Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Vào lúc này, ở cuối hành lang này, một vài bóng ma đang lắc lư trong bóng tối. Khoảnh khắc tôi theo Diệc Tiểu Phú ra khỏi cửa phòng bệnh, những cái bóng ma run rẩy ở cuối hành lang đã bay đi.
Lúc này, tôi cảm thấy rõ ràng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía tôi với sự phấn khích và ham muốn tột độ, khiến tôi vô cùng căng thẳng.
”Woo …” Một giọng nói gào thét trong gió, hơi thở kỳ lạ đột nhiên tăng vọt, bóng ma cuối hành lang đang lao móng vuốt về phía chúng tôi.
Lúc này, Diệc Tiểu Phú nhanh chóng tìm thấy hai lá bùa màu vàng, một ấn vào ngực anh và một ấn vào ngực tôi.
”Thiên dự ngã cơ – Cộng nhĩ tương tùy – Nhĩ tàng ngã ẩn – Thái Thượng sử ngã – Lập ẩn vu thử – Ngô phụng tam san cửu công chi mệnh, Ẩn!!”
Diệc Tiểu Phú nhanh chóng đọc câu thần chú và hai lá bùa màu vàng ngay lập tức bốc cháy rồi tan biến.
Đây là câu thần chú của anh ấy, mặc dù tôi không có cảm giác đặc biệt nào, nhưng những con ma đang lao về phía chúng tôi ngay lập tức khựng lại. Chúng bắt đầu dạt ra khắp nơi, cảm giác như mất phương hướng về mục tiêu.
”Chỉ có 30 giây, chạy theo tôi, nhanh!” Diệc Tiểu Phú không nói nhiều, chạy thật nhanh về phía trước.
Tôi bám theo sau anh ta, đi qua hành lang lẩn trốn giữa những bóng ma. Trong số những hồn ma này, có cả đàn ông, phụ nữ, già và trẻ, tất cả đều xanh xao.
Hầu hết trong số họ đều bình thường, chỉ có một vài con ma thực sự kinh tởm, hoặc bị mất vài bộ phận trên cơ thể, hoặc là đầm đìa máu me, rất ghê rợn.
Bùa phép này của Tiểu Phú rất khôn ngoan. Mặc dù chúng tôi không thực sự vô hình, nhưng nó ngăn chặn nhận thức của những con ma ở một mức độ nhất định.
Ba mươi giây, không dài không ngắn, nhưng đủ để chúng tôi chạy đến cầu thang ở cuối hành lang. Rõ ràng anh ta biết rằng không an toàn khi đi thang máy xuống tầng dưới, để tránh những con ma đó tốt nhất là đi cầu thang bộ cuối hành lang.
Sau khi đi qua cánh cửa này, cảm giác khó chịu tan biến rất nhiều, như thể tất cả hồn ma trong bệnh viện đều tập trung trên tầng 18 này.
Tôi nhanh chóng đi theo Diệc Tiểu Phú xuống cầu thang trong im lặng.
Đi qua 2 tầng đến cầu thang của tầng mười sáu, bỗng nhiên bước chân của Diệc Tiểu Phú đột ngột khựng lại. Tôi nhanh chóng dừng lại ngay sát sau Diệc Tiểu Phú.
Ở góc cầu thang, cô bé với mái tóc dài che kín mặt vẫn đứng yên với cái đầu cúi xuống, vẫn cầm con búp bê bằng vải đã rách xấu xí trên tay.
Khuôn mặt của Diệc Tiểu Phú hơi nghiêm lại, anh ta đưa tay vào lấy chiếc bút ra và chầm chậm bước xuống cẩn thận. Diệc Tiểu Phú không quá quan tâm khi gặp những hồn ma trước đây, nhưng khi đối mặt với cô bé này, rõ ràng anh ta có chút sợ hãi.
Để làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi, cô bé này chắc chắn không đơn giản. Tôi nín thở và bước xuống phía sau anh ta.
Chầm chậm đến gần vị trí của cô bé, cô bé vẫn không có phản ứng. Diệc Tiểu Phú dường như cảm thấy yên tâm, và bước qua cô bé đang đứng cạnh tay vịn của cầu thang.
