-
Chương 6-10
chapter 6 Lý Nhất Hàn là người bảo vệ tốt nhất ===
chapter 6 Lý Nhất Hàn là người bảo vệ tốt nhất ===
"Tôi vẫn không biết tên cậu là gì, lỡ sau khi cậu tự sát, tôi phải nói thế nào với Cảnh Vệ Ti, để liên lạc với người nhà của cậu..."
Một lần nữa Dư Hoài Cẩn hỏi ra một câu rất hợp lý.
Thiếu niên im lặng, gắng gượng kìm nén lại cơn giận ở trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi tên là... Lý Diệc Hàn, còn có vấn đề gì nữa không? "
"Không còn."
Dư Hoài Cẩn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu một cái.
Lý Diệc Hàn nghi ngờ nhìn chằm chằm Dư Hoài Cẩn một hồi lâu, sau đó cậu ta thử giơ tay lên, lưỡi dao để ở trên cổ rất lâu, thấy Dư Hoài Cẩn không nói gì, lúc này cậu ta mới từ từ nhắm mắt lại, một lần nữa…Hồi tưởng cuộc đời mình.
"Cậu ta tự sát."
Đột nhiên, Lý Diệc Hàn cảm thấy có một luồng ánh sáng chói mắt, cậu ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Dư Hoài Cẩn đã lấy điện thoại ra từ lúc nào, mở đèn flash lên, đang đứng đối diện mình và đang quay hình.
Thậm chí anh còn giải thích nó một cách cẩn thận.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Diệc Hàn, Dư Hoài Cẩn do dự giải thích: "Ừm, dù sao thì tôi cũng phải để lại một số bằng chứng."
"Anh là ma quỷ sao??"
"Có thôi đi chưa!!"
"Hả??"
"Không phải anh để cho tôi chết sao... Hít... Không phải là anh để cho tôi chết sao? "
"Anh đang làm gì vậy?"
"Hít..."
"Trời ạ, trời ạ!"
"Hít...Tạo nghiệp a! "
Mỗi lần Lý Diệc Hàn gào lên một câu, miệng vết thương lại bị rách, kích thích cảm xúc đau đớn, lại mắng, lại bị rách, rồi lại mắng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thật khó để tưởng tượng một người trước khi chết phải hạ quyết tâm lớn cỡ nào.
Mà Lý Diệc Hàn đã có thể vượt qua được nỗi sợ hãi trong nội tâm này mấy lần, có thể nói là tinh thần cực kỳ cứng rắn.
Nhưng sau khi trải qua quá nhiều lần...
Khi Lý Diệc Hàn giơ lưỡi dao trong tay lên lần nữa, cậu ta phát hiện ra mình đã không còn quyết tâm nào nữa, cậu ta để lưỡi dao xuống.
Suy sụp tinh thần ném lưỡi dao xuống đất, cũng không quan tâm đến vết máu ở trên mặt đất, cậu ta nằm gục xuống ghế sô pha và lại đụng đến vết thương, Lý Diệc Hàn thở hổn hển, đâm chiêu nhìn Dư Hoài Cẩn: "Tôi không biết một người điên như anh đang nghĩ gì, nhưng nếu anh muốn tôi chết thì có lẽ tôi sẽ chết trong khoảng nửa giờ nữa do mất máu quá nhiều."
"Nếu anh không muốn tôi chết thì ngay lập tức mang thuốc cầm máu và băng gạc đến cho tôi."
Cứ như vậy cậu ta nhìn thẳng vào Dư Hoài Cẩn, chờ đợi câu trả lời cuối cùng.
Dư Hoài Cẩn có chút tò mò quan sát cậu ta: "Thật ra, điều tôi tò mò hơn là, tại sao cậu không giết tôi?" "
"Là một sát thủ hàng đầu thế giới trong tương lai, tôi có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình."
"Lấy tiền của người thì phải thay người loại bỏ tai họa"
"Giết người là công việc của tôi, không phải sở thích của tôi."
"Tôi không có nhận tiền thưởng từ người thuê tôi, thế nên tôi không thể giết anh."
Giờ phút này, vẻ mặt của Lý Diệc Hàn vô cùng nghiêm túc, không hề có ý định đùa giỡn, trong ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Dư Hoài Cẩn trầm ngâm: "Bây giờ tôi thật sự tin rằng cậu là một sát thủ."
"Nhưng là một sát thủ còn chưa thức tỉnh, vậy thì làm sao có thể có người ra thuê cậu được?"
"Có phải vì nghèo không?"
Dư Hoài Cẩn hứng thú hỏi.
"Tôi nghĩ trước khi đặt câu hỏi, thì anh nên đưa thuốc cầm máu cho tôi trước, nếu không tôi sợ là tôi sẽ không thể trả lời anh nhiều được."
Lý Diệc Hàn liếc nhìn vết thương trên ngực bất lực nói.
"Không vội, nếu như tâm trạng của cậu không kích động nữa, thì có thể kéo dài được ba mươi hai phút."
Dư Hoài Cẩn tùy tiện đánh giá một chút.
Rốt cuộc đây là loại quái vật gì, Lý Diệc Hàn luôn cảm thấy anh còn giống một sát thủ hơn so với mình.
"Nửa tháng nữa là tôi thành niên rồi."
"Là có thể bắt đầu nghi thức thức tỉnh."
"Cho nên, tôi đã nói dối về tuổi tác của mình và nhận nhiệm vụ, chỉ có điều tôi lại không ngờ rằng khoảng cách giữa người thức tỉnh và người chưa thức tỉnh lại lớn như vậy."
"Cho dù người đó chỉ thức tỉnh một cái muỗng đi chăng nữa."
Khi nói lời này ra, vẻ mặt của Lý Diệc Hàn có hơi chút bất lực.
Mặc dù vật thức tỉnh của người đó vô dụng, thế nhưng tốc độ phản ứng và sức mạnh so với cậu ta thì mạnh hơn nhiều.
Có thể trốn thoát ra được đây thì cậu ta cũng có thể coi là đã tương đối nhanh nhạy rồi.
"Vậy thì... Bây giờ anh có thể cho tôi thuốc chưa? "
Lý Diệc Hàn lại hỏi.
Lúc này, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy được một đội Cảnh Vệ Ti đang đi tuần tra thêm lần nữa.
Lý Diệc Hàn vô thức ngả người ra phía sau, vết thương lại rách thêm lần nữa, nhưng lần này cậu ta ngậm chặt miệng, không để cho bản thân mình phát ra âm thanh.
Mồ hôi lạnh trên trán của cậu ta cứ liên tục nhỏ xuống.
"Đừng sợ, tôi có người ở Cảnh Vệ Ti."
Trái lại Dư Hoài Cẩn nói rất lạc quan.
Lý Diệc Hàn sững sờ một lát: "Trong nhà anh có người làm ở Cảnh Vệ Ti?"
"Không phải."
"Cha tôi đi mua dâm, mới vừa bị tôi tố cáo nên bị đưa vào đó."
"Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ sẽ bị giam ở Cảnh Vệ Ti."
Dư Hoài Cẩn lắc đầu, lời anh nói ra đều không khoa trương, kết hợp với khuôn mặt vô hại của anh, trong nhất thời Lý Diệc Hàn không biết nên nói gì.
Người ở trước mặt mình đây, rõ ràng là cũng xấp xỉ với tuổi của mình, khuôn mặt thì lộ ra vẻ non nớt, thân hình thì gầy gò, nhưng chẳng biết tại sao, bản thân mình lại sinh ra ảo giác.
Người ngồi ở phía đối diện với cậu ta chính là một ác quỷ, đang ẩn nấp trong bóng tối, lưỡi kiếm có thể đâm ra bất cứ lúc nào và kéo mọi người xuống vực thẳm vô tận.
"Thoa thuốc trước đi."
Không biết Dư Hoài Cẩn đang nghĩ gì, nhưng một lúc sau, đột nhiên anh lên tiếng, rồi cầm lấy thuốc ném lên người của Lý Diệc Hàn.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra người ở trước mặt thật sự không định hại chết mình.
Lý Diệc Hàn lấy ra một lọ thuốc được đặc chế, cẩn thận đổ nó lên miệng vết thương, cơn đau dữ dội quét qua dây thần kinh, toàn thân đều hơi co giật, nhưng cậu ta vẫn nghiến chặt răng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Thật ra, tôi thứ mà tôi cho cậu là nước ớt."
Bỗng nhiên Dư Hoài Cẩn lên tiếng.
"Anh... Á!!! "
"Mẹ kiếp!"
Lý Diệc Hàn hung tợn liếc nhìn Dư Hoài Cẩn, giống như muốn nói gì đó, nhưng sau khi mở miệng ra thì không thể kiềm chế nổi, mà gầm lên đau đớn.
Dư Hoài Cẩn nhún nhún vai: "Đùa chút thôi, đau thì phải hét lên, cứ kìm nén lại rất khó chịu."
"Sau khi quấn băng xong, nhớ dọn dẹp phòng cho tôi."
"Lúc đi thì ở cửa có rác, đem đi đổ giúp tôi luôn."
"Nhưng chuyện mà cậu nợ tôi một mạng thì vẫn phải tính, có chuyện thì tôi sẽ đến tìm cậu, hy vọng đến lúc đó cậu vẫn còn sống."
Nói xong, Dư Hoài Cẩn ngáp một cái, rồi đứng dậy đi về phòng ngủ.
Lý Diệc Hàn nhìn bóng lưng Dư Hoài Cẩn, ánh mắt của cậu ta hơi chút phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Thật ra thì... Những người thức tỉnh cũng không mạnh mẽ như cậu nghĩ."
Đứng ở trước cửa phòng ngủ, anh không quay đầu lại, sau khi nói một câu không đầu không đuôi như thế thì Dư Hoài Cẩn đóng cửa phòng ngủ lại.
"Thật sao..."
"Có lẽ...Hít, thật sự rất đau, chết tiệt."
Lý Diệc Hàn vừa mới định cảm thán vài ba câu thì lại nhịn đau không nổi mà kêu lên.
chapter 7 Bạn...không được coi là loài người ===
chapter 7 Bạn...không được coi là loài người ===
Sáng sớm hôm sau.
Nhìn phòng khách gọn gàng và các loại thuốc men được đặt trở lại vị trí cũ, nhưng ánh mắt của Dư Hoài Cẩn không dừng lại ở đó quá lâu, anh vẫn duy trì tiết tấu hàng ngày của mình.
Nấu cơm và ăn cơm.
Mỗi một miếng cơm cũng được ăn rất chậm, nó được nhai liên tục trong miệng, với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đó là một điều rất thiêng liêng.
Mấy ngày kế tiếp cũng không cần phải đi học.
Dựa theo thường lệ, những người vừa mới thức tỉnh cần phải hấp thụ yêu tinh để cường hóa tố chất thân thể, bao gồm cả trứng đang ấp.
Và điều này chỉ cần ở nhà cũng có thể hoàn thành được.
Tất nhiên, nếu như có điều kiện thì cũng có thể đến một lớp đào tạo chuyên giúp những người mới thức tỉnh hấp thu tinh thạch.
Chỉ có điều là hầu hết trong số đó là thuế IQ.
Rửa hết bát đĩa và đũa, Dư Hoài Cẩn mặc áo khoác, đẩy cửa bước ra ngoài.
Với những thành phố xa xôi hẻo lánh như thế này, thì người lớn tuổi sẽ chiếm đại đa số, những người trẻ đều mang trong mình lý tưởng và hoài bão, một mình xách hành lý lên, đi đến nơi xa và cuối cùng chết ở nơi xứ người.
Thành phố này không quá lớn, Dư Hoài Cẩn đi bộ tầm khoảng hai con phố, rồi rẽ vào một góc.
Bên trong có mở một cửa hàng tạp hóa.
Người bán là một người đàn ông trung niên, có lẽ vì buôn bán không được đắt lắm, thế nên người đó đang ngồi chán chường ở trên ghế, thỉnh thoảng ngáp dài một cái.
Thấy Dư Hoài Cẩn đi vào, người đàn ông trung niên chỉ tùy ý liếc mắt nhìn một cái: "Đồ ở trên bàn."
Dư Hoài Cẩn không trả lời, đi thẳng đến một cái bàn nhỏ tồi tàn, rồi cầm lên một cái túi vải trên đó.
"Này, nhân tình của cậu, tôi đã trả xong rồi."
Người đàn ông trung niên thuận tay tắt tivi, lại nhìn Dư Hoài Cẩn lần nữa, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc, hơn nữa khuôn mặt bên trái cũng lộ ra.
Bên trái của khuôn mặt, có một vết sẹo rất đáng sợ.
Nó kéo dài từ trán đến cằm.
Giống như một con rết nằm trên mặt vậy, thật sự làm cho người ta không rét mà run.
