Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Chương 163:
Lâm Tuyết Lạc thẹn quá hóa giận, trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn tên ác ma trước mặt, hận không. thể một quyền đắm bay khuôn mặt tuần tú đang nở nụ cười xâu xa kia, thật khiên cho con người ta khó chịu!
“Phong Hàng Lãng, tôi là chị dâu của anhI Xin hãy tôn trọng tôi một chút!
Nếu không cũng chăng khác nào là bắt kính với anh trai anh!” Tuyết Lạc bùng nổ, thực sự cô không thê chịu được sự ngạo mạn và thiêu tôn trọng của người đàn ông này dành cho mìnhIl Làm như lợi hại lắm không bằng!
“Tôi hôn cô, ôm cô, thậm chí cũng đã ngủ với cô… thì liên quan gì tới anh của tôi?” Phong Hàng Lãng lạnh giọng.
“Tại sao lại không liên quan? Tôi là vợ hợp pháp của Phong Lập Hân!”
Tuyết Lạc bác bỏ.
“Đừng có lúc nào cũng lấy danh nghĩa chị dâu, cô chưa lào giờ là chị dâu tôi cả!” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiêng.
“Anh nói không thì không thật à? Nói cho anh biết tôi và anh của anh đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi! Được pháp luật bảo vệ đáy biết không? Néu anh còn dám chọc, gheo tôi thì tôi sẽ..
sẽ báo cảnh sát đấy! Cho anh vào đồn cảnh sát uống trà nhé!” Tuyết Lạc hét vào mặt Phong Hàng Lãng, cô như một con nhím nhỏ đang dựng gai. Bộ dạng phẫn nộ tức giận lại cũng động lòng người.
Phong Hàng Lãng cười, cười đến mị hoặc: “Báo cảnh sát sao? Cô không phải là có điện thoại di ¡ động sao?
Cũng không ai ngăn cản cô gọi điện, báo cảnh sát đi!”
Phong Hàng Lãng, anh!” Tuyết Lạc giận đến sôi máu.
“Tóm lại ngày mai anh nhất định phải đi xem mắt cho tôi! Lập Hân đã giao phó : chuyện này cho tôi rôi, tôi toàn quyên xử lý!”
Tuyết Lạc không nghĩ sẽ cùng người đàn ông này thương lượng, bởi vì có nói cũng không nên chuyện tốt lành gì. Anh ta một bộ kiêu ngạo khó thuần phục, Lâm Tuyết Lạc cô thật sự là không thể, kiểm soát được, cũng không muốn kiểm soát.
Người đàn ông này quả thật không Bo là ác mai “Cô muốn tặng tôi cho người phụ nữ khác thế sao?” Phong Hàng Lãng thu lại ánh mắt phóng túng, giọng nói trở nên nghiêm nghị thanh lãnh.
” Tuyết Lạc im lặng vài giây: “Đúng!
Rất mUệï Anh có bạn gái hay có vợ rồi thì cuộc sống của tôi mới bình thường trở lại được!”
*Y của cô là, giữa cô và tôi, không bình thường?” Phong Hàng Lãng nhéch lên một nụ cười như có như không tồn tại trên khóe môi.
“Anh không nghĩ là như vậy sao? Quá khứ của.. ” Tuyết Lạc nghẹn họng: “Thì nước chảy bèo trôi, nhưng sau này, chúng ta không thê như vậy!
Cũng không nên như vậy!”
“Cái nào không nên?” Phong Hàng Lãng thản nhiên hỏi lại, tựa như đôi với chủ đề này rất có hứng thú.
Trên thực tế, điều mà Phong Hàng Lãng thực sự hứng thú là dáng vẻ xấu hồ và tức giận của Tuyết Lạc, bộ dạng yêu cũng không yêu được mà hận lại không hận được.
Phong Hàng Lãng rất thỏa mãn với sự rồi răm của người phụ nữ trước mặt, giãy giụa, đầu tranh và bắt lực.
Hãy để loại tình yêu này bao trùm lên đạo đức!
Niềm tự hào và thỏa mãn này Phong Hàng, Lãng đương nhiên phải vì mị lực của chính mình mà reo hò!
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên chấm dứt sự ngượng ngùng và bói rối của Tuyết Lạc. Cuộc gọi đến từ Diệp Thời Niên.
Đôi lông mày Phong Hàng Lãng dần cau lại, không cần đoán, nhất định là cái tên vô dụng Diệp Thời Niên kia lại bị nữ hồ ly Lam Du Du kia hành hại Áp chế cơn giận nhận lầy Cuộc gọi, lập tức liền truyền đến lời “thổ lộ” đầy trìu mến của Diệp Thời Niên: “Anh Phong, em nhớ anhl”
Lâm Tuyết Lạc thẹn quá hóa giận, trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn tên ác ma trước mặt, hận không. thể một quyền đắm bay khuôn mặt tuần tú đang nở nụ cười xâu xa kia, thật khiên cho con người ta khó chịu!
