Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Trong màn chơi này, tám người chơi thậm chí còn bỏ qua luôn bước giới thiệu tên tuổi.
Hai người chơi nhận được nhiệm vụ hướng dẫn người mới lúc này đang thấp giọng giải thích sơ lược quy tắc trò chơi, cậu nam sinh nọ nghe xong không những không biết sợ mà còn thấy nôn nóng phấn kích, gương mặt bừng bừng hưng phấn.
Phản ứng của người phụ nữ trung niên nọ cũng khá hơn tên đàn ông chết thảm trong ván chơi trước của Dư Tô rất nhiều.
Dù không mấy tin lời người chơi kia, nhưng bà ta cũng không phát điên lên gào thét đòi báo cảnh sát.
Những người chơi khác đều im lặng ngồi nguyên trên vị trí của mình, chờ hai người chơi mới đã hiểu sơ về quy tắc chơi mới bắt đầu bàn bạc.
Người đầu tiên lên tiếng là một cô gái tóc ngắn ngồi bên ghế phải: "Nhiệm vụ lần này muốn buộc người chơi phải nghi ngờ lẫn nhau."
Người đàn ông ngồi cạnh cô gái kia đẩy cặp kính cận vừa dày vừa nặng trên sống mũi, nói: "9 giờ tối [Trò chơi trốn tìm] sẽ bắt đầu, mà giờ đã 8 rưỡi rồi. Nếu đã là trốn tìm thì trước hết nên tìm trước chỗ trốn kín đáo. Tôi nghĩ hay là giờ chúng ta đi vài vòng xem xét tình hình trước, lát nữa tìm chỗ trốn ít nhiều sẽ đỡ vất vả hơn."
Còn chưa kịp nói xong, cậu nam sinh trung học nọ đã không chịu nổi mà đứng bật dậy chuẩn bị hành động, lộ rõ vẻ hưng phấn khó nhịn.
Cậu bé con ngồi cạnh Dư Tô lẩm bẩm: "Chơi trốn tìm, vậy ai là người tìm?"
Thấy Dư Tô quay đầu nhìn mình, cậu bé híp mắt cười với cô.
Nơi tám người chơi đang tụ tập có vẻ là gian chính của căn nhà này, ngay phía trước họ là cánh cửa lớn thông ra bên ngoài, hiện giờ vẫn đang khép chặt.
Cậu nam sinh trung học là người đầu tiên đứng lên bước về phía cánh cửa, lớn gan lớn mật vươn tay đẩy cửa mà chẳng có chút nao núng.
Phía ngoài cửa là một khoảng sân nhỏ, liếc mắt đã trông thấy bờ tường vây kín lấy khuôn viên căn nhà cùng cánh cửa ra vào thẫm màu đỏ.
Cậu nam sinh thò đầu ra quan sát một hồi, sau đó cất bước rời khỏi gian phòng.
Cộng sự của cậu ta là một người đàn ông tóc ngang vai đầy vẻ nghệ sĩ. Người này thấy hành động của cậu nam sinh, khẽ chau cặp mày, nhìn cậu ta toan bước ra khỏi ngưỡng cửa bèn gọi lại, dặn dò: "Cậu đừng hành động lỗ mãng nóng vội. Lúc nãy tôi nói rồi, chết trong trò chơi đồng nghĩa với chết trong hiện thực."
Cậu nam sinh nọ không nghe vào tai, chỉ cười nói: "Không phải trò chơi còn chưa bắt đầu sao? Người chơi sẽ không chết sớm được vậy đâu, anh đừng nhát gan thế chứ!"
Dứt lời, cậu ta bước vội ra khỏi cửa. Dư Tô vốn dĩ còn lo sẽ xảy ra chuyện như trong màn chơi trước, nhưng rất may sau cùng cũng không có nguy hiểm gì.
Nhóc con ngồi cạnh xuýt xoa hai tiếng, quay sang Dư Tô nói với vẻ rất trưởng thành, dày dặn kinh nghiệm: "Tên kia đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ."
