-
CHƯƠNG 17
Editor: Tử Y Đằng
Hàn Tích bọc kỹ chỗ bánh bích quy còn sót lại, bỏ vào ba lô, hiếu kỳ: "Cô bé bị bắt cóc ấy sau này có tìm được không?”
Kỷ Nghiêu lắc đầu, trả lời: "Không được! Cô bé bị bắt cóc chỉ mới hai tuổi, chú Trần vẫn luôn tìm kiếm; tầm năm năm sau chú ấy tìm được một manh mối lập tức lần theo dấu vết tìm con nhưng kể từ khi đó chú một đi không trở lại.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã ngớt: "Thật ra, tôi đi theo con đường cảnh sát hình sự cũng do chú Trần ảnh hưởng. Một cậu nhóc gầy yếu, nhỏ bé và bất lực bị một tên vô lại ngang tàn nhốt trong căn phòng nhỏ. Rồi cũng có một người tới cứu cậu bé ấy. Trong tay người ấy cầm khẩu súng, đá văng cánh cửa, ánh sáng từ phía sau tràn vào trông ông như một vị thần.”
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn nóc nhà, tấm gỗ đã bị nước mưa thấm ướt, từng giọt nước theo khe hở nhỏ xuống, Kỷ Nghiêu nghiêng người hứng được giọt nước mưa đó.
Anh lấy bình nước trong ba lô đặt trên đất để hứng nước.
Hàn Tích liếc anh một cái, "Không phải anh nói không đem bình à?"
Kỷ Nghiêu khẽ nhếch môi: "Đột nhiên lại xuất hiện!”
Hàn Tích lấy bình của Kỷ Nghiêu, đổ nửa phần nước chanh của mình vào cho anh.
Kỷ Nghiêu cầm bình nước, nhìn lưng bình nước còn có thêm hai lát chanh, anh biết cô thuộc dạng người ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa tính tình còn rất lương thiện: "Em còn chiều tôi hơn cả mẹ tôi nữa!"
Hàn Tích: "Anh dùng từ ‘chiều’ này không đúng. Với người khác, tôi cũng sẽ làm vậy thôi!"
Kỷ Nghiêu coi như không nghe thấy, cô chỉ chiều anh, cưng chiều một mình anh.
Mưa đã tạnh dần, rốt cuộc điện thoại của Kỷ Nghiêu cũng hết pin – ánh sáng duy nhất của căn phòng cũng biến mất.
Hàn Tích nằm xuống giường, gối đầu lên ba lô, chuẩn bị đi ngủ.
Kỷ Nghiêu ngồi trên ghế, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Sau cơn mưa, rất nhiều động vật về đêm ra ngoài săn mồi, anh không thể lơi là cảnh giác.
Hàn Tích quay đầu, trước mắt cô chỉ một mảnh đen kịt, cô ngồi bật dậy, đáy mắt lóe lên tia sợ hãi, cả người run lên.
Khi còn bé chỉ cần làm sai một việc nhỏ xíu thôi sẽ bị viện trưởng cô nhi viện nhốt trong gian phòng nhỏ. Bên trong vừa lạnh lại ẩm ướt, không có đồ ăn, có nhiều lần cô suýt chết vì rét và đói.
Trong bóng tối, cô nghe được một âm thanh trầm ấm, mạnh mẽ: “Tôi ở đây, đừng sợ!"
Sau đó, bên tai cô truyền đến một giọng hát khe khẽ.
"Hãy đứng lên, những người không muốn làm nô lệ, lấy máu thịt của chúng ta dựng xây nên Vạn Lý Trường Thành mới. Dân tộc Trung Hoa đang đến thời hiểm nguy…”
*Quốc ca Trung Hoa.
Giọng đàn ông rất êm tai, rất thu hút.
Nhưng mà… đây là lần đầu tiên cô nghe một người hát Quốc ca kiểu “chạy giặc” như vậy, cô phá lên cười.
Bỗng nhiên cô không còn cảm thấy sợ nữa.
Hàn Tích từ từ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lại nghe anh chuyển sang bài hát khác: "Yêu em không phải bởi vì em đẹp…."
* Lời trong ca khúc Forever Lovehttps://www.youtube.com/watch?v=YAuGKYNoRCA
Không hát lộn xộn như vừa rồi, lần này anh hát đúng nhịp, từng âm điệu đều cực kỳ chuẩn xác, giọng hát trong trẻo, say lòng người. Tựa như cô đang có mặt tại một buổi biểu diễn âm nhạc, tiếng gió là nhạc đệm, ánh đèn sân khấu được tạo bởi ánh trăng treo ngoài kia.
