Đó là cửa ngách của Đại học Long Thành.
Đại học Long Thành là một ngôi trường danh tiếng có lịch sử lâu đời.
Chính là sắp tới khai giảng, lẽ ra trong trường phải có không ít người, nhưng cũng như các trường đại học khác, Đại học Long Thành đã sớm chuyển trụ sở chính ra ngoại ô, giáo khu cũ trong nội thành chỉ còn lại một phần nhỏ bộ phận hành chính cộng thêm người của mấy viện nghiên cứu chuyên ngành, bởi vậy học sinh không gặp mấy ai, du khách cũng chỉ thấy vài người.
Triệu Vân Lan ôm mèo đen, đứng trước cửa kí túc xá cả nửa ngày trời, tính toán chờ Quách Trường Thành tới.
Bây giờ y mới phát hiện thực tập sinh mà y gặp gỡ vội vãmột lần kia hình như không ngẩng được mặt lên___ Quách Trường Thành đi đường co vai rụt cổ, luôn cúi đầu thật thấp không dám nhìn người, tóc cậu hơi dài, che kín hết cả mắt mũi, hơn nữa thần tình đưa đám, buồn bã ỉu xìu, từ xa nhìn lại giống hệt một cây nấm ngả nghiêng trong gió.
Triệu Vân Lan nheo nheo mắt nhìn cậu đi tới, nói với mèo đen trong lòng:“Ngươi đoán Uông Chủy nói gì với cậu ta, sao ta cảm thấy trên mặt đứa nhóc kia hiện lên nỗi niềm bi thiết như con gái nhà lành bị bức bán thân vậy?”
Mèo đen lười biếng ngáp một cái: “Triệu ma ma, ngươi nói quá lời rồi.”
Quách Trường Thành từng bước từng bước lết đến trước mặt Triệu Vân Lan, rất giống một áp trại phu nhân vừa bị cướp lên trên núi, lí nha lí nhí nói: “…… Để em theo anh đến hiện trường ạ.”
Triệu Vân Lan cố ý hỏi:“Ai khiến cậu đến theo tôi đi hiện trường? Tiền điện thoại của chúng ta có nơi trả, cậu có thể nói to lên một tí không?”
Quách Trường Thành run lên cầm cập:“Uông…… Uông…… Uông……”
Đại Khánh: “Meo meo.”
Triệu Vân Lan bắt đầu mất hứng, nửa đêm hôm trước gặp thoáng qua, y chưa kịp phát hiện ra vị đồng sự mới này đến nói cũng không thành tiếng rõ ràng, vì vậy lời y nói ra mang theo chút hư tình giả ý rất lấy lệ: “Tình huống hiện trường chắc cậu cũng biết đại khái rồi phải không? Đây là kí túc xá nơi nạn nhân ở, cậu theo tôi vào xem đã.”
Triệu Vân Lan nói, đoạn xoay người đi vào ký túc xá, kết quả nửa ngày không nghe thấy tiếng đi theo, vừa quay đầu lại nhìn thấy Quách Trường Thành đang liếc mắt đưa tình với bà dì quản lý kí túc xá diện mạo hung dữ thì không còn biết nói gì nữa.
Y đành phải nén giận rồi nén giận, dằn lại cơn tam bành không cho phát tác, sau đó vẫy vẫy tay y như gọi cún, “Sao lại cứ đứng ngốc ở cửa thế kia hả, tôi nói qua với người ta rồi, không cần báo cáo nữa, vào luôn đi.”
Những lời này còn chưa nói xong, Quách Trường Thành vừa nghe lập tức phản xạ có điều kiện kéo căng người đứng thẳng ở bậc cửa: “Báo…… Báo cáo !” Sau đó, cậu lập tức ý thức được chính mình lại vừa làm chuyện ngốc nghếch, cứ thế biến thành một ổ bánh kẹp mặt đỏ tai hồng đứng ở cửa kí túc xá.
Bốn chữ “Vô cùng ngu ngốc” khái quát hết ấn tượng đầu tiên của Cục trưởng Triệu với thực tập sinh mới đến.
Phòng nữ sinh 202, một phòng kí túc xá tiêu chuẩn hai người.
Mèo đen từ trong lòng Triệu Vân Lan nhảy xuống, tỉ mỉ kiểm tra gầm giường, gầm tủ, cuối cùng nhảy tới trên cửa sổ cúi đầu lần lượt đánh hơi, bỗng nhiên, nó xoay người đi, nặng nề hắt xì một cái.