"..." Một cậu nhóc mười tuổi nói ra câu này có phần không hợp lý lắm.
Thấy cậu nam sinh nọ bước ra khỏi phòng vẫn bình an vô sự, cô gái tóc ngắn cũng thử tiến ra sân mấy bước, theo sau là cậu thanh niên và người phụ nữ trung niên giàu có.
Dư Tô cũng đi theo sau, cô tiến ra khỏi cửa mấy bước rồi quay đầu đứng ngoài sân quan sát tổng thể căn nhà.
Căn nhà này xây theo phong cách từng rất phổ biến ở vùng nông thôn, nhà cất hai tầng, có dáng hình chữ L lật ngược, phần lồi ra là phòng ở. Dưới trung tâm tầng trệt là gian nhà chính, hai bên trái phải mỗi bên cất thêm một gian. Cạnh gian nhà trái là nhà kho, nằm đối diện cầu thang.
Bao quanh hai bên là bức tường gạch cao 2m, lặng lẽ vây kín lấy căn nhà.
Ngay đối diện gian nhà bên trái là một gian phòng được xây cất độc lập, nhìn ống khói trên nóc phòng và đống củi chất ngổn ngang dưới chân tường, có thể dễ dàng đoán được mục đích sử dụng của căn phòng này.
Ngoài vườn có một góc riêng để trồng mấy luống rau xanh, phía bên kia được chủ nhà dựng chuồng, Dư Tô trông qua đoán đây là chuồng gà.
Dư Tô mở điện thoại xem đồng hồ, hiện giờ đã 8h54", cô sợ nếu giờ lên tầng lát nữa trò chơi bắt đầu sẽ không kịp quay về nên chỉ đi loanh quanh quan sát tổng thể tầng một.
Đến 8h58", điện thoại Dư Tô lại nhận được tin nhắn: [Trò chơi chuẩn bị bắt đầu, xin người chơi quay lại gian chính tầng một.]
Các người chơi mau chóng quay về gian nhà chính, cẩn thận ngồi trở lại đúng vị trí ban đầu của mình.
Tám người không ai nói thêm lời nào nữa, mỗi người một tâm trạng khác nhau, chỉ chăm chú nhìn chiếc điện thoại trong tay mình.
Người phụ nữ trung niên giàu có nọ xem chừng rất căng thẳng, không ngừng đảo mắt nhìn những người chơi khác. Còn cậu nam sinh trung học lại vừa khéo trái ngược, gương mặt bừng lên vẻ hưng phấn chờ mong.
Dư Tô nhìn cậu ta mà không khỏi nghĩ thầm, chút phấn khích của mình trong ván chơi trước so với cậu nhóc thì quá tầm thường, trông người ta sung sướng đến mức chuẩn bị nhảy lên reo hò hoan hô thế kia.
Hơn một phút sau, đồng hồ vừa điểm đến số 9, đã có tiếng nhạc tinh tang vui tươi từ đâu đột ngột vang lên, khiến lòng người thấp thỏm không yên.
Dư Tô ngẩng đầu quan sát.
Tiếng nhạc có vẻ được phát ra từ phía trên, như thể Trò chơi cài đặt hàng chục chiếc loa công suất lớn ngay trên đỉnh đầu người chơi, âm thanh lớn đến đinh tai nhức óc, như đâm thẳng vào màng nhĩ bọn họ.
Dù bản nhạc đang được phát vốn vui tươi nhẹ nhàng, nhưng chẳng ai trong số họ cảm thấy dễ chịu nổi. Tất cả người chơi đều nhăn nhó mặt mày, vội vàng đưa tay bịt chặt lấy tai.
Kèm theo tiếng nhạc rộn ràng là giọng trẻ con hồ hởi vang lên.
"Chúng ta cùng chơi trốn tìm thôi nào, mọi người phải trốn thật kỹ nhé. Sau khi đếm tới 100 mình sẽ đi tìm các bạn!"
Vừa dứt lời, tiếng nhạc cũng chợt im bặt.
Tiếng đếm số bắt đầu vang lên, mỗi tiếng cách nhau độ hai giây, giờ đây tám người chơi có xấp xỉ ba phút để tìm chỗ trốn.
Cậu nhóc ngồi cạnh Dư Tô mỉm cười, quay đầu đi về hướng cửa ra vào.
Từ lúc tiếng đếm số đầu tiên vang lên, Dư Tô đã bắt đầu chạy về gian nhà bên trái, người phụ nữ nhà giàu kia cũng vội vàng chạy lại, nhưng cũng rất nhanh đã hấp tấp rời đi.
Bà ta có vẻ chưa tìm được chỗ nấp kín đáo trong gian phòng này, thấy vẫn còn thời gian nên quyết định tìm chỗ trốn khác.
Dư Tô không còn lòng dạ để ý tới người khác, cô im lặng quan sát chiếc tủ quần áo làm bằng gỗ, cao độ 1m8 kê cạnh tường, lập tức bắt tay làm theo kế hoạch ban đầu.
Có một thanh phơi quần áo được dựng sau cửa, vốn Dư Tô tìm được món đồ này ngoài nhà rồi mang vào giấu ở đây.
Trong phòng còn kê một bộ bàn ghế, cách tủ quần áo không mấy xa, hiện giờ Dư Tô chỉ cần mỗi chiếc bàn, nhưng khi bưng bàn ra cô vẫn đem theo cả ghế đi cùng.
Dư Tô trèo lên đứng trên bàn, vì không muốn lưu lại dấu chân nên trước đó cô đã cẩn thận cởi giày. Dư Tô đặt giày và giá phơi quần áo lên mặt bàn, rồi bám chặt lấy cạnh tủ lấy đà ra sức trèo lên. Dù phải loay hoay gắng sức một hồi, nhưng Dư Tô vẫn suôn sẻ trèo lên được nóc tủ quần áo.
Xong, Dư Tô nhanh chóng quay người, rạp mình áp lên mặt tủ, hai tay vươn dài, căng ra với lấy giá phơi đồ bên dưới, rồi đẩy đầu kim loại trên giá treo áp sát lấy mép bàn, mạnh tay dùng hết sức đẩy chiếc bàn ra xa.
Xong xuôi, tiếng đếm còn vương âm mũi ngọt ngào của trẻ con đã hô tới số 93.
Dư Tô thả giá phơi đồ dựa vào khe hở giữa tường và tủ quần áo, rồi khẽ kéo cánh tủ hơi he hé ra. Xong việc, cô nép thật sát như dính mình trên nóc tủ, nhẹ nhàng thở chậm lại, bắt đầu im lặng chờ đợi.
Trên nóc tủ dày một tầng bụi, mỗi cái thở ra hít vào, đám bụi bặm lại đi theo vào đường hô hấp của cô, khiến mũi cô cũng bắt đầu thấy ngứa.
Sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng động, Dư Tô dứt khoát hé miệng chuyển sang thở bằng mồm.
Tiếng trẻ con non nớt giờ đã đếm tới đúng 100, cả căn nhà bất chợt chìm vào im lặng.
Giờ đây xung quanh đã không còn bất cứ thứ âm thanh nào, trầm lặng như tòa nhà trống không người. Dư Tô một mình trốn ở đây, không hề hay biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
Không biết đã qua bao lâu, Dư Tô lắng tai nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến tới ngày một gần.
Dư Tô không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ khẽ trở mình nép sâu vào bờ tường, không dám nhúc nhích hay cựa quậy.
Mắt không nhìn, tai lại nghe càng rõ hơn. Dư Tô nghe thấy có tiếng bước chân từ từ tiến đến cửa phòng, dường như nán lại bên cửa một hồi, sau đó lại bước thẳng về phía tủ quần áo.
Ngón tay của Dư Tô theo bản năng khẽ giật giật, cô cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh thêm.