Đêm nay cô ngủ rất ngon, không gặp ác mộng thức giấc nửa đêm.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời rọi qua khe cửa, Hàn Tích tỉnh lại bắt gặp Kỷ Nghiêu đang tựa người bên cửa sổ ngắm cô.
Cô lấy tay che ngực theo bản năng, cúi đầu kiểm tra, may là không lộ hàng.
Kỷ Nghiêu đi tới tựa người vào cạnh bàn, cười cười: "Cô nam quả nữ sống chung một phòng, nếu ở thời cổ đại thì em phải gả cho tôi rồi đấy!"
Hàn Tích sửa sang lại quần áo, xuống giường, nhìn vào mắt anh: "Tôi không lấy chồng.”
Kỷ Nghiêu đứng bật dậy: "Vậy để tôi gả cho em!"
Hàn Tích đeo ba lô ra sau lưng, vừa đi ra cửa vừa nói: "Tôi là pháp y!"
Kỷ Nghiêu thu dọn đồ đạc của mình, chạy theo: "Tôi biết!"
Hàn Tích dừng lại, quay đầu liếc nhìn Kỷ Nghiêu: "Pháp y muốn giết người không để lại dấu vết… không khó một chút nào.”
Kỷ Nghiêu giả vờ như rất sợ hãi: "Cô gái à, em đừng tàn nhẫn như thế được không?”
Hàn Tích mím môi cười, mở cửa ra ngoài.
Ngày hôm qua vì vội truy bắt Kiều Giang, lại gặp trời mưa nên cảm thấy núi Liên Hoa vừa nguy hiểm vừa âm u đáng sợ. Tuy nhiên lúc này đây, ánh nắng mặt trời len qua tán lá cây, một màu xanh biếc điểm xuyết thêm những quả đỏ chín mọng chẳng khác nào lạc vào thế giới thần tiên.
Kỷ Nghiêu nghiêng mặt, nhìn cô gái bên cạnh.
Cô hơi ngửa đầu đối diện mặt trời, nheo mắt tận hưởng nắng ban mai, khóe môi cong lên, đôi môi tươi tắn.
Anh biết cô đã từng trải qua những năm tháng đen tối mà những người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi. Anh thật sự khâm phục cô, cho dù trải qua những chuyện tệ hại đến mức nào đi chăng nữa cô vẫn có thể đứng dưới ánh mặt trời đáy mắt vẫn tràn ngập sự đơn thuần và thiện lương.
Dưới chân núi, Triệu Tĩnh Tĩnh và các cảnh viên đang chuẩn bị lên núi.
Kỷ Nghiêu đi từ trên núi xuống, vẫy vẫy tay: "Hỡi các anh em đứng dưới chân núi, mọi người có khỏe không?”
Thấy anh vẫn còn nham nhở được như vậy mọi người cũng an tâm.
Chu Lỵ ôm mấy túi snack khoai tây tới gần: "Đội trưởng Kỷ, chắc anh đói lắm rồi đúng không?” Dứt lời cô ấy đưa ra hai hộp sữa vị chuối.
Kỷ Nghiêu vừa nghe Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo tình hình vừa uống sữa.
Vì đã quen thuộc với địa hình núi Liên Sơn nên Kiều Giang dễ dàng trốn thoát. Bộ quần áo tìm được ở nhà Kiều Giang, thông qua xét nghiệm DNA chứng thực là máu của nạn nhân Chu Thông. Cảnh sát đã lập các trạm kiểm soát ở các cửa ngõ chính, đồng thời ban hành lệnh truy nã toàn thành phố Nam Tuyền.
Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo xong, hỏi: "Tối qua mưa rất to, hai người làm thế nào?” Rồi bổ sung thêm, "Cả đêm cậu không ngủ à?" Quầng mắt thâm đen như vậy.
Kỷ Nghiêu nhìn thoáng qua Hàn Tích: "Số vẫn may, trên núi có một căn nhà gỗ nhỏ!"
Chu Lỵ mở túi khoai tây khác, nhỏ giọng: “Sau đó… cả đêm không ngủ?" Câu sau cô ấy không dám nói ra nhưng không thể cản được bản thân thỏa sức tưởng tượng. Đặc biệt là Kỷ Nghiêu chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ trắng.