“Phong Hàng Lãng, tôi là chị dâu của anhI Xin hãy tôn trọng tôi một chút!
Nếu không cũng chăng khác nào là bắt kính với anh trai anh!” Tuyết Lạc bùng nổ, thực sự cô không thê chịu được sự ngạo mạn và thiêu tôn trọng của người đàn ông này dành cho mìnhIl Làm như lợi hại lắm không bằng!
“Tôi hôn cô, ôm cô, thậm chí cũng đã ngủ với cô… thì liên quan gì tới anh của tôi?” Phong Hàng Lãng lạnh giọng.
“Tại sao lại không liên quan? Tôi là vợ hợp pháp của Phong Lập Hân!”
Tuyết Lạc bác bỏ.
“Đừng có lúc nào cũng lấy danh nghĩa chị dâu, cô chưa lào giờ là chị dâu tôi cả!” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiêng.
“Anh nói không thì không thật à? Nói cho anh biết tôi và anh của anh đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi! Được pháp luật bảo vệ đáy biết không? Néu anh còn dám chọc, gheo tôi thì tôi sẽ..
sẽ báo cảnh sát đấy! Cho anh vào đồn cảnh sát uống trà nhé!” Tuyết Lạc hét vào mặt Phong Hàng Lãng, cô như một con nhím nhỏ đang dựng gai. Bộ dạng phẫn nộ tức giận lại cũng động lòng người.
Phong Hàng Lãng cười, cười đến mị hoặc: “Báo cảnh sát sao? Cô không phải là có điện thoại di ¡ động sao?
Cũng không ai ngăn cản cô gọi điện, báo cảnh sát đi!”
Phong Hàng Lãng, anh!” Tuyết Lạc giận đến sôi máu.
“Tóm lại ngày mai anh nhất định phải đi xem mắt cho tôi! Lập Hân đã giao phó : chuyện này cho tôi rôi, tôi toàn quyên xử lý!”
Tuyết Lạc không nghĩ sẽ cùng người đàn ông này thương lượng, bởi vì có nói cũng không nên chuyện tốt lành gì. Anh ta một bộ kiêu ngạo khó thuần phục, Lâm Tuyết Lạc cô thật sự là không thể, kiểm soát được, cũng không muốn kiểm soát.
Người đàn ông này quả thật không Bo là ác mai “Cô muốn tặng tôi cho người phụ nữ khác thế sao?” Phong Hàng Lãng thu lại ánh mắt phóng túng, giọng nói trở nên nghiêm nghị thanh lãnh.
” Tuyết Lạc im lặng vài giây: “Đúng!
Rất mUệï Anh có bạn gái hay có vợ rồi thì cuộc sống của tôi mới bình thường trở lại được!”
*Y của cô là, giữa cô và tôi, không bình thường?” Phong Hàng Lãng nhéch lên một nụ cười như có như không tồn tại trên khóe môi.
“Anh không nghĩ là như vậy sao? Quá khứ của.. ” Tuyết Lạc nghẹn họng: “Thì nước chảy bèo trôi, nhưng sau này, chúng ta không thê như vậy!
Cũng không nên như vậy!”
“Cái nào không nên?” Phong Hàng Lãng thản nhiên hỏi lại, tựa như đôi với chủ đề này rất có hứng thú.
Trên thực tế, điều mà Phong Hàng Lãng thực sự hứng thú là dáng vẻ xấu hồ và tức giận của Tuyết Lạc, bộ dạng yêu cũng không yêu được mà hận lại không hận được.
Phong Hàng Lãng rất thỏa mãn với sự rồi răm của người phụ nữ trước mặt, giãy giụa, đầu tranh và bắt lực.
Hãy để loại tình yêu này bao trùm lên đạo đức!
Niềm tự hào và thỏa mãn này Phong Hàng, Lãng đương nhiên phải vì mị lực của chính mình mà reo hò!
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên chấm dứt sự ngượng ngùng và bói rối của Tuyết Lạc. Cuộc gọi đến từ Diệp Thời Niên.
Đôi lông mày Phong Hàng Lãng dần cau lại, không cần đoán, nhất định là cái tên vô dụng Diệp Thời Niên kia lại bị nữ hồ ly Lam Du Du kia hành hại Áp chế cơn giận nhận lầy Cuộc gọi, lập tức liền truyền đến lời “thổ lộ” đầy trìu mến của Diệp Thời Niên: “Anh Phong, em nhớ anhl”
Bình luận facebook