Tiếng bước chân dừng lại bên tủ quần áo, một lúc lâu sau đó cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Cảm xúc Dư Tô chuyển từ hồi hộp sang băn khoăn, không biết nó định chờ bên dưới làm gì?
Muốn để cô tưởng nó đi mất rồi, sau đó tự chui từ chỗ trốn ra sao? Dư Tô không dám động đậy. Cô có cảm giác chắc chắn nó vẫn chưa bỏ đi.
Đã vài phút trôi qua, bên dưới vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Dư Tô không chịu nổi mà bắt đầu nghĩ ngợi, nghi ngờ. Chẳng lẽ nó đã đi mất từ lâu rồi? Do mình căng thẳng quá nên không nghe được tiếng nó rời đi?
Mấy ngày trước Dư Tô chưa quyết định được cách cộng điểm thuộc tính nên tạm thời chưa vội động vào đống điểm thưởng, nếu sớm biết có ngày này cô đã bắt chước Phong Đình cộng thêm điểm thính lực. Dù mới ván đầu, số điểm của Dư Tô không nhiều nhưng ít ra có còn hơn không.
Sau khi rời khỏi đây nhất định phải cộng điểm thuộc tính ngay.
Nhưng dù sao, trong 20 phút trước khi trò chơi kết thúc, dù nhóc ma kia có đi hay không đi, cô cũng nhất định không nhúc nhích.
Mới nghĩ tới đây, cô đã giật thót mình vì tiếng cười "hi hi hi" rúc rích vang lên từ bên dưới.
Nó vẫn chưa đi! Quả thực nó vẫn chưa bỏ đi!
Tim Dư Tô đập thình thịch, nghe con ma nhỏ vừa cười khúc khích vừa nói: "Mình tìm được bạn rồi đấy, đừng có trốn nữa, mau ra đây đi~ "
Dư Tô chật vật nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Hơn mười giây sau, con ma nhỏ hừ lạnh: "Bạn không ra nhanh là mình tự lôi bạn ra đấy!"
Ngay sau đó Dư Tô đã nghe thấy tiếng cửa tủ bị người ta mở tung ra.
Tim Dư Tô vốn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vào giờ phút này cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Trước khi con ma nhỏ kia đếm xong cô đã hé cửa tủ ra một chút, hóa ra cũng lừa được nó thật.
"Hả? Sao lại không có ai?" Con ma nhỏ ngạc nhiên thốt lên, sau đó bắt đầu bực bội tức giận: "Tao không tin là không tìm ra được chúng mày!"
Tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên, hồn ma bắt đầu đi khắp phòng lục lọi tìm người, một lúc sau mới hậm hực rời đi.
Dư Tô vẫn không động đậy, thậm chí còn không mở điện thoại ra nhìn đồng hồ.
Một lúc sau, có một tiếng thét quen tai vang lên từ xa.
Dư Tô nghĩ một lúc, chợt nhớ ra hình như đó là giọng của cậu nam sinh trung học.
Cậu nam sinh trung học trốn trong nhà kho dưới tầng một. Trong này rất lộn xộn, đồ đạc bừa bộn ngập phòng, còn có cả một ngăn tủ chứa gạo.
Ngăn tủ này có hình dáng giống như một chiếc hộp khổng lồ, nắp lật phía trên đầu, bên trong đủ rộng để chứa tới hai người trưởng thành.
Cậu nam sinh trốn thật kỹ, dùng đồ đạc trong ngăn tủ đặt lên trên nóc.
Trong một căn nhà kiểu nông thôn hết sức bình thường phổ biến thế này, rất khó có thể tìm được chỗ trốn kín đáo, đếm qua đếm lại cũng chỉ có dưới gầm giường hay trong tủ quần áo,... Vậy nên chỗ trốn của cậu ta đáng ra rất khó bị phát hiện, nhưng cuối cùng cậu nam sinh nọ lại vẫn bị bắt được.
Mà lý do cậu bị tóm là vì một người chơi khác.
