-
Chương 14
Editor: Tử Y Đằng
Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn người đến địa chỉ của Kiều Giang nhưng trong nhà không có ai.
Căn hộ này không phải của anh ta, chỉ thuê mà thôi. Chủ nhà cho biết Kiều Giang vừa trả nhà ngày hôm trước, không lấy tiền đặt cọc lập tức dọn đi; hơn nữa, có vẻ rất gấp, ngay cả đồ cá nhân và đồ dùng nhà bếp cũng để lại.
Kỷ Nghiêu đi tới đi lui trong phòng: "Trương Tường, bên phía chủ topic như thế nào rồi?”
Trương Tường đứng lên báo cáo: "Vẫn chưa liên lạc được. Người nhà đã báo án mất tích.”
Kỷ Nghiêu dừng lại, ngồi lên bàn: "Đã định vị được di động chưa?"
Trương Tường: "Đã xác định được nhưng di động bị ném trong thùng rác, không thấy người.”
Kỷ Nghiêu quay đầu hỏi Triệu Tĩnh Tĩnh: "Địa chỉ gia đình Kiều Giang đã tra ra chưa?"
Triệu Tĩnh Tĩnh đáp: "Tổ kỹ thuật đang điều tra, sẽ có kết quả nhanh thôi!”
Kỷ Nghiêu nhìn thoáng Chu Lỵ một cái, cầm cái bút trên bàn ném qua: "Người đẹp Chu! Đã làm xong việc rồi hay sao mà xem di động, ăn vụng snack khoai tây?”
Chu Lỵ xoa xoa bả vai bị ném trúng, nhặt bút dưới mặt đất, rồi đưa điện thoại cho Kỷ Nghiêu xem: "Lão đại, anh xem livestream này đi! Đặc biệt thú vị!”
Kỷ Nghiêu nhìn thoáng quá, lại là của kênh Ngũ Trực Bá. Trên màn hình không có ai, cảnh trí xung quanh toàn một màu đen nhưng bình luận phía dưới rất náo nhiệt, rất nhiều người tham gia.
Chu Lỵ: "Giới trẻ bây giờ kỳ lạ thật. Mọi người đoán xem chủ topic này đang làm gì? Anh ta đòi tự sát, rõ ràng là lừa người mà!”
Tường thuật trực tiếp cảnh tự sát quả đúng là hiếm có, cho dù là giả đi chăng nữa nó vẫn thật sự mới lạ. Toàn bộ cảnh viên trong đội trinh hình sự đều mở xem live stream này.
Thanh niên thì coi như xem trò vui, người lớn tuổi hơn một chút thì chỉ trích: “Cho dù là chơi đùa cũng không nên lấy tính mạng ra đùa giỡn!"
Đúng lúc Cục trưởng Thái đi ngang: "Khắp cả Cục Cảnh Sát này chỉ có đội trinh sát hình sự các cậu là loạn nhất. Vụ án phá rồi nên làm rùm beng lên? Các cô các cậu không nhìn đội phòng chống ma túy bên cạnh, có án thì tập trung phá án, không có án thì lo học tập hoặc học thuộc lòng năm nội quy cảnh cục. Phải học tập người ta chứ!"
Toàn bộ phòng im lặng, giống như thời học sinh bị giám thị bắt lỗi.
Kỷ Nghiêu nhủ thầm, đội phòng chống ma túy bên kia cũng đâu phải dạng vừa. Khi không có vụ án phòng của bọn họ cử hẳn một người canh gác, chỉ cần thấy bóng dáng của Cục trưởng là lập tức bày ra bộ dạng hăng say học tập, diễn chuyên nghiệp như “ảnh đế, thị hậu”.
Cục trưởng Thái trừng mắt nhìn ‘lớp trưởng’ Kỷ Nghiêu: "Đứng dậy khỏi bàn cho tôi! Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, tạo phản à?”
Kỷ Nghiêu nhảy khỏi bàn, Cục trưởng Thái hầm hừ một cái rồi đi.
Live stream tự sát vẫn đang tiếp diễn nhưng điều quan trọng là chủ topic vẫn chưa xuất hiện. Tuy nhiên chỉ trong vòng mấy phút Cục trưởng Thái la mắng số lượt theo dõi đã tăng rất nhiều, từ mười ngàn người lên đến năm mươi ngàn người.
Kỷ Nghiêu lại ngồi lên bàn một lần nữa: “Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc tôi vẫn cảm thấy có gì đó bất hợp lý, cậu nhìn không gian xem!"
Triệu Tĩnh Tĩnh mang vẻ mặt hậm hực ‘Đừng gọi tôi là Tĩnh Tĩnh nữa’ đi tới, quan sát: "Giống như ở trong thùng xe tải, một mặt thùng xe dán decal đen.”
Kỷ Nghiêu quyết định thật nhanh: "Trương Tường, lập tức liên hệ với ban quan trị, ngắt kênh live stream này!"
Anh vừa dứt lời, người tự xưng là chủ topic muốn tự sát đã xuất hiện.
