Trảm Hồn Sứ nghe thấy động tĩnh phía sau thì vung mạnh cổ tay, Trảm Hồn đao huy về phía đầu của quỷ diện nhân. Hắn dựa vào một khắc rảnh tay này quay đầu lại, suýt nữa thì bị quả cầu lửa khổng lồ kia chiếu lòa mắt, nhất thời không nhìn thấy Triệu Vân Lan đâu cả, dưới tình thế cấp bách liền gọi một tiếng: “Vân Lan!”
Lúc này hắn phân tâm, quỷ diện nhân cũng không hề né tránh mà dùng khuôn mặt để đón Trảm Hồn đao, khi mặt nạ quỷ chạm vào lưỡi đao một cái thì đã xuất hiện một vết nứt nhỏ. Kì quái chính là Trảm Hồn Sứ cầm đao lại dường như có lo ngại gì đó, ngay khi hồi phục tinh thần thì vụt xoay người thu đao, lưỡi đao lướt ngang qua mặt đối phương mà vẫn không phá vỡ mặt nạ, sau đó ép sát người quỷ diện nhân mà vụt qua.
Quỷ diện nhân cười to một tiếng, gào thét xông qua tựa như một luồng khói đen cực lớn, hướng về phía Triệu Vân Lan mà đi, áo choàng dài cuộn lên một cái, cuốn mẩu tàn thuốc được Tam Muội Chân Hỏa châm lên vào trong, đưa lưng về Sơn Hà trùy, đứng trước mặt Triệu Vân Lan, lũ u súc lập tức lùi lại lui về sau lưng Quỷ diện nhân, lần lượt vây quanh Sơn Hà trùy.
Triệu Vân Lan híp mắt đánh giá Quỷ diện nhân, không chút hoang mang mở miệng: “Con gà rừng Tất Phương kia dám nói khoác với ta là Tam Muội Chân Hỏa có thể thiêu cho Tôn hầu tử phải kêu cha gọi mẹ, kết quả thế mà lại không đốt được cái áo choàng rách của ngươi, lai lịch của các hạ cũng thật là lớn.”
Mặt quỷ trên mặt nạ của kẻ kia không chút thay đổi nhìn y: “Ta không muốn thương tổn ngươi, lệnh chủ không nên nhúng tay vào chuyện này vẫn là tốt hơn cả.”
Triệu Vân Lan đút một tay vào túi, bả vai tự nhiên nghiêng nghiêng vẹo vẹo sang một bên, chẳng cần phải mở miệng nói năng đưa đẩy cũng đã rất ra dáng lưu manh từng trải, y không có thành ý mà hừ một tiếng: “Ai nha, làm ta sợ muốn chết.”
Trảm Hồn Sứ bước lại, một tay kéo Triệu Vân Lan ra phía sau, tay kia nắm Trảm Hồn đao vung ngang trước người, động tác che chở này mang thâm ý rất rõ ràng làm cho Triệu Vân Lan không khỏi liếc hắn một cách kì quái.
Từ lúc tên quỷ diện nhân quỷ dị này xuất hiện, Trảm Hồn Sứ có quá nhiều chỗ bất thường.
Thế nhưng lúc này không phải là thời điểm truy cứu vấn đề, Triệu Vân Lan bị Trảm Hồn Sứ ngăn lại thì đưa tay vào túi mò, vừa sờ vừa nói: “Từ ý tứ của ngươi xem ra, Sơn Hà trùy trong truyền thuyết quả nhiên là sợ lửa rồi …… Không, Sơn Hà trùy mang ý ‘Trấn áp’, đem những hồn phách thu vào giam cầm ở bên trong, ta hoài nghi kì thật là nó sợ tất cả những cái gì có thể di chuyển lưu động, bao gồm nước, lửa, có khi còn có thể là gió lớn nữa, chẳng qua là trong nhân gian này cả nước, lửa và gió đều quá yếu nhỉ?”
Đôi mắt to đến dọa người trên mặt nạ của Quỷ diện nhân đảo quanh rồi nhìn thẳng vào mặt Triệu Vân Lan, chậm rãi nói: “Lệnh chủ, quá thông minh là không có lợi, nhiều năm như vậy ta thấy ngươi hoàn toàn không tiếp thu được một chút giáo huấn nào cả.”
Trảm Hồn Sứ lạnh lùng nói: “Ngươi dám động tới một sợi tóc của y, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã bò ra khỏi ‘Nơi đó’.”
Quỷ diện nhân cười to: “Ngươi?”
Trảm Hồn Sứ đợi cho gã cười xong, không nhẹ không nặng mở miệng nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Mặt nạ quỷ của quỷ diện nhân co rút, thân hình bỗng nhiên mở rộng như một con dơi cực lớn bay vào không trung, mở ra đôi cánh khổng lồ, đáp xuống, lại một lần nữa chống lại lưỡi Trảm Hồn đao sắc bén.
