-
CHƯƠNG 27
Kỷ Nghiêu dừng lại trông thấy Tưởng Vi.
Cô ta đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, nếu không nhìn kỹ cũng chẳng thể nhận ra được đối phương chính là cô người mẫu Tưởng Vi.
Cô ta đi tới, mỉm cười: “Tôi đang mua sắm ở phía trung tâm thương mại bên kia, không ngờ vừa ra lại gặp anh.”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Ừm, đi trước.” Anh cũng không sợ bị chụp lén bởi không một phóng viên nào lớn gan đến mức dám tụ tập trước Cục Cảnh Sát thành phố làm trò quỷ.
Tưởng Vi cũng không dây dưa, cười cười bỏ đi cùng trợ lý.
Không biết nghĩ đến việc gì đó, Kỷ Nghiêu chợt quay đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt rơi vào mái tóc của cô ta. Mái tóc dài đến thắt lưng, đã được nhuộm qua màu vàng óng.
Kỷ Nghiêu về đến nhà, gõ cửa nhà cô hàng xóm xinh đẹp đối diện. Đáng tiếc cô hàng xóm không để ý đến anh, không mở cửa.
Đội trưởng Kỷ cơ trí về nhà mình ôm Ashe theo, đứng trước cửa nhà Hàn Tích: “Nhanh, gọi mẹ đi!”
Ashe: Gâu Gâu.
Hàn Tích mở cửa. Cô đã thay bộ quần áo ở nhà, vải tơ tằm màu trắng, mềm mại như làn da của cô vậy.
Cô nhìn Kỷ Nghiêu: “Anh đến làm gì?”
Kỷ Nghiêu bế hai chân Ashe lên, quơ quơ: “Con qua thăm em.”
Hàn Tích bế Ashe, đóng cửa.
Một lần nữa đội trưởng Kỷ bị nhốt ở ngoài: “…”
Anh quay về nhà mình, ninh một nồi xương, dùng nước hầm này nấu mì, bỏ thêm hai quả trứng, xoay qua xào thêm ít rau.
Anh bưng tô mì nóng hổi gõ cửa nhà Hàn Tích lần thứ ba.
“Hôm nay là ngày đặc biệt đừng ăn sủi cảo, ăn mì tôi nấu đi.”
Hàn Tích ôm Ashe đứng trước cửa, Ashe nằm gọn trong lòng cô, cái đầu nó ngọ nguậy trước ngực, vẻ mặt cực kỳ muốn ăn đòn.
Cổ áo cô khá rộng, đầu nó cứ quay qua quay lại nên làm lộ ra đường viền áo ngực bằng ren đen. Thứ tròn đầy ẩn giấu sau lớp áo ngực ren chực chờ tuôn ra ngoài.
Kỷ Nghiêu cảm nhận được yết hầu mình lạnh đi, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.
Hàn Tích nhìn tô mì trên tay Kỷ Nghiêu. Tô mì khói bốc nghi ngút, phía trên là rau tươi xanh đặt gần một trái trứng chần vàng óng ánh trên lớp nền trắng đục, sợi mì xếp đặt gọn gàng, trông không khác mấy tô mì trong ảnh quảng cáo.
Hàn Tích nghiêng người sang một bên, Kỷ Nghiêu đi vào đặt tô mì lên bàn, cầm ly nước uống một ngụm. Nước lạnh phần nào làm dịu đi đáy lòng xao động, Kỷ Nghiêu bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hàn Tích xoay người lấy chai giấm từ trong tủ bát, rưới lên tô mì, Kỷ Nghiêu: “Tôi thấy không cần bỏ thêm giấm đâu, vừa rồi ăn “giấm” còn chưa đủ sao?”
Hàn Tích cất lại chai giấm, ngồi trước bàn ăn: “Anh nói gì tôi không hiểu.”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống đối diện Hàn Tích, nhìn cô chằm chằm.
Tầm mắt của anh khá táo bạo, con ngươi như muốn thiêu đốt đối phương, không hề che giấu nhiệt tình của bản thân. Hàn Tích bị anh nhìn đến mức đỏ ửng cả mặt, cô buông đũa xuống: “Anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?”
Kỷ Nghiêu bế Ashe ở dưới đất lên, vuốt vuốt đầu nó mấy cái: “Ngon không?”
Hàn Tích gật đầu: “Cám ơn.” Cô không nghĩ tài nghệ nấu nướng của anh lại tốt như vậy, đồ ăn Âu Á đều biết làm.
Kỷ Nghiêu cười cười: “Lần tới muốn ăn tôi lại nấu cho em.”
Hàn Tích ăn mì xong, bưng tô vào bếp. Kỷ Nghiêu đi tới: “Em nghỉ ngơi đi, để lát tôi mang về.”
Nhờ dì giúp việc rửa.
Hàn Tích ngồi trên sofa, ôm bụng. Kỷ Nghiêu ngồi chồm hổm, giọng nhẹ nhàng: “Tôi xoa giúp em?”
Hàn Tích lắc đầu: “Không cần, anh là đàn ông.”
Kỷ Nghiêu: “Tôi nguyện vì em tạm thời biến thành phụ nữ, chờ đến khi em cần, tôi lại biến thành đàn ông.”
Hàn Tích: “Thế nào là “chờ đến khi tôi cần”?”
Kỷ Nghiêu đương nhiên đâu dám nói thật, nói trắng ra sợ cô không ngần ngại cho một dao.
Anh đứng lên cười cười: “Tôi đi hâm lại trà gừng giúp em.”
Kỷ Nghiêu bưng tách trà gừng từ bếp đi ra, thổi thổi, đặt trên khay trà: “Nóng lắm, em đợi nguội một chút.”
Hàn Tích chộp một chiếc gối ôm đè lên bụng, cảm giác dễ chịu hơn một chút: “Cô Tưởng Vi kia là người ở đâu?”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Hàn Tích, nghiêng đầu nhìn sang cô, nhoẻn miệng cười: “Vẫn còn ghen sao. Yên tâm đi trong lòng tôi chỉ có một mình em, không có cô ta.”
Hàn Tích liếc anh: “Tôi đã nói qua với anh rồi, tôi luôn cảm giác đã từng gặp cô ta ở đâu đó.”
Kỷ Nghiêu: “Là vì mấy cô người mẫu này cũng na ná giống nhau?”
Hàn Tích lại lắc đầu: “Không đúng, cảm giác của tôi rất khó diễn tả, trông thấy cô ta là khó chịu.”
Kỷ Nghiêu sờ sờ tách trà, đưa môi đụng nhẹ lên miệng tách, cảm nhận được độ ấm vừa đủ mới đưa qua cho Hàn Tích: “Ngày mai tôi cho người đi điều tra xem sao.”
Hàn Tích nhận tách trà gừng, uống xong cảm giác bụng ấm lên ít nhiều, cũng bớt đau. Sau đó có mới phát hiện có điểm sai sai.
Môi anh đã chạm vào tách trà của cô và cô đã uống một cách rất tự nhiên.
Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn vào môi của đối phương.
Đôi môi anh rất đẹp, không mỏng không dày, đôi môi này được hôn sẽ rất thích. Môi của cô là môi trái tim tiêu chuẩn, môi dưới đầy đặn, dưới ánh đèn còn phản chiếu chút tia sáng lấp lánh, rất gợi cảm.
