Trời cuối cùng cũng tối sập xuống.
Sở Thứ Chi hoàn thành công việc, hai tay đút túi đứng trên mái nhà, gió bắc ***g lộng thổi bay loạn tóc hắn, Quách Trường Thành hoài nghi giây tiếp theo hắn sẽ bị gió cuốn đi, Sở Thứ Chi thật sự là rất gầy, quả có chút thiếu dinh dưỡng.
Quách Trường Thành không dám lộn xộn, dưới chân cậu là chu sa đầy đất.
Sở Thứ Chi coi mái nhà là một trương hoàng phù cực lớn, dùng chu sa vẽ một “lá bùa” cực đại, lại lấy đá đen ngăn chặn tám phương. Quách Trường Thành đứng giữa lá bùa này lập tức cảm giác được bầu không khí quanh mình thay đổi, một mùi vị đặc biệt nào đó vẩn lên quyện trong gió đêm thổi về làm cậu cảm thấy bất an.
Chỉ là cảm giác mùi vị kia dính dấp ẩm ướt, không hôi thối, nhưng chính là mùi bùn đất hòa cùng máu tươi, còn hỗn tạp một tia đắng chát như ẩn như hiện.
Quách Trường Thành mờ mịt hít khí: “Sở ca?”
“Đó là mùi của oán linh.” Sở Thứ Chi không quay đầu lại mà cúi xuống nhìn. Trong bóng đêm mịt mùng họ đã bày ra thiên la địa võng, Thẩm Nguy mặc một thân áo khoác sáng màu vô cùng bắt mắt đang đứng chính xác ở vị trí của người thu lưới, Sở Thứ Chi lắc lắc đầu, “Sếp Triệu lần này đây là trêu chọc ai vậy? Họ Thẩm …… Trước nay ta chưa từng nghe thấy có nhân vật tên gọi như vậy.”
Đúng lúc này, Thẩm Nguy tựa hồ ngẩng đầu lên nhìn liếc qua một cái. Trời rất tối, Sở Thứ Chi nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ là ngay sau đó người nọ bỗng biến mất tại chỗ.
Sở Thứ Chi rùng mình: “Đến rồi.”
Quách Trường Thành: “A?”
“A cái gì mà a!” Sở Thứ Chi bước lại, như trước dùng động tác dán cao da trâu, dán một trường hoàng phù lên mặt Quách Trường Thành, “Câm miệng cậu lại! Không cho phép phát ra âm thanh.”
Mùi vị đặc biệt kia càng ngày càng nồng đậm. Ở góc phía Đông Bắc, Lâm Tĩnh mang cái di động đang chụp ảnh tự sướng nhét vào túi, mặt không chút thay đổi mở bình thuốc trong tay, một cỗ hắc khí không sạch sẽ hướng lên cao. Lâm Tĩnh ngẩng đầu, tay chắp kim cương phật ấn, nét mặt trở nên trang trọng, tuy có thêm đội hữu tương trợ nhưng mà hắn không làm theo lời Triệu Vân Lan trực tiếp hạ sát, mà là cúi đầu niệm kinh siêu độ.
Thứ này cũng từng là trời sinh đất dưỡng, lấy vạn vật tinh hoa tụ hợp ba hồn bảy vía, có lẽ ở trên đời không lâu, cũng có lẽ đã trải qua vô số luân hồi tẩy luyện, làm như Triệu Vân Lan giơ tay chém xuống chấp pháp bạo lực như vậy, Lâm Tĩnh có chút không đành lòng.
Nhưng mà kinh văn trầm thấp như đàn gảy tai trâu, cỗ oán khí kia tâm ý không thể bình ổn được. Từ nơi nào đó truyền đến tiếng xé rách như bánh xe kéo trên mặt đường lộn xộn chói tai, ở trên không trung càng dài càng lớn, giãn ra giống một quái vật đang gầm rú tận trời, bầu trời nguyên bản sao dày trăng sáng bỗng chốc âm trầm.
