• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Trấn Hồn Quan Full (4 Viewers)

  • Chương 17: Giống hệt tình yêu

129141.png
Bình tĩnh lại một lúc, tôi gấp gọn chăn rồi xoay người đi ra ngoài.



Nhưng còn chưa đợi tôi ra ngoài, sương thơm trên người bắt đầu dày đặc, tôi đứng im tại chỗ như bị ai trói chặt, không thể động đậy.



Một lát sau, quần áo trên người bị cởi ra từng lớp từng lớp, thân thể có chút khô nóng, trước mắt cũng hơi mơ hồ: “Anh đừng làm bậy... ưm...”



Tôi vừa mở miệng, cảm giác có người xuất hiện ngay trước mặt, nhìn kỹ lại chẳng thấy gì, nhưng có bàn tay đang sờ soạng khắp thân thể tôi.



Trong lúc tôi đang cuống phát khóc thì nghe thấy tiếng rên của Hương Vụ, ngay sau đó căn phòng vang “âm” một tiếng, hắn hiện rõ chân thân, trên người còn có một làn khói xanh bốc lên. Hắn đè ngực lại, sắc mặt



biến đổi, áo choàng dài rộng thùng thình chặn ngay cửa.



Tôi nhìn xung quanh, rồi nhìn tay hắn, không ngờ tay hắn lại đang bị lửa thiêu đốt dữ dội.



“Anh làm sao đây?” Tôi vội vàng chạy đến, mặc kệ thân thể thảm hại của mình lúc này.



Nhưng hắn gầm lên: “Cút ra!”



Hình như hắn sợ tôi, nhưng lại hất một cái làm tôi va vào tường ngã xuống khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn. Tôi ngẩng đầu nhìn, hắn đã đứng dậy khỏi vách tường, đau đớn nhìn bàn tay bị lửa đốt, rồi đột ngột nhìn



sang tôi, ánh mắt rét lạnh đầy căm phẫn, nghiến chặt răng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Ly Thương...”



Tôi cũng từ dưới đất bò dậy, lúc này mới phát hiện mình đã bị hắn lột sạch quần áo, bất giác đỏ bừng mặt, vội vàng quay đi.



Tôi mặc vội quần áo lên người, quay lại nhìn Hương Vụ, tay Hương Vụ vẫn đang bốc cháy, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, hắn nhìn chằm chằm vào tay mình, lông mày nhíu chặt, có vẻ như đang nghĩ cách dập lửa.



Tôi vội vàng lấy chăn bọc lấy tay hắn, hắn nhìn tôi rồi đẩy tôi ra: “Tránh ra!”



Tôi im lặng một lúc, đây cũng là lỗi của tôi sao, nếu không phải hắn quấy rối tôi thì đã không thành ra thế này.



Muốn phản bác nhưng rồi tôi lại nhìn xuống, cũng không lại gần nữa, mất công bị hắn phất tay áo tát chết.



Thấy tay hắn không sao, tôi mới quan sát kỹ bàn tay hắn.



Hắn giống bị ngâm trong dầu nhựa thông, không khác gì một xác ướp Ai Cập. Mặc dù tay không sao nhưng lại đang nhỏ từng giọt dầu nhựa thông đen.



Không hẳn là giọt, hương thơm cũng tràn ngập khắp căn phòng, so với bình thường thì mùi thơm hôm nay còn nồng nặc hơn.



“Ly Thương!”



Tôi vừa định hỏi phải làm sao giờ thì La Quán Trinh đã gõ cửa, Hương Vụ bèn muốn quay trở vào trong vòng trấn hồn, nhưng khi hắn biến thành một làn sương để đi vào thì một tia sáng bắn ra, thân thể hắn đập



mạnh vào tường, khiến tôi hoảng hốt.



Tôi sững sờ đứng trong phòng, Hương Vụ đã biến mất.



Tôi đang thấy khó hiểu thì La Quán Trinh mở cửa bước vào: “Cô sao vậy?”



La Quán Trinh hỏi, tôi lắc lắc đầu: “Không có gì?



Nhưng La Quán Trinh nhìn tôi, nói: “Cơ thể cô không còn đen nữa rồi?”