Đồng thời, Triệu Vân Lan bỗng nhiên chạy sang một phương hướng khác. U súc trốn dưới mặt đất đồng loạt nổi lên, mỗi con bị y bắn một phát súng hạ gục.
Quỷ diện nhân ánh mắt chợt lóe, liều mạng dùng lưng cứng rắn đỡ một đao của Trảm Hồn Sứ, cái lưng kia trúng một vết đao dài cả mét, máu đen phun lên cũng cao đến một mét có hơn, gã cũng không hề để ý, không hề quan tâm cứ thế mà vọt đi.
Mật độ u súc trên mặt đất càng ngày càng tăng vọt, trực tiếp tăng lên đông như phòng đợi xe lửa về quê ngày tết, Triệu Vân Lan đạp ra một cước trúng ngay chính giữa mặt một con u súc, cũng không biết là chân y có đau không nữa.
U súc bị một cước của Triệu Vân Lan đạp cho ngã ngửa ra sau, y đạp một chân lên vai nó, trường tiên không biết đã ở trong tay từ bao giờ, tay y rung lên, quất về phía mặt quỷ diện nhân.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Trảm Hồn Sứ không dám vạch trần mặt nạ của quỷ diện nhân, Triệu Vân Lan đột nhiên ra tay như vậy cơ hồ đã dọa hắn hoảng sợ, suýt nữa thì hắn đã dùng vỏ đao quấn lấy roi của y theo bản năng rồi.
Cũng may ý chí của hắn vẫn còn đó. Vỏ đao mới nâng lên được mười phân thì đã khắc chế lại được.
Quỷ diện nhân kia không sợ súng nhưng tựa hồ lại có chút e ngại trường tiên của y, trong nháy mắt gã lùi đến bảy tám bước, lùi hẳn ra ngoài phạm vi công kích của nó mới thôi.
Triệu Vân Lan bỗng nhiên im lặng nở nụ cười.
Quỷ diện nhân vừa thấy biểu cảm này của y thì lập tức cảm thấy không thích hợp, gã mạnh quay đầu lại thì đã không còn kịp rồi — chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, một đạo sấm sét đột nhiên đánh xuống giữa không trung tựa như một nhát chém thế như chẻ tre từ chín tầng trời giáng xuống. Toàn bộ u súc vây quanh Sơn Hà trùy đều bị quấn vào luồng chớp điện, chỉ trong chớp mắt bị nướng thành chim sẻ cháy khét lẹt, biến thành một hỏa cầu tự nhiên.
Thiên hỏa ầm ầm vang thành tiếng thiêu đốt toàn bộ Sơn Hà trùy.
Không một ai kịp ngăn cản.
Triệu Vân Lan mở tay ra, một đạo bùa thỉnh Lôi Thần vụn thành tro mịn trong tay y.
Những kẻ đại gian, đại ác, dơ bẩn, tội nặng, tự nhiên có hình phạt thiên lôi giáng xuống chờ bọn chúng. U súc trời sinh dơ bẩn, gọi sấm sét trong trường hợp này quả thật là làm chơi ăn thật.
Triệu Vân Lan giống như ngại mình chọc giận người chưa triệt để, y phủi sạch bụi tro trên tay, nói một câu vô cùng thiếu đánh: “Có tiền lệ cho thấy, đừng có giả ngu, giả ngu là bị sét đánh đấy.”
Y vừa nói dứt lời, chỉ thấy Sơn Hà trùy giống như một khúc sông băng bị hòa tan, chậm rãi nhỏ dần hẹp dần, ngọn lửa do sấm sét đánh ra cháy lên cao hàng trăm mét thẳng lên tận trời hô ứng cùng thiểm điện trên không, ở ngay vị trí Sơn Hà trùy tạo thành một vòng lửa đỏ gió xoáy hừng hực đốt người.
Vô số mặt người mờ mịt chợt lóe lên trong ánh lửa, vụt hiện rồi không thấy tăm hơi, không biết đã bị thiên hỏa này đốt đến nơi nào, từ sâu trong lòng đất truyền đến chấn động như tiếng tim đập, tựa như y thật sự đã kinh động sơn hồn thủy phách.
Quỷ diện nhân vụt xông đến chỗ Triệu Vân Lan, cũng may tâm tư của Trảm Hồn Sứ tựa hồ không hề đặt trên thánh khí bị tổn hại kia, Trảm Hồn đao vung ngang, sống đao cực nặng đè xuống, “choang” một tiếng chặn đứng cây búa lớn quỷ diện nhân đang vươn tới.
