-
Chương 26: Tự tìm phiền não
Lạc Trần lê bước chầm chậm lên lầu, bên tai vẫn như phảng phất hơi thở vừa rồi của Lâm Tự, chậm nhưng rất nặng nề. Lạc Trần biết đấy là biểu hiện anh đang tức giận. Lạc Trần cảm thấy âm thanh đó dường như mạnh mẽ ập đến, lại như buồn bã nén lại, nhưng đều tạo cho người ta cảm giác nghẹn thở. Việc gì phải để ý tới cảm nhận của anh ấy? Từ đầu đến cuối người bị tổn thương chẳng phải chỉ có cô hay sao, tự mình đa tình cũng chỉ có cô đấy thôi! Lạc Trần không ngừng cảnh báo mình, tay lại vô thức cầm di động lên, do dự không biết có nên gọi cho Lâm Tự hay không.
Ngẩng đầu, đã đến tầng năm. Ngoài cửa đang có một vị khách không mời. Sở Kinh Dương ngồi dưới đất, bên cạnh là mấy túi đồ. Nhìn thấy Lạc Trần, anh chống tay xuống đất đứng bật dậy. “Chào, anh cũng đoán là em sẽ quay về nên mua một ít đồ ăn, định nấu món gì đó.” Nói một hồi, anh dần ngập ngừng như không biết nói tiếp thế nào, vẻ mặt ngượng ngùng bối rối.
Sở Kinh Dương hôm nay đúng là âm hồn không siêu thoát. Lạc Trần đưa tay lên day huyệt thái dương, bất lực lắc đầu, từ chối không cho anh vào xem ra cũng không được lịch sự lắm. Lạc Trần lấy chìa khóa ra, mở cửa: “Anh vào đi”.
Sở Kinh Dương nhấc mấy cái túi bên cạnh lên, sải bước vào trong. Vẻ ngoài tuấn tú của anh kết hợp với mấy túi đồ của các bà nội trợ này, không hiểu sao lại không thấy quá đối lập.
“Mệt rồi phải không? Em nghỉ đi, để anh nấu cơm cho. Đừng thấy anh mua nhiều, thực ra đa phần đều là để em trữ trong tủ lạnh ăn dần. Mấy hôm nay em không về đây, chắc trong tủ lạnh cũng chẳng còn hoa quả gì rồi.”
Lạc Trần đứng trong bếp uống nước, nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn Sở Kinh Dương, anh ta đang phân loại thức ăn và hoa quả bỏ vào trong tủ lạnh. Đồ anh mua đều là những thứ cô thích ăn, xem ra lần trước ở đây nấu cơm anh đã để ý và ghi nhớ tất cả.
“Sở Kinh Dương.” Lạc Trần gọi anh.
“Có mặt, em muốn dặn dò gì?” Sở Kinh Dương vui vẻ trả lời khiến Lạc Trần cảm thấy không nỡ đả kích anh.
“Không cần để lại hết cho em đâu. Anh mang về một ít đi. Cuối tuần này em sẽ chuyển ra ngoài.” Nói trước với anh vẫn tốt hơn đi mà không từ biệt, Lạc Trần thầm nghĩ.
“Sao thế?” Sở Kinh Dương lập tức dừng tay. Thậm chí anh còn định ở lại trường học tiếp lên tiến sĩ, tất cả chỉ để có cơ hội được gặp Lạc Trần thường xuyên.
“Em còn có em trai. Lâm Tự đồng ý để em ấy dọn về ở cùng. Bọn em phải chuyển về cùng một nhà.”
Sở Kinh Dương đặt đồ trên tay xuống, đóng cửa tủ lạnh lại, dựa người vào bàn, cúi đầu: “Lạc Trần, có phải ít nhiều nguyên nhân cũng là vì anh không, em muốn tránh anh phải không?”
Lạc Trần nhìn anh, “Cũng có thể, em còn chưa nghĩ đến. Chủ yếu là vì em trai cần sự chăm sóc của em”.
“Lạc Trần, trong lòng em có phải anh chỉ là một kẻ thù khiến em chán ghét, ngoài ra chẳng là gì cả? Cho dù anh có muốn ăn năn hối cải cũng không thể thay đổi được hình ảnh đáng ghét đã ăn sâu bám rễ trong lòng em?” Từ lâu Sở Kinh Dương đã không còn hùng dũng ra oai trước mặt cô nữa, anh cúi đầu, ngữ khí ẩn giấu sự ấm ức, lại có chút nản lòng.
Lạc Trần nhìn người đứng trước mặt mình, hoàn toàn không giống Sở Kinh Dương chút nào, “Không phải, Sở Kinh Dương, từ ngày anh giúp em bắt được bọn giết người cướp của kia, em đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện lúc trước rồi. Mặc dù nói như thế nghe có vẻ khá thực dụng, có điều em cho rằng, dù trước kia anh từng bắt nạt em nhưng cũng đã giúp đỡ em. Bất luận thế nào, em cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước ý tốt của anh được”.
Nghĩ một lúc, cuối cùng Lạc Trần quyết định, nói tiếp: “Nếu anh đồng ý, có thể giống như Mông Mông làm bạn của em, còn những thứ khác thì không được”.
“Lâm Tự tốt đến thế, có thể khiến em một lòng một dạ như vậy sao?” Sở Kinh Dương nhìn Lạc Trần, chầm chậm hỏi.
Lạc Trần cười tự giễu. Vừa rồi chẳng phải cô còn nghĩ đến việc trốn chạy sao, như vậy có được gọi là một lòng một dạ không? Nhưng những điều đó không cần phải giải thích với Sở Kinh Dương. “Sở Kinh Dương, em và Lâm Tự kết hôn cũng được một thời gian rồi. Chuyện giữa bọn em không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ hết được, em cũng không muốn kể với người ngoài. Nhưng em có thể chắc chắn rằng, chuyện giữa anh và em là không thể.”
“Lạc Trần, Lâm Tự đối với em có tốt không? Kết hôn mà còn phải ký hợp đồng, em không cảm thấy bất công sao?” Sở Kinh Dương biết, nhắc đến chuyện này trước mặt Lạc Trần không khác gì tát thẳng vào mặt cô, có điều anh không thể nhịn hơn được nữa. Việc anh bị từ chối không quan trọng, nhưng nhìn cảnh người mình thương yêu phải nhẫn nhục chịu đựng như thế, ai mà chẳng đau lòng.
Ánh mắt Lạc Trần lập tức trở nên sắc nhọn, khuôn mặt vốn đã trắng bệch nay còn trắng hơn, ai đã giúp Sở Kinh Dương đào bới vết thương riêng tư này chứ. “Làm sao anh biết?” Lạc Trần không cho là có ai tiết lộ chuyện này với Sở Kinh Dương, nhưng đến cả chuyện cha mẹ nuôi cô anh cũng điều tra ra thì việc tìm hiểu được những chuyện thế này cũng không lấy gì làm lạ. Có điều, Sở Kinh Dương không hề biết chân tướng của sự việc, chỗ cô cũng thế, chỗ Lâm Tự cũng vậy, chẳng qua cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. “Tôi vì tiền mà lấy người ta là chuyện của tôi, không đến lượt anh phải lo.”
