Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Các con vật trưởng thành, nhưng nó vẫn là một đứa trẻ.
Nó chậm chạp lớn lên làm bọn chúng vô cùng nôn nóng và bất mãn, liên tục vây vòng quanh nó, dùng mũi ngửi mùi của nó, dùng đầu lưỡi liếm làn da non mềm cùng mái tóc mềm mại.
Nó lúc nào cũng ngủ, chỉ thức dậy vì đói.
Các con vật đã có thể tìm kiếm thức ăn cho mình, chúng ngủ đông trong rừng tối, chờ đợi con mồi, dùng bản năng đã có từ lúc sinh ra để tự mình đấu tranh sinh tồn.
Nhưng nó bất lực. Nó nằm giữa hai chân "Mẹ", mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy chính là bầu vú "Mẹ" khổng lồ rũ xuống.
Thật kì quái, làm thế nào nó biết đó là nguồn gốc sự sống của nó.
Nguồn sữa vô tận, nó không phải phiền não để sinh tồn.
Các con vật trở về, trong rừng không có con mồi, chỉ có nước biển, cây cối và bóng tối.
Chúng đói cồn cào, vây quanh bên người nó, nhìn nó tham lam mút sữa.
Không biết ai bắt đầu trước, có thể là chó hoặc cáo. Một trong ba con vật đứng lên, hướng đến "Mẹ" của chúng. Đầu tiên nó ngửi mùi cơ thể "Mẹ", một mùi hương ngọt ngào.
Nó lộ ra bản năng tham lam, chảy nước dãi, mũi phát ra âm thanh đánh hơi vang dội, mắt lóe sáng, mồm há to, lộ ra hàm răng.
Nó tàn nhẫn táp một miếng.
"Faun!"
Lukes lay cậu tỉnh dậy, cậu thấy mình đang gấp gáp thở dốc.
"Xảy ra chuyện gì?" Cậu lo lắng hỏi, xung quanh một màu đen tuyền.
"Chẳng có gì xảy ra cả, em lại nằm mơ, tỉnh lại đi, tôi ở đây." Trong màn đêm Lukes ôm cậu thật chặt, cảm thấy cậu không ngừng run rẩy. Chỉ có ở trong mơ cậu mới lộ ra sự bất an và yếu đuối như vậy, so với lúc tỉnh táo như hai người khác nhau.
Nhịp thở Faun dần dần bình ổn lại, hiện thực thay thế cơn ác mộng, cậu liền khôi phục bình tĩnh.
"Giấc mơ chết tiệt này." Cậu liếc mắt nhìn cửa sổ, trời tối đen, cậu quả nhiên ngủ quá lâu.
"Muốn tôi bật đèn không?"
"Không, không muốn." Faun nắm lấy anh. "Cứ ở bên cạnh tôi một lát."
Cậu nghe thấy tiếng Lukes nằm xuống, sau đó là cơ thể ấm áp của anh. Anh không nói gì, chỉ cố gắng tới gần cậu, không để lọt khoảng trống nào giữa họ.
Faun vươn tay ôm lấy anh, ngón tay trượt từ tấm lưng bóng loáng xuống, eo anh tuổi trẻ mà mạnh mẽ. Lukes đặt tay lên gò má cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, cơ thể căng cứng hoàn toàn thả lỏng.
Điều xảy ra tiếp theo cứ tự nhiên như vậy.
Họ đá văng chăn mền vướng víu, màn đêm như tơ như lụa lạnh lẽo phủ đắp lên người, mọi thứ sau đó đều bị bén lửa, bùng lên năng lượng kinh người. Lukes ôm cậu, môi hôn lên bờ vai cậu, Faun cảm thấy chính mình bị thiêu đốt. Ngón tay Lukes tựa có ma lực, dù là lùa vào tóc hay khẽ vuốt sau gáy đều khiến cậu không ngừng run rẩy. Anh ở trên giường nhiệt tình như lửa, làm rất lâu. Faun mở rộng hết thảy, tiếp nhận anh, tình nguyện dùng thân thể chính mình cảm thụ tất cả anh. Mãi đến khi nắng sớm bắt đầu len lỏi vào gian phòng, họ vẫn không muốn tách rời, đắm mình bên trong khoái cảm khó thể tin được.
Tại cái trấn nhỏ này tôi hai bàn tay trắng, chỉ có em.
Lukes nói.
"Anh chỉ cần suy nghĩ như vậy là đủ rồi." Faun yêu thích mái tóc vàng ngày càng dài của anh, yêu thích loại xúc cảm mềm mại lạnh lẽo ấy. "Anh chỉ có tôi, vì vậy anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn lên người tôi. Mặc cho đó là đánh đổi năng lực hay là cái gì khác, tôi đều cam tâm tình nguyện chấp nhận."
Tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi ban mai rọi lên cơ thể trần trụi của họ, Lukes hôn cậu, những ngón tay Faun luồn qua mái tóc vàng của anh, ấn đầu anh, làm nụ hôn này càng sâu sắc.
"Tôi yêu anh." Đôi mắt Faun ôn nhu nhìn vào đôi mắt Lukes. Lukes vòng hai cánh tay ôm lấy cậu, bầu không khí tràn ngập hài lòng trìu mến. Không nghĩ tới tình yêu có thể cụ thể đến vậy, hoàn toàn không cần tưởng tượng. Nó dào dạt lấp đầy căn phòng, như mùi hương tỏa ra từ đóa hoa vừa nở rộ, như một vầng dương quang mang lại hơi ấm, tựa một vùng đất tươi đẹp chỉ tồn tại trong kỳ vọng chưa từng có bước chân qua.
Họ nằm trên giường rất rất lâu.
Khi Roger đưa đồ vật từ cửa hàng tạp hóa tới, Faun mới vừa tắm xong. Ngày đã vào chiều, cậu và Lukes không nhớ đến việc ăn uống, hơn nữa họ không cảm thấy đói chút nào. Niềm sung sướng không thể diễn tả này ngay cả Roger cũng nhạy bén cảm giác được, cậu nhóc liếc nhìn vào phòng, sau đó nhìn Faun mở cửa hỏi: "Hôm nay có chuyện gì tốt sao?"
"Có chuyện tốt." Faun nhìn lướt cậu nhóc và người theo sau, Morgan phấn khởi bắt tay cậu.
"Hey, sĩ quan Clark, chào buổi chiều."
Faun đưa tay chào hỏi cậu ta một chút: "Xin chào, Morgan."
"Đồ quá nhiều, một mình Roger không thể mang hết, cho nên em đến giúp."
"Cảm ơn, cậu vào đi." Faun gật đầu, mở cửa để cho họ vào.
Mọi thứ đều nằm trong một túi vải bố to lớn, phải hai người mới nâng lên được.
Faun để Roger và Morgan đem túi vào trong bếp, chất đống dưới bàn ăn.
"Anh muốn đống rác rưởi đó làm gì?" Roger thở hồng hộc hỏi.
Lukes cũng nhìn cậu ở cửa bếp, Faun dọn thức ăn khỏi bàn, đem một phần "rác rưởi" trong miệng Roger đổ lên bàn.
"Mấy người tới giúp tôi phân loại." Faun moi từ trong đống đổ nát ra mấy món linh kiện cho Roger và Morgan nhìn. "Đây là loa, tai nghe, điện trở, tụ điện, biến trở, micrô loại nhỏ và một số dây ăng-ten với nút bấm như thế này, tìm càng nhiều càng tốt. Lại đem mấy cái radio hỏng đó gom lại một chỗ, tôi muốn tháo chúng ra."
"Anh muốn làm gì?" Đối với mọi hành động của cậu Roger đều tràn trề thích thú.
"Tôi cần mấy cái bộ đàm, nhưng dường như trong trấn nhỏ không có bán."
"Ồ, đây không phải là một nhu cầu sinh hoạt cần thiết, có thể Chúa tể cảm thấy chúng ta không cần nó." Roger hỏi, "Anh có thể làm được sao?"
"Tôi có thể thử."
"E là Chúa tể cũng nghĩ rằng chúng ta không cần sóng vô tuyến."
"Tôi thấy người trong cửa hàng tiện lợi xem TV, hơn nữa radio cũng có thể sử dụng, không phải sao?" Faun nói. "Nội dung TV và radio giống như thế giới bên ngoài, có thể được xác minh về thời gian. Điều này cho thấy Chúa tể cũng không phải muốn chúng ta ở trong một trấn nhỏ hoàn phong kín. Nó tạo ra nơi này, muốn làm thế giới này trở nên thực tế nhất có thể, cũng giống như chúng ta không biết nguồn nước và điện đến từ đâu, cũng sẽ có tín hiệu vô tuyến ở đây."
"Được rồi." Roger đã bắt đầu chọn ra những đồ vật Faun muốn từ những linh kiện bỏ đi, nhưng cậu nhóc vẫn không nhịn được hỏi, "Anh muốn bộ đàm làm gì?"
"Tôi muốn đi thám hiểm, mà cũng để đối phó với bọn Lính Gác, điều quan trọng là phải giữ liên lạc mọi lúc."