“...” Tôi ngẩn ra, lẽ nào Hương Vụ đi rồi?



Tôi nhìn xung quanh một lượt, La Quán Trinh lập tức xoay người đi ra ngoài, tôi còn chưa kịp ra thì thấy Quý Mạt Dương ra rồi.



La Quán Trinh cầm một lá bùa trong tay, quét một cái cho bốc cháy trước mắt tôi. Sau đó kéo tay tôi lại và ném miếng bùa vào tay tôi. Tôi giật mình, tưởng rằng nó sẽ làm hại mình nhưng rốt cuộc tất cả khói từ lá bùa



đều chui hết vào trong vòng trấn hồn.



Sau đó, La Quán Trinh lấy một sợi dây màu đỏ quấn quanh vòng trấn hồn của tôi, nói: “Kể từ bây giờ, cô phải học thuộc câu “lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền” đi. Tôi giao kết ấn cho cô, nhớ kỹ những gì tôi nói với



cô đây. Đợi đến khi cô gặp thứ gì đó, hoặc khi vật chủ của chiếc vòng trấn hồn này tìm cô, hãy nghĩ đến Phật Bồ Tát, Chư Minh Vương, Đế Thích Thiên trong này... họ sẽ giúp cô trấn áp kẻ đó.”



“Liệu tôi học được không?” Tôi hỏi.



“Tôi sẽ giúp cô học, cô nhất định sẽ học được.” Quý Mạt Dương ở bên cạnh nói với tôi, nói như kiểu tôi thông minh hơn anh ta vậy. Tôi gật đầu, tạm tin tưởng anh ta.



Sau đó, La Quán Trinh dạy cho tôi toàn bộ “lâm binh đầu giả giai liệt trận tại tiền”. Tôi đã dành hơn một tiếng đồng hồ để thuộc lòng chúng.



“Được rồi, bây giờ tôi đi lập đàn làm phép gọi quỷ nhỏ tới. Cô đứng sang một bên đi, phải đưa quỷ nhỏ đi trước, sau đó đến trường tìm Tô Man, nếu cô ta đã lấy thứ đồ không sạch, vậy thì phải trả về.”



La Quán Trinh làm việc thật nhanh gọn dứt khoát, còn tôi thì chỉ đứng đó.



Nhưng tôi luôn quay đầu nhìn căn phòng mình ở, vẫn cứ cảm thấy Hương Vụ ở trong đó không ổn lắm.



Lúc La Quán Trinh làm phép, tôi nhìn thấy một cậu bé mặc áo xanh bước từ trong sân ra, đến trước mặt nhìn tôi cười hi hi.



La Quán Trinh đặt thanh kiếm tiền đồng trong tay xuống, cầm chiếc chuông bạc đã bày sẵn trên bàn lên, chuông vừa rung, đứa trẻ liền ôm đầu la hét. La Quán Trinh nghiêm nghị nói: “Ngươi từ đầu đến? Không chịu



đi đầu thai mà đến đây hại người?”



“Hu hu hu..” Thằng bé khóc vang lên, tôi thấy hơi không đành lòng.



Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen từ ngoài sân lao vào, đập đầu vào trên đàn làm phép, từ người anh ta bốc lên một làn khói, hết thảm thiết rồi không thấy đâu nữa.



Còn đứa trẻ đưa mắt nhìn, khóc rồi bỏ đi.



La Quán Trinh sững người, đưa tay lên tính toán, hốt hoảng kêu lên: “Tiêu rồi!”



“Chuyện gì thế?”



Quý Mạt Dương hỏi, La Quán Trinh nhìn tôi: “Cô đã cho cái gì vào thế hả?”



“Tôi không có!” Tôi không nhớ mình đã bỏ cái gì vào.



“Cô không có, vậy vừa rồi con quỷ nam kia là sao?” Sắc mặt La Quán Trinh càng lúc càng xấu. Bình thường Quý Mạt Dương bảo vệ tôi, nhưng lúc này lại không nói gì.