Sở Kinh Dương lập tức đứng thẳng người dậy, áp sát Lạc Trần. Lạc Trần giơ tay đẩy Sở Kinh Dương ra, trong lòng buồn phiền, sói dù có đội lốt người thì cũng vẫn là sói, sao mình lại cho anh ta vào cơ chứ?
Sở Kinh Dương túm lấy Lạc Trần: “Anh vẫn luôn cảm thấy thời gian em kết hôn thật quá trùng hợp. Quả nhiên đúng là vì tiền mà lấy anh ta!”. Anh đã cố gắng kiềm chế không để tình cảm của mình bộc lộ qua giọng nói nhưng vẫn khiến cho người khác phải khiếp sợ.
“Biết rồi thì anh còn hỏi làm gì?” Vốn cô vẫn cảm thấy xấu hổ vì việc đó, nay bị Sở Kinh Dương truy hỏi, đột nhiên cô thấy tức giận, giơ tay ra định đánh Sở Kinh Dương.
Sở Kinh Dương càng giữ chặt Lạc Trần hơn, dường như tất cả những gì muốn nói đều nhờ hành động này nói hộ cả rồi. Anh nhìn chăm chăm vào Lạc Trần, không nói gì nữa. Sự tức giận trong đáy mắt anh dần dần bị cảm giác bi thương thay thế. Người con gái mà anh yêu lại bị người khác bắt nạt mà không hề có chút phản kháng. Mặc dù cô lúc nào cũng xù lông lên để tự bảo vệ mình nhưng mỗi lần tổn thương đều là chính bản thân cô. Cô phòng bị, nhưng lại dễ dàng lơ là cảnh giác, cũng có thể ở nơi sâu thẳm trong trái tim mình, cô luôn mong muốn được đối xử tốt hơn? Đối với Sở Kinh Dương cũng thế, anh chỉ cần đối xử với cô tốt hơn một chút cô liền quên hết mọi tổn thương đã khắc sâu trong quá khứ. Một Lạc Trần như thế, sao có thể không khiến người ta đau lòng?
Cảm giác của Sở Kinh Dương ngoài sự kinh ngạc ban đầu, còn lại đều là thương xót khi biết Lạc Trần bị người khác đối xử tệ bạc. Tiếp theo, anh lại bắt đầu tự trách mình, cô ấy gặp phải hoàn cảnh bây giờ không tránh khỏi có lỗi của anh. Nếu cô được hưởng một cuộc sống tốt đẹp ở cô nhi viện thì bây giờ có thể đã trở thành một trong những người cùng lập nghiệp với anh; nếu như cô ấy được gia đình khác nhận nuôi cũng sẽ không gặp phải những tai họa bất ngờ như thế. Quá nhiều giả thiết như gặm nhấm trái tim Sở Kinh Dương, khiến anh bất lực buông thõng hai tay.
“Xin lỗi, Lạc Trần, xin lỗi em.” Sở Kinh Dương đưa tay lên ôm lấy mặt, không ngừng nói lời xin lỗi. Anh không hoàn toàn xin lỗi vì việc mình đã bắt nạt cô thuở nhỏ mà phần lớn là vì sự chậm trễ của mình, vì sự bất lực của bản thân trước những gì mà Lạc Trần đang phải chịu đựng. Toàn bộ những tâm trạng phức tạp đều được chứa đựng trong câu nói này, anh đang thể hiện sự ăn năn hối hận của mình.
“Sở Kinh Dương, sao anh lại trở nên nhiều lời như thế?” Lạc Trần nhìn Sở Kinh Dương, cảm thấy hình như anh đã tự trách bản thân hơi quá. Chuyện giữa cô và Lâm Tự, Lạc Trần nghĩ chắc Sở Kinh Dương đã biết từ lâu rồi, vì vậy cô cũng không cảm thấy khó xử nữa. “Tôi đói rồi, không phải anh định làm cơm à?”
Sở Kinh Dương từ từ ngẩng đầu lên: “Ừ, em nghỉ một lát đi, anh xong ngay đây”.
“Tôi sẽ giúp một tay.” Lạc Trần nói xong liền cầm thớt đi rửa. Nếu cô ngồi một mình sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, thà làm mấy việc đơn giản này còn hơn, có thể phân tán bớt sự tập trung của bản thân.
Sở Kinh Dương muốn làm món bíp tết. Thịt đã sẵn sàng, anh lấy tô ra cho thịt vào, thêm gia vị rồi ướp một lúc. Sau đó lại lấy súp lơ xanh, hành tây, cà rốt, nấm hương và các loại rau ăn kèm khác, bảo Lạc Trần đi rửa rồi cắt cho vừa ăn. Còn anh chuyên tâm vào việc ướp thịt. Món bò bíp tết này vốn là món ăn bí truyền mà sư phụ anh không có ý định dạy cho ai, chỉ có anh mới được truyền dạy, mặc dù gia vị và dụng cụ nấu ăn ở đây không thể so sánh được với nhà hàng, nhưng Sở Kinh Dương chắc chắn mùi vị của nó cũng phải đạt đến bảy, tám phần.
Cả hai đều cúi đầu im lặng làm việc của mình, chỉ thỉnh thoảng mới có chút tiếng động khi hai người chuyển đồ cho nhau. Sở Kinh Dương ướp thịt xong, quay sang xem Lạc Trần cắt rau. Lạc Trần thái rau rất đều, sắp xếp cũng rất đẹp măt. Không hiểu cơm cô nấu mùi vị sẽ thế nào, Sở Kinh Dương thầm nghĩ. Anh nhìn Lạc Trần, cảm thấy người có thái độ sống nghiêm túc như cô khi nấu cơm chắc chắn cũng sẽ rất chuyên tâm. Đây chính là người mà anh muốn bảo vệ, mặc dù đã bỏ lỡ vài năm, nhưng sau này chỉ cần cô ấy muốn, anh sẽ cố gắng giúp cô thực hiện cho bằng được.
Cầm một chiếc đĩa nhỏ, anh lấy phô mai dạng bột và bơ ra pha chế loại nước dùng để nướng bánh mỳ, sau đó lấy loại bánh mỳ làm bằng lúa mạch nguyên chất mà mình đã mua ra, cắt lát. Thấy Lạc Trần đã gần xong, anh nói với cô: “Phần tiếp theo để anh làm nốt, anh không muốn người em bị ám mùi. Em thu dọn đi, chuẩn bị ăn cơm”. Lạc Trần thấy căn bếp này quả là hơi nhỏ, cũng chẳng có gì cô giúp được nữa cả, “Chúng ta ăn trong phòng đi”, đây là lần đầu tiên Sở Kinh Dương thể hiện tay nghề, cô cảm thấy nếu ăn trong bếp thì có vẻ không coi trọng thành ý của người ta lắm.
“Được, em xếp bát đũa đi.” Sở Kinh Dương chuyển bàn ăn ra phòng ngoài. Bọn hộ đành một người ngồi trên giường, một người ngồi ghế, sofa thì hơi thấp.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, bò bíp tết và bánh mỳ nướng đã được làm xong, trang trí thêm với rau thơm và loại nước xốt do Sở Kinh Dương pha chế nhìn lại càng hấp dẫn. Lạc Trần thấy chỉ nhìn thôi cũng đủ biết là thơm ngon đến mức nào rồi.
