Vào tiệc mừng, Mạch Khê thay một bộ váy nhẹ nhàng hơn. Chiếc nơ bướm trước ngực khẽ bay làm toát lên vẻ đẹp mộng ảo. Cô như một thiên thần, biến thân vì tình yêu; tà váy lụa khẽ lất phất khiến cô trông càng thêm mềm mại, đáng yêu, lại như đang được vây trong tình yêu lãng mạn, nhưng dường như vị thiên thần này có thể bay lên bất cứ lúc nào trong hôn lễ.
Lôi Dận nâng ly. Dưới ánh mặt trời, hắn vẫn mang dáng vẻ vương giả, mỗi cử chỉ đều hiện nét trầm ổn.
Đi tiếp rượu xong, hắn tiến lên nắm lấy bả vai Mạch Khê, không quên thấp giọng hỏi: “Khê nhi, có phải là mệt quá không?”
Đáy mắt Mạch Khê tràn vẻ hạnh phúc, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Sao lại mệt chứ? Anh vẫn ở bên cạnh em mà.”
Lôi Dận nở nụ cười, thâm tình hôn lên vầng trán trơn bóng của cô.
Cảnh tượng này lọt vào đôi mắt Phí Dạ đứng cách đó không xa, hắn lặng lẽ, cũng chưa hề động đậy, thân thể cao lớn chỉ thoáng vẻ giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại được vẻ bình tĩnh. Hắn vừa muốn xoay người bước đi…
"Phí Dạ…” Giọng nói Mạch Khê vang lên từ phía sau hắn. Ngay sau đó, hương thơm dịu mát phả đến, là hương thơm của cơ thể cô.
Phí Dạ quay đầu, thấy cô có chút mệt nhọc, vừa định đưa tay đỡ lấy cô thì đúng lúc thấy bàn tay Lôi Dận nắm lấy bả vai cô. Lúc này, vẻ tình cảm trong mắt Phí Dạ dần tan đi, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh trước nay…
“Tiểu thư Mạch Khê có việc gì vậy?”
Mạch Khê gật đầu, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ thân thiết…
"Phí Dạ, hai ngày trước anh có đến Provence, vậy có nhìn thấy Huân Y đâu không? Con bé đã đồng ý tham dự hôn lễ của tôi, vậy mà đến giờ vẫn không thấy đâu.”
"Huân Y?” Trong đầu Phí Dạ bỗng hiện lên bóng hình nhỏ xinh kia, hắn nhẹ nhàng cười, “Lần này đến thì không thấy cô ấy đâu, nhưng người trong rượu trang nói là gần đây cô ấy bận nhiều việc, chắc là có chuyện gì đó nên chậm trễ một chút.”
“À.” Trong mắt Mạch Khê ít nhiều có điểm thất vọng, cô than nhẹ một tiếng, “Huân Y lúc nào cũng thích đông vui, không biết là có chuyện gì nữa.”
“Yên tâm đi tiểu thư Mạch Khê, tôi sẽ liên hệ với rượu trang, có tin gì của Huân Y tôi sẽ báo cho tiểu thư Mạch Khê.” Phí Dạ trầm giọng nói.
Mạch Khê gật đầu. Lúc này Đại Lỵ chạy từ xa đến, cười híp mắt, nói: “Mạch Khê, bên kia có chuyện hay, đi, bọn mình đi ra kia.” Nói xong, cô nhìn Lôi Dận, “Chú rể, anh có thể cho tôi mượn Mạch Khê một lúc không?”
Lôi Dận nhẹ nhàng cười, "Được chứ, thay tôi chăm sóc Khê nhi nhé.”
“Ai da, thật khiến người ta uất ức mà chết đây mà.” Đại Lỵ hâm mộ không thôi, vừa kéo Mạch Khê đi vừa lẩm bẩm.
Chỉ còn lại có Lôi Dận và Phí Dạ. Ánh dương chiếu lên bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông anh tuấn.
“Phí Dạ à…” Lôi Dận nâng tay khoác lên vai hắn, như hai người bạn thân thiết, “Kỳ thật, tôi vẫn có chuyện muốn đề nghị với cậu.”
Phí Dạ hơi có vẻ kinh ngạc, “Lôi tiên sinh, có việc gì xin cứ phân phó.”