Khuôn mặt này… đúng là người đã live stream vụ tự sát của Tiếu Du. Người đã mất tích ba ngày trước lại xuất hiện trong một live stream thông báo tự sát.
Kỷ Nghiêu: "Tiểu Diêu, gọi đội trưởng đội điều tra mất tích đến!"
Trương Tường gọi điện liên hệ với bên quản trị của diễn đàn Ngũ Trực Bá, đối phương nhận điện thoại, xác minh tình huống đang chuẩn bị ngắt kết nối của livestream này.
Trên live stream này đột nhiên xuất hiện dòng chữ, trên đó viết: "Dám ngắt kết nối, sẽ tự sát ngay!"
Do vậy ban quản trị kênh Ngũ Trực Bá không dám manh động, giao lại mọi quyền quyết định cho cảnh sát.
Chu Lỵ chuyển hình ảnh live stream lên màn hình lớn. Mọi người trong đội hình sự vừa rồi còn cười hi hi ha ha thì giờ đây trở nên nghiêm túc hơn, tất cả sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu.
Live stream cảnh tự sát này không phải trò đùa, dù sao vẫn là một mạng sống.
Tổ kỹ thuật đang tiến hành định vị nhưng đối phương dùng IP nước ngoài nên chưa thể truy được ngay.
Cũng may khi đăng kí tài khoản livestream trực tiếp trong nước đều cần đăng ký thông tin thẻ căn cước và thẻ căn cước này là của Kiều Giang, nói cách khác người đang phát live stream này chính là Kiều Giang.
Chủ topic mất tích đang bị Kiều Giang cưỡng ép.
Kỷ Nghiêu nhìn qua thông tin cá nhân của chủ topic. Ngô Thính, nam, 28 tuổi, nghề nghiệp: streamer. Người nhà rất không hài lòng về công việc của anh ta. Họ nói, công việc này không ổn định, cả ngày đều mơ mộng hão huyền trở thành người nổi tiếng, sẽ có ngày thành idol streamer.
Lúc này người xem đã lên đến mười vạn, cũng không có ít người tặng lễ vật.
"Đây không phải là giả đó chứ?"
"Live stream tự sát, chủ topic định tự sát như thế nào đây?"
"Nhảy lầu, cắt tay hay là uống thuốc độc, cho một câu trả lời chắc chắn đi!"
. . .
Trong hình ảnh, hai tay Ngô Thính bị trói ra sau lưng, anh ta liều mạng muốn lao người về phía trước chạm vào điện thoại nhưng không thể, chỉ đành lớn tiếng kêu gào: "Cứu mạng, tôi bị uy hiếp, mau báo cảnh sát đi!"
Không ai tin tưởng anh ta, nói chính xác hơn là không ai thèm để ý đến anh ta. Đối với đám người đang theo dõi tính mạng của anh ta giống như một trò tiêu khiển cho cuộc sống nhàm chán của bọn họ mà thôi.
Hoặc có lẽ, bọn họ vốn dĩ không tin anh ta sẽ chết thật, chỉ muốn đùa một chút cho vui.
Trên màn hình có rất nhiều bình luận.
"Diễn đỉnh vậy… Ảnh đế là đây chứ đâu!"
"Sao vẫn còn chưa bắt đầu, lát nữa còn phải đi họp rồi! Mau chết đi chứ?"
"Sắp qua bữa trưa rồi, nhanh chết đi!"
...
Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống như chuyện xưa lặp lại.
Rốt cuộc Ngô Thính cũng cạn kiệt sức lực. Anh ta mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo và tuyệt vọng khôn cùng.
Anh ta nhớ tới cô gái nhảy lầu hôm trước. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu vàng, lúc chạm đất giống như chiếc lá phong cuối mùa thu… chỉ là tốc độ quá nhanh, không thể thấy rõ.
Nếu có thể, anh ta muốn nói với cô ấy tiếng ‘Thật xin lỗi’. Đột nhiên, anh ta cũng không muốn sống nữa.
Quan hệ giữa anh ta và người nhà không tốt. Bọn họ không thể hiểu giấc mơ nghề nghiệp của anh ta. Bọn họ nói ước mơ trở thành “Idol Streamer” là không thiết thực, nằm mơ giữa ban ngày. Họ hàng thân thích và hàng xóm không thấy anh ta đi làm, cả ngày chỉ cầm di động live stream thì quy cho anh ta chơi bời lêu lổng, nói anh ta là đồ ăn bám.
Ước mơ được trở thành ngôi sao sáng trên sân khấu trở nên xa vời.
Cuộc đời của anh ta thật thất bại, anh ta sống còn ý nghĩa gì nữa.
Những lời bình luận ồ ạt trên mạng như tảng băng lăn xuống giết chết tia hi vọng sống sót cuối cùng của anh ta. Anh ta không còn lưu luyến gì thế giới lạnh lẽo này nữa.
Kỷ Nghiêu ra lệnh mọi người lấy di động: "Tất cả mọi người vào bình luận, xoay chuyển hướng nhận xét đi.”