"Ừ."
Dư Hoài Cẩn khẽ đáp lại một câu, nhìn người đàn ông trung niên: "Gặp lại sau."
Sau đó, anh rời đi với chiếc túi vải vẫn còn dính đầy dầu.
Nhìn bóng lưng của Dư Hoài Cẩn, người đàn ông trung niên nhếch môi cười một tiếng, rõ ràng là đang cười, thế nhưng trong ánh mắt lại không có bất kỳ cảm xúc nào thay đổi cả: "Có lẽ lâu lắm mới gặp lại được nhau."
Đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo một chút, rồi người đàn ông trung niên bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa dần dần đi xa.
Mà bên trong cửa hàng tạp hóa, có một người đàn ông hói đầu mập mạp, rõ ràng là đang lâm vào trạng thái hôn mê.
......
"Ở thành phố Hâm Hải lại xuất hiện vài con yêu thú, thương vong rất nặng nề!"
Trước cửa một cửa hàng trên phố, ông chủ đang buồn chán phơi mình dưới ánh mặt trời, đang nghịch điện thoại, đột nhiên xuất hiện một tin tức, bỗng đứng dậy kêu lên.
Một nhóm người xung quanh nhanh chóng tụ tập lại, thảo luận không ngừng.
"Mặc dù thành Hâm Hải là một khu vực xa xôi hẻo lánh, nhưng cũng có Trừ Yêu Các chứ."
"Làm sao có thể xảy ra chuyện này?"
Một người hỏi.
Ông chủ đó vừa lướt tin tức vừa lắc đầu một cái: "Trong tin tức nói, là do hôm đó ở bên ngoài thành phố có xảy ra hỗn loạn, nghi ngờ có Yêu tộc xuất hiện, thế nên phần lớn người của Trừ Yêu Các đều không ở trong thành phố vào thời điểm đó."
"Ay..."
"Tình hình càng ngày càng trở nên bất ổn hơn rồi, hy vọng là nơi này của chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Chỉ mong vậy."
"Gần đây, càng ngày càng có nhiều Yêu tộc xâm nhập vào, chẳng lẽ ở bên phía Trấn Yêu Quan kia không chống đỡ nổi nữa hay sao?"
Nhóm người vẫn đang thảo luận, tin tức lộ ra trong lời nói của tất cả mọi người đều thể hiện ra một hàm ý.
Nói xấu.
Kể từ sau khi linh khí hồi phục vào trăm năm trước, Yêu tộc cũng bắt đầu trỗi dậy, hoàn cảnh sống của Nhân tộc cũng càng ngày càng khó khăn.
May mắn thay, nhóm người thức tỉnh đầu tiên đã đứng lên và trả giá bằng máu thịt của chính mình để xây nên bốn tòa quan ải.
Trấn Yêu Quan, Phá Hiểu Quan, Thương Khung Quan, Quỷ Môn Quan.
Bốn tòa quan ải tựa như rãnh trời, ngăn chặn các Yêu tộc từ bên ngoài, hơn nữa cứ cách một khoảng là sẽ có cao thủ của Nhân tộc trấn giữ, cố gắng không để lọt bất kì một con Yêu tộc nào vào để xâm phạm Nhân tộc.
Mà Mặc Các lại chính là tổ chức cao nhất của Nhân tộc.
......
Về nhà, mở túi vải ra, bên trong là ba viên tinh thạch bán trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong tinh thạch này là một sợi tơ đỏ mờ nhạt.
Đây cũng chính là năng lượng ẩn chứa bên trong tinh thạch.
Nó cũng là thứ mà Yêu tộc thôn phệ khí huyết của Nhân tộc, mà ngưng tụ thành tinh hoa.
Khóa trái cửa phòng, đóng rèm cửa sổ thật chặt, Dư Hoài Cẩn cẩn thận kéo một sợi dây mỏng ở cửa, mà đầu bên kia của sợi dây mỏng chính là một chiếc nỏ nhỏ.
Ngay khi có người mở cửa bước vào, chiếc nỏ này sẽ được bắn ra trước tiên.
Tương tự, ở vị trí trước cửa sổ cũng để lại một cái bẫy tương tự.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Dư Hoài Cẩn đi đến một góc của căn phòng rồi ngồi xuống, đảm bảo rằng nếu có người bước vào thì sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của anh, lúc này anh mới nắm chặt tinh thạch và từ từ nhắm hai mắt lại.
Mà lúc này ở bên trong tinh thạch, dường như sợi tơ đỏ cũng đang sống lại, không ngừng lay động trong tinh thạch, rồi tràn vào lòng bàn tay của Dư Hoài Cẩn.
Hư ảnh của quả trứng kia lại một lần nữa xuất hiện ở trong đầu của Dư Hoài Cẩn, ở dưới hoa văn chín đường kim sắc, quả trứng càng ngày càng thần bí hơn.
Trong lúc mơ hồ, chín đường văn này bắt đầu chầm chậm phết tán ra, như thể là phải bao phủ hết hoàn toàn quả trứng.
......
Một tòa thâm sơn cách Trấn Yêu Quan không xa.
Một ông lão mặc áo khoác trắng rộng thùng thình, cứ như vậy ngồi khoanh gối ở trên đỉnh núi, đột nhiên ông lão lại mở to hai mắt ra, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn.
"Con đường này không đi được."
Nói một cách nhẹ nhàng, ánh mắt của ông lão rơi vào phía dưới chân núi.
Vài người mặc áo choàng đỏ đột nhiên dừng bước lại, người dẫn đầu là một thanh niên có mặt mũi anh tuấn đẹp trai, anh ta ngẩng đầu lên nhìn ông lão ở trên đỉnh núi, lộ ra nụ cười tỏa nắng, lộ ra vẻ vô hại: "Tiền bối, chỉ mượn đường đi thôi."
"Đều là Nhân tộc, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau mới phải chứ."
Ông lão chậm rãi lắc đầu và lặp lại một lần nữa: "Con đường này không đi được."
"Nếu hôm nay vãn bối nhất quyết phải đi qua thì sao?"
Nụ cười trên mặt của người thanh niên dần dần thu lại, anh ta cân nhắc nhìn ông lão nói.
"Chết."
Giọng nói vẫn rất bình thản, giống như đang tường thuật một sự thật, mà sau khi dứt lời, đột nhiên sau lưng ông lão xuất hiện hư ảnh của quyền trượng, mà ở trên cây quyền trượng lại có khảm bảy viên tinh thạch có hình dạng khác nhau, trông vô cùng rực rỡ.
Giữa núi rừng, hoa cỏ không có gió lại tự động nhẹ nhàng đung đưa, vào giờ khắc này giống như là đang sống lại vậy.
"Vãn bối chỉ đang nói đùa một chút thôi."
"Từ trước cho tới nay, Thần Giáo của vãn bối vẫn luôn dốc hết tâm huyết vì Nhân tộc, không có hai lòng."
"Đều cùng là Nhân tộc, làm sao có thể tranh chấp cùng với tiền bối chứ."
"Vãn bối cáo từ."
Kính cẩn khom người về phía của ông lão, cúi đầu, rồi sau đó người thanh niên mới chậm rãi lui về phía sau đem mọi người rời đi.
"Để cho cậu đi sao?"
Ông lão lên tiếng lần nữa, hư ảnh của quyền trượng kia cũng được ngưng thành thực thể, cắm vào trong đất ở bên cạnh ông lão.
Ánh sáng của bảy viên tinh thạch kia càng ngày càng sáng chói.
"Tiền bối... Còn có gì chỉ giáo sao? "
Thanh niên cúi đầu xuống, ở dưới mắt lóe lên một tia nham hiểm, nhưng giọng điệu thì vẫn cung kính như trước.
"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, trở về nói cho Thần tọa của các cậu, đổi cái tên đi."
"Gọi là tà giáo, cũng tốt."
"Những người như các cậu, không được xem là Nhân tộc."
"Nếu lão phu không trấn giữ ở nơi đây, không tiện động thủ, bằng không thì các cậu đã là người chết rồi."
Ông lão bình tĩnh chăm chú nhìn người thanh niên, nhàn nhạt nói.
chapter 8 Loài người là gì ===
chapter 8 Loài người là gì ===
Mà lúc này sắc mặt người thanh niên trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng anh ta vẫn cố chống đỡ, từ từ ngẩng đầu, trên gương mặt là nụ cười.
"Cảm ơn tiền bối dạy bảo, vãn bối sẽ truyền đạt lại."
Nói xong người thanh niên dẫn người rời đi.
Biểu cảm của ông lão vẫn lạnh băng như lúc nãy, mắt nhắm lại, quyền trượng kia cũng dần dần ảm đạm, đi vào trong cơ thể ông lão.
…
Bất tri bất giác, một tuần trôi qua.
Nhìn tinh thạch đã cạn sạch năng lượng, Dư Hoài Cẩn đứng dậy quét dọn căn phòng đầy bụi, lấy lại cái bẫy ở ngoài cửa sổ, thanh lọc không khí vốn hơi vẩn đục bên trong.
Tiếng điện thoại gần như đồng thời vang lên.
"Alo, Dư Hoài Cẩn đó hả?"
Giọng của Lưu Thanh Phong phát ra từ điện thoại.
Dư Hoài Cẩn ngồi trên ghế sa lông, cầm máy ừm một tiếng.
Dường như đã quen với cách nói chuyện của anh, Lưu Thanh Phong tiếp tục nói: "Sáng mai quay về trường học."
"Vì chuyện bên thành phố Hâm Hải nên Mặc Các rất coi trọng lần này, hình như còn dính líu đến kế hoạch bên trên, cụ thể thế nào thì tôi không có tư cách để biết."
"Nhưng ngày mai người của Trừ Yêu Các sẽ đến, tiến hành kiểm tra tất cả học đồ."
"Đồng thời phân phối tài nguyên cho người ưu tú."
"Lần kiểm tra này rất quan trọng, một trường chỉ có mấy suất mà thôi."
"Cho dù có thành hay không, cứ phải dốc hết sức thử trước đã."
Lưu Thanh Phong nói rất kỹ càng tỉ mỉ, quá trình kiểm tra lần này, thời gian, rồi một ít vấn đề có khả năng sẽ phát sinh, chuyện lớn nhỏ gì cũng nói hết một lượt.
Dư Hoài Cẩn yên tĩnh nghe.
"Vâng."
Đáp lại một tiếng.
"Được rồi, em chuẩn bị cẩn thận đi."
"À cho tôi hỏi thêm một câu, sao tôi không gọi được cho cha em thế."
Lưu Thanh Phong hơi nghi ngờ hỏi.
Dư Hoài Cẩn nghiêm túc suy nghĩ: "Có thể là trong nhà giam không cho phép dùng điện thoại."
...
Đầu dây bên kia trở nên yên tĩnh.
Qua vài giây sau mới cúp máy.
Không thể phủ nhận, cho dù người có lý trí đến đâu khi nói chuyện lâu với Dư Hoài Cẩn cũng sẽ cảm thấy tim mình rất khó chịu.
Ông ấy cũng xem như người nói chuyện nhiều nhất với Dư Hoài Cẩn, về phương diện này lại càng hiểu rõ.
Đặt điện thoại xuống.
Dư Hoài Cẩn đứng bên cửa sổ, hơi xuất thần nhìn bầu trời xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau khôi phục tinh thần, nhìn qua lịch trên tường, nỉ non: "Vẫn còn... ba trăm mười hai ngày."
Còn về ngày đó có nghĩa gì, thì không ai biết.
...
Ngày tiếp theo.
Quay về trường học, tìm đến chỗ của mình ngồi xuống.
Lúc này trong lớp đa số học sinh đều rất hưng phấn, tuy biết bản thân không phải kiểu thiên tài bẩm sinh như tưởng tượng, trở thành anh hùng cứu thế giới mà có chút thất vọng, nhưng thất vọng qua đi, thì lại bị cảm giác mới lạ lấn át đi.
Dù sao thiên phú chỉ là bước đầu tiên, không phải kết quả cuối cùng.
Trong Thập Lão Mặc Các, người duy nhất lộ ra ngoài nghe nói lúc mới thức tỉnh chỉ có ngũ văn thôi.
Có một tiền lệ tồn tại như vậy, nên bọn họ không cảm thấy áp lực mà hướng về tương lai.
Trở thành trụ cột của Nhân tộc, một người đánh vạn yêu.
Thật sự khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Dư Hoài Cẩn và nhóm người kia như thuộc về hai thế giới khác biệt, ngồi trong góc, không thể hòa hợp được.
Rất nhanh Lưu Thanh Phong với biểu cảm nghiêm túc đã bước vào, nhìn mọi người: "Tình huống thay đổi, vừa nhận được thông báo mới, lần này không chỉ trong tỉnh đến, mà còn có Trừ Yêu Các, Cảnh Vệ Ti, và quân dự bị."