Cô đưa mắt nhìn lên đối diện với ánh mắt kia.
Cô rất thích mắt anh, xán lạn như hoa đào dưới ánh mặt trời, lại tựa như ngôi sao giữa bầu trời đêm hè.
Kỷ Nghiêu thật lòng muốn cúi đầu hôn lên đôi môi kia, nhưng lại sợ mình dọa cô, không còn cách nào khác chỉ đành liếc mắt đưa tình.
Hàng mi anh dày và cong, cô chỉ nhìn thấy vô số cánh hoa đòa từ khóe mắt anh bắn ra ngoài rơi vào tim cô, cô cũng không thể dời mắt, tựa như đã bị anh hút lấy.
Anh giật giật khóe môi, phát hiện miệng khô lưỡi rát.
Anh rất khát, chỉ cô mới có thuốc giải.
Ashe bị ghẻ lạnh lập tức nhào lên lòng Hàn Tích, dùng móng của mình gãi gãi cánh tay Kỷ Nghiêu.
Hàn Tích đứng lên, nghiêng mặt sang một bên: “Trễ rồi, anh về đi.” Rồi nhanh chân chạy ra mở cửa, cúi gằm đầu nhìn mũi chân mình.
Kỷ Nghiêu đi ra cửa, Ashe không muốn về cùng anh, nằm ăn vạ trên sofa không chịu đi.
Hàn Tích quay lại bàn ăn cầm chén đũa đưa cho Kỷ Nghiêu: “Nếu như sau này không có việc gì anh ít qua nhà tôi một chút.”
Kỷ Nghiêu không cầm lấy, cúi đầu nhìn cô: “Khi em nói câu này dám nhìn vào mắt tôi không?”
Cô không dám.
Anh được đằng chân lân đằng đầu, áp sát cô, khóa hai tay cô lên khung cửa, giọng nói trầm thấp: “Hàn Tích, em sợ?”
Cơ thể cô dán chặt trên cánh cửa, toàn bộ chóp mũi đều là hơi thở của anh, vừa nhẹ nhàng vừa thô bạo khiến cô như muốn nghẹt thở.
Bất chợt anh thở dài một tiếng, âm thanh vẫn dịu dàng, động viên cô: “Không có chuyện gì, từ từ tính.”
Kỷ Nghiêu về nhà, xông vào nhà tắm xối nước lạnh ngăn chặn đáy lòng xao động.
Khi nằm trên giường anh nhớ đến đôi môi kia, cảm thấy hối hận lúc đó phải chi ánh cứ đè cô trên sofa rồi hôn ngấu nghiến, quá lắm chịu một cái tát, da mặt anh dày chắc chắn không đau.
Tối hôm đó, anh nằm mộng, “mộng” gì cũng có.
…
Ngày hôm sau, Kỷ Nghiêu thức giấc, cúi đầu nhìn… Mẹ kiếp!
Lại phải tắm thêm một lần nữa.
Đến Cục Cảnh Sát thành phố, Kỷ Nghiêu đi một chuyến lên lầu năm.
Bà Diệp Yến Thanh trông thấy anh: “Còn 20 phút mới đến giờ làm việc, sao hôm nay đến sớm vậy?”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống: “Chủ nhiệm Diệp, Cục trưởng Thái nói gì với bác rồi chưa?”
Bà Diệp Yến Thanh gật đầu: “Đương nhiên, phần lớn công việc của tôi là do Cục trưởng Thái bàn giao mà.”
Kỷ Nghiêu: “Cháu không nói đến chuyện công việc. Chuyện xem mắt… là xem mắt!”
Bà đặt cây bút xuống: “Với Hàn Tích?”
Kỷ Nghiêu gật đầu lia lịa: “Xin tổ chức hãy sắp xếp ngay hôm nay đi.”
Bà lấy bút gõ vào mu bàn tay anh một cái: “Gấp gáp thế làm gì, kiếp trước chưa được lấy vợ à?”
Kỷ Nghiêu: “Bác cứ coi kiếp trước cháu chưa được cưới vợ đi.”
Bà rót ly nước: “Cháu nói chuyện này… Tôi đã nghĩ kỹ rồi, không sắp xếp.”
Kỷ Nghiêu nhảy dựng lên: “Tại sao?”
Bà không vội vàng: “Tôi sợ cậu bắt nạt con bé.”
Kỷ Nghiêu gãi đầu: “Không phải chứ, bác coi như một nửa mẹ ruột, ai lại vặn khuỷu tay (1) bao giờ?”
(1): ý là tự tổn hại chính mình hoặc người thân thiết.
Bà Diệp Yến Thanh đứng lên: “Con bé ấy tính tình điềm đạm, tính cháu quá lưu manh.”
Kỷ Nghiêu: “Vừa vặn bổ sung cho nhau.”
Rốt cục bà không còn cách nào phản bác đành trả lời: “Để tôi hỏi ý Hàn Tích thế nào, người ta phải gật đầu mới được.”
Lúc gần đi Kỷ Nghiêu hỏi tiếp: “Có phải cô ấy cho bác uống thuốc mê gì rồi, giáng địa vị của cháu xuống. Cháu thấy mình không còn là con ruột của bác nữa rồi, cô ấy mới phải.”
Bà dở khóc dở cười: “Vốn dĩ cậu cũng đâu phải con ruột tôi.”
Đã lớn thế này vẫn còn tranh xem ai được thương yêu nhiều hơn.
Kỷ Nghiêu trở lại văn phòng đội trinh sát, điều tra thông tin cá nhân của Tưởng Vi, gửi cho Hàn Tích.
Tưởng Vi quê ở tỉnh H, năm 15 tuổi chuyển đến thành phố Nam Tuyền, không có liên quan đến cuộc sống của Hàn Tích.
Kỷ Nghiêu ngồi tựa người vào thành ghế, tìm thông tin của Hàn Tích trong hệ thống của cảnh cục.
Anh không phải lãnh đạo của cô nên chỉ điều tra được thông tin cơ bản, còn tư liệu cụ thể anh không có quyền hạn để mở ra.
Theo tư liệu cho thấy, năm bảy tuổi Hàn Tích được bố mẹ nuôi nhận từ cô nhi viện Trịnh Tiêu, đây là một cô nhi viện nhỏ của huyện Tân Kiều.
Huyện Tân Kiều, ba chữ này lọt vào mắt Kỷ Nghiêu, anh trầm tư một chút, mở hồ sơ của Kiều Chấn đọc thêm một lần.
Hàn Tích và Kiều Chấn có từng một quãng thời gian ở chung một địa điểm, là trùng hợp?
Kỷ Nghiêu kêu người điều tra cô nhi viện Trịnh Tiêu, phát hiện sau khi Hàn Tích được nhận nuôi được hai năm thì cô nhi viện này bị cháy, trong một đêm biến thành một đống tro tàn.
Gió thổi tất cả bay mất, không còn bất kỳ tư liệu nào,
Những đứa nhỏ trốn ra được chính phủ đứng ra thu xếp, công nhân viên cũng tản đi.
Hiện tại mảnh đất cô nhi viện đó đã được La thị thu mua, đang thiết kế xây dựng một công viên trò chơi.