Rồi nói với Triệu Tĩnh Tĩnh: "Cậu nhờ tổ giao thông tra các con đường tàu hỏa Lục Bì (1) đi ngang qua lúc mười giờ sáng. Cậu tự mình dẫn theo người đi dọc tuyến đường xem xét. Mục tiêu là những xe có thùng container.”
(1) ̛̉ ̣ ̀: ̛̉ ̂̉ ̃ đ̛̛̣ ̛ ̀ ℎ ́, ℎ́ 7 ̆ 2012 đ̃ ℎ́ℎ ℎ̛́ ̛̀ ̛̉ ̣, ℎ ℎ̂́ ̆̀ ̛̉ ́ đ̂̀ ℎ̀, ℎ̂́ ̂̀ ̛́, ℎ̂́ ̂̀ ̀ ℎ̂́ ̛̛̀ ̆̀.
Vừa rồi, anh nghe được tiếng tàu hỏa, ắt hẳn chỉ dọc tuyến đường sắt thôi.
Triệu Tĩnh Tĩnh nhận lệnh, nhanh chóng thi hành.
Kỷ Nghiêu yêu cầu bên Ngũ Trực Bá sửa số lượng người theo dõi từ năm mươi ngàn thành một triệu.
Sau đó gửi dòng thông báo lên live stream: "Chúc mừng bạn, số lượng theo dõi đã đột phá mốc một triệu, tài khoản của bạn đã chính thức thăng cấp.”
Không phải anh ta mơ ước trở thành ngôi sao mạng ư? Vậy thì cho anh ta chút hi vọng.
Kỷ Nghiêu dùng cách trực tiếp thăng cấp cho Ngô Thính, có thể thấy được huy hiệu trên màn hình.
Chu Lỵ ngồi trên ghế, đánh chữ như bay: "Chúc mừng chủ topic, quá lợi hại! Tặng bông!" Còn tiện tay gửi icon chiếc Lamborghini. Chẳng biết cô ấy có được thanh toán lại hay không, nếu cảnh cục không chi trả thì chỉ còn nước bắt đội trưởng Kỷ ra tiền thôi.
Mặt khác tất cả thành viên đội hình sự trở thành “thủy quân” nhanh chóng viết bình luận, chẳng mấy chốc bọn họ trở thành ‘đội quân tiếp viện của Ngô Thính’.
Kỷ Nghiêu biết rõ, trên thế giới này không có người tốt nhất hay người xấu nhất, trong lòng mỗi người đều ẩn giấu cả thiện và ác.
Hoàn cảnh và bầu không khí sẽ tác động đến cảm xúc của con người. Có một người rơi ví, chỉ cần người đầu tiên đứng ra trợ giúp thì tự nhiên những người quanh đó cũng sẽ hỗ trợ; nếu người đầu tiên ấy nhặt lên và bỏ chạy, thì tình cảnh sẽ rơi vào tình huống khác.
Ý tưởng của Kỷ Nghiêu chính là tạo đội thủy quân vào bình luận, đội này sẽ ảnh hưởng đến những người đang xem. Những người thật sự muốn chứng kiến cảnh tự sát sẽ tự động nói thêm vài câu rồi rút lui, những bình luận lạnh lùng kia rồi cũng dần biến mất.
"Còn trẻ tự sát gì chứ, phải sống thật tốt!”
"Tất cả giải tán đi, chủ topic được thăng cấp rồi không tự sát đâu!"
"Hết phim! Nấu cơm!"
...
Tình hình vừa chuyển biến tốt đẹp thì hình ảnh đột nhiên tối lại, live stream bị cắt mất.
Kỷ Nghiêu cùng anh em trong đội ra ngoài, anh gọi điện cho phòng pháp y nhắn nhóm của Hàn Tích chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhận nhiệm vụ.
Nền kinh tế thành phố Nam Tuyền phát triển rất nhanh, trước đây chỉ di chuyển chính bằng tàu hỏa Lục Bì thì những năm gần đây đã được thay thế bằng tàu cao tốc, tàu điện.
Mười giờ sáng hàng ngày, xe lửa Lục Bì sẽ khởi hành hai tuyến, Triệu Tĩnh Tĩnh đã dẫn một nhóm đến một tuyến, Kỷ Nghiêu dẫn đội đến tuyến còn lại.
Bọn họ phải tranh thủ từng giây từng phút. Ngô Thính có thể sẽ tự sát nhưng khả năng cũng sẽ bị Kiều Giang – kẻ bắt cóc anh ta giết hại.
Kỷ Nghiêu cùng đồng đội của mình tìm kiếm từng centimet xung quanh khu vực đường ray.
Nắng trưa thiêu đốt, làn da bỏng đỏ từng mảng, Kỷ Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Một cảnh viên chạy tới: “Đội trưởng Kỷ, nghi ngờ mục tiêu ở khoảng 50m về phía trước.”
Kỷ Nghiêu dẫn theo hai người đi qua đó, quả nhiên trông thấy một chiếc xe tải đậu bên cạnh đường sắt.
Bên ngoài và cửa ghế lái không có ai. Từng giọt máu từ thùng xe đóng kín nhỏ xuống trên bùn đất đọng lại thành từng mảng màu nâu đỏ.