"Đồng thời thay đổi hình thức kiểm tra."
"Mỗi trường chọn ra năm học sinh, tiến hành chế độ thi loại."
Sau khi Lưu Thanh Phong nói xong, phía dưới lập tức bùng nổ.
Dường như mỗi người đều đang mơ tưởng rằng mình sẽ nằm trong số năm người kia.
Phải biết rằng toàn bộ thành phố Mạc Bắc chỉ có ba trường trung học, nói cách khác, lần kiểm tra này chỉ có tổng cộng mười lăm người.
Cho dù bị loại ở vòng đầu tiên, cũng sẽ lọt vào mắt xanh của các lãnh đạo cấp cao.
Đây chính là đường lên trời.
Dù bọn họ trẻ tuổi nhưng không phải ngốc, đương nhiên biết lợi ích của việc này lớn tới cỡ nào, nhất thời tất cả ánh mắt đều hướng về phía Lưu Thanh Phong.
"Lớp chúng ta..."
"Hiệu trưởng đích thân chọn em Dư Hoài Cẩn."
Lưu Thanh Phong hơi khựng lại, lúc này mới cất giọng, ánh mắt dừng trên người Dư Hoài Cẩn, hơi nghi ngờ.
Mặc dù tính cách Dư Hoài Cẩn kỳ lạ, nhưng dựa trên số liệu ở các phương diện đều xem như không tệ.
Là giáo viên chủ nhiệm lớp ông ấy nắm rất rõ điều đó.
Nhưng điều khiến ông ấy không nghĩ ra là, số liệu này trong trường cùng lắm chỉ dừng ở mức ưu tú thôi, muốn có suất trong năm vị trí kia thì hơi khó tin, đã vậy còn là sự tồn tại được hiệu trưởng chú ý.
Chẳng lẽ trong nhà em này...Có người?
Nhất thời dòng suy nghĩ của Lưu Thanh Phong không ngừng mở rộng.
Hôm qua trong điện thoại, Dư Hoài Cẩn nói cha mình đang ở trong nhà giam, chẳng lẽ do ông ấy hiểu sai, cha anh làm việc ở đó?
Hơn nữa còn là lãnh đạo trong ngục?
Nhưng một nơi nhỏ như thành phố Mạc Bắc, mọi người điều biết rõ gốc rễ của nhau, lãnh đạo trong ngục có ai họ Dư đâu.
"Dựa vào cái gì chứ!"
"Đúng thế, có ai trong bọn em không mạnh bằng cậu ta ạ!"
"Có nội tình"
Cảm xúc của đám học đồ lập tức trở nên kích động, nháo nhào hô to.
Trong quá trình học đồ, thể lực là tiêu chí quyết định một cá nhân mạnh hay yếu, vóc dáng Dư Hoài Cẩn gầy gò, nhìn thế nào cũng thấy là nhân vật chết sẽ đầu tiên.
Dựa vào đâu cậu ta lại có thể trúng tuyển!
Phút chốc tâm trạng mọi người trở nên kích động.
Lưu Thanh Phong lạnh lùng nhìn, sau khi mọi người từ từ bình tĩnh trở lại, mới thản nhiên hỏi: "Không phục à?"
"Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không biết vì sao em Dư Hoài Cẩn lại được chọn."
"Nhưng đó cũng không phải là lý do để cho các em la hét."
"Nếu thực lực của Dư Hoài Cẩn mạnh, điều này chỉ có thể chứng minh em ấy khiêm tốn, giấu mình, các em không bằng em ấy."
"Mà cho dù giống như các em nói, trong này có nội tình, nhưng thế thì đã sao?"
"Nhớ kỹ, trong thế đạo này, tất cả quyền lợi đều do tổ tiên dùng máu tươi và sinh mạng đổi lại!"
"Chẳng lẽ một ngày nào đó yêu thú tấn công thành, các em cũng sẽ xong ra hét với chúng, đây là không công bằng à?"
"Nếu cảm thấy bất công, thì phải nhịn, nâng cao thực lực bản thân, cho đến một ngày nào đó phá vỡ quy tắc trong mắt của tất cả mọi người."
"Chứ không phải ở đây gào thét trong vô vọng."
Lúc Lưu Thanh Phong nói những lời này, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Còn học sinh bên dưới thì dần yên tĩnh lại.
"Dư Hoài Cẩn, đến phòng hiệu trưởng."
"Thầy ấy muốn gặp em."
Lưu Thanh Phong khôi phục giọng điệu bình thản, nhìn Dư Hoài Cẩn nói.
"Vâng."
Dư Hoài Cẩn gật nhẹ, trong ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người đứng dậy, đẩy cửa, rời đi.
"Nhớ rõ, các em đã không còn thời gian để mơ về tương lai nữa đâu!"
"Có thời gian mơ về những điều phi thực tế không bằng cố gắng tu luyện, dù thực lực chỉ tăng lên một chút, nhưng vào thời khắc nguy hiểm, có khi chính nó sẽ cứu mạng các em đấy!"
"Xem các Nhân tộc cao cấp trên tivi, cảm thấy họ rất vẻ vang?"
"Hâm mộ không?"
"Có biết phía sau sự vẻ vang đó của họ là những vết thương khắp người hay không!"
"Vết thương đó đại diện cho sự bảo vệ!"
"Nếu mấy các em chỉ biết mỗi quyền lợi, vẻ bề ngoài, thì mãi mãi sẽ không hiểu được, cái gì gọi là Nhân tộc!"
chapter 9 Bố của bạn... được không ===
chapter 9 Bố của bạn... được không ===
Giọng nói lạnh như băng của Lưu Thanh Phong không ngừng vang vọng trong phòng học.
Học sinh bên dưới, có người dường như điều suy nghĩ, có người thì không tỏ rõ ý kiến.
Nhìn cảnh này, trong mắt Lưu Thanh Phong mang theo chút bất lực, ông ấy thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, mệt mỏi xoay người đẩy cửa rời đi.
Phòng học lại trở nên huyên náo.
Cả đám tò mò phân tích mục đích của cuộc kiểm tra lần này, cũng như nghề nghiệp của cha Dư Hoài Cẩn.
Lưu Thanh Phong đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này, khoé miệng nhếch lên nụ cười khổ.
Tuổi nhỏ không biết mùi vị của sự lo âu.
Chỉ luôn mơ mộng một ngày nào đó được tiên y nộ mã*, nhận được sự sùng bái từ thế nhân.
*Đại ý là phục sức đắt tiền, vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Hoặc...
Bọn họ xem đây, là anh hùng.
Nhưng sẽ mãi mãi không biết được rằng, bên trên từng viên gạch tại Trấn Yêu Quan đã nhuốm của bao nhiêu người.
Thậm chí có viên gạch trở thành màu nâu đất.
Có lẽ phải đến một ngày, chứng kiến mạng sống của bản thân đứng giữa ranh giới sống chết, bọn họ mới tỉnh ngộ hẳn, mà trưởng thành hơn.
Cảnh này...
Ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều.
Không tự mình trải qua sẽ không biết chiến tranh tàn khốc cỡ nào, mà cái gọi là anh hùng trong mắt bọn họ, trên người gánh vác bao nhiêu trọng trách.
Ngay cả Thập Lão Mặc Các gồm mười người mạnh nhất cũng có đến chín người ẩn mình trong biển người, ngăn chặn Yêu tộc từ trong bóng tối, có khi cả đời này thì chỉ có ngày họ chết đi, thì mọi người mới biết được thân phận thật sự.
Thì ra người ấy... lại mạnh như vậy.
Đấy là anh hùng ư?
Đúng!
Nhưng những người đó chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình là anh hùng, họ chỉ luôn lặng lẽ làm điều mình nên làm.
Cái gọi là vinh quang, cái gọi là sùng bái, trong mắt họ thậm chí còn không quan trọng bằng một con tiểu yêu.
...
"Dư Hoài Cẩn, cha em..."
Hiệu trưởng nhìn Dư Hoài Cẩn, chần chờ hai giây, đổi sang một cách hỏi uyển chuyển hơn: "Vẫn khỏe chứ?"
Dư Hoài Cẩn nghĩ nghĩ: "Coi như không tệ."
"Bánh ngô tại Tội Thành rất đáng tiền."
Hiệu trưởng yên lặng.
Nghe nửa câu đầu, ông ta cứ tưởng cha Dư Hoài Cẩn đã được thả ra, nhưng không ngờ tình thế lại đảo ngược.
Mấy ngày qua ông ta luôn nghĩ về vấn đề của anh, đồng thời đã tra rất nhiều tài liệu.
Dù sao Tội Thành cũng chỉ giam giữ những người tội ác tày trời mà thôi.
Nhưng cha của Dư Hoài Cẩn lại là một nhân vật tương đối bình thường, không hề có ghi chép phạm tội, Dư Hoài Cẩn còn rất nhỏ đã đến Tội Thành.
Điều này thật vô lý.
Tuy nhiên dựa trên tài liệu được ghi chép lại, lúc Dư Hoài Cẩn còn nhỏ vì một tai hoạ, nên mới bị cuốn vào, mà Tội Thành trước giờ lại luôn có quy tắc riêng nó.
Người vào thành vì bất kỳ nguyên nhân gì, đều không thể rời khỏi.
Muốn rời đi, chỉ có thể nằm trong một suất kia.
Dù có là người thức tỉnh cũng không thể sử dụng dị năng trong Tội Thành, nhưng người thức tỉnh dù thế nào thì sức mạnh thể chất cũng mạnh hơn Dư Hoài Cẩn rất rất nhiều.
Điều khiến cho hiệu trưởng cảm thấy không được bình thường là những năm qua cha Dư Hoài Cẩn Dư lại không hề nghĩ cách cứu con trai mình, giống như là đã quên mất mình còn một đứa con trai vậy.
Loại quan hệ phức tạp này khiến hiệu trưởng nhất thời không tìm được đầu mối.
Nhưng ít ra ông ta vẫn còn một số điều có thể khẳng định.
Đứa trẻ trông vô hại trước mặt có thể rời khỏi Tội Thành này, muốn bắt nạt một vài học sinh trong đợt kiểm tra này là điều quá đỗi dễ dàng.
Đây là đang lấy mạnh hiếp yếu.
Mặc dù hiệu trưởng chưa từng thấy tình huống bên trong Tội Thành, nhưng có thể tưởng tượng một chút.
Mấy năm qua người ra khỏi đó có không ít kẻ đã một bước lên mây, cao cao tại thượng.
"Lần kiểm tra này không chỉ kiểm tra học sinh, đồng thời còn kiểm tra trường học."
"Bởi vì thành phố Mạc Bắc quá nhỏ, ba trường đã không có ý nghĩa gì."
"Vậy nên bên trên chuẩn bị hợp nhất."
"Đến lúc đó ai sẽ lãnh đạo trường sau khi sáp nhập, xác suất cao sẽ căn cứ vào thứ hạng lần này."
"Vì thế đây là cục diện hai bên đều có lợi."
"Tuyệt đối không được nhường!"
Hiệu trưởng nhắc nhở trịnh trọng.
Suy nghĩ của Dư Hoài Cẩn quá kỳ lạ, nếu không nhắc đi nhắc lại mấy lần, ông ta thật không yên tâm.
Dư Hoài Cẩn yên lặng ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng nói: "Giá như thế nào."
"Hả?"
Hiệu trưởng ngây ra một lúc, hơi nghi ngờ.
Dư Hoài Cẩn kiên nhẫn giải thích: "Quy tắc của Tội Thành chúng em, nhờ người làm việc phải trả tiền."
"Việc miễn phí, không làm."
Mặt hiệu trưởng lập tức đen kịt: "Nhưng em cũng đã nhận được suất kiểm tra."
Dư Hoài Cẩn suy ngẫm một lúc, nghiêm túc lắc đầu: "Theo như em hiểu, là thầy cần em làm việc, còn suất kia chỉ là vé vào."
"Đó là vốn kim chủ nên bỏ ra."
"Thù lao phải tính riêng."
"Ở Tội Thành, người không tuân theo quy tắc đều chết nhanh nhất."
Nghe câu nói nghiêm túc của anh, hiệu trưởng hơi đau đầu, nhất thời khó tưởng tượng nổi Tội Thành là nơi như thế nào.
Dù gì những điều họ biết về nơi đó, cũng chỉ là mấy lời đồn bên ngoài mà thôi.
"Được."
"Ba tinh thạch cấp một."
"Do tôi trả riêng."
Hiệu trưởng cắn răng nói.
Tinh thạch cấp một chính là loại lần trước Dư Hoài Cẩn dùng, năng lượng bên trong không quá nhiều, đồng dạng lấy từ yêu thú cấp thấp nhất.