Sở Kinh Dương vươn người qua rót cho Lạc Trần một cốc nước lọc. “Không phải là nên uống rượu vang sao?” Lạc Trần thực ra cũng không hiểu biết mấy chuyện này, nhưng cô đã từng ăn cơm tây nên cũng biết là nên uống với rượu.
Sở Kinh Dương nghe thấy thế thì mỉm cười: “Anh thì cho rằng cơm tây cũng không quá câu nệ, mình cảm thấy ngon miệng là được. Mua rượu đến, anh lại sợ em cho rằng anh có âm mưu gì”.
“Anh có cố thế nào thì cũng không thể giống chính nhân quân tử đâu. Giờ nhìn anh như kẻ đang có ý đồ đen tối ấy.” Trong câu nói của Lạc Trần như có ý đùa. Sở Kinh Dương cảm thấy Lạc Trần không còn quá cảnh giác đề phòng với anh nữa, dường như quan hệ của hai người đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Đồ ăn ngon luôn khiến người ta có cảm giác thỏa mãn. Cũng có thể chính vì thế mà Lạc Trần cảm thấy phiền não giảm đi rất nhiều.
Trong khi tâm trạng của Lạc Trần dần bình tĩnh thì Lâm Tự lại một bụng lo lắng, rối như tơ vò. Anh rất may mắn, dường như vừa xuống máy bay là bắt được ngay chuyến quay trở về. Nếu đã quyết tâm quay về, Lâm Tự cũng không muốn suy nghĩ đến việc mình có nên làm thế hay không nữa, trong đầu anh giờ chỉ còn toàn hình ảnh của Lạc Trần và suy nghĩ phải làm thế nào để hóa giải hết những mâu thuẫn chồng chéo giữa hai người. Anh không nắm chắc một chút khả năng thành công nào. Lạc Trần chưa bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của anh, hoặc cũng có thể vì anh chưa bao giờ có ý định kiểm soát, nắm giữ cô. Lâm Tự cũng không rõ.
Lâm Tự không về nhà, xuống máy bay là đi thẳng đến đại học C. Anh cảm thấy cho dù kết quả có thế nào thì hai người trực tiếp gặp mặt nói chuyện vẫn tốt hơn.
Cho dù chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay Lạc Trần nhưng cuộc hôn nhân của hai người có thể kéo dài bao lâu cũng không phải là việc anh có thể một mình quyết định. Lâm Tự biết, bất luận là Lạc Trần muốn độc chiếm anh như thế nào, bất luận là anh thích cô ra sao thì hôn nhân không phải là chuyện của cá nhân anh mà là chuyện liên quan tới cả gia tộc, cả tập đoàn Hoa Lâm. Thủ thành không phải là lý tưởng của anh, mở rộng bờ cõi mới là thứ anh khát vọng. Nếu thật sự phải đem sở thích cá nhân của mình ra để đánh đổi, anh sẽ lấy đại cục làm trọng.
Bởi vì chưa bao giờ đến phòng ký túc của Lạc Trần, Lâm Tự đành phải ra chỗ bảo vệ để hỏi. Người ngồi ở phòng bảo vệ vẫn là dì quản lý trước đó, ngày xưa khi anh còn là cán bộ của Hội sinh viên cũng thường xuyên gặp dì. Lâm Tự nói muốn tìm một người, dì quản lý lập tức lấy sổ đăng ký ra, hai tay đưa cho anh. Lâm Tự cho rằng mình đến không báo trước sẽ tạo cho Lạc Trần niềm vui bất ngờ, có khi cô sẽ không giận dỗi nữa.
Đi trên cầu thang, đột nhiên Lâm Tự thấy có chút bùi ngùi, thời gian ở trường lúc nào cũng chầm chậm như thế, nơi đây ngoài việc cảnh còn người mất, dường như cũng không có nhiều thay đổi. Lâm Tự lại nghĩ không biết phòng ký túc của Lạc Trần có khác nhiều so với căn phòng của anh ngày trước hay không, nhưng phòng ký túc thì chỉ nhỏ có chừng ấy, chắc cũng tương tự vậy thôi.
Lâm Tự đến trước cửa phòng của Lạc Trần. Gõ cửa, bên trong rất yên tĩnh, Lâm Tự bất giác cười nhẹ, Lạc Trần ở đâu cũng lặng lẽ như thế. Nhưng sao một người lặng lẽ như vậy lại khiến anh không yên lòng nhỉ?
Lúc này, Lạc Trần và Sở Kinh Dương đã ăn cơm xong, cả hai đều không có thói quen nói chuyện khi ăn. Lạc Trần kiên quyết dành phần dọn rửa nhưng Sở Kinh Dương không chịu. Anh chỉ dang tay một cái đã nhấc cả bàn ăn vào lại trong bếp. Lạc Trần đành phải đứng bên cạnh, đợi anh rửa xong cái nào thì đưa sang để cô úp lên giá.
Nghe thấy có tiếng gõ cửa, hai người quay sang nhìn nhau, cùng mỉm cười, đều cho là Mông Mông thèm cơm nên tới, mặc dù không nghe thấy tiếng cô ấy ồn ào ngoài cửa. Sở Kinh Dương lau tay. Bíp tết anh làm cũng nhiều, vẫn còn để lại một ít, bánh mỳ thì giờ có thể nướng, cũng gọi là báo đáp lại việc ban sáng cô ấy đã bật đèn xanh giúp anh.
Lạc Trần đi ra mở cửa, miệng vẫn còn đang nở nụ cười. Nghĩ đến Mông Mông tâm trạng cô lúc nào cũng thấy rất dễ chịu, bởi vì Mông Mông luôn mang tới niềm vui cho cô, mang đến những điều thú vị mà cô không ngờ tới.
Mở cửa, người đứng đợi bên ngoài lại là Lâm Tự! Lạc Trần rất kinh ngạc, nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt. Lâm Tự nhìn thấy tất cả, anh lập tức lý giải thành tâm trạng của cô đang rất tốt, không hề mong đợi sự xuất hiện của anh, thì ra cô không cần anh như anh vẫn nghĩ.
Đúng lúc đó, Sở Kinh Dương từ bếp đi ra, anh cảm thấy Mông Mông yên lặng như thế thì thật bất thường. Anh nhìn Lạc Trần tay vẫn đặt trên cánh cửa đứng đó không nói gì, liền tự mình bước tới mở rộng cửa ra, nhìn thấy Lâm Tự đứng ở bên ngoài, mặt không biểu cảm, ánh mắt phức tạp. Lâm Tự nhìn thấy Sở Kinh Dương, mắt thoáng hiện lên vẻ nghiêm khắc, lộ rõ sự không vui.
Sở Kinh Dương lập tức hiểu ra, trong tình huống này thì tốt nhất anh nên rời đi, để hai người họ ở lại giải quyết vấn đề. Nhưng anh lại không muốn đi, thế là cả ba người cứ đứng sững như thế. Sau đó, Lâm Tự đi vào trong, nguyên tắc của anh là cái gì cũng phải rõ ràng, tránh mọi sự hiểu lầm không cần thiết.