Kỷ Nghiêu dẫn người tới gần, phá vỡ thùng xe.
"Gọi xe cứu thương và mời pháp y tới!"
Nửa tiếng sau, Hàn Tích đến, cô và Kỷ Nghiêu đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng bước lên thùng xe.
Một lúc sau, Hàn Tích báo cáo: "Tổn thương tại vùng mô mềm ở đầu của nạn nhân, ảnh hưởng đến não bộ và dây thần kinh, va chạm đã tạo thành vết thương trí mạng! Thời gian tử vong không quá ba tiếng. Thi thể không bị lôi kéo hay di chuyển. Đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án!"
Kỷ Nghiêu hỏi: "Có thể phán đoán nạn nhân tự sát hay bị giết không?"
Hàn Tích: "Cần phải đợi sau khi giải phẫu mới có thể kết luận!"
Trên đường trở về, Kỷ Nghiêu không ngồi trên xe cảnh sát mà ngồi trên xe của pháp y.
Không cứu được người, giờ quay về cảnh cục không biết sẽ bị Cục trưởng Thái mắng thành dạng gì nữa. Tuy nhiên hiện tại anh chẳng muốn nghĩ đến những chuyện này. Cả nửa ngày nay áp lực tinh thần anh rất lớn, không có thời gian nghỉ ngơi, giờ phút này anh chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh Hàn Tích.
Không cần lên tiếng chỉ yên lặng bên nhau là được.
Anh xem ra rất mệt, tựa cả người vào lưng ghế, không nhúc nhích, cánh tay bị cỏ dại làm sướt đỏ một mảng.
Hàn Tích lấy một chai nước chanh tự pha từ trong thùng dụng cụ đưa ra.
Từ sáng đến giờ Kỷ Nghiêu chưa được uống giọt nước nào, anh còn phơi mình dưới ánh nắng mặt trời gần ba tiếng, môi nứt nẻ, anh cầm chai nước, tu ừng ực hết cả chai.
Vì quá nóng, anh cởi hai cúc áo trên cùng, có thể thấp thoáng trông thấy cơ ngực nhấp nhô theo từng động tác của anh mang theo sức mạnh vô hình, yết hầu chuyển động lên xuống, hormone nam tính tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp ở buồng xe, muốn tránh cũng không được.
Mặt Hàn Tích nóng lên, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỷ Nghiêu rất mệt, anh tựa như người không xương nằm ườn trên ghế, trên môi vẫn đọng vị nước chanh, giọng anh lười biếng: “Cảm ơn nước chanh của cô. Tôi không biết báo đáp như thế nào, hay quay về cảnh cục tôi lấy thân báo đáp nhé?"
Cô đã quá quen với giọng điệu cợt nhả này của anh: "Không cần!"
Kỷ Nghiêu liếm liếm môi, vị chanh chua chua ngọt ngọt vẫn còn lan tỏa trong khoang miệng, khiến người ta ứa nước miếng.
Trở lại Cục Cảnh Sát đã là buổi chiều, Hàn Tích nhanh chóng trở lại phòng pháp y làm nhiệm vụ.
Kết luận cuối cùng, Ngô Thính tự sát.
Cảnh sát đã ra lệnh truy nã Kiều Giang.
Tám giờ tối, Hàn Tích rời khỏi phòng giải phẫu.
Kỷ Nghiêu ngồi trước bàn làm việc của cô đang cầm bình nhỏ tưới cây xương rồng. Thấy cô đi ra, anh đứng lên: "Cô còn chưa ăn cơm tối đúng không? Tôi cũng chưa ăn, cùng đi nhé?"
Hàn Tích cởi bộ đồ phẫu thuật màu xanh lam, rửa tay thật sạch, vừa dọn dẹp túi xách vừa nói: “Ăn luôn ở cửa hàng tiện lợi trước cổng cảnh cục đi.”
Hàn Tích cầm một hộp bánh sủi cảo nhờ nhân viên cửa hàng hâm nóng lại, Kỷ Nghiêu ăn mì Ý.
Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế nhựa màu đỏ trong cửa hàng tiện lợi, Kỷ Nghiêu đứng lên: "Chờ tôi một chút!"
Hai phút sau, anh cầm một bông hoa hồng đỏ cắm vào lọ hoa trang trí trên bàn. Bầu không khí tuy kém xa với nhà hàng năm sao nhưng cũng đỡ tẻ nhạt hơn vừa rồi.
Hàn Tích kinh ngạc với hành động “tình cảm lãng mạn” của quý ông trước mắt cô: “Hay là nhờ luôn nhân viên tắt đèn, đốt thêm vài ngọn nến?”
Kỷ Nghiêu thật sự giơ tay lên ra hiệu nhân viên đến.
Hàn Tích liếc mắt nhìn anh: "Được rồi, đừng nghịch nữa!"
Kỷ Nghiêu nhìn vào mắt cô, mỉm cười: "Được rồi, hôm nào đó tôi sẽ bù lại cho cô!"
Hàn Tích: “…” Cô cảm giác hình như cô đã tự đào hố chôn mình.
Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn người đến địa chỉ của Kiều Giang nhưng trong nhà không có ai.
Căn hộ này không phải của anh ta, chỉ thuê mà thôi. Chủ nhà cho biết Kiều Giang vừa trả nhà ngày hôm trước, không lấy tiền đặt cọc lập tức dọn đi; hơn nữa, có vẻ rất gấp, ngay cả đồ cá nhân và đồ dùng nhà bếp cũng để lại.
Kỷ Nghiêu đi tới đi lui trong phòng: "Trương Tường, bên phía chủ topic như thế nào rồi?”
Trương Tường đứng lên báo cáo: "Vẫn chưa liên lạc được. Người nhà đã báo án mất tích.”
Kỷ Nghiêu dừng lại, ngồi lên bàn: "Đã định vị được di động chưa?"
Trương Tường: "Đã xác định được nhưng di động bị ném trong thùng rác, không thấy người.”
Kỷ Nghiêu quay đầu hỏi Triệu Tĩnh Tĩnh: "Địa chỉ gia đình Kiều Giang đã tra ra chưa?"
Triệu Tĩnh Tĩnh đáp: "Tổ kỹ thuật đang điều tra, sẽ có kết quả nhanh thôi!”
Kỷ Nghiêu nhìn thoáng Chu Lỵ một cái, cầm cái bút trên bàn ném qua: "Người đẹp Chu! Đã làm xong việc rồi hay sao mà xem di động, ăn vụng snack khoai tây?”
Chu Lỵ xoa xoa bả vai bị ném trúng, nhặt bút dưới mặt đất, rồi đưa điện thoại cho Kỷ Nghiêu xem: "Lão đại, anh xem livestream này đi! Đặc biệt thú vị!”
Kỷ Nghiêu nhìn thoáng quá, lại là của kênh Ngũ Trực Bá. Trên màn hình không có ai, cảnh trí xung quanh toàn một màu đen nhưng bình luận phía dưới rất náo nhiệt, rất nhiều người tham gia.
Chu Lỵ: "Giới trẻ bây giờ kỳ lạ thật. Mọi người đoán xem chủ topic này đang làm gì? Anh ta đòi tự sát, rõ ràng là lừa người mà!”
Tường thuật trực tiếp cảnh tự sát quả đúng là hiếm có, cho dù là giả đi chăng nữa nó vẫn thật sự mới lạ. Toàn bộ cảnh viên trong đội trinh hình sự đều mở xem live stream này.
Thanh niên thì coi như xem trò vui, người lớn tuổi hơn một chút thì chỉ trích: “Cho dù là chơi đùa cũng không nên lấy tính mạng ra đùa giỡn!"
Đúng lúc Cục trưởng Thái đi ngang: "Khắp cả Cục Cảnh Sát này chỉ có đội trinh sát hình sự các cậu là loạn nhất. Vụ án phá rồi nên làm rùm beng lên? Các cô các cậu không nhìn đội phòng chống ma túy bên cạnh, có án thì tập trung phá án, không có án thì lo học tập hoặc học thuộc lòng năm nội quy cảnh cục. Phải học tập người ta chứ!"
Toàn bộ phòng im lặng, giống như thời học sinh bị giám thị bắt lỗi.
Kỷ Nghiêu nhủ thầm, đội phòng chống ma túy bên kia cũng đâu phải dạng vừa. Khi không có vụ án phòng của bọn họ cử hẳn một người canh gác, chỉ cần thấy bóng dáng của Cục trưởng là lập tức bày ra bộ dạng hăng say học tập, diễn chuyên nghiệp như “ảnh đế, thị hậu”.
Cục trưởng Thái trừng mắt nhìn ‘lớp trưởng’ Kỷ Nghiêu: "Đứng dậy khỏi bàn cho tôi! Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, tạo phản à?”
Kỷ Nghiêu nhảy khỏi bàn, Cục trưởng Thái hầm hừ một cái rồi đi.
Live stream tự sát vẫn đang tiếp diễn nhưng điều quan trọng là chủ topic vẫn chưa xuất hiện. Tuy nhiên chỉ trong vòng mấy phút Cục trưởng Thái la mắng số lượt theo dõi đã tăng rất nhiều, từ mười ngàn người lên đến năm mươi ngàn người.
Kỷ Nghiêu lại ngồi lên bàn một lần nữa: “Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc tôi vẫn cảm thấy có gì đó bất hợp lý, cậu nhìn không gian xem!"
Triệu Tĩnh Tĩnh mang vẻ mặt hậm hực ‘Đừng gọi tôi là Tĩnh Tĩnh nữa’ đi tới, quan sát: "Giống như ở trong thùng xe tải, một mặt thùng xe dán decal đen.”
Kỷ Nghiêu quyết định thật nhanh: "Trương Tường, lập tức liên hệ với ban quan trị, ngắt kênh live stream này!"
Anh vừa dứt lời, người tự xưng là chủ topic muốn tự sát đã xuất hiện.
Khuôn mặt này… đúng là người đã live stream vụ tự sát của Tiếu Du. Người đã mất tích ba ngày trước lại xuất hiện trong một live stream thông báo tự sát.