Gia đình của Kỷ Nghiêu chuyên kinh doanh bất động sản, anh là người hiểu rõ nền kinh tế của huyện Tân Kiều. Nơi đây còn quá lạc hậu, chỉ là một trấn nhỏ, hoàn toàn không thích hợp xây dựng một công viên trò chơi.
Kỷ Nghiêu cầm một túi văn kiện đi tới phòng pháp y, bên trong là tư liệu của Kiều Chấn.
Người đàn ông tên Kiều Chấn này không thích chụp ảnh, ngoại trừ hình trên thẻ căn cước thì không lưu lại bất kỳ ảnh chụp nào.
Chu Hàm đang ăn bánh bao: “Đội trưởng Kỷ, chào buổi sáng.”
Kỷ Nghiêu liếc cô ấy một cái: “Nhân gì mà thêm vậy?”
Chu Hàm rút tờ khăn giấy lau miệng: “Nhân thịt, mới hấp xong, cực thơm.”
Kỷ Nghiêu còn tính nói thêm chợt bắt gặp Hàn Tích đang nôn khan, anh vội rút khăn giấy đưa qua cho cô, khẽ nhíu mày: “Úi, bảo bối… là có thai ư?”
Chu Hàm nín cười đến nghẹn, phải uống mấy ngụm nước, cho dù cô ấy không chết vì nghẹn cũng chắc chắn chết vì cười.
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu: “Anh mới có thai.”
Kỷ Nghiêu lập tức tiếp lời: “Đúng, là tôi mang thai!” Quay đầu sang một bên: “Tiểu Chu, lo chuẩn bị bao lì xì lớn cho bé con nhà tôi đi.”
Chu Hàm ăn xong bánh bao, cô ấy đưa tay ra dấu ok: “Không thành vấn đề.”
Kỷ Nghiêu kéo ghế ngồi trước mặt Hàn Tích, thu lại bộ dáng cợt nhả, nhìn cô: “Có chỗ nào không khỏe à?”
Hàn Tích lắc đầu: “Không có.”
Chỉ vì cô không thích ăn bánh bao, đặc biệt là ngửi mùi bánh bao nhân thịt.
Kỷ Nghiêu: “Bụng thấy dễ chịu chưa, tối tôi lại cho em ăn mì?”
Hàn Tích nhỏ giọng: “Không cần, không sao rồi!” Ngày đầu của kỳ kinh đã qua.
Chu Hàm vô cùng lúng túng, cô ấy đứng lên khỏi bàn làm việc, âm thầm vào gian phòng bên trong. Cô ấy cho rằng hình như mình đã nghe được thứ gì đó không nên nghe.
Cho em ăn ở dưới, cho em ăn ở dưới? (1)
*Khúc này Chu Hàm hiểu nhầm ý下面条吃 - 面: nghĩa là sợi mì, mặt, bề mặt, phía/hướng. 下面吃 thành ăn phía dưới.
Kỷ Nghiêu mở túi tư liệu trong tay, chỉ vào tấm ảnh trên thẻ căn cước của Kiều Chấn: “Em gặp qua người này chưa?”
Hàn Tích nhìn thật kỹ: “Có tấm ảnh nào rõ hơn không?”
Kỷ Nghiêu đan tay vào nhau: “Không có, chỉ có duy nhất tấm này. Nhà Kiều Chấn đã đốt toàn bộ ảnh của ông ta.”
Hàn Tích nhìn chằm chằm bức ảnh một lần nữa: “Tôi thấy không quen… nhưng lại giống như đã từng gặp qua.”
Kỷ Nghiêu ngẫm nghĩ, Hàn Tích sống ở cô nhi viện huyện Tân Kiều mới mấy tuổi, ký ức không thể nào được như người lớn.
Hàn Tích trầm tư: “Nói đến mới nhớ, khi còn ở cô nhi viện, tôi nhớ có một đầu bếp, chúng tôi hay gọi ông ta là chú Kiều, tên thật là gì thì không biết.”
Kỷ Nghiêu dự định sẽ cho người đến huyện Tân Kiều một chuyến, điều tra những người sống gần cô nhi viện đó xem trong sáu năm Kiều Chấn mất tích có từng ở bên cô nhi viện Trịnh Tiêu hay không, phải chăng đó chính là chú Kiều mà Hàn Tích nói.
Hàn Tích ngẩng đầu: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”
Kỷ Nghiêu: “Trước đây tôi có nhắc với em về cảnh sát Trần đúng không, nơi chú ấy mất tích cuối cùng chính là huyện Tân Kiều.”
Nói rồi anh đứng lên nhìn chằm chằm Hàn Tích một lúc lâu: “Em nói xem phải chăng mình chính là con gái ruột của cảnh sát Trần?”
Hàn Tích lắc đầu mỉm cười chua xót, “Không thể, số tôi không được tốt như vậy, tôi là đứa đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ.”
“Có một lần, năm đó tôi được sáu tuổi, mẹ tôi đã từng đến cô nhi viện, bà ấy nói bây giờ bà ấy hối hận muốn đón tôi về. Viện trưởng yêu cầu bà thanh toán phí nuôi nấng những năm qua, bà không có tiền nên bỏ về, từ đó về sau không còn đến nữa.”
Kỷ Nghiêu vốn dĩ cũng không dám hi vọng quá nhiều, làm gì có chuyện trùng hợp đến mức đó.
Kỷ Nghiêu nhìn Hàn Tích: “Có cơ hội kể thêm cho tôi nghe chuyện ngày xưa của em.”
Hàn Tích đứng lên: “Chẳng có gì hay ho cả.”
Kỷ Nghiêu: “Tôi muốn nghe!”
Hàn Tích nở nụ cười: “Có cơ hội rồi tính.”
Kỷ Nghiêu kìm lại cảm xúc chán nản, anh vốn tưởng bọn họ đã thân thiết hơn, chỉ còn cách một lớp cửa sổ bằng giấy mỏng. Thế nhưng, hiện tại anh mới biết anh còn cách cô rất xa, nội tâm cô vẫn chưa thể rộng mở đón anh. Coi như tối qua nếu anh thuận lợi hôn được cô, nụ hôn rất sâu nhưng vẫn chưa thể chạm đến đáy lòng của cô.
Trong lòng cô có một tảng băng rất lớn, không dễ tan đi.
Anh đứng dậy, tiến đến trước mặt cô, giơ tay vén giúp cô lọn tóc rối ra phía sau mang tai: “Em thử khóc cho tôi xem.”
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Kỷ Nghiêu nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa không giống với người điên, anh chỉ nhẹ giọng nói với cô: “Lúc nào muốn khóc, cứ nhào vào lồng ngực tôi mà khóc.”
Hàn Tích: “Tại sao lại muốn khóc!”
Kỷ Nghiêu mỉm cười không lên tiếng, cầm lấy túi tư liệu trên bàn: “Tôi đi đây.”
Anh vừa rời đi cô mới cảm giác được sống mũi cay cay, anh nói không sai, cô muốn khóc.
Hàn Tích ngồi trước bàn làm việc, bên tai vang lên tiếng cãi vã của mẹ ruột và viện trưởng, mơ hồ, sâu thẳm và tuyệt vọng.
Sáng hôm đó, cô bị viện trưởng lôi ra từ trong phòng ngủ, bắt cô thay quần áo của Quách Oánh.