Trong phòng vẫn còn mùi đồ ăn. Lâm Tự đảo mắt nhìn quanh, bố cục của phòng cũng giống hệt như phòng ký túc của anh ngày trước, sắp xếp mọi thứ cũng tương đồng. Sở Kinh Dương đã ngồi xuống trước máy tính của Lạc Trần, một mình độc chiếm vị trí được coi là thoải mái nhất ở đây.
Lạc Trần quay lại nhìn họ sau đó đóng cửa lại, chẳng thèm để ý tới cả hai, đi vào trong bếp tiếp tục công việc dọn rửa còn đang dở dang.
Lạc Trần cho rằng dù có muốn nói gì với Lâm Tự cũng không nên nói trước mặt Sở Kinh Dương. Còn cô và Sở Kinh Dương, mặc dù quan hệ đã tốt hơn trước nhiều nhưng cũng chẳng có gì đáng nói. So với việc ngồi lại trong phòng nói những điều vô vị, cô thấy làm việc gì đấy vẫn tốt hơn.
Cô chưa từng nghĩ đến việc cô và Sở Kinh Dương ở riêng trong phòng thế này sẽ gây ra sự hiểu lầm không cần thiết, khiến Lâm Tự nghi ngờ và không vui. Lạc Trần chưa bao giờ nghĩ bản thân mình tốt đẹp, cũng chưa bao giờ nghĩ ai đó sẽ yêu cô. Những lời mà Sở Kinh Dương từng nói, bao gồm cả những hành động hiện tại, đều bị cô coi là anh đang chuộc lỗi. Hơn nữa, cô luôn cho rằng chỉ cần mình trong sạch là được, không cần để tâm đến ý kiến của người khác.
Lâm Tự rất tức giận, Sở Kinh Dương dám cả gan xuất hiện trong phòng người phụ nữ của anh, sao anh có thể không tức giận! Anh ngồi trên giường, cũng không vội vàng mở miệng, anh không muốn để lộ sơ hở của mình trước mặt Sở Kinh Dương.
Sở Kinh Dương vẫn tỏ vẻ ung dung, anh đi vào bếp rót một ly cà phê, đưa cho Lâm Tự, rõ ràng là bộ dạng chủ nhà đãi khách. Sau đó anh lại quay vào bếp: “Để anh dọn dẹp ở đây, em có khách, thu dọn xong anh sẽ đi”. Sở Kinh Dương không muốn thấy Lạc Trần khó xử, việc anh có mặt ở đây dù sao cũng không hay lắm. Anh hy vọng dù rơi vào bất kỳ tình huống nào, quyền chủ động cũng nằm trong tay Lạc Trần. Nếu như cô mất đi quyền lợi ấy thì anh sẽ thử giúp cô giành lại, anh không muốn Lạc Trần phải chịu thêm bất kỳ sự ấm ức nào nữa.
Lâm Tự đặt ly cà phê sang một bên, mắt cũng không nhìn vào trong bếp. Anh đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Đây là lần thứ bao nhiêu anh có cảm giác mình bị gạt ra khỏi cuộc sống của Lạc Trần, bị gạt ra khỏi tình cảm của Lạc Trần, bị gạt ra khỏi thế giới của Lạc Trần rồi? Tất cả mọi sự thay đổi của Lạc Trần đều bắt đầu từ khi Sở Kinh Dương xuất hiện. Mặc dù trước đó Lạc Trần rất ghét anh ta nhưng có lẽ đấy cũng chính là nguyên nhân khiến anh ta có ảnh hưởng tới Lạc Trần, xem ra không thể coi thường Sở Kinh Dương được.
Lạc Trần vẫn kiên quyết ở trong bếp cùng Sở Kinh Dương thu dọn xong mới đi ra. Đôi khi, càng để ý thì sự việc càng loạn, càng không muốn đối mặt. Sở Kinh Dương vỗ vai cô, nói: “Đồ trong tủ lạnh nhớ phải ăn đấy”. Sau đó, anh quay sang gật đầu với Lâm Tự rồi mới rời đi.
Lâm Tự cũng gật đầu. Trông giống như anh đã không còn giữ thái độ đề phòng, tức giận vì muốn giữ vợ nữa. Thực tế, Lâm Tự dù có phong độ tới đâu thì cũng không thể giữ hình tượng đó vào lúc này được.
Lạc Trần đi ra đóng cửa lại.
“Sao anh lại quay về?” Lạc Trần hỏi.
Lâm Tự không trả lời cô. Mặc dù anh biết làm thế thì hơi trẻ con, nhưng anh ghét nhất là bộ dạng lúc nào cũng thản nhiên như không có chuyện gì đó.
“Anh ăn cơm chưa?” Lạc Trần lại hỏi.
Lâm Tự ngẩng đầu lên: “Sở Kinh Dương thường xuyên đến đây sao?”
“Ừ, đến hai lần.”
“Em không biết đường mà tránh hay sao? Đừng có nói với anh, em không biết Sở Kinh Dương có tình cảm với em.”
“Có, anh ta đã từng nói.”
“Thế sao em lại ở riêng với anh ta?”
“Anh ta cũng chẳng có ác ý gì.”
“Sao em lại có thể tùy tiện như thế?”
Lạc Trần nghe ra sự trách móc trong câu nói của Lâm Tự, đột nhiên cô cũng nổi giận: “Thì ra trong mắt anh, em là một cô gái tùy tiện! Vì vậy, anh mới thích thì gọi em tới, không thích thì đuổi em đi, có thể không cần tôn trọng bất kỳ ý kiến nào của em mà tự ý sắp xếp, có thể không để ý tới suy nghĩ của em, tùy tiện giày vò em! Em đúng là đã quá tùy tiện với anh rồi, em đối với những người đàn ông khác cũng tùy tiện như thế, anh cứ liệu mà làm!”
Dù không vui tới mức nào, Lâm Tự cũng cố hết sức để giữ cho giọng mình được ôn hòa. Khi Lạc Trần cao giọng, anh lại cảm thấy mình bình tĩnh hơn: “Lăng Lạc Trần, anh rất ghét người khác giở trò giận dỗi với mình. Có việc gì thì cứ nói rõ ra để giải quyết, cãi nhau chỉ hao tâm tổn sức, cũng chẳng có ích gì”.
Lạc Trần luôn cảm thấy thái độ của Lâm Tự đối với cô từ đầu tới cuối luôn là đứng từ trên cao mà nhìn xuống, thứ mà cô muốn không phải một danh phận mà là một sự đối xử bình đẳng. Trong tình huống thế này, làm sao bọn họ có thể tiếp tục nói chuyện, làm sao có thể tiếp tục trao đổi với nhau đây? Mặc dù dường như việc gì anh làm cũng là vì Lạc Trần, làm theo ý muốn của Lạc Trần, nhưng còn anh thì sao, anh nghĩ gì? Anh muốn gì cũng chưa bao giờ nói ra, cứ để mặc Lạc Trần tự mày mò. Cũng có thể anh cho rằng anh như thế cũng đã là cố gắng lắm rồi, đã đủ nhẫn nhịn rồi. Nhưng thực ra anh không biết thứ Lạc Trần thật sự cần là gì, dù sao như hiện nay cũng không phải là thứ mà cô muốn. Lạc Trần cũng muốn cho đi, cũng muốn được người khác cần tới chứ không đơn giản chỉ luôn là người nhận.
