Cuối cùng, còn chưa kịp tóm được “Tiên bát mẻ” trên người ba Triệu ra thì Triệu Vân Lan đã phải lui binh trước khí tràng cường đại của ba y rồi___ba của y gặp Thẩm Nguy suy cho cùng là không thoải mái lắm, ông cụ tạm thời không thoải mái thì có thể nhẫn nhịn được, chứ mà không thoải mái lâu dài là cũng không muốn cho người khác sống dễ dàng gì.
Đối với vụ này Triệu Vân Lan thấy mất hết cả mặt mũi, đến tận trên xe y vẫn lải nhải nhắc với Thẩm Nguy: “Người ta lôi kéo đến mấy thứ nhập vào người đều là hồ tiên xinh đẹp, chỉ có ông ấy nhân phẩm chẳng ra cái gì mới ôm vào một lão tiên bát mẻ thôi____Ta nghi ngờ ông cụ kiếp trước không phải là Cái Bang thì cũng là hòa thượng trọc đầu ôm bát mẻ khắp nơi xin cơm ấy.”
Thẩm Nguy: “Không sao, ngươi đừng lo lắng, cả tộc Thần Nông chung quy hướng tới xót thương sinh linh phàm trần, bình thường sẽ không làm chuyện thương tổn phàm nhân đâu. Hơn nữa không phải ngươi đã đặt dấu hiệu lên người ông ấy rồi sao, sau này ta cũng sẽ chú ý giúp ngươi.”
Triệu Vân Lan cười gượng một tiếng: “Ha ha, sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ, còn chưa lấy vào cửa đã khiến cho cha chồng đáng đánh đó làm phiền ngươi như vậy sao được.”
…… Y đại khái là chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, sớm đã quên chuyện Thẩm Nguy nổi giận lúc nãy mất tiêu rồi, lại bắt đầu mở miệng tán nhảm.
Triệu Vân Lan vốn muốn hẹn Thẩm Nguy đi xem phim cơ, tốt xấu gì cũng là lễ tình nhân mà. Ai ngờ được có thể là do trong xe để điều hòa rất ấm, y bất tri bất giác ngủ mất. Trong khoảnh khắc khi ý thức trở nên mơ hồ, Triệu Vân Lan vẫn còn buồn bực, tâm nói dạo gần đây mình có làm cái gì đâu, sao lại dễ mệt mỏi như thế nhỉ?
Có khi là lây bệnh cảm mạo rồi.
Nhưng mà y ngủ cũng không an ổn, những cơn mơ vụn vỡ vẫn từng đợt từng đợt kéo đến, giống như trong sương trắng luôn có một người không ngừng nói với y: “Ngươi gánh không nổi trường cửu, thị phi, thiện ác, cũng nhìn không thấu sinh tử……”
Lặp đi lặp lại đến nỗi Triệu Vân Lan cũng không nhịn được mà nghĩ: Sinh tử, rốt cuộc sinh tử là cái gì?
Âm thanh khảo vấn không dứt càng ngày càng ồn ào, Triệu Vân Lan cũng biết chính mình đang nằm mơ, nhưng sống chết thế nào cũng không tỉnh lại được. Loạn mộng chợt qua chợt lại liên tục không biết đã bao lâu như đẩy y vào một đầm lầy vô biên vô hạn, càng giãy dụa lại càng hít thở không thông.
Cho đến tận khi trên miệng bị người nào đó đẩy đến một cái bát đầy mùi tanh, người nọ không cho y trốn tránh, mạnh mẽ mở miệng y cường ngạnh đổ vào. Triệu Vân Lan theo bản năng không chịu nuốt xuống mà dùng đầu lưỡi đẩy ra bên ngoài, người đó liền ôm lấy đầu y, sau đó phiến môi mềm mại phủ lên đẩy thuốc trở lại.
Triệu Vân Lan cuối cùng cũng giãy dụa hồi tỉnh từ trong giấc mộng, phát hiện không biết mình đã về tới nhà từ lúc nào, đang nằm ở trên giường. Thẩm Nguy buông chén thuốc, rót một ly trà vừa ấm, cúi đầu, áp trán lên trán y, thấp giọng nói: “Nào, uống nước đi, súc miệng một cái.”
Triệu Vân Lan yên lặng nhìn hắn một cái, nhận lấy nước trà, hàng mi đậm dài hơi hạ xuống, trên thái dương còn mang theo mồ hôi lạnh từ trong ác mộng.
Y dốc một hơi cạn chén trà, bấy giờ mới khàn giọng nói với Thẩm Nguy: “Không hiểu sao dạo gần đây lại mệt như vậy.”
Thẩm Nguy dừng một chút mới nói: “Có thể là mới từ trong đại thần mộc đi ra, rất hao tâm tổn sức.”
“À,” Triệu Vân Lan bỗng nhiên nâng nâng mắt nhìn hắn như có thâm ý khác, cố ý kéo dài thanh âm, “Ta còn tưởng rằng……”
Thẩm Nguy cứng đờ sống lưng.
Sau đó nghe thấy tên đần kia dùng giọng nói rất là dặt dẹo sụt sùi bảo: “…Người ta có con của ngươi rồi chớ.”
Thẩm Nguy run tay, tí nữa thì hất đổ hết cả chén thuốc chén trà, cuối cùng tay nào chân đấy chạy mất.
Triệu Vân Lan lấy di động ra xem thời gian thì thấy trong hòm thư có một tin mới, là Uông Chủy gửi tới, Uông Chủy miêu tả rất ngắn gọn vụ án vừa xảy ra: Tại vùng ngoại ô cách Long Thành hơn ba trăm km có một khu tiểu trấn biệt thự chuyên dùng cho an dưỡng, một người chủ nhà trong đó khi đi tập thể dục buổi sáng thì phát hiện một thi thể trong rừng cây ngoài khu nhà. Thi thể sắc mặt xanh tím, biểu tình kinh sợ, trong tay còn siết cổ một con chó đen, cả người cả chó đều đã lạnh.
Cuối cùng, Uông Chủy rất có tinh thần chuyên nghiệp mà nhắc nhở thêm một câu: “Sắp đến mồng bảy đấy.”
Truyền thuyết nói mồng bảy là ngày của Người (1), có thể lợi dụng sơ hở để mượn tuổi thọ.
Dân gian tương truyền là dùng máu chó đen để nối liền âm dương, sau đó lấy máu chó viết ngày sinh tháng đẻ của người mượn thọ và người cho mượn thọ lên một tờ giấy, lại ghi rõ số tuổi bị mượn, cuối cùng lấy hương nến đè lên bốn góc tờ giấy; khói nhang hướng thẳng lên trên nghĩa là Quỷ sai trông coi đã cầm hối lộ, mở một mắt nhắm một mắt, đến đây có thể đốt tờ giấy ghi thông tin kia để người mượn thọ nuốt tro, vậy là thành công.
Thời cổ thường là người già bị bệnh, con hiền cháu thảo chủ động châm hương nến tỏ vẻ nguyện ý cho mượn tuổi thọ; nhưng mà đến bây giờ phong tục đó căn bản đã không còn người biết, hơn phân nửa là có người sợ chết quá, dùng kinh nghiệm nửa mùa làm phép trộm tuổi thọ của người khác thôi.
Trong quá khứ nếu như tự nguyện mượn thọ không thành công, trưởng bối vẫn như cũ thọ mệnh đã tận thì con cháu cũng chỉ cần dâng hương cầu nguyện lại làm thêm một lần cúng bái hành lễ nữa để thu hồi tuổi thọ là xong. Nhưng mà trộm thọ thì không giống vậy. Nếu trộm thành công, đạo sĩ làm phép trộm thọ cho người ta là lấy âm đức để đổi tiền tài. Không thành công, người thực hiện có thể bị phản phệ, lòng tham sống cũng không đủ để cố chủ trả cái tai họa thất đức.
Người chết bên cạnh chó mực trước ngày mồng bảy cũng không hiếm thấy, Cục Điều Tra Đặc Biệt hàng năm đều phải xử lý vài vụ án như vậy, Triệu Vân Lan gửi cho mỗi người trong phòng hình sự một tin nhắn bảo họ tự mình thương lượng xem ai đang rảnh rỗi thì tới nhìn qua một cái xem.
Chưa đánh xong được mấy chữ, hai mí mắt của Triệu Vân Lan đã sắp díp lại một chỗ, sau khi cố chống đỡ để gửi tin đi thì y lấy tốc độ ngất đi để mà ngủ vùi, một con dê cũng chưa kịp đếm.
Khi Chúc Hồng nhận được tin nhắn thì đang ngồi thiền trên mái nhà. Cô kéo cái đuôi rắn thật dài, cố gắng khiến cho ánh trăng không sáng lắm phủ lên cả người mình___Thành phố phương Bắc có một điểm không tốt, vừa đến mùa đông thì chỉ thấy vài ngày trời trong, không phải là sương mù thì là tuyết đổ, khó có cơ hội có một buổi tối sao sáng trăng trong thế này, có thể ngồi thiền một chút.
Chúc Hồng vừa mở mắt, chưa đi xem di động thì đã thấy người đàn ông ngồi đối diện mình, cô ngẩn người: “Tứ thúc?”
Xà tứ thúc xoay người hạ mắt nhìn cô: “Năm đó con độ kiếp không thành, bị thiên lôi gây thương tích, ta phó thác con cho Trấn Hồn lệnh chủ, hi vọng khí tức chí dương chí cương của y che chở con ít nhiều. Bây giờ xem ra y quả nhiên chăm sóc con rất tốt.”
Ông nói xong, vung tay lên. Trên mái nhà trống rỗng gió bắc gào thét biến ra một đình tránh gió nho nhỏ, bên trong còn bày một khay trà lớn, giữa bàn có một cái lò lửa nhỏ đang đun một bình nước, ấm trà con con đã rắc lá trà xong. Xà tứ thúc phất tay với Chúc Hồng: “Lại đây.”
Chúc Hồng biến đuôi rắn thành chân, nhanh chóng nhìn qua tin nhắn của Triệu Vân Lan, sau đó đi qua, có chút chần chờ nói: “Lệnh chủ của bọn con nói bây giờ đang có vụ án……”
“Bọn trộm đạo lấy cắp thọ mệnh không thành, bị phản phệ mà thôi,” Xà tứ thúc nhìn lướt qua, không nâng mí mắt nói, “Lần này ta đến gặp con, chủ yếu là vì có chuyện muốn bàn bạc với con.”
Xà tứ thúc nghiễm nhiên đã là tộc trưởng Xà tộc. Ông có cái mặt ôn hòa nhưng trong lòng lại làm cho người khác không đoán được nông sâu, gặp chuyện gì chưa bao giờ phải tìm ai “bàn bạc” cả. Nói như vậy quá nửa là ông đã quyết định rồi, ngoài miệng khách khí thế mà thôi.
Chúc Hồng không nhịn được mà ngồi thẳng người lên.
Xà tứ thúc rót nước sôi vào trà, thản nhiên mở miệng trong khói nước lượn lờ: “Long Thành không phải nơi để chuyên tâm tu luyện. Con xem, Yêu thị chỉ có một vàitộc nhân cũng đều ngụ ở ngoại thành. Hai mươi năm gần đây việc tu hành của con không có tiến bộ gì, lời này không cần ta nói, trong lòng con cũng có tính toán rồi.”
Chúc Hồng thật cẩn thận nhìn ông một cái, đón chén trà, thử thăm dò hỏi: “Ý của tứ thúc là muốn con chuyển ra sống ở ngoại thành sao?”
Thấy cô cố ý giả ngốc, Xà tứ thúc cũng không đi vòng vèo nữa. Ông nhẹ nhàng cười, trực tiếp chỉ ra: “Ý ta là muốn con rời khỏi Long Thành.”
Chúc Hồng: “Vậy còn Trấn Hồn lệnh……”
“Năm đó ta chỉ phó thác con cho Trấn Hồn lệnh chủ, để đền đáp thì con cho y sai xử, nhưng không hề chịu ước thúc của Trấn Hồn lệnh. Cứ cho là con muốn đi ngay bây giờ cũng không có gì không được.”
Chúc Hồng cắn cắn môi.
“Thế nào, quyến luyến y?” Khi Xà tứ thúc nói chuyện vẫn ân cần ôn hòa, khóe miệng nhếch thành một nụ cười như Bồ Tát được thờ trong chùa miếu, nhưng ánh mắt ông mang khí thế thực sự bức người, “Nếu con còn coi ta là trưởng bối thì nghe ta khuyên một câu, phải lập tức rời khỏi nơi này. Lại nói, nếu như trong lòng y thật sự có con thì tứ thúc cũng chẳng đảm đương vai trò cái gậy (2) làm cho người ghét này làm gì, nhưng lòng y nghĩ cái gì, chẳng lẽ con không biết?”
Chúc Hồng im lặng không nói.
Xà tứ thúc gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Từ nhỏ con đã là đứa trẻ thông minh. Có chút chuyện ta chỉ muốn nói thế thôi, không cần thảo luận nhiều, con tự mình lo liệu đi.”
Ngón tay đang siết lấy chiếc điện thoại của Chúc Hồng co rút lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Thiết bị điện tử đáng thương không chịu nổi cường độ công kích vật lý lớn như vậy, sau một tiếng vang nhỏ, nắp sau bật ra, màn hình vỡ thành mạng nhện, chết tại chỗ.
Xà tứ thúc thản nhiên ngồi ngay ngắn buông mắt uống trà, cũng không thúc giục cô.
Qua không biết bao lâu, Chúc Hồng mới nhẹ nhàng nói: “Con…Con xử lý xong xuôi vụ án này cho y, sau đó tự mình từ biệt y….Có được không?”
Xà tứ thúc biết rõ đạo lý có chừng có mực, nghe vậy lập tức phân rõ phải trái mà gật đầu: “Có đầu có đuôi, vốn nên như vậy.”
Nói xong, ông lại lấy ra một hộp nhỏ trong lòng, sau khi mở ra, bên trong là một viên ngọc sáng rọi bốn phương: “Đây là Thủy Long Châu, mang ở trên người có thể gặp dữ hóa lành, tránh nước tránh lửa, khi con chào từ biệt thay ta chuyển cho Lệnh chủ. Được y chiếu cố bao nhiêu năm qua, tộc ta khắc sâu trong tâm khảm, chút vật nhỏ này thật ra chẳng đánglà gì.”
Chúc Hồng nhận lấy, vừa định nói cảm ơn thì Xà tứ thúc đã chợt lóe bóng người, biến mất.
Ánh trăng còn đó nhưng lòng cô đã rối như tơ vò, cuối cùng không còn tâm tình nào mà ngồi thiền nữa, cúi đầu thu thập hài cốt của điện thoại, rút sim ra, lên xuống mấy cái đã biến mất trong bóng tối.
***
Đêm khuya, Triệu Vân Lan nhận được tin nhắn trả lời của Chúc Hồng: “Tôi với Lâm Tĩnh đi một chuyến, nhớ rõ cấp hai phần tiền tăng ca.”
Thẩm Nguy ngủ rất tỉnh, có đôi khi Triệu Vân Lan thậm chí nghi ngờ không biết hắn có ngủ hay không nữa. Cho nên sau khi hắn vào ở, mỗi ngày vì sợ phiền đến hắn mà y thường đặt điện thoại ở chế độ rung để ngay ở tủ đầu giường bên mình. Hôm nay y ngủ nhanh quá cũng chưa kịp cất máy đi, cứ cầm trong tay mà ngủ.
Di động rung khẽ trong lòng bàn tay trực tiếp làm y thức giấc.
Triệu Vân Lan không xem tin nhắn mà theo bản năng ngừng thở quay đầu sang xem có phải mình đánh thức Thẩm Nguy không, lại phát hiện nửa giường kia trống rỗng. Y đưa tay ra sờ thử thì chăn đã lạnh rồi, không biết người đã đi khỏi bao lâu.
Triệu Vân Lan ngồi dậy, ra sức ấn ấn mắt, bấy giờ mới thấy ánh đèn trong nhà bếp. Y quơ quơ chân dưới đất mấy cái, dép không biết đá đi đâu, cứ thế để luôn chân trần đi vào xem.
Thẩm Nguy đưa lưng về phía y, trên cái bếp bên cạnh đặt một cái nồi be bé đang đun gì đó, mơ hồ có thể ngửi được một mùi dược liệu thanh lương, định nấu cao hay sao mà ninh cái gì cả đêm thế……. Triệu Vân Lan nháy mắt mấy cái, có chút mơ hồ xắn tay áo lên: “Ngươi đang đun cái gì thế? Ta giúp……”
Thẩm Nguy bị y đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, con dao trên tay rơi mạnh trên mặt đất, mũi dao còn dính máu bắn lên cửa tủ đồ trắng tuyết. Triệu Vân Lan đang nói đột nhiên ngừng lại, đồng tử của y co rút, trong nháy mắt cơn buồn ngủ cũng biến mất không còn bóng dáng____Con dao nhọn kia…Vốn là đang đâm vào trên ngực Thẩm Nguy.
Sắc mặt Thẩm Nguy tái nhợt như tờ giấy, trong mấy giây như vậy, căn bếp yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng tơ rơi.
Một lúc sau, Triệu Vân Lan đột nhiên bước nhanh qua bắt lấy bả vai Thẩm Nguy, hung hăng xé mở áo hắn. Vết dao trên khuôn ngực tái trắng đã không chữa mà lành, nhưng mà vạt áo không tránh được dây vài vết máu. Triệu Vân Lan cảm giác con dao kia như thể vừa mới găm vào tim của chính y, chỉ cần động đến một cái liền đau đớn. Y cực cẩn thận đưa tay chạm đến ***g ngực nhìn như không hề có vết thương của Thẩm Nguy, sau một lúc lâu, mới khàn khàn hỏi: “Sao lại thế này?”
Thẩm Nguy im lặng không nói.
Triệu Vân Lan nắm chặt cổ áo hắn, giọng nói chợt cao lên: “Ta hỏi ngươi sao lại thế này, nói!!”
Thẩm Nguy bị y đẩy làm cho phần lưng đụng vào bàn bếp đánh “Ầm” một tiếng, Triệu Vân Lan đối với người khác ít kiên nhẫn mà tính tình bạo lực nhưng luôn luôn không nói nặng với Thẩm Nguy một lời nào; cho dù y nổi nóng nhưng với người ngoài chỉ là giả giận thế thôi, độc miệng mắng mấy câu liền qua; không nghĩ tới Thẩm Nguy lần này làm vậy đã đốt bùng lên lửa giận thật sự của y.
Trong nháy mắt ấy Triệu Vân Lan đã hiểu được khi y sử dụng Âm Binh Trảm trong bệnh viện, Thẩm Nguy lúc ấy giơ cao tay suýt nữa tát cho y một cái là mang theo tâm tình gì. Một hơi dâng lên cổ họng nghẹn lại khiến y không thể hô hấp nổi, một lát nhất thời đó trong đầu y trống rỗng, thật lâu sau, Triệu Vân Lan mới nghe thấy giọng nói của chính mình từng tiếng truy hỏi: “Ngươi cho ta uống cái gì? Thẩm Nguy! Con mẹ nó ngươi nhìn ta mà nói!”
“Năm đó…hồn hỏa trên vai trái của ngươi thất lạc, tâm đầu huyết lại hóa thành bấc đèn của Trấn Hồn đăng,” Rất lâu sau, Thẩm Nguy mới cúi đầu mở miệng nói tiếp, “Vốn dĩ phải nguyên thần tan rã, tam hồn không ổn định. Tuy rằng ta được ngươi cường thăng thần cách, nhưng mà suy cho cùng vẫn là kẻ sinh ra từ Đại Bất Kính chi địa, quỷ tộc dơ bẩn không lành. Ngươi ở bên ta thời gian dài sẽ bắt đầu không còn tinh lực như vậy, càng về sau càng dễ dàng khí huyết đều suy yếu, cứ tiếp tục thế này, sẽ có một ngày ngươi bị ta tổn thương đến mức dầu cạn đèn tắt.”
Thẩm Nguy nói tới đây, trong phút chốc hạ mí mắt giấu đi đôi phiến lông mi đen sẫm như lông quạ, sắc tối thẫm trong mắt càng thêm dày đặc, hắn nói bằng giọng nói khó mà nghe thấy: “Mấy ngàn năm trước Thần Nông đã nói ta sinh ra là Quỷ Vương, đã định trước là bắt đầu từ bất thiện mà kết thúc cũng trong bất thiện, nếu ngươi cố ý muốn che chở ta, mang theo ta, một ngày nào đó sẽ bị ta hại chết.”
Những lời này giống như một cây châm, chỉ trong chớp mắt đã hút hết sức lực trên người Triệu Vân Lan. Y buông Thẩm Nguy ra, bước chân lảo đảo lui về phía sau một bước, suýt nữa đẩy đổ cái nồi đun trên bếp.
“‘Thuốc’ mà ta uống trộn lẫn…… Tinh huyết trong tim ngươi.” Triệu Vân Lan môi run run vô cùng, “Chính là ngươi cho ta ‘dầu đèn’ sao?”
Thẩm Nguy nhìn y, rất nhẹ rất nhẹ nở một nụ cười: “Ngay cả hồn phách của ta cũng ngập đầy bóng tối, duy chỉ có trái tim để đặt ngươi bên trong là còn chút sạch sẽ mà thôi, máu vẫn còn màu đỏ, dùng nó bảo vệ ngươi, ta nguyện ý.” (3)
Ánh mắt Triệu Vân Lan du di trên mặt đất, một hồi sau y bỗng nhiên ngẩng đầu, lấy tay che đi đôi mắt.
Nếu Thẩm Nguy không thích y, lạnh nhạt với y, y có thể lựa chọn tiếp tục dây dưa cũng có thể phóng khoáng buông tay, tiến lùi đều có đạo lý.
Nếu Thẩm Nguy lừa dối y, hãm hại y, làm chuyện có lỗi với y, y có thể chọn tha thứ, cũng có thể giang hồ không gặp mặt, tiến lùi vẫn có đạo lý.
Nhưng mà Thẩm Nguy lại như một con nhền nhện hung hăng dính chặt y vào một tấm mạng nói không nổi, mắng không xong, hận không đành, cũng không thể tiếp thu.
Một hồi lâu, Triệu Vân Lan không nói một lời nào, tùy tay với một cái áo khoác trên giá áo cạnh cửa khoác lên người, cũng không quay đầu lại mà mở cửa đi thẳng.
Thì ra có một loại tình yêu, là dao cắm ở trong lòng.
___
(1) Ngày của Người: (nguyên văn Nhân nhật: 人日): Tương truyền khi Nữ Oa tạo ra muôn loài, bà tạo ra cây cỏ muông thú trong 6 ngày đầu, ngày thứ 7 mới tạo ra con người. Ngày 7/1 hàng năm được người Trung Quốc cổ gọi là “Nhân thắng lễ” hay “Nhân khánh lễ” là do truyền thuyết này.
(2) Cái gậy: Ý của Xà tứ thúc ở đây là không muốn làm cái gậy trong câu “Gậy đánh uyên ương”, nghĩa là không muốn chia rẽ đôi lứa người ta.
(3) Trong câu này Thẩm Nguy dùng từ “心尖” (tâm tiêm), vừa có nghĩa là chóp đỉnh của trái tim (đồng nghĩa với “心头” (tâm đầu)) là nơi anh đâm dao vào lấy máu; lại vừa có nghĩa là nơi đáy lòng, trong tâm khảm, người yêu quý nhất.
Bình luận facebook