Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
CHƯƠNG 12: CON CỦA MẸ RẤT MUỐN NGỦ VỚI CÔ ẤY
CHƯƠNG 12: CON CỦA MẸ RẤT MUỐN NGỦ VỚI CÔ ẤY
Hồ Hương Mật.
Kiến trúc nguy nga, đường cong hùng vĩ bị ánh trăng chiếu rọi, ngói đỏ được phủ bởi một tầng ánh sáng bạc, phong cách châu Âu lần thêm một chút uyển chuyển phong tình.
Kiến trúc hình vuông nghiêm túc, lẫn mình vào trong hơi thở kiểu Trung Quốc, mái cong khắc rồng, lầu các đình uyển, tất cả đều nổi bật phong cách xa hoa của nó.
Cửa lớn bằng sắt chạm trổ hoa văn màu vàng, nương theo một chiếc Maybach chạy đến gần mà mở ra.
Sau khi đỗ xe xong, Bạch Chấn Tiếu thuận tay khoác vest lên cánh tay, bước lên đèn sàn nhấp nháy, đi vào bên trong nhà.
Lâm Kha Diệp vốn đang nói chuyện với bà Bạch , nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu đi đến, khuôn mặt có thêm mấy phần tình cảm dịu dàng, nhận lấy áo vest của Bạch Chấn Tiếu , thân mật hỏi: “Cơm tối ăn no chưa?”
Bạch Chấn Tiếu không nhìn cô ta, trực tiếp đi vào.
Bà Bạch đi lên phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn vào vết son môi đỏ trên áo sơ mi của anh ta, trong mắt hơi híp lại, chất vấn: “Con trai, con ở bên ngoài với hồ ly tinh nào?”
Lúc này Lâm Kha Diệp cũng nhìn thấy dấu son môi trên áo sơ mi của anh ta, ánh mắt hiện lên vẻ đau buồn, tủi thân cúi đầu xuống.
Bạch Chấn Tiếu không nói tiếng nào đi vào bên trong, bà Bạch đuổi theo anh ta, giọng điệu có thêm chút trách cứ: “Con trai, con là người đã có bạn gái, tại sao có thể tùy tiện hái hoa bắt bướm ở bên ngoài, xã giao vui vẻ cũng phải có chừng mực, con phải phụ trách với Kha Diệp , không được để cho con bé đau buồn.”
“Bác à, không sao, con biết Chấn Tiếu chỉ là gặp mặt chơi đùa một chút mà thôi, bác đừng trách anh ấy nữa!” Kha Diệp cất giọng nói, giọng điệu trầm thấp, hoàn toàn đảm nhiệm vào vai người bị hại.
Bạch Chấn Tiếu cười lạnh: “Mẹ, Lâm Kha Diệp không phải bạn gái của con, cho đến bây giờ con chưa từng chạm vào cô ta, cái gì mà người phụ nữ của con chứ, cho đến bây giờ con cũng chưa từng thừa nhận.”
Lời nói của anh khiến cho tủi thân trên mặt Lâm Kha Diệp tan hết, cô vô cùng xấu hổ, lộ ra vẻ mặt khó xử.
Ánh mắt bà Bạch thoáng qua chút ngỡ ngàng, nhìn Lâm Kha Diệp , lại nhìn con trai mình, phản bác: “Nhưng con cũng không phủ nhận!”
Bạch Chấn Tiếu bị mẹ nói cho không nói lại được, khoác tay lên vai của mẹ mình: “Mẹ, là mẹ quá đơn thuần nên mới bị cô ta lừa.”
“Mẹ...”
Bà Bạch còn muốn nói gì nữa, lại bị Bạch Chấn Tiếu cắt ngang: “Chị Tân tiễn khách, còn nữa, sau này cửa nhà họ Bạch chúng ta, đừng cho một số người ngoài không liên quan tùy tiện đi vào!”
Chị Tân giúp việc đi lên phía trước, tỏ vẻ khó xử nhìn bà Bạch .
Lâm Kha Diệp cuống lên, vội vàng đi lên phía trước, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía bà Bạch : “Bác ạ, bác phải giúp con một chút!”
Bà Bạch bị kẹp giữa hai người, giống như nhân bánh bích quy, tình thế khó xử, một người là con của bà, một người là con dâu tương lai bà hợp ý, bà phải lựa chọn thế nào đây?
