Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: chương 3
Một ngày nhanh chóng trôi qua, mãi đến gần khuya Vũ mới chịu về nhà, người thì nồng nặc mùi rượu. Dìu anh về phòng Vân thở dài một cách mệt mỏi, Linh chỉ vừa mới gọi cái tên Vol trong cơn mê man mà anh đã thế này chứ nếu cô gái nhỏ nhớ lại tất cả thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Nghĩ đến đó cô lại không dám nghĩ tiếp nữa, Vân tựa đầu vào người anh rồi chìm trong giấc ngủ. Linh đứng nép mình bên ngoài cửa phòng lén quan sát anh trai. Thấy Vân dìu Vũ vào phòng rồi mới quay đi rời khỏi căn nhà để đến một nơi cô không nên đến. Cô gái nhỏ chậm rãi bước từng bước vào căn biệt thự gần cuối eo biển cách xa trung tâm thành phố, đó chính là ngôi biệt thự trong giấc mơ của cô. Hai hàng nước mắt tuôn rơi, bàn tay nắm chặt lại cố che giấu nỗi sợ hãi đau đớn. Những cánh bướm đen huyền mượt mà chập chờn bay khắp căn nhà.
"Ông đừng có mãi đi theo tôi như thế nữa."
"Sao cháu tìm được đến đây?"
"Vì tôi là Hồng tiểu thư mà."
"Cháu ..."
Cô gái nhỏ đi đến ngồi xuống ghế sô pha dựa mình vào thành ghế nhếch môi cười nói khẽ, đôi mắt nhìn ông xoáy sâu như đánh thức vào trái tim đã ngủ quên. Lũ bướm đen ngừng bay, tất cả đều đậu xung quanh cái ghế Linh đang ngồi. Người đàn ông giật mình nhìn chầm cô gái lòng quặn thắt lại đau đớn tột cùng.
"Ngày hôm đó các người xoá hết kí ức của tôi rồi tống tôi khỏi nhà họ Hồng nhưng mấy người có biết người các người thật sự cần chính là tôi không?"
"Ta chỉ đang cố gắng bảo vệ cháu."
"Ông đã giết chết ba tôi, yểm bùa mẹ tôi mà nói là đang cố gắng bảo vệ tôi sao? Thật buồn cười."
Cô gái nhỏ đứng bật dậy lớn tiếng nói làm tan vỡ bầu không khí tĩnh lặng của ngôi nhà. Rồi cô khựng dừng trả lại cho khuôn mặt vẻ lạnh lùng, vô cảm vốn có. Nhưng cô vừa quay người bước đi thì đám bướm đen đang đậu yên trên ghế vội tung cánh bay hoảng loạn khắp nhà. Người đàn ông nhìn theo cô đau khổ, phải chăng ông để cô sống là một lựa chọn sai lầm? Nhưng ông thật sự không nhẫn tâm để cô xảy ra chuyện gì vì cô là đứa cháu mà ông yêu thương nhất.
Bên ngoài mưa lách tách rơi, Linh ngẩn người bước từng bước trong mưa, bỗng một chiếc dù màu đen che cho cô, Linh quay người nhìn, chàng trai mỉm cười nghiêng đầu nói.
"Hình như đây là giờ giới nghiêm nhà bà mà, không sợ ma nữa hả?"
"Nếu sợ tui đã không đứng đây nói chuyện với ông rồi."
"Nhưng tui nhớ lần trước ai đó bỏ chạy mất xác quăng luôn cái điện thoại mà."
"Đó chỉ là một con người khác của tui thôi rồi ông sẽ biết, mượn dù nha?"
Linh nói không đợi anh đồng ý đã giật lấy cây dù bỏ đi, Huy mỉm cười nhìn theo. Anh thích cô chính vì thế nhưng hình như hôm nay cô có cái gì đó khan khác thì phải? Anh không biết. Cơn mưa càng lúc càng to chàng trai đã biến mất, Linh trở về nhà đi lướt nhanh qua nhưng chân lại không chạm đất. Cô gái nhỏ không về phòng mà đi thẳng lên nhà kho, bụi bám đầy khắp nơi. Cô chậm rãi mở cái thùng giấy nhỏ được dán băng keo rất kĩ đặt ở trên đầu tủ gỗ. Thổi nhẹ lớp bụi bám đầy hất tung vào không khí rồi mở cái thùng ra, một cái áo choàng màu đỏ và cây đũa có hình dáng của một cây bút kiểu thường bán ở siêu thị hay mấy tiệm tạp hoá đã nằm ở đó tự bao giờ.
Linh choàng cái áo lên người, tay cầm cái đầu phình to tròn của cây đũa gỗ, đôi đôi mắt nâu rực sáng trong đêm khuya, mái tóc đen huyền dài ngang lưng bỗng chốc đổi màu bạch kim và dài trải xuống khắp sàn nhà. Ánh sáng phát ra từ người cô gái nhỏ làm lũ dơi hoảng sợ vỗ cánh bành bạch bay tán loạn, đám bướm đen từ bên ngoài bay ùa vào lượn lờ khắp nơi trong ngôi nhà nhỏ trừ phòng của anh trai cô. Một tiếng sấm vang đùng làm Vũ thức giấc, đôi mắt mở to đỏ rực
"Ông đừng có mãi đi theo tôi như thế nữa."
"Sao cháu tìm được đến đây?"
"Vì tôi là Hồng tiểu thư mà."
"Cháu ..."
Cô gái nhỏ đi đến ngồi xuống ghế sô pha dựa mình vào thành ghế nhếch môi cười nói khẽ, đôi mắt nhìn ông xoáy sâu như đánh thức vào trái tim đã ngủ quên. Lũ bướm đen ngừng bay, tất cả đều đậu xung quanh cái ghế Linh đang ngồi. Người đàn ông giật mình nhìn chầm cô gái lòng quặn thắt lại đau đớn tột cùng.
"Ngày hôm đó các người xoá hết kí ức của tôi rồi tống tôi khỏi nhà họ Hồng nhưng mấy người có biết người các người thật sự cần chính là tôi không?"
"Ta chỉ đang cố gắng bảo vệ cháu."
"Ông đã giết chết ba tôi, yểm bùa mẹ tôi mà nói là đang cố gắng bảo vệ tôi sao? Thật buồn cười."
Cô gái nhỏ đứng bật dậy lớn tiếng nói làm tan vỡ bầu không khí tĩnh lặng của ngôi nhà. Rồi cô khựng dừng trả lại cho khuôn mặt vẻ lạnh lùng, vô cảm vốn có. Nhưng cô vừa quay người bước đi thì đám bướm đen đang đậu yên trên ghế vội tung cánh bay hoảng loạn khắp nhà. Người đàn ông nhìn theo cô đau khổ, phải chăng ông để cô sống là một lựa chọn sai lầm? Nhưng ông thật sự không nhẫn tâm để cô xảy ra chuyện gì vì cô là đứa cháu mà ông yêu thương nhất.
Bên ngoài mưa lách tách rơi, Linh ngẩn người bước từng bước trong mưa, bỗng một chiếc dù màu đen che cho cô, Linh quay người nhìn, chàng trai mỉm cười nghiêng đầu nói.
"Hình như đây là giờ giới nghiêm nhà bà mà, không sợ ma nữa hả?"
"Nếu sợ tui đã không đứng đây nói chuyện với ông rồi."
"Nhưng tui nhớ lần trước ai đó bỏ chạy mất xác quăng luôn cái điện thoại mà."
"Đó chỉ là một con người khác của tui thôi rồi ông sẽ biết, mượn dù nha?"
Linh nói không đợi anh đồng ý đã giật lấy cây dù bỏ đi, Huy mỉm cười nhìn theo. Anh thích cô chính vì thế nhưng hình như hôm nay cô có cái gì đó khan khác thì phải? Anh không biết. Cơn mưa càng lúc càng to chàng trai đã biến mất, Linh trở về nhà đi lướt nhanh qua nhưng chân lại không chạm đất. Cô gái nhỏ không về phòng mà đi thẳng lên nhà kho, bụi bám đầy khắp nơi. Cô chậm rãi mở cái thùng giấy nhỏ được dán băng keo rất kĩ đặt ở trên đầu tủ gỗ. Thổi nhẹ lớp bụi bám đầy hất tung vào không khí rồi mở cái thùng ra, một cái áo choàng màu đỏ và cây đũa có hình dáng của một cây bút kiểu thường bán ở siêu thị hay mấy tiệm tạp hoá đã nằm ở đó tự bao giờ.
Linh choàng cái áo lên người, tay cầm cái đầu phình to tròn của cây đũa gỗ, đôi đôi mắt nâu rực sáng trong đêm khuya, mái tóc đen huyền dài ngang lưng bỗng chốc đổi màu bạch kim và dài trải xuống khắp sàn nhà. Ánh sáng phát ra từ người cô gái nhỏ làm lũ dơi hoảng sợ vỗ cánh bành bạch bay tán loạn, đám bướm đen từ bên ngoài bay ùa vào lượn lờ khắp nơi trong ngôi nhà nhỏ trừ phòng của anh trai cô. Một tiếng sấm vang đùng làm Vũ thức giấc, đôi mắt mở to đỏ rực
Bình luận facebook