Trong màn chơi này, tám người chơi thậm chí còn bỏ qua luôn bước giới thiệu tên tuổi.
Hai người chơi nhận được nhiệm vụ hướng dẫn người mới lúc này đang thấp giọng giải thích sơ lược quy tắc trò chơi, cậu nam sinh nọ nghe xong không những không biết sợ mà còn thấy nôn nóng phấn kích, gương mặt bừng bừng hưng phấn.
Phản ứng của người phụ nữ trung niên nọ cũng khá hơn tên đàn ông chết thảm trong ván chơi trước của Dư Tô rất nhiều.
Dù không mấy tin lời người chơi kia, nhưng bà ta cũng không phát điên lên gào thét đòi báo cảnh sát.
Những người chơi khác đều im lặng ngồi nguyên trên vị trí của mình, chờ hai người chơi mới đã hiểu sơ về quy tắc chơi mới bắt đầu bàn bạc.
Người đầu tiên lên tiếng là một cô gái tóc ngắn ngồi bên ghế phải: "Nhiệm vụ lần này muốn buộc người chơi phải nghi ngờ lẫn nhau."
Người đàn ông ngồi cạnh cô gái kia đẩy cặp kính cận vừa dày vừa nặng trên sống mũi, nói: "9 giờ tối [Trò chơi trốn tìm] sẽ bắt đầu, mà giờ đã 8 rưỡi rồi. Nếu đã là trốn tìm thì trước hết nên tìm trước chỗ trốn kín đáo. Tôi nghĩ hay là giờ chúng ta đi vài vòng xem xét tình hình trước, lát nữa tìm chỗ trốn ít nhiều sẽ đỡ vất vả hơn."
Còn chưa kịp nói xong, cậu nam sinh trung học nọ đã không chịu nổi mà đứng bật dậy chuẩn bị hành động, lộ rõ vẻ hưng phấn khó nhịn.
Cậu bé con ngồi cạnh Dư Tô lẩm bẩm: "Chơi trốn tìm, vậy ai là người tìm?"
Thấy Dư Tô quay đầu nhìn mình, cậu bé híp mắt cười với cô.
Nơi tám người chơi đang tụ tập có vẻ là gian chính của căn nhà này, ngay phía trước họ là cánh cửa lớn thông ra bên ngoài, hiện giờ vẫn đang khép chặt.
Cậu nam sinh trung học là người đầu tiên đứng lên bước về phía cánh cửa, lớn gan lớn mật vươn tay đẩy cửa mà chẳng có chút nao núng.
Phía ngoài cửa là một khoảng sân nhỏ, liếc mắt đã trông thấy bờ tường vây kín lấy khuôn viên căn nhà cùng cánh cửa ra vào thẫm màu đỏ.
Cậu nam sinh thò đầu ra quan sát một hồi, sau đó cất bước rời khỏi gian phòng.
Cộng sự của cậu ta là một người đàn ông tóc ngang vai đầy vẻ nghệ sĩ. Người này thấy hành động của cậu nam sinh, khẽ chau cặp mày, nhìn cậu ta toan bước ra khỏi ngưỡng cửa bèn gọi lại, dặn dò: "Cậu đừng hành động lỗ mãng nóng vội. Lúc nãy tôi nói rồi, chết trong trò chơi đồng nghĩa với chết trong hiện thực."
Cậu nam sinh nọ không nghe vào tai, chỉ cười nói: "Không phải trò chơi còn chưa bắt đầu sao? Người chơi sẽ không chết sớm được vậy đâu, anh đừng nhát gan thế chứ!"
Dứt lời, cậu ta bước vội ra khỏi cửa. Dư Tô vốn dĩ còn lo sẽ xảy ra chuyện như trong màn chơi trước, nhưng rất may sau cùng cũng không có nguy hiểm gì.
Nhóc con ngồi cạnh xuýt xoa hai tiếng, quay sang Dư Tô nói với vẻ rất trưởng thành, dày dặn kinh nghiệm: "Tên kia đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ."
