Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
Chương 169:
A Lãng sẽ chết mắt. Tôi không muốn – A Lãng chết… Tôi muôn A Lãng sông thật tốt! Sống tốt..
Trong cơn ác mộng, Lam Du Du đột nhiên bật khóc, cả người như đang rơi vào cơn đau khổ nào đó không thể tự mình thoát ra được.
Lời nói lảm nhảm của cô ta hoàn toàn không giỗng như đang giả vờ. Những giọt nước mất trong suốt như pha lê lăn dài trên má, chứng tỏ lúc này cô ta thực sự rất đau đớn.
Phong Hàng Lãng vô thức đưa tay ra vuốt ve trán của Lam Du Du vỗ về, hắn chọt giật mình: “Nóng vậy sao?”
Người phụ nữ này đang sốt cao, hơn nữa còn rât nghiêm trọng.
“Người phụ nữ này bị sao vậy? Phát sốt rồi?” Diệp Thời Niên đáp lại. Từ lúc trông chừng Lam Du Du đến giờ, anh ta chưa từng dám động vào thân thể cô ta, đến cả tay anh ta cũng chưa từng động vào.
“Còn ngây ra đấy làm gì, mau mở khóa xích trên chân cô ta ra!” Phong Hàng Lãng thấp giọng rít lên. | Nhiệt độ nóng như vậy, công thêm tiếng lảm nhằm vô thức không ngừng của người phụ nữ, thật khiên người ta toát mô hôi. Phải biết răng một người trưởng thành mà phát nhiệt như vậy, sẽ giết chết người mắt.
“Cạch” một tiếng, sợi xích trên mắt cá chân Lam Du Du mở ra, Phong Hàng Lãng ngay lập tức bề Lam Du Du gân như phát sốt đến không biết gì lên, bước nhanh vệ phía cửa phòng chứa đồ ra ngoài. Diệp Thời Niên bước theo sát phía sau.
Nếu như người phụ nữ này bị sốt mà chết, vậy thì quá dễ dàng cho cô ta rôi!
Lạm Du Du cướp lại được › mạng sông. Thiếu chút nữa thì tốn thương não không thể phục hồi.
Cũng không có gì kinh ngạc. Bởi vì mặt cá chân của Lam Du Du lở loét nên có triệu chứng viêm nhiễm, cộng thêm môi trường âm ướt trong phòng dưới tầng | hâm, vi khuẩn dễ sinh sôi nảy nở, nên bệnh sốt cao của Lam Du Du trở nặng thành bệnh sốt virus.
Lo Diệp Thời Niên một mình không thể trồng giữ nỗi nữ yêu quái như Lam Du Du, nên Phong Hàng Lãng cũng ở lại phòng chăm sóc đặc biệt cùng trông cô ta.
Còn một điểm quan trọng nữa, Phong Hàng Lãng hy vọng có thêm được thông tin về kẻ đứng sau trong lúc Lam Du Du nói vô thức trong giâc ngủ.
Nhưng sau khi uông thuốc, Lam Du Du lại trở nên yên tĩnh lạ thường, ngủ yên trên giường bệnh, chỉ nghe thây tiêng tích tặc của máy theo dõi dâu hiệu sinh tồn.
Phong Hàng Lãng ngồi bên giường bệnh nhằm mặt lại nghỉ ngơi, nhưng vân luôn trong trạng thái cảnh giác.
Diệp Thời Niên lấy một chiếc giường gập từ chỗ y tá lại, đặt ngang cửa đề ngăn người phụ nữ kia trồn thoát, Nhưng một lúc sau, liền truyền đến tiêng ngáy say sưa của anh ta. Không quá Ôn ào, nhưng lại quây nhiễu người khác nghỉ ngơi.
Trong tiếng ngáy vang dội của Diệp Thời Niên, Phong Hàng Lãng trấn trọc. Quay đâu nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, cô ta vẫn ngủ yên, dường như không bị quây nhiều bởi tiêng ngáy của Diệp Thời Niên. | Biết là Diệp Thời Niên gần đây mệt mỏi kiệt sức, nên Phong Hàng Lãng không gọi anh ta dậy chỉ trích. Còn nói sẽ dùng tính mạng đảm bảo sẽ trông chừng nữ yêu tinh Lam Du Du, có lẽ lúc này có mười Lam Du Du thì cũng có thê quang minh chính đại chạy thoát trong tiêng ngáy của Diệp Thời Niên.
Cùng với tiếng ngáy của Diệp Thời Niên, Phong Hàng Lãng vậy mà cũng có thê miễn cưỡng bản thân chìm vào giấc ngủ.
Lam Du Du yếu đuối, nhưng lại có sức sống bền bỉ.
Sau khi hấp thụ được tác dụng của thuốc, thệ lực và tinh thần của cô ta lập tức hồi phục trở lại.
Lúc Lam Du Du tỉnh lại đã là trời sáng. Khi trần nhà nhợt nhạt đập vào lên: cô ta, cô ta liền nhận ra ng gay răng mình đã rời khỏi tầng hầm âm thấp tối tăm đó. Ở giây tiếp theo, cô ta liên cảm nhận được hơi thỏ của Phong Hàng Lãng.