Kỷ Nghiêu: "Tiểu Diêu, gọi đội trưởng đội điều tra mất tích đến!"
Trương Tường gọi điện liên hệ với bên quản trị của diễn đàn Ngũ Trực Bá, đối phương nhận điện thoại, xác minh tình huống đang chuẩn bị ngắt kết nối của livestream này.
Trên live stream này đột nhiên xuất hiện dòng chữ, trên đó viết: "Dám ngắt kết nối, sẽ tự sát ngay!"
Do vậy ban quản trị kênh Ngũ Trực Bá không dám manh động, giao lại mọi quyền quyết định cho cảnh sát.
Chu Lỵ chuyển hình ảnh live stream lên màn hình lớn. Mọi người trong đội hình sự vừa rồi còn cười hi hi ha ha thì giờ đây trở nên nghiêm túc hơn, tất cả sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu.
Live stream cảnh tự sát này không phải trò đùa, dù sao vẫn là một mạng sống.
Tổ kỹ thuật đang tiến hành định vị nhưng đối phương dùng IP nước ngoài nên chưa thể truy được ngay.
Cũng may khi đăng kí tài khoản livestream trực tiếp trong nước đều cần đăng ký thông tin thẻ căn cước và thẻ căn cước này là của Kiều Giang, nói cách khác người đang phát live stream này chính là Kiều Giang.
Chủ topic mất tích đang bị Kiều Giang cưỡng ép.
Kỷ Nghiêu nhìn qua thông tin cá nhân của chủ topic. Ngô Thính, nam, 28 tuổi, nghề nghiệp: streamer. Người nhà rất không hài lòng về công việc của anh ta. Họ nói, công việc này không ổn định, cả ngày đều mơ mộng hão huyền trở thành người nổi tiếng, sẽ có ngày thành idol streamer.
Lúc này người xem đã lên đến mười vạn, cũng không có ít người tặng lễ vật.
"Đây không phải là giả đó chứ?"
"Live stream tự sát, chủ topic định tự sát như thế nào đây?"
"Nhảy lầu, cắt tay hay là uống thuốc độc, cho một câu trả lời chắc chắn đi!"
. . .
Trong hình ảnh, hai tay Ngô Thính bị trói ra sau lưng, anh ta liều mạng muốn lao người về phía trước chạm vào điện thoại nhưng không thể, chỉ đành lớn tiếng kêu gào: "Cứu mạng, tôi bị uy hiếp, mau báo cảnh sát đi!"
Không ai tin tưởng anh ta, nói chính xác hơn là không ai thèm để ý đến anh ta. Đối với đám người đang theo dõi tính mạng của anh ta giống như một trò tiêu khiển cho cuộc sống nhàm chán của bọn họ mà thôi.
Hoặc có lẽ, bọn họ vốn dĩ không tin anh ta sẽ chết thật, chỉ muốn đùa một chút cho vui.
Trên màn hình có rất nhiều bình luận.
"Diễn đỉnh vậy… Ảnh đế là đây chứ đâu!"
"Sao vẫn còn chưa bắt đầu, lát nữa còn phải đi họp rồi! Mau chết đi chứ?"
"Sắp qua bữa trưa rồi, nhanh chết đi!"
...
Cảnh tượng này quá quen thuộc, giống như chuyện xưa lặp lại.
Rốt cuộc Ngô Thính cũng cạn kiệt sức lực. Anh ta mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo và tuyệt vọng khôn cùng.
Anh ta nhớ tới cô gái nhảy lầu hôm trước. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu vàng, lúc chạm đất giống như chiếc lá phong cuối mùa thu… chỉ là tốc độ quá nhanh, không thể thấy rõ.
Nếu có thể, anh ta muốn nói với cô ấy tiếng ‘Thật xin lỗi’. Đột nhiên, anh ta cũng không muốn sống nữa.
Quan hệ giữa anh ta và người nhà không tốt. Bọn họ không thể hiểu giấc mơ nghề nghiệp của anh ta. Bọn họ nói ước mơ trở thành “Idol Streamer” là không thiết thực, nằm mơ giữa ban ngày. Họ hàng thân thích và hàng xóm không thấy anh ta đi làm, cả ngày chỉ cầm di động live stream thì quy cho anh ta chơi bời lêu lổng, nói anh ta là đồ ăn bám.
Ước mơ được trở thành ngôi sao sáng trên sân khấu trở nên xa vời.
Cuộc đời của anh ta thật thất bại, anh ta sống còn ý nghĩa gì nữa.
Những lời bình luận ồ ạt trên mạng như tảng băng lăn xuống giết chết tia hi vọng sống sót cuối cùng của anh ta. Anh ta không còn lưu luyến gì thế giới lạnh lẽo này nữa.
Kỷ Nghiêu ra lệnh mọi người lấy di động: "Tất cả mọi người vào bình luận, xoay chuyển hướng nhận xét đi.”