Tôi nghĩ kỹ lại: “Tôi nằm mơ thấy có người gõ cửa nên ra xem, một người đàn ông khoảng 30 tuổi hỏi tôi có thấy một đứa trẻ không, còn nói đứa trẻ ấy đã chạy vào sân, xin phép tôi cho vào sân tìm. Tôi đồng ý rồi,



nhưng sau đó thì tỉnh giấc.”



La Quán Trinh nhìn Quý Mạt Dương: “Phiền phức thật. Nghĩa trang phía sau trường học là nghĩa trang của thôn làng bỏ hoang mười mấy năm trước. Nghe nói toàn bộ dân trong làng đều chết hết rồi, không có ai sống



sót. Oán khí vốn dĩ đã rất nặng rồi. Sư phụ tôi từng đi tới đó, lúc đó là đi chung với sự bá của tôi, nhưng bây giờ hai người ngao du bên ngoài chẳng biết đã đi đâu, gây phiền phức thế này chưa nói, giờ một con quỷ bị



chết, e là khó ăn khó nói rồi. Cô hồn dã quỳ dễ đối phó, nhưng nếu kết bè kết phái như âm binh thì không dây vào được!”



Nghe La Quán Trinh nói mà tôi thấy lạnh cả sống lưng, xem ra rắc rối thật rồi.



La Quán Trinh liếc nhìn tôi, tôi biết cô ấy không có ác ý, nhưng Quý Mạt Dương lại không đồng ý.



“Cô ấy không hiểu, cô nhìn cô ấy làm gì?”



La Quán Trinh nhìn sang Quý Mạt Dương: “Anh chỉ biết bảo vệ cô ấy, nếu tôi mà muốn trút giận lên cô ấy thì đã không nói mấy chuyện này rồi.”



“Ý cô là gì?” Quý Mạt Dương mất hứng rồi.



“Hai người đừng ầm ĩ nữa, để tôi đi, tôi đã nói với bọn họ.” Tôi nói ra suy nghĩ của mình, Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đột nhiên đều nhìn về phía tôi, làm tôi giật mình.



Cả hai đồng thanh hô: “Không được!”



Tôi ngây người, không ngờ họ ăn ý thể.



“Để tôi nghĩ xem.”



La Quán Trinh nhìn Quý Mạt Dương, Quý Mạt Dương chau mày, mặt mày rất nặng nề.



La Quán Trinh lại nói: “Tôi sẽ đi tìm người, nhưng mà khó tránh khỏi hai người ở lại sẽ xảy ra chuyện, hai người đi trước đi, đợi tôi xử lý xong xuôi rồi gọi điện thoại, lúc đó hai người hãy quay lại đây.”



“Một mình cô có ổn không?” Quý Mạt Dương lo lắng hỏi.



Tôi chợt cảm thấy họ như kẻ xướng người họa vậy,rất giống một đôi yêu nhau.



“Yên tâm, những chuyện như thế này tôi gặp nhiều rồi.” La Quán Trinh kiên định, Quý Mạt Dương cũng ác thật, vậy mà anh ta cũng đồng ý.



“Thể chúng tôi đi trước đây.” Quý Mạt Dương nói, quay sang tôi: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.”



Quý Mạt Dương nói dứt khoát, nhưng tôi thấy ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ khinh bỉ.



“Họa tôi gây ra tự tôi gánh, không cần hai người gánh hộ tôi!”



Tôi nhìn La Quán Trinh: “Câu “lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền” mà tối qua cô dạy tôi, tôi đã dùng rồi, thứ trong vòng trấn hồn có muốn quay lại cũng không được đâu.”



La Quán Trinh tưởng thật, hỏi: “Thế hắn ta ở đâu?”



“Tôi không biết, nhưng quả thật là hẳn không thể quay lại được nữa.” Tôi giải thích như vậy, thực ra cũng có chút chột dạ, vì tôi vừa phát giác ra chu kỳ kinh nguyệt của mình đến rồi.



Mà bàn tay đó của Hương Vụ quá nửa là bị máu kinh làm bị thương khi đang quấy rối tôi.



Mặc dù tôi không phải trung nhân nho sĩ, nhưng nghe nhiều người xưa nói rằng máu kinh có thể xua đuổi ma quỷ, mà máu kinh của gái còn trinh lại càng có khả năng này cao hơn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom