Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
[hắn] năm
Hắn gặp cô tại một nhà hàng tên "Lando".
Cô ấy hơi khác so với trong ảnh, thấp thoáng dáng vẻ tiều tụy, dưới khóe mắt cô đọng vài nếp nhăn nhỏ mang áp lực cuộc sống.
Có thể thấy cô đã cẩn thận sửa soạn tỉ mỉ cho cuộc gặp mặt này, tô son điểm phấn không mấy đậm nét.
Cô không muốn trông giống như một gái điếm đi đến buổi hẹn với khách quen, cũng không muốn trông quá nhàm chán. Cô hi vọng cho hắn một ấn tượng tốt, để hắn nghĩ mình là một người phụ nữ thú vị.
Họ cùng nhau xem thực đơn, hắn gọi một phần cá hồi nướng, một phần súp đậu cô ve, cô muốn ăn sườn cừu non và súp, sau đó bọn họ gọi một chai rượu ngọt.
Họ tán gẫu về rất nhiều đề tài, bàn về các giải đấu chuyên nghiệp, nói về phim ảnh, tiểu thuyết, cùng các scandal ngôi sao và bầu cử tổng thống.
Hắn dường như hiểu biết mọi thứ, nhưng sẽ không luyên thuyên trên trời dưới đất, luôn luôn tự nhiên nói tiếp đề tài cô đề cập đến. Kỳ thực hắn không nói nhiều, nhưng trong cảm giác của cô lại giống như hàn huyên được rất lâu.
Khi món tráng miệng được đưa lên, hắn lấy ra một món quà. Điều này khiến cô vui mừng song lại hơi xấu hổ, bởi vì cô không nghĩ tới chuẩn bị một món quà.
"Cái này không đáng giá, là chính tôi làm."
Hắnđưa cho cô một con mèo nhỏ bằng gỗ.
Hắn gặp cô tại một nhà hàng tên "Lando".
Cô ấy hơi khác so với trong ảnh, thấp thoáng dáng vẻ tiều tụy, dưới khóe mắt cô đọng vài nếp nhăn nhỏ mang áp lực cuộc sống.
Có thể thấy cô đã cẩn thận sửa soạn tỉ mỉ cho cuộc gặp mặt này, tô son điểm phấn không mấy đậm nét.
Cô không muốn trông giống như một gái điếm đi đến buổi hẹn với khách quen, cũng không muốn trông quá nhàm chán. Cô hi vọng cho hắn một ấn tượng tốt, để hắn nghĩ mình là một người phụ nữ thú vị.
Họ cùng nhau xem thực đơn, hắn gọi một phần cá hồi nướng, một phần súp đậu cô ve, cô muốn ăn sườn cừu non và súp, sau đó bọn họ gọi một chai rượu ngọt.
Họ tán gẫu về rất nhiều đề tài, bàn về các giải đấu chuyên nghiệp, nói về phim ảnh, tiểu thuyết, cùng các scandal ngôi sao và bầu cử tổng thống.
Hắn dường như hiểu biết mọi thứ, nhưng sẽ không luyên thuyên trên trời dưới đất, luôn luôn tự nhiên nói tiếp đề tài cô đề cập đến. Kỳ thực hắn không nói nhiều, nhưng trong cảm giác của cô lại giống như hàn huyên được rất lâu.
Khi món tráng miệng được đưa lên, hắn lấy ra một món quà. Điều này khiến cô vui mừng song lại hơi xấu hổ, bởi vì cô không nghĩ tới chuẩn bị một món quà.
"Cái này không đáng giá, là chính tôi làm."
Hắnđưa cho cô một con mèo nhỏ bằng gỗ.
Bình luận facebook