"Không, chuyện tôi muốn nói không phải là mệnh lệnh, mà là muốn hỏi ý kiến cậu.” Lôi Dận thấy hắn hiểu lầm liền nhẹ giọng giải thích.
Phí Dạ kinh ngạc. Cách nói này của Lôi Dận khiến hắn không thể suy đoán nổi, có điều…
"Lôi tiên sinh cứ nói."
Lôi Dận ngồi trên ghế, thấy Phí Dạ đã ngồi ở phía đối diện mới lên tiếng, “Năm tôi mười sáu tuổi, cậu đã đi theo tôi. Quãng thời gian khó khăn thật sự cũng rất đáng nhớ, vậy mà nháy mắt đã qua mười chín năm.”
Phí Dạ cười nhẹ, “Nếu Lôi tiên sinh không nói đến, chắc tôi cũng đã quên con số này. Đúng vậy, đảo mắt một cái mà đã qua mười chín năm.”
Lôi Dận gật đầu, “Cậu có hối hận về mười chín năm này không? Nếu không phải đi theo tôi, có lẽ hiện giờ cậu đã có một cuộc sống bình thường.”
"Lôi tiên sinh, nếu lúc trước không gặp ngài, tôi cũng sẽ không có cái ‘nếu’ nào cả, chỉ biết có một điều, chính là bị người của Huyết Xà giết chết.” Phí Dạ nói một cách kiên định, ánh mắt cũng cương quyết, “Nhiều năm như vậy nhưng tôi chưa bao giờ hối hận!”
Lôi Dận vui mừng nở nụ cười, “Kỳ thực, điều tôi muốn nói cũng rất đơn giản. Cậu theo tôi vào sinh ra tử mười chín năm, số lần chuẩn bị đi gặp tử thần cũng không ít. Tuy nói tổ chức Ảnh là tâm huyết của tôi, nhưng nếu như không có cậu, nó cũng không phát triển mạnh được như vậy. Tôi nghĩ, người thích hợp để ngồi trên vị trí cầm đầu cũng chỉ có Phí Dạ cậu.”
Phí Dạ vừa nghe thấy vậy thì kinh hãi, ngay sau đó vội đứng lên, cung kính cúi người…
"Lôi tiên sinh, tại hạ không dám nghĩ như vậy…"
Ngoại truyện 2
2. Bay đến Provence (1)
"Phí Dạ.” Lôi Dận nhẹ giọng chặn lời hắn, “Tôi biết cậu không có ý nghĩ gian dối với tôi, tất cả những lời tôi nói với cậu đều qua suy nghĩ cặn kẽ. Cho tới bây giờ tôi cũng không hề nghi ngờ ánh mắt của mình, trừ cậu ra, không ai có thể đảm nhiệm vị trí này.”
"Lôi tiên sinh, dựa theo tuổi của ngài, thời gian về hưu vẫn còn sớm mà.” Phí Dạ không đồng ý mà nói.
Lôi Dận di chuyển ánh mắt, nhìn đến Mạch Khê cách đó không xa, Phí Dạ cũng nhìn lại theo hình ảnh Mạch Khê trong bộ váy trắng đang đi rót rượu. Động tác của cô có chút lóng ngóng nhưng trên gương mặt thì dào dạt ý cười hạnh phúc, lại như được vầng hào quang của người làm mẹ bao phủ. Rốt cục, Phí Dạ cũng hiểu được ý định của Lôi Dận.
"Lôi tiên sinh, ngài là vì tiểu thư Mạch Khê?”
Lôi Dận gật đầu, thu ánh mắt lại rồi nhẹ giọng nói: “Để mà nói cho đúng thì là vì người nhà của tôi. Có lẽ Khê nhi không cần, nhưng con tôi thì cần. Tôi không muốn nó vừa sinh ra đã phải mang gánh nặng. Của cải của Lôi thị đã đủ rồi, cứ xét theo tình hình phát triển của tổ chức Ảnh, về sau thế lực sẽ càng lúc càng lớn, khi đó con tôi sẽ trở thành Lôi Dận thứ hai.”
"Lôi tiên sinh, tôi hiểu được tâm tư của ngài.” Phí Dạ hạ thấp giọng, “Nhưng, việc thay đổi người cầm đầu của Ảnh là chuyện hệ trọng, tôi không muốn Lôi tiên sinh quá mạo hiểm.”
