Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
CHƯƠNG 27: CHO DÙ EM CÓ LÀ KẺ GÂY TAI HỌA THÌ TÔI VẪN MUỐN NGỦ VỚI EM
CHƯƠNG 27: CHO DÙ EM CÓ LÀ KẺ GÂY TAI HỌA THÌ TÔI VẪN MUỐN NGỦ VỚI EM
Mười mấy phút sau, bà Bạch bưng hai bát canh sườn củ sen lớn đi ra, gọi bọn họ: “Chấn Tiếu , hồ ly tinh nhỏ tới ăn cơm đi."
Bà nói xong lại tiếp tục quay lại phòng bếp, bưng thức ăn ra.
Lâm Vũ Thiến đặc biệt đi vào phòng bếp: “Bác gái, hồ ly tinh nhỏ vào giúp bác bưng thức ăn đây."
Bà Bạch lải nhải: “Không cần, cô ra ngoài ngồi đi, tôi còn sợ bị cô bỏ thuốc độc đấy!"
"Yên tâm, tôi muốn bỏ thuốc độc thì cũng chỉ bỏ độc cho con trai bác thôi, tôi không có hứng thú với người già như bác đâu." Lâm Vũ Thiến cầm đĩa thịt kho tàu đi ra ngoài.
Bà Bạch vừa bực mình lại vừa buồn cười, cầm món cá hấp xì dầu đi ra theo: “Sao con trai tôi lại thích loại phụ nữ này nhỉ?"
Bà Bạch đã ăn cơm tối xong lại ngồi ở bên cạnh nhìn hai người ăn ngon lành. Không thể không nói, trong lòng bà vẫn rất cao hứng, thật giống như thợ thủ công làm tốt một món hàng mỹ nghệ lại gặp được Bá Nhạc biết cách thưởng thức.
Thấy Lâm Vũ Thiến ăn hết một bát lớn, bà không nhịn được hỏi: "Còn muốn ăn thêm không?"
Lâm Vũ Thiến cười hiểu ý, thật ra bà lão nhỏ nhắn này vẫn rất đáng yêu, điển hình là kẻ nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu phụ: “Không cần đâu, nếu không con trai bác ăn không đủ, tôi lại dễ dàng độc chết anh ta."
"Cô là một hồ ly tinh nhỏ có thể nói chuyện êm tai không chút không?" Bà Bạch có chút buồn bực. Dường như mỗi câu nói của cô nhóc này đều cố ý oán giận mình vậy.
"Không thể nào, nếu chẳng may bác thích tôi thì làm thế nào?" Lâm Vũ Thiến cố nhịn nghẹn. Cô đột nhiên cảm thấy múa mép khua môi với bà lão nhỏ nhắn này cũng rất vui.
"Dừng, cô đúng là không biết xấu hổ." Bà Bạch xem thường, kiêu ngạo quay đầu chỗ khác không thèm để ý tới cô.
"Được rồi, nếu bác thích nghe những lời khen ngợi thì tôi miễn cưỡng khen bác một câu, bác nấu cơm ăn rất ngon." Cô đã từng cho rằng cả đời mình sẽ chẳng bao giờ được ăn những món ăn có mùi vị của gia đình như vậy nữa.
"Vậy còn tạm được." Bà Bạch không để ý xem cô có nói thật lòng không, dù sao bà nghe thấy vui vẻ. Nhưng có một điều làm bà thật sự rất không thích. Sao cô nhóc lại coi thường con trai mình chứ? Vừa nghĩ như thế, bà liền cố ý làm ra vẻ mặt hà khắc.
Bạch Chấn Tiếu nhìn hai người đấu võ mồm, trong suốt quá trình anh đều không nói một lời nào, chỉ thầm mỉm cười trong lòng.
Sau bữa ăn, Bạch Chấn Tiếu và Lâm Vũ Thiến ăn uống no đủ liền trở lại phòng khách, bà Bạch bảo chị Thải cắt hoa quả cho bọn họ.
Bạch Chấn Tiếu nhìn Lâm Vũ Thiến gặm dưa hấu thì không nhịn được nói: "Tối nay cô ở lại đây đi!"
Ánh mắt anh ái muội như vậy, Lâm Vũ Thiến sao có thể không nhìn ra được tâm tư của anh chứ: “Anh nghĩ hay thật đấy!"