Đêm mưa, trong căn nhà gỗ nhỏ trên núi, soái ca mỹ nữ, một đêm không ngủ.
Thật quá kích thích!
Kỷ Nghiêu gõ vào đầu Chu Lỵ: "Nghĩ vớ vẩn… Đội trưởng Kỷ nhà cô là hạng người vậy sao?!"
Chu Lỵ ngẩng đầu, cười hì hì hai tiếng, không dám nói thật tất cả những ý nghĩ trong đầu cô ấy.
Kỷ Nghiêu cầm một hộp sữa, đi đến bên cạnh Hàn Tích, đưa cho cô: "Cảm ơn nước chanh của em! Mời em uống sữa, vị chuối!"
Nhờ vậy Hàn Tích mới biết được anh thức canh suốt đêm cho cô.
Cô nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh: "Cảm ơn anh!" Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu dịu dàng như vậy với anh.
Lúc này, một loạt năm sáu chiếc xe lái tới.
Một huyện ngoại thành hẻo lánh bình thường ít người lui tới chứ đừng nói đến cả đoàn xe thế kia, toàn đội trinh sát nâng cao cảnh giác.
Đoàn xe đỗ sau xe cảnh sát, chặn hết lại lối ra phía sau. Vì con đường nhỏ hẹp nên trông nhóm người này giống như muốn khiêu khích cảnh sát nhiều hơn.
La Hải Diêu đi ra từ chiếc xe Cayenne đầu tiên.
Kỷ Nghiêu tựa vào xe cảnh sát, tầm mắt quan sát người đang tiến tới.
Anh đã gặp qua người đàn ông này trước cổng cảnh cục, anh ta đón Hàn Tích tan làm.
Hàn Tích giải thích với mọi người: "Thật ngại quá, đó là bạn của tôi! Để tôi nói anh ấy đậu xe sang một bên.”
Nói xong cô đi nhanh qua đó. Đối phương dường như rất nghe lời cô, rất nhanh cho xe gọn lại.
La Hải Diêu đánh giá cô từ trên xuống dưới, khẳng định cô không có thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Em mất tích một đêm!" Rồi anh ta cởi áo vest khoác lên người cô.
Hàn Tích đáp: "Ừm, bị nhốt trên núi, không có tín hiệu!"
La Hải Diêu mở cửa xe: "Đi thôi, anh đưa em về!"
Kỷ Nghiêu đi tới: "Dựa theo quy định, nhân viên thuộc hệ thống của Cục Cảnh Sát thành phố khi ra ngoài phá án buộc phải quay trở về cảnh cục trước.”
Hàn Tích gật đầu, cô còn đang cầm thùng dụng cụ của phòng pháp y, cần phải trả lại rồi còn viết báo cáo. Cô quay sang La Hải Diêu: "Anh về trước đi, xong việc em sẽ gọi cho anh!"
La Hải Diêu nhìn Kỷ Nghiêu, qua cặp kính gọng vàng không hề che dấu ánh mắt đối nghịch với anh.
Thế nhưng khi anh ta nhìn Hàn Tích ánh mắt dịu dàng hơn hẳn: "Vậy đến giờ tan tầm anh sẽ qua đón em!"
Hàn Tích suy nghĩ một chút: "Chiều em còn ký hợp đồng mua bán căn hộ, không biết mấy giờ xong.”
La Hải Diêu chỉnh lại áo vest cho cô: "Vậy chúng ta cùng ăn tối!"
Hàn Tích gật đầu, rồi cùng Kỷ Nghiêu đi về hướng đồng đội của mình.
Hàn Tích: "Chúng tôi cùng lớn lên ở cô nhi viện. Anh ấy coi như là người thân duy nhất cũng là người bạn duy nhất của tôi.”
Kỷ Nghiêu nghiêng mặt nhìn cô: "Em nói vậy không đúng! Tiểu Chu, Tĩnh Tĩnh, bọn họ không phải đều là bạn của em à.”
Hàn Tích quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ Nghiêu: "Vậy còn anh?"
Hàn Tích cong môi cười: "Tôi không giống bọn họ!" Anh đưa mắt nhìn áo vest trên người cô: "Cái áo này không tệ, có thể cho tôi mượn mặc một chút không?"