Quách Trường Thành tuy rằng ngay đêm đầu tiên đã bị dọa hoảng một phen, nhưng lúc này nhìn kĩ một hồi, cậu phát hiện vị thủ trưởng đẹp trai của mình dưới ánh sáng ban ngày vẫn có bóng, lại to gan nghiên cứu thêm một tí, bộ dáng đối phương rõ ràng là vừa bị ca đêm chà đạp qua, khẳng định y thực sự là con người, bấy giờ mới dám thả lỏng một chút, cun cút theo sát phía sau lão đại.
Chỉ thấy Triệu Vân Lan lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, thuần thục rút một điếu ngậm vào châm lên, sau đó đi qua vỗ vỗ mông mèo đen ý bảo nó tránh ra một chút, tiếp theo tới sát cửa sổ, hướng lên trên phà một hơi khói.
Mùi khói thuốc kia cũng không làm người khó chịu, đó là hương bạc hà trộn lẫn vị thảo dược thanh lãnh, cùng với mùi nước hoa như có như không trên người y, làm cho người ta vui vẻ thoải mái___ khó được y đã lôi thôi thành cái dạng này mà vẫn không mất vẻ phong lưu.
Quách Trường Thành nghe Triệu Vân Lan nói: “Nhìn xem.”
Cúi đầu theo lời y, Quách Trường Thành run bắn cả người___cậu thấy trên bệ cửa sổ nguyên bản trống không bây giờ có thêm một dấu ấn…… Là một dấu xương tay người !
Triệu Vân Lan bình tĩnh cúi đầu ngửi ngửi: “Không có mùi gì cả, không phải lão miêu ngươi thì ngửi không ra.”
Mèo đen đã mở miệng: “Không phải nó?”
Quách Trường Thành vụt quay đầu lại, cái gáy kêu đánh khục một cái, cậu ngây ngốc nhìn con mèo biết nói, cảm thấy có một dây thần kinh nào đó vừa tê dại chết lặng.
Triệu Vân Lan ngập trong đám khói mờ ảo, có chút đăm chiêu lắc đầu: “Chỉ sợ không phải, thứ có thể lấy mạng người hẳn là sẽ không có mùi này.”
Y đưa tay mở cửa sổ, ánh mắt vô ý quét qua trên người Quách Trường Thành, thấy sắc mặt cậu thảm đạm, vẻ mặt mê man, rõ ràng là tam quan(1) bị phá vỡ, thần kinh đang thắt nơ con bướm, vì thế liền nhịn không được muốn lăn qua lăn lại cậu một phen, Triệu Vân Lan nói với Quách Trường Thành: “Này nhóc, cậu ra kia xem cho tôi ngoài cửa sổ có cái gì không.”
Quách Trường Thành: “A……”
“A cái gì mà a, thanh niên trai tráng, linh hoạt lên một chút cho tôi, nhanh!”
Quách Trường Thành nuốt nước miếng “ừng ực”, thăm dò nhìn thoáng qua độ cao của tầng hai một cái, đầu gối liền mất hết lực đỡ, nhưng là muốn cậu quay đầu nói với Triệu Vân Lan ba chữ “Em không dám” hiển nhiên còn thử thách lòng can đảm vốn không thể khai thông của cậu hơn.
Cuối cùng, thằng nhóc xui xẻo tiến thoái lưỡng nan đành phải mềm nhũn như ốc sên bò ra ban công cửa sổ, ngồi xổm ở đó nửa ngày không dám đứng lên, liều mạng dùng sức bám chặt lấy song cửa, toàn thân chỉ có mỗi cái cổ dám động đậy.
Cậu đem hết toàn lực xoay xoay cái đầu, run run rẩy rẩy đánh giá bốn phía.
Bỗng nhiên, Quách Trường Thành thấy rõ ảnh ngược hiện lên trên cánh cửa kính đang mở, trong nháy mắt tóc gáy trên người cậu nhất loạt thực hiện động tác nghỉ nghiêm đều tắp, cậu kinh hãi phát hiện, hình bóng chiếu trên cửa kính…… Không chỉ có một mình mình!
Trên tấm gương cửa kính phản chiếu một bộ xương người, nó ghé vào chỗ cậu ngồi theo một phương thức không tưởng, bàn tay xương xẩu thẳng tắp xuyên qua cổ chân cậu, đặt lên dấu tay in trên bệ cửa, đang hướng vào trong phòng nhìn quanh……
Quách Trường Thành cúi mạnh đầu, nhưng chỗ đó không có bất cứ cái gì hết!
