay trở về.
Cùng lúc đó không biết từ đâu ra tràn ra một đám phóng viên, mỗi người đều cầm theo máy quay phim vây xung quanh Đoàn Cảnh Nghiêu.
"Đoàn tiên sinh, sao ngài lại đánh người ngay bên đường vậy?"
"Đoàn tiên sinh, nếu như còn tiếp tục, nhất định anh ta sẽ mất mạng đó."
Trên mặt Đoàn Cảnh Nghiêu dính đầy máu của đối phương, tên đàn ông đó nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trên trán bị đập trúng một côn, máu cũng theo đó mà chảy xuống.
Đoàn Cảnh Nghiêu nắm chặt cây côn trong tay, miệng thở hổn hển, đôi mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm những phóng viên kia.
Bọn họ vây quanh anh ta không chừa một khe hở, nhiều người như vậy đột nhiên xuất hiện nếu như không phải đã có mưu đồ từ trước thì đúng là chuyện không thể nào.
Đoàn Cảnh Nghiêu như ngộ ra cái gì, quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Cận Duệ Ngôn, nhanh chóng thấy được cô ấy đang đứng cách đó không xa, cũng đâu có một chút gì gọi là hoảng hốt lúng túng, trên khuôn mặt đẹp nhìn không ra một chút biến hóa nào cả, mà anh ta còn có thể nhìn thấy khóe miệng cô ấy như đang giương lên.
Đoàn Cảnh Nghiêu rùng mình, cảm giác này thật sự giống như là bị người ta quay lưng dội cho một gáo nước lạnh.
Anh ta không thể tiếp thu sự thực rằng anh ta đã bị Cận Duệ Ngôn tính kế, hơn nữa còn là sử dụng một phương thức tàn nhẫn như thế.
Những phóng viên kia chắc chắn là sẽ không buông tha cho anh ta, bọn họ nhất định còn biết làm sao thêm mắm thêm muối để phóng đại hình ảnh đánh người này lên khiến lòng người phẫn nộ.
Đoàn Cảnh Nghiêu rất hiếm khi mất khống chế, trước giờ luôn biết được làm sao giữ hình tượng cho chính mình. Đừng nói là ở nơi công cộng đánh người, từ nhỏ anh ta đã luôn được dạy dỗ, nếu như muốn được đứng ngày càng cao, thì mỗi lời nói cử chỉ đều phải cận trọng từng li từng tí.
"Đoàn tiên sinh, là vì cớ gì mà ngài lại xuống tay với anh ta tàn nhẫn như vậy?"
"Xin ngài hãy nói gì đó đi. . . . . ."
"Là ân oán cá nhân sao? Một màn đánh người vừa rồi chúng tôi đều đã quay lại được hết rồi."
Đoàn Cảnh Nghiêu nhấc mí mắt, ánh mắt lạnh lẽo như bị ngâm dưới hầm băng quét về phía bọn họ. Nữ phóng viên vừa mở miệng tuy là có chút sợ hại, nhưng những phóng viên này đều là người của Cận Duệ Ngôn, có cô ấy làm chỗ dựa nên bút ghi âm trên tay cũng vì thế mà không kiêng nể phóng tới.
Tài xế chạy tới ngăn trước mặt những người kia. "Không được chụp. . . . . ."
Đã quá muộn rồi, Đoàn Cảnh Nghiêu thả côn trong tay xuống, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trên mặt đất.
Dù là anh ta với Cận Duệ Ngôn tranh đấu kịch liệt, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm tổn thương cô ấy. Mà Cận Duệ Ngôn thì giỏi rồi, ra một chiêu lập tức muốn hủy hoại anh ta.
Nếu như tin tức cố ý đánh người gây thương tích này truyền ra ngoài thì khẳng định là anh ta sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ, hơn nữa vừa rồi trong lúc nóng vội, đầu nóng lên, anh ta ra tay cũng không hề kiểm soát nặng nhẹ.
Tầm mắt Đoàn Cảnh Nghiêu xuyên qua đám người nhìn tới, chiếc xe của Cận Duệ Ngôn đã sơm nghênh ngang rời đi, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
"Đoàn tiên sinh, xin ngài nói gì đi ạ."
"Đoàn tiên sinh, có người nói trước đây ngài và người này từng tiếp xúc với nhau, còn thay ngài làm không ít chuyện không được tốt đẹp, đây là ngài đang tự mình quét sạch chướng ngại vật sao?"
Trong mắt Đoàn Cảnh Nghiêu hiện lên trào phúng, xem ra lần này cô ấy cũng hao phí không ít tâm tư lên người anh ta rồi, đến cả lý do động thủ cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Trên xe, thư ký lo lắng nhìn sang Cận Duệ Ngôn. "Để ngài ấy một mình ở lại thật sự sẽ không sao chứ ạ?"
"Những chuyện vừa xảy ra không lẽ cô còn chưa hiểu?"
Thư ký nghe vậy thì trong phút chốc hiểu rõ. "Ngài làm như vậy không sợ sẽ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn sao?"
"Cái gì ngoài ý muốn?" Cận Duệ Ngôn quay đầu nhìn về phía cô ấy.