"..." Một cậu nhóc mười tuổi nói ra câu này có phần không hợp lý lắm.
Thấy cậu nam sinh nọ bước ra khỏi phòng vẫn bình an vô sự, cô gái tóc ngắn cũng thử tiến ra sân mấy bước, theo sau là cậu thanh niên và người phụ nữ trung niên giàu có.
Dư Tô cũng đi theo sau, cô tiến ra khỏi cửa mấy bước rồi quay đầu đứng ngoài sân quan sát tổng thể căn nhà.
Căn nhà này xây theo phong cách từng rất phổ biến ở vùng nông thôn, nhà cất hai tầng, có dáng hình chữ L lật ngược, phần lồi ra là phòng ở. Dưới trung tâm tầng trệt là gian nhà chính, hai bên trái phải mỗi bên cất thêm một gian. Cạnh gian nhà trái là nhà kho, nằm đối diện cầu thang.
Bao quanh hai bên là bức tường gạch cao 2m, lặng lẽ vây kín lấy căn nhà.
Ngay đối diện gian nhà bên trái là một gian phòng được xây cất độc lập, nhìn ống khói trên nóc phòng và đống củi chất ngổn ngang dưới chân tường, có thể dễ dàng đoán được mục đích sử dụng của căn phòng này.
Ngoài vườn có một góc riêng để trồng mấy luống rau xanh, phía bên kia được chủ nhà dựng chuồng, Dư Tô trông qua đoán đây là chuồng gà.
Dư Tô mở điện thoại xem đồng hồ, hiện giờ đã 8h54", cô sợ nếu giờ lên tầng lát nữa trò chơi bắt đầu sẽ không kịp quay về nên chỉ đi loanh quanh quan sát tổng thể tầng một.
Đến 8h58", điện thoại Dư Tô lại nhận được tin nhắn: [Trò chơi chuẩn bị bắt đầu, xin người chơi quay lại gian chính tầng một.]
Các người chơi mau chóng quay về gian nhà chính, cẩn thận ngồi trở lại đúng vị trí ban đầu của mình.
Tám người không ai nói thêm lời nào nữa, mỗi người một tâm trạng khác nhau, chỉ chăm chú nhìn chiếc điện thoại trong tay mình.
Người phụ nữ trung niên giàu có nọ xem chừng rất căng thẳng, không ngừng đảo mắt nhìn những người chơi khác. Còn cậu nam sinh trung học lại vừa khéo trái ngược, gương mặt bừng lên vẻ hưng phấn chờ mong.
Dư Tô nhìn cậu ta mà không khỏi nghĩ thầm, chút phấn khích của mình trong ván chơi trước so với cậu nhóc thì quá tầm thường, trông người ta sung sướng đến mức chuẩn bị nhảy lên reo hò hoan hô thế kia.
Hơn một phút sau, đồng hồ vừa điểm đến số 9, đã có tiếng nhạc tinh tang vui tươi từ đâu đột ngột vang lên, khiến lòng người thấp thỏm không yên.
Dư Tô ngẩng đầu quan sát.
Tiếng nhạc có vẻ được phát ra từ phía trên, như thể Trò chơi cài đặt hàng chục chiếc loa công suất lớn ngay trên đỉnh đầu người chơi, âm thanh lớn đến đinh tai nhức óc, như đâm thẳng vào màng nhĩ bọn họ.
Dù bản nhạc đang được phát vốn vui tươi nhẹ nhàng, nhưng chẳng ai trong số họ cảm thấy dễ chịu nổi. Tất cả người chơi đều nhăn nhó mặt mày, vội vàng đưa tay bịt chặt lấy tai.
Kèm theo tiếng nhạc rộn ràng là giọng trẻ con hồ hởi vang lên.
"Chúng ta cùng chơi trốn tìm thôi nào, mọi người phải trốn thật kỹ nhé. Sau khi đếm tới 100 mình sẽ đi tìm các bạn!"