Hôm qua vì để che mưa cho cô, áo sơ mi của anh đã ướt, hiện tại anh chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ. Hàn Tích cởi áo khoác đưa cho Kỷ Nghiêu: "Nhớ giặt sạch rồi trả tôi nhé!" Đây không phải là đồ của cô, cô còn phải trả lại cho người ta.
Kỷ Nghiêu cầm chiếc áo vest, ngồi vào trong xe, ném sang ghế phụ lái.
Trở lại Cục Cảnh Sát thành phố, Kỷ Nghiêu đến văn phòng cục trưởng.
Tuy là cuối tuần nhưng chuyện pháp y và đội trưởng đội trinh sát hình sự mất tích không phải là việc nhỏ, mọi công tác đều phải do Cục trưởng tự chỉ đạo.
Cục trưởng Thái cầm một tách trà xanh ngâm táo đỏ, trừng mắt nhìn Kỷ Nghiêu, lớn tiếng: “Người thì không bắt được, lại còn lạc trên núi. Có thấy mất mặt không!”
Ông đặt mạnh tách trà xuống bàn, nước trà sóng sánh khiến cho tờ báo phía dưới ướt một mảng.
Kỷ Nghiêu chạy vội đến giúp đỡ không nghĩ đến làm rơi khung ảnh.
Kỷ Nghiêu nhặt lên.
Bức ảnh là Cục trưởng Thái khi còn trẻ, ông đứng sóng vai cùng một cảnh viên khác, cả hai người mỉm cười nhìn vào ống kính. Vị cảnh sát kia chính là Trần Chí.
Đột nhiên nhớ đến chuyện cũ, Cục trưởng Thái không còn tâm trí mắng người.
Kỷ Nghiêu để lại bức ảnh lên bàn, mặt nghiêm túc: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cháu nhất định sẽ điều tra cho ra chân tướng.”
Ở trong lòng mọi người, một người đã mất tích mười chín năm như Trần Chí căn bản không còn hi vọng sẽ sống sót. Ông ấy đã lớn như vậy, còn là một cảnh sát; nếu còn sống ông ấy nhất định sẽ quay về. Thế nhưng những năm vừa qua, ông ấy dường như bốc hơi khỏi thế giới này, không hề có một tin tức gì dù là nhỏ nhất.
Cục trưởng Thái tựa người trên ghế, hiếm khi có được sự bình tĩnh và nhẹ nhàng nói chuyện với Kỷ Nghiêu: "Nếu con bé của lão Trần còn sống, chắc cũng tầm tuổi cậu rồi!"
Kỷ Nghiêu vâng một tiếng: “Cháu qua nhà chủ nhiệm Diệp ăn cơm tối cùng bác ấy.”
Diệp Yến Thanh là vợ của Trần Chí, bà cũng là một cảnh sát, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm hành chính của Cục Cảnh Sát thành phố. Bà cũng là người chứng kiến từng bước Kỷ Nghiêu trưởng thành, coi anh như con trai ruột của mình.
Kỷ Nghiêu ra khỏi văn phòng rồi đột nhiên quay trở lại: “À… Cục trưởng Thái, khi nào thì tổ chức sẽ sắp xếp cho cháu xem mắt, cháu cảm thấy pháp y Hàn Tích mới tới rất được.”
Cục trưởng Thái chỉ chỉ tay vào Kỷ Nghiêu: “Vụ án đã phá chưa mà nghĩ đến chuyện cưới vợ. Bắt Kiều Giang về quy án thì qua tôi bàn chuyện này. Năm ngày đủ không? Nếu không đủ thì ba ngày.”
Chỉ sợ nói thêm một câu nữa thôi Cục trưởng Thái sẽ “tăng lên” còn một ngày, Kỷ Nghiêu co giò bỏ chạy.
Mấy ngày sau Kỷ Nghiêu hầu như không về nhà, phần lớn thời gian anh đều ở văn phòng làm việc chỉ huy các đồng đội, có lúc cần thiết đích thân anh sẽ ra ngoài tìm kiếm.
Toàn bộ đội trinh sát hình sự đã lật tung ngõ lớn phố nhỏ, tất cả camera trên các cung đường then chốt cũng có người theo dõi 24/24, chỉ cần Kiều Giang bước ra ngoài nhất định sẽ lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.
Thế nhưng con người này như biến mất không thấy tăm hơi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vào một buổi sáng ba ngày sau, Kỷ Nghiêu đang ngồi trên ghế ngủ bù chợt có tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Đội trưởng Kỷ, Kiều Giang chết rồi, hắn tự sát.”