"Ví dụ như Đoàn tiên sinh sẽ không theo tới đây, ví như trên đường ngài thật sự gặp chuyện, hoặc là có kẻ muốn nhân cơ hội này gây bất lợi cho ngài."
Cận Duệ Ngôn tựa lưng về phía sau, nhìn ra bên ngoài của sổ. "Chuyện tiểu cửu đã sắp xếp nhất định sẽ không có kẽ hở."
"Nhưng ngài tin chắc là Đoàn tiên sinh sẽ xuất thủ sao?"
Nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng hơi cứng lại, một lúc lâu sau cô ấy mới hơi lắc đầu. "Không có, tôi cũng không hề tin tưởng tuyệt đối. Nhưng kể cả anh ta không ra tay thì tôi cũng chẳng tổn thất gì cả, cùng lắm thì là tay trắng trở về thôi.
"Tôi vừa nhìn dáng vẻ của Đoàn tiên sinh, thật sự là sợ hết hồn mà, trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đó của ngài ấy."
Bàn tay Cận Duệ Ngôn nắm nhẹ, "Tôi cũng không nghĩ tới anh ta sẽ như vậy, quả thật là nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhưng như vậy cũng tốt, mọi hành động của anh ta ngày hôm nay đều nằm trọn trước ống kính, tôi muốn xem xem anh ta có thể trở mình thế nào."
Thư ký nghe được thì không khỏi liếc Cận Duệ Ngôn thêm một cái, trong lòng không kìm được nghĩ, người phụ nữ này cũng quá là máu lạnh rồi.
Lại có thể tính toán đến cả người bên gối, cô ấy không sợ Đoàn Cảnh Nghiêu bị cô ấy hại cho không vươn mình lên một lần nữa được nữa sao?
Cô ấy đương nhiên là không sợ, mà có lẽ thứ Cận Duệ Ngôn muốn nhất chính là như vậy đi?
Đoàn gia dù có tốt như thế nào, sau lưng có hậu duẫn mạnh mẽ đến đâu thì cũng phải nghe lời mới được.
Bên trong nhà ăn của Cố gia, Lục Uyển Huệ bưng cháo và sủi cảo lên bàn.
Cận Ngụ Đình đi đến giúp đỡ, Lục Uyển Huệ không đồng ý, sai Cố Tân Tân cầm bát đũa. "Để cho Ngụ Đình nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại phải đến công ty rồi mà."
"Cũng không phải là tòa nhà Tây không có ai làm bữa sáng, anh lại cứ lượn qua đây làm cái gì?'' Cố Tân Tân đặt bát cháo vào trong tay Cận Ngụ Đình.
"Mẹ làm ăn ngon hơn, hơn nữa tôi cũng muốn đến xem tình trạng sức khỏe của ba thế nào rồi."
"Con rể của mẹ thật là hiếu thảo mà." Lục Uyển Huệ vui vẻ cười tít mắt.
Cố Tân Tân hết muốn nói, mắt thấy Cận Ngụ Đình đang định ngồi xuống đối diện, điện thoại của anh đã vang lên.
Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía ban công, Cố Tân Tân thấy vậy cũng theo bản năng bám phía sau.
Cận Duệ Ngôn bên kia nói với Cận Ngụ Đình, "Mọi chuyện đều thuận lợi, làm khá lắm."
Người đàn ông cười khẽ, "Chuyện sau đó em cũng đã sắp xếp đâu vào đấy cho người ta làm rồi, chị chỉ cần nghĩ cách để tự mình thoát thân là được."
"Cái này chú yên tâm, làm ra chuyện tồi tệ như vậy, chị tuyệt đối sẽ không bao che."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình vẫn cong cong, xoay người liền chạm phải Cố Tân Tân đang không chớp mắt nhìn anh.
***
Bát Bát: Sau khi hoàn bộ Tứ Mạc Hí ta nghĩ sẽ đào thêm một cái hố nữa (bộ này đảm bảo vẫn đầy đủ 1 ngày 1 chương, và cũng không thể hơn nữa vì tác giả cũng chỉ phát 1 ngày 1 chương
)
Chỉ muốn nói là, MỌI NGƯỜI ĐỀ CỬ ĐI, lần này ta sẽ lựa chọn bộ tiếp theo từ mong muốn của độc giả, coi như lời cám ơn đến sự ủng hộ của mọi người với Trảm nam sắc.
Đề cử có thể là 1 tác phẩm cụ thể, hoặc 1 tác giả (ta sẽ xem xét, nếu như tác giả này có tác phẩm mới chưa được dịch thì cũng sẽ thêm vào danh sách đề cử).
Danh sách đề cử sẽ được chốt vào thứ hai ngày 18/06/2018 và tiếp tục mở một cuộc bình chọn sau đó để đưa ra quyết định cuối cùng cho hố tiếp theo. Yêu thương mn
P/s: Đề cử xuống phần bình luận nhé mọi người.
Bổ sung: chỉ đề cử truyện chưa có nhà nào dịch hoặc bộ nào đã bị transor/editor drop từ 6 tháng trở lên nhé mn
Bình luận facebook