Dư Hoài Cẩn gật đầu: "Được."
Dường như đột nhiên nghĩ đến gì đó, Dư Hoài Cẩn lại hỏi: "Ừm...Có cần giết người không?"
…
Hiệu trưởng ngây ra.
Ánh mắt nhìn Dư Hoài Cẩn như đang nhìn vào một con quái vật, thời khắc này ông ta đột nhiên hơi hối hận, rốt cuộc bản thân để anh ra sân là đúng hay sai.
"Không cần!"
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể giết người!"
Hiệu trưởng vội vàng đáp.
Dư Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp."
"Ba tinh thạch có hơi thiệt."
Hiệu trưởng nhìn Dư Hoài Cẩn như bị sét đánh, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Dựa vào cách giải thích của anh, nói cách khác dùng ba viên tinh thạch để giết người ở Tội Thành là thiệt?
Đã vậy cuộc kiểm tra này, hai trường khác cộng lại có mười học sinh...
Ba tinh thạch, mười mạng người.
Tội Thành...
Rốt cuộc là nơi như thế nào.
Thời khắc này, cho dù hiệu trưởng là người từng có kinh nghiệm ở Trấn Yêu Quan cũng khó tránh khỏi toàn thân phát lạnh.
Dù sao người đứng ngay đây cũng không phải tội phạm, không phải hung đồ, mà là một đứa trẻ...Mười tám tuổi.
"Xe của trường ngoài cổng, em lên đó nghỉ ngơi trước đi."
"Còn có bốn học sinh khác..."
"Thôi được rồi, không cần để ý đến bọn họ."
Hiệu trưởng hơi mệt mỏi, ban đầu còn định để Dư Hoài Cẩn quan tâm đến các bạn khác trong đợt kiểm tra này, nhưng cân nhắc đến phong cách hành sự của anh, ông ta sợ bốn học sinh kia dưới sự quan tâm ấy không bị loại sớm thì cũng bị chọc đến điên lên mất.
Nếu ở hiện trường mà người trong nhà ra tay đánh nhau, đó mới là trò cười thật sự.
"Nhớ lấy, tuyệt đối đừng giết người!"
Mắt thấy Dư Hoài Cẩn đã ra đến cửa, trong lòng hiệu trưởng còn lo sợ dặn thêm một câu.
Mà đáp lại ông ta là nụ cười rạng rỡ, thậm chí có phần hơi ngượng ngùng của anh.
Đột nhiên hiệu trưởng nghĩ thông cái gì đó.
Có lẽ...
Không phải tinh thần Dư Hoài Cẩn không được bình thường, mà anh chỉ đang nói ra sự thật mà thôi.
Đó cũng là... Sự trung thực.
Nhưng sự thật mà anh nói đến, phần lớn người khác đều không thể tiếp nhận, hoặc không muốn tiếp nhận.
Dù sao có một một thứ gọi là, lời nói dối thiện ý.
Đây, cũng là một phần giao tiếp giữa người với người.
chapter 10 Nếu bạn đi chơi với tôi, bạn sẽ có một tương lai tươi sáng ===
chapter 10 Nếu bạn đi chơi với tôi, bạn sẽ có một tương lai tươi sáng ===
Trên xe của trường chỉ có một mình Dư Hoài Cẩn.
Ngay cả tài xế cũng ra ngoài ăn trưa.
Nhưng Dư Hoài Cẩn không đi.
Ở Tội Thành nhiều năm, anh đã có thói quen nhịn cơm trưa, đối với hoàn cảnh ở Tội Thành mà nói, không cho phép con người xa xỉ như vậy.
Dù cho là hai năm cuối cùng, điều kiện của Dư Hoài Cẩn không ngừng được cải thiện, anh vẫn cứ duy trì thói quen trước kia.
Khoảng độ ba mươi phút sau.
Hai nam một nữ chậm chạp đi ra từ cổng trường, cười nói vui vẻ.
Chỉ có điều thông qua chỗ đứng của ba người họ có thể thấy được, nam sinh tương đối đẹp trai kia chắc là chắc là vị trí chủ đạo, còn hai người khác thì đi sau nửa bước.
Tất cả bọn họ đi đến và bước lên xe.
Nam sinh đẹp trai kia là người chú ý đến Dư Hoài Cẩn đầu tiên, trên mặt nở một nụ cười thân thiện, đi về trước hai bước nhìn thẳng Dư Hoài Cẩn: "Xin chào, tôi là Triệu Tử Thành, Ban 3 khóa 9"
"Hai bạn này lần lượt là Lý Khải, Dương Nhược Hinh."
"Bọn tôi là bạn cùng lớp."
"Không biết bạn đây xưng hô thế nào?"
Cả người Triệu Tử Thành như tự mang theo khí chất ôn hòa, xem ra cực kỳ lịch sự, có lẽ bối cảnh gia đình không tệ.
Biểu hiện của hai người còn lại thì không hứng thú lắm, nhất là sau khi nhìn thoáng qua thân thể gầy gò của Dư Hoài Cẩn thì không còn hứng thú, tùy ý gật đầu, đi vào chỗ cách xa anh mà ngồi xuống.
"Dư Hoài Cẩn."
Nhẹ gật đầu với Triệu Tử Thành, Dư Hoài Cẩn lại tiếp tục im lặng.
Triệu Tử Thành không để ý, ngược lại thuận thế ngồi sang bên cạnh anh.
"Bên chỗ tôi có tin tức nội bộ."
"Đợt kiểm tra này thật ra là do Mặc Các chủ đạo."
"Thành phố của chúng ta quá xa xôi, nhân khẩu lại không nhiều, Mặc Các không có nhiều tinh lực để chú ý ở đây."
"Nhưng có thảm kịch ở thành phố Hâm Hải lần trước."
"Mặc Các có ý muốn sàng lọc chọn ra những nhân tài tốt nhất ở đây, thành lập phân các của Mặc Các ở đây, giai đoạn đầu sẽ do cao thủ trông giữ, cho tài nguyên, đợi sau khi người mới được bồi dưỡng rồi thì chuyển cao thủ đi."
"Hơn nữa sau này, sẽ do nhóm chúng ta tiếp tục bồi dưỡng nhóm tiếp theo."
"Mà xem như đã gia nhập vào Mặc Các."
"Địa vị rất cao."
"Thế nên mới nói đây là cơ hội ngàn năm có một, phải trổ hết tài năng của mình để nổi bật hơn, tất cả đều dựa vào kiểm tra này."
"Cao thủ của hai trường kia tôi đều biết, ai được chọn trong lòng tôi cũng mơ hồ đoán được."
"Nếu muốn tất cả mọi người đều nổi trội, thì không có khả năng"
"Ý tôi là..."
Triệu Tử Thành dừng một lát, cuối cùng mới nói ra mục tiêu của bản thân mình, dùng ánh mắt chân thành nhìn Dư Hoài Cẩn: "Để tất cả mọi người đều nổi bật là điều không thể."
"Vì thế ý của tôi là muốn chúng ta chọn ra một người, để ba người còn lại trợ giúp."
"Như vậy khả năng được chọn sẽ cao hơn."
"Nếu tôi thật sự thành công giành được suất gia nhập Mặc Các, vậy chỉ cần một câu nói của tôi là có thể đưa ba người các cậu vào."
"Dù sao tương lai của thành phố Mạc Bắc cũng sẽ giao cho những người trẻ tuổi như chúng ta."
"Huống hồ cha tôi còn là ti trưởng Cảnh Vệ Ti của thành phố Mạc Bắc."
Triệu Tử Thành ném thêm một mồi câu.
Có gia thế là Cảnh Vệ Ti, lại cộng thêm lời anh ta nói vừa nói đều có lý và đều có căn cứ, đương nhiên dễ khiến người ta tin phục hơn.
Dù gì cũng giống lời Triệu Tử Thành nói, nếu tình báo đấy là thật, vậy kế hoạch này chính là cơ hội mang đến cái lợi tốt nhất cho cả hai.
Mắt thấy Dư Hoài Cẩn vẫn yên lặng.
"Bạn Dư Hoài Cẩn, còn do dự gì sao?"
"Chúng ta là người trẻ, phải anh dũng tiến về phía trước!"
"Trên con đường tu luyện càng phải biết tranh thủ trước sau. Nếu như nhát gan, không bằng từ bỏ việc thức tỉnh, làm một người bình thường còn hơn!"
"Tương lai sau này chúng ta không chỉ dừng lại ở thành phố Mạc Bắc thôi đâu, thậm chí là được gia nhập vào tổng bộ Mặc Các ấy chứ."
"Vì nhân tộc!"
Câu nói này của Triệu Tử Thành tràn ngập nhiệt huyết, ngay cả hô hấp của hai người ngồi bên cũng nặng hơn, dường như trong đầu đang xuất hiện hình ảnh mà Triệu Tử Thành miêu tả.
"Theo bước chân của tôi, nhất định sẽ có tương lai!"
Dứt lời Triệu Tử Thành nhìn Dư Hoài Cẩn chăm chú.
Dư Hoài Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm: "Đó là kế hoạch mà cậu vẽ ra."
Trong chớp mắt, nguồn nhiệt huyết kia bỗng ngưng lại.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Anh ta mang theo cả bụng từ ngữ nhiệt huyết, nhất thời không biết phải đáp trả sao.
Nhưng Dư Hoài Cẩn lại đột nhiên nhớ ra gì đó.
"Cha cậu là ti trưởng Cảnh Vệ Ti?"
Ánh mắt Triệu Tử Thành sáng lên: "Không sai, thật trăm phần trăm!"
Dư Hoài Cẩn nhẹ gật đầu: "Trước mắt cha tôi trước mắt vẫn đang ở trong nhà giam..."
Triệu Tử Thành như hiểu ra, trong đầu xẹt qua một tia sáng: "Tôi hiểu, nếu không phải tội gì lớn, tối nay tôi sẽ nói với cha tôi, xem thử có thể thả cha cậu ra sớm một chút được không"
Dư Hoài Cẩn lắc đầu: "Ý tôi là... có thể nhốt thêm mấy ngày nữa được không?"
"Hả?"
Cơ thể Triệu Tử Thành cứng đờ tại chỗ, cuối cùng chỉ miễn cưỡng bày ra một nụ cười không quá xấu xem như trả lời.
Nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, bộ dáng Triệu Tử Thành hơi thất vọng.
Sao lại không đúng...
Bình thường anh ta thấy cha mình luôn dùng mấy câu này diễn thuyết, cực kỳ nhiệt huyết, vô cùng dõng dạc này.
Trong nhất thời khó tránh khỏi bực dọc.
Nhưng không đến nỗi vì thế mà oán hận Dư Hoài Cẩn, đến mức không chết không thôi.
Mọi người đều là học sinh, chưa rời khỏi cổng trường mà đã vì chút chuyện nhỏ này trở thành kẻ thù, vậy thì Nhân tộc đã bị huỷ diệt mấy thập niên rồi.
Lý Khải lặng lẽ dùng tay khều khều Triệu Tử Thành, nhìn về phía Dư Hoài Cẩn mà bĩu môi.
Triệu Tử Thành vẫn ngồi ủ rũ, không để ý đến anh ấy.
Có lẽ ở cái tuổi này, lợi ích mà anh ta hứa chỉ là những thứ trong lòng mình nghĩ, không quá dơ bẩn, chỉ có điều quá đỗi đơn thuần, quá đỗi tốt đẹp.
Dương Nhược Hinh tò mò nhìn thoáng qua Dư Hoài Cẩn, nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt về.
Đó không phải vì nảy sinh tình cảm gì, chỉ là không biết trong trường từ khi nào lại xuất hiện một người như thế này.
...
Cuối cùng tài xế cũng ăn trưa xong.
Quay về xe, khởi động.
Rất nhanh Triệu Tử Thành đã điều chỉnh lại tâm trạng, ba người đều khẩn trương chờ đợi, không ngừng nhỏ giọng thì thầm gì đó trên xe.
Dư Hoài Cẩn tựa vào cửa sổ, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Đáng nhắc đến là...
Vừa rồi trên người Triệu Tử Thành không phát ra năng lượng màu xám.
Sau khi ngẩn người ra được một lúc thì Triệu Tử Thành đi đến vị trí cửa sổ của xe, không ngừng quan sát bốn phía, hơi nhíu mày.
"Đây là... Rời khỏi thành phố?"
"Chẳng lẽ nơi kiểm tra không phải ở trong thành phố sao?"
"Nhưng thành phố Hâm Hải mới xuất hiện biến cố, lúc này bên ngoài hình như không an toàn lắm."
Anh ta như đang nói chuyện một mình.
Lúc này tài xế mới cười nói: "Có một công xưởng cũ cách thành phố không xa, không gian lớn, ở trong thành phố không tiện."