Rồi nói với Triệu Tĩnh Tĩnh: "Cậu nhờ tổ giao thông tra các con đường tàu hỏa Lục Bì (1) đi ngang qua lúc mười giờ sáng. Cậu tự mình dẫn theo người đi dọc tuyến đường xem xét. Mục tiêu là những xe có thùng container.”
(1) ̛̉ ̣ ̀: ̛̉ ̂̉ ̃ đ̛̛̣ ̛ ̀ ℎ ́, ℎ́ 7 ̆ 2012 đ̃ ℎ́ℎ ℎ̛́ ̛̀ ̛̉ ̣, ℎ ℎ̂́ ̆̀ ̛̉ ́ đ̂̀ ℎ̀, ℎ̂́ ̂̀ ̛́, ℎ̂́ ̂̀ ̀ ℎ̂́ ̛̛̀ ̆̀.
Vừa rồi, anh nghe được tiếng tàu hỏa, ắt hẳn chỉ dọc tuyến đường sắt thôi.
Triệu Tĩnh Tĩnh nhận lệnh, nhanh chóng thi hành.
Kỷ Nghiêu yêu cầu bên Ngũ Trực Bá sửa số lượng người theo dõi từ năm mươi ngàn thành một triệu.
Sau đó gửi dòng thông báo lên live stream: "Chúc mừng bạn, số lượng theo dõi đã đột phá mốc một triệu, tài khoản của bạn đã chính thức thăng cấp.”
Không phải anh ta mơ ước trở thành ngôi sao mạng ư? Vậy thì cho anh ta chút hi vọng.
Kỷ Nghiêu dùng cách trực tiếp thăng cấp cho Ngô Thính, có thể thấy được huy hiệu trên màn hình.
Chu Lỵ ngồi trên ghế, đánh chữ như bay: "Chúc mừng chủ topic, quá lợi hại! Tặng bông!" Còn tiện tay gửi icon chiếc Lamborghini. Chẳng biết cô ấy có được thanh toán lại hay không, nếu cảnh cục không chi trả thì chỉ còn nước bắt đội trưởng Kỷ ra tiền thôi.
Mặt khác tất cả thành viên đội hình sự trở thành “thủy quân” nhanh chóng viết bình luận, chẳng mấy chốc bọn họ trở thành ‘đội quân tiếp viện của Ngô Thính’.
Kỷ Nghiêu biết rõ, trên thế giới này không có người tốt nhất hay người xấu nhất, trong lòng mỗi người đều ẩn giấu cả thiện và ác.
Hoàn cảnh và bầu không khí sẽ tác động đến cảm xúc của con người. Có một người rơi ví, chỉ cần người đầu tiên đứng ra trợ giúp thì tự nhiên những người quanh đó cũng sẽ hỗ trợ; nếu người đầu tiên ấy nhặt lên và bỏ chạy, thì tình cảnh sẽ rơi vào tình huống khác.
Ý tưởng của Kỷ Nghiêu chính là tạo đội thủy quân vào bình luận, đội này sẽ ảnh hưởng đến những người đang xem. Những người thật sự muốn chứng kiến cảnh tự sát sẽ tự động nói thêm vài câu rồi rút lui, những bình luận lạnh lùng kia rồi cũng dần biến mất.
"Còn trẻ tự sát gì chứ, phải sống thật tốt!”
"Tất cả giải tán đi, chủ topic được thăng cấp rồi không tự sát đâu!"
"Hết phim! Nấu cơm!"
...
Tình hình vừa chuyển biến tốt đẹp thì hình ảnh đột nhiên tối lại, live stream bị cắt mất.
Kỷ Nghiêu cùng anh em trong đội ra ngoài, anh gọi điện cho phòng pháp y nhắn nhóm của Hàn Tích chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhận nhiệm vụ.
Nền kinh tế thành phố Nam Tuyền phát triển rất nhanh, trước đây chỉ di chuyển chính bằng tàu hỏa Lục Bì thì những năm gần đây đã được thay thế bằng tàu cao tốc, tàu điện.
Mười giờ sáng hàng ngày, xe lửa Lục Bì sẽ khởi hành hai tuyến, Triệu Tĩnh Tĩnh đã dẫn một nhóm đến một tuyến, Kỷ Nghiêu dẫn đội đến tuyến còn lại.
Bọn họ phải tranh thủ từng giây từng phút. Ngô Thính có thể sẽ tự sát nhưng khả năng cũng sẽ bị Kiều Giang – kẻ bắt cóc anh ta giết hại.
Kỷ Nghiêu cùng đồng đội của mình tìm kiếm từng centimet xung quanh khu vực đường ray.
Nắng trưa thiêu đốt, làn da bỏng đỏ từng mảng, Kỷ Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Một cảnh viên chạy tới: “Đội trưởng Kỷ, nghi ngờ mục tiêu ở khoảng 50m về phía trước.”
Kỷ Nghiêu dẫn theo hai người đi qua đó, quả nhiên trông thấy một chiếc xe tải đậu bên cạnh đường sắt.
Bên ngoài và cửa ghế lái không có ai. Từng giọt máu từ thùng xe đóng kín nhỏ xuống trên bùn đất đọng lại thành từng mảng màu nâu đỏ.