Và khi tôi đi theo Diệc Tiểu Phú chuẩn bị lách qua cô bé, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, đối mặt với tôi bằng khuôn mặt trắng bệch. Cô bé không có mắt, nhưng lúc này, tôi cảm thấy rằng cô bé đang nhìn tôi.
Cảm giác khó chịu lại xuất hiện, Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi vô thức lấy ra những thanh tre để đối phó với cô bé này.
Ngay lúc đó, Diệc Tiểu Phú nắm lấy cổ tay ngăn tôi lại. Anh kéo tôi ra sau lưng, thái độ khá căng thẳng, giơ đầu chiếc bút về phía cô bé như thủ thế.
Cô bé vẫn không di chuyển, gương mặt trẻ con có chút bối rối:
”Tôi muốn về nhà …”
Cô bé cất giọng nói, như thể đang nói chuyện với chúng tôi.
Diệc Tiểu Phú ra dấu im lặng cho tôi và lắc mạnh chiếc bút. Cả hai chúng tôi dường như nín thở..
”Tôi muốn về nhà …” Giọng nói trẻ con lại vang lên từ miệng cô bé một lần nữa, nhưng lần này cảm giác vang vọng khắp hành lang.
Diệc Tiểu Phú kéo tôi và chạy, chuyện gì đây?. Tôi không dám nói bất cứ điều gì lúc này, chỉ viết vùi đầu chạy theo Diệc Tiểu Phú xuống cầu thang.
Khi chúng tôi chạy xuống cầu thang, tình cờ gặp một ông già mặc bộ đồ bệnh nhân chặn đường, nhưng lần này Tiểu Phú đã không sợ hãi như khi phải đối mặt với cô bé, sút thẳng về phía ông già. Sau khi đá ông già ngã xuống, không đợi ông ta đứng dậy, chiếc bút trong tay anh ta lắc lên ngực ông già, một ký tự màu vàng mờ nhạt xuất hiện.
Ông lão hét lên rồi biến thành làn khói đen và tan biến. Nhưng việc này dường như thu hút sự chú ý của những con ma tầng trên, những bóng ma thút thít bắt đầu di chuyển xuống. Chúng tôi vội vã lao xuống tầng một, rời bệnh viện trong hơi thở hổn hển.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa bệnh viện, tôi rõ ràng cảm thấy sự khác biệt, cảm giác khó chịu kỳ lạ hoàn toàn biến mất.
Nhìn lại bên trong bệnh viện, nhìn những ánh đèn sáng rực trên các tòa nhà, bệnh viện chỉ yên tĩnh lúc tôi ở trong đó, còn bây giờ có đủ loại tiếng ồn của con người, dường như mọi thứ diễn ra cách đây vài phút giống như một giấc mơ vậy.
”Mẹ kiếp…” Diệc Tiểu Phú thở hổn hển nhin vào bệnh viện: “Chắc chắn có những pháp sư đã đến đây khi xây bệnh viện này nên những bóng ma không thể thoát ra…”
Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi: “Nếu không phải vì anh đến đây, những con ma đó sẽ không xuất hiện. Thực ra, họ rất lành và hài lòng với không gian ở đây, nếu không chúng ta không thể chạy ra ngoài dễ dàng như vậy! “
Sau đó, anh hít một hơi thật sâu và đưa tay thẳng ra trước mặt tôi, nói:” Được rồi, tôi đã đưa anh ra ngoài an toàn, anh đưa những thứ như đã hứa với tôi! “
” Hả!!? ” Sau cuộc rượt chạy sống còn, não tôi vẫn trong trạng thái căng thẳng và chưa thể tỉnh táo ngay được.
Anh ta nhướn mày, túm lấy cổ áo tôi và hét lên: “Đừng có nuốt lời! Những thanh tre như đã hứa. Nếu anh không đưa cho tôi, có tin tôi cho anh một trận không? … Nhìn đây, Ngay cả khi một tay bị thương, tôi vẫn có thể đánh anh, có tin không? “
Tôi liếc nhìn anh ta bực dọc rồi lấy ra những thanh tre trong túi và ném cho anh ta.
”Của anh đây…!” Anh ta nới lỏng cổ áo tôi, thay đổi thái độ rát nhanh, chỉ vào thanh tre trong tay tôi và cười.