"Yên tâm đi, có người của Mặc Các, rất an toàn."
chapter 6 Lý Nhất Hàn là người bảo vệ tốt nhất ===
"Tôi vẫn không biết tên cậu là gì, lỡ sau khi cậu tự sát, tôi phải nói thế nào với Cảnh Vệ Ti, để liên lạc với người nhà của cậu..."
Một lần nữa Dư Hoài Cẩn hỏi ra một câu rất hợp lý.
Thiếu niên im lặng, gắng gượng kìm nén lại cơn giận ở trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi tên là... Lý Diệc Hàn, còn có vấn đề gì nữa không? "
"Không còn."
Dư Hoài Cẩn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu một cái.
Lý Diệc Hàn nghi ngờ nhìn chằm chằm Dư Hoài Cẩn một hồi lâu, sau đó cậu ta thử giơ tay lên, lưỡi dao để ở trên cổ rất lâu, thấy Dư Hoài Cẩn không nói gì, lúc này cậu ta mới từ từ nhắm mắt lại, một lần nữa…Hồi tưởng cuộc đời mình.
"Cậu ta tự sát."
Đột nhiên, Lý Diệc Hàn cảm thấy có một luồng ánh sáng chói mắt, cậu ta từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Dư Hoài Cẩn đã lấy điện thoại ra từ lúc nào, mở đèn flash lên, đang đứng đối diện mình và đang quay hình.
Thậm chí anh còn giải thích nó một cách cẩn thận.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Diệc Hàn, Dư Hoài Cẩn do dự giải thích: "Ừm, dù sao thì tôi cũng phải để lại một số bằng chứng."
"Anh là ma quỷ sao??"
"Có thôi đi chưa!!"
"Hả??"
"Không phải anh để cho tôi chết sao... Hít... Không phải là anh để cho tôi chết sao? "
"Anh đang làm gì vậy?"
"Hít..."
"Trời ạ, trời ạ!"
"Hít...Tạo nghiệp a! "
Mỗi lần Lý Diệc Hàn gào lên một câu, miệng vết thương lại bị rách, kích thích cảm xúc đau đớn, lại mắng, lại bị rách, rồi lại mắng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Thật khó để tưởng tượng một người trước khi chết phải hạ quyết tâm lớn cỡ nào.
Mà Lý Diệc Hàn đã có thể vượt qua được nỗi sợ hãi trong nội tâm này mấy lần, có thể nói là tinh thần cực kỳ cứng rắn.
Nhưng sau khi trải qua quá nhiều lần...
Khi Lý Diệc Hàn giơ lưỡi dao trong tay lên lần nữa, cậu ta phát hiện ra mình đã không còn quyết tâm nào nữa, cậu ta để lưỡi dao xuống.
Suy sụp tinh thần ném lưỡi dao xuống đất, cũng không quan tâm đến vết máu ở trên mặt đất, cậu ta nằm gục xuống ghế sô pha và lại đụng đến vết thương, Lý Diệc Hàn thở hổn hển, đâm chiêu nhìn Dư Hoài Cẩn: "Tôi không biết một người điên như anh đang nghĩ gì, nhưng nếu anh muốn tôi chết thì có lẽ tôi sẽ chết trong khoảng nửa giờ nữa do mất máu quá nhiều."
"Nếu anh không muốn tôi chết thì ngay lập tức mang thuốc cầm máu và băng gạc đến cho tôi."
Cứ như vậy cậu ta nhìn thẳng vào Dư Hoài Cẩn, chờ đợi câu trả lời cuối cùng.
Dư Hoài Cẩn có chút tò mò quan sát cậu ta: "Thật ra, điều tôi tò mò hơn là, tại sao cậu không giết tôi?" "
"Là một sát thủ hàng đầu thế giới trong tương lai, tôi có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình."
"Lấy tiền của người thì phải thay người loại bỏ tai họa"
"Giết người là công việc của tôi, không phải sở thích của tôi."
"Tôi không có nhận tiền thưởng từ người thuê tôi, thế nên tôi không thể giết anh."
Giờ phút này, vẻ mặt của Lý Diệc Hàn vô cùng nghiêm túc, không hề có ý định đùa giỡn, trong ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc.
Dư Hoài Cẩn trầm ngâm: "Bây giờ tôi thật sự tin rằng cậu là một sát thủ."
"Nhưng là một sát thủ còn chưa thức tỉnh, vậy thì làm sao có thể có người ra thuê cậu được?"
"Có phải vì nghèo không?"
Dư Hoài Cẩn hứng thú hỏi.
"Tôi nghĩ trước khi đặt câu hỏi, thì anh nên đưa thuốc cầm máu cho tôi trước, nếu không tôi sợ là tôi sẽ không thể trả lời anh nhiều được."
Lý Diệc Hàn liếc nhìn vết thương trên ngực bất lực nói.
"Không vội, nếu như tâm trạng của cậu không kích động nữa, thì có thể kéo dài được ba mươi hai phút."
Dư Hoài Cẩn tùy tiện đánh giá một chút.
Rốt cuộc đây là loại quái vật gì, Lý Diệc Hàn luôn cảm thấy anh còn giống một sát thủ hơn so với mình.
"Nửa tháng nữa là tôi thành niên rồi."
"Là có thể bắt đầu nghi thức thức tỉnh."
"Cho nên, tôi đã nói dối về tuổi tác của mình và nhận nhiệm vụ, chỉ có điều tôi lại không ngờ rằng khoảng cách giữa người thức tỉnh và người chưa thức tỉnh lại lớn như vậy."
"Cho dù người đó chỉ thức tỉnh một cái muỗng đi chăng nữa."
Khi nói lời này ra, vẻ mặt của Lý Diệc Hàn có hơi chút bất lực.
Mặc dù vật thức tỉnh của người đó vô dụng, thế nhưng tốc độ phản ứng và sức mạnh so với cậu ta thì mạnh hơn nhiều.
Có thể trốn thoát ra được đây thì cậu ta cũng có thể coi là đã tương đối nhanh nhạy rồi.
"Vậy thì... Bây giờ anh có thể cho tôi thuốc chưa? "
Lý Diệc Hàn lại hỏi.
Lúc này, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy được một đội Cảnh Vệ Ti đang đi tuần tra thêm lần nữa.
Lý Diệc Hàn vô thức ngả người ra phía sau, vết thương lại rách thêm lần nữa, nhưng lần này cậu ta ngậm chặt miệng, không để cho bản thân mình phát ra âm thanh.
Mồ hôi lạnh trên trán của cậu ta cứ liên tục nhỏ xuống.
"Đừng sợ, tôi có người ở Cảnh Vệ Ti."
Trái lại Dư Hoài Cẩn nói rất lạc quan.
Lý Diệc Hàn sững sờ một lát: "Trong nhà anh có người làm ở Cảnh Vệ Ti?"
"Không phải."
"Cha tôi đi mua dâm, mới vừa bị tôi tố cáo nên bị đưa vào đó."
"Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ sẽ bị giam ở Cảnh Vệ Ti."
Dư Hoài Cẩn lắc đầu, lời anh nói ra đều không khoa trương, kết hợp với khuôn mặt vô hại của anh, trong nhất thời Lý Diệc Hàn không biết nên nói gì.
Người ở trước mặt mình đây, rõ ràng là cũng xấp xỉ với tuổi của mình, khuôn mặt thì lộ ra vẻ non nớt, thân hình thì gầy gò, nhưng chẳng biết tại sao, bản thân mình lại sinh ra ảo giác.
Người ngồi ở phía đối diện với cậu ta chính là một ác quỷ, đang ẩn nấp trong bóng tối, lưỡi kiếm có thể đâm ra bất cứ lúc nào và kéo mọi người xuống vực thẳm vô tận.
"Thoa thuốc trước đi."
Không biết Dư Hoài Cẩn đang nghĩ gì, nhưng một lúc sau, đột nhiên anh lên tiếng, rồi cầm lấy thuốc ném lên người của Lý Diệc Hàn.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra người ở trước mặt thật sự không định hại chết mình.
Lý Diệc Hàn lấy ra một lọ thuốc được đặc chế, cẩn thận đổ nó lên miệng vết thương, cơn đau dữ dội quét qua dây thần kinh, toàn thân đều hơi co giật, nhưng cậu ta vẫn nghiến chặt răng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Thật ra, tôi thứ mà tôi cho cậu là nước ớt."
Bỗng nhiên Dư Hoài Cẩn lên tiếng.
"Anh... Á!!! "
"Mẹ kiếp!"
Lý Diệc Hàn hung tợn liếc nhìn Dư Hoài Cẩn, giống như muốn nói gì đó, nhưng sau khi mở miệng ra thì không thể kiềm chế nổi, mà gầm lên đau đớn.
Dư Hoài Cẩn nhún nhún vai: "Đùa chút thôi, đau thì phải hét lên, cứ kìm nén lại rất khó chịu."
"Sau khi quấn băng xong, nhớ dọn dẹp phòng cho tôi."
"Lúc đi thì ở cửa có rác, đem đi đổ giúp tôi luôn."
"Nhưng chuyện mà cậu nợ tôi một mạng thì vẫn phải tính, có chuyện thì tôi sẽ đến tìm cậu, hy vọng đến lúc đó cậu vẫn còn sống."
Nói xong, Dư Hoài Cẩn ngáp một cái, rồi đứng dậy đi về phòng ngủ.
Lý Diệc Hàn nhìn bóng lưng Dư Hoài Cẩn, ánh mắt của cậu ta hơi chút phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Thật ra thì... Những người thức tỉnh cũng không mạnh mẽ như cậu nghĩ."
Đứng ở trước cửa phòng ngủ, anh không quay đầu lại, sau khi nói một câu không đầu không đuôi như thế thì Dư Hoài Cẩn đóng cửa phòng ngủ lại.
"Thật sao..."
"Có lẽ...Hít, thật sự rất đau, chết tiệt."
Lý Diệc Hàn vừa mới định cảm thán vài ba câu thì lại nhịn đau không nổi mà kêu lên.
chapter 7 Bạn...không được coi là loài người ===
chapter 7 Bạn...không được coi là loài người ===
Sáng sớm hôm sau.
Nhìn phòng khách gọn gàng và các loại thuốc men được đặt trở lại vị trí cũ, nhưng ánh mắt của Dư Hoài Cẩn không dừng lại ở đó quá lâu, anh vẫn duy trì tiết tấu hàng ngày của mình.
Nấu cơm và ăn cơm.
Mỗi một miếng cơm cũng được ăn rất chậm, nó được nhai liên tục trong miệng, với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đó là một điều rất thiêng liêng.
Mấy ngày kế tiếp cũng không cần phải đi học.
Dựa theo thường lệ, những người vừa mới thức tỉnh cần phải hấp thụ yêu tinh để cường hóa tố chất thân thể, bao gồm cả trứng đang ấp.
Và điều này chỉ cần ở nhà cũng có thể hoàn thành được.
Tất nhiên, nếu như có điều kiện thì cũng có thể đến một lớp đào tạo chuyên giúp những người mới thức tỉnh hấp thu tinh thạch.
Chỉ có điều là hầu hết trong số đó là thuế IQ.
Rửa hết bát đĩa và đũa, Dư Hoài Cẩn mặc áo khoác, đẩy cửa bước ra ngoài.
Với những thành phố xa xôi hẻo lánh như thế này, thì người lớn tuổi sẽ chiếm đại đa số, những người trẻ đều mang trong mình lý tưởng và hoài bão, một mình xách hành lý lên, đi đến nơi xa và cuối cùng chết ở nơi xứ người.
Thành phố này không quá lớn, Dư Hoài Cẩn đi bộ tầm khoảng hai con phố, rồi rẽ vào một góc.
Bên trong có mở một cửa hàng tạp hóa.
Người bán là một người đàn ông trung niên, có lẽ vì buôn bán không được đắt lắm, thế nên người đó đang ngồi chán chường ở trên ghế, thỉnh thoảng ngáp dài một cái.
Thấy Dư Hoài Cẩn đi vào, người đàn ông trung niên chỉ tùy ý liếc mắt nhìn một cái: "Đồ ở trên bàn."
Dư Hoài Cẩn không trả lời, đi thẳng đến một cái bàn nhỏ tồi tàn, rồi cầm lên một cái túi vải trên đó.
"Này, nhân tình của cậu, tôi đã trả xong rồi."
Người đàn ông trung niên thuận tay tắt tivi, lại nhìn Dư Hoài Cẩn lần nữa, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc, hơn nữa khuôn mặt bên trái cũng lộ ra.
Bên trái của khuôn mặt, có một vết sẹo rất đáng sợ.
Nó kéo dài từ trán đến cằm.
Giống như một con rết nằm trên mặt vậy, thật sự làm cho người ta không rét mà run.
"Ừ."