Trước đến giờ cô chưa từng được mặc bộ quần áo đẹp như vậy, rất sạch, rất thơm, cổ áo còn thêu con bướm, khi đó cô rất vui còn xoay mấy vòng trước gương.
Hình dáng mẹ ruột cô thế nào cô nhớ không rõ, chỉ biết khi bà gặp cô liền ôm chầm lấy cô khóc lớn. Cô cũng khóc theo, bị bà siết chặt đến mức không thở nổi.
Lúc bà rời đi, cô đứng sau lớp cổng sắt của cô nhi viện, viện trưởng đứng ngay sau lưng cô: “Đừng tưởng rằng bà ta thật lòng muốn đón mày về, là do lương tâm bà ta cắn rứt, chỉ muốn đến để bớt áy náy, thật ích kỷ.”
“Mau về cởi đồ ra trả Quách Oánh.”
…
Hàn Tích rốt cục nhớ ra vì sao khi cô gặp Tưởng Vi lại có cảm giác rất quen xen lẫn chút khó chịu.
Tưởng Vi có nét giống Quách Oánh, cô bé xinh xắn nhất cô nhi viện kia.
Tưởng Vi sống ở tỉnh H, năm 15 tuổi chuyển đến thành phố Nam Tuyền, không thể nào là Quách Oánh ở huyện Tân Kiều.
Hàn Tích gọi cho La Hải Diêu.
La Hải Diêu chỉ nói cô nghĩ nhiều quá, Tưởng Vi không thể nào là Quách Oánh, mà cho dù là đúng chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì với bọn họ.
Hàn Tích cúp điện thoại xoa xoa huyệt thái dương.
Chưa kịp uống xong ly nước liền nhận được nhiệm vụ qua điện thoại.
Ở khúc sông phía thành Tây phát hiện một bộ thi thể nữ, xác đã phân hủy nặng.
Kỷ Nghiêu cùng đồng đội chạy đến hiện trường, Hàn Tích từ trên xe pháp y bước xuống, hai người nhìn nhau một chút, mở đường cảnh giới đi vào.
Chu Hàm đi sau Hàn Tích trong lòng thầm thán phục tinh thần chuyên nghiệp của đội trưởng Kỷ và Hàn Tích.
Ba tiếng trước ở phòng pháp y hai người còn đang thảo luận cho em ăn phía trên phía dưới, rồi nào là dựa vào lòng tôi mà khóc; đến hiện trường vụ án, lập tức vào trạng thái công tác.
Cảnh sát khu vực chỉ đám cỏ lau ở gần đó, báo cáo: “Người phát hiện thi thể là một bác đã về hưu, đang cắt cỏ huân y để xua muỗi ở nhà, vừa gạt cỏ ra lập tức phát hiện thi thể.”
Kỷ Nghiêu đưa mắt nhìn ra bờ sông: “Nhóc Tường, cậu lấy lời khai người báo án, Tĩnh Tĩnh liên lạc với đội trục vớt, tìm kiếm xem quanh khu vực phát hiện thi thể có những đồ vật nào khả nghi không.”
Ngoài đường cảnh giới, đám đông dân chúng tụ năm tụ ba bàn tán.
“Chắc là chìm dưới sông cả nửa năm trời, người thối rữa hết.”
“Tôi vừa thấy da đầu nhẵn bóng, là đàn ông à?”
“Không cao, hình như là nữ, chắc tóc bị trôi đi rồi.”
“Ái chà, lãnh đạo, có tra được là ai không, không nhìn rõ mặt nữa.”
Triệu Tĩnh Tĩnh bị điểm tên không lên tiếng, yêu cầu người lớn đưa trẻ nhỏ đi vì thi thể rất đáng sợ.
Kỷ Nghiêu ngồi chồm hổm xuống, nhận găng tay từ Chu Hàm mở tấm bạt phủ thi thể.
Hàn Tích mở thùng y cụ, kiểm tra sơ bộ.
“Nạn nhân là nữ, tuổi tác chừng 15 đến 35 tuổi, thời gian tử vong hai tháng, phía eo có một vết trói, hoài nghi là trói vào vật nặng để dìm thi thể xuống. Chưa thể xác định được nguyên nhân tử vong, chờ đến khi nghiệm thi mới có thể phán định.”
Kỷ Nghiêu gật đầu, cho người chuyển thi thể vào túi đựng rồi đưa lên xe.
Đội trục vớt vẫn đang lặn mình dưới sông, Kỷ Nghiêu đứng ở trên quan sát, nhìn những đồ vật được vớt từ dưới sông lên, thứ gì cũng có nhưng không có đồ vật giá trị cho công tác phá án, nơi đây không phải hiện trường án mạng đầu tiên, thậm chí cũng chưa chắc là địa điểm thủ tiêu thi thể.
Tất cả phải đợi báo cáo pháp y.
Trở lại Cục Cảnh Sát không lâu, nghe được dưới lầu có tiếng động, là tiếng một người lớn tuổi gào khóc.
Anh đi xuống nhìn, có mấy cảnh viên bên đội điều tra mất tích đang đỡ một bà cụ, chính là bà Tiếu đã từng đến văn phòng trinh sát hình sự.
Bà vừa khóc vừa nói: “Tôi nghe người ta nói ở nhánh sông bên thành tây phát hiện một thi thể, là Ninh Ninh nhà tôi, tôi muốn đến xem Ninh Ninh nhà tôi.”
Kỷ Nghiêu bước tới: “Bà Tiếu, hiện tại vẫn chưa xác định được thân phận nạn nhân, có tin tức gì bọn cháu sẽ báo ngay cho bà được không?”
Bà Tiếu trông thấy Kỷ Nghiêu, hai tay run rẩy ôm cánh tay anh: “Ninh Ninh đêm qua lại báo mộng cho tôi, muốn tôi báo thù cho con bé.”
Kỷ Nghiêu đưa bà Tiếu lên phòng tiếp tân ở lầu một, kêu người rót nước: “Bà à, sao bà biết đó là cháu gái mình, không thể nào chỉ vì một giấc mơ chứ?”
Bà Tiếu nhận tờ khăn giấy từ nữ cảnh viên, lau nước mắt: “Không sai đâu, các cậu cho tôi nhìn mặt con bé đi.”
Không hỏi được manh mối nào có giá trị, Kỷ Nghiêu gọi hai nữ cảnh viên đến tiếp bà cụ, còn anh quay sang cảnh viên đội điều tra mất tích: “Cậu gửi cho tôi thông tin người mất tích Vương Tiểu Ninh.”
Cảnh sát: “Đội trưởng Kỷ, anh cũng nghi ngờ thi thể đó là Vương Tiểu Ninh đã mất tích hai tháng sao?”
Kỷ Nghiêu đi tới cửa, quay đầu nhìn bà cụ tóc bạc phơ: “Theo như pháp y phán định thi thể chết cách nay hai tháng, khớp thời gian mất tích của Vương Tiểu Ninh, có nghi ngờ hợp lý. Cụ thể ra sao chờ thêm báo cáo nghiệm thi rồi tính tiếp.”
“Đúng rồi, DNA của bà Tiếu đã có chưa?”
Cảnh viên tổ điều tra mất tích gật đầu: “Dạ rồi.”
-
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Kỷ “mộng” gì cũng có, ha ha ha ha ha ha!