Kỷ Nghiêu dẫn người tới gần, phá vỡ thùng xe.
"Gọi xe cứu thương và mời pháp y tới!"
Nửa tiếng sau, Hàn Tích đến, cô và Kỷ Nghiêu đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng bước lên thùng xe.
Một lúc sau, Hàn Tích báo cáo: "Tổn thương tại vùng mô mềm ở đầu của nạn nhân, ảnh hưởng đến não bộ và dây thần kinh, va chạm đã tạo thành vết thương trí mạng! Thời gian tử vong không quá ba tiếng. Thi thể không bị lôi kéo hay di chuyển. Đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án!"
Kỷ Nghiêu hỏi: "Có thể phán đoán nạn nhân tự sát hay bị giết không?"
Hàn Tích: "Cần phải đợi sau khi giải phẫu mới có thể kết luận!"
Trên đường trở về, Kỷ Nghiêu không ngồi trên xe cảnh sát mà ngồi trên xe của pháp y.
Không cứu được người, giờ quay về cảnh cục không biết sẽ bị Cục trưởng Thái mắng thành dạng gì nữa. Tuy nhiên hiện tại anh chẳng muốn nghĩ đến những chuyện này. Cả nửa ngày nay áp lực tinh thần anh rất lớn, không có thời gian nghỉ ngơi, giờ phút này anh chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh Hàn Tích.
Không cần lên tiếng chỉ yên lặng bên nhau là được.
Anh xem ra rất mệt, tựa cả người vào lưng ghế, không nhúc nhích, cánh tay bị cỏ dại làm sướt đỏ một mảng.
Hàn Tích lấy một chai nước chanh tự pha từ trong thùng dụng cụ đưa ra.
Từ sáng đến giờ Kỷ Nghiêu chưa được uống giọt nước nào, anh còn phơi mình dưới ánh nắng mặt trời gần ba tiếng, môi nứt nẻ, anh cầm chai nước, tu ừng ực hết cả chai.
Vì quá nóng, anh cởi hai cúc áo trên cùng, có thể thấp thoáng trông thấy cơ ngực nhấp nhô theo từng động tác của anh mang theo sức mạnh vô hình, yết hầu chuyển động lên xuống, hormone nam tính tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp ở buồng xe, muốn tránh cũng không được.
Mặt Hàn Tích nóng lên, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỷ Nghiêu rất mệt, anh tựa như người không xương nằm ườn trên ghế, trên môi vẫn đọng vị nước chanh, giọng anh lười biếng: “Cảm ơn nước chanh của cô. Tôi không biết báo đáp như thế nào, hay quay về cảnh cục tôi lấy thân báo đáp nhé?"
Cô đã quá quen với giọng điệu cợt nhả này của anh: "Không cần!"
Kỷ Nghiêu liếm liếm môi, vị chanh chua chua ngọt ngọt vẫn còn lan tỏa trong khoang miệng, khiến người ta ứa nước miếng.
Trở lại Cục Cảnh Sát đã là buổi chiều, Hàn Tích nhanh chóng trở lại phòng pháp y làm nhiệm vụ.
Kết luận cuối cùng, Ngô Thính tự sát.
Cảnh sát đã ra lệnh truy nã Kiều Giang.
Tám giờ tối, Hàn Tích rời khỏi phòng giải phẫu.
Kỷ Nghiêu ngồi trước bàn làm việc của cô đang cầm bình nhỏ tưới cây xương rồng. Thấy cô đi ra, anh đứng lên: "Cô còn chưa ăn cơm tối đúng không? Tôi cũng chưa ăn, cùng đi nhé?"
Hàn Tích cởi bộ đồ phẫu thuật màu xanh lam, rửa tay thật sạch, vừa dọn dẹp túi xách vừa nói: “Ăn luôn ở cửa hàng tiện lợi trước cổng cảnh cục đi.”
Hàn Tích cầm một hộp bánh sủi cảo nhờ nhân viên cửa hàng hâm nóng lại, Kỷ Nghiêu ăn mì Ý.
Hai người ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế nhựa màu đỏ trong cửa hàng tiện lợi, Kỷ Nghiêu đứng lên: "Chờ tôi một chút!"
Hai phút sau, anh cầm một bông hoa hồng đỏ cắm vào lọ hoa trang trí trên bàn. Bầu không khí tuy kém xa với nhà hàng năm sao nhưng cũng đỡ tẻ nhạt hơn vừa rồi.
Hàn Tích kinh ngạc với hành động “tình cảm lãng mạn” của quý ông trước mắt cô: “Hay là nhờ luôn nhân viên tắt đèn, đốt thêm vài ngọn nến?”
Kỷ Nghiêu thật sự giơ tay lên ra hiệu nhân viên đến.
Hàn Tích liếc mắt nhìn anh: "Được rồi, đừng nghịch nữa!"
Kỷ Nghiêu nhìn vào mắt cô, mỉm cười: "Được rồi, hôm nào đó tôi sẽ bù lại cho cô!"
Hàn Tích: “…” Cô cảm giác hình như cô đã tự đào hố chôn mình.
Bình luận facebook