"Giữ liên lạc với ai?" Roger kích động hỏi "Chúng em sao? Chúng em có thể giúp được gì không, thật, cho dù các anh định đi thám hiểm ở đâu, muốn đối phó với bao nhiêu Lính Gác, chúng em đều có thể giúp một tay."
"Cậu trước tiên phải giúp tôi dọn sạch đống rác thải này."
"Được, em sẽ rất nhanh. Morgan, nghe thấy không, chúng ta phải nhanh lên."
Morgan hỏi cậu nhóc: "Sẽ mang cả anh sao? Chúng ta sẽ giống như biệt đội G.I.Joe[1], cùng đối phó với bọn Lính Gác ở trong bóng tối? Ngầu cực!"
"Em không thể quyết định, chúng ta có thể cần một lá phiếu, nhưng em phải đi." Roger nói, "Năng lực của em có thể có ích."
"Chuyện này liên quan gì đến năng lực? Cảnh sát Clark chỉ có thể biến ra bút, anh ta có thể làm nhiều hơn em."
"Thôi được, anh có thể đi, những người khác phải bỏ phiếu."
"Quyết định vậy đi."
Faun quyết định để lũ nhóc dành một chút thời gian vui vẻ trong nhà bếp, tạm thời bỏ đi. Lukes nhân lấy cơ hội này kéo cậu vào thư phòng nói chuyện riêng một lát.
"Em muốn đi vào rừng?"
"Đúng, chúng ta đã trì hoãn quá lâu." Faun nói, "Nhất định phải hành động càng sớm càng tốt."
"Không thể mang bọn Roger đi cùng, ta không biết điều gì sẽ xảy ra trong sương mù dày đặc."
"Cho nên chúng ta hẳn phải đánh trận đầu." Faun nói: "Nếu Joey Barenque nói con đường kia thực sự tồn tại, vả lại còn khả thi, chúng ta sẽ mang tất cả những người bằng lòng rời trấn nhỏ đi ra ngoài."
"Em tính khi nào đi?"
"Đêm mai, tôi vẫn cần chuẩn bị đôi chút."
Lukes gật đầu đồng ý, khi Faun quay người đi ra ngoài, anh gọi cậu lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ, nếu thị trấn sẽ giống như thời gian của Emily."
Faun dừng lại, nghiêm túc nhìn anh.
Lukes nói: "Ý tôi là, có bao giờ em nghĩ, bên trong và bên ngoài trấn nhỏ là hai thế giới không liên thông nhau, giống như thời gian của Emily, khi qua đi sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Em sẽ thấy mình vẫn đang lái xe trong đêm trên Quốc Lộ 24, còn tôi vẫn đang cắm trại dã ngoại."
Faun hiểu anh lo lắng cái gì. Nếu đây thật là một giấc mơ, sau khi thức dậy tất cả những chuyện đã xảy ra sẽ trở thành những mảnh ký ức mơ hồ, qua ngày, dần dần bị lãng quên.
Bọn họ gặp gỡ kì lạ đến thế, ai có thể đảm bảo sẽ không như ảo ảnh biến mất thành hư vô.
"Tôi chưa từng mê luyến trấn nhỏ, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên có chút sợ hãi." Lukes nói, "Tôi có một loại dự cảm không nói rõ được, sợ rằng xuyên qua màn sương mù kia, chúng ta sẽ quên mất nhau."
"Sẽ không." Faun đi tới, nhìn vào đôi mắt anh, nỗi lo của Lukes cậu cũng đã từng trải qua, nhưng chuyện cần cậu suy nghĩ cũng nhiều lắm, lo âu vẫn là lóe lên rồi qua đi, sẽ không để lại quá nhiều dấu vết. Bây giờ phải đối mặt với cuộc thám hiểm sắp tới, cậu không thể không lo lắng khả năng này sẽ thành kết quả.
Cũng không ai biết sau màn sương là gì.
Họ sẽ quên đối phương?
Những lời của Jody Winston trườn qua như một con rắn ẩm ướt lạnh lẽo.
Chúng tôi rất yêu nơi này, không muốn để bất luận người nào phá hủy nó.
Ma quỷ này thực sự là vô khổng bất nhập*.
*Vô khổng bất nhập: không lỗ nào không chui, (người) lợi dụng mọi cơ hội (để làm điều xấu)
Cùng với Lukes như người dưng nước lã, không bằng ở lại trấn nhỏ cùng qua một đời - ý nghĩ này vừa mới nhú ra liền bị Faun đánh tan.
Không, họ không thể ở lại chỗ này, không thể bị mê hoặc.
Cậu đưa hai tay ra nâng lấy hai má Lukes, trên bờ môi anh đặt một nụ hôn.