Cô ta đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, nếu không nhìn kỹ cũng chẳng thể nhận ra được đối phương chính là cô người mẫu Tưởng Vi.
Cô ta đi tới, mỉm cười: “Tôi đang mua sắm ở phía trung tâm thương mại bên kia, không ngờ vừa ra lại gặp anh.”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Ừm, đi trước.” Anh cũng không sợ bị chụp lén bởi không một phóng viên nào lớn gan đến mức dám tụ tập trước Cục Cảnh Sát thành phố làm trò quỷ.
Tưởng Vi cũng không dây dưa, cười cười bỏ đi cùng trợ lý.
Không biết nghĩ đến việc gì đó, Kỷ Nghiêu chợt quay đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt rơi vào mái tóc của cô ta. Mái tóc dài đến thắt lưng, đã được nhuộm qua màu vàng óng.
Kỷ Nghiêu về đến nhà, gõ cửa nhà cô hàng xóm xinh đẹp đối diện. Đáng tiếc cô hàng xóm không để ý đến anh, không mở cửa.
Đội trưởng Kỷ cơ trí về nhà mình ôm Ashe theo, đứng trước cửa nhà Hàn Tích: “Nhanh, gọi mẹ đi!”
Ashe: Gâu Gâu.
Hàn Tích mở cửa. Cô đã thay bộ quần áo ở nhà, vải tơ tằm màu trắng, mềm mại như làn da của cô vậy.
Cô nhìn Kỷ Nghiêu: “Anh đến làm gì?”
Kỷ Nghiêu bế hai chân Ashe lên, quơ quơ: “Con qua thăm em.”
Hàn Tích bế Ashe, đóng cửa.
Một lần nữa đội trưởng Kỷ bị nhốt ở ngoài: “…”
Anh quay về nhà mình, ninh một nồi xương, dùng nước hầm này nấu mì, bỏ thêm hai quả trứng, xoay qua xào thêm ít rau.
Anh bưng tô mì nóng hổi gõ cửa nhà Hàn Tích lần thứ ba.
“Hôm nay là ngày đặc biệt đừng ăn sủi cảo, ăn mì tôi nấu đi.”
Hàn Tích ôm Ashe đứng trước cửa, Ashe nằm gọn trong lòng cô, cái đầu nó ngọ nguậy trước ngực, vẻ mặt cực kỳ muốn ăn đòn.
Cổ áo cô khá rộng, đầu nó cứ quay qua quay lại nên làm lộ ra đường viền áo ngực bằng ren đen. Thứ tròn đầy ẩn giấu sau lớp áo ngực ren chực chờ tuôn ra ngoài.
Kỷ Nghiêu cảm nhận được yết hầu mình lạnh đi, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.
Hàn Tích nhìn tô mì trên tay Kỷ Nghiêu. Tô mì khói bốc nghi ngút, phía trên là rau tươi xanh đặt gần một trái trứng chần vàng óng ánh trên lớp nền trắng đục, sợi mì xếp đặt gọn gàng, trông không khác mấy tô mì trong ảnh quảng cáo.
Hàn Tích nghiêng người sang một bên, Kỷ Nghiêu đi vào đặt tô mì lên bàn, cầm ly nước uống một ngụm. Nước lạnh phần nào làm dịu đi đáy lòng xao động, Kỷ Nghiêu bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hàn Tích xoay người lấy chai giấm từ trong tủ bát, rưới lên tô mì, Kỷ Nghiêu: “Tôi thấy không cần bỏ thêm giấm đâu, vừa rồi ăn “giấm” còn chưa đủ sao?”
Hàn Tích cất lại chai giấm, ngồi trước bàn ăn: “Anh nói gì tôi không hiểu.”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống đối diện Hàn Tích, nhìn cô chằm chằm.
Tầm mắt của anh khá táo bạo, con ngươi như muốn thiêu đốt đối phương, không hề che giấu nhiệt tình của bản thân. Hàn Tích bị anh nhìn đến mức đỏ ửng cả mặt, cô buông đũa xuống: “Anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?”
Kỷ Nghiêu bế Ashe ở dưới đất lên, vuốt vuốt đầu nó mấy cái: “Ngon không?”
Hàn Tích gật đầu: “Cám ơn.” Cô không nghĩ tài nghệ nấu nướng của anh lại tốt như vậy, đồ ăn Âu Á đều biết làm.
Kỷ Nghiêu cười cười: “Lần tới muốn ăn tôi lại nấu cho em.”
Hàn Tích ăn mì xong, bưng tô vào bếp. Kỷ Nghiêu đi tới: “Em nghỉ ngơi đi, để lát tôi mang về.”
Nhờ dì giúp việc rửa.
Hàn Tích ngồi trên sofa, ôm bụng. Kỷ Nghiêu ngồi chồm hổm, giọng nhẹ nhàng: “Tôi xoa giúp em?”
Hàn Tích lắc đầu: “Không cần, anh là đàn ông.”
Kỷ Nghiêu: “Tôi nguyện vì em tạm thời biến thành phụ nữ, chờ đến khi em cần, tôi lại biến thành đàn ông.”
Hàn Tích: “Thế nào là “chờ đến khi tôi cần”?”
Kỷ Nghiêu đương nhiên đâu dám nói thật, nói trắng ra sợ cô không ngần ngại cho một dao.
Anh đứng lên cười cười: “Tôi đi hâm lại trà gừng giúp em.”
Kỷ Nghiêu bưng tách trà gừng từ bếp đi ra, thổi thổi, đặt trên khay trà: “Nóng lắm, em đợi nguội một chút.”
Hàn Tích chộp một chiếc gối ôm đè lên bụng, cảm giác dễ chịu hơn một chút: “Cô Tưởng Vi kia là người ở đâu?”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống bên cạnh Hàn Tích, nghiêng đầu nhìn sang cô, nhoẻn miệng cười: “Vẫn còn ghen sao. Yên tâm đi trong lòng tôi chỉ có một mình em, không có cô ta.”
Hàn Tích liếc anh: “Tôi đã nói qua với anh rồi, tôi luôn cảm giác đã từng gặp cô ta ở đâu đó.”
Kỷ Nghiêu: “Là vì mấy cô người mẫu này cũng na ná giống nhau?”
Hàn Tích lại lắc đầu: “Không đúng, cảm giác của tôi rất khó diễn tả, trông thấy cô ta là khó chịu.”
Kỷ Nghiêu sờ sờ tách trà, đưa môi đụng nhẹ lên miệng tách, cảm nhận được độ ấm vừa đủ mới đưa qua cho Hàn Tích: “Ngày mai tôi cho người đi điều tra xem sao.”
Hàn Tích nhận tách trà gừng, uống xong cảm giác bụng ấm lên ít nhiều, cũng bớt đau. Sau đó có mới phát hiện có điểm sai sai.
Môi anh đã chạm vào tách trà của cô và cô đã uống một cách rất tự nhiên.
Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn vào môi của đối phương.
Đôi môi anh rất đẹp, không mỏng không dày, đôi môi này được hôn sẽ rất thích. Môi của cô là môi trái tim tiêu chuẩn, môi dưới đầy đặn, dưới ánh đèn còn phản chiếu chút tia sáng lấp lánh, rất gợi cảm.