Cậu nhất thời không phân biệt được thứ mắt thấy là giả, hay thứ phản chiếu trên kính mới là giả, trong ngực cơ hồ tràn ngập lạnh lẽo, hô hấp cũng trở nên run rẩy.
Sau đó, cậu thấy bộ xương kia quay đầu qua, ánh mắt trên cửa kính vừa vặn đối diện với mình, Quách Trường Thành nhìn rõ, trong hốc mắt trống trơn của cái đầu lâu khô đó, hình như có một người.
Người nọ trùm áo choàng kín mít, toàn thân bao phủ một tầng khói đen, trong tay còn cầm thứ gì đó……
Không đợi cậu thấy rõ người nọ cầm trong tay thứ gì, liền nghe thấy một giọng nam dưới lầu hô lên: ”Này, cậu kia, cậu bám trên tường làm cái gì đấy?”
Thanh âm này đột nhiên vang lên, mạnh mẽ làm kinh động thần kinh đang căng thẳng của Quách Trường Thành, trên cửa sổ lại có một lớp rêu trơn muốn đòi mạng, cậu trượt chân một cái, lập tức bi kịch hưởng ứng lực hút của trái đất.
Triệu Vân Lan nhanh tay lẹ mắt nhào qua, ý đồ đưa tay kéo cậu một phen, ai ngờ người túm không được, lại túm phải một đầu tóc như cái nấm mũ của Quách Trường Thành, cậu lập tức tru lên đánh “Á” một tiếng, Triệu Vân Lan nhất thời run tay, thế là để cậu ngã xuống .
Mèo đen đứng trên cửa sổ, ve vẩy cái đuôi kêu, “meo ~”
“Chết tiệt,” Cục trưởng Triệu nhanh chóng xoay người, hùng hùng hổ hổ chạy xuống dưới lầu, “Thật quá mất mặt mà.”
Cũng may vị phía dưới kia vẫn còn có lương tâm, xuất thủ đỡ lấy Quách Trường Thành, không để cậu trực tiếp cắm đầu xuống đất.
Đó là một người đàn ông dáng người thon dài, giữa mùa hè vẫn mặc áo sơ mi trắng dài tay và quần Tây phẳng phiu chỉnh tề, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính không gọng, trong tay cầm một tập giáo án, thoạt nhìn nhã nhặn sạch sẽ, cả người tỏa ra dày đặc phong độ của người trí thức.
Hắn hỏi Quách Trường Thành: “Cậu không sao chứ, cậu bé? Thật nguy hiểm quá?”
Quách Trường Thành không để ý đến hắn mà vội vàng quay lại nhìn cửa sổ tầng hai kia, chỗ đó vẫn trống rỗng như cũ, cái gì cũng không có.
Phảng phất bộ xương bên cửa sổ cùng với người khoác áo choàng đen trong mắt nó đều chỉ là ảo giác. Quách Trường Thành rốt cục đặt mông ngồi bệt trên mặt đất___Chân nhũn rồi.
“Sái chân rồi sao? Phải chú ý chứ.” Người đàn ông đeo kính hơi cúi xuống, kiên nhẫn nói với cậu,“Hơn nữa trong trường học cấm leo tường, bị bắt được là phạt tiền đấy.”
Quách Trường Thành cúi đầu, cảm giác chính mình hình như trời sinh là một thứ đồ bỏ, trên thế giới này ngoại trừ đi ăn bám, đại khái không còn đường nào mà sống_____ đi làm ngày đầu tiên, cậu đã sắp phát điên rồi.
Triệu Vân Lan vội vàng chạy xuống lầu, túm lấy gáy Quách Trường Thành, giống như xách một con gà mà xốc cậu đứng lên, dựng thẳng trên mặt đất.
Cho dù y còn chưa muốn phá sập hình tượng linh hoạt lịch sự vô hạn quang vinh của mình, nhưng lại thật sự rất muốn tháo giầy nện vô mặt tên thực tập sinh ngốc hết thuốc chữa này vài cái. Thế là đành phải bắt buộc chính mình quay ra hướng khác, nhắm mắt làm ngơ.
“Xin chào,” y vươn tay ra với người đàn ông đeo kính, “Tôi họ Triệu, chúng tôi là cảnh sát, xưng hô với thầy thế nào?”
Trong nháy mắt kia, trên mặt nam nhân mang kính thoáng vụt qua một chút gì đó, giống như là một loại bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng mà lướt qua rất nhanh, làm cho người ta tưởng chỉ là ảo giác. Sau đó, hắn hạ mắt, rất lịch sự hữu lễ bắt tay Triệu Vân Lan: “Tôi họ Thẩm, Thẩm Nguy. Tôi dạy ở trường này. Thật ngại quá, vừa rồi còn tưởng cậu ta là học sinh nghỉ hè lưu lại trường.”