"Tôi đã nói, sẽ tuyệt đối không quên anh, bất kể xảy ra chuyện gì." Faun nói: "Năng lực của Jody Winston không thể, sức mạnh trấn nhỏ không thể, thần lực Chúa tể cũng không thể. Lukes, anh hãy nhớ kĩ, nếu một ngày, anh nghe thấy một giọng nói khiến anh quên tôi, nhất định phải trả lời không. Tôi cũng vậy, tôi sẽ nói không. Tôi thề."
"Em thề."
"Phải, tôi thề."
Một người một đời sẽ tuyên rất nhiều lời thề, mà muốn một đời tuân thủ một lời thề lại không hề dễ dàng.
Đối với Lukes và Faun mà nói, đây không chỉ là lời tuyên thệ, nó càng giống một đôi tay dịu dàng, vuốt lên hết thảy bất an và sầu lo về tương lai.
Roger và Morgan bỏ ra cả ngày cuối cùng cũng phân loại sửa sang lại đống "rác thải khủng khiếp". Faun phát hiện chúng đã làm việc này tỉ mỉ, mọi một món linh kiện hữu dụng đều được lau sạch sẽ. Hai thanh niên dựa vào chủ trường mình tự đề xuất mà hưng phấn đặt mình vào "danh sách lựa chọn hàng đầu", sau nhiều lần xác nhận Faun không còn việc gì khác cho chúng giúp, rốt cuộc chúng mới hào hứng rời đi.
Faun lại một phen nghiên cứu bản đồ của Joey Barenque, phạm vi mực dây ra ở nơi ông đánh dấu "Con đường kia" quá lớn, gần như bao phủ toàn bộ khu vực sương mù. Faun không nhịn được nghĩ, phải chăng đó không phải là bất cẩn làm dây mực, mà là cố ý.
Cậu lấy tấm bản đồ xuống khỏi tường, nhìn kỹ trang giấy dưới ánh đèn, phát hiện dưới lớp mực, một vài đường nét sâu hơn xuất hiện trong ánh sáng.
Đây là con đường kia sao?
Cậu để Lukes xác nhận.
"Tôi đi vào màn sương mù dày đặc, nơi đó căn bản không có cách nào để nhận biết phương hướng."
Faun cũng nhớ lại cảm giác lần đầu tiên bước vào sương mù dày đặc, một khi không có vật đối chiếu sẽ ngay lập tức mất đi cảm giác phương hướng.
"Có lẽ chúng ta có thể nhớ chiều dài con đường này. Dựa theo tỉ lệ bản đồ với khoảng cách thực tế của trấn nhỏ, có thể tính được vị trí đại khái." Faun lấy một tờ giấy trắng trên bàn, dùng bút chì vẽ xuống những đường nét ẩn giấu dưới dấu chấm mực.
"Anh nghĩ nó trông thế nào?"
Lukes nói: "Đây là hai con đường, sau khi tiến vào sương mù dày đặc có một lối rẽ, nhưng ở đầu khác, chúng lại nhập vào nhau."
Anh ngẩng đầu lên nhìn Faun nói, "Nếu như nối liền chỗ rẽ với nơi giao nhau, nó thoạt nhìn, lại như một con mắt."
Dấu mực loang kia, màn sương dày đưa tay không thấy được năm ngón nọ, là con ngươi trong hốc mắt.
-----Hết chương 36-----
[1]Nguyên văn: "特种部队" dịch là "special force", "bộ đội đặc chủng" nhưng nếu search trên Baidu thì 9/10 kết quả hiển thị sẽ cho ra bộ phim Biệt đội G.I.Joe. Biệt đội G.I.Joe là một dòng đồ chơi nhân vật mô phỏng (action figures) được sản xuất vào những năm 60 và tạo nên thành công vang dội trong ngành công nghiệp sản xuất đồ chơi Mỹ. G.I.Joe đã gắn bó với một thế hệ trẻ em nước ngoài, là thần tượng của hàng loạt cậu nhóc.
-----
Đến đây sẽ có nhiều bạn nghĩ Lukes công còn Faun thụ. Thật ra truyện này H kéo rèm nhưng có hơi hướng hỗ công, toàn truyện chỉ có 2 cảnh H và được tả rất lướt, tuy nhiên nếu xét kĩ thì vẫn có thể (có lẽ thế, thú thật tui cũng không biết nữa) phân được ai trên ai dưới. Vậy nên nếu bạn nào không đọc được hỗ công và không có ý định thử sức với bộ truyện này có thể nhẹ nhàng bỏ qua, hãy tôn trọng sở thích của người khác và đừng để mích lòng nhau.
