Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi - Chương 40: Kết Cục
Nhìn thấy mẹ mình ngất xỉu, trong lòng của Mộ Duật Hành quặn thắt. Anh biết bà rất yếu đuối, sẽ không chấp nhận được sự thật này.
Ông Hà đi lại ôm bà, giọt nước lăn lăn xuống. 28 năm qua tuy sống rất hạnh phúc, nhưng cũng có những lúc ông thấy dằn vặt ray rứt trong lòng vì đã giết chết người bạn thân của mình, và cũng dần mất luôn tình bạn với ông Lăng.1
Ông bà Lăng lúc đó không đồng ý với việc mẹ anh và ông Hà yêu nhau, tuy không nói ra nhưng tình cảm bạn bè dần dần xa cách và đến hiện tại cũng rất ít liên lạc.
- Ông buông mẹ tôi ra.
- Duật Hành, cho chú đưa mẹ con đi bệnh viện, xong rồi con muốn giết chú như thế nào cũng được.
- Không cần. Mẹ tôi, tôi lo được.
Mộ Duật Hành nhìn qua Sở Mặc, anh liền hiểu ý cùng với một số thuộc hạ đưa bà đi bệnh viện...
Ông Hà luyến luyến nhìn bà lần cuối, bàn tay run run buông dần ra.
'Xin lỗi và tạm biệt em, người phụ nữ cả đời anh thương.'
- Anh hai, em xin anh... đừng giết ba em... huhu.
- Doanh Doanh, đừng khóc, con khóc ba rất đau lòng.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười nhạt, đau lòng ư? Vậy ông có bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của ba anh không? Ba anh cũng sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy anh khóc, khi nhìn thấy anh bị bạn bè bắt nạt...
- Hà Lâm, ông yên tâm. Doanh Doanh là em gái tôi, tôi không bao giờ làm hại em ấy.
- Cảm ơn con, Duật Hành.
Ông Hà buông Hà Doanh ra, cô liền níu tay ông lại. Cô sợ, cô sợ khi buông ra cô sẽ mãi mãi mất ba, người luôn yêu thương cô, xem cô như công chúa.
- Baaaa.
Ông Hà đứng dậy, nhắm mắt mỉm cười, ông đã sẵn sàng được chết, sẵn sàng để xuống dưới tạ lỗi với người bạn thân của mình...
Khuôn mặt của Mộ Duật Hành trở nên lạnh ngắt, hai mắt híp lại, từ từ giơ cây súng lên nhắm vào đầu của ông Hà...
- Mộ Duật Hành, anh mau bỏ súng xuống.
Hà Chính Thần và một số vệ sĩ của Hà gia đi vào. Trên tay anh đang cầm súng, nhắm vào người của Mộ Duật Hành.
Mộ Duật Hành khẽ cười, anh biết chứ, một khi đã bước chân vào Hà gia thì anh đã chuẩn bị hết mọi thứ. Anh hiểu rõ con người của Hà Chính Thần là như thế nào...
Thông minh, tài giỏi... trên thương trường không thua kém một ai.
- Chính Thần, nợ máu phải trả bằng máu.
Hà Chính Thần nhếch môi cười, nợ ư? Cứ cho là như vậy đi nhưng con người ai không ích kỷ, ai cũng muốn người mình yêu là của mình.1
- Anh nhìn lại mình đi, anh cao thượng lắm sao? Không phải anh cũng dùng thủ đoạn mới có được Trình Ngữ Lam hay sao. Anh có thua gì ba tôi.1
Mộ Duật Hành khẽ cau mày, phải, anh cũng hèn hạ y như vậy. Để có Trình Ngữ Lam anh không từ một thủ đoạn nào cả. Anh còn cho người qua Mỹ thủ tiêu Dương Hữu Bằng, anh dùng ba mẹ của cô để uy hiếp cô... Giữa anh và ông Hà cùng là một loại người, vì tình yêu mà bất chấp mọi thứ....
Nhưng như vậy thì đã sao? Như vậy cũng không có nghĩa là anh sẽ tha cho ông Hà.
Anh chưa bao giờ tự nhận mình là một người lương thiện cả. Anh không giả tạo, anh quang minh chính đại thừa nhận tất cả những việc làm của mình...
- Nếu anh dám nổ súng, ba mẹ vợ của anh cũng sẽ chết. Lúc đó Trình Ngữ Lam sẽ hận anh, nếu không tin thì anh cứ thử đi.1
Hà Chính Thần nhếch môi cười nhạt, ung dung giơ điện thoại của mình lên, trên màn hình liền xuất hiện đoạn video ông bà Trình đã bị người của anh khống chế.
Đúng ra người anh muốn bắt chính là Trình Ngữ Lam, nhưng biệt thự của Mộ Duật Hành có thuộc hạ canh gác quá nghiêm ngặt, anh không thể vào được.