Vừa dứt lời, tiếng nhạc cũng chợt im bặt.
Tiếng đếm số bắt đầu vang lên, mỗi tiếng cách nhau độ hai giây, giờ đây tám người chơi có xấp xỉ ba phút để tìm chỗ trốn.
Cậu nhóc ngồi cạnh Dư Tô mỉm cười, quay đầu đi về hướng cửa ra vào.
Từ lúc tiếng đếm số đầu tiên vang lên, Dư Tô đã bắt đầu chạy về gian nhà bên trái, người phụ nữ nhà giàu kia cũng vội vàng chạy lại, nhưng cũng rất nhanh đã hấp tấp rời đi.
Bà ta có vẻ chưa tìm được chỗ nấp kín đáo trong gian phòng này, thấy vẫn còn thời gian nên quyết định tìm chỗ trốn khác.
Dư Tô không còn lòng dạ để ý tới người khác, cô im lặng quan sát chiếc tủ quần áo làm bằng gỗ, cao độ 1m8 kê cạnh tường, lập tức bắt tay làm theo kế hoạch ban đầu.
Có một thanh phơi quần áo được dựng sau cửa, vốn Dư Tô tìm được món đồ này ngoài nhà rồi mang vào giấu ở đây.
Trong phòng còn kê một bộ bàn ghế, cách tủ quần áo không mấy xa, hiện giờ Dư Tô chỉ cần mỗi chiếc bàn, nhưng khi bưng bàn ra cô vẫn đem theo cả ghế đi cùng.
Dư Tô trèo lên đứng trên bàn, vì không muốn lưu lại dấu chân nên trước đó cô đã cẩn thận cởi giày. Dư Tô đặt giày và giá phơi quần áo lên mặt bàn, rồi bám chặt lấy cạnh tủ lấy đà ra sức trèo lên. Dù phải loay hoay gắng sức một hồi, nhưng Dư Tô vẫn suôn sẻ trèo lên được nóc tủ quần áo.
Xong, Dư Tô nhanh chóng quay người, rạp mình áp lên mặt tủ, hai tay vươn dài, căng ra với lấy giá phơi đồ bên dưới, rồi đẩy đầu kim loại trên giá treo áp sát lấy mép bàn, mạnh tay dùng hết sức đẩy chiếc bàn ra xa.
Xong xuôi, tiếng đếm còn vương âm mũi ngọt ngào của trẻ con đã hô tới số 93.
Dư Tô thả giá phơi đồ dựa vào khe hở giữa tường và tủ quần áo, rồi khẽ kéo cánh tủ hơi he hé ra. Xong việc, cô nép thật sát như dính mình trên nóc tủ, nhẹ nhàng thở chậm lại, bắt đầu im lặng chờ đợi.
Trên nóc tủ dày một tầng bụi, mỗi cái thở ra hít vào, đám bụi bặm lại đi theo vào đường hô hấp của cô, khiến mũi cô cũng bắt đầu thấy ngứa.
Sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng động, Dư Tô dứt khoát hé miệng chuyển sang thở bằng mồm.
Tiếng trẻ con non nớt giờ đã đếm tới đúng 100, cả căn nhà bất chợt chìm vào im lặng.
Giờ đây xung quanh đã không còn bất cứ thứ âm thanh nào, trầm lặng như tòa nhà trống không người. Dư Tô một mình trốn ở đây, không hề hay biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
Không biết đã qua bao lâu, Dư Tô lắng tai nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến tới ngày một gần.
Dư Tô không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ khẽ trở mình nép sâu vào bờ tường, không dám nhúc nhích hay cựa quậy.
Mắt không nhìn, tai lại nghe càng rõ hơn. Dư Tô nghe thấy có tiếng bước chân từ từ tiến đến cửa phòng, dường như nán lại bên cửa một hồi, sau đó lại bước thẳng về phía tủ quần áo.
Ngón tay của Dư Tô theo bản năng khẽ giật giật, cô cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh thêm.