Chính lúc ấy, bóng đêm yên tĩnh đột nhiên bị ba tiếng súng vang lên xé rách, cỗ oán khí nhỏ kia bị chia năm xẻ bảy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tiêu tán trong không khí.
Cửa sổ lầu sáu bị người đẩy ra từ bên trong, Lâm Tĩnh thấy một chút ánh lửa lúc sáng lúc tối, hắn cơ hồ tưởng tượng ra bộ dáng Triệu Vân Lan đang cau mày nhìn xuống mình từ trên cao, sau đó bất mãn lải nhải một câu “Niệm kinh niệm đến choáng váng rồi.”
Trên thế gian chưa bao giờ có chuyện bất cứ thứ gì cũng có thể siêu độ, nếu như vậy thì cũng không có Trấn Hồn Lệnh và Cục Điều Tra Đặc Biệt tồn tại. Ngươi nguyện ý đưa hắn qua nhược thủy tam thiên, nói không chừng người ta không nguyện ý di động lấy một bước đâu.
Một tiếng rống lớn truyền đến xa xa trong tiếng gió, Lâm Tĩnh hai tay tạo thành chữ thập, tụng một câu phật hiệu rồi bật người nhảy tới một cái cây khô không còn lá. Một đoàn hắc khí cực đại như đạn pháo đánh về vị trí hắn vừa mới đứng, nền gạch ngay ngắn lập tức bị đánh nát, đá vụn bắn tung lên đến ba bốn mét cao. Đến cùng với gió dữ là một bóng người cực lớn, đứng lên cao đến bốn năm mét chỉ còn nguyên vẹn nửa thân trên, từ đùi trở xuống lộ ra xương cốt. Máu đặc đen tuyền một đường đi tới một đường chảy xuống, rơi trên mặt đất phát ra âm thanh xèo xèo, đất đá cũng có thể bị đốt cháy.
“Đây thật đúng là thần chặn sát thần phật chắn sát phật mà.” Lâm Tĩnh cười khổ một tiếng, dưới chân cũng không chần chừ, thả người bám vào cửa sổ tầng hai. Hắn tựa như một con nhện lớn, bàn tay trần bám vào kẽ gạch bên ngoài bệnh viện hướng về bệ cửa sổ phía trên lao lên, cứ thế di chuyển nhanh hơn cả thang máy đang hoạt động, bóng đen phía sau theo sát không rời.
Lâm Tĩnh một đường leo đến tầng sáu, gào lên với mèo đen đứng gần cửa sổ: “Đón lấy!”
Đại Khánh giống như một quả cầu thịt đen tuyền nhảy ra ngoài, trong khoảnh khắc sáu cái chuông treo trong góc khuất đồng thời vang lên. Sau một tiếng phụ nữ quát khẽ, một thân mãng xà cự đại bất ngờ khó phòng xông ra từ đó. Con rắn cuộn một vòng, nuốt hắc khí vào miệng.
Hắc ảnh đuổi theo Lâm Tĩnh đâm bên nọ lại xông bên kia, tiếng chuông càng ngày càng gấp, hắc khí trên người oán linh không ngừng bị hút vào miệng mãng xà, cái bóng nửa người kia thu lại càng ngày càng nhỏ.
Rồi sau đó, hắc ảnh kia đột nhiên dừng lại giữa không trung lộ ra rõ ràng bộ dáng một người đàn ông, chính là người mà Quách Trường Thành từng thấy, mái tóc hoa râm, đôi mắt đỏ quạch.
Triệu Vân Lan bỗng dưng dụi tắt tàn thuốc trên bệ cửa sổ: “Chúc Hồng, tránh ra!”
Cùng lúc ấy, sáu cái chuông lắc lư không ngừng bỗng nhiên dừng lại, cùng im lặng.
Mèo đen trực tiếp bổ nhào vào mãng xà. Trong nháy mắt rơi xuống đất, cự mãng lại một lần nữa biến thành hình dạng cô gái, cửa sổ thủy tinh tầng sáu vỡ nát, người đàn ông còn một nửa cơ thể nháy mắt lại trướng to mấy phần.