Nhưng anh tin rằng Mộ Duật Hành sẽ không dám nổ súng. Anh biết Mộ Duật Hành là con người như thế nào, không bao giờ làm hại người vô tội và đặc biệt người đó còn ba mẹ vợ.
Kế hoạch của anh tuy không hoàn hảo nhưng thời gian quá gấp rút, anh chỉ có thể làm được như vậy.
Chỉ cần Mộ Duật Hành nhường một bước, anh sẽ đưa ba mình sang Mỹ, sẽ không ai tìm thấy ba anh nữa.
- Hà Chính Thần....
Mộ Duật Hành nghiến răng, bàn tay run run muốn bắn...
Chết tiệt, anh quên mất ông bà Trình.
- Sao? Anh tức lắm sao? Mộ Duật Hành, anh đừng nghĩ mình là người thông minh nhất.
- Lão đại, tôi sẽ cho thuộc hạ tới đó.
- Thuộc hạ của anh tới trước, hay viên đạn ghim vào trước?
Ông Hà thì bần thần đứng đó, vươn đôi mắt đỏ hoe nhìn con trai mình.
- Ba, con sẽ không để ba xảy ra chuyện gì đâu.
- Cậu muốn gì?
Mộ Duật Hành khép hờ đôi mắt lại, cánh tay cầm súng nhắm vào người của ông Hà cũng hạ xuống....
Dù rất hận ông Hà nhưng anh cũng không thể để cho ông bà Trình gặp nguy hiểm được. Họ là ba mẹ vợ của anh, là người vô tội, không liên quan gì đến mối hận thù của Mộ gia - Hà gia...
Mọi chuyện xảy ra đều là do anh sơ suất, anh phải chịu trách nhiệm với sự sơ suất đó của mình.
- Đơn giản lắm, khi ba tôi an toàn lên máy bay, tôi sẽ thả họ ra. Anh yên tâm, tôi không thích giết người như anh.
- Được.
- Lão đại, không được.
Lãnh Huyết nhìn anh, nếu để cho ông Hà sang nước ngoài thì rất khó tìm được... Nếu hôm nay không giết được thì sau này e là rất khó khăn, thậm chí còn gặp nguy hiểm vì họ đã có phòng ngừa và chuẩn bị trước.
Mộ Duật Hành hiểu chứ, nhưng bây giờ anh biết phải làm sao? Giết chết hết tất cả ư? Không được, dù gì thì Hà Chính Thần và Hà Doanh cũng là em cùng mẹ khác ba với anh, anh không thể nhẫn tâm làm vậy.
- Ba, chúng ta đi thôi. Con đã chuẩn bị hết rồi...
- Chính Thần, đưa ba đến bệnh viện xem tình hình của mẹ con, như vậy ba mới an tâm rời đi.1
- Không được, ba yên tâm, con sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt. Có chuyện gì con sẽ liên lạc với ba. Mau đi thôi, người của con đã chờ sẵn.
Hà Chính Thần nhất quyết đưa ông Hà rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Anh sợ Mộ Duật Hành sẽ thay đổi quyết định, như vậy ba anh sẽ gặp nguy hiểm....
Hà Doanh chạy theo ông Hà và Hà Chính Thần ra xe, nước mắt của cô tự do rơi xuống, ba cô sắp xa cô rồi....
- Ba...
- Doanh Doanh ngoan, đừng khóc nữa, ba không sao rồi....
Ông Hà ôm lấy cô, hai mắt nhắm nghiền tận hưởng giây phút cuối cùng được ôm con gái bảo bối của mình...
- Doanh Doanh, em vào bệnh viện với mẹ. Anh đưa ba ra sân bay rồi sẽ đến bệnh viện với em.
Mộ Duật Hành cũng đi ra ngoài, hai tay đút vào túi quần nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt thâm trầm suy nghĩ, tính toán rồi quay sang nói với Lãnh Huyết.
- Cậu bảo Sở Mặc đi cứu ông bà Trình, khi ông bà Trình an toàn thì chúng ta sẽ ra tay, không thể để cho Hà Lâm lên máy bay được.
- Vâng.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười, hôm nay đã định sẵn là ngày chết của ông, Hà Lâm.
Bỗng nhiên từ đằng xa Mộ Duật Hành nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang lái đến, trong lòng của anh liền sinh ra nghi ngờ...
Quả nhiên sự nghi ngờ của Mộ Duật Hành không hề sai. Chiếc xe màu đen đó đã dùng lại cách ông Hà không xa, người trong xe hạ kính xuống, giơ súng bắn liên tục vào người của ông...