Anh ta nâng niu thanh tre như thể đang bế em bé sơ sinh và cất cẩn thận vào túi.
Anh ta gật đầu hài lòng, vỗ vai tôi và cười nói: “Anh bạn, tôi rất ngưỡng mộ anh, anh có thích đi theo tôi không? Anh cũng đã thấy phương pháp của tôi rồi đấy, nếu gặp phải rắc rối như vậy trong tương lai, Với sự giúp đỡ của tôi, chắc chắn anh sẽ an toàn”.
Tên này rõ ràng có ý đồ gì đó, tôi đâu có ngu ngốc. Từ khi nhìn thấy những thanh tre chứa ký tự của tôi, tôi biết anh ta chỉ quan tâm đến chúng chứ chẳng coi trọng gì tôi cả.
Mặc dù tôi không biết tại sao anh ta quan tâm đến chúng, nhưng trực giác mách bảo rằng những điều mà Thầy Chu đã dạy ít nhiều đều là có lợi cho tôi.
Thầy Chu và tám anh em của anh ta cùng giết chết sư phụ của họ. Sáu người đã được chôn cất cùng sư phụ. Mặc dù tôi không biết lý do, nhưng bây giờ tôi cảm giác ngờ ngợ rằng nó có thể có liên quan đến những gì mà Thầy Chu đã dạy tôi. Tất cả họ đều đã chết, quá khứ đã thành cát bụi. Nếu nó thực sự liên quan đến những gì Thầy Chu đã dạy tôi, đó chắc chắn là một bí mật cực kỳ lớn chờ tôi khám phá.
Thấy tôi không trả lời, Tiểu Phú cũng không nói gì thêm. Anh ta rút danh thiếp từ trong túi ra và đưa cho tôi, nói: “Nếu có vấn đề gì hãy gọi cho tôi, miễn là trả đủ tiền thù lao, ngay cả khi đó là ma quỷ cỡ nào, tôi đều chiến đấu được! “
Phương pháp của anh ấy thực sự tốt với cơ thể của tôi. Trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ gặp phải cái gì đó tương tự như ngày hôm nay, vì vậy tôi đã lấy danh thiếp mà không do dự và cho anh ấy số điện thoại di động của tôi.
Trên danh thiếp ghi rất nhiều dịch vụ của Chuyên gia Phong Thủy Diệc Tiểu Phú.
Có lẽ nhìn thấy thái độ của tôi, anh ấy mỉm cười và nói: “Chỉ cần với một cây phất trần. Nếu anh tham gia cùng tôi, tôi dám đảm bảo rằng trong vòng một năm, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền …”
Nghe kèo có vẻ thơm nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng lắc đầu và từ chối, lúc này tôi không có suy nghĩ kiếm tiền.
”Muốn uống vài ly không?” Khi tôi từ chối, anh ta không tỏ vẻ phật lòng, vẫn mỉm cười và đưa ra lời mời: “Thật hiếm khi gặp một người cùng chí hướng, tìm chỗ nào trò chuyện nhé!”
”Quá muộn rồi, tôi phải Quay trở lại trường nên không có thời gian, nói chuyện sau nhé! “Tôi từ chối lần nữa, rồi vẫy một chiếc taxi.
Hôm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra rồi. Tôi phải quay lại ký túc xá và ngủ một giấc thật ngon để hồi phục tinh thần.
”Tốt hơn hết là anh không nên đến bệnh viện này thêm lần nào nữa, cô bé đó không hề đơn giản, tôi cũng không hoàn toàn tự tin đối mặt với cô bé ấy!” Khi tôi đã lên xe, anh ta vẫn như muốn níu kéo: “Phương pháp khắc ký tự bùa chú của anh quá lãng phí khi sử dụng trên thanh tre, hiệu quả rất thấp. Hãy thử trên một chiếc gương bằng đồng hoặc gỗ gụ, hiệu quả sẽ mạnh hơn rất nhiều đó! “
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, trước khi kịp đưa ra thắc mắc, anh ta vẫy tay với tôi và nói với một nụ cười đầy ẩn ý:” Không có thời gian để nói chuyện này, tôi sẽ nói chi tiết hơn nếu gặp lại! “
Nói xong, anh ta quay lại và bỏ đi, rồi sớm biến mất trong màn đêm.
