Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
CHƯƠNG 8: LẠI DÁM CƯỚP ĐÀN ÔNG VỚI CÔ TA
CHƯƠNG 8: LẠI DÁM CƯỚP ĐÀN ÔNG VỚI CÔ TA
Đêm đến, ánh đèn neon rực rỡ đốt cháy sự buồn tẻ của thành phố, những người có trái tim tan vỡ dù sao cũng cần cuộc sống đặc sắc về đêm để lấp đầy tâm hồn trống rỗng chứ?
Biệt thự Kim Tước.
Ở sân khấu trong đại sảnh tầng một đang diễn ra một buổi biểu ca hát và nhảy múa rất sôi động. Dưới sân khấu là tiếng reo hồ hết đợt này tới đợt khác của khán giả.
Tầng hai là những phòng riêng theo phong cách nửa khép kín, chắc chắn là nơi tốt lấy được sự yên tĩnh trong ồn ào, cách một cánh cửa gỗ khắc hoa đã ngăn cách những tiếng ồn ào không cần thiết, đồng thời còn có thể xem biểu diễn ở tầng một.
"Chấn Tiếu , nếu đã đi chơi thì đừng làm mặt lạnh nữa, chỉ là chín trăm tỷ thì cứ coi như bố thí ra ngoài đi." Khổng Dận Trí nhìn vẻ mặt không cảm xúc của bạn tốt trong suốt hành trình, đối mặt với đề tài trò truyện của bọn họ, anh chỉ nói vài câu hạn hẹp, điều này không giống với cậu chủ Bạc thường ngông cuồng tự phụ kia.
Bao Thiếu cười nhạt, trong mắt lóe sáng: “Dận Trí , cậu có phần không biết rồi. Chấn Tiếu để ý không phải là tiền mà là mặt mũi."
Bạch Chấn Tiếu nghe đến đó thì liếc nhìn Bao Thiếu với vẻ đồng ý, cầm cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Chấn Tiếu hóa ra anh thật sự ở đây." Bạch Chấn Tiếu vừa để cốc rượu xuống đã nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên. Lâm Kha Diệp chẳng biết đã đi đến từ lúc nào, trên người ăn mặc và trang điểm tinh tế, rõ ràng đã có chuẩn bị trước khi đến.
Bạch Chấn Tiếu không để ý tới cô ta, với chút tâm tư này của cô ta, chỉ sợ tối nay là cố ý tới bắt gian để lập uy đi?
Năm năm qua, anh đã sớm nhìn thấy rõ Lâm Kha Diệp, sở dĩ anh mặc cho cô ta ở bên ngoài phô trương lừa gạt quan hệ của bọn họ, chỉ là muốn lợi dụng cô ta, ngăn chặn một ít phiền toái không cần thiết, cũng đang dùng cô ta để chống đỡ với các thủ đoạn bắt ép đi xem mắt vô cùng đa dạng của mẹ mình.
Vừa hay, hai người đẹp nổi tiếng giới thượng lưu với dáng người cao gầy cũng đi tới, không để ý tới Lâm Kha Diệp đang đứng ở giữa mà chào hỏi Khổng Dận Trí : "Cậu chủ Khổng, tối nay trùng hợp vậy, chúng tôi thuận tiện ở lại uống vài cốc rượu được không?"
Khổng Dận Trí hơi lúng túng nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu và ho nhẹ hai tiếng, dò hỏi: "Chấn Tiếu, nếu không chúng ta cùng uống vài ly nhé?"
Lâm Kha Diệp nhìn hai người phụ nữ trước mắt mà trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hoàn toàn không để ý, cong môi cười dịu dàng lại tao nhã.
Với hiểu biết của cô ta về tính nết của Bạch Chấn Tiếu, anh tuyệt đối sẽ không ngồi cùng bạn với những người phụ nữ xa lạ.
Bạch Chấn Tiếu uống rượu, cảm nhận được ánh mắt Lâm Kha Diệp thì cố ý trả lời: "Tùy!"
Lâm Kha Diệp hơi nhíu mày. Hai cô gái kia nhìn nhau đầy ẩn ý rồi cố ý xem thường Lâm Kha Diệp, đi tới ngồi xuống gần chỗ của Bạch Chấn Tiếu .