Cô đưa mắt nhìn lên đối diện với ánh mắt kia.
Cô rất thích mắt anh, xán lạn như hoa đào dưới ánh mặt trời, lại tựa như ngôi sao giữa bầu trời đêm hè.
Kỷ Nghiêu thật lòng muốn cúi đầu hôn lên đôi môi kia, nhưng lại sợ mình dọa cô, không còn cách nào khác chỉ đành liếc mắt đưa tình.
Hàng mi anh dày và cong, cô chỉ nhìn thấy vô số cánh hoa đòa từ khóe mắt anh bắn ra ngoài rơi vào tim cô, cô cũng không thể dời mắt, tựa như đã bị anh hút lấy.
Anh giật giật khóe môi, phát hiện miệng khô lưỡi rát.
Anh rất khát, chỉ cô mới có thuốc giải.
Ashe bị ghẻ lạnh lập tức nhào lên lòng Hàn Tích, dùng móng của mình gãi gãi cánh tay Kỷ Nghiêu.
Hàn Tích đứng lên, nghiêng mặt sang một bên: “Trễ rồi, anh về đi.” Rồi nhanh chân chạy ra mở cửa, cúi gằm đầu nhìn mũi chân mình.
Kỷ Nghiêu đi ra cửa, Ashe không muốn về cùng anh, nằm ăn vạ trên sofa không chịu đi.
Hàn Tích quay lại bàn ăn cầm chén đũa đưa cho Kỷ Nghiêu: “Nếu như sau này không có việc gì anh ít qua nhà tôi một chút.”
Kỷ Nghiêu không cầm lấy, cúi đầu nhìn cô: “Khi em nói câu này dám nhìn vào mắt tôi không?”
Cô không dám.
Anh được đằng chân lân đằng đầu, áp sát cô, khóa hai tay cô lên khung cửa, giọng nói trầm thấp: “Hàn Tích, em sợ?”
Cơ thể cô dán chặt trên cánh cửa, toàn bộ chóp mũi đều là hơi thở của anh, vừa nhẹ nhàng vừa thô bạo khiến cô như muốn nghẹt thở.
Bất chợt anh thở dài một tiếng, âm thanh vẫn dịu dàng, động viên cô: “Không có chuyện gì, từ từ tính.”
Kỷ Nghiêu về nhà, xông vào nhà tắm xối nước lạnh ngăn chặn đáy lòng xao động.
Khi nằm trên giường anh nhớ đến đôi môi kia, cảm thấy hối hận lúc đó phải chi ánh cứ đè cô trên sofa rồi hôn ngấu nghiến, quá lắm chịu một cái tát, da mặt anh dày chắc chắn không đau.
Tối hôm đó, anh nằm mộng, “mộng” gì cũng có.
…
Ngày hôm sau, Kỷ Nghiêu thức giấc, cúi đầu nhìn… Mẹ kiếp!
Lại phải tắm thêm một lần nữa.
Đến Cục Cảnh Sát thành phố, Kỷ Nghiêu đi một chuyến lên lầu năm.
Bà Diệp Yến Thanh trông thấy anh: “Còn 20 phút mới đến giờ làm việc, sao hôm nay đến sớm vậy?”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống: “Chủ nhiệm Diệp, Cục trưởng Thái nói gì với bác rồi chưa?”
Bà Diệp Yến Thanh gật đầu: “Đương nhiên, phần lớn công việc của tôi là do Cục trưởng Thái bàn giao mà.”
Kỷ Nghiêu: “Cháu không nói đến chuyện công việc. Chuyện xem mắt… là xem mắt!”
Bà đặt cây bút xuống: “Với Hàn Tích?”
Kỷ Nghiêu gật đầu lia lịa: “Xin tổ chức hãy sắp xếp ngay hôm nay đi.”
Bà lấy bút gõ vào mu bàn tay anh một cái: “Gấp gáp thế làm gì, kiếp trước chưa được lấy vợ à?”
Kỷ Nghiêu: “Bác cứ coi kiếp trước cháu chưa được cưới vợ đi.”
Bà rót ly nước: “Cháu nói chuyện này… Tôi đã nghĩ kỹ rồi, không sắp xếp.”
Kỷ Nghiêu nhảy dựng lên: “Tại sao?”
Bà không vội vàng: “Tôi sợ cậu bắt nạt con bé.”
Kỷ Nghiêu gãi đầu: “Không phải chứ, bác coi như một nửa mẹ ruột, ai lại vặn khuỷu tay (1) bao giờ?”
(1): ý là tự tổn hại chính mình hoặc người thân thiết.
Bà Diệp Yến Thanh đứng lên: “Con bé ấy tính tình điềm đạm, tính cháu quá lưu manh.”
Kỷ Nghiêu: “Vừa vặn bổ sung cho nhau.”
Rốt cục bà không còn cách nào phản bác đành trả lời: “Để tôi hỏi ý Hàn Tích thế nào, người ta phải gật đầu mới được.”
Lúc gần đi Kỷ Nghiêu hỏi tiếp: “Có phải cô ấy cho bác uống thuốc mê gì rồi, giáng địa vị của cháu xuống. Cháu thấy mình không còn là con ruột của bác nữa rồi, cô ấy mới phải.”
Bà dở khóc dở cười: “Vốn dĩ cậu cũng đâu phải con ruột tôi.”
Đã lớn thế này vẫn còn tranh xem ai được thương yêu nhiều hơn.
Kỷ Nghiêu trở lại văn phòng đội trinh sát, điều tra thông tin cá nhân của Tưởng Vi, gửi cho Hàn Tích.
Tưởng Vi quê ở tỉnh H, năm 15 tuổi chuyển đến thành phố Nam Tuyền, không có liên quan đến cuộc sống của Hàn Tích.
Kỷ Nghiêu ngồi tựa người vào thành ghế, tìm thông tin của Hàn Tích trong hệ thống của cảnh cục.
Anh không phải lãnh đạo của cô nên chỉ điều tra được thông tin cơ bản, còn tư liệu cụ thể anh không có quyền hạn để mở ra.
Theo tư liệu cho thấy, năm bảy tuổi Hàn Tích được bố mẹ nuôi nhận từ cô nhi viện Trịnh Tiêu, đây là một cô nhi viện nhỏ của huyện Tân Kiều.
Huyện Tân Kiều, ba chữ này lọt vào mắt Kỷ Nghiêu, anh trầm tư một chút, mở hồ sơ của Kiều Chấn đọc thêm một lần.
Hàn Tích và Kiều Chấn có từng một quãng thời gian ở chung một địa điểm, là trùng hợp?
Kỷ Nghiêu kêu người điều tra cô nhi viện Trịnh Tiêu, phát hiện sau khi Hàn Tích được nhận nuôi được hai năm thì cô nhi viện này bị cháy, trong một đêm biến thành một đống tro tàn.
Gió thổi tất cả bay mất, không còn bất kỳ tư liệu nào,
Những đứa nhỏ trốn ra được chính phủ đứng ra thu xếp, công nhân viên cũng tản đi.
Hiện tại mảnh đất cô nhi viện đó đã được La thị thu mua, đang thiết kế xây dựng một công viên trò chơi.
Gia đình của Kỷ Nghiêu chuyên kinh doanh bất động sản, anh là người hiểu rõ nền kinh tế của huyện Tân Kiều. Nơi đây còn quá lạc hậu, chỉ là một trấn nhỏ, hoàn toàn không thích hợp xây dựng một công viên trò chơi.
Kỷ Nghiêu cầm một túi văn kiện đi tới phòng pháp y, bên trong là tư liệu của Kiều Chấn.
Người đàn ông tên Kiều Chấn này không thích chụp ảnh, ngoại trừ hình trên thẻ căn cước thì không lưu lại bất kỳ ảnh chụp nào.
Chu Hàm đang ăn bánh bao: “Đội trưởng Kỷ, chào buổi sáng.”
Kỷ Nghiêu liếc cô ấy một cái: “Nhân gì mà thêm vậy?”
Chu Hàm rút tờ khăn giấy lau miệng: “Nhân thịt, mới hấp xong, cực thơm.”
Kỷ Nghiêu còn tính nói thêm chợt bắt gặp Hàn Tích đang nôn khan, anh vội rút khăn giấy đưa qua cho cô, khẽ nhíu mày: “Úi, bảo bối… là có thai ư?”
Chu Hàm nín cười đến nghẹn, phải uống mấy ngụm nước, cho dù cô ấy không chết vì nghẹn cũng chắc chắn chết vì cười.
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu: “Anh mới có thai.”
Kỷ Nghiêu lập tức tiếp lời: “Đúng, là tôi mang thai!” Quay đầu sang một bên: “Tiểu Chu, lo chuẩn bị bao lì xì lớn cho bé con nhà tôi đi.”
Chu Hàm ăn xong bánh bao, cô ấy đưa tay ra dấu ok: “Không thành vấn đề.”
Kỷ Nghiêu kéo ghế ngồi trước mặt Hàn Tích, thu lại bộ dáng cợt nhả, nhìn cô: “Có chỗ nào không khỏe à?”
Hàn Tích lắc đầu: “Không có.”
Chỉ vì cô không thích ăn bánh bao, đặc biệt là ngửi mùi bánh bao nhân thịt.
Kỷ Nghiêu: “Bụng thấy dễ chịu chưa, tối tôi lại cho em ăn mì?”
Hàn Tích nhỏ giọng: “Không cần, không sao rồi!” Ngày đầu của kỳ kinh đã qua.
Chu Hàm vô cùng lúng túng, cô ấy đứng lên khỏi bàn làm việc, âm thầm vào gian phòng bên trong. Cô ấy cho rằng hình như mình đã nghe được thứ gì đó không nên nghe.
Cho em ăn ở dưới, cho em ăn ở dưới? (1)
*Khúc này Chu Hàm hiểu nhầm ý下面条吃 - 面: nghĩa là sợi mì, mặt, bề mặt, phía/hướng. 下面吃 thành ăn phía dưới.
Kỷ Nghiêu mở túi tư liệu trong tay, chỉ vào tấm ảnh trên thẻ căn cước của Kiều Chấn: “Em gặp qua người này chưa?”
Hàn Tích nhìn thật kỹ: “Có tấm ảnh nào rõ hơn không?”
Kỷ Nghiêu đan tay vào nhau: “Không có, chỉ có duy nhất tấm này. Nhà Kiều Chấn đã đốt toàn bộ ảnh của ông ta.”
Hàn Tích nhìn chằm chằm bức ảnh một lần nữa: “Tôi thấy không quen… nhưng lại giống như đã từng gặp qua.”
Kỷ Nghiêu ngẫm nghĩ, Hàn Tích sống ở cô nhi viện huyện Tân Kiều mới mấy tuổi, ký ức không thể nào được như người lớn.
Hàn Tích trầm tư: “Nói đến mới nhớ, khi còn ở cô nhi viện, tôi nhớ có một đầu bếp, chúng tôi hay gọi ông ta là chú Kiều, tên thật là gì thì không biết.”
Kỷ Nghiêu dự định sẽ cho người đến huyện Tân Kiều một chuyến, điều tra những người sống gần cô nhi viện đó xem trong sáu năm Kiều Chấn mất tích có từng ở bên cô nhi viện Trịnh Tiêu hay không, phải chăng đó chính là chú Kiều mà Hàn Tích nói.
Hàn Tích ngẩng đầu: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”
Kỷ Nghiêu: “Trước đây tôi có nhắc với em về cảnh sát Trần đúng không, nơi chú ấy mất tích cuối cùng chính là huyện Tân Kiều.”
Nói rồi anh đứng lên nhìn chằm chằm Hàn Tích một lúc lâu: “Em nói xem phải chăng mình chính là con gái ruột của cảnh sát Trần?”
Hàn Tích lắc đầu mỉm cười chua xót, “Không thể, số tôi không được tốt như vậy, tôi là đứa đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ.”
“Có một lần, năm đó tôi được sáu tuổi, mẹ tôi đã từng đến cô nhi viện, bà ấy nói bây giờ bà ấy hối hận muốn đón tôi về. Viện trưởng yêu cầu bà thanh toán phí nuôi nấng những năm qua, bà không có tiền nên bỏ về, từ đó về sau không còn đến nữa.”
Kỷ Nghiêu vốn dĩ cũng không dám hi vọng quá nhiều, làm gì có chuyện trùng hợp đến mức đó.
Kỷ Nghiêu nhìn Hàn Tích: “Có cơ hội kể thêm cho tôi nghe chuyện ngày xưa của em.”
Hàn Tích đứng lên: “Chẳng có gì hay ho cả.”
Kỷ Nghiêu: “Tôi muốn nghe!”
Hàn Tích nở nụ cười: “Có cơ hội rồi tính.”
Kỷ Nghiêu kìm lại cảm xúc chán nản, anh vốn tưởng bọn họ đã thân thiết hơn, chỉ còn cách một lớp cửa sổ bằng giấy mỏng. Thế nhưng, hiện tại anh mới biết anh còn cách cô rất xa, nội tâm cô vẫn chưa thể rộng mở đón anh. Coi như tối qua nếu anh thuận lợi hôn được cô, nụ hôn rất sâu nhưng vẫn chưa thể chạm đến đáy lòng của cô.
Trong lòng cô có một tảng băng rất lớn, không dễ tan đi.
Anh đứng dậy, tiến đến trước mặt cô, giơ tay vén giúp cô lọn tóc rối ra phía sau mang tai: “Em thử khóc cho tôi xem.”
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Kỷ Nghiêu nở nụ cười, ánh mắt ôn hòa không giống với người điên, anh chỉ nhẹ giọng nói với cô: “Lúc nào muốn khóc, cứ nhào vào lồng ngực tôi mà khóc.”
Hàn Tích: “Tại sao lại muốn khóc!”
Kỷ Nghiêu mỉm cười không lên tiếng, cầm lấy túi tư liệu trên bàn: “Tôi đi đây.”
Anh vừa rời đi cô mới cảm giác được sống mũi cay cay, anh nói không sai, cô muốn khóc.
Hàn Tích ngồi trước bàn làm việc, bên tai vang lên tiếng cãi vã của mẹ ruột và viện trưởng, mơ hồ, sâu thẳm và tuyệt vọng.
Sáng hôm đó, cô bị viện trưởng lôi ra từ trong phòng ngủ, bắt cô thay quần áo của Quách Oánh.