' Pằng pằng pằng '
- Hà Lâm, ông chết đi.1
- ---------------
❤ VOTE.... LIKE.... THEO DÕI TÀI KHOẢN ủng hộ em ạ❤1
** Chú ý: Tất cả những tình tiết trong truyện đều là hư cấu....
Ông Hà đi lại ôm bà, giọt nước lăn lăn xuống. 28 năm qua tuy sống rất hạnh phúc, nhưng cũng có những lúc ông thấy dằn vặt ray rứt trong lòng vì đã giết chết người bạn thân của mình, và cũng dần mất luôn tình bạn với ông Lăng.1
Ông bà Lăng lúc đó không đồng ý với việc mẹ anh và ông Hà yêu nhau, tuy không nói ra nhưng tình cảm bạn bè dần dần xa cách và đến hiện tại cũng rất ít liên lạc.
- Ông buông mẹ tôi ra.
- Duật Hành, cho chú đưa mẹ con đi bệnh viện, xong rồi con muốn giết chú như thế nào cũng được.
- Không cần. Mẹ tôi, tôi lo được.
Mộ Duật Hành nhìn qua Sở Mặc, anh liền hiểu ý cùng với một số thuộc hạ đưa bà đi bệnh viện...
Ông Hà luyến luyến nhìn bà lần cuối, bàn tay run run buông dần ra.
'Xin lỗi và tạm biệt em, người phụ nữ cả đời anh thương.'
- Anh hai, em xin anh... đừng giết ba em... huhu.
- Doanh Doanh, đừng khóc, con khóc ba rất đau lòng.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười nhạt, đau lòng ư? Vậy ông có bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của ba anh không? Ba anh cũng sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy anh khóc, khi nhìn thấy anh bị bạn bè bắt nạt...
- Hà Lâm, ông yên tâm. Doanh Doanh là em gái tôi, tôi không bao giờ làm hại em ấy.
- Cảm ơn con, Duật Hành.
Ông Hà buông Hà Doanh ra, cô liền níu tay ông lại. Cô sợ, cô sợ khi buông ra cô sẽ mãi mãi mất ba, người luôn yêu thương cô, xem cô như công chúa.
- Baaaa.
Ông Hà đứng dậy, nhắm mắt mỉm cười, ông đã sẵn sàng được chết, sẵn sàng để xuống dưới tạ lỗi với người bạn thân của mình...
Khuôn mặt của Mộ Duật Hành trở nên lạnh ngắt, hai mắt híp lại, từ từ giơ cây súng lên nhắm vào đầu của ông Hà...
- Mộ Duật Hành, anh mau bỏ súng xuống.
Hà Chính Thần và một số vệ sĩ của Hà gia đi vào. Trên tay anh đang cầm súng, nhắm vào người của Mộ Duật Hành.
Mộ Duật Hành khẽ cười, anh biết chứ, một khi đã bước chân vào Hà gia thì anh đã chuẩn bị hết mọi thứ. Anh hiểu rõ con người của Hà Chính Thần là như thế nào...
Thông minh, tài giỏi... trên thương trường không thua kém một ai.
- Chính Thần, nợ máu phải trả bằng máu.
Hà Chính Thần nhếch môi cười, nợ ư? Cứ cho là như vậy đi nhưng con người ai không ích kỷ, ai cũng muốn người mình yêu là của mình.1
- Anh nhìn lại mình đi, anh cao thượng lắm sao? Không phải anh cũng dùng thủ đoạn mới có được Trình Ngữ Lam hay sao. Anh có thua gì ba tôi.1
Mộ Duật Hành khẽ cau mày, phải, anh cũng hèn hạ y như vậy. Để có Trình Ngữ Lam anh không từ một thủ đoạn nào cả. Anh còn cho người qua Mỹ thủ tiêu Dương Hữu Bằng, anh dùng ba mẹ của cô để uy hiếp cô... Giữa anh và ông Hà cùng là một loại người, vì tình yêu mà bất chấp mọi thứ....
Nhưng như vậy thì đã sao? Như vậy cũng không có nghĩa là anh sẽ tha cho ông Hà.
Anh chưa bao giờ tự nhận mình là một người lương thiện cả. Anh không giả tạo, anh quang minh chính đại thừa nhận tất cả những việc làm của mình...
- Nếu anh dám nổ súng, ba mẹ vợ của anh cũng sẽ chết. Lúc đó Trình Ngữ Lam sẽ hận anh, nếu không tin thì anh cứ thử đi.1
Hà Chính Thần nhếch môi cười nhạt, ung dung giơ điện thoại của mình lên, trên màn hình liền xuất hiện đoạn video ông bà Trình đã bị người của anh khống chế.
Đúng ra người anh muốn bắt chính là Trình Ngữ Lam, nhưng biệt thự của Mộ Duật Hành có thuộc hạ canh gác quá nghiêm ngặt, anh không thể vào được.