Ngẩng đầu, đã đến tầng năm. Ngoài cửa đang có một vị khách không mời. Sở Kinh Dương ngồi dưới đất, bên cạnh là mấy túi đồ. Nhìn thấy Lạc Trần, anh chống tay xuống đất đứng bật dậy. “Chào, anh cũng đoán là em sẽ quay về nên mua một ít đồ ăn, định nấu món gì đó.” Nói một hồi, anh dần ngập ngừng như không biết nói tiếp thế nào, vẻ mặt ngượng ngùng bối rối.
Sở Kinh Dương hôm nay đúng là âm hồn không siêu thoát. Lạc Trần đưa tay lên day huyệt thái dương, bất lực lắc đầu, từ chối không cho anh vào xem ra cũng không được lịch sự lắm. Lạc Trần lấy chìa khóa ra, mở cửa: “Anh vào đi”.
Sở Kinh Dương nhấc mấy cái túi bên cạnh lên, sải bước vào trong. Vẻ ngoài tuấn tú của anh kết hợp với mấy túi đồ của các bà nội trợ này, không hiểu sao lại không thấy quá đối lập.
“Mệt rồi phải không? Em nghỉ đi, để anh nấu cơm cho. Đừng thấy anh mua nhiều, thực ra đa phần đều là để em trữ trong tủ lạnh ăn dần. Mấy hôm nay em không về đây, chắc trong tủ lạnh cũng chẳng còn hoa quả gì rồi.”
Lạc Trần đứng trong bếp uống nước, nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn Sở Kinh Dương, anh ta đang phân loại thức ăn và hoa quả bỏ vào trong tủ lạnh. Đồ anh mua đều là những thứ cô thích ăn, xem ra lần trước ở đây nấu cơm anh đã để ý và ghi nhớ tất cả.
“Sở Kinh Dương.” Lạc Trần gọi anh.
“Có mặt, em muốn dặn dò gì?” Sở Kinh Dương vui vẻ trả lời khiến Lạc Trần cảm thấy không nỡ đả kích anh.
“Không cần để lại hết cho em đâu. Anh mang về một ít đi. Cuối tuần này em sẽ chuyển ra ngoài.” Nói trước với anh vẫn tốt hơn đi mà không từ biệt, Lạc Trần thầm nghĩ.
“Sao thế?” Sở Kinh Dương lập tức dừng tay. Thậm chí anh còn định ở lại trường học tiếp lên tiến sĩ, tất cả chỉ để có cơ hội được gặp Lạc Trần thường xuyên.
“Em còn có em trai. Lâm Tự đồng ý để em ấy dọn về ở cùng. Bọn em phải chuyển về cùng một nhà.”
Sở Kinh Dương đặt đồ trên tay xuống, đóng cửa tủ lạnh lại, dựa người vào bàn, cúi đầu: “Lạc Trần, có phải ít nhiều nguyên nhân cũng là vì anh không, em muốn tránh anh phải không?”
Lạc Trần nhìn anh, “Cũng có thể, em còn chưa nghĩ đến. Chủ yếu là vì em trai cần sự chăm sóc của em”.
“Lạc Trần, trong lòng em có phải anh chỉ là một kẻ thù khiến em chán ghét, ngoài ra chẳng là gì cả? Cho dù anh có muốn ăn năn hối cải cũng không thể thay đổi được hình ảnh đáng ghét đã ăn sâu bám rễ trong lòng em?” Từ lâu Sở Kinh Dương đã không còn hùng dũng ra oai trước mặt cô nữa, anh cúi đầu, ngữ khí ẩn giấu sự ấm ức, lại có chút nản lòng.
Lạc Trần nhìn người đứng trước mặt mình, hoàn toàn không giống Sở Kinh Dương chút nào, “Không phải, Sở Kinh Dương, từ ngày anh giúp em bắt được bọn giết người cướp của kia, em đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện lúc trước rồi. Mặc dù nói như thế nghe có vẻ khá thực dụng, có điều em cho rằng, dù trước kia anh từng bắt nạt em nhưng cũng đã giúp đỡ em. Bất luận thế nào, em cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước ý tốt của anh được”.
Nghĩ một lúc, cuối cùng Lạc Trần quyết định, nói tiếp: “Nếu anh đồng ý, có thể giống như Mông Mông làm bạn của em, còn những thứ khác thì không được”.
“Lâm Tự tốt đến thế, có thể khiến em một lòng một dạ như vậy sao?” Sở Kinh Dương nhìn Lạc Trần, chầm chậm hỏi.
Lạc Trần cười tự giễu. Vừa rồi chẳng phải cô còn nghĩ đến việc trốn chạy sao, như vậy có được gọi là một lòng một dạ không? Nhưng những điều đó không cần phải giải thích với Sở Kinh Dương. “Sở Kinh Dương, em và Lâm Tự kết hôn cũng được một thời gian rồi. Chuyện giữa bọn em không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ hết được, em cũng không muốn kể với người ngoài. Nhưng em có thể chắc chắn rằng, chuyện giữa anh và em là không thể.”
“Lạc Trần, Lâm Tự đối với em có tốt không? Kết hôn mà còn phải ký hợp đồng, em không cảm thấy bất công sao?” Sở Kinh Dương biết, nhắc đến chuyện này trước mặt Lạc Trần không khác gì tát thẳng vào mặt cô, có điều anh không thể nhịn hơn được nữa. Việc anh bị từ chối không quan trọng, nhưng nhìn cảnh người mình thương yêu phải nhẫn nhục chịu đựng như thế, ai mà chẳng đau lòng.
Ánh mắt Lạc Trần lập tức trở nên sắc nhọn, khuôn mặt vốn đã trắng bệch nay còn trắng hơn, ai đã giúp Sở Kinh Dương đào bới vết thương riêng tư này chứ. “Làm sao anh biết?” Lạc Trần không cho là có ai tiết lộ chuyện này với Sở Kinh Dương, nhưng đến cả chuyện cha mẹ nuôi cô anh cũng điều tra ra thì việc tìm hiểu được những chuyện thế này cũng không lấy gì làm lạ. Có điều, Sở Kinh Dương không hề biết chân tướng của sự việc, chỗ cô cũng thế, chỗ Lâm Tự cũng vậy, chẳng qua cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. “Tôi vì tiền mà lấy người ta là chuyện của tôi, không đến lượt anh phải lo.”
Sở Kinh Dương lập tức đứng thẳng người dậy, áp sát Lạc Trần. Lạc Trần giơ tay đẩy Sở Kinh Dương ra, trong lòng buồn phiền, sói dù có đội lốt người thì cũng vẫn là sói, sao mình lại cho anh ta vào cơ chứ?