Hàn Tích bọc kỹ chỗ bánh bích quy còn sót lại, bỏ vào ba lô, hiếu kỳ: "Cô bé bị bắt cóc ấy sau này có tìm được không?”
Kỷ Nghiêu lắc đầu, trả lời: "Không được! Cô bé bị bắt cóc chỉ mới hai tuổi, chú Trần vẫn luôn tìm kiếm; tầm năm năm sau chú ấy tìm được một manh mối lập tức lần theo dấu vết tìm con nhưng kể từ khi đó chú một đi không trở lại.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã ngớt: "Thật ra, tôi đi theo con đường cảnh sát hình sự cũng do chú Trần ảnh hưởng. Một cậu nhóc gầy yếu, nhỏ bé và bất lực bị một tên vô lại ngang tàn nhốt trong căn phòng nhỏ. Rồi cũng có một người tới cứu cậu bé ấy. Trong tay người ấy cầm khẩu súng, đá văng cánh cửa, ánh sáng từ phía sau tràn vào trông ông như một vị thần.”
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn nóc nhà, tấm gỗ đã bị nước mưa thấm ướt, từng giọt nước theo khe hở nhỏ xuống, Kỷ Nghiêu nghiêng người hứng được giọt nước mưa đó.
Anh lấy bình nước trong ba lô đặt trên đất để hứng nước.
Hàn Tích liếc anh một cái, "Không phải anh nói không đem bình à?"
Kỷ Nghiêu khẽ nhếch môi: "Đột nhiên lại xuất hiện!”
Hàn Tích lấy bình của Kỷ Nghiêu, đổ nửa phần nước chanh của mình vào cho anh.
Kỷ Nghiêu cầm bình nước, nhìn lưng bình nước còn có thêm hai lát chanh, anh biết cô thuộc dạng người ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa tính tình còn rất lương thiện: "Em còn chiều tôi hơn cả mẹ tôi nữa!"
Hàn Tích: "Anh dùng từ ‘chiều’ này không đúng. Với người khác, tôi cũng sẽ làm vậy thôi!"
Kỷ Nghiêu coi như không nghe thấy, cô chỉ chiều anh, cưng chiều một mình anh.
Mưa đã tạnh dần, rốt cuộc điện thoại của Kỷ Nghiêu cũng hết pin – ánh sáng duy nhất của căn phòng cũng biến mất.
Hàn Tích nằm xuống giường, gối đầu lên ba lô, chuẩn bị đi ngủ.
Kỷ Nghiêu ngồi trên ghế, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Sau cơn mưa, rất nhiều động vật về đêm ra ngoài săn mồi, anh không thể lơi là cảnh giác.
Hàn Tích quay đầu, trước mắt cô chỉ một mảnh đen kịt, cô ngồi bật dậy, đáy mắt lóe lên tia sợ hãi, cả người run lên.
Khi còn bé chỉ cần làm sai một việc nhỏ xíu thôi sẽ bị viện trưởng cô nhi viện nhốt trong gian phòng nhỏ. Bên trong vừa lạnh lại ẩm ướt, không có đồ ăn, có nhiều lần cô suýt chết vì rét và đói.
Trong bóng tối, cô nghe được một âm thanh trầm ấm, mạnh mẽ: “Tôi ở đây, đừng sợ!"
Sau đó, bên tai cô truyền đến một giọng hát khe khẽ.
"Hãy đứng lên, những người không muốn làm nô lệ, lấy máu thịt của chúng ta dựng xây nên Vạn Lý Trường Thành mới. Dân tộc Trung Hoa đang đến thời hiểm nguy…”
*Quốc ca Trung Hoa.
Giọng đàn ông rất êm tai, rất thu hút.
Nhưng mà… đây là lần đầu tiên cô nghe một người hát Quốc ca kiểu “chạy giặc” như vậy, cô phá lên cười.
Bỗng nhiên cô không còn cảm thấy sợ nữa.
Hàn Tích từ từ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lại nghe anh chuyển sang bài hát khác: "Yêu em không phải bởi vì em đẹp…."
* Lời trong ca khúc Forever Lovehttps://www.youtube.com/watch?v=YAuGKYNoRCA
Không hát lộn xộn như vừa rồi, lần này anh hát đúng nhịp, từng âm điệu đều cực kỳ chuẩn xác, giọng hát trong trẻo, say lòng người. Tựa như cô đang có mặt tại một buổi biểu diễn âm nhạc, tiếng gió là nhạc đệm, ánh đèn sân khấu được tạo bởi ánh trăng treo ngoài kia.