Ai ngờ quỷ diện nhân dường như cũng không phải hướng về Triệu Vân Lan, bị Trảm Hồn Sứ cản lại, gã liền thuận thế mà dừng, trên mặt quỷ lộ ra một nụ cười quái dị, nhanh chóng nói bên tai hắn: “Y phá hỏng chuyện của ta, ngươi vui vẻ lắm có phải không? Ta nói cho ngươi hay, trong lòng y đoán được không chỉ có thế đâu, chẳng qua không nói trước mặt ngươi đấy thôi.”
Cổ tay Trảm Hồn Sứ run lên, lưỡi đao chấn động kịch liệt, một đao xé sống một cánh tay của quỷ diện nhân, nhưng mà quỷ diện nhân thật giống như chỉ là bị xé xuống một cánh tay áo mà thôi, không chút quan tâm mang theo cánh tay cụt, lấy tốc độ mắt thường khó có thể nắm bắt tức khắc rút lui hơn mười mét, lũ u súc may mắn sống sót cũng ù té rút theo.
Tay áo dính đầy máu của quỷ diện nhân tung bay trong không trung, sau một tiếng rít gào sắc nhọn, gã lưu lại một câu: “Ngươi tự lo thân cho tốt đi!”
Nhóm người này đi vô ảnh, giống như lúc đến vô tung vậy.
Khuôn mặt Triệu Vân Lan ánh lên sắc lửa, Trảm Hồn Sứ nhìn gò má của y mà khủng hoảng trong lòng, quỷ diện nhân nói thế là ý gì, cái gì gọi là “Y đoán được nhiều hơn y nói” chứ?
Rốt cuộc y đã đoán được cái gì rồi?
Đúng lúc này, Triệu Vân Lan quay đầu nói với Trảm Hồn Sứ: “Cho ta mượn tay áo của đại nhân che ánh sáng một chút với.”
Sương xám quen thuộc tại chỗ cuộn lên, Triệu Vân Lan cúi đầu, thả Uông Chủy ra, lại lấy ra một lá Sưu Thần Phù: “Cô gọi hắn một tiếng, tôi thử xem có thể triệu hồi được hồn phách của Tang Tán ra không.”
Uông Chủy mở to hai mắt.
Triệu Vân Lan thúc giục: “Mau lên, nhân lúc lửa còn chưa cháy hết nào!”
Uông Chủy bay lên không trung, hướng về phía Sơn Hà trùy hô một câu mà Triệu Vân Lan nghe không hiểu, lá bùa trong tay y lập tức vụn nát, tiếp đó hóa thành một luồng gió nhẹ mềm mại cuốn lời nói của Uông Chủy ra ngoài, vọt vào Sơn Hà trùy đang bị thiêu đốt hừng hực, Uông Chủy không thể rời khỏi đoàn sương xám, lại tận hết khả năng né sang một bên.
Trên khuôn mặt thiếu vui thiếu buồn thường niên của thiếu nữ trong khoảnh khắc đó xuất hiện một biểu tình làm cho người ta hiểu được thế nào là “trông mòn con mắt”.
Sơn Hà trùy càng ngày càng nhỏ, lửa cũng ngày một tắt dần, ánh sáng trong ánh mắt Uông Chủy cũng theo đó mà ảm đạm đi, nhưng ngay khi thiên hỏa sắp cháy hết, bóng dáng một người đàn ông bỗng như ẩn như hiện bên trong ngọn lửa, xa nhìn về phía bên này.
Từ biểu tình của Uông Chủy thì có thể biết người kia là ai rồi.
Triệu Vân Lan lấy ra một lá Trấn Hồn lệnh, dùng hai ngón tay bắn “tách” một cái, Trấn Hồn lệnh dựng thẳng giữa không trung, y quay đầu bảo Uông Chủy: “Cô đi nói với hắn xem, nếu nguyện ý thì tự mình tới Trấn Hồn lệnh đi.”
Nhưng quá trình này cơ bản là bị lược bỏ, khi Tang Tán nhìn thấy Uông Chủy thì ngây dại, sau đó chính bản thân hắn cũng không biết mình từng bước ra khỏi thiên hỏa rồi vào Trấn Hồn lệnh như thế nào, thân ảnh hai người đồng thời lóe lên rồi biến mất, cuối cùng Trấn Hồn lệnh tự động nhập vào mặt đồng hồ của Triệu Vân Lan.
Không biết qua bao lâu, lửa lớn dần tắt, chỗ kia giờ chỉ còn lại một cái đài tế đầy ngói vụn gạch vỡ ngổn ngang, Sơn Hà trùy cũng không còn thấy đâu nữa.
Lúc này Triệu Vân Lan mới chậm rãi đi qua lấy chân gẩy gẩy nơi Sơn Hà trùy biến mất, tìm thấy một hòn đá hình bát giác nho nhỏ, cấu tạo trên to dưới nhỏ, y ngồi xổm xuống lôi nó từ dưới đất lên ném cho Trảm Hồn Sứ phía xa: “Thánh khí của ngài đây, bắt.”