Triệu Vân Lan xoay người kéo Chúc Hồng đến bên cửa sổ đứng vững, chỉ cách oán linh bên ngoài chừng hai ba mét.
“Trấn Hồn lệnh.” Y không lạnh không nóng mở miệng giống như chỉ làm theo nguyên tắc, “Sau khi chết ngươi không tìm nơi an ổn đầu thai chờ quá niên, chạy đến đầu độc làm cái gì?”
Hai chữ “quá niên” dường như kích thích đến oán linh, nó chợt vươn bàn tay khổng lồ lôi kéo hắc khí khôn cùng dày đặc chụp vào cổ Triệu Vân Lan.
Trấn Hồn Lệnh hóa thành roi tựa như một gốc dây leo sống từ trong tay áo người đàn ông phóng ra cuốn lấy cánh tay kia, một người một quỷ giằng co giữa một đống thủy tinh vỡ.
Chúc Hồng ra sức đẩy Lâm Tĩnh: “Ngươi mù à, còn không đi hỗ trợ đi!”
Lâm Tĩnh vừa bị oán linh đuổi theo diễn một màn Spiderman nghiệp dư, ngón tay bị xát đến sinh đau, còn chưa kịp thở ra một hơi, lúc này lộ ra một cái mặt mướp đắng: “Hỗ trợ? Hỗ…… Hỗ trợ cái gì? Oán linh lớn như vậy, cô cũng quá coi trọng ta rồi, ta có thể làm cái gì được?!”
Chúc Hồng: “Gõ chuông a! [Làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy], ngươi hiểu hay không!”
Cô ồn ào làm màng nhĩ Lâm Tĩnh ong ong vang lên, nhịn không được nói: “Nữ thí chủ, phiền cô bình tĩnh một chút, ta chỉ là tục gia đệ tử, cô có gặp qua tục gia đệ tử nào mỗi ngày gõ chuông không? Lại nói ngã phật từ bi, chỉ quản âm vật, thứ này dù sao cũng từng là người sống, tác dụng của chuông đồng đối với nó rất có hạn. Cô còn không nuốt trôi oán khí của nó lại trông cậy vào cái chuông nát của ta, cô thấy đáng tin sao hả?”
Chúc Hồng: “Ta mặc kệ, mau nghĩ cách cho ta!”
Lâm Tĩnh nhìn thoáng qua Triệu Vân Lan, vạn phần bất đắc dĩ thở dài: “Ngã phật từ bi, sao không cho bộ dạng đệ tử cũng đẹp trai một chút chứ.”
Hắn nói xong, cho tay vào túi lấy ra một cái hũ nhỏ chỉ bằng bàn tay, mở nắp ra. Bên trong bay ra một cỗ mùi dầu, Lâm Tĩnh vô cùng cắt ruột nhìn nhìn bên trong, nâng tay muốn vẩy, Triệu Vân Lan lại giống mọc mắt bên cạnh xua tay chặn hắn lại: “Tiết kiệm dầu đèn của ngươi đi, không cần đến ngươi.”
Đang nói đến đó, oan hồn chợt tránh thoát Trấn Hồn tiên, đầu roi rung rung một cái, giương thẳng lên cao, lại không chút tiếng động rụt về trong tay áo y. Oan hồn rít gào “tê tê” vặn đứt chấn song, hắc khí cự đại tiến vào giống như muốn làm cánh cửa kia nứt vỡ.
Cùng lúc, Triệu Vân Lan lui ra phía sau một bước, hai tay đưa đến trước người, lòng bàn tay hướng về phía trước mở ra năm ngón. Tay phải y cầm đoản đao, vô thanh vô tức cứa vào lòng bàn tay trái, máu tươi đỏ thẫm lập tức chảy vào rãnh nhỏ trên đoản đao, sau đó phảng phất như ngưng kết trong đó, không lưu động nữa.
Trên mặt y đột nhiên lộ ra một nụ cười.