"Tối nay tôi sẽ không đưa cô đi, cô có khả năng chịu đựng được thì tự mình đi bộ về." Bạch Chấn Tiếu dường như đã sớm lại tính toán cẩn thận rồi.
"Bạch Chấn Tiếu , thời đại này có công cụ gọi là xe taxi đấy." Lâm Vũ Thiến cảm thấy lời anh nói rất ngu ngốc.
Bà Bạch ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa, không nhịn được tham dự vào đề tài của bọn họ: “Các hộ gia đình ở đây ra vào đều sẽ có xe chở đi, còn ở vùng ngoại thành nữa, trừ khi cô đi bộ ra khỏi vùng ngoại thành mới có thể gọi được xe taxi."
Lâm Vũ Thiến chợt kinh ngạc. Sao cô lại bỏ qua vấn đề này nhỉ?
"Bạch Chấn Tiếu , anh đúng là một tên cáo già."
"Nhưng tôi không có quần áo, bà lão, bác cho tôi mượn một bộ quần áo của bác được không!" Lâm Vũ Thiến nhìn về phía bà Bạch .
Bạch Chấn Tiếu cười rất xấu xa: “Tôi không ngại cho em mượn áo sơ mi của tôi để mặc."
"Tôi sợ mẹ anh nhìn thấy sẽ chảy máu mũi thôi."
Bà Bạch thật lòng nghi ngờ, đây rốt cuộc có phải là phụ nữ không vậy: “Hồ ly tinh nhỏ, cô đừng mơ tôi cho cô mượn quần áo để mặc nhé."
"Không có việc gì, vậy bác lại nhìn con trai bác chảy máu mũi đi!" Cô đứng lên và nói với Bạch Chấn Tiếu : “Tôi mệt rồi, anh dẫn tôi đi tới phòng khách đi."
Bạch Chấn Tiếu ôm lấy vai của cô: “Em suy nghĩ cho kỹ đi, tối nay ngủ ở phòng tôi chứ?"
Bà Bạch vừa nghe vậy thì lập tức gọi chị Thải tới: “Chị Thải, chị đi lấy một bộ quần áo hoàn toàn mới ở tầng cuối cùng của tủ quần áo trong phòng tôi, ngăn hai đứa chúng nó ngủ chung tối nay."
"Được rồi, bà chủ." Chị Thải lên tiếng trả lời và lập tức đi tới phòng của bà Bạch để tìm quần áo.
Bạch Chấn Tiếu đưa Lâm Vũ Thiến vào phòng, vừa định đi vào cùng cô thì bị chặn ở ngoài cửa: “Tôi thấy anh đừng vào nữa."
"Vì sao?" Bạch Chấn Tiếu không hiểu.
Lâm Vũ Thiến không nói lời nào, nhìn chị Thải đi từ phía xa tới và nhướng mày, ra hiệu Bạch Chấn Tiếu nhìn sang.
Vẻ mặt Bạch Chấn Tiếu chán nản. Anh đã bắt đầu hối hận tại sao mình lại đưa cô tới đây.
Chị Thải cười ha ha đi tới, xem như không có người nào nói: “Cô ơi, bộ quần áo này là bà chủ bảo tôi đưa tới, cô yên tâm, bộ quần áo này hoàn toàn mới."
Lâm Vũ Thiến lên tiếng trả lời: “Chị cảm ơn bác gái giúp tôi."
Chị Thải gật đầu lại nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu : “Cậu chủ, bà chủ bảo cậu nên an phận một chút."
Bạch Chấn Tiếu trả lời ngắn gọn: “Biết rồi."
Chị Thải thấy anh không đi thì cũng đứng ở đó.
Bạch Chấn Tiếu thấy hơi phiền: “Chị Thải, chị làm như vậy là đang ngăn cản hạnh phúc của tôi đấy, biết không?"
"Đây là mệnh lệnh của bà chủ." Chị Thải mỉm cười, xem ra vô cùng thân thiện.
Bạch Chấn Tiếu đầu hàng: “Được, được rồi, tôi đi, tôi đi đây!"
Trong lòng anh trăm lần không phục lại lựa chọn tạm thời rời đi, dù sao phòng của anh cũng không xa.
Thấy anh rời đi, chị Thải ra hiệu với Lâm Vũ Thiến rồi rời đi.