Trảm Hồn Sứ đưa tay bắt được, cẩn thận quan sát hòn đá nhỏ không có gì đặc biệt kia, lại đưa nó đến gần nghiêng tai lắng nghe một lát, từ bên trong nghe được tiếng gào khóc mơ hồ, thanh âm rất mỏng manh, cũng không có vẻ thê lương nhưng vẫn như cũ nấn ná trong lòng, chỉ là không còn quá khổ sở nữa.
Giọng nói mang theo chờ mong của Uông Chủy truyền ra từ mặt đồng hồ: “Bọn họ…… Bọn họ đều được giải thoát rồi sao?”
“Không,” Trảm Hồn Sứ nói, “Vẫn còn đó. Sơn Hà chi tinh chỉ sợ là không sợ hỏa thiêu, cái ‘Sợ những thứ lưu động’ mà lệnh chủ vừa nói, đại khái chỉ là hồn phách và lực lượng ở nhân gian bị Sơn hà trùy hút lấy rồi cố định xung quanh nó, bị thiêu cháy chính là chúng, đây mới là chân thân của Sơn Hà trùy.”
Triệu Vân Lan nở nụ cười: “Đúng vậy, ta chỉ thuận miệng nói thôi, ai biết tên kia đỡ không nổi trò lừa đó chứ, ta phát hiện chỉ số thông minh của mấy người mang mặt nạ đều tương đối thấp.”
Trảm Hồn Sứ: “……”
“A,” Triệu Vân Lan còn giấu đầu lòi đuôi bổ sung một câu, “Đương nhiên, ta không phải đang nói đại nhân ngài đâu.”
Trảm Hồn Sứ biết bản thân có nhiều điều giấu diếm làm cho y khó chịu, tên hỗn hào không sợ trời không sợ đất này rõ ràng là đang cố tình chỉ cây dâu mà mắng cây hòe để chế giễu hắn đây mà.
Hắn nhất thời dở khóc dở cười, ngay sau đó lại hiểu được, Triệu Vân Lan chỉ sợ là đã nghe thấy câu cuối cùng mà quỷ diện nhân bỏ lại cho nên bây giờ mới châm biếm vài câu có chừng có mực như vậy, vừa làm cho quan hệ giữa mình với y thoải mái tùy ý hơn một chút, cũng là kín đáo biểu hiện với mình rằng y sẽ không vì hai ba câu của quỷ diện nhân mà đoán mò đoán bậy cái gì.
Trảm Hồn Sứ trong lòng trầm xuống — người nọ cho dù là con người thì vẫn cứ là tinh anh, vẫn cảm giác…… không lừa y nổi bao lâu nữa.
Uông Chủy “A” một tiếng, có chút nôn nóng hỏi: “Vậy làm thế nào thả bọn họ ra được? Làm thế nào cho bọn họ yên nghỉ đây?”
Giọng nói của cô truyền ra từ đồng hồ cuối cùng cũng mang sự chú ý của hai người hấp dẫn về được.
“Đại nhân đã mang Sơn Hà trùy đi rồi thì Tụ Âm trận trên đỉnh núi tất nhiên sẽ bị phá thôi, bọn họ tự nghĩ thông suốt rồi, vui vẻ thì sẽ đi. Hồn phách bị vây ở bên trong không ra đương nhiên là không muốn đi ra, trừ chính họ, ai có thể thực sự vây hãm được họ chứ?” Triệu Vân Lan tạm dừng một chút, có thâm ý nói tiếp, “Chuyện năm đó suy cho cùng chẳng phải là nhân tâm đều có bất bình sao?”
Uông Chủy im lặng không nói.
Triệu Vân Lan lấy di động ra liếc một cái, chỉnh chỉnh giờ đồng hồ: “Đồ ngốc cô chẳng lẽ không phải cũng như thế à?”
Uông Chủy: “…… Tôi có tội.”
Triệu Vân Lan thống khoái nói: “Đúng vậy, trở về viết cho tôi một bản kiểm điểm ba vạn chữ, khấu trừ nửa năm tiền lương, tự xem xét lại nhận thức tư tưởng của mình cho tốt đi đồng chí Uông Chủy, danh ngạch huấn luyện trường Đảng cuối năm cho cô đấy, bao giờ về tôi bảo Chúc Hồng kiếm cho cô một cái thân xác mặc vào rồi lên lớp cho tôi ha.”
Uông Chủy: “……”
Cô trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng mà nói: “Chuyện này từ đầu đến cuối, tôi đều bất lực phải không?”
Triệu Vân Lan đột nhiên cười rộ lên: “Cái đồ ngốc nhà cô, bây giờ mới biết hả?”
Bình luận facebook