Đại Khánh ở bên cạnh nhìn thấy, lông đều dựng lên thật cao, không kìm được mà tránh xa y một chút, thả người nhảy vào lòng Chúc Hồng. Nụ cười kia quả thực không có một phân một hào nào giống với bộ dạng của Triệu Vân Lan lúc bình thường. Một khoảnh khắc đó, ánh mắt y thăm thẳm đến bất thường, lạnh lẽo đến khó tin, khuôn mặt trong bóng tối của hắc vụ bị sống mũi cao thẳng phủ xuống một tầng bóng mờ, khóe miệng đang cong lên mang đến cảm giác ác độc lạnh lùng không nói nên lời.
Nhất thời thực sự phân không ra y và oan hồn trong hắc vụ kia đâu mới là ác quỷ chân chính.
“Cửu U nghe lệnh,” Thanh âm kia giống như cũng không phải Triệu Vân Lan, trong trầm thấp lại mang theo khàn khàn khó mà miêu tả, nghe vào tai như thể bị một cái cưa cùn cưa qua vậy, “Lấy máu lập thệ, lấy lãnh thiết làm chứng, mượn ngươi ba ngàn âm binh, thiên địa nhân thần, đều có thể sát ___”
Mấy chữ cuối cùng kia cơ hồ là mỗi tiếng mỗi lần gằn giọng, âm trầm và cuồng vọng không nói nên lời, vết máu ngưng tụ trên lưỡi đao biến thành màu đen, vô số khôi giáp trống rỗng từ trong vách tường tái nhợt phía sau y xông ra, cưỡi chiến mã xương trắng, giương binh khí mục nát, núi thét biển gầm ầm ầm lao tới, cương ngạnh đẩy mạnh oan hồn đang muốn chen vào song cửa ra bên ngoài, lại tươi sống chém đứt một bàn tay nó vươn ra.
Triệu Vân Lan lúc này liên tục lùi lại mấy bước, giống như kiệt sức mà thất thểu dựa lưng vào tường, hồn nhiên không để ý ánh mắt rợn gáy sởn da gà của những người xung quang. Y trượt từ trên tường đặt mông ngồi luôn xuống đất, lắc lắc cái tay đang nhỏ máu tong tong, thở hổn hển mà nói: “Ông phắc, bẩn tay áo rồi, không biết có giặt được không nữa?”
Đại Khánh thử thăm dò đến gần một chút, đứng ở nơi cách y không đến nửa mét, thật cẩn thận hỏi: “Vân Lan?”
Triệu Vân Lan nhướng mày: “Ờ?”
Biểu tình này mèo đen tương đối quen thuộc ___ cái biểu tình mà mèo nhìn thấy liền muốn xông lên cào cho hai phát này rất quen thuộc với nó mà, vì thế Đại Khánh không chút do dự vươn móng vuốt đến, tạt cho y một phát rồi gào ầm lên: “Vừa rồi đó là cái chết tiệt gì! Ta không có dạy ngươi thứ tà thuật đó!”
Triệu Vân Lan dương dương tự đắc nói: “Con người thì sẽ học đó, mèo đần.”
Đại Khánh thiếu chút nữa phát điên với y, một bước nhảy lên người y, đạp lên đùi y rồi vắt hai chân đè lên tay y: “Lần trước ngươi lấy trong thư viện ra rốt cuộc là thứ sách quỷ quái gì?!”
Triệu Vân Lan dùng cánh tay không bị thương sờ sờ đầu nó: “[Hồn Thư], yên tâm, chỉ là ta muốn chứng thực một vài chuyện, vô tình nhìn thấy thứ đó nên mới nhất thời nghĩ đến ____ cũng không tính làm cái gì đâu, nhân phẩm của ta ngươi còn không tin sao?”
Mèo đen rít gào: “Ngươi có thứ gọi là nhân phẩm hay sao hả?!”
Triệu Vân Lan bị nó văng cho đầy một mặt mưa xuân.