"Qua nhiều năm như vậy, bất luận là ‘hắc đạo’ hay ‘bạch đạo’, cứ gặp cậu như là thấy tôi, tất cả mọi người đều biết vị trí của cậu trong Lôi thị cũng như Ảnh quan trọng thế nào. Phí Dạ, tôi biết việc làm như vậy của tôi là quá ích kỷ, nhưng cậu có thể suy nghĩ kỹ một chút. Chuyện này tạm thời không vội, khi nào cậu nghĩ thông rồi thì trả lời tôi sau cũng được.” Lôi Dận cũng không muốn ép buộc. Dù sao khi đảm nhiệm chức trách này trong Ảnh, quyền thế có được cũng nhiều, nhưng đồng thời cũng mất đi nhiều sự tự do.
Lôi Dận vỗ vỗ bả vai Phí Dạ rồi đi ra.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cương nghị của Phí Dạ, có chút chói mắt. Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đáy mắt thì hiện vẻ suy tư.
Tiếng chuông di động vang lên đánh tan đi dòng suy tư của Phí Dạ. Hắn nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu bên kia. Hắn hơi biến sắc, cụp điện thoại, chưa nói câu nào liền rời đi…
_
Provence, Pháp.
Bây giờ đang là mùa hoa nở ở Provence. Khi Phí Dạ vừa từ máy bay riêng đến, phóng tầm nhìn đã thấy bạt ngàn một màu tím trên cánh đồng. Cùng với tiết hè vùng Địa Trung Hải, sắc tím này nhìn qua càng có vẻ mộng ảo hơn.
Ngồi trên xe du lịch nhỏ vừa ngắm cảnh vừa xuyên cánh đồng hoa đến rượu trang Tuffy, cả người Phí Dạ đã nhuốm đầy mùi hoa oải hương. Ông lão Cather vẫn đang bận rộn chỉ đạo các bộ phận chế rượu. Rượu trang Tuffy cứ vào dịp này là lại bận rộn như vậy.
Nhìn thấy Phí Dạ bước vào rượu trang Tuffy, ông Cather có vẻ rất vui, tự mình pha một tách trà nhài, từ tốn nói: “Nghe nói con bé Selena kết hôn, tôi thật sự là thấy vui thay cho nó. Đáng tiếc là rượu trang quá bận rộn, tôi không thể đến tham dự. Thật đáng tiếc!”
Phí Dạ nhấp một ngụm trà, hương hoa dìu dịu tản khắp khoang miệng, vương quanh chóp mũi cũng toàn một hương hoa thơm mát, “Ông Cather, tên cô ấy là Mạch Khê, không phải là Selena.”
"À, đúng, đúng, Mạch Khê, tôi cũng nhiều tuổi rồi, với lại gọi nhiều cái tên kia, giờ khó sửa được.” Ông lão Cather vỗ vỗ đầu, hài hước nói.
“Ông yên tâm đi, bởi vì tiểu thư Mạch Khê gần đến ngày sinh rồi nên cũng không tổ chức hôn lễ ở Pháp. Cô ấy nói, đợi sinh đứa nhỏ xong thì sẽ sang thăm ông.” Phí Dạ nhẹ giọng an ủi.
“Tốt, tốt, con bé đó thật sự khiến người ta xót lòng mà.” Ông Cather liên tục gật đầu.
Phí Dạ đứng dậy, đi đến trước cửa sổ. Làn gió nhẹ phả đến, đưa theo hương rượu thơm ngon cùng vị ngọt ngào của oải hương. Ngoài cửa sổ, cách đó không xa là vườn nho bất tận, bên trong là nơi các nhân viên đang tỉ mẩn kiểm tra chất lượng nho.
“Sản xuất thêm rượu đỏ không thành vấn đề chứ?” Hắn lãnh đạm hỏi.
Ông Cather đương nhiên biết mọi chuyện liên quan đến rượu trang ở Provence này đều do Phí Dạ phụ trách, ông gật gù, “Sản xuất trong thời gian quy định thì hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng nếu muốn thêm rượu đỏ hương hoa thì cần một chút thời gian, bởi vì loại này Lôi thị đặt nhiều quá.”
Phí Dạ cười nhẹ, “Việc này vất vả cho ông Cather rồi. Lần này