Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Chương 119:
Có lẽ Phong Lập Hân chưa bao giờ nghĩ răng yêu tinh xinh đẹp trong tâm trí anh không phải ở thiên đường cũng không phải địa ngục, mà đang bị mác kẹt ở trân gian.
Một sợi xích sắt dày cộp khóa cô lại, trông VÔ cùng nhu nhược đáng thưởng.
Nhất là mỹ nữ nên càng thấy đáng thương hơn!
Thời điểm Phong Hàng Lãng bước vào, Lam Du Du đang tao nhã dùng bữa tối. Sau khi tắm gội xong, cô nhìn lại càng nhu nhược, quyên rũ động lòng người. Đặc biệt là đôi mắt kia, yêu mị mờ ảo, cho dù nhìn người đều khiên người ta có loại ảo giác “Người phụ nữ này vừa nháy mắt với mình”.
Bữa tối rất phong phú, hầu như tất cả những món này Lam Du Du đều thích ăn, cả hồi, ốc vòi voi, thăn bò nóng hồi cũng như món nằm đặc trưng của Khải Tú Các.
Cứ thế thương hoa tiếc ngọc, khiến cho Diệp Thời Niên hắn thật khó xử.
“Còn tưởng cô sẽ tuyệt thực để phản kháng cơ.” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiêng.
Anh biết Lam Du Du bề ngoài nhìn yêu đuối mong manh như đóa hoa lê gặp mưa, nhưng bên trong thật sự rất mạnh mẽ. Những trò như tuyệt thực, gã cô tay, tự ngược đãi bản thân, . từng trò từng trò một cô ta đều số thể chơi đến.
Lại không tưởng Lam Du Du thê nhưng cười khanh khách, yêu mị nói: “Anh Phong Hàng Lãng còn sông, em sao nỡ chêt trước chứ?”
” Đồ cặn bã này khó nhằn hơn cái đồ ngóc Tuyết Lạc nhiều.
“Anh Lãng, anh cùng ăn chút nhé?”
Diệp Thời Nhiên nhanh chóng lấy bát đũa đề trước mặt Phong Hàng Lãng.
Không biết tại sao, Diệp Thời Niên luôn D lắng rằng Phong Hàng Lãng .
sẽ đột nhiền hành hạ Lam Du Du. Bát luận Lam Du Du có độc ác đến đâu thì dù sao cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, điêu này bỗng khiến Diệp Thời Niên nảy sinh ra lòng anh hùng cứu mỹ nhân.
Cả một ngày làm việc, buổi trựa Phong Hàng Lãng cũng chỉ uỗng vài ngụm nước. Phong Hàng Lãng lúc này có vẻ thực sự đói. Anh lây bát và đũa từ Diệp Thời Niên.
Bữa tối được ăn cùng với Phong Hàng Lãng hẳn là một bữa ăn ngon miệng và vui vẻ. Nhưng Lam Du Du lại ngừng ăn và nhìn chằm chằm vào Phong Hàng Lãng. Nói chính xác | hơn, số ta đang nhìn vào cổ của anh.
“Anh bị phụ nữ dùng rồi ư?”
Phương pháp đặt câu hỏi của Lam Du Du rất độc đáo, cô không dùng cậu chủ động mà là câu bị động. Đủ đề thấy rằng cô ta là một người phụ nữ độc nhất vô nhị, có thê dịu dàng như một con chim nhỏ bé khép nép, hay nữ quyên như một con nhím xù lông bất cứ lúc nào.
Không nhắc đến thì không sao, Lam Du Du vừa nói tới, Phong Hàng Lãng tự nhiên cảm thấy vết căn trên cô bỗng hơi đau.
Lâm Tuyết Lạc nhìn có vẻ hiên lành và thiện lương, giống như một chú cừu non có thê bị người ta bắt nạt bắt cứ lúc nào, nhưng hàm răng sắc nhọn của cô lúc bât ngờ lộ ra, thực sự làm người ta kinh ngạc. Có lẽ Phong Hàng Lãng cũng không ngờ răng cô sẽ căn người khi đang làm chuyện như vậy, lại còn căn đến mức tàn nhẫn. Nhưng cái loại đau này thường làm cho đàn ông thích thú hơn, khiến Phong Hàng Lãng anh vì thế mà càng dùng sức.
Anh vô thức vuốt ve chỗ thâm tím bị Lâm Tuyết Lạc cắn, lãnh đạm liếc nhìn Lam Du Du, hừ lạnh: “Liên quan gì tới cô?”
“Những người phụ nữ nào dùng anh đều phải chết!” Lam Du Du lạnh lùng nói, đôi mắt ban nãy còn phong tình vạn chủng đột nhiên biến thành âm độc.
“…” Diệp Thời Niên vừa mới nhét miễng sườn vào miệng, bị sôc đến mức suýt chút nữa nuốt mắt xương.
Đúng là một nữ nhân độc đoán! Có cá tính!
Phong Hàng Lãng hờ hững liệc nhìn Lam Du Du, câm đũa đưa miễng thịt bò vào trong miệng một cách tao nhã.
“Đừng quên, cô nợ anh trai tôi một mạng! Tôi sẽ cho cô trả lại bằng máu.” Phong Hàng Lãng âm hiễm.
“Thương lượng một chút nhé, nợ anh máu thì em trả bằng thịt có được không?” Lam Du Du cười thuần khiết, giống như một thiếu nữ đang yêu, khiên người ta có một cảm giác đặc biệt muôn đến gần.