Sở Kinh Dương túm lấy Lạc Trần: “Anh vẫn luôn cảm thấy thời gian em kết hôn thật quá trùng hợp. Quả nhiên đúng là vì tiền mà lấy anh ta!”. Anh đã cố gắng kiềm chế không để tình cảm của mình bộc lộ qua giọng nói nhưng vẫn khiến cho người khác phải khiếp sợ.
“Biết rồi thì anh còn hỏi làm gì?” Vốn cô vẫn cảm thấy xấu hổ vì việc đó, nay bị Sở Kinh Dương truy hỏi, đột nhiên cô thấy tức giận, giơ tay ra định đánh Sở Kinh Dương.
Sở Kinh Dương càng giữ chặt Lạc Trần hơn, dường như tất cả những gì muốn nói đều nhờ hành động này nói hộ cả rồi. Anh nhìn chăm chăm vào Lạc Trần, không nói gì nữa. Sự tức giận trong đáy mắt anh dần dần bị cảm giác bi thương thay thế. Người con gái mà anh yêu lại bị người khác bắt nạt mà không hề có chút phản kháng. Mặc dù cô lúc nào cũng xù lông lên để tự bảo vệ mình nhưng mỗi lần tổn thương đều là chính bản thân cô. Cô phòng bị, nhưng lại dễ dàng lơ là cảnh giác, cũng có thể ở nơi sâu thẳm trong trái tim mình, cô luôn mong muốn được đối xử tốt hơn? Đối với Sở Kinh Dương cũng thế, anh chỉ cần đối xử với cô tốt hơn một chút cô liền quên hết mọi tổn thương đã khắc sâu trong quá khứ. Một Lạc Trần như thế, sao có thể không khiến người ta đau lòng?
Cảm giác của Sở Kinh Dương ngoài sự kinh ngạc ban đầu, còn lại đều là thương xót khi biết Lạc Trần bị người khác đối xử tệ bạc. Tiếp theo, anh lại bắt đầu tự trách mình, cô ấy gặp phải hoàn cảnh bây giờ không tránh khỏi có lỗi của anh. Nếu cô được hưởng một cuộc sống tốt đẹp ở cô nhi viện thì bây giờ có thể đã trở thành một trong những người cùng lập nghiệp với anh; nếu như cô ấy được gia đình khác nhận nuôi cũng sẽ không gặp phải những tai họa bất ngờ như thế. Quá nhiều giả thiết như gặm nhấm trái tim Sở Kinh Dương, khiến anh bất lực buông thõng hai tay.
“Xin lỗi, Lạc Trần, xin lỗi em.” Sở Kinh Dương đưa tay lên ôm lấy mặt, không ngừng nói lời xin lỗi. Anh không hoàn toàn xin lỗi vì việc mình đã bắt nạt cô thuở nhỏ mà phần lớn là vì sự chậm trễ của mình, vì sự bất lực của bản thân trước những gì mà Lạc Trần đang phải chịu đựng. Toàn bộ những tâm trạng phức tạp đều được chứa đựng trong câu nói này, anh đang thể hiện sự ăn năn hối hận của mình.
“Sở Kinh Dương, sao anh lại trở nên nhiều lời như thế?” Lạc Trần nhìn Sở Kinh Dương, cảm thấy hình như anh đã tự trách bản thân hơi quá. Chuyện giữa cô và Lâm Tự, Lạc Trần nghĩ chắc Sở Kinh Dương đã biết từ lâu rồi, vì vậy cô cũng không cảm thấy khó xử nữa. “Tôi đói rồi, không phải anh định làm cơm à?”
Sở Kinh Dương từ từ ngẩng đầu lên: “Ừ, em nghỉ một lát đi, anh xong ngay đây”.
“Tôi sẽ giúp một tay.” Lạc Trần nói xong liền cầm thớt đi rửa. Nếu cô ngồi một mình sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, thà làm mấy việc đơn giản này còn hơn, có thể phân tán bớt sự tập trung của bản thân.
Sở Kinh Dương muốn làm món bíp tết. Thịt đã sẵn sàng, anh lấy tô ra cho thịt vào, thêm gia vị rồi ướp một lúc. Sau đó lại lấy súp lơ xanh, hành tây, cà rốt, nấm hương và các loại rau ăn kèm khác, bảo Lạc Trần đi rửa rồi cắt cho vừa ăn. Còn anh chuyên tâm vào việc ướp thịt. Món bò bíp tết này vốn là món ăn bí truyền mà sư phụ anh không có ý định dạy cho ai, chỉ có anh mới được truyền dạy, mặc dù gia vị và dụng cụ nấu ăn ở đây không thể so sánh được với nhà hàng, nhưng Sở Kinh Dương chắc chắn mùi vị của nó cũng phải đạt đến bảy, tám phần.
Cả hai đều cúi đầu im lặng làm việc của mình, chỉ thỉnh thoảng mới có chút tiếng động khi hai người chuyển đồ cho nhau. Sở Kinh Dương ướp thịt xong, quay sang xem Lạc Trần cắt rau. Lạc Trần thái rau rất đều, sắp xếp cũng rất đẹp măt. Không hiểu cơm cô nấu mùi vị sẽ thế nào, Sở Kinh Dương thầm nghĩ. Anh nhìn Lạc Trần, cảm thấy người có thái độ sống nghiêm túc như cô khi nấu cơm chắc chắn cũng sẽ rất chuyên tâm. Đây chính là người mà anh muốn bảo vệ, mặc dù đã bỏ lỡ vài năm, nhưng sau này chỉ cần cô ấy muốn, anh sẽ cố gắng giúp cô thực hiện cho bằng được.
Cầm một chiếc đĩa nhỏ, anh lấy phô mai dạng bột và bơ ra pha chế loại nước dùng để nướng bánh mỳ, sau đó lấy loại bánh mỳ làm bằng lúa mạch nguyên chất mà mình đã mua ra, cắt lát. Thấy Lạc Trần đã gần xong, anh nói với cô: “Phần tiếp theo để anh làm nốt, anh không muốn người em bị ám mùi. Em thu dọn đi, chuẩn bị ăn cơm”. Lạc Trần thấy căn bếp này quả là hơi nhỏ, cũng chẳng có gì cô giúp được nữa cả, “Chúng ta ăn trong phòng đi”, đây là lần đầu tiên Sở Kinh Dương thể hiện tay nghề, cô cảm thấy nếu ăn trong bếp thì có vẻ không coi trọng thành ý của người ta lắm.
“Được, em xếp bát đũa đi.” Sở Kinh Dương chuyển bàn ăn ra phòng ngoài. Bọn hộ đành một người ngồi trên giường, một người ngồi ghế, sofa thì hơi thấp.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, bò bíp tết và bánh mỳ nướng đã được làm xong, trang trí thêm với rau thơm và loại nước xốt do Sở Kinh Dương pha chế nhìn lại càng hấp dẫn. Lạc Trần thấy chỉ nhìn thôi cũng đủ biết là thơm ngon đến mức nào rồi.
Sở Kinh Dương vươn người qua rót cho Lạc Trần một cốc nước lọc. “Không phải là nên uống rượu vang sao?” Lạc Trần thực ra cũng không hiểu biết mấy chuyện này, nhưng cô đã từng ăn cơm tây nên cũng biết là nên uống với rượu.
Sở Kinh Dương nghe thấy thế thì mỉm cười: “Anh thì cho rằng cơm tây cũng không quá câu nệ, mình cảm thấy ngon miệng là được. Mua rượu đến, anh lại sợ em cho rằng anh có âm mưu gì”.
“Anh có cố thế nào thì cũng không thể giống chính nhân quân tử đâu. Giờ nhìn anh như kẻ đang có ý đồ đen tối ấy.” Trong câu nói của Lạc Trần như có ý đùa. Sở Kinh Dương cảm thấy Lạc Trần không còn quá cảnh giác đề phòng với anh nữa, dường như quan hệ của hai người đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Đồ ăn ngon luôn khiến người ta có cảm giác thỏa mãn. Cũng có thể chính vì thế mà Lạc Trần cảm thấy phiền não giảm đi rất nhiều.
Trong khi tâm trạng của Lạc Trần dần bình tĩnh thì Lâm Tự lại một bụng lo lắng, rối như tơ vò. Anh rất may mắn, dường như vừa xuống máy bay là bắt được ngay chuyến quay trở về. Nếu đã quyết tâm quay về, Lâm Tự cũng không muốn suy nghĩ đến việc mình có nên làm thế hay không nữa, trong đầu anh giờ chỉ còn toàn hình ảnh của Lạc Trần và suy nghĩ phải làm thế nào để hóa giải hết những mâu thuẫn chồng chéo giữa hai người. Anh không nắm chắc một chút khả năng thành công nào. Lạc Trần chưa bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của anh, hoặc cũng có thể vì anh chưa bao giờ có ý định kiểm soát, nắm giữ cô. Lâm Tự cũng không rõ.
Lâm Tự không về nhà, xuống máy bay là đi thẳng đến đại học C. Anh cảm thấy cho dù kết quả có thế nào thì hai người trực tiếp gặp mặt nói chuyện vẫn tốt hơn.
Cho dù chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay Lạc Trần nhưng cuộc hôn nhân của hai người có thể kéo dài bao lâu cũng không phải là việc anh có thể một mình quyết định. Lâm Tự biết, bất luận là Lạc Trần muốn độc chiếm anh như thế nào, bất luận là anh thích cô ra sao thì hôn nhân không phải là chuyện của cá nhân anh mà là chuyện liên quan tới cả gia tộc, cả tập đoàn Hoa Lâm. Thủ thành không phải là lý tưởng của anh, mở rộng bờ cõi mới là thứ anh khát vọng. Nếu thật sự phải đem sở thích cá nhân của mình ra để đánh đổi, anh sẽ lấy đại cục làm trọng.
Bởi vì chưa bao giờ đến phòng ký túc của Lạc Trần, Lâm Tự đành phải ra chỗ bảo vệ để hỏi. Người ngồi ở phòng bảo vệ vẫn là dì quản lý trước đó, ngày xưa khi anh còn là cán bộ của Hội sinh viên cũng thường xuyên gặp dì. Lâm Tự nói muốn tìm một người, dì quản lý lập tức lấy sổ đăng ký ra, hai tay đưa cho anh. Lâm Tự cho rằng mình đến không báo trước sẽ tạo cho Lạc Trần niềm vui bất ngờ, có khi cô sẽ không giận dỗi nữa.
Đi trên cầu thang, đột nhiên Lâm Tự thấy có chút bùi ngùi, thời gian ở trường lúc nào cũng chầm chậm như thế, nơi đây ngoài việc cảnh còn người mất, dường như cũng không có nhiều thay đổi. Lâm Tự lại nghĩ không biết phòng ký túc của Lạc Trần có khác nhiều so với căn phòng của anh ngày trước hay không, nhưng phòng ký túc thì chỉ nhỏ có chừng ấy, chắc cũng tương tự vậy thôi.
Lâm Tự đến trước cửa phòng của Lạc Trần. Gõ cửa, bên trong rất yên tĩnh, Lâm Tự bất giác cười nhẹ, Lạc Trần ở đâu cũng lặng lẽ như thế. Nhưng sao một người lặng lẽ như vậy lại khiến anh không yên lòng nhỉ?
Lúc này, Lạc Trần và Sở Kinh Dương đã ăn cơm xong, cả hai đều không có thói quen nói chuyện khi ăn. Lạc Trần kiên quyết dành phần dọn rửa nhưng Sở Kinh Dương không chịu. Anh chỉ dang tay một cái đã nhấc cả bàn ăn vào lại trong bếp. Lạc Trần đành phải đứng bên cạnh, đợi anh rửa xong cái nào thì đưa sang để cô úp lên giá.
Nghe thấy có tiếng gõ cửa, hai người quay sang nhìn nhau, cùng mỉm cười, đều cho là Mông Mông thèm cơm nên tới, mặc dù không nghe thấy tiếng cô ấy ồn ào ngoài cửa. Sở Kinh Dương lau tay. Bíp tết anh làm cũng nhiều, vẫn còn để lại một ít, bánh mỳ thì giờ có thể nướng, cũng gọi là báo đáp lại việc ban sáng cô ấy đã bật đèn xanh giúp anh.
Lạc Trần đi ra mở cửa, miệng vẫn còn đang nở nụ cười. Nghĩ đến Mông Mông tâm trạng cô lúc nào cũng thấy rất dễ chịu, bởi vì Mông Mông luôn mang tới niềm vui cho cô, mang đến những điều thú vị mà cô không ngờ tới.
Mở cửa, người đứng đợi bên ngoài lại là Lâm Tự! Lạc Trần rất kinh ngạc, nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt. Lâm Tự nhìn thấy tất cả, anh lập tức lý giải thành tâm trạng của cô đang rất tốt, không hề mong đợi sự xuất hiện của anh, thì ra cô không cần anh như anh vẫn nghĩ.
Đúng lúc đó, Sở Kinh Dương từ bếp đi ra, anh cảm thấy Mông Mông yên lặng như thế thì thật bất thường. Anh nhìn Lạc Trần tay vẫn đặt trên cánh cửa đứng đó không nói gì, liền tự mình bước tới mở rộng cửa ra, nhìn thấy Lâm Tự đứng ở bên ngoài, mặt không biểu cảm, ánh mắt phức tạp. Lâm Tự nhìn thấy Sở Kinh Dương, mắt thoáng hiện lên vẻ nghiêm khắc, lộ rõ sự không vui.
Sở Kinh Dương lập tức hiểu ra, trong tình huống này thì tốt nhất anh nên rời đi, để hai người họ ở lại giải quyết vấn đề. Nhưng anh lại không muốn đi, thế là cả ba người cứ đứng sững như thế. Sau đó, Lâm Tự đi vào trong, nguyên tắc của anh là cái gì cũng phải rõ ràng, tránh mọi sự hiểu lầm không cần thiết.
Trong phòng vẫn còn mùi đồ ăn. Lâm Tự đảo mắt nhìn quanh, bố cục của phòng cũng giống hệt như phòng ký túc của anh ngày trước, sắp xếp mọi thứ cũng tương đồng. Sở Kinh Dương đã ngồi xuống trước máy tính của Lạc Trần, một mình độc chiếm vị trí được coi là thoải mái nhất ở đây.