Nó chậm chạp lớn lên làm bọn chúng vô cùng nôn nóng và bất mãn, liên tục vây vòng quanh nó, dùng mũi ngửi mùi của nó, dùng đầu lưỡi liếm làn da non mềm cùng mái tóc mềm mại.
Nó lúc nào cũng ngủ, chỉ thức dậy vì đói.
Các con vật đã có thể tìm kiếm thức ăn cho mình, chúng ngủ đông trong rừng tối, chờ đợi con mồi, dùng bản năng đã có từ lúc sinh ra để tự mình đấu tranh sinh tồn.
Nhưng nó bất lực. Nó nằm giữa hai chân "Mẹ", mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy chính là bầu vú "Mẹ" khổng lồ rũ xuống.
Thật kì quái, làm thế nào nó biết đó là nguồn gốc sự sống của nó.
Nguồn sữa vô tận, nó không phải phiền não để sinh tồn.
Các con vật trở về, trong rừng không có con mồi, chỉ có nước biển, cây cối và bóng tối.
Chúng đói cồn cào, vây quanh bên người nó, nhìn nó tham lam mút sữa.
Không biết ai bắt đầu trước, có thể là chó hoặc cáo. Một trong ba con vật đứng lên, hướng đến "Mẹ" của chúng. Đầu tiên nó ngửi mùi cơ thể "Mẹ", một mùi hương ngọt ngào.
Nó lộ ra bản năng tham lam, chảy nước dãi, mũi phát ra âm thanh đánh hơi vang dội, mắt lóe sáng, mồm há to, lộ ra hàm răng.
Nó tàn nhẫn táp một miếng.
"Faun!"
Lukes lay cậu tỉnh dậy, cậu thấy mình đang gấp gáp thở dốc.
"Xảy ra chuyện gì?" Cậu lo lắng hỏi, xung quanh một màu đen tuyền.
"Chẳng có gì xảy ra cả, em lại nằm mơ, tỉnh lại đi, tôi ở đây." Trong màn đêm Lukes ôm cậu thật chặt, cảm thấy cậu không ngừng run rẩy. Chỉ có ở trong mơ cậu mới lộ ra sự bất an và yếu đuối như vậy, so với lúc tỉnh táo như hai người khác nhau.
Nhịp thở Faun dần dần bình ổn lại, hiện thực thay thế cơn ác mộng, cậu liền khôi phục bình tĩnh.
"Giấc mơ chết tiệt này." Cậu liếc mắt nhìn cửa sổ, trời tối đen, cậu quả nhiên ngủ quá lâu.
"Muốn tôi bật đèn không?"
"Không, không muốn." Faun nắm lấy anh. "Cứ ở bên cạnh tôi một lát."
Cậu nghe thấy tiếng Lukes nằm xuống, sau đó là cơ thể ấm áp của anh. Anh không nói gì, chỉ cố gắng tới gần cậu, không để lọt khoảng trống nào giữa họ.
Faun vươn tay ôm lấy anh, ngón tay trượt từ tấm lưng bóng loáng xuống, eo anh tuổi trẻ mà mạnh mẽ. Lukes đặt tay lên gò má cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, cơ thể căng cứng hoàn toàn thả lỏng.
Điều xảy ra tiếp theo cứ tự nhiên như vậy.
Họ đá văng chăn mền vướng víu, màn đêm như tơ như lụa lạnh lẽo phủ đắp lên người, mọi thứ sau đó đều bị bén lửa, bùng lên năng lượng kinh người. Lukes ôm cậu, môi hôn lên bờ vai cậu, Faun cảm thấy chính mình bị thiêu đốt. Ngón tay Lukes tựa có ma lực, dù là lùa vào tóc hay khẽ vuốt sau gáy đều khiến cậu không ngừng run rẩy. Anh ở trên giường nhiệt tình như lửa, làm rất lâu. Faun mở rộng hết thảy, tiếp nhận anh, tình nguyện dùng thân thể chính mình cảm thụ tất cả anh. Mãi đến khi nắng sớm bắt đầu len lỏi vào gian phòng, họ vẫn không muốn tách rời, đắm mình bên trong khoái cảm khó thể tin được.
Tại cái trấn nhỏ này tôi hai bàn tay trắng, chỉ có em.
Lukes nói.
"Anh chỉ cần suy nghĩ như vậy là đủ rồi." Faun yêu thích mái tóc vàng ngày càng dài của anh, yêu thích loại xúc cảm mềm mại lạnh lẽo ấy. "Anh chỉ có tôi, vì vậy anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn lên người tôi. Mặc cho đó là đánh đổi năng lực hay là cái gì khác, tôi đều cam tâm tình nguyện chấp nhận."
Tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi ban mai rọi lên cơ thể trần trụi của họ, Lukes hôn cậu, những ngón tay Faun luồn qua mái tóc vàng của anh, ấn đầu anh, làm nụ hôn này càng sâu sắc.
"Tôi yêu anh." Đôi mắt Faun ôn nhu nhìn vào đôi mắt Lukes. Lukes vòng hai cánh tay ôm lấy cậu, bầu không khí tràn ngập hài lòng trìu mến. Không nghĩ tới tình yêu có thể cụ thể đến vậy, hoàn toàn không cần tưởng tượng. Nó dào dạt lấp đầy căn phòng, như mùi hương tỏa ra từ đóa hoa vừa nở rộ, như một vầng dương quang mang lại hơi ấm, tựa một vùng đất tươi đẹp chỉ tồn tại trong kỳ vọng chưa từng có bước chân qua.
Họ nằm trên giường rất rất lâu.
Khi Roger đưa đồ vật từ cửa hàng tạp hóa tới, Faun mới vừa tắm xong. Ngày đã vào chiều, cậu và Lukes không nhớ đến việc ăn uống, hơn nữa họ không cảm thấy đói chút nào. Niềm sung sướng không thể diễn tả này ngay cả Roger cũng nhạy bén cảm giác được, cậu nhóc liếc nhìn vào phòng, sau đó nhìn Faun mở cửa hỏi: "Hôm nay có chuyện gì tốt sao?"
"Có chuyện tốt." Faun nhìn lướt cậu nhóc và người theo sau, Morgan phấn khởi bắt tay cậu.
"Hey, sĩ quan Clark, chào buổi chiều."
Faun đưa tay chào hỏi cậu ta một chút: "Xin chào, Morgan."
"Đồ quá nhiều, một mình Roger không thể mang hết, cho nên em đến giúp."
"Cảm ơn, cậu vào đi." Faun gật đầu, mở cửa để cho họ vào.
Mọi thứ đều nằm trong một túi vải bố to lớn, phải hai người mới nâng lên được.
Faun để Roger và Morgan đem túi vào trong bếp, chất đống dưới bàn ăn.
"Anh muốn đống rác rưởi đó làm gì?" Roger thở hồng hộc hỏi.
Lukes cũng nhìn cậu ở cửa bếp, Faun dọn thức ăn khỏi bàn, đem một phần "rác rưởi" trong miệng Roger đổ lên bàn.
"Mấy người tới giúp tôi phân loại." Faun moi từ trong đống đổ nát ra mấy món linh kiện cho Roger và Morgan nhìn. "Đây là loa, tai nghe, điện trở, tụ điện, biến trở, micrô loại nhỏ và một số dây ăng-ten với nút bấm như thế này, tìm càng nhiều càng tốt. Lại đem mấy cái radio hỏng đó gom lại một chỗ, tôi muốn tháo chúng ra."
"Anh muốn làm gì?" Đối với mọi hành động của cậu Roger đều tràn trề thích thú.
"Tôi cần mấy cái bộ đàm, nhưng dường như trong trấn nhỏ không có bán."
"Ồ, đây không phải là một nhu cầu sinh hoạt cần thiết, có thể Chúa tể cảm thấy chúng ta không cần nó." Roger hỏi, "Anh có thể làm được sao?"
"Tôi có thể thử."
"E là Chúa tể cũng nghĩ rằng chúng ta không cần sóng vô tuyến."
"Tôi thấy người trong cửa hàng tiện lợi xem TV, hơn nữa radio cũng có thể sử dụng, không phải sao?" Faun nói. "Nội dung TV và radio giống như thế giới bên ngoài, có thể được xác minh về thời gian. Điều này cho thấy Chúa tể cũng không phải muốn chúng ta ở trong một trấn nhỏ hoàn phong kín. Nó tạo ra nơi này, muốn làm thế giới này trở nên thực tế nhất có thể, cũng giống như chúng ta không biết nguồn nước và điện đến từ đâu, cũng sẽ có tín hiệu vô tuyến ở đây."
"Được rồi." Roger đã bắt đầu chọn ra những đồ vật Faun muốn từ những linh kiện bỏ đi, nhưng cậu nhóc vẫn không nhịn được hỏi, "Anh muốn bộ đàm làm gì?"
"Tôi muốn đi thám hiểm, mà cũng để đối phó với bọn Lính Gác, điều quan trọng là phải giữ liên lạc mọi lúc."