Thái độ của Bạch Chấn Tiếu kiên quyết, cho dù là ánh mắt hay là biểu hiện, đều lộ ra kiên quyết không thể chống cự, cán cân trong lòng bà Bạch không ngừng đung đưa, cuối cùng nghiêng về phía con trai.
Vung tay, dứt khoát không để ý đến nữa: “Thôi, chị Tân , tiễn khách đi!”
Xem thái độ này của con trai thì biết nó không thích Lâm Kha Diệp rồi, thậm chí là chán ghét, dưa hái xanh không ngọt, con cháu tự có phúc của con cháu, bà cũng không lo được nhiều như vậy.
Lâm Kha Diệp cũng không tìm được cớ để ở lại nữa, nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu đi lên lầu hai, cô ta vội vàng nhìn về phía bà Bạch, cầu xin có thể lấy được một chút thương xót của bà.
Nhưng bà Bạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không nhìn thấy, bước nhanh đuổi theo bước chân của con trai, đi thẳng vào trong phòng của anh ta.
Bạch Chấn Tiếu dừng ở trước cửa phòng mình, chờ bà nói ra câu hỏi giấu trong lòng.
“Con trai.” Bà chỉ vào dấu son môi trên áo sơ mi của anh ta, tò mò hỏi: “Bây giờ con đang yêu đương với người phụ nữ nào thế?”
“Tên là gì?”
“Con thích cô ấy không?”
Liên tiếp ném ra một loạt câu hỏi, Bạch Chấn Tiếu cũng không kịp trả lời bà, trong đầu hiện ra khuôn mặt hấp dẫn, môi đỏ gợi cảm, còn cả khiêu khích to gan của Lâm Vũ Thiến ...
Anh không nhịn được, bỗng nhiên yết hầu nhúc nhích, trong lòng hiện ra một chút buồn phiền: “Con của mẹ rất muốn ngủ với cô ấy, mẹ hài lòng với đáp án này không?”
Bà Bạch tỏ vẻ quái lạ, không thể tưởng tượng được mà lắc đầu: “Không hài lòng, con xuất sắc như vậy, đẹp trai lại nhiều tiền, muốn ngủ với một người phụ nữ còn không phải rất đơn giản sao?”
Bạch Chấn Tiếu tự giễu, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Nhưng người phụ nữ kia chướng mắt con của mẹ.”
“Cái gì?” Bà Bạch kinh ngạc: “Lại có phụ nữ chướng mắt con trai của mẹ sao? Con nói cho mẹ biết cô ấy là ai? Mẹ muốn đi tìm cô ấy, con trai mẹ có điều kiện tốt như vậy, thế mà cô ấy còn chướng mắt?”
Bạch Chấn Tiếu không tiếp lời mẹ, đi vào trong phòng của mình.
Bà Bạch không cam tâm, đi theo sau lưng anh ta lải nhải: “Con trai à, con nói cho mẹ biết người phụ nữ kia là thần thánh phương nào đi, mẹ con giúp con giải quyết cô ấy, ở Hoài thành này còn có người phụ nữ không thích con, mẹ thật sự muốn đi gặp một chút!”
Bạch Chấn Tiếu bị cái miệng nổi danh ‘pháo liên thanh’ của bà Bạch , cùng với đấu trí với tiểu yêu tinh Lâm Vũ Thiến khiến anh mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, sau khi tháo cà vạt xuống, nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước đi, con của mẹ muốn nghỉ ngơi rồi, có cơ hội con sẽ dẫn cô ấy đến giới thiệu với mẹ.”
“Không được, con trai, mẹ...”
“Dừng!” Vẻ mặt của Bạch Chấn Tiếu nghiêm túc lên.
Bà Bạch không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại giúp con trai.
Đi xuống tầng, bà Bạch gọi chị Tân giúp việc đến trước mặt, không ngừng lảm nhảm: “Chị Tân , cô nói xem người phụ nữ thế nào mà có thể chướng mắt con trai tôi?”
Câu hỏi này thật sự đổ ngã chị Tân , cậu chủ xuất sắc như vậy, thế mà còn có người phụ nữ nào không thích sao? Suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Bà chủ, có lẽ... là một người phụ nữ rất có cá tính.”
“Cá tính? Cá tính lại không thể làm cơm ăn!” Bà Bạch rất nghi ngờ và tò mò đối với người phụ nữ này, ngẫm lại, còn có chút sùng bái.
Bà không nói thêm gì nữa, trái tim trầm xuống, tự cân nhắc biện pháp...
Bà muốn tìm cơ hội gặp gỡ tiểu hồ ly tinh cá tính này!