Dư Hoài Cẩn khẽ đáp lại một câu, nhìn người đàn ông trung niên: "Gặp lại sau."
Sau đó, anh rời đi với chiếc túi vải vẫn còn dính đầy dầu.
Nhìn bóng lưng của Dư Hoài Cẩn, người đàn ông trung niên nhếch môi cười một tiếng, rõ ràng là đang cười, thế nhưng trong ánh mắt lại không có bất kỳ cảm xúc nào thay đổi cả: "Có lẽ lâu lắm mới gặp lại được nhau."
Đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo một chút, rồi người đàn ông trung niên bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa dần dần đi xa.
Mà bên trong cửa hàng tạp hóa, có một người đàn ông hói đầu mập mạp, rõ ràng là đang lâm vào trạng thái hôn mê.
......
"Ở thành phố Hâm Hải lại xuất hiện vài con yêu thú, thương vong rất nặng nề!"
Trước cửa một cửa hàng trên phố, ông chủ đang buồn chán phơi mình dưới ánh mặt trời, đang nghịch điện thoại, đột nhiên xuất hiện một tin tức, bỗng đứng dậy kêu lên.
Một nhóm người xung quanh nhanh chóng tụ tập lại, thảo luận không ngừng.
"Mặc dù thành Hâm Hải là một khu vực xa xôi hẻo lánh, nhưng cũng có Trừ Yêu Các chứ."
"Làm sao có thể xảy ra chuyện này?"
Một người hỏi.
Ông chủ đó vừa lướt tin tức vừa lắc đầu một cái: "Trong tin tức nói, là do hôm đó ở bên ngoài thành phố có xảy ra hỗn loạn, nghi ngờ có Yêu tộc xuất hiện, thế nên phần lớn người của Trừ Yêu Các đều không ở trong thành phố vào thời điểm đó."
"Ay..."
"Tình hình càng ngày càng trở nên bất ổn hơn rồi, hy vọng là nơi này của chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Chỉ mong vậy."
"Gần đây, càng ngày càng có nhiều Yêu tộc xâm nhập vào, chẳng lẽ ở bên phía Trấn Yêu Quan kia không chống đỡ nổi nữa hay sao?"
Nhóm người vẫn đang thảo luận, tin tức lộ ra trong lời nói của tất cả mọi người đều thể hiện ra một hàm ý.
Nói xấu.
Kể từ sau khi linh khí hồi phục vào trăm năm trước, Yêu tộc cũng bắt đầu trỗi dậy, hoàn cảnh sống của Nhân tộc cũng càng ngày càng khó khăn.
May mắn thay, nhóm người thức tỉnh đầu tiên đã đứng lên và trả giá bằng máu thịt của chính mình để xây nên bốn tòa quan ải.
Trấn Yêu Quan, Phá Hiểu Quan, Thương Khung Quan, Quỷ Môn Quan.
Bốn tòa quan ải tựa như rãnh trời, ngăn chặn các Yêu tộc từ bên ngoài, hơn nữa cứ cách một khoảng là sẽ có cao thủ của Nhân tộc trấn giữ, cố gắng không để lọt bất kì một con Yêu tộc nào vào để xâm phạm Nhân tộc.
Mà Mặc Các lại chính là tổ chức cao nhất của Nhân tộc.
......
Về nhà, mở túi vải ra, bên trong là ba viên tinh thạch bán trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong tinh thạch này là một sợi tơ đỏ mờ nhạt.
Đây cũng chính là năng lượng ẩn chứa bên trong tinh thạch.
Nó cũng là thứ mà Yêu tộc thôn phệ khí huyết của Nhân tộc, mà ngưng tụ thành tinh hoa.
Khóa trái cửa phòng, đóng rèm cửa sổ thật chặt, Dư Hoài Cẩn cẩn thận kéo một sợi dây mỏng ở cửa, mà đầu bên kia của sợi dây mỏng chính là một chiếc nỏ nhỏ.
Ngay khi có người mở cửa bước vào, chiếc nỏ này sẽ được bắn ra trước tiên.
Tương tự, ở vị trí trước cửa sổ cũng để lại một cái bẫy tương tự.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Dư Hoài Cẩn đi đến một góc của căn phòng rồi ngồi xuống, đảm bảo rằng nếu có người bước vào thì sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của anh, lúc này anh mới nắm chặt tinh thạch và từ từ nhắm hai mắt lại.
Mà lúc này ở bên trong tinh thạch, dường như sợi tơ đỏ cũng đang sống lại, không ngừng lay động trong tinh thạch, rồi tràn vào lòng bàn tay của Dư Hoài Cẩn.
Hư ảnh của quả trứng kia lại một lần nữa xuất hiện ở trong đầu của Dư Hoài Cẩn, ở dưới hoa văn chín đường kim sắc, quả trứng càng ngày càng thần bí hơn.
Trong lúc mơ hồ, chín đường văn này bắt đầu chầm chậm phết tán ra, như thể là phải bao phủ hết hoàn toàn quả trứng.
......
Một tòa thâm sơn cách Trấn Yêu Quan không xa.
Một ông lão mặc áo khoác trắng rộng thùng thình, cứ như vậy ngồi khoanh gối ở trên đỉnh núi, đột nhiên ông lão lại mở to hai mắt ra, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn.
"Con đường này không đi được."
Nói một cách nhẹ nhàng, ánh mắt của ông lão rơi vào phía dưới chân núi.
Vài người mặc áo choàng đỏ đột nhiên dừng bước lại, người dẫn đầu là một thanh niên có mặt mũi anh tuấn đẹp trai, anh ta ngẩng đầu lên nhìn ông lão ở trên đỉnh núi, lộ ra nụ cười tỏa nắng, lộ ra vẻ vô hại: "Tiền bối, chỉ mượn đường đi thôi."
"Đều là Nhân tộc, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau mới phải chứ."
Ông lão chậm rãi lắc đầu và lặp lại một lần nữa: "Con đường này không đi được."
"Nếu hôm nay vãn bối nhất quyết phải đi qua thì sao?"
Nụ cười trên mặt của người thanh niên dần dần thu lại, anh ta cân nhắc nhìn ông lão nói.
"Chết."
Giọng nói vẫn rất bình thản, giống như đang tường thuật một sự thật, mà sau khi dứt lời, đột nhiên sau lưng ông lão xuất hiện hư ảnh của quyền trượng, mà ở trên cây quyền trượng lại có khảm bảy viên tinh thạch có hình dạng khác nhau, trông vô cùng rực rỡ.
Giữa núi rừng, hoa cỏ không có gió lại tự động nhẹ nhàng đung đưa, vào giờ khắc này giống như là đang sống lại vậy.
"Vãn bối chỉ đang nói đùa một chút thôi."
"Từ trước cho tới nay, Thần Giáo của vãn bối vẫn luôn dốc hết tâm huyết vì Nhân tộc, không có hai lòng."
"Đều cùng là Nhân tộc, làm sao có thể tranh chấp cùng với tiền bối chứ."
"Vãn bối cáo từ."
Kính cẩn khom người về phía của ông lão, cúi đầu, rồi sau đó người thanh niên mới chậm rãi lui về phía sau đem mọi người rời đi.
"Để cho cậu đi sao?"
Ông lão lên tiếng lần nữa, hư ảnh của quyền trượng kia cũng được ngưng thành thực thể, cắm vào trong đất ở bên cạnh ông lão.
Ánh sáng của bảy viên tinh thạch kia càng ngày càng sáng chói.
"Tiền bối... Còn có gì chỉ giáo sao? "
Thanh niên cúi đầu xuống, ở dưới mắt lóe lên một tia nham hiểm, nhưng giọng điệu thì vẫn cung kính như trước.
"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, trở về nói cho Thần tọa của các cậu, đổi cái tên đi."
"Gọi là tà giáo, cũng tốt."
"Những người như các cậu, không được xem là Nhân tộc."
"Nếu lão phu không trấn giữ ở nơi đây, không tiện động thủ, bằng không thì các cậu đã là người chết rồi."
Ông lão bình tĩnh chăm chú nhìn người thanh niên, nhàn nhạt nói.
chapter 8 Loài người là gì ===
chapter 8 Loài người là gì ===
Mà lúc này sắc mặt người thanh niên trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng anh ta vẫn cố chống đỡ, từ từ ngẩng đầu, trên gương mặt là nụ cười.
"Cảm ơn tiền bối dạy bảo, vãn bối sẽ truyền đạt lại."
Nói xong người thanh niên dẫn người rời đi.
Biểu cảm của ông lão vẫn lạnh băng như lúc nãy, mắt nhắm lại, quyền trượng kia cũng dần dần ảm đạm, đi vào trong cơ thể ông lão.
…
Bất tri bất giác, một tuần trôi qua.
Nhìn tinh thạch đã cạn sạch năng lượng, Dư Hoài Cẩn đứng dậy quét dọn căn phòng đầy bụi, lấy lại cái bẫy ở ngoài cửa sổ, thanh lọc không khí vốn hơi vẩn đục bên trong.
Tiếng điện thoại gần như đồng thời vang lên.
"Alo, Dư Hoài Cẩn đó hả?"
Giọng của Lưu Thanh Phong phát ra từ điện thoại.
Dư Hoài Cẩn ngồi trên ghế sa lông, cầm máy ừm một tiếng.
Dường như đã quen với cách nói chuyện của anh, Lưu Thanh Phong tiếp tục nói: "Sáng mai quay về trường học."
"Vì chuyện bên thành phố Hâm Hải nên Mặc Các rất coi trọng lần này, hình như còn dính líu đến kế hoạch bên trên, cụ thể thế nào thì tôi không có tư cách để biết."
"Nhưng ngày mai người của Trừ Yêu Các sẽ đến, tiến hành kiểm tra tất cả học đồ."
"Đồng thời phân phối tài nguyên cho người ưu tú."
"Lần kiểm tra này rất quan trọng, một trường chỉ có mấy suất mà thôi."
"Cho dù có thành hay không, cứ phải dốc hết sức thử trước đã."
Lưu Thanh Phong nói rất kỹ càng tỉ mỉ, quá trình kiểm tra lần này, thời gian, rồi một ít vấn đề có khả năng sẽ phát sinh, chuyện lớn nhỏ gì cũng nói hết một lượt.
Dư Hoài Cẩn yên tĩnh nghe.
"Vâng."
Đáp lại một tiếng.
"Được rồi, em chuẩn bị cẩn thận đi."
"À cho tôi hỏi thêm một câu, sao tôi không gọi được cho cha em thế."
Lưu Thanh Phong hơi nghi ngờ hỏi.
Dư Hoài Cẩn nghiêm túc suy nghĩ: "Có thể là trong nhà giam không cho phép dùng điện thoại."
...
Đầu dây bên kia trở nên yên tĩnh.
Qua vài giây sau mới cúp máy.
Không thể phủ nhận, cho dù người có lý trí đến đâu khi nói chuyện lâu với Dư Hoài Cẩn cũng sẽ cảm thấy tim mình rất khó chịu.
Ông ấy cũng xem như người nói chuyện nhiều nhất với Dư Hoài Cẩn, về phương diện này lại càng hiểu rõ.
Đặt điện thoại xuống.
Dư Hoài Cẩn đứng bên cửa sổ, hơi xuất thần nhìn bầu trời xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau khôi phục tinh thần, nhìn qua lịch trên tường, nỉ non: "Vẫn còn... ba trăm mười hai ngày."
Còn về ngày đó có nghĩa gì, thì không ai biết.
...
Ngày tiếp theo.
Quay về trường học, tìm đến chỗ của mình ngồi xuống.
Lúc này trong lớp đa số học sinh đều rất hưng phấn, tuy biết bản thân không phải kiểu thiên tài bẩm sinh như tưởng tượng, trở thành anh hùng cứu thế giới mà có chút thất vọng, nhưng thất vọng qua đi, thì lại bị cảm giác mới lạ lấn át đi.
Dù sao thiên phú chỉ là bước đầu tiên, không phải kết quả cuối cùng.
Trong Thập Lão Mặc Các, người duy nhất lộ ra ngoài nghe nói lúc mới thức tỉnh chỉ có ngũ văn thôi.
Có một tiền lệ tồn tại như vậy, nên bọn họ không cảm thấy áp lực mà hướng về tương lai.
Trở thành trụ cột của Nhân tộc, một người đánh vạn yêu.
Thật sự khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Dư Hoài Cẩn và nhóm người kia như thuộc về hai thế giới khác biệt, ngồi trong góc, không thể hòa hợp được.
Rất nhanh Lưu Thanh Phong với biểu cảm nghiêm túc đã bước vào, nhìn mọi người: "Tình huống thay đổi, vừa nhận được thông báo mới, lần này không chỉ trong tỉnh đến, mà còn có Trừ Yêu Các, Cảnh Vệ Ti, và quân dự bị."
"Đồng thời thay đổi hình thức kiểm tra."
"Mỗi trường chọn ra năm học sinh, tiến hành chế độ thi loại."
Sau khi Lưu Thanh Phong nói xong, phía dưới lập tức bùng nổ.
Dường như mỗi người đều đang mơ tưởng rằng mình sẽ nằm trong số năm người kia.
Phải biết rằng toàn bộ thành phố Mạc Bắc chỉ có ba trường trung học, nói cách khác, lần kiểm tra này chỉ có tổng cộng mười lăm người.
Cho dù bị loại ở vòng đầu tiên, cũng sẽ lọt vào mắt xanh của các lãnh đạo cấp cao.
Đây chính là đường lên trời.
Dù bọn họ trẻ tuổi nhưng không phải ngốc, đương nhiên biết lợi ích của việc này lớn tới cỡ nào, nhất thời tất cả ánh mắt đều hướng về phía Lưu Thanh Phong.
"Lớp chúng ta..."
"Hiệu trưởng đích thân chọn em Dư Hoài Cẩn."
Lưu Thanh Phong hơi khựng lại, lúc này mới cất giọng, ánh mắt dừng trên người Dư Hoài Cẩn, hơi nghi ngờ.
Mặc dù tính cách Dư Hoài Cẩn kỳ lạ, nhưng dựa trên số liệu ở các phương diện đều xem như không tệ.
Là giáo viên chủ nhiệm lớp ông ấy nắm rất rõ điều đó.
Nhưng điều khiến ông ấy không nghĩ ra là, số liệu này trong trường cùng lắm chỉ dừng ở mức ưu tú thôi, muốn có suất trong năm vị trí kia thì hơi khó tin, đã vậy còn là sự tồn tại được hiệu trưởng chú ý.
Chẳng lẽ trong nhà em này...Có người?
Nhất thời dòng suy nghĩ của Lưu Thanh Phong không ngừng mở rộng.
Hôm qua trong điện thoại, Dư Hoài Cẩn nói cha mình đang ở trong nhà giam, chẳng lẽ do ông ấy hiểu sai, cha anh làm việc ở đó?
Hơn nữa còn là lãnh đạo trong ngục?
Nhưng một nơi nhỏ như thành phố Mạc Bắc, mọi người điều biết rõ gốc rễ của nhau, lãnh đạo trong ngục có ai họ Dư đâu.
"Dựa vào cái gì chứ!"
"Đúng thế, có ai trong bọn em không mạnh bằng cậu ta ạ!"
"Có nội tình"
Cảm xúc của đám học đồ lập tức trở nên kích động, nháo nhào hô to.
Trong quá trình học đồ, thể lực là tiêu chí quyết định một cá nhân mạnh hay yếu, vóc dáng Dư Hoài Cẩn gầy gò, nhìn thế nào cũng thấy là nhân vật chết sẽ đầu tiên.
Dựa vào đâu cậu ta lại có thể trúng tuyển!
Phút chốc tâm trạng mọi người trở nên kích động.
Lưu Thanh Phong lạnh lùng nhìn, sau khi mọi người từ từ bình tĩnh trở lại, mới thản nhiên hỏi: "Không phục à?"
"Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không biết vì sao em Dư Hoài Cẩn lại được chọn."
"Nhưng đó cũng không phải là lý do để cho các em la hét."
"Nếu thực lực của Dư Hoài Cẩn mạnh, điều này chỉ có thể chứng minh em ấy khiêm tốn, giấu mình, các em không bằng em ấy."
"Mà cho dù giống như các em nói, trong này có nội tình, nhưng thế thì đã sao?"
"Nhớ kỹ, trong thế đạo này, tất cả quyền lợi đều do tổ tiên dùng máu tươi và sinh mạng đổi lại!"
"Chẳng lẽ một ngày nào đó yêu thú tấn công thành, các em cũng sẽ xong ra hét với chúng, đây là không công bằng à?"
"Nếu cảm thấy bất công, thì phải nhịn, nâng cao thực lực bản thân, cho đến một ngày nào đó phá vỡ quy tắc trong mắt của tất cả mọi người."
"Chứ không phải ở đây gào thét trong vô vọng."
Lúc Lưu Thanh Phong nói những lời này, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Còn học sinh bên dưới thì dần yên tĩnh lại.
"Dư Hoài Cẩn, đến phòng hiệu trưởng."
"Thầy ấy muốn gặp em."
Lưu Thanh Phong khôi phục giọng điệu bình thản, nhìn Dư Hoài Cẩn nói.
"Vâng."
Dư Hoài Cẩn gật nhẹ, trong ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người đứng dậy, đẩy cửa, rời đi.
"Nhớ rõ, các em đã không còn thời gian để mơ về tương lai nữa đâu!"
"Có thời gian mơ về những điều phi thực tế không bằng cố gắng tu luyện, dù thực lực chỉ tăng lên một chút, nhưng vào thời khắc nguy hiểm, có khi chính nó sẽ cứu mạng các em đấy!"
"Xem các Nhân tộc cao cấp trên tivi, cảm thấy họ rất vẻ vang?"
"Hâm mộ không?"
"Có biết phía sau sự vẻ vang đó của họ là những vết thương khắp người hay không!"
"Vết thương đó đại diện cho sự bảo vệ!"
"Nếu mấy các em chỉ biết mỗi quyền lợi, vẻ bề ngoài, thì mãi mãi sẽ không hiểu được, cái gì gọi là Nhân tộc!"
chapter 9 Bố của bạn... được không ===
chapter 9 Bố của bạn... được không ===
Giọng nói lạnh như băng của Lưu Thanh Phong không ngừng vang vọng trong phòng học.
Học sinh bên dưới, có người dường như điều suy nghĩ, có người thì không tỏ rõ ý kiến.
Nhìn cảnh này, trong mắt Lưu Thanh Phong mang theo chút bất lực, ông ấy thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, mệt mỏi xoay người đẩy cửa rời đi.
Phòng học lại trở nên huyên náo.
Cả đám tò mò phân tích mục đích của cuộc kiểm tra lần này, cũng như nghề nghiệp của cha Dư Hoài Cẩn.
Lưu Thanh Phong đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này, khoé miệng nhếch lên nụ cười khổ.
Tuổi nhỏ không biết mùi vị của sự lo âu.
Chỉ luôn mơ mộng một ngày nào đó được tiên y nộ mã*, nhận được sự sùng bái từ thế nhân.
*Đại ý là phục sức đắt tiền, vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Hoặc...
Bọn họ xem đây, là anh hùng.
Nhưng sẽ mãi mãi không biết được rằng, bên trên từng viên gạch tại Trấn Yêu Quan đã nhuốm của bao nhiêu người.
Thậm chí có viên gạch trở thành màu nâu đất.
Có lẽ phải đến một ngày, chứng kiến mạng sống của bản thân đứng giữa ranh giới sống chết, bọn họ mới tỉnh ngộ hẳn, mà trưởng thành hơn.
Cảnh này...
Ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều.
Không tự mình trải qua sẽ không biết chiến tranh tàn khốc cỡ nào, mà cái gọi là anh hùng trong mắt bọn họ, trên người gánh vác bao nhiêu trọng trách.
Ngay cả Thập Lão Mặc Các gồm mười người mạnh nhất cũng có đến chín người ẩn mình trong biển người, ngăn chặn Yêu tộc từ trong bóng tối, có khi cả đời này thì chỉ có ngày họ chết đi, thì mọi người mới biết được thân phận thật sự.
Thì ra người ấy... lại mạnh như vậy.
Đấy là anh hùng ư?
Đúng!
Nhưng những người đó chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình là anh hùng, họ chỉ luôn lặng lẽ làm điều mình nên làm.
Cái gọi là vinh quang, cái gọi là sùng bái, trong mắt họ thậm chí còn không quan trọng bằng một con tiểu yêu.
...
"Dư Hoài Cẩn, cha em..."
Hiệu trưởng nhìn Dư Hoài Cẩn, chần chờ hai giây, đổi sang một cách hỏi uyển chuyển hơn: "Vẫn khỏe chứ?"
Dư Hoài Cẩn nghĩ nghĩ: "Coi như không tệ."
"Bánh ngô tại Tội Thành rất đáng tiền."
Hiệu trưởng yên lặng.
Nghe nửa câu đầu, ông ta cứ tưởng cha Dư Hoài Cẩn đã được thả ra, nhưng không ngờ tình thế lại đảo ngược.
Mấy ngày qua ông ta luôn nghĩ về vấn đề của anh, đồng thời đã tra rất nhiều tài liệu.
Dù sao Tội Thành cũng chỉ giam giữ những người tội ác tày trời mà thôi.
Nhưng cha của Dư Hoài Cẩn lại là một nhân vật tương đối bình thường, không hề có ghi chép phạm tội, Dư Hoài Cẩn còn rất nhỏ đã đến Tội Thành.
Điều này thật vô lý.
Tuy nhiên dựa trên tài liệu được ghi chép lại, lúc Dư Hoài Cẩn còn nhỏ vì một tai hoạ, nên mới bị cuốn vào, mà Tội Thành trước giờ lại luôn có quy tắc riêng nó.
Người vào thành vì bất kỳ nguyên nhân gì, đều không thể rời khỏi.
Muốn rời đi, chỉ có thể nằm trong một suất kia.
Dù có là người thức tỉnh cũng không thể sử dụng dị năng trong Tội Thành, nhưng người thức tỉnh dù thế nào thì sức mạnh thể chất cũng mạnh hơn Dư Hoài Cẩn rất rất nhiều.
Điều khiến cho hiệu trưởng cảm thấy không được bình thường là những năm qua cha Dư Hoài Cẩn Dư lại không hề nghĩ cách cứu con trai mình, giống như là đã quên mất mình còn một đứa con trai vậy.
Loại quan hệ phức tạp này khiến hiệu trưởng nhất thời không tìm được đầu mối.
Nhưng ít ra ông ta vẫn còn một số điều có thể khẳng định.
Đứa trẻ trông vô hại trước mặt có thể rời khỏi Tội Thành này, muốn bắt nạt một vài học sinh trong đợt kiểm tra này là điều quá đỗi dễ dàng.
Đây là đang lấy mạnh hiếp yếu.
Mặc dù hiệu trưởng chưa từng thấy tình huống bên trong Tội Thành, nhưng có thể tưởng tượng một chút.
Mấy năm qua người ra khỏi đó có không ít kẻ đã một bước lên mây, cao cao tại thượng.
"Lần kiểm tra này không chỉ kiểm tra học sinh, đồng thời còn kiểm tra trường học."
"Bởi vì thành phố Mạc Bắc quá nhỏ, ba trường đã không có ý nghĩa gì."
"Vậy nên bên trên chuẩn bị hợp nhất."
"Đến lúc đó ai sẽ lãnh đạo trường sau khi sáp nhập, xác suất cao sẽ căn cứ vào thứ hạng lần này."
"Vì thế đây là cục diện hai bên đều có lợi."
"Tuyệt đối không được nhường!"
Hiệu trưởng nhắc nhở trịnh trọng.
Suy nghĩ của Dư Hoài Cẩn quá kỳ lạ, nếu không nhắc đi nhắc lại mấy lần, ông ta thật không yên tâm.
Dư Hoài Cẩn yên lặng ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng nói: "Giá như thế nào."
"Hả?"
Hiệu trưởng ngây ra một lúc, hơi nghi ngờ.
Dư Hoài Cẩn kiên nhẫn giải thích: "Quy tắc của Tội Thành chúng em, nhờ người làm việc phải trả tiền."
"Việc miễn phí, không làm."
Mặt hiệu trưởng lập tức đen kịt: "Nhưng em cũng đã nhận được suất kiểm tra."
Dư Hoài Cẩn suy ngẫm một lúc, nghiêm túc lắc đầu: "Theo như em hiểu, là thầy cần em làm việc, còn suất kia chỉ là vé vào."
"Đó là vốn kim chủ nên bỏ ra."
"Thù lao phải tính riêng."
"Ở Tội Thành, người không tuân theo quy tắc đều chết nhanh nhất."
Nghe câu nói nghiêm túc của anh, hiệu trưởng hơi đau đầu, nhất thời khó tưởng tượng nổi Tội Thành là nơi như thế nào.
Dù gì những điều họ biết về nơi đó, cũng chỉ là mấy lời đồn bên ngoài mà thôi.
"Được."
"Ba tinh thạch cấp một."
"Do tôi trả riêng."
Hiệu trưởng cắn răng nói.
Tinh thạch cấp một chính là loại lần trước Dư Hoài Cẩn dùng, năng lượng bên trong không quá nhiều, đồng dạng lấy từ yêu thú cấp thấp nhất.
Dư Hoài Cẩn gật đầu: "Được."
Dường như đột nhiên nghĩ đến gì đó, Dư Hoài Cẩn lại hỏi: "Ừm...Có cần giết người không?"
…
Hiệu trưởng ngây ra.
Ánh mắt nhìn Dư Hoài Cẩn như đang nhìn vào một con quái vật, thời khắc này ông ta đột nhiên hơi hối hận, rốt cuộc bản thân để anh ra sân là đúng hay sai.
"Không cần!"
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể giết người!"
Hiệu trưởng vội vàng đáp.
Dư Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp."
"Ba tinh thạch có hơi thiệt."
Hiệu trưởng nhìn Dư Hoài Cẩn như bị sét đánh, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Dựa vào cách giải thích của anh, nói cách khác dùng ba viên tinh thạch để giết người ở Tội Thành là thiệt?
Đã vậy cuộc kiểm tra này, hai trường khác cộng lại có mười học sinh...
Ba tinh thạch, mười mạng người.
Tội Thành...
Rốt cuộc là nơi như thế nào.
Thời khắc này, cho dù hiệu trưởng là người từng có kinh nghiệm ở Trấn Yêu Quan cũng khó tránh khỏi toàn thân phát lạnh.
Dù sao người đứng ngay đây cũng không phải tội phạm, không phải hung đồ, mà là một đứa trẻ...Mười tám tuổi.
"Xe của trường ngoài cổng, em lên đó nghỉ ngơi trước đi."
"Còn có bốn học sinh khác..."
"Thôi được rồi, không cần để ý đến bọn họ."
Hiệu trưởng hơi mệt mỏi, ban đầu còn định để Dư Hoài Cẩn quan tâm đến các bạn khác trong đợt kiểm tra này, nhưng cân nhắc đến phong cách hành sự của anh, ông ta sợ bốn học sinh kia dưới sự quan tâm ấy không bị loại sớm thì cũng bị chọc đến điên lên mất.
Nếu ở hiện trường mà người trong nhà ra tay đánh nhau, đó mới là trò cười thật sự.
"Nhớ lấy, tuyệt đối đừng giết người!"
Mắt thấy Dư Hoài Cẩn đã ra đến cửa, trong lòng hiệu trưởng còn lo sợ dặn thêm một câu.
Mà đáp lại ông ta là nụ cười rạng rỡ, thậm chí có phần hơi ngượng ngùng của anh.
Đột nhiên hiệu trưởng nghĩ thông cái gì đó.
Có lẽ...
Không phải tinh thần Dư Hoài Cẩn không được bình thường, mà anh chỉ đang nói ra sự thật mà thôi.
Đó cũng là... Sự trung thực.
Nhưng sự thật mà anh nói đến, phần lớn người khác đều không thể tiếp nhận, hoặc không muốn tiếp nhận.
Dù sao có một một thứ gọi là, lời nói dối thiện ý.
Đây, cũng là một phần giao tiếp giữa người với người.
chapter 10 Nếu bạn đi chơi với tôi, bạn sẽ có một tương lai tươi sáng ===
chapter 10 Nếu bạn đi chơi với tôi, bạn sẽ có một tương lai tươi sáng ===
Trên xe của trường chỉ có một mình Dư Hoài Cẩn.
Ngay cả tài xế cũng ra ngoài ăn trưa.
Nhưng Dư Hoài Cẩn không đi.
Ở Tội Thành nhiều năm, anh đã có thói quen nhịn cơm trưa, đối với hoàn cảnh ở Tội Thành mà nói, không cho phép con người xa xỉ như vậy.
Dù cho là hai năm cuối cùng, điều kiện của Dư Hoài Cẩn không ngừng được cải thiện, anh vẫn cứ duy trì thói quen trước kia.
Khoảng độ ba mươi phút sau.
Hai nam một nữ chậm chạp đi ra từ cổng trường, cười nói vui vẻ.
Chỉ có điều thông qua chỗ đứng của ba người họ có thể thấy được, nam sinh tương đối đẹp trai kia chắc là chắc là vị trí chủ đạo, còn hai người khác thì đi sau nửa bước.
Tất cả bọn họ đi đến và bước lên xe.
Nam sinh đẹp trai kia là người chú ý đến Dư Hoài Cẩn đầu tiên, trên mặt nở một nụ cười thân thiện, đi về trước hai bước nhìn thẳng Dư Hoài Cẩn: "Xin chào, tôi là Triệu Tử Thành, Ban 3 khóa 9"
"Hai bạn này lần lượt là Lý Khải, Dương Nhược Hinh."
"Bọn tôi là bạn cùng lớp."
"Không biết bạn đây xưng hô thế nào?"
Cả người Triệu Tử Thành như tự mang theo khí chất ôn hòa, xem ra cực kỳ lịch sự, có lẽ bối cảnh gia đình không tệ.
Biểu hiện của hai người còn lại thì không hứng thú lắm, nhất là sau khi nhìn thoáng qua thân thể gầy gò của Dư Hoài Cẩn thì không còn hứng thú, tùy ý gật đầu, đi vào chỗ cách xa anh mà ngồi xuống.
"Dư Hoài Cẩn."
Nhẹ gật đầu với Triệu Tử Thành, Dư Hoài Cẩn lại tiếp tục im lặng.
Triệu Tử Thành không để ý, ngược lại thuận thế ngồi sang bên cạnh anh.
"Bên chỗ tôi có tin tức nội bộ."
"Đợt kiểm tra này thật ra là do Mặc Các chủ đạo."
"Thành phố của chúng ta quá xa xôi, nhân khẩu lại không nhiều, Mặc Các không có nhiều tinh lực để chú ý ở đây."
"Nhưng có thảm kịch ở thành phố Hâm Hải lần trước."
"Mặc Các có ý muốn sàng lọc chọn ra những nhân tài tốt nhất ở đây, thành lập phân các của Mặc Các ở đây, giai đoạn đầu sẽ do cao thủ trông giữ, cho tài nguyên, đợi sau khi người mới được bồi dưỡng rồi thì chuyển cao thủ đi."
"Hơn nữa sau này, sẽ do nhóm chúng ta tiếp tục bồi dưỡng nhóm tiếp theo."
"Mà xem như đã gia nhập vào Mặc Các."
"Địa vị rất cao."
"Thế nên mới nói đây là cơ hội ngàn năm có một, phải trổ hết tài năng của mình để nổi bật hơn, tất cả đều dựa vào kiểm tra này."
"Cao thủ của hai trường kia tôi đều biết, ai được chọn trong lòng tôi cũng mơ hồ đoán được."
"Nếu muốn tất cả mọi người đều nổi trội, thì không có khả năng"
"Ý tôi là..."
Triệu Tử Thành dừng một lát, cuối cùng mới nói ra mục tiêu của bản thân mình, dùng ánh mắt chân thành nhìn Dư Hoài Cẩn: "Để tất cả mọi người đều nổi bật là điều không thể."
"Vì thế ý của tôi là muốn chúng ta chọn ra một người, để ba người còn lại trợ giúp."
"Như vậy khả năng được chọn sẽ cao hơn."
"Nếu tôi thật sự thành công giành được suất gia nhập Mặc Các, vậy chỉ cần một câu nói của tôi là có thể đưa ba người các cậu vào."
"Dù sao tương lai của thành phố Mạc Bắc cũng sẽ giao cho những người trẻ tuổi như chúng ta."
"Huống hồ cha tôi còn là ti trưởng Cảnh Vệ Ti của thành phố Mạc Bắc."
Triệu Tử Thành ném thêm một mồi câu.
Có gia thế là Cảnh Vệ Ti, lại cộng thêm lời anh ta nói vừa nói đều có lý và đều có căn cứ, đương nhiên dễ khiến người ta tin phục hơn.
Dù gì cũng giống lời Triệu Tử Thành nói, nếu tình báo đấy là thật, vậy kế hoạch này chính là cơ hội mang đến cái lợi tốt nhất cho cả hai.
Mắt thấy Dư Hoài Cẩn vẫn yên lặng.
"Bạn Dư Hoài Cẩn, còn do dự gì sao?"
"Chúng ta là người trẻ, phải anh dũng tiến về phía trước!"
"Trên con đường tu luyện càng phải biết tranh thủ trước sau. Nếu như nhát gan, không bằng từ bỏ việc thức tỉnh, làm một người bình thường còn hơn!"
"Tương lai sau này chúng ta không chỉ dừng lại ở thành phố Mạc Bắc thôi đâu, thậm chí là được gia nhập vào tổng bộ Mặc Các ấy chứ."
"Vì nhân tộc!"
Câu nói này của Triệu Tử Thành tràn ngập nhiệt huyết, ngay cả hô hấp của hai người ngồi bên cũng nặng hơn, dường như trong đầu đang xuất hiện hình ảnh mà Triệu Tử Thành miêu tả.
"Theo bước chân của tôi, nhất định sẽ có tương lai!"
Dứt lời Triệu Tử Thành nhìn Dư Hoài Cẩn chăm chú.
Dư Hoài Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm: "Đó là kế hoạch mà cậu vẽ ra."
Trong chớp mắt, nguồn nhiệt huyết kia bỗng ngưng lại.
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Anh ta mang theo cả bụng từ ngữ nhiệt huyết, nhất thời không biết phải đáp trả sao.
Nhưng Dư Hoài Cẩn lại đột nhiên nhớ ra gì đó.
"Cha cậu là ti trưởng Cảnh Vệ Ti?"
Ánh mắt Triệu Tử Thành sáng lên: "Không sai, thật trăm phần trăm!"
Dư Hoài Cẩn nhẹ gật đầu: "Trước mắt cha tôi trước mắt vẫn đang ở trong nhà giam..."
Triệu Tử Thành như hiểu ra, trong đầu xẹt qua một tia sáng: "Tôi hiểu, nếu không phải tội gì lớn, tối nay tôi sẽ nói với cha tôi, xem thử có thể thả cha cậu ra sớm một chút được không"
Dư Hoài Cẩn lắc đầu: "Ý tôi là... có thể nhốt thêm mấy ngày nữa được không?"
"Hả?"
Cơ thể Triệu Tử Thành cứng đờ tại chỗ, cuối cùng chỉ miễn cưỡng bày ra một nụ cười không quá xấu xem như trả lời.
Nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, bộ dáng Triệu Tử Thành hơi thất vọng.
Sao lại không đúng...
Bình thường anh ta thấy cha mình luôn dùng mấy câu này diễn thuyết, cực kỳ nhiệt huyết, vô cùng dõng dạc này.
Trong nhất thời khó tránh khỏi bực dọc.
Nhưng không đến nỗi vì thế mà oán hận Dư Hoài Cẩn, đến mức không chết không thôi.
Mọi người đều là học sinh, chưa rời khỏi cổng trường mà đã vì chút chuyện nhỏ này trở thành kẻ thù, vậy thì Nhân tộc đã bị huỷ diệt mấy thập niên rồi.
Lý Khải lặng lẽ dùng tay khều khều Triệu Tử Thành, nhìn về phía Dư Hoài Cẩn mà bĩu môi.
Triệu Tử Thành vẫn ngồi ủ rũ, không để ý đến anh ấy.
Có lẽ ở cái tuổi này, lợi ích mà anh ta hứa chỉ là những thứ trong lòng mình nghĩ, không quá dơ bẩn, chỉ có điều quá đỗi đơn thuần, quá đỗi tốt đẹp.
Dương Nhược Hinh tò mò nhìn thoáng qua Dư Hoài Cẩn, nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt về.
Đó không phải vì nảy sinh tình cảm gì, chỉ là không biết trong trường từ khi nào lại xuất hiện một người như thế này.
...
Cuối cùng tài xế cũng ăn trưa xong.
Quay về xe, khởi động.
Rất nhanh Triệu Tử Thành đã điều chỉnh lại tâm trạng, ba người đều khẩn trương chờ đợi, không ngừng nhỏ giọng thì thầm gì đó trên xe.
Dư Hoài Cẩn tựa vào cửa sổ, nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Đáng nhắc đến là...
Vừa rồi trên người Triệu Tử Thành không phát ra năng lượng màu xám.
Sau khi ngẩn người ra được một lúc thì Triệu Tử Thành đi đến vị trí cửa sổ của xe, không ngừng quan sát bốn phía, hơi nhíu mày.
"Đây là... Rời khỏi thành phố?"
"Chẳng lẽ nơi kiểm tra không phải ở trong thành phố sao?"
"Nhưng thành phố Hâm Hải mới xuất hiện biến cố, lúc này bên ngoài hình như không an toàn lắm."
Anh ta như đang nói chuyện một mình.
Lúc này tài xế mới cười nói: "Có một công xưởng cũ cách thành phố không xa, không gian lớn, ở trong thành phố không tiện."
"Yên tâm đi, có người của Mặc Các, rất an toàn."
Bình luận facebook