"Giữ liên lạc với ai?" Roger kích động hỏi "Chúng em sao? Chúng em có thể giúp được gì không, thật, cho dù các anh định đi thám hiểm ở đâu, muốn đối phó với bao nhiêu Lính Gác, chúng em đều có thể giúp một tay."
"Cậu trước tiên phải giúp tôi dọn sạch đống rác thải này."
"Được, em sẽ rất nhanh. Morgan, nghe thấy không, chúng ta phải nhanh lên."
Morgan hỏi cậu nhóc: "Sẽ mang cả anh sao? Chúng ta sẽ giống như biệt đội G.I.Joe[1], cùng đối phó với bọn Lính Gác ở trong bóng tối? Ngầu cực!"
"Em không thể quyết định, chúng ta có thể cần một lá phiếu, nhưng em phải đi." Roger nói, "Năng lực của em có thể có ích."
"Chuyện này liên quan gì đến năng lực? Cảnh sát Clark chỉ có thể biến ra bút, anh ta có thể làm nhiều hơn em."
"Thôi được, anh có thể đi, những người khác phải bỏ phiếu."
"Quyết định vậy đi."
Faun quyết định để lũ nhóc dành một chút thời gian vui vẻ trong nhà bếp, tạm thời bỏ đi. Lukes nhân lấy cơ hội này kéo cậu vào thư phòng nói chuyện riêng một lát.
"Em muốn đi vào rừng?"
"Đúng, chúng ta đã trì hoãn quá lâu." Faun nói, "Nhất định phải hành động càng sớm càng tốt."
"Không thể mang bọn Roger đi cùng, ta không biết điều gì sẽ xảy ra trong sương mù dày đặc."
"Cho nên chúng ta hẳn phải đánh trận đầu." Faun nói: "Nếu Joey Barenque nói con đường kia thực sự tồn tại, vả lại còn khả thi, chúng ta sẽ mang tất cả những người bằng lòng rời trấn nhỏ đi ra ngoài."
"Em tính khi nào đi?"
"Đêm mai, tôi vẫn cần chuẩn bị đôi chút."
Lukes gật đầu đồng ý, khi Faun quay người đi ra ngoài, anh gọi cậu lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ, nếu thị trấn sẽ giống như thời gian của Emily."
Faun dừng lại, nghiêm túc nhìn anh.
Lukes nói: "Ý tôi là, có bao giờ em nghĩ, bên trong và bên ngoài trấn nhỏ là hai thế giới không liên thông nhau, giống như thời gian của Emily, khi qua đi sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Em sẽ thấy mình vẫn đang lái xe trong đêm trên Quốc Lộ 24, còn tôi vẫn đang cắm trại dã ngoại."
Faun hiểu anh lo lắng cái gì. Nếu đây thật là một giấc mơ, sau khi thức dậy tất cả những chuyện đã xảy ra sẽ trở thành những mảnh ký ức mơ hồ, qua ngày, dần dần bị lãng quên.
Bọn họ gặp gỡ kì lạ đến thế, ai có thể đảm bảo sẽ không như ảo ảnh biến mất thành hư vô.
"Tôi chưa từng mê luyến trấn nhỏ, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên có chút sợ hãi." Lukes nói, "Tôi có một loại dự cảm không nói rõ được, sợ rằng xuyên qua màn sương mù kia, chúng ta sẽ quên mất nhau."
"Sẽ không." Faun đi tới, nhìn vào đôi mắt anh, nỗi lo của Lukes cậu cũng đã từng trải qua, nhưng chuyện cần cậu suy nghĩ cũng nhiều lắm, lo âu vẫn là lóe lên rồi qua đi, sẽ không để lại quá nhiều dấu vết. Bây giờ phải đối mặt với cuộc thám hiểm sắp tới, cậu không thể không lo lắng khả năng này sẽ thành kết quả.
Cũng không ai biết sau màn sương là gì.
Họ sẽ quên đối phương?
Những lời của Jody Winston trườn qua như một con rắn ẩm ướt lạnh lẽo.
Chúng tôi rất yêu nơi này, không muốn để bất luận người nào phá hủy nó.
Ma quỷ này thực sự là vô khổng bất nhập*.
*Vô khổng bất nhập: không lỗ nào không chui, (người) lợi dụng mọi cơ hội (để làm điều xấu)
Cùng với Lukes như người dưng nước lã, không bằng ở lại trấn nhỏ cùng qua một đời - ý nghĩ này vừa mới nhú ra liền bị Faun đánh tan.
Không, họ không thể ở lại chỗ này, không thể bị mê hoặc.
Cậu đưa hai tay ra nâng lấy hai má Lukes, trên bờ môi anh đặt một nụ hôn.