Đám người không liên quan cuối cùng cũng rời đi, cô đã có thể làm chuyện quan trọng.
Cô đi vào gian phòng và khóa trái cửa, cầm quần áo và điện thoại đi vào phòng tắm, sau khi lấy thẻ điện thoại đổi thành thẻ vũ trụ, cô gửi tấm ảnh chụp lén Lâm Kha Diệp giống như đầu heo tới cho phóng viên giải trí, lại kèm thêm tên bệnh viện và số phòng bệnh vào, cẩn thận xác nhận tin tức không có sai sót, cô mới ấn nút gửi đi.
Không tới mấy giây, đối phương đã trả lời: “Đã nhận được, cảm ơn!"
Lâm Vũ Thiến cong môi cười và đổi lại thẻ điện thoại, cởi quần áo rồi mới liếc nhìn số quần áo đưa tới, bên trong còn có một túi cánh hoa hồng, còn có tinh dầu tiện lợi: “Quả nhiên là bà bác nói năng chua ngoa lại lòng dạ mềm như đậu phụ."
Lâm Vũ Thiến vui vẻ ngâm hoa hồng tắm, mặc bộ quần áo rộng rãi đi ra lại thấy Bạch Chấn Tiếu đang ở trên giường. Cô cười híp mắt đi tới, ngồi ở mép giường: “Mẹ anh đã nói không cho phép anh lại gần tôi đấy."
Ánh mắt Bạch Chấn Tiếu sáng lên, đè cô xuống giống như sói đói: “Chúng ta nhỏ tiếng một chút, đừng để cho mẹ tôi nghe thấy là được."
"Vậy thì khó làm được lắm. Tôi cũng đâu phải là chuột, tại sao phải lén lút chứ?"
Bạch Chấn Tiếu bắt gặp chút giảo hoạt trong mắt cô: “Yêu tinh nhỏ em lại ngấm ngầm mắng tôi đúng không?"
Anh vừa định hôn đã bị Lâm Vũ Thiến chặn ở trên môi: “Tôi là kẻ gây tai hoạ, còn là thuốc độc, anh tốt nhất đừng có tới gần tôi."
Bạch Chấn Tiếu giữ chặt tay cô ở trên đầu: “Cho dù em là kẻ gây tai hoạ, là thuốc độc, tôi cũng muốn ngủ với em."
"Sao anh lại bỉ ổi như vậy chứ?"
Ánh đèn trong phòng được điều chỉnh tới mức tối nhất, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào phủ lên trên thân của hai người có cảm giác mông lung như màn sương tản ra từ trước mắt bọn họ, mang theo chút cám dỗ của bóng tối, có tình cảm nào đó đang quấy đảo trong không khí.
"Em không biết xấu hổ, tôi bỉ ổi, chúng ta vừa vặn xứng đôi, nếu không em lấy tôi là được rồi." Trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, Bạch Chấn Tiếu thật sự bắt đầu nảy sinh ý nghĩ này.
Đôi mắt long lanh ánh nước của Lâm Vũ Thiến nhìn gương mặt điển trai này của anh: “Tôi dám gả, anh chưa chắc đã thật sự dám cưới đâu?"
Ánh mắt anh lóe sáng: “Em nói vậy là có ý gì?"
Lâm Vũ Thiến càng cười tươi hơn, cơ thể của hai người dính sát vào nhau, hơi nóng bao quanh bọn họ: “Tôi đã ngủ qua rất nhiều người đàn ông, nếu tôi lấy anh, có một ngày anh phát hiện mình bị cắm sừng thì làm thế nào?"
Bạch Chấn Tiếu cười lạnh: “Em không biết tôi có ham muốn độc chiếm rất mạnh sao?"
Lâm Vũ Thiến nhìn sự nghiêm túc trong đáy mắt anh thì trong lòng cười lạnh, giãy giụa thoát ra khỏi tay anh và lật tay ôm lấy anh: “Sau đó thì sao?"
"Nếu em thật sự ở cùng với tôi, tôi thà là nuôi nhốt em giống như chim hoàng yến cũng sẽ không để có em có cơ hội ra ngoài quan hệ lăng nhăng."
"A, lời anh nói không được tính!" Lâm Vũ Thiến xem thường.
Hai người đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí kỳ lại lại có chút ái muội, không khí cũng muốn nổ tung.
Bình thường vào thời điểm này luôn có người khách không mời mà đến…
CHƯƠNG 27: CHO DÙ EM CÓ LÀ KẺ GÂY TAI HỌA THÌ TÔI VẪN MUỐN NGỦ VỚI EM
Mười mấy phút sau, bà Bạch bưng hai bát canh sườn củ sen lớn đi ra, gọi bọn họ: “Chấn Tiếu , hồ ly tinh nhỏ tới ăn cơm đi."
Bà nói xong lại tiếp tục quay lại phòng bếp, bưng thức ăn ra.
Lâm Vũ Thiến đặc biệt đi vào phòng bếp: “Bác gái, hồ ly tinh nhỏ vào giúp bác bưng thức ăn đây."
Bà Bạch lải nhải: “Không cần, cô ra ngoài ngồi đi, tôi còn sợ bị cô bỏ thuốc độc đấy!"
"Yên tâm, tôi muốn bỏ thuốc độc thì cũng chỉ bỏ độc cho con trai bác thôi, tôi không có hứng thú với người già như bác đâu." Lâm Vũ Thiến cầm đĩa thịt kho tàu đi ra ngoài.
Bà Bạch vừa bực mình lại vừa buồn cười, cầm món cá hấp xì dầu đi ra theo: “Sao con trai tôi lại thích loại phụ nữ này nhỉ?"
Bà Bạch đã ăn cơm tối xong lại ngồi ở bên cạnh nhìn hai người ăn ngon lành. Không thể không nói, trong lòng bà vẫn rất cao hứng, thật giống như thợ thủ công làm tốt một món hàng mỹ nghệ lại gặp được Bá Nhạc biết cách thưởng thức.
Thấy Lâm Vũ Thiến ăn hết một bát lớn, bà không nhịn được hỏi: "Còn muốn ăn thêm không?"
Lâm Vũ Thiến cười hiểu ý, thật ra bà lão nhỏ nhắn này vẫn rất đáng yêu, điển hình là kẻ nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu phụ: “Không cần đâu, nếu không con trai bác ăn không đủ, tôi lại dễ dàng độc chết anh ta."
"Cô là một hồ ly tinh nhỏ có thể nói chuyện êm tai không chút không?" Bà Bạch có chút buồn bực. Dường như mỗi câu nói của cô nhóc này đều cố ý oán giận mình vậy.
"Không thể nào, nếu chẳng may bác thích tôi thì làm thế nào?" Lâm Vũ Thiến cố nhịn nghẹn. Cô đột nhiên cảm thấy múa mép khua môi với bà lão nhỏ nhắn này cũng rất vui.
"Dừng, cô đúng là không biết xấu hổ." Bà Bạch xem thường, kiêu ngạo quay đầu chỗ khác không thèm để ý tới cô.
"Được rồi, nếu bác thích nghe những lời khen ngợi thì tôi miễn cưỡng khen bác một câu, bác nấu cơm ăn rất ngon." Cô đã từng cho rằng cả đời mình sẽ chẳng bao giờ được ăn những món ăn có mùi vị của gia đình như vậy nữa.
"Vậy còn tạm được." Bà Bạch không để ý xem cô có nói thật lòng không, dù sao bà nghe thấy vui vẻ. Nhưng có một điều làm bà thật sự rất không thích. Sao cô nhóc lại coi thường con trai mình chứ? Vừa nghĩ như thế, bà liền cố ý làm ra vẻ mặt hà khắc.
Bạch Chấn Tiếu nhìn hai người đấu võ mồm, trong suốt quá trình anh đều không nói một lời nào, chỉ thầm mỉm cười trong lòng.
Sau bữa ăn, Bạch Chấn Tiếu và Lâm Vũ Thiến ăn uống no đủ liền trở lại phòng khách, bà Bạch bảo chị Thải cắt hoa quả cho bọn họ.
Bạch Chấn Tiếu nhìn Lâm Vũ Thiến gặm dưa hấu thì không nhịn được nói: "Tối nay cô ở lại đây đi!"
Ánh mắt anh ái muội như vậy, Lâm Vũ Thiến sao có thể không nhìn ra được tâm tư của anh chứ: “Anh nghĩ hay thật đấy!"