A Lãng sẽ chết mắt. Tôi không muốn – A Lãng chết… Tôi muôn A Lãng sông thật tốt! Sống tốt..
Trong cơn ác mộng, Lam Du Du đột nhiên bật khóc, cả người như đang rơi vào cơn đau khổ nào đó không thể tự mình thoát ra được.
Lời nói lảm nhảm của cô ta hoàn toàn không giỗng như đang giả vờ. Những giọt nước mất trong suốt như pha lê lăn dài trên má, chứng tỏ lúc này cô ta thực sự rất đau đớn.
Phong Hàng Lãng vô thức đưa tay ra vuốt ve trán của Lam Du Du vỗ về, hắn chọt giật mình: “Nóng vậy sao?”
Người phụ nữ này đang sốt cao, hơn nữa còn rât nghiêm trọng.
“Người phụ nữ này bị sao vậy? Phát sốt rồi?” Diệp Thời Niên đáp lại. Từ lúc trông chừng Lam Du Du đến giờ, anh ta chưa từng dám động vào thân thể cô ta, đến cả tay anh ta cũng chưa từng động vào.
“Còn ngây ra đấy làm gì, mau mở khóa xích trên chân cô ta ra!” Phong Hàng Lãng thấp giọng rít lên. | Nhiệt độ nóng như vậy, công thêm tiếng lảm nhằm vô thức không ngừng của người phụ nữ, thật khiên người ta toát mô hôi. Phải biết răng một người trưởng thành mà phát nhiệt như vậy, sẽ giết chết người mắt.
“Cạch” một tiếng, sợi xích trên mắt cá chân Lam Du Du mở ra, Phong Hàng Lãng ngay lập tức bề Lam Du Du gân như phát sốt đến không biết gì lên, bước nhanh vệ phía cửa phòng chứa đồ ra ngoài. Diệp Thời Niên bước theo sát phía sau.
Nếu như người phụ nữ này bị sốt mà chết, vậy thì quá dễ dàng cho cô ta rôi!
Lạm Du Du cướp lại được › mạng sông. Thiếu chút nữa thì tốn thương não không thể phục hồi.
Cũng không có gì kinh ngạc. Bởi vì mặt cá chân của Lam Du Du lở loét nên có triệu chứng viêm nhiễm, cộng thêm môi trường âm ướt trong phòng dưới tầng | hâm, vi khuẩn dễ sinh sôi nảy nở, nên bệnh sốt cao của Lam Du Du trở nặng thành bệnh sốt virus.
Lo Diệp Thời Niên một mình không thể trồng giữ nỗi nữ yêu quái như Lam Du Du, nên Phong Hàng Lãng cũng ở lại phòng chăm sóc đặc biệt cùng trông cô ta.
Còn một điểm quan trọng nữa, Phong Hàng Lãng hy vọng có thêm được thông tin về kẻ đứng sau trong lúc Lam Du Du nói vô thức trong giâc ngủ.
Nhưng sau khi uông thuốc, Lam Du Du lại trở nên yên tĩnh lạ thường, ngủ yên trên giường bệnh, chỉ nghe thây tiêng tích tặc của máy theo dõi dâu hiệu sinh tồn.
Phong Hàng Lãng ngồi bên giường bệnh nhằm mặt lại nghỉ ngơi, nhưng vân luôn trong trạng thái cảnh giác.
Diệp Thời Niên lấy một chiếc giường gập từ chỗ y tá lại, đặt ngang cửa đề ngăn người phụ nữ kia trồn thoát, Nhưng một lúc sau, liền truyền đến tiêng ngáy say sưa của anh ta. Không quá Ôn ào, nhưng lại quây nhiễu người khác nghỉ ngơi.
Trong tiếng ngáy vang dội của Diệp Thời Niên, Phong Hàng Lãng trấn trọc. Quay đâu nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, cô ta vẫn ngủ yên, dường như không bị quây nhiều bởi tiêng ngáy của Diệp Thời Niên. | Biết là Diệp Thời Niên gần đây mệt mỏi kiệt sức, nên Phong Hàng Lãng không gọi anh ta dậy chỉ trích. Còn nói sẽ dùng tính mạng đảm bảo sẽ trông chừng nữ yêu tinh Lam Du Du, có lẽ lúc này có mười Lam Du Du thì cũng có thê quang minh chính đại chạy thoát trong tiêng ngáy của Diệp Thời Niên.
Cùng với tiếng ngáy của Diệp Thời Niên, Phong Hàng Lãng vậy mà cũng có thê miễn cưỡng bản thân chìm vào giấc ngủ.
Lam Du Du yếu đuối, nhưng lại có sức sống bền bỉ.
Sau khi hấp thụ được tác dụng của thuốc, thệ lực và tinh thần của cô ta lập tức hồi phục trở lại.
Lúc Lam Du Du tỉnh lại đã là trời sáng. Khi trần nhà nhợt nhạt đập vào lên: cô ta, cô ta liền nhận ra ng gay răng mình đã rời khỏi tầng hầm âm thấp tối tăm đó. Ở giây tiếp theo, cô ta liên cảm nhận được hơi thỏ của Phong Hàng Lãng.
Bình luận facebook