CHƯƠNG 12: CON CỦA MẸ RẤT MUỐN NGỦ VỚI CÔ ẤY
Hồ Hương Mật.
Kiến trúc nguy nga, đường cong hùng vĩ bị ánh trăng chiếu rọi, ngói đỏ được phủ bởi một tầng ánh sáng bạc, phong cách châu Âu lần thêm một chút uyển chuyển phong tình.
Kiến trúc hình vuông nghiêm túc, lẫn mình vào trong hơi thở kiểu Trung Quốc, mái cong khắc rồng, lầu các đình uyển, tất cả đều nổi bật phong cách xa hoa của nó.
Cửa lớn bằng sắt chạm trổ hoa văn màu vàng, nương theo một chiếc Maybach chạy đến gần mà mở ra.
Sau khi đỗ xe xong, Bạch Chấn Tiếu thuận tay khoác vest lên cánh tay, bước lên đèn sàn nhấp nháy, đi vào bên trong nhà.
Lâm Kha Diệp vốn đang nói chuyện với bà Bạch , nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu đi đến, khuôn mặt có thêm mấy phần tình cảm dịu dàng, nhận lấy áo vest của Bạch Chấn Tiếu , thân mật hỏi: “Cơm tối ăn no chưa?”
Bạch Chấn Tiếu không nhìn cô ta, trực tiếp đi vào.
Bà Bạch đi lên phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn vào vết son môi đỏ trên áo sơ mi của anh ta, trong mắt hơi híp lại, chất vấn: “Con trai, con ở bên ngoài với hồ ly tinh nào?”
Lúc này Lâm Kha Diệp cũng nhìn thấy dấu son môi trên áo sơ mi của anh ta, ánh mắt hiện lên vẻ đau buồn, tủi thân cúi đầu xuống.
Bạch Chấn Tiếu không nói tiếng nào đi vào bên trong, bà Bạch đuổi theo anh ta, giọng điệu có thêm chút trách cứ: “Con trai, con là người đã có bạn gái, tại sao có thể tùy tiện hái hoa bắt bướm ở bên ngoài, xã giao vui vẻ cũng phải có chừng mực, con phải phụ trách với Kha Diệp , không được để cho con bé đau buồn.”
“Bác à, không sao, con biết Chấn Tiếu chỉ là gặp mặt chơi đùa một chút mà thôi, bác đừng trách anh ấy nữa!” Kha Diệp cất giọng nói, giọng điệu trầm thấp, hoàn toàn đảm nhiệm vào vai người bị hại.
Bạch Chấn Tiếu cười lạnh: “Mẹ, Lâm Kha Diệp không phải bạn gái của con, cho đến bây giờ con chưa từng chạm vào cô ta, cái gì mà người phụ nữ của con chứ, cho đến bây giờ con cũng chưa từng thừa nhận.”
Lời nói của anh khiến cho tủi thân trên mặt Lâm Kha Diệp tan hết, cô vô cùng xấu hổ, lộ ra vẻ mặt khó xử.
Ánh mắt bà Bạch thoáng qua chút ngỡ ngàng, nhìn Lâm Kha Diệp , lại nhìn con trai mình, phản bác: “Nhưng con cũng không phủ nhận!”
Bạch Chấn Tiếu bị mẹ nói cho không nói lại được, khoác tay lên vai của mẹ mình: “Mẹ, là mẹ quá đơn thuần nên mới bị cô ta lừa.”
“Mẹ...”
Bà Bạch còn muốn nói gì nữa, lại bị Bạch Chấn Tiếu cắt ngang: “Chị Tân tiễn khách, còn nữa, sau này cửa nhà họ Bạch chúng ta, đừng cho một số người ngoài không liên quan tùy tiện đi vào!”
Chị Tân giúp việc đi lên phía trước, tỏ vẻ khó xử nhìn bà Bạch .
Lâm Kha Diệp cuống lên, vội vàng đi lên phía trước, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía bà Bạch : “Bác ạ, bác phải giúp con một chút!”
Bà Bạch bị kẹp giữa hai người, giống như nhân bánh bích quy, tình thế khó xử, một người là con của bà, một người là con dâu tương lai bà hợp ý, bà phải lựa chọn thế nào đây?
Thái độ của Bạch Chấn Tiếu kiên quyết, cho dù là ánh mắt hay là biểu hiện, đều lộ ra kiên quyết không thể chống cự, cán cân trong lòng bà Bạch không ngừng đung đưa, cuối cùng nghiêng về phía con trai.