Đêm nay cô ngủ rất ngon, không gặp ác mộng thức giấc nửa đêm.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời rọi qua khe cửa, Hàn Tích tỉnh lại bắt gặp Kỷ Nghiêu đang tựa người bên cửa sổ ngắm cô.
Cô lấy tay che ngực theo bản năng, cúi đầu kiểm tra, may là không lộ hàng.
Kỷ Nghiêu đi tới tựa người vào cạnh bàn, cười cười: "Cô nam quả nữ sống chung một phòng, nếu ở thời cổ đại thì em phải gả cho tôi rồi đấy!"
Hàn Tích sửa sang lại quần áo, xuống giường, nhìn vào mắt anh: "Tôi không lấy chồng.”
Kỷ Nghiêu đứng bật dậy: "Vậy để tôi gả cho em!"
Hàn Tích đeo ba lô ra sau lưng, vừa đi ra cửa vừa nói: "Tôi là pháp y!"
Kỷ Nghiêu thu dọn đồ đạc của mình, chạy theo: "Tôi biết!"
Hàn Tích dừng lại, quay đầu liếc nhìn Kỷ Nghiêu: "Pháp y muốn giết người không để lại dấu vết… không khó một chút nào.”
Kỷ Nghiêu giả vờ như rất sợ hãi: "Cô gái à, em đừng tàn nhẫn như thế được không?”
Hàn Tích mím môi cười, mở cửa ra ngoài.
Ngày hôm qua vì vội truy bắt Kiều Giang, lại gặp trời mưa nên cảm thấy núi Liên Hoa vừa nguy hiểm vừa âm u đáng sợ. Tuy nhiên lúc này đây, ánh nắng mặt trời len qua tán lá cây, một màu xanh biếc điểm xuyết thêm những quả đỏ chín mọng chẳng khác nào lạc vào thế giới thần tiên.
Kỷ Nghiêu nghiêng mặt, nhìn cô gái bên cạnh.
Cô hơi ngửa đầu đối diện mặt trời, nheo mắt tận hưởng nắng ban mai, khóe môi cong lên, đôi môi tươi tắn.
Anh biết cô đã từng trải qua những năm tháng đen tối mà những người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi. Anh thật sự khâm phục cô, cho dù trải qua những chuyện tệ hại đến mức nào đi chăng nữa cô vẫn có thể đứng dưới ánh mặt trời đáy mắt vẫn tràn ngập sự đơn thuần và thiện lương.
Dưới chân núi, Triệu Tĩnh Tĩnh và các cảnh viên đang chuẩn bị lên núi.
Kỷ Nghiêu đi từ trên núi xuống, vẫy vẫy tay: "Hỡi các anh em đứng dưới chân núi, mọi người có khỏe không?”
Thấy anh vẫn còn nham nhở được như vậy mọi người cũng an tâm.
Chu Lỵ ôm mấy túi snack khoai tây tới gần: "Đội trưởng Kỷ, chắc anh đói lắm rồi đúng không?” Dứt lời cô ấy đưa ra hai hộp sữa vị chuối.
Kỷ Nghiêu vừa nghe Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo tình hình vừa uống sữa.
Vì đã quen thuộc với địa hình núi Liên Sơn nên Kiều Giang dễ dàng trốn thoát. Bộ quần áo tìm được ở nhà Kiều Giang, thông qua xét nghiệm DNA chứng thực là máu của nạn nhân Chu Thông. Cảnh sát đã lập các trạm kiểm soát ở các cửa ngõ chính, đồng thời ban hành lệnh truy nã toàn thành phố Nam Tuyền.
Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo xong, hỏi: "Tối qua mưa rất to, hai người làm thế nào?” Rồi bổ sung thêm, "Cả đêm cậu không ngủ à?" Quầng mắt thâm đen như vậy.
Kỷ Nghiêu nhìn thoáng qua Hàn Tích: "Số vẫn may, trên núi có một căn nhà gỗ nhỏ!"
Chu Lỵ mở túi khoai tây khác, nhỏ giọng: “Sau đó… cả đêm không ngủ?" Câu sau cô ấy không dám nói ra nhưng không thể cản được bản thân thỏa sức tưởng tượng. Đặc biệt là Kỷ Nghiêu chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ trắng.