Nguồn: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
Lúc này, tôi cảm thấy rõ ràng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía tôi với sự phấn khích và ham muốn tột độ, khiến tôi vô cùng căng thẳng.
”Woo …” Một giọng nói gào thét trong gió, hơi thở kỳ lạ đột nhiên tăng vọt, bóng ma cuối hành lang đang lao móng vuốt về phía chúng tôi.
Lúc này, Diệc Tiểu Phú nhanh chóng tìm thấy hai lá bùa màu vàng, một ấn vào ngực anh và một ấn vào ngực tôi.
”Thiên dự ngã cơ – Cộng nhĩ tương tùy – Nhĩ tàng ngã ẩn – Thái Thượng sử ngã – Lập ẩn vu thử – Ngô phụng tam san cửu công chi mệnh, Ẩn!!”
Diệc Tiểu Phú nhanh chóng đọc câu thần chú và hai lá bùa màu vàng ngay lập tức bốc cháy rồi tan biến.
Đây là câu thần chú của anh ấy, mặc dù tôi không có cảm giác đặc biệt nào, nhưng những con ma đang lao về phía chúng tôi ngay lập tức khựng lại. Chúng bắt đầu dạt ra khắp nơi, cảm giác như mất phương hướng về mục tiêu.
”Chỉ có 30 giây, chạy theo tôi, nhanh!” Diệc Tiểu Phú không nói nhiều, chạy thật nhanh về phía trước.
Tôi bám theo sau anh ta, đi qua hành lang lẩn trốn giữa những bóng ma. Trong số những hồn ma này, có cả đàn ông, phụ nữ, già và trẻ, tất cả đều xanh xao.
Hầu hết trong số họ đều bình thường, chỉ có một vài con ma thực sự kinh tởm, hoặc bị mất vài bộ phận trên cơ thể, hoặc là đầm đìa máu me, rất ghê rợn.
Bùa phép này của Tiểu Phú rất khôn ngoan. Mặc dù chúng tôi không thực sự vô hình, nhưng nó ngăn chặn nhận thức của những con ma ở một mức độ nhất định.
Ba mươi giây, không dài không ngắn, nhưng đủ để chúng tôi chạy đến cầu thang ở cuối hành lang. Rõ ràng anh ta biết rằng không an toàn khi đi thang máy xuống tầng dưới, để tránh những con ma đó tốt nhất là đi cầu thang bộ cuối hành lang.
Sau khi đi qua cánh cửa này, cảm giác khó chịu tan biến rất nhiều, như thể tất cả hồn ma trong bệnh viện đều tập trung trên tầng 18 này.
Tôi nhanh chóng đi theo Diệc Tiểu Phú xuống cầu thang trong im lặng.
Đi qua 2 tầng đến cầu thang của tầng mười sáu, bỗng nhiên bước chân của Diệc Tiểu Phú đột ngột khựng lại. Tôi nhanh chóng dừng lại ngay sát sau Diệc Tiểu Phú.
Ở góc cầu thang, cô bé với mái tóc dài che kín mặt vẫn đứng yên với cái đầu cúi xuống, vẫn cầm con búp bê bằng vải đã rách xấu xí trên tay.
Khuôn mặt của Diệc Tiểu Phú hơi nghiêm lại, anh ta đưa tay vào lấy chiếc bút ra và chầm chậm bước xuống cẩn thận. Diệc Tiểu Phú không quá quan tâm khi gặp những hồn ma trước đây, nhưng khi đối mặt với cô bé này, rõ ràng anh ta có chút sợ hãi.
Để làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi, cô bé này chắc chắn không đơn giản. Tôi nín thở và bước xuống phía sau anh ta.
Chầm chậm đến gần vị trí của cô bé, cô bé vẫn không có phản ứng. Diệc Tiểu Phú dường như cảm thấy yên tâm, và bước qua cô bé đang đứng cạnh tay vịn của cầu thang.
Và khi tôi đi theo Diệc Tiểu Phú chuẩn bị lách qua cô bé, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, đối mặt với tôi bằng khuôn mặt trắng bệch. Cô bé không có mắt, nhưng lúc này, tôi cảm thấy rằng cô bé đang nhìn tôi.