Vung tay, dứt khoát không để ý đến nữa: “Thôi, chị Tân , tiễn khách đi!”
Xem thái độ này của con trai thì biết nó không thích Lâm Kha Diệp rồi, thậm chí là chán ghét, dưa hái xanh không ngọt, con cháu tự có phúc của con cháu, bà cũng không lo được nhiều như vậy.
Lâm Kha Diệp cũng không tìm được cớ để ở lại nữa, nhìn thấy Bạch Chấn Tiếu đi lên lầu hai, cô ta vội vàng nhìn về phía bà Bạch, cầu xin có thể lấy được một chút thương xót của bà.
Nhưng bà Bạch mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không nhìn thấy, bước nhanh đuổi theo bước chân của con trai, đi thẳng vào trong phòng của anh ta.
Bạch Chấn Tiếu dừng ở trước cửa phòng mình, chờ bà nói ra câu hỏi giấu trong lòng.
“Con trai.” Bà chỉ vào dấu son môi trên áo sơ mi của anh ta, tò mò hỏi: “Bây giờ con đang yêu đương với người phụ nữ nào thế?”
“Tên là gì?”
“Con thích cô ấy không?”
Liên tiếp ném ra một loạt câu hỏi, Bạch Chấn Tiếu cũng không kịp trả lời bà, trong đầu hiện ra khuôn mặt hấp dẫn, môi đỏ gợi cảm, còn cả khiêu khích to gan của Lâm Vũ Thiến ...
Anh không nhịn được, bỗng nhiên yết hầu nhúc nhích, trong lòng hiện ra một chút buồn phiền: “Con của mẹ rất muốn ngủ với cô ấy, mẹ hài lòng với đáp án này không?”
Bà Bạch tỏ vẻ quái lạ, không thể tưởng tượng được mà lắc đầu: “Không hài lòng, con xuất sắc như vậy, đẹp trai lại nhiều tiền, muốn ngủ với một người phụ nữ còn không phải rất đơn giản sao?”
Bạch Chấn Tiếu tự giễu, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Nhưng người phụ nữ kia chướng mắt con của mẹ.”
“Cái gì?” Bà Bạch kinh ngạc: “Lại có phụ nữ chướng mắt con trai của mẹ sao? Con nói cho mẹ biết cô ấy là ai? Mẹ muốn đi tìm cô ấy, con trai mẹ có điều kiện tốt như vậy, thế mà cô ấy còn chướng mắt?”
Bạch Chấn Tiếu không tiếp lời mẹ, đi vào trong phòng của mình.
Bà Bạch không cam tâm, đi theo sau lưng anh ta lải nhải: “Con trai à, con nói cho mẹ biết người phụ nữ kia là thần thánh phương nào đi, mẹ con giúp con giải quyết cô ấy, ở Hoài thành này còn có người phụ nữ không thích con, mẹ thật sự muốn đi gặp một chút!”
Bạch Chấn Tiếu bị cái miệng nổi danh ‘pháo liên thanh’ của bà Bạch , cùng với đấu trí với tiểu yêu tinh Lâm Vũ Thiến khiến anh mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, sau khi tháo cà vạt xuống, nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước đi, con của mẹ muốn nghỉ ngơi rồi, có cơ hội con sẽ dẫn cô ấy đến giới thiệu với mẹ.”
“Không được, con trai, mẹ...”
“Dừng!” Vẻ mặt của Bạch Chấn Tiếu nghiêm túc lên.
Bà Bạch không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại giúp con trai.
Đi xuống tầng, bà Bạch gọi chị Tân giúp việc đến trước mặt, không ngừng lảm nhảm: “Chị Tân , cô nói xem người phụ nữ thế nào mà có thể chướng mắt con trai tôi?”
Câu hỏi này thật sự đổ ngã chị Tân , cậu chủ xuất sắc như vậy, thế mà còn có người phụ nữ nào không thích sao? Suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Bà chủ, có lẽ... là một người phụ nữ rất có cá tính.”
“Cá tính? Cá tính lại không thể làm cơm ăn!” Bà Bạch rất nghi ngờ và tò mò đối với người phụ nữ này, ngẫm lại, còn có chút sùng bái.
Bà không nói thêm gì nữa, trái tim trầm xuống, tự cân nhắc biện pháp...
Bà muốn tìm cơ hội gặp gỡ tiểu hồ ly tinh cá tính này!
Bình luận facebook