Đêm mưa, trong căn nhà gỗ nhỏ trên núi, soái ca mỹ nữ, một đêm không ngủ.
Thật quá kích thích!
Kỷ Nghiêu gõ vào đầu Chu Lỵ: "Nghĩ vớ vẩn… Đội trưởng Kỷ nhà cô là hạng người vậy sao?!"
Chu Lỵ ngẩng đầu, cười hì hì hai tiếng, không dám nói thật tất cả những ý nghĩ trong đầu cô ấy.
Kỷ Nghiêu cầm một hộp sữa, đi đến bên cạnh Hàn Tích, đưa cho cô: "Cảm ơn nước chanh của em! Mời em uống sữa, vị chuối!"
Nhờ vậy Hàn Tích mới biết được anh thức canh suốt đêm cho cô.
Cô nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh: "Cảm ơn anh!" Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu dịu dàng như vậy với anh.
Lúc này, một loạt năm sáu chiếc xe lái tới.
Một huyện ngoại thành hẻo lánh bình thường ít người lui tới chứ đừng nói đến cả đoàn xe thế kia, toàn đội trinh sát nâng cao cảnh giác.
Đoàn xe đỗ sau xe cảnh sát, chặn hết lại lối ra phía sau. Vì con đường nhỏ hẹp nên trông nhóm người này giống như muốn khiêu khích cảnh sát nhiều hơn.
La Hải Diêu đi ra từ chiếc xe Cayenne đầu tiên.
Kỷ Nghiêu tựa vào xe cảnh sát, tầm mắt quan sát người đang tiến tới.
Anh đã gặp qua người đàn ông này trước cổng cảnh cục, anh ta đón Hàn Tích tan làm.
Hàn Tích giải thích với mọi người: "Thật ngại quá, đó là bạn của tôi! Để tôi nói anh ấy đậu xe sang một bên.”
Nói xong cô đi nhanh qua đó. Đối phương dường như rất nghe lời cô, rất nhanh cho xe gọn lại.
La Hải Diêu đánh giá cô từ trên xuống dưới, khẳng định cô không có thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Em mất tích một đêm!" Rồi anh ta cởi áo vest khoác lên người cô.
Hàn Tích đáp: "Ừm, bị nhốt trên núi, không có tín hiệu!"
La Hải Diêu mở cửa xe: "Đi thôi, anh đưa em về!"
Kỷ Nghiêu đi tới: "Dựa theo quy định, nhân viên thuộc hệ thống của Cục Cảnh Sát thành phố khi ra ngoài phá án buộc phải quay trở về cảnh cục trước.”
Hàn Tích gật đầu, cô còn đang cầm thùng dụng cụ của phòng pháp y, cần phải trả lại rồi còn viết báo cáo. Cô quay sang La Hải Diêu: "Anh về trước đi, xong việc em sẽ gọi cho anh!"
La Hải Diêu nhìn Kỷ Nghiêu, qua cặp kính gọng vàng không hề che dấu ánh mắt đối nghịch với anh.
Thế nhưng khi anh ta nhìn Hàn Tích ánh mắt dịu dàng hơn hẳn: "Vậy đến giờ tan tầm anh sẽ qua đón em!"
Hàn Tích suy nghĩ một chút: "Chiều em còn ký hợp đồng mua bán căn hộ, không biết mấy giờ xong.”
La Hải Diêu chỉnh lại áo vest cho cô: "Vậy chúng ta cùng ăn tối!"
Hàn Tích gật đầu, rồi cùng Kỷ Nghiêu đi về hướng đồng đội của mình.
Hàn Tích: "Chúng tôi cùng lớn lên ở cô nhi viện. Anh ấy coi như là người thân duy nhất cũng là người bạn duy nhất của tôi.”
Kỷ Nghiêu nghiêng mặt nhìn cô: "Em nói vậy không đúng! Tiểu Chu, Tĩnh Tĩnh, bọn họ không phải đều là bạn của em à.”
Hàn Tích quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ Nghiêu: "Vậy còn anh?"
Hàn Tích cong môi cười: "Tôi không giống bọn họ!" Anh đưa mắt nhìn áo vest trên người cô: "Cái áo này không tệ, có thể cho tôi mượn mặc một chút không?"
Hôm qua vì để che mưa cho cô, áo sơ mi của anh đã ướt, hiện tại anh chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ. Hàn Tích cởi áo khoác đưa cho Kỷ Nghiêu: "Nhớ giặt sạch rồi trả tôi nhé!" Đây không phải là đồ của cô, cô còn phải trả lại cho người ta.