Cảm giác khó chịu lại xuất hiện, Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi vô thức lấy ra những thanh tre để đối phó với cô bé này.
Ngay lúc đó, Diệc Tiểu Phú nắm lấy cổ tay ngăn tôi lại. Anh kéo tôi ra sau lưng, thái độ khá căng thẳng, giơ đầu chiếc bút về phía cô bé như thủ thế.
Cô bé vẫn không di chuyển, gương mặt trẻ con có chút bối rối:
”Tôi muốn về nhà …”
Cô bé cất giọng nói, như thể đang nói chuyện với chúng tôi.
Diệc Tiểu Phú ra dấu im lặng cho tôi và lắc mạnh chiếc bút. Cả hai chúng tôi dường như nín thở..
”Tôi muốn về nhà …” Giọng nói trẻ con lại vang lên từ miệng cô bé một lần nữa, nhưng lần này cảm giác vang vọng khắp hành lang.
Diệc Tiểu Phú kéo tôi và chạy, chuyện gì đây?. Tôi không dám nói bất cứ điều gì lúc này, chỉ viết vùi đầu chạy theo Diệc Tiểu Phú xuống cầu thang.
Khi chúng tôi chạy xuống cầu thang, tình cờ gặp một ông già mặc bộ đồ bệnh nhân chặn đường, nhưng lần này Tiểu Phú đã không sợ hãi như khi phải đối mặt với cô bé, sút thẳng về phía ông già. Sau khi đá ông già ngã xuống, không đợi ông ta đứng dậy, chiếc bút trong tay anh ta lắc lên ngực ông già, một ký tự màu vàng mờ nhạt xuất hiện.
Ông lão hét lên rồi biến thành làn khói đen và tan biến. Nhưng việc này dường như thu hút sự chú ý của những con ma tầng trên, những bóng ma thút thít bắt đầu di chuyển xuống. Chúng tôi vội vã lao xuống tầng một, rời bệnh viện trong hơi thở hổn hển.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa bệnh viện, tôi rõ ràng cảm thấy sự khác biệt, cảm giác khó chịu kỳ lạ hoàn toàn biến mất.
Nhìn lại bên trong bệnh viện, nhìn những ánh đèn sáng rực trên các tòa nhà, bệnh viện chỉ yên tĩnh lúc tôi ở trong đó, còn bây giờ có đủ loại tiếng ồn của con người, dường như mọi thứ diễn ra cách đây vài phút giống như một giấc mơ vậy.
”Mẹ kiếp…” Diệc Tiểu Phú thở hổn hển nhin vào bệnh viện: “Chắc chắn có những pháp sư đã đến đây khi xây bệnh viện này nên những bóng ma không thể thoát ra…”
Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi: “Nếu không phải vì anh đến đây, những con ma đó sẽ không xuất hiện. Thực ra, họ rất lành và hài lòng với không gian ở đây, nếu không chúng ta không thể chạy ra ngoài dễ dàng như vậy! “
Sau đó, anh hít một hơi thật sâu và đưa tay thẳng ra trước mặt tôi, nói:” Được rồi, tôi đã đưa anh ra ngoài an toàn, anh đưa những thứ như đã hứa với tôi! “
” Hả!!? ” Sau cuộc rượt chạy sống còn, não tôi vẫn trong trạng thái căng thẳng và chưa thể tỉnh táo ngay được.
Anh ta nhướn mày, túm lấy cổ áo tôi và hét lên: “Đừng có nuốt lời! Những thanh tre như đã hứa. Nếu anh không đưa cho tôi, có tin tôi cho anh một trận không? … Nhìn đây, Ngay cả khi một tay bị thương, tôi vẫn có thể đánh anh, có tin không? “
Tôi liếc nhìn anh ta bực dọc rồi lấy ra những thanh tre trong túi và ném cho anh ta.
”Của anh đây…!” Anh ta nới lỏng cổ áo tôi, thay đổi thái độ rát nhanh, chỉ vào thanh tre trong tay tôi và cười.
Anh ta nâng niu thanh tre như thể đang bế em bé sơ sinh và cất cẩn thận vào túi.
