Thang Tiệp cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, lúc nhìn Tử Hiên thì trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
Tử Hiên tách hai chân cô ra, cúi người đem bộ phận cứng rắn từ từ tiến vào nơi sâu thẳm của cô. Anh cảm nhận được sự khít chặt trong cô, nhíu đầu chân mày"Hiện tại hối hận còn kịp.”
Thang Tiệp bắt đầu giằng co đấu tranh tâm lý, buổi sáng tránh anh như tránh tà, buổi tối đã chạy lên giường lăn lộn với anh.
"Em không hối hận.”
Sau lời nói đó là tiếng kêu đau của Thang Tiệp, đôi tay ghì chặt vào bờ vai của Tử Hiên, cùng lúc đó giọt lệ trực trào rơi, Tử Hiên nhẹ nhàng vận động.
Rốt cuộc Thang Tiệp cũng không gắng gượng được đành phát ra tiếng rên rỉ.
Cả căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục, tiếng rên rỉ của Thang Tiệp, tiếng thở dốc của Tử Hiên hòa vào nhau như bản hòa tấu say mê lòng người.
Sau lưng Thang Tiệp có tiếng kêu từ miệng Tử Hiên, nhưng cái tên anh vừa gọi trong khoảnh khắc đó khiến Thang Tiệp phải lạnh người.
Ngải Tuyết là Ngải Tuyết
Ngồi dậy, tát vào mặt anh một bạt tai.
Ánh mắt Tử Hiên trở nên sát khí "Cô hối hận sao?”
"Không, tôi không hối hận khi cho anh, đó là tôi cam tâm tình nguyện, thế nhưng anh có thể tùy tiện xem tôi trở thành người khác sao? Ngải Tuyết, đó là em gái của anh, Tử Hiên, anh còn là người không?
Tôi sống đến bây giờ cũng chưa bao giờ thấy nhục nhã như lúc này, tận đáy lòng chỉ tiếp nhận mỗi mình anh, còn anh đem tôi trở thành cái dạng gì, nhìn vết đỏ trên giường kìa…."
Thang Tiệp tan nát cõi lòng. Cố gắng mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi căn phòng đáng sợ này. Bên ngoài trời mưa như nước trút, nhưng Thang Tiệp vẫn không dừng bước đi, trên mặt không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa.
Tức giận xen lẫn đau lòng, nước mắt xen lẫn nước mưa chảy vào khoang miệng, vừa mặn lại vừa chát, giống như tâm trạng của cô vào giờ phút này.
Lững thững đi trong cơn mưa, phía dưới vẫn còn chút đau bởi sự vận động thể xác lúc nãy, nhưng đâu thể sánh bằng cơn đau trong lòng.
Cô xụi lơ trên đất.Hồi lâu mới gắng gượng về tới biệt thự. Tắm rửa xong, Thang Tiệp mệt mỏi mở ngăn kéo lấy tờ giấy và bút viết vài dòng ngắn gọn cho Ngải Tuyết:
"Tiểu Tuyết, chỗ này đã không còn thích hợp với tớ nên tớ sẽ rời đi. Xin lỗi cậu khi lúc cậu cần có bạn bè ở bên cạnh nhất thì tớ lại bỏ đi như thế. Nhưng tớ chẳng còn cách nào khác, tớ mệt mỏi quá, tớ không muốn nắm giữ thứ vốn không thuộc về mình." Đặt bút xuống, Thang Tiệp thở dài, thu dọn đồ gọn gàng vào vali.
Trực tiếp gọi taxi đi thẳng tới phi trường. Bên trong sảnh chờ đợi, Thang Tiệp rất nuối tiếc quyến luyến, cứ như không nỡ rời khỏi quê hương của mình, càng không muốn để Ngải Tuyết cô đơn và quan trọng hơn là tên xấu xa kia. Sau tất cả mọi thứ cũng không thuộc về cô, cô quyết định buông tay. Cô đâu hèn mọn đến mức cần loại tình yêu đó.
Bình luận facebook