Tay Thẩm Nguy rất lạnh, như nhiệt độ chỉ có ở thi thể mới lấy ra từ trong phòng ướp xác, Triệu Vân Lan chạm vào một cái liền sửng sốt, nhịn không được ngẩng đầu nhìn đối phương một chút, lúc này vừa vặn đối diện với ánh mắt sau cặp kính của Thẩm Nguy.
Tuy rằng Thẩm Nguy nhanh chóng dời mắt đi, nhưng Triệu Vân Lan vẫn cảm giác được, ánh mắt Thẩm Nguy nhìn y tựa hồ có chút kỳ quái…… Không biết nên hình dung như thế nào, tóm lại nhất định không phải là ánh mắt nên có khi nhìn một người xa lạ.
Là người làm cảnh sát, cho dù là loại cảnh sát không mẫu mực cho lắm, nhưng kĩ năng cơ bản vẫn nhất định phải có____bản lĩnh nhận người.
Làm cái nghề này, không nhận được mặt người là chuyện dễ làm hỏng việc nhất, chỉ cần gặp qua một người nào đó, cho dù là thoáng liếc một cái lướt qua, về sau nếu cần y vẫn có thể nhớ lại rõ ràng.
Bởi vậy Triệu Vân Lan xác định, bản thân chưa từng gặp người này.
Đúng lúc này, còn mèo mập như quả bóng kia không biết ăn lộn thuốc gì, lắc lắc lư lư chạy đến, lập tức đi tới bên chân Thẩm Nguy, cẩn thận ngửi ngửi đảo quanh hắn mấy vòng, cuối cùng nhu thuận kêu với hắn một tiếng y như làm nũng.
Mèo đại nhân này bình thường hết ăn lại nằm, lúc nào cũng dùng bộ dáng cao quý lãnh diễm liếc mắt khinh thường mà nhìn xuống nhân loại ngu xuẩn trên địa cầu, còn chưa bao giờ thấy nó…giống một con mèo đến thế.
Triệu Vân Lan sửng sốt, chỉ thấy mèo đen rất là không biết xấu hổ cọ cọ ống quần Thẩm Nguy vô cùng thân mật, thậm chí cuối cùng còn nịnh nọt ngẩng đầu lên, dùng chân trước ngắn cũn với với đầu gối Thẩm Nguy, ý đồ muốn cầu người ta ôm một cái.
Thẩm Nguy xoay người ôm nó lên, mèo đen cũng không ngại tay hắn lạnh, ngược lại mềm nhũn “meo~” một tiếng, thành thành thật thật thu mình thành một quả bóng bự, cuộn tròn lại trong tay hắn, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào ánh mắt sau cặp kính của nam nhân.
Triệu Vân Lan có ảo giác hai người bọn họ đang nghiêm túc đánh giá lẫn nhau.
Một hồi lâu sau, Thẩm Nguy mới lưu luyến không rời đem mèo trả lại vào lòng Triệu Vân Lan, còn xoa xoa đầu nó: “Con mèo này thật có linh tính, nó có tên không?”
“Có chứ, gọi là Đại Khánh.”, Triệu Vân Lan thuận miệng nói, “Tên cúng cơm là Mập Mạp, nickname Mập Mạp chết bầm.”
Mèo đen “ngao” một tiếng, thoát ra khỏi trạng thái thú cưng nhỏ mơ màng, xù lông lên, giơ vuốt ra cào Triệu Vân Lan.
“Ô, còn biết cào người.”, Thẩm Nguy cười cười, nửa đường triệt hạ móng vuốt của mèo đen, đưa tay bắt lấy chân nó, vuốt mèo liền ngoan ngoãn rụt trở về, thành thật để Thẩm Nguy xoa đầu nó.
Thẩm Nguy hỏi: “Sáng sớm nay tôi nghe nói trường học đã xảy ra chuyện, như thế nào, nạn nhân đúng là người trong trường chúng tôi sao?”
Quách Trường Thành theo ánh mắt của thủ trưởng nhà mình kiên trì cầm tới một túi văn kiện, lấy ra ảnh chụp một nữ sinh trong Thẻ sinh viên, run run rẩy rẩy đưa cho Thẩm Nguy, gian nan nói: “Thầy…thầy Thẩm, anh…phiền anh, phiền anh nhìn coi, có ấn tượng với người này không?”
————————
(1) tam quan: gồm có nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan
Bình luận facebook