"Tôi đã nói, sẽ tuyệt đối không quên anh, bất kể xảy ra chuyện gì." Faun nói: "Năng lực của Jody Winston không thể, sức mạnh trấn nhỏ không thể, thần lực Chúa tể cũng không thể. Lukes, anh hãy nhớ kĩ, nếu một ngày, anh nghe thấy một giọng nói khiến anh quên tôi, nhất định phải trả lời không. Tôi cũng vậy, tôi sẽ nói không. Tôi thề."
"Em thề."
"Phải, tôi thề."
Một người một đời sẽ tuyên rất nhiều lời thề, mà muốn một đời tuân thủ một lời thề lại không hề dễ dàng.
Đối với Lukes và Faun mà nói, đây không chỉ là lời tuyên thệ, nó càng giống một đôi tay dịu dàng, vuốt lên hết thảy bất an và sầu lo về tương lai.
Roger và Morgan bỏ ra cả ngày cuối cùng cũng phân loại sửa sang lại đống "rác thải khủng khiếp". Faun phát hiện chúng đã làm việc này tỉ mỉ, mọi một món linh kiện hữu dụng đều được lau sạch sẽ. Hai thanh niên dựa vào chủ trường mình tự đề xuất mà hưng phấn đặt mình vào "danh sách lựa chọn hàng đầu", sau nhiều lần xác nhận Faun không còn việc gì khác cho chúng giúp, rốt cuộc chúng mới hào hứng rời đi.
Faun lại một phen nghiên cứu bản đồ của Joey Barenque, phạm vi mực dây ra ở nơi ông đánh dấu "Con đường kia" quá lớn, gần như bao phủ toàn bộ khu vực sương mù. Faun không nhịn được nghĩ, phải chăng đó không phải là bất cẩn làm dây mực, mà là cố ý.
Cậu lấy tấm bản đồ xuống khỏi tường, nhìn kỹ trang giấy dưới ánh đèn, phát hiện dưới lớp mực, một vài đường nét sâu hơn xuất hiện trong ánh sáng.
Đây là con đường kia sao?
Cậu để Lukes xác nhận.
"Tôi đi vào màn sương mù dày đặc, nơi đó căn bản không có cách nào để nhận biết phương hướng."
Faun cũng nhớ lại cảm giác lần đầu tiên bước vào sương mù dày đặc, một khi không có vật đối chiếu sẽ ngay lập tức mất đi cảm giác phương hướng.
"Có lẽ chúng ta có thể nhớ chiều dài con đường này. Dựa theo tỉ lệ bản đồ với khoảng cách thực tế của trấn nhỏ, có thể tính được vị trí đại khái." Faun lấy một tờ giấy trắng trên bàn, dùng bút chì vẽ xuống những đường nét ẩn giấu dưới dấu chấm mực.
"Anh nghĩ nó trông thế nào?"
Lukes nói: "Đây là hai con đường, sau khi tiến vào sương mù dày đặc có một lối rẽ, nhưng ở đầu khác, chúng lại nhập vào nhau."
Anh ngẩng đầu lên nhìn Faun nói, "Nếu như nối liền chỗ rẽ với nơi giao nhau, nó thoạt nhìn, lại như một con mắt."
Dấu mực loang kia, màn sương dày đưa tay không thấy được năm ngón nọ, là con ngươi trong hốc mắt.
-----Hết chương 36-----
[1]Nguyên văn: "特种部队" dịch là "special force", "bộ đội đặc chủng" nhưng nếu search trên Baidu thì 9/10 kết quả hiển thị sẽ cho ra bộ phim Biệt đội G.I.Joe. Biệt đội G.I.Joe là một dòng đồ chơi nhân vật mô phỏng (action figures) được sản xuất vào những năm 60 và tạo nên thành công vang dội trong ngành công nghiệp sản xuất đồ chơi Mỹ. G.I.Joe đã gắn bó với một thế hệ trẻ em nước ngoài, là thần tượng của hàng loạt cậu nhóc.
-----
Đến đây sẽ có nhiều bạn nghĩ Lukes công còn Faun thụ. Thật ra truyện này H kéo rèm nhưng có hơi hướng hỗ công, toàn truyện chỉ có 2 cảnh H và được tả rất lướt, tuy nhiên nếu xét kĩ thì vẫn có thể (có lẽ thế, thú thật tui cũng không biết nữa) phân được ai trên ai dưới. Vậy nên nếu bạn nào không đọc được hỗ công và không có ý định thử sức với bộ truyện này có thể nhẹ nhàng bỏ qua, hãy tôn trọng sở thích của người khác và đừng để mích lòng nhau.
Bình luận facebook