Nhưng anh tin rằng Mộ Duật Hành sẽ không dám nổ súng. Anh biết Mộ Duật Hành là con người như thế nào, không bao giờ làm hại người vô tội và đặc biệt người đó còn ba mẹ vợ.
Kế hoạch của anh tuy không hoàn hảo nhưng thời gian quá gấp rút, anh chỉ có thể làm được như vậy.
Chỉ cần Mộ Duật Hành nhường một bước, anh sẽ đưa ba mình sang Mỹ, sẽ không ai tìm thấy ba anh nữa.
- Hà Chính Thần....
Mộ Duật Hành nghiến răng, bàn tay run run muốn bắn...
Chết tiệt, anh quên mất ông bà Trình.
- Sao? Anh tức lắm sao? Mộ Duật Hành, anh đừng nghĩ mình là người thông minh nhất.
- Lão đại, tôi sẽ cho thuộc hạ tới đó.
- Thuộc hạ của anh tới trước, hay viên đạn ghim vào trước?
Ông Hà thì bần thần đứng đó, vươn đôi mắt đỏ hoe nhìn con trai mình.
- Ba, con sẽ không để ba xảy ra chuyện gì đâu.
- Cậu muốn gì?
Mộ Duật Hành khép hờ đôi mắt lại, cánh tay cầm súng nhắm vào người của ông Hà cũng hạ xuống....
Dù rất hận ông Hà nhưng anh cũng không thể để cho ông bà Trình gặp nguy hiểm được. Họ là ba mẹ vợ của anh, là người vô tội, không liên quan gì đến mối hận thù của Mộ gia - Hà gia...
Mọi chuyện xảy ra đều là do anh sơ suất, anh phải chịu trách nhiệm với sự sơ suất đó của mình.
- Đơn giản lắm, khi ba tôi an toàn lên máy bay, tôi sẽ thả họ ra. Anh yên tâm, tôi không thích giết người như anh.
- Được.
- Lão đại, không được.
Lãnh Huyết nhìn anh, nếu để cho ông Hà sang nước ngoài thì rất khó tìm được... Nếu hôm nay không giết được thì sau này e là rất khó khăn, thậm chí còn gặp nguy hiểm vì họ đã có phòng ngừa và chuẩn bị trước.
Mộ Duật Hành hiểu chứ, nhưng bây giờ anh biết phải làm sao? Giết chết hết tất cả ư? Không được, dù gì thì Hà Chính Thần và Hà Doanh cũng là em cùng mẹ khác ba với anh, anh không thể nhẫn tâm làm vậy.
- Ba, chúng ta đi thôi. Con đã chuẩn bị hết rồi...
- Chính Thần, đưa ba đến bệnh viện xem tình hình của mẹ con, như vậy ba mới an tâm rời đi.1
- Không được, ba yên tâm, con sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt. Có chuyện gì con sẽ liên lạc với ba. Mau đi thôi, người của con đã chờ sẵn.
Hà Chính Thần nhất quyết đưa ông Hà rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Anh sợ Mộ Duật Hành sẽ thay đổi quyết định, như vậy ba anh sẽ gặp nguy hiểm....
Hà Doanh chạy theo ông Hà và Hà Chính Thần ra xe, nước mắt của cô tự do rơi xuống, ba cô sắp xa cô rồi....
- Ba...
- Doanh Doanh ngoan, đừng khóc nữa, ba không sao rồi....
Ông Hà ôm lấy cô, hai mắt nhắm nghiền tận hưởng giây phút cuối cùng được ôm con gái bảo bối của mình...
- Doanh Doanh, em vào bệnh viện với mẹ. Anh đưa ba ra sân bay rồi sẽ đến bệnh viện với em.
Mộ Duật Hành cũng đi ra ngoài, hai tay đút vào túi quần nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt thâm trầm suy nghĩ, tính toán rồi quay sang nói với Lãnh Huyết.
- Cậu bảo Sở Mặc đi cứu ông bà Trình, khi ông bà Trình an toàn thì chúng ta sẽ ra tay, không thể để cho Hà Lâm lên máy bay được.
- Vâng.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười, hôm nay đã định sẵn là ngày chết của ông, Hà Lâm.
Bỗng nhiên từ đằng xa Mộ Duật Hành nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang lái đến, trong lòng của anh liền sinh ra nghi ngờ...
Quả nhiên sự nghi ngờ của Mộ Duật Hành không hề sai. Chiếc xe màu đen đó đã dùng lại cách ông Hà không xa, người trong xe hạ kính xuống, giơ súng bắn liên tục vào người của ông...
' Pằng pằng pằng '
- Hà Lâm, ông chết đi.1
- ---------------
❤ VOTE.... LIKE.... THEO DÕI TÀI KHOẢN ủng hộ em ạ❤1
** Chú ý: Tất cả những tình tiết trong truyện đều là hư cấu....
Bình luận facebook