Có lẽ Phong Lập Hân chưa bao giờ nghĩ răng yêu tinh xinh đẹp trong tâm trí anh không phải ở thiên đường cũng không phải địa ngục, mà đang bị mác kẹt ở trân gian.
Một sợi xích sắt dày cộp khóa cô lại, trông VÔ cùng nhu nhược đáng thưởng.
Nhất là mỹ nữ nên càng thấy đáng thương hơn!
Thời điểm Phong Hàng Lãng bước vào, Lam Du Du đang tao nhã dùng bữa tối. Sau khi tắm gội xong, cô nhìn lại càng nhu nhược, quyên rũ động lòng người. Đặc biệt là đôi mắt kia, yêu mị mờ ảo, cho dù nhìn người đều khiên người ta có loại ảo giác “Người phụ nữ này vừa nháy mắt với mình”.
Bữa tối rất phong phú, hầu như tất cả những món này Lam Du Du đều thích ăn, cả hồi, ốc vòi voi, thăn bò nóng hồi cũng như món nằm đặc trưng của Khải Tú Các.
Cứ thế thương hoa tiếc ngọc, khiến cho Diệp Thời Niên hắn thật khó xử.
“Còn tưởng cô sẽ tuyệt thực để phản kháng cơ.” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiêng.
Anh biết Lam Du Du bề ngoài nhìn yêu đuối mong manh như đóa hoa lê gặp mưa, nhưng bên trong thật sự rất mạnh mẽ. Những trò như tuyệt thực, gã cô tay, tự ngược đãi bản thân, . từng trò từng trò một cô ta đều số thể chơi đến.
Lại không tưởng Lam Du Du thê nhưng cười khanh khách, yêu mị nói: “Anh Phong Hàng Lãng còn sông, em sao nỡ chêt trước chứ?”
” Đồ cặn bã này khó nhằn hơn cái đồ ngóc Tuyết Lạc nhiều.
“Anh Lãng, anh cùng ăn chút nhé?”
Diệp Thời Nhiên nhanh chóng lấy bát đũa đề trước mặt Phong Hàng Lãng.
Không biết tại sao, Diệp Thời Niên luôn D lắng rằng Phong Hàng Lãng .
sẽ đột nhiền hành hạ Lam Du Du. Bát luận Lam Du Du có độc ác đến đâu thì dù sao cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, điêu này bỗng khiến Diệp Thời Niên nảy sinh ra lòng anh hùng cứu mỹ nhân.
Cả một ngày làm việc, buổi trựa Phong Hàng Lãng cũng chỉ uỗng vài ngụm nước. Phong Hàng Lãng lúc này có vẻ thực sự đói. Anh lây bát và đũa từ Diệp Thời Niên.
Bữa tối được ăn cùng với Phong Hàng Lãng hẳn là một bữa ăn ngon miệng và vui vẻ. Nhưng Lam Du Du lại ngừng ăn và nhìn chằm chằm vào Phong Hàng Lãng. Nói chính xác | hơn, số ta đang nhìn vào cổ của anh.
“Anh bị phụ nữ dùng rồi ư?”
Phương pháp đặt câu hỏi của Lam Du Du rất độc đáo, cô không dùng cậu chủ động mà là câu bị động. Đủ đề thấy rằng cô ta là một người phụ nữ độc nhất vô nhị, có thê dịu dàng như một con chim nhỏ bé khép nép, hay nữ quyên như một con nhím xù lông bất cứ lúc nào.
Không nhắc đến thì không sao, Lam Du Du vừa nói tới, Phong Hàng Lãng tự nhiên cảm thấy vết căn trên cô bỗng hơi đau.
Lâm Tuyết Lạc nhìn có vẻ hiên lành và thiện lương, giống như một chú cừu non có thê bị người ta bắt nạt bắt cứ lúc nào, nhưng hàm răng sắc nhọn của cô lúc bât ngờ lộ ra, thực sự làm người ta kinh ngạc. Có lẽ Phong Hàng Lãng cũng không ngờ răng cô sẽ căn người khi đang làm chuyện như vậy, lại còn căn đến mức tàn nhẫn. Nhưng cái loại đau này thường làm cho đàn ông thích thú hơn, khiến Phong Hàng Lãng anh vì thế mà càng dùng sức.
Anh vô thức vuốt ve chỗ thâm tím bị Lâm Tuyết Lạc cắn, lãnh đạm liếc nhìn Lam Du Du, hừ lạnh: “Liên quan gì tới cô?”
“Những người phụ nữ nào dùng anh đều phải chết!” Lam Du Du lạnh lùng nói, đôi mắt ban nãy còn phong tình vạn chủng đột nhiên biến thành âm độc.
“…” Diệp Thời Niên vừa mới nhét miễng sườn vào miệng, bị sôc đến mức suýt chút nữa nuốt mắt xương.
Đúng là một nữ nhân độc đoán! Có cá tính!
Phong Hàng Lãng hờ hững liệc nhìn Lam Du Du, câm đũa đưa miễng thịt bò vào trong miệng một cách tao nhã.
“Đừng quên, cô nợ anh trai tôi một mạng! Tôi sẽ cho cô trả lại bằng máu.” Phong Hàng Lãng âm hiễm.
“Thương lượng một chút nhé, nợ anh máu thì em trả bằng thịt có được không?” Lam Du Du cười thuần khiết, giống như một thiếu nữ đang yêu, khiên người ta có một cảm giác đặc biệt muôn đến gần.
Bình luận facebook