Bất quá mèo đen vẫn là hầm hừ nhảy từ trên vai Triệu Vân Lan xuống, xem như tiếp nhận cách giải thích này. Nó đại khái vẫn tin Triệu Vân Lan biết đúng mực, chỉ là còn bất mãn nói, “Ngươi muốn để cho cái ảnh chứng minh thư xấu hoắc của mình ngự trên lệnh truy nã của địa phủ, sau đó mỗi người cầm một xấp truyền nhau thì ta cũng chẳng dễ ăn nói gì.”
Lời vừa nói xong, nó liền bị Triệu Vân Lan vươn một bàn tay từ phía sau ra hung hăng ném xuống đất, tên kia hùng hùng hổ hổ nói: “Ảnh chứng minh thư của ông đây cũng vẫn là anh minh thần võ tuấn mỹ bất phàm, con mèo mặt múp như heo ngươi không cần phải ghen tị như thế nhá.”
Sở Thứ Chi từ trên mái nhà gọi điện xuống, cả người lộ ra hưng phấn dị thường: “Vừa rồi cái kia là Âm Binh Trảm sao? Ai làm đấy? Có phải điên rồi không? Mẹ ơi, có suất không vậy?”
Chúc Hồng không thể nhịn được nữa cúp máy mặc kệ hắn.
Lâm Tĩnh kìm nén không được hỏi: “Âm binh trảm? Dùng máu thôi động nó sao?”
“Máu và kim loại đều là chất dẫn.” Triệu Vân Lan trì hoãn một lúc rồi đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, xoay người đi ra ngoài, “Chân chính thôi động nó là ác ý. Ác ý chí hung, ta thấy cũng giống như lấy độc trị độc.”
Chúc Hồng chần chừ một chút, vừa theo sau vừa hỏi: “Trong lòng ngươi cũng có ác ý?”
“Sao? Chẳng lẽ tôi không phải là người?” Triệu Vân Lan cười cười, thản nhiên thừa nhận, “Chẳng những có, còn không ít đâu___ kỳ thật tôi cảm thấy Âm Binh Trảm thực ra không nên bị liệt vào tà thuật, tôi thấy nó hay mà, yoga tâm linh, bài trừ độc tố, một thân thoải mái.”
Chúc Hồng: “……”
Đại Khánh nhảy lên vai Triệu Vân Lan, tát một quyền lên mũi y.
“Đau! Mập mạp chết bầm!”
Oán linh đã bị âm binh bức đến đường cùng. Hắn ta ước chừng mình không chiếm được tiện nghi nữa liền tính đường chạy trốn.
Hai tầng “lưới” có vào không có ra mà Sở Thứ Chi bố trí ở bên ngoài lập tức bị kích phát. Phải nói là kỳ thật bọn họ đều không đoán trước được lệ quỷ có năng lượng lớn như vậy, nếu không phải là Thẩm Nguy đã coi chừng mắt trận, oan hồn bị Triệu Vân Lan bức đến tuyệt cảnh vẫn có thể chạy mất không phải là không có khả năng.
Một đạo sấm sét từ không trung đánh xuống, oan hồn bị thứ gì đó vô hình trói buộc. Âm binh đuổi theo hắn phút chốc cùng biến mất, oan hồn kịch liệt giãy dụa, toàn bộ mặt bằng tòa nhà bệnh viện đều chấn động làm cho mọi người bên ngoài kết giới còn tưởng rằng đang xảy ra động đất.
Sở Thứ Chi chạy từ mái nhà xuống hô lớn: “Con mồi đã dính lưới rồi, nhền nhện đừng để cho nó chạy!”
Thẩm Nguy biến mất hồi lâu bỗng lên tiếng trả lời. Hắn từ nơi trống rỗng xuất hiện sau lưng oan hồn, đưa tay lăng không trảo một cái, oan hồn dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, hắc khí trên người dần dần tán đi lộ ra một người không chân đang thù ghét trừng mắt về phía Thẩm Nguy đang đứng.
Thẩm Nguy bất vi sở động, ngón tay khép lại, oan hồn như một tờ giấy bị người bóp nát, biến mất trong tay hắn.
Truyện đang hot:
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook