Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24 - Chương 24
Chương 24
NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY HUNG HĂNG QUÁ!
Cô tựa như một đóa hoa hồng dại mềm mại kiều diễm, vừa ngọt ngào lại vừa nồng nhiệt.
Xâm nhập vào khu bỏ hoang phía Tây, lọt vào tầm mắt anh theo cái cách mà người ta không thể kháng cự được.
Ôn Huyền không nghĩ rằng mình vừa đi xuống đã gặp được anh.
Cô nhìn anh, khóe môi hiện hữu nụ cười nhẹ nhàng.
Nhưng cô cũng chỉ cười một cái rồi dời mắt nhìn những người đang tụ tập trên bàn ăn.
Vốn dĩ cô muốn mặc bộ này ở sa mạc để quay mấy bộ phim bom tấn, nhưng không ngờ lại mặc lần đầu tiên ở đây.
Còn lý do vì sao cô lại mặc, cô cũng không muốn nói nhiều.
Ban đầu, vốn dĩ lũ nhóc ngồi trên bàn ăn rất ầm ĩ, không biết đang tán phét điều gì, nhưng khi quét mắt qua bậc thang bên kia, tất cả đều dần dần dừng động tác lại, mặt ai nấy đều nghệt ra…
Bàn ăn nhốn nháo trở nên lặng ngắt như tờ.
Tất cả đều mở to hai mắt, giật mình ngơ ngác nhìn cô.
Đẹp...
Thật sự đẹp rụng rời.
Mặc dù biết cô là ngôi sao nổi tiếng trên ti vi, thế nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy cô mặc chiếc váy đỏ rượu bước xuống, tất cả đều sốc trước vẻ đẹp của cô.
Quả thực muốn làm người khác nghẹt thở đây mà…!
Mỗi một biểu cảm đều khiến người ta si mê.
Sau khi đi xuống, cô bước về phía bọn họ, cách Lục Kiêu mấy bước, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Rầm!!”
Có người si mê nhìn đến nỗi ngã chổng vó.
“A a a…! Là chị Huyền, là chị Huyền của chúng ta đó, chị tới chỗ này ngồi với bọn em nè, mau mau…!”
Lũ thanh niên choai choai đều trở nên nhốn nháo, thi nhau nhường chỗ cho cô.
Thấy bọn họ muốn nhảy qua, Tang Niên và Trát Tây vội vàng bước tới trước mặt Ôn Huyền rồi ngăn lại: “Đừng có kích động, đừng có kích động!! Lũ con trai hôi thối các cậu về chỗ ngồi đi, đừng dọa chị Huyền của chúng ta!”
Tang Niên ỷ vào bản thân thường ngày nói chuyện với cô không ít nên lớn tiếng trách móc.
Đám thanh niên còn phấn khởi, muốn Ôn Huyền ngồi kế bên bọn họ.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, gằn từng câu từng chữ.
“Các cậu coi tôi là người chết phải không?”
Lục Kiêu đứng cách Ôn Huyền vài bước chân, tay cầm chiếc khăn lông, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén liếc qua bọn họ.
Bởi vì vừa mới làm việc xong nên cổ áo và ngực của anh đều thấm ướt mồ hôi, toàn thân tỏa ra hơi thở nam tính tràn trề.
Bàn tay nắm chặt tạo thành nắm đấm, nhìn chằm chằm bọn họ, gân xanh trên cánh tay hiện lên rõ ràng, như thể dưới lớp da thịt chứa đựng nguồn sức mạnh vô tận.
Nhìn thấy tư thế này của anh, các đội viên lập tức chạy ngay về chỗ nhanh như một cơn gió!
Đùa à! Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nắm đấm của đại ca không phải nói chơi đâu, lúc mới gặp bọn họ đã được trải nghiệm rồi. Anh chỉ cần dùng một nửa sức mạnh đã có thể hạ gục người khác, nếu như dốc hết sức là tiễn người ta thăng thiên luôn đó!
Ôn Huyền nhìn mọi người thành thật ngồi yên một chỗ, cô khẽ nhíu mày lại.
Cô quay đầu liếc nhìn anh.
Ánh mắt kia là ý gì hả?
Cả câu nói như lưỡi liềm của tử thần kia nữa.
Khóe môi cô nhếch lên, tạo thành một nụ cười sâu xa.
Lục Kiêu đang định cầm khăn mặt vào phòng vệ sinh thì lại nhìn sang cô. Khi chạm phải ánh mắt quyến rũ của cô, anh cũng đáp trả bằng một ánh mắt hung hăng, sắc bén.
Ôn Huyền: “…”
Tận mắt thấy anh rời đi trước mắt mình, toàn thân cô cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu.
Ôn Huyền không nhịn được cắn môi, cho đến khi hình bóng anh khuất đi thì mới thu tầm mắt về.
Người đàn ông này thật hung hăng!!
Cô nhắm anh chắc rồi…!
NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY HUNG HĂNG QUÁ!
Cô tựa như một đóa hoa hồng dại mềm mại kiều diễm, vừa ngọt ngào lại vừa nồng nhiệt.
Xâm nhập vào khu bỏ hoang phía Tây, lọt vào tầm mắt anh theo cái cách mà người ta không thể kháng cự được.
Ôn Huyền không nghĩ rằng mình vừa đi xuống đã gặp được anh.
Cô nhìn anh, khóe môi hiện hữu nụ cười nhẹ nhàng.
Nhưng cô cũng chỉ cười một cái rồi dời mắt nhìn những người đang tụ tập trên bàn ăn.
Vốn dĩ cô muốn mặc bộ này ở sa mạc để quay mấy bộ phim bom tấn, nhưng không ngờ lại mặc lần đầu tiên ở đây.
Còn lý do vì sao cô lại mặc, cô cũng không muốn nói nhiều.
Ban đầu, vốn dĩ lũ nhóc ngồi trên bàn ăn rất ầm ĩ, không biết đang tán phét điều gì, nhưng khi quét mắt qua bậc thang bên kia, tất cả đều dần dần dừng động tác lại, mặt ai nấy đều nghệt ra…
Bàn ăn nhốn nháo trở nên lặng ngắt như tờ.
Tất cả đều mở to hai mắt, giật mình ngơ ngác nhìn cô.
Đẹp...
Thật sự đẹp rụng rời.
Mặc dù biết cô là ngôi sao nổi tiếng trên ti vi, thế nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy cô mặc chiếc váy đỏ rượu bước xuống, tất cả đều sốc trước vẻ đẹp của cô.
Quả thực muốn làm người khác nghẹt thở đây mà…!
Mỗi một biểu cảm đều khiến người ta si mê.
Sau khi đi xuống, cô bước về phía bọn họ, cách Lục Kiêu mấy bước, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Rầm!!”
Có người si mê nhìn đến nỗi ngã chổng vó.
“A a a…! Là chị Huyền, là chị Huyền của chúng ta đó, chị tới chỗ này ngồi với bọn em nè, mau mau…!”
Lũ thanh niên choai choai đều trở nên nhốn nháo, thi nhau nhường chỗ cho cô.
Thấy bọn họ muốn nhảy qua, Tang Niên và Trát Tây vội vàng bước tới trước mặt Ôn Huyền rồi ngăn lại: “Đừng có kích động, đừng có kích động!! Lũ con trai hôi thối các cậu về chỗ ngồi đi, đừng dọa chị Huyền của chúng ta!”
Tang Niên ỷ vào bản thân thường ngày nói chuyện với cô không ít nên lớn tiếng trách móc.
Đám thanh niên còn phấn khởi, muốn Ôn Huyền ngồi kế bên bọn họ.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, gằn từng câu từng chữ.
“Các cậu coi tôi là người chết phải không?”
Lục Kiêu đứng cách Ôn Huyền vài bước chân, tay cầm chiếc khăn lông, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén liếc qua bọn họ.
Bởi vì vừa mới làm việc xong nên cổ áo và ngực của anh đều thấm ướt mồ hôi, toàn thân tỏa ra hơi thở nam tính tràn trề.
Bàn tay nắm chặt tạo thành nắm đấm, nhìn chằm chằm bọn họ, gân xanh trên cánh tay hiện lên rõ ràng, như thể dưới lớp da thịt chứa đựng nguồn sức mạnh vô tận.
Nhìn thấy tư thế này của anh, các đội viên lập tức chạy ngay về chỗ nhanh như một cơn gió!
Đùa à! Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nắm đấm của đại ca không phải nói chơi đâu, lúc mới gặp bọn họ đã được trải nghiệm rồi. Anh chỉ cần dùng một nửa sức mạnh đã có thể hạ gục người khác, nếu như dốc hết sức là tiễn người ta thăng thiên luôn đó!
Ôn Huyền nhìn mọi người thành thật ngồi yên một chỗ, cô khẽ nhíu mày lại.
Cô quay đầu liếc nhìn anh.
Ánh mắt kia là ý gì hả?
Cả câu nói như lưỡi liềm của tử thần kia nữa.
Khóe môi cô nhếch lên, tạo thành một nụ cười sâu xa.
Lục Kiêu đang định cầm khăn mặt vào phòng vệ sinh thì lại nhìn sang cô. Khi chạm phải ánh mắt quyến rũ của cô, anh cũng đáp trả bằng một ánh mắt hung hăng, sắc bén.
Ôn Huyền: “…”
Tận mắt thấy anh rời đi trước mắt mình, toàn thân cô cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu.
Ôn Huyền không nhịn được cắn môi, cho đến khi hình bóng anh khuất đi thì mới thu tầm mắt về.
Người đàn ông này thật hung hăng!!
Cô nhắm anh chắc rồi…!
Bình luận facebook