Trước đến giờ cô chưa từng được mặc bộ quần áo đẹp như vậy, rất sạch, rất thơm, cổ áo còn thêu con bướm, khi đó cô rất vui còn xoay mấy vòng trước gương.
Hình dáng mẹ ruột cô thế nào cô nhớ không rõ, chỉ biết khi bà gặp cô liền ôm chầm lấy cô khóc lớn. Cô cũng khóc theo, bị bà siết chặt đến mức không thở nổi.
Lúc bà rời đi, cô đứng sau lớp cổng sắt của cô nhi viện, viện trưởng đứng ngay sau lưng cô: “Đừng tưởng rằng bà ta thật lòng muốn đón mày về, là do lương tâm bà ta cắn rứt, chỉ muốn đến để bớt áy náy, thật ích kỷ.”
“Mau về cởi đồ ra trả Quách Oánh.”
…
Hàn Tích rốt cục nhớ ra vì sao khi cô gặp Tưởng Vi lại có cảm giác rất quen xen lẫn chút khó chịu.
Tưởng Vi có nét giống Quách Oánh, cô bé xinh xắn nhất cô nhi viện kia.
Tưởng Vi sống ở tỉnh H, năm 15 tuổi chuyển đến thành phố Nam Tuyền, không thể nào là Quách Oánh ở huyện Tân Kiều.
Hàn Tích gọi cho La Hải Diêu.
La Hải Diêu chỉ nói cô nghĩ nhiều quá, Tưởng Vi không thể nào là Quách Oánh, mà cho dù là đúng chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì với bọn họ.
Hàn Tích cúp điện thoại xoa xoa huyệt thái dương.
Chưa kịp uống xong ly nước liền nhận được nhiệm vụ qua điện thoại.
Ở khúc sông phía thành Tây phát hiện một bộ thi thể nữ, xác đã phân hủy nặng.
Kỷ Nghiêu cùng đồng đội chạy đến hiện trường, Hàn Tích từ trên xe pháp y bước xuống, hai người nhìn nhau một chút, mở đường cảnh giới đi vào.
Chu Hàm đi sau Hàn Tích trong lòng thầm thán phục tinh thần chuyên nghiệp của đội trưởng Kỷ và Hàn Tích.
Ba tiếng trước ở phòng pháp y hai người còn đang thảo luận cho em ăn phía trên phía dưới, rồi nào là dựa vào lòng tôi mà khóc; đến hiện trường vụ án, lập tức vào trạng thái công tác.
Cảnh sát khu vực chỉ đám cỏ lau ở gần đó, báo cáo: “Người phát hiện thi thể là một bác đã về hưu, đang cắt cỏ huân y để xua muỗi ở nhà, vừa gạt cỏ ra lập tức phát hiện thi thể.”
Kỷ Nghiêu đưa mắt nhìn ra bờ sông: “Nhóc Tường, cậu lấy lời khai người báo án, Tĩnh Tĩnh liên lạc với đội trục vớt, tìm kiếm xem quanh khu vực phát hiện thi thể có những đồ vật nào khả nghi không.”
Ngoài đường cảnh giới, đám đông dân chúng tụ năm tụ ba bàn tán.
“Chắc là chìm dưới sông cả nửa năm trời, người thối rữa hết.”
“Tôi vừa thấy da đầu nhẵn bóng, là đàn ông à?”
“Không cao, hình như là nữ, chắc tóc bị trôi đi rồi.”
“Ái chà, lãnh đạo, có tra được là ai không, không nhìn rõ mặt nữa.”
Triệu Tĩnh Tĩnh bị điểm tên không lên tiếng, yêu cầu người lớn đưa trẻ nhỏ đi vì thi thể rất đáng sợ.
Kỷ Nghiêu ngồi chồm hổm xuống, nhận găng tay từ Chu Hàm mở tấm bạt phủ thi thể.
Hàn Tích mở thùng y cụ, kiểm tra sơ bộ.
“Nạn nhân là nữ, tuổi tác chừng 15 đến 35 tuổi, thời gian tử vong hai tháng, phía eo có một vết trói, hoài nghi là trói vào vật nặng để dìm thi thể xuống. Chưa thể xác định được nguyên nhân tử vong, chờ đến khi nghiệm thi mới có thể phán định.”
Kỷ Nghiêu gật đầu, cho người chuyển thi thể vào túi đựng rồi đưa lên xe.
Đội trục vớt vẫn đang lặn mình dưới sông, Kỷ Nghiêu đứng ở trên quan sát, nhìn những đồ vật được vớt từ dưới sông lên, thứ gì cũng có nhưng không có đồ vật giá trị cho công tác phá án, nơi đây không phải hiện trường án mạng đầu tiên, thậm chí cũng chưa chắc là địa điểm thủ tiêu thi thể.
Tất cả phải đợi báo cáo pháp y.
Trở lại Cục Cảnh Sát không lâu, nghe được dưới lầu có tiếng động, là tiếng một người lớn tuổi gào khóc.
Anh đi xuống nhìn, có mấy cảnh viên bên đội điều tra mất tích đang đỡ một bà cụ, chính là bà Tiếu đã từng đến văn phòng trinh sát hình sự.
Bà vừa khóc vừa nói: “Tôi nghe người ta nói ở nhánh sông bên thành tây phát hiện một thi thể, là Ninh Ninh nhà tôi, tôi muốn đến xem Ninh Ninh nhà tôi.”
Kỷ Nghiêu bước tới: “Bà Tiếu, hiện tại vẫn chưa xác định được thân phận nạn nhân, có tin tức gì bọn cháu sẽ báo ngay cho bà được không?”
Bà Tiếu trông thấy Kỷ Nghiêu, hai tay run rẩy ôm cánh tay anh: “Ninh Ninh đêm qua lại báo mộng cho tôi, muốn tôi báo thù cho con bé.”
Kỷ Nghiêu đưa bà Tiếu lên phòng tiếp tân ở lầu một, kêu người rót nước: “Bà à, sao bà biết đó là cháu gái mình, không thể nào chỉ vì một giấc mơ chứ?”
Bà Tiếu nhận tờ khăn giấy từ nữ cảnh viên, lau nước mắt: “Không sai đâu, các cậu cho tôi nhìn mặt con bé đi.”
Không hỏi được manh mối nào có giá trị, Kỷ Nghiêu gọi hai nữ cảnh viên đến tiếp bà cụ, còn anh quay sang cảnh viên đội điều tra mất tích: “Cậu gửi cho tôi thông tin người mất tích Vương Tiểu Ninh.”
Cảnh sát: “Đội trưởng Kỷ, anh cũng nghi ngờ thi thể đó là Vương Tiểu Ninh đã mất tích hai tháng sao?”
Kỷ Nghiêu đi tới cửa, quay đầu nhìn bà cụ tóc bạc phơ: “Theo như pháp y phán định thi thể chết cách nay hai tháng, khớp thời gian mất tích của Vương Tiểu Ninh, có nghi ngờ hợp lý. Cụ thể ra sao chờ thêm báo cáo nghiệm thi rồi tính tiếp.”
“Đúng rồi, DNA của bà Tiếu đã có chưa?”
Cảnh viên tổ điều tra mất tích gật đầu: “Dạ rồi.”
-
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Kỷ “mộng” gì cũng có, ha ha ha ha ha ha!
Bình luận facebook