Tiếng bước chân dừng lại bên tủ quần áo, một lúc lâu sau đó cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Cảm xúc Dư Tô chuyển từ hồi hộp sang băn khoăn, không biết nó định chờ bên dưới làm gì?
Muốn để cô tưởng nó đi mất rồi, sau đó tự chui từ chỗ trốn ra sao? Dư Tô không dám động đậy. Cô có cảm giác chắc chắn nó vẫn chưa bỏ đi.
Đã vài phút trôi qua, bên dưới vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Dư Tô không chịu nổi mà bắt đầu nghĩ ngợi, nghi ngờ. Chẳng lẽ nó đã đi mất từ lâu rồi? Do mình căng thẳng quá nên không nghe được tiếng nó rời đi?
Mấy ngày trước Dư Tô chưa quyết định được cách cộng điểm thuộc tính nên tạm thời chưa vội động vào đống điểm thưởng, nếu sớm biết có ngày này cô đã bắt chước Phong Đình cộng thêm điểm thính lực. Dù mới ván đầu, số điểm của Dư Tô không nhiều nhưng ít ra có còn hơn không.
Sau khi rời khỏi đây nhất định phải cộng điểm thuộc tính ngay.
Nhưng dù sao, trong 20 phút trước khi trò chơi kết thúc, dù nhóc ma kia có đi hay không đi, cô cũng nhất định không nhúc nhích.
Mới nghĩ tới đây, cô đã giật thót mình vì tiếng cười "hi hi hi" rúc rích vang lên từ bên dưới.
Nó vẫn chưa đi! Quả thực nó vẫn chưa bỏ đi!
Tim Dư Tô đập thình thịch, nghe con ma nhỏ vừa cười khúc khích vừa nói: "Mình tìm được bạn rồi đấy, đừng có trốn nữa, mau ra đây đi~ "
Dư Tô chật vật nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Hơn mười giây sau, con ma nhỏ hừ lạnh: "Bạn không ra nhanh là mình tự lôi bạn ra đấy!"
Ngay sau đó Dư Tô đã nghe thấy tiếng cửa tủ bị người ta mở tung ra.
Tim Dư Tô vốn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vào giờ phút này cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại. Trước khi con ma nhỏ kia đếm xong cô đã hé cửa tủ ra một chút, hóa ra cũng lừa được nó thật.
"Hả? Sao lại không có ai?" Con ma nhỏ ngạc nhiên thốt lên, sau đó bắt đầu bực bội tức giận: "Tao không tin là không tìm ra được chúng mày!"
Tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên, hồn ma bắt đầu đi khắp phòng lục lọi tìm người, một lúc sau mới hậm hực rời đi.
Dư Tô vẫn không động đậy, thậm chí còn không mở điện thoại ra nhìn đồng hồ.
Một lúc sau, có một tiếng thét quen tai vang lên từ xa.
Dư Tô nghĩ một lúc, chợt nhớ ra hình như đó là giọng của cậu nam sinh trung học.
Cậu nam sinh trung học trốn trong nhà kho dưới tầng một. Trong này rất lộn xộn, đồ đạc bừa bộn ngập phòng, còn có cả một ngăn tủ chứa gạo.
Ngăn tủ này có hình dáng giống như một chiếc hộp khổng lồ, nắp lật phía trên đầu, bên trong đủ rộng để chứa tới hai người trưởng thành.
Cậu nam sinh trốn thật kỹ, dùng đồ đạc trong ngăn tủ đặt lên trên nóc.
Trong một căn nhà kiểu nông thôn hết sức bình thường phổ biến thế này, rất khó có thể tìm được chỗ trốn kín đáo, đếm qua đếm lại cũng chỉ có dưới gầm giường hay trong tủ quần áo,... Vậy nên chỗ trốn của cậu ta đáng ra rất khó bị phát hiện, nhưng cuối cùng cậu nam sinh nọ lại vẫn bị bắt được.
Mà lý do cậu bị tóm là vì một người chơi khác.
Bình luận facebook