Lạc Trần quay lại nhìn họ sau đó đóng cửa lại, chẳng thèm để ý tới cả hai, đi vào trong bếp tiếp tục công việc dọn rửa còn đang dở dang.
Lạc Trần cho rằng dù có muốn nói gì với Lâm Tự cũng không nên nói trước mặt Sở Kinh Dương. Còn cô và Sở Kinh Dương, mặc dù quan hệ đã tốt hơn trước nhiều nhưng cũng chẳng có gì đáng nói. So với việc ngồi lại trong phòng nói những điều vô vị, cô thấy làm việc gì đấy vẫn tốt hơn.
Cô chưa từng nghĩ đến việc cô và Sở Kinh Dương ở riêng trong phòng thế này sẽ gây ra sự hiểu lầm không cần thiết, khiến Lâm Tự nghi ngờ và không vui. Lạc Trần chưa bao giờ nghĩ bản thân mình tốt đẹp, cũng chưa bao giờ nghĩ ai đó sẽ yêu cô. Những lời mà Sở Kinh Dương từng nói, bao gồm cả những hành động hiện tại, đều bị cô coi là anh đang chuộc lỗi. Hơn nữa, cô luôn cho rằng chỉ cần mình trong sạch là được, không cần để tâm đến ý kiến của người khác.
Lâm Tự rất tức giận, Sở Kinh Dương dám cả gan xuất hiện trong phòng người phụ nữ của anh, sao anh có thể không tức giận! Anh ngồi trên giường, cũng không vội vàng mở miệng, anh không muốn để lộ sơ hở của mình trước mặt Sở Kinh Dương.
Sở Kinh Dương vẫn tỏ vẻ ung dung, anh đi vào bếp rót một ly cà phê, đưa cho Lâm Tự, rõ ràng là bộ dạng chủ nhà đãi khách. Sau đó anh lại quay vào bếp: “Để anh dọn dẹp ở đây, em có khách, thu dọn xong anh sẽ đi”. Sở Kinh Dương không muốn thấy Lạc Trần khó xử, việc anh có mặt ở đây dù sao cũng không hay lắm. Anh hy vọng dù rơi vào bất kỳ tình huống nào, quyền chủ động cũng nằm trong tay Lạc Trần. Nếu như cô mất đi quyền lợi ấy thì anh sẽ thử giúp cô giành lại, anh không muốn Lạc Trần phải chịu thêm bất kỳ sự ấm ức nào nữa.
Lâm Tự đặt ly cà phê sang một bên, mắt cũng không nhìn vào trong bếp. Anh đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Đây là lần thứ bao nhiêu anh có cảm giác mình bị gạt ra khỏi cuộc sống của Lạc Trần, bị gạt ra khỏi tình cảm của Lạc Trần, bị gạt ra khỏi thế giới của Lạc Trần rồi? Tất cả mọi sự thay đổi của Lạc Trần đều bắt đầu từ khi Sở Kinh Dương xuất hiện. Mặc dù trước đó Lạc Trần rất ghét anh ta nhưng có lẽ đấy cũng chính là nguyên nhân khiến anh ta có ảnh hưởng tới Lạc Trần, xem ra không thể coi thường Sở Kinh Dương được.
Lạc Trần vẫn kiên quyết ở trong bếp cùng Sở Kinh Dương thu dọn xong mới đi ra. Đôi khi, càng để ý thì sự việc càng loạn, càng không muốn đối mặt. Sở Kinh Dương vỗ vai cô, nói: “Đồ trong tủ lạnh nhớ phải ăn đấy”. Sau đó, anh quay sang gật đầu với Lâm Tự rồi mới rời đi.
Lâm Tự cũng gật đầu. Trông giống như anh đã không còn giữ thái độ đề phòng, tức giận vì muốn giữ vợ nữa. Thực tế, Lâm Tự dù có phong độ tới đâu thì cũng không thể giữ hình tượng đó vào lúc này được.
Lạc Trần đi ra đóng cửa lại.
“Sao anh lại quay về?” Lạc Trần hỏi.
Lâm Tự không trả lời cô. Mặc dù anh biết làm thế thì hơi trẻ con, nhưng anh ghét nhất là bộ dạng lúc nào cũng thản nhiên như không có chuyện gì đó.
“Anh ăn cơm chưa?” Lạc Trần lại hỏi.
Lâm Tự ngẩng đầu lên: “Sở Kinh Dương thường xuyên đến đây sao?”
“Ừ, đến hai lần.”
“Em không biết đường mà tránh hay sao? Đừng có nói với anh, em không biết Sở Kinh Dương có tình cảm với em.”
“Có, anh ta đã từng nói.”
“Thế sao em lại ở riêng với anh ta?”
“Anh ta cũng chẳng có ác ý gì.”
“Sao em lại có thể tùy tiện như thế?”
Lạc Trần nghe ra sự trách móc trong câu nói của Lâm Tự, đột nhiên cô cũng nổi giận: “Thì ra trong mắt anh, em là một cô gái tùy tiện! Vì vậy, anh mới thích thì gọi em tới, không thích thì đuổi em đi, có thể không cần tôn trọng bất kỳ ý kiến nào của em mà tự ý sắp xếp, có thể không để ý tới suy nghĩ của em, tùy tiện giày vò em! Em đúng là đã quá tùy tiện với anh rồi, em đối với những người đàn ông khác cũng tùy tiện như thế, anh cứ liệu mà làm!”
Dù không vui tới mức nào, Lâm Tự cũng cố hết sức để giữ cho giọng mình được ôn hòa. Khi Lạc Trần cao giọng, anh lại cảm thấy mình bình tĩnh hơn: “Lăng Lạc Trần, anh rất ghét người khác giở trò giận dỗi với mình. Có việc gì thì cứ nói rõ ra để giải quyết, cãi nhau chỉ hao tâm tổn sức, cũng chẳng có ích gì”.
Lạc Trần luôn cảm thấy thái độ của Lâm Tự đối với cô từ đầu tới cuối luôn là đứng từ trên cao mà nhìn xuống, thứ mà cô muốn không phải một danh phận mà là một sự đối xử bình đẳng. Trong tình huống thế này, làm sao bọn họ có thể tiếp tục nói chuyện, làm sao có thể tiếp tục trao đổi với nhau đây? Mặc dù dường như việc gì anh làm cũng là vì Lạc Trần, làm theo ý muốn của Lạc Trần, nhưng còn anh thì sao, anh nghĩ gì? Anh muốn gì cũng chưa bao giờ nói ra, cứ để mặc Lạc Trần tự mày mò. Cũng có thể anh cho rằng anh như thế cũng đã là cố gắng lắm rồi, đã đủ nhẫn nhịn rồi. Nhưng thực ra anh không biết thứ Lạc Trần thật sự cần là gì, dù sao như hiện nay cũng không phải là thứ mà cô muốn. Lạc Trần cũng muốn cho đi, cũng muốn được người khác cần tới chứ không đơn giản chỉ luôn là người nhận.
Bình luận facebook