Bạch Chấn Tiếu không có ý kiến gì về chuyện này. Điều này làm cho trong lòng Lâm Kha Diệp cháy lên một ngọn đuốc, nụ cười tao nhã cũng cứng đờ. Hai cô gái rót rượu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Kha Diệp hiện ra ánh sáng của sự thắng lợi.
Lâm Kha Diệp không chịu thua, sắc bén trừng mắt trở lại.
Chiến trường của người phụ nữ đang cọ súng tóe lửa, vừa đốt lên sẽ nổ. Nhưng hai cô gái kia nhằm mắt làm ngơ trước phản ứng của cô ta, còn vừa nói vừa cười mở ra máy hát.
Lâm Kha Diệp cố nén cơn giận nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu, nhưng anh lại không tính để ý tới cô ta, vẫn lạnh lùng uống rượu, hoàn toàn xem cô ta như người ngoài cuộc.
...
"Lâm Kha Diệp người phụ nữ kia thật không biết xấu hổ, Bạch Chấn Tiếu căn bản không để ý tới cô ta mà cô ta còn không chịu đi, đúng là mặt dày thật. Vợ chưa cưới gì chứ? Tôi thấy tất cả đều là cô ta tự đội mũ cao cho mình mà thôi."
Qua ba tuần rượu, hai cô gái kia đi tới phòng vệ sinh trang điểm, cho rằng bên trong không ai nên nói chuyện không hề kiêng kỵ. Nhưng thật không khéo, Lâm Vũ Thiến ở trong buồng cuối cùng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thật không ngờ mới buổi chiều đầu tiên sau khi về nước, cô chỉ đi ra làm quen với hoàn cảnh trong nước cũng có thể để cho cô nghe được chuyện mình cảm thấy hứng thú.
"Tôi biết bối cảnh nhà cô ta, nghe nói trước kia cha cô ta là một nhân viên quèn vào ở rể, mới dựa vào nhà mẹ vợ để đi lên làm giàu!"
"Hóa ra là ở rể à? Tôi còn tưởng rằng giỏi lắm chứ..."
Trong lòng hai cô gái coi thường Lâm Kha Diệp. Lâm Vũ Thiến dựa vào bên vách buồng trong và lắng nghe có chút hả hê, lại đột nhiên cảm thấy bà chị tốt kia của mình thật đáng thương.
Một lát sau, giọng nói của hai người phụ nữ dần xa dần. Lâm Vũ Thiến ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, tiếng đôi giày cao gót giẫm lên trên sàn nhà rất vang dội.
Cô đứng ở trước bồn rửa tay nhìn mình trong gương, đôi môi cô cong lên, lộ ra nụ cười đáng sợ, vẻ tính kế thoáng hiện ra trên đôi mắt hạnh tuyệt đẹp. Nếu bà chị tốt của cô lo lắng Bạch Chấn Tiếu bị người phụ nữ khác câu mất đi, vậy sẽ... giống như cô ta mong muốn.
Lâm Vũ Thiến chỉnh lại quần áo và rời khỏi phòng vệ sinh, đi theo sau hai người phụ nữ kia. Khi thấy bọn họ đi lên lầu hai, cô ngừng lại, ánh mắt nhìn chắm chú vào một căn phòng riêng nhỏ rồi lộ ra nụ cười ung dung.
Cô đi tới trước quầy bar mượn giấy bút, tiện tay vẽ không đến một phút đã hài lòng nhìn tờ giấy kia, sau đó chặn đường một người phục vụ.
"Thưa cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?"
Cô lấy từ trong túi xách ra hai tờ ba trăm nghìn tiền mặt, đưa kèm theo tờ giấy kia cho người phục vụ rồi cười duyên nói: "Anh đẹp trai, làm phiền anh đưa tờ giấy này cho Ngài Bạch Chấn Tiếu giúp tôi, đây là trả công cho anh."
Vẻ mặt người phục vụ rạng rỡ lên, cao hứng nhận lấy số tiền mặt và tờ giấy vẽ: “Không thành vấn đề, tôi sẽ đưa lên ngay đây."
Cô liếc nhìn phòng riêng tầng hai đầy ẩn ý, sau đó lắc eo nhỏ rời đi, để lại một bóng lưng tuyệt đẹp lại phóng khoáng.
...
"Ngài Bạch , có một cô nhờ tôi chuyển lại cho ngài." Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, Lâm Vũ Thiến mới vừa đi được chân trước, người phục vụ đã đi vào phòng riêng ở tầng hai, giao một tờ giấy gấp đôi cho Bạch Chấn Tiếu .
Sau khi Bạch Chấn Tiếu nhận lấy liền mở ra cẩn thận nhìn đi nhìn lại mấy lần, mặc dù phía trên vẽ bông hoa anh túc đơn giản, với vài nét bút đã vẽ rất sống động, chỉ vừa liếc mắt nhìn qua, Bạch Chấn Tiếu đã đoán được chủ nhân của hình vẽ này là ai.
Poppy (hoa anh túc), Lâm Vũ Thiến !
Anh cầm lấy áo khoác đứng dậy. Lâm Kha Diệp thấy anh muốn thì khẩn trương kêu lên: “Chấn Tiếu , anh muốn đi đâu vậy?"
Bạch Chấn Tiếu không để ý tới câu hỏi của cô ta, bỏ lại hai bạn tốt quay người rời đi.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Thứ gì làm cho cậu ta có phản ứng lớn như thế?" Khổng Dận Trí nhìn bóng lưng Bạch Chấn Tiếu rời đi, kinh ngạc hỏi.
"Tôi vừa mới liếc nhìn qua, hình như là vẽ một bông hoa anh túc đấy!" Trong mắt Bao Thiếu thoáng hiện ra ý cười. Chẳng lẽ… trong này có chuyện gì?
"Hoa anh túc đại biểu cho kiểu phụ nữ nào chứ?" Khổng Dận Trí cũng không quan tâm Lâm Kha Diệp vẫn ở đây, thảo luận với Bao Thiếu .
Hai cô gái thượng lưu nhìn nhau, thông minh lựa chọn im lặng không lên tiếng.
Tình cảnh của Lâm Kha Diệp trở nên lúng túng, cô ta cũng ngồi không yên được nữa, nụ cười tương đối miễn cưỡng, sau khi chào hỏi vài câu thì lập tức đuổi theo, nhưng đã quá muộn rồi. Trong cảnh tượng lúc sáng lúc tối, cô ta căn bản không tìm được bóng dáng của Bạch Chấn Tiếu.
Cô ta tức giận giậm chân một cái, trong mắt lóe lên sự căm hận. Cuối cùng là người phụ nữ đáng chết nào lại dám tranh cướp đàn ông với cô ta?
CHƯƠNG 8: LẠI DÁM CƯỚP ĐÀN ÔNG VỚI CÔ TA
Đêm đến, ánh đèn neon rực rỡ đốt cháy sự buồn tẻ của thành phố, những người có trái tim tan vỡ dù sao cũng cần cuộc sống đặc sắc về đêm để lấp đầy tâm hồn trống rỗng chứ?
Biệt thự Kim Tước.
Ở sân khấu trong đại sảnh tầng một đang diễn ra một buổi biểu ca hát và nhảy múa rất sôi động. Dưới sân khấu là tiếng reo hồ hết đợt này tới đợt khác của khán giả.
Tầng hai là những phòng riêng theo phong cách nửa khép kín, chắc chắn là nơi tốt lấy được sự yên tĩnh trong ồn ào, cách một cánh cửa gỗ khắc hoa đã ngăn cách những tiếng ồn ào không cần thiết, đồng thời còn có thể xem biểu diễn ở tầng một.
"Chấn Tiếu , nếu đã đi chơi thì đừng làm mặt lạnh nữa, chỉ là chín trăm tỷ thì cứ coi như bố thí ra ngoài đi." Khổng Dận Trí nhìn vẻ mặt không cảm xúc của bạn tốt trong suốt hành trình, đối mặt với đề tài trò truyện của bọn họ, anh chỉ nói vài câu hạn hẹp, điều này không giống với cậu chủ Bạc thường ngông cuồng tự phụ kia.
Bao Thiếu cười nhạt, trong mắt lóe sáng: “Dận Trí , cậu có phần không biết rồi. Chấn Tiếu để ý không phải là tiền mà là mặt mũi."
Bạch Chấn Tiếu nghe đến đó thì liếc nhìn Bao Thiếu với vẻ đồng ý, cầm cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Chấn Tiếu hóa ra anh thật sự ở đây." Bạch Chấn Tiếu vừa để cốc rượu xuống đã nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên. Lâm Kha Diệp chẳng biết đã đi đến từ lúc nào, trên người ăn mặc và trang điểm tinh tế, rõ ràng đã có chuẩn bị trước khi đến.
Bạch Chấn Tiếu không để ý tới cô ta, với chút tâm tư này của cô ta, chỉ sợ tối nay là cố ý tới bắt gian để lập uy đi?
Năm năm qua, anh đã sớm nhìn thấy rõ Lâm Kha Diệp, sở dĩ anh mặc cho cô ta ở bên ngoài phô trương lừa gạt quan hệ của bọn họ, chỉ là muốn lợi dụng cô ta, ngăn chặn một ít phiền toái không cần thiết, cũng đang dùng cô ta để chống đỡ với các thủ đoạn bắt ép đi xem mắt vô cùng đa dạng của mẹ mình.
Vừa hay, hai người đẹp nổi tiếng giới thượng lưu với dáng người cao gầy cũng đi tới, không để ý tới Lâm Kha Diệp đang đứng ở giữa mà chào hỏi Khổng Dận Trí : "Cậu chủ Khổng, tối nay trùng hợp vậy, chúng tôi thuận tiện ở lại uống vài cốc rượu được không?"
Khổng Dận Trí hơi lúng túng nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu và ho nhẹ hai tiếng, dò hỏi: "Chấn Tiếu, nếu không chúng ta cùng uống vài ly nhé?"
Lâm Kha Diệp nhìn hai người phụ nữ trước mắt mà trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hoàn toàn không để ý, cong môi cười dịu dàng lại tao nhã.
Với hiểu biết của cô ta về tính nết của Bạch Chấn Tiếu, anh tuyệt đối sẽ không ngồi cùng bạn với những người phụ nữ xa lạ.
Bạch Chấn Tiếu uống rượu, cảm nhận được ánh mắt Lâm Kha Diệp thì cố ý trả lời: "Tùy!"
Lâm Kha Diệp hơi nhíu mày. Hai cô gái kia nhìn nhau đầy ẩn ý rồi cố ý xem thường Lâm Kha Diệp, đi tới ngồi xuống gần chỗ của Bạch Chấn Tiếu .
Bạch Chấn Tiếu không có ý kiến gì về chuyện này. Điều này làm cho trong lòng Lâm Kha Diệp cháy lên một ngọn đuốc, nụ cười tao nhã cũng cứng đờ. Hai cô gái rót rượu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Kha Diệp hiện ra ánh sáng của sự thắng lợi.
Lâm Kha Diệp không chịu thua, sắc bén trừng mắt trở lại.
Chiến trường của người phụ nữ đang cọ súng tóe lửa, vừa đốt lên sẽ nổ. Nhưng hai cô gái kia nhằm mắt làm ngơ trước phản ứng của cô ta, còn vừa nói vừa cười mở ra máy hát.
Lâm Kha Diệp cố nén cơn giận nhìn về phía Bạch Chấn Tiếu, nhưng anh lại không tính để ý tới cô ta, vẫn lạnh lùng uống rượu, hoàn toàn xem cô ta như người ngoài cuộc.
...
"Lâm Kha Diệp người phụ nữ kia thật không biết xấu hổ, Bạch Chấn Tiếu căn bản không để ý tới cô ta mà cô ta còn không chịu đi, đúng là mặt dày thật. Vợ chưa cưới gì chứ? Tôi thấy tất cả đều là cô ta tự đội mũ cao cho mình mà thôi."
Qua ba tuần rượu, hai cô gái kia đi tới phòng vệ sinh trang điểm, cho rằng bên trong không ai nên nói chuyện không hề kiêng kỵ. Nhưng thật không khéo, Lâm Vũ Thiến ở trong buồng cuối cùng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thật không ngờ mới buổi chiều đầu tiên sau khi về nước, cô chỉ đi ra làm quen với hoàn cảnh trong nước cũng có thể để cho cô nghe được chuyện mình cảm thấy hứng thú.
"Tôi biết bối cảnh nhà cô ta, nghe nói trước kia cha cô ta là một nhân viên quèn vào ở rể, mới dựa vào nhà mẹ vợ để đi lên làm giàu!"
"Hóa ra là ở rể à? Tôi còn tưởng rằng giỏi lắm chứ..."
Trong lòng hai cô gái coi thường Lâm Kha Diệp. Lâm Vũ Thiến dựa vào bên vách buồng trong và lắng nghe có chút hả hê, lại đột nhiên cảm thấy bà chị tốt kia của mình thật đáng thương.
Một lát sau, giọng nói của hai người phụ nữ dần xa dần. Lâm Vũ Thiến ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, tiếng đôi giày cao gót giẫm lên trên sàn nhà rất vang dội.
Cô đứng ở trước bồn rửa tay nhìn mình trong gương, đôi môi cô cong lên, lộ ra nụ cười đáng sợ, vẻ tính kế thoáng hiện ra trên đôi mắt hạnh tuyệt đẹp. Nếu bà chị tốt của cô lo lắng Bạch Chấn Tiếu bị người phụ nữ khác câu mất đi, vậy sẽ... giống như cô ta mong muốn.
Lâm Vũ Thiến chỉnh lại quần áo và rời khỏi phòng vệ sinh, đi theo sau hai người phụ nữ kia. Khi thấy bọn họ đi lên lầu hai, cô ngừng lại, ánh mắt nhìn chắm chú vào một căn phòng riêng nhỏ rồi lộ ra nụ cười ung dung.
Cô đi tới trước quầy bar mượn giấy bút, tiện tay vẽ không đến một phút đã hài lòng nhìn tờ giấy kia, sau đó chặn đường một người phục vụ.
"Thưa cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?"
Cô lấy từ trong túi xách ra hai tờ ba trăm nghìn tiền mặt, đưa kèm theo tờ giấy kia cho người phục vụ rồi cười duyên nói: "Anh đẹp trai, làm phiền anh đưa tờ giấy này cho Ngài Bạch Chấn Tiếu giúp tôi, đây là trả công cho anh."
Vẻ mặt người phục vụ rạng rỡ lên, cao hứng nhận lấy số tiền mặt và tờ giấy vẽ: “Không thành vấn đề, tôi sẽ đưa lên ngay đây."
Cô liếc nhìn phòng riêng tầng hai đầy ẩn ý, sau đó lắc eo nhỏ rời đi, để lại một bóng lưng tuyệt đẹp lại phóng khoáng.
...
"Ngài Bạch , có một cô nhờ tôi chuyển lại cho ngài." Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, Lâm Vũ Thiến mới vừa đi được chân trước, người phục vụ đã đi vào phòng riêng ở tầng hai, giao một tờ giấy gấp đôi cho Bạch Chấn Tiếu .
Sau khi Bạch Chấn Tiếu nhận lấy liền mở ra cẩn thận nhìn đi nhìn lại mấy lần, mặc dù phía trên vẽ bông hoa anh túc đơn giản, với vài nét bút đã vẽ rất sống động, chỉ vừa liếc mắt nhìn qua, Bạch Chấn Tiếu đã đoán được chủ nhân của hình vẽ này là ai.
Poppy (hoa anh túc), Lâm Vũ Thiến !
Anh cầm lấy áo khoác đứng dậy. Lâm Kha Diệp thấy anh muốn thì khẩn trương kêu lên: “Chấn Tiếu , anh muốn đi đâu vậy?"
Bạch Chấn Tiếu không để ý tới câu hỏi của cô ta, bỏ lại hai bạn tốt quay người rời đi.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Thứ gì làm cho cậu ta có phản ứng lớn như thế?" Khổng Dận Trí nhìn bóng lưng Bạch Chấn Tiếu rời đi, kinh ngạc hỏi.
"Tôi vừa mới liếc nhìn qua, hình như là vẽ một bông hoa anh túc đấy!" Trong mắt Bao Thiếu thoáng hiện ra ý cười. Chẳng lẽ… trong này có chuyện gì?
"Hoa anh túc đại biểu cho kiểu phụ nữ nào chứ?" Khổng Dận Trí cũng không quan tâm Lâm Kha Diệp vẫn ở đây, thảo luận với Bao Thiếu .
Hai cô gái thượng lưu nhìn nhau, thông minh lựa chọn im lặng không lên tiếng.
Tình cảnh của Lâm Kha Diệp trở nên lúng túng, cô ta cũng ngồi không yên được nữa, nụ cười tương đối miễn cưỡng, sau khi chào hỏi vài câu thì lập tức đuổi theo, nhưng đã quá muộn rồi. Trong cảnh tượng lúc sáng lúc tối, cô ta căn bản không tìm được bóng dáng của Bạch Chấn Tiếu.
Cô ta tức giận giậm chân một cái, trong mắt lóe lên sự căm hận. Cuối cùng là người phụ nữ đáng chết nào lại dám tranh cướp đàn ông với cô ta?
Bình luận facebook