"Tối nay tôi sẽ không đưa cô đi, cô có khả năng chịu đựng được thì tự mình đi bộ về." Bạch Chấn Tiếu dường như đã sớm lại tính toán cẩn thận rồi.
"Bạch Chấn Tiếu , thời đại này có công cụ gọi là xe taxi đấy." Lâm Vũ Thiến cảm thấy lời anh nói rất ngu ngốc.
Bà Bạch ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa, không nhịn được tham dự vào đề tài của bọn họ: “Các hộ gia đình ở đây ra vào đều sẽ có xe chở đi, còn ở vùng ngoại thành nữa, trừ khi cô đi bộ ra khỏi vùng ngoại thành mới có thể gọi được xe taxi."
Lâm Vũ Thiến chợt kinh ngạc. Sao cô lại bỏ qua vấn đề này nhỉ?
"Bạch Chấn Tiếu , anh đúng là một tên cáo già."
"Nhưng tôi không có quần áo, bà lão, bác cho tôi mượn một bộ quần áo của bác được không!" Lâm Vũ Thiến nhìn về phía bà Bạch .
Bạch Chấn Tiếu cười rất xấu xa: “Tôi không ngại cho em mượn áo sơ mi của tôi để mặc."
"Tôi sợ mẹ anh nhìn thấy sẽ chảy máu mũi thôi."
Bà Bạch thật lòng nghi ngờ, đây rốt cuộc có phải là phụ nữ không vậy: “Hồ ly tinh nhỏ, cô đừng mơ tôi cho cô mượn quần áo để mặc nhé."
"Không có việc gì, vậy bác lại nhìn con trai bác chảy máu mũi đi!" Cô đứng lên và nói với Bạch Chấn Tiếu : “Tôi mệt rồi, anh dẫn tôi đi tới phòng khách đi."
Bạch Chấn Tiếu ôm lấy vai của cô: “Em suy nghĩ cho kỹ đi, tối nay ngủ ở phòng tôi chứ?"
Bà Bạch vừa nghe vậy thì lập tức gọi chị Thải tới: “Chị Thải, chị đi lấy một bộ quần áo hoàn toàn mới ở tầng cuối cùng của tủ quần áo trong phòng tôi, ngăn hai đứa chúng nó ngủ chung tối nay."
"Được rồi, bà chủ." Chị Thải lên tiếng trả lời và lập tức đi tới phòng của bà Bạch để tìm quần áo.
Bạch Chấn Tiếu đưa Lâm Vũ Thiến vào phòng, vừa định đi vào cùng cô thì bị chặn ở ngoài cửa: “Tôi thấy anh đừng vào nữa."
"Vì sao?" Bạch Chấn Tiếu không hiểu.
Lâm Vũ Thiến không nói lời nào, nhìn chị Thải đi từ phía xa tới và nhướng mày, ra hiệu Bạch Chấn Tiếu nhìn sang.
Vẻ mặt Bạch Chấn Tiếu chán nản. Anh đã bắt đầu hối hận tại sao mình lại đưa cô tới đây.
Chị Thải cười ha ha đi tới, xem như không có người nào nói: “Cô ơi, bộ quần áo này là bà chủ bảo tôi đưa tới, cô yên tâm, bộ quần áo này hoàn toàn mới."
Lâm Vũ Thiến lên tiếng trả lời: “Chị cảm ơn bác gái giúp tôi."
Chị Thải gật đầu lại nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu : “Cậu chủ, bà chủ bảo cậu nên an phận một chút."
Bạch Chấn Tiếu trả lời ngắn gọn: “Biết rồi."
Chị Thải thấy anh không đi thì cũng đứng ở đó.
Bạch Chấn Tiếu thấy hơi phiền: “Chị Thải, chị làm như vậy là đang ngăn cản hạnh phúc của tôi đấy, biết không?"
"Đây là mệnh lệnh của bà chủ." Chị Thải mỉm cười, xem ra vô cùng thân thiện.
Bạch Chấn Tiếu đầu hàng: “Được, được rồi, tôi đi, tôi đi đây!"
Trong lòng anh trăm lần không phục lại lựa chọn tạm thời rời đi, dù sao phòng của anh cũng không xa.
Thấy anh rời đi, chị Thải ra hiệu với Lâm Vũ Thiến rồi rời đi.
Đám người không liên quan cuối cùng cũng rời đi, cô đã có thể làm chuyện quan trọng.