Anh ta gật đầu hài lòng, vỗ vai tôi và cười nói: “Anh bạn, tôi rất ngưỡng mộ anh, anh có thích đi theo tôi không? Anh cũng đã thấy phương pháp của tôi rồi đấy, nếu gặp phải rắc rối như vậy trong tương lai, Với sự giúp đỡ của tôi, chắc chắn anh sẽ an toàn”.
Tên này rõ ràng có ý đồ gì đó, tôi đâu có ngu ngốc. Từ khi nhìn thấy những thanh tre chứa ký tự của tôi, tôi biết anh ta chỉ quan tâm đến chúng chứ chẳng coi trọng gì tôi cả.
Mặc dù tôi không biết tại sao anh ta quan tâm đến chúng, nhưng trực giác mách bảo rằng những điều mà Thầy Chu đã dạy ít nhiều đều là có lợi cho tôi.
Thầy Chu và tám anh em của anh ta cùng giết chết sư phụ của họ. Sáu người đã được chôn cất cùng sư phụ. Mặc dù tôi không biết lý do, nhưng bây giờ tôi cảm giác ngờ ngợ rằng nó có thể có liên quan đến những gì mà Thầy Chu đã dạy tôi. Tất cả họ đều đã chết, quá khứ đã thành cát bụi. Nếu nó thực sự liên quan đến những gì Thầy Chu đã dạy tôi, đó chắc chắn là một bí mật cực kỳ lớn chờ tôi khám phá.
Thấy tôi không trả lời, Tiểu Phú cũng không nói gì thêm. Anh ta rút danh thiếp từ trong túi ra và đưa cho tôi, nói: “Nếu có vấn đề gì hãy gọi cho tôi, miễn là trả đủ tiền thù lao, ngay cả khi đó là ma quỷ cỡ nào, tôi đều chiến đấu được! “
Phương pháp của anh ấy thực sự tốt với cơ thể của tôi. Trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ gặp phải cái gì đó tương tự như ngày hôm nay, vì vậy tôi đã lấy danh thiếp mà không do dự và cho anh ấy số điện thoại di động của tôi.
Trên danh thiếp ghi rất nhiều dịch vụ của Chuyên gia Phong Thủy Diệc Tiểu Phú.
Có lẽ nhìn thấy thái độ của tôi, anh ấy mỉm cười và nói: “Chỉ cần với một cây phất trần. Nếu anh tham gia cùng tôi, tôi dám đảm bảo rằng trong vòng một năm, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền …”
Nghe kèo có vẻ thơm nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng lắc đầu và từ chối, lúc này tôi không có suy nghĩ kiếm tiền.
”Muốn uống vài ly không?” Khi tôi từ chối, anh ta không tỏ vẻ phật lòng, vẫn mỉm cười và đưa ra lời mời: “Thật hiếm khi gặp một người cùng chí hướng, tìm chỗ nào trò chuyện nhé!”
”Quá muộn rồi, tôi phải Quay trở lại trường nên không có thời gian, nói chuyện sau nhé! “Tôi từ chối lần nữa, rồi vẫy một chiếc taxi.
Hôm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra rồi. Tôi phải quay lại ký túc xá và ngủ một giấc thật ngon để hồi phục tinh thần.
”Tốt hơn hết là anh không nên đến bệnh viện này thêm lần nào nữa, cô bé đó không hề đơn giản, tôi cũng không hoàn toàn tự tin đối mặt với cô bé ấy!” Khi tôi đã lên xe, anh ta vẫn như muốn níu kéo: “Phương pháp khắc ký tự bùa chú của anh quá lãng phí khi sử dụng trên thanh tre, hiệu quả rất thấp. Hãy thử trên một chiếc gương bằng đồng hoặc gỗ gụ, hiệu quả sẽ mạnh hơn rất nhiều đó! “
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, trước khi kịp đưa ra thắc mắc, anh ta vẫy tay với tôi và nói với một nụ cười đầy ẩn ý:” Không có thời gian để nói chuyện này, tôi sẽ nói chi tiết hơn nếu gặp lại! “
Nói xong, anh ta quay lại và bỏ đi, rồi sớm biến mất trong màn đêm.
Nguồn: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
Bình luận facebook