Kỷ Nghiêu cầm chiếc áo vest, ngồi vào trong xe, ném sang ghế phụ lái.
Trở lại Cục Cảnh Sát thành phố, Kỷ Nghiêu đến văn phòng cục trưởng.
Tuy là cuối tuần nhưng chuyện pháp y và đội trưởng đội trinh sát hình sự mất tích không phải là việc nhỏ, mọi công tác đều phải do Cục trưởng tự chỉ đạo.
Cục trưởng Thái cầm một tách trà xanh ngâm táo đỏ, trừng mắt nhìn Kỷ Nghiêu, lớn tiếng: “Người thì không bắt được, lại còn lạc trên núi. Có thấy mất mặt không!”
Ông đặt mạnh tách trà xuống bàn, nước trà sóng sánh khiến cho tờ báo phía dưới ướt một mảng.
Kỷ Nghiêu chạy vội đến giúp đỡ không nghĩ đến làm rơi khung ảnh.
Kỷ Nghiêu nhặt lên.
Bức ảnh là Cục trưởng Thái khi còn trẻ, ông đứng sóng vai cùng một cảnh viên khác, cả hai người mỉm cười nhìn vào ống kính. Vị cảnh sát kia chính là Trần Chí.
Đột nhiên nhớ đến chuyện cũ, Cục trưởng Thái không còn tâm trí mắng người.
Kỷ Nghiêu để lại bức ảnh lên bàn, mặt nghiêm túc: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cháu nhất định sẽ điều tra cho ra chân tướng.”
Ở trong lòng mọi người, một người đã mất tích mười chín năm như Trần Chí căn bản không còn hi vọng sẽ sống sót. Ông ấy đã lớn như vậy, còn là một cảnh sát; nếu còn sống ông ấy nhất định sẽ quay về. Thế nhưng những năm vừa qua, ông ấy dường như bốc hơi khỏi thế giới này, không hề có một tin tức gì dù là nhỏ nhất.
Cục trưởng Thái tựa người trên ghế, hiếm khi có được sự bình tĩnh và nhẹ nhàng nói chuyện với Kỷ Nghiêu: "Nếu con bé của lão Trần còn sống, chắc cũng tầm tuổi cậu rồi!"
Kỷ Nghiêu vâng một tiếng: “Cháu qua nhà chủ nhiệm Diệp ăn cơm tối cùng bác ấy.”
Diệp Yến Thanh là vợ của Trần Chí, bà cũng là một cảnh sát, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm hành chính của Cục Cảnh Sát thành phố. Bà cũng là người chứng kiến từng bước Kỷ Nghiêu trưởng thành, coi anh như con trai ruột của mình.
Kỷ Nghiêu ra khỏi văn phòng rồi đột nhiên quay trở lại: “À… Cục trưởng Thái, khi nào thì tổ chức sẽ sắp xếp cho cháu xem mắt, cháu cảm thấy pháp y Hàn Tích mới tới rất được.”
Cục trưởng Thái chỉ chỉ tay vào Kỷ Nghiêu: “Vụ án đã phá chưa mà nghĩ đến chuyện cưới vợ. Bắt Kiều Giang về quy án thì qua tôi bàn chuyện này. Năm ngày đủ không? Nếu không đủ thì ba ngày.”
Chỉ sợ nói thêm một câu nữa thôi Cục trưởng Thái sẽ “tăng lên” còn một ngày, Kỷ Nghiêu co giò bỏ chạy.
Mấy ngày sau Kỷ Nghiêu hầu như không về nhà, phần lớn thời gian anh đều ở văn phòng làm việc chỉ huy các đồng đội, có lúc cần thiết đích thân anh sẽ ra ngoài tìm kiếm.
Toàn bộ đội trinh sát hình sự đã lật tung ngõ lớn phố nhỏ, tất cả camera trên các cung đường then chốt cũng có người theo dõi 24/24, chỉ cần Kiều Giang bước ra ngoài nhất định sẽ lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.
Thế nhưng con người này như biến mất không thấy tăm hơi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vào một buổi sáng ba ngày sau, Kỷ Nghiêu đang ngồi trên ghế ngủ bù chợt có tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Đội trưởng Kỷ, Kiều Giang chết rồi, hắn tự sát.”
Bình luận facebook