Cô đi vào gian phòng và khóa trái cửa, cầm quần áo và điện thoại đi vào phòng tắm, sau khi lấy thẻ điện thoại đổi thành thẻ vũ trụ, cô gửi tấm ảnh chụp lén Lâm Kha Diệp giống như đầu heo tới cho phóng viên giải trí, lại kèm thêm tên bệnh viện và số phòng bệnh vào, cẩn thận xác nhận tin tức không có sai sót, cô mới ấn nút gửi đi.
Không tới mấy giây, đối phương đã trả lời: “Đã nhận được, cảm ơn!"
Lâm Vũ Thiến cong môi cười và đổi lại thẻ điện thoại, cởi quần áo rồi mới liếc nhìn số quần áo đưa tới, bên trong còn có một túi cánh hoa hồng, còn có tinh dầu tiện lợi: “Quả nhiên là bà bác nói năng chua ngoa lại lòng dạ mềm như đậu phụ."
Lâm Vũ Thiến vui vẻ ngâm hoa hồng tắm, mặc bộ quần áo rộng rãi đi ra lại thấy Bạch Chấn Tiếu đang ở trên giường. Cô cười híp mắt đi tới, ngồi ở mép giường: “Mẹ anh đã nói không cho phép anh lại gần tôi đấy."
Ánh mắt Bạch Chấn Tiếu sáng lên, đè cô xuống giống như sói đói: “Chúng ta nhỏ tiếng một chút, đừng để cho mẹ tôi nghe thấy là được."
"Vậy thì khó làm được lắm. Tôi cũng đâu phải là chuột, tại sao phải lén lút chứ?"
Bạch Chấn Tiếu bắt gặp chút giảo hoạt trong mắt cô: “Yêu tinh nhỏ em lại ngấm ngầm mắng tôi đúng không?"
Anh vừa định hôn đã bị Lâm Vũ Thiến chặn ở trên môi: “Tôi là kẻ gây tai hoạ, còn là thuốc độc, anh tốt nhất đừng có tới gần tôi."
Bạch Chấn Tiếu giữ chặt tay cô ở trên đầu: “Cho dù em là kẻ gây tai hoạ, là thuốc độc, tôi cũng muốn ngủ với em."
"Sao anh lại bỉ ổi như vậy chứ?"
Ánh đèn trong phòng được điều chỉnh tới mức tối nhất, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào phủ lên trên thân của hai người có cảm giác mông lung như màn sương tản ra từ trước mắt bọn họ, mang theo chút cám dỗ của bóng tối, có tình cảm nào đó đang quấy đảo trong không khí.
"Em không biết xấu hổ, tôi bỉ ổi, chúng ta vừa vặn xứng đôi, nếu không em lấy tôi là được rồi." Trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, Bạch Chấn Tiếu thật sự bắt đầu nảy sinh ý nghĩ này.
Đôi mắt long lanh ánh nước của Lâm Vũ Thiến nhìn gương mặt điển trai này của anh: “Tôi dám gả, anh chưa chắc đã thật sự dám cưới đâu?"
Ánh mắt anh lóe sáng: “Em nói vậy là có ý gì?"
Lâm Vũ Thiến càng cười tươi hơn, cơ thể của hai người dính sát vào nhau, hơi nóng bao quanh bọn họ: “Tôi đã ngủ qua rất nhiều người đàn ông, nếu tôi lấy anh, có một ngày anh phát hiện mình bị cắm sừng thì làm thế nào?"
Bạch Chấn Tiếu cười lạnh: “Em không biết tôi có ham muốn độc chiếm rất mạnh sao?"
Lâm Vũ Thiến nhìn sự nghiêm túc trong đáy mắt anh thì trong lòng cười lạnh, giãy giụa thoát ra khỏi tay anh và lật tay ôm lấy anh: “Sau đó thì sao?"
"Nếu em thật sự ở cùng với tôi, tôi thà là nuôi nhốt em giống như chim hoàng yến cũng sẽ không để có em có cơ hội ra ngoài quan hệ lăng nhăng."
"A, lời anh nói không được tính!" Lâm Vũ Thiến xem thường.
Hai người đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí kỳ lại lại có chút ái muội, không khí cũng muốn nổ tung.
Bình thường vào thời điểm này luôn có người khách không mời mà đến…
Bình luận facebook