Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36 - Chương 36
Chương 36
CÔ TRỞ NÊN GIAN XẢO RỒI
Lục Kiêu: “...”
Nhìn thấy cảnh này, Lục Kiêu không khỏi cảm thấy cạn lời, khóe mắt giật giật mấy cái.
Thấy Ôn Huyền chuẩn bị giơ chân đá mạnh vào chú chó con, anh hốt hoảng vội vàng tiến lên ngăn cản cô: “Bình tĩnh, đừng động tay động chân.”
Ôn Huyền bị anh ngăn cản, cô ra sức giãy giụa, hô to: “Con chó khốn nạn này cắn nát nội y của tôi! Bà đây biết lấy cái gì mà mặc! Vì sao tôi không được đánh nó?”
Ôn Huyền tức lộn ruột.
“Bình tĩnh, cô bình tĩnh lại một chút đã.”
Cánh tay rắn chắc vòng lên đằng trước ôm chặt lấy Ôn Huyền. Cô giãy giụa, vùng vằng đá lung tung. Nhưng cô càng giãy thì càng cảm thấy có gì đó là lạ.
“Bình tĩnh? Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào? Chẳng phải bản thân anh cũng phải mặc đồ lót mỗi ngày sao?”
Cô tức giận giãy giụa hô to, lúc giãy giụa, cơ thể cô và cánh tay anh cọ xát vào nhau.
Ôn Huyền đang tức giận, nhưng dường như cảm nhận được cái gì đó, vẻ mặt cô hơi ngẩn ngơ.
Cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang đặt trước ngực mình, rồi chậm rãi ngước mặt lên nhìn Lục Kiêu.
“...”
Mà dường như Lục Kiêu cũng chợt nhận ra điều gì đó, lập tức rút cánh tay về, đồng thời đưa tay lên miệng hắng giọng ho khan một tiếng: “Đây là chó của tôi, nếu nó làm sai thì cứ quy hết lên đầu tôi, tôi sẽ đền cô chiếc mới.”
Nói đoạn, hai vành tai của anh đỏ ửng lên.
Ôn Huyền: “...”
Có phải cô nhìn nhầm rồi không? Sao lại thấy cổ và tai anh đỏ lên vậy chứ?
Ôn Huyền cúi đầu, nhìn thoáng qua bộ phận đáng tự hào của mình.
“...”
Lúc mở miệng, ánh mắt Ôn Huyền hơi mất tự nhiên, tay cô vuốt vuốt tóc, nhưng vẫn còn hơi giận: “Đền? Đền cái gì mới...”
Vốn định mắng cho anh một trận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lục Kiêu, những câu nói tiếp theo của cô lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Khoan đã…
Đền đồ lót mới cho cô? Anh đền? Tự đi mua cho cô?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Ôn Huyền, bất chợt, cô khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười mang phần xảo quyệt và bỉ ổi…
Lúc này Lục Kiêu mới nhận ra vì cứu chú chó mà mình đã nói ra điều gì: “...”
Sắc mặt dần biến thành màu xanh, hàm dưới căng cứng, đôi môi mím chặt, sau đó nói: “Tôi đền tiền cho cô.”
“Không được!”
Ôn Huyền vội vàng lên tiếng, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, mở miệng nói: “Đại Đội trưởng Lục, anh nói đùa gì thế? Cái khu bỏ hoang này hoang vu như vậy, anh bảo tôi đi đâu mua bây giờ?”
“Tôi...” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Tôi mặc kệ, nếu bây giờ anh không trao nội y tới tận tay tôi, tôi không chỉ đánh con chó kia, mà còn phải làm thịt nó.”
Nói xong, Ôn Huyền giương nanh múa vuốt, hung tàn hù dọa chú chó nhỏ.
Chú chó con sủa gâu gâu, chạy vòng quanh Lục Kiêu như đang cầu cứu.
Lục Kiêu đứng im tại chỗ, hít một hơi thật sâu, cuối cùng day trán nói mấy chữ: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Ôn Huyền khoanh tay trước ngực: “Thế còn tạm được.”
Sau khi xoay người đi, khóe môi nở ra một nụ cười đắc ý.
CÔ TRỞ NÊN GIAN XẢO RỒI
Lục Kiêu: “...”
Nhìn thấy cảnh này, Lục Kiêu không khỏi cảm thấy cạn lời, khóe mắt giật giật mấy cái.
Thấy Ôn Huyền chuẩn bị giơ chân đá mạnh vào chú chó con, anh hốt hoảng vội vàng tiến lên ngăn cản cô: “Bình tĩnh, đừng động tay động chân.”
Ôn Huyền bị anh ngăn cản, cô ra sức giãy giụa, hô to: “Con chó khốn nạn này cắn nát nội y của tôi! Bà đây biết lấy cái gì mà mặc! Vì sao tôi không được đánh nó?”
Ôn Huyền tức lộn ruột.
“Bình tĩnh, cô bình tĩnh lại một chút đã.”
Cánh tay rắn chắc vòng lên đằng trước ôm chặt lấy Ôn Huyền. Cô giãy giụa, vùng vằng đá lung tung. Nhưng cô càng giãy thì càng cảm thấy có gì đó là lạ.
“Bình tĩnh? Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào? Chẳng phải bản thân anh cũng phải mặc đồ lót mỗi ngày sao?”
Cô tức giận giãy giụa hô to, lúc giãy giụa, cơ thể cô và cánh tay anh cọ xát vào nhau.
Ôn Huyền đang tức giận, nhưng dường như cảm nhận được cái gì đó, vẻ mặt cô hơi ngẩn ngơ.
Cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay đang đặt trước ngực mình, rồi chậm rãi ngước mặt lên nhìn Lục Kiêu.
“...”
Mà dường như Lục Kiêu cũng chợt nhận ra điều gì đó, lập tức rút cánh tay về, đồng thời đưa tay lên miệng hắng giọng ho khan một tiếng: “Đây là chó của tôi, nếu nó làm sai thì cứ quy hết lên đầu tôi, tôi sẽ đền cô chiếc mới.”
Nói đoạn, hai vành tai của anh đỏ ửng lên.
Ôn Huyền: “...”
Có phải cô nhìn nhầm rồi không? Sao lại thấy cổ và tai anh đỏ lên vậy chứ?
Ôn Huyền cúi đầu, nhìn thoáng qua bộ phận đáng tự hào của mình.
“...”
Lúc mở miệng, ánh mắt Ôn Huyền hơi mất tự nhiên, tay cô vuốt vuốt tóc, nhưng vẫn còn hơi giận: “Đền? Đền cái gì mới...”
Vốn định mắng cho anh một trận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lục Kiêu, những câu nói tiếp theo của cô lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Khoan đã…
Đền đồ lót mới cho cô? Anh đền? Tự đi mua cho cô?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Ôn Huyền, bất chợt, cô khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười mang phần xảo quyệt và bỉ ổi…
Lúc này Lục Kiêu mới nhận ra vì cứu chú chó mà mình đã nói ra điều gì: “...”
Sắc mặt dần biến thành màu xanh, hàm dưới căng cứng, đôi môi mím chặt, sau đó nói: “Tôi đền tiền cho cô.”
“Không được!”
Ôn Huyền vội vàng lên tiếng, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, mở miệng nói: “Đại Đội trưởng Lục, anh nói đùa gì thế? Cái khu bỏ hoang này hoang vu như vậy, anh bảo tôi đi đâu mua bây giờ?”
“Tôi...” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Tôi mặc kệ, nếu bây giờ anh không trao nội y tới tận tay tôi, tôi không chỉ đánh con chó kia, mà còn phải làm thịt nó.”
Nói xong, Ôn Huyền giương nanh múa vuốt, hung tàn hù dọa chú chó nhỏ.
Chú chó con sủa gâu gâu, chạy vòng quanh Lục Kiêu như đang cầu cứu.
Lục Kiêu đứng im tại chỗ, hít một hơi thật sâu, cuối cùng day trán nói mấy chữ: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Ôn Huyền khoanh tay trước ngực: “Thế còn tạm được.”
Sau khi xoay người đi, khóe môi nở ra một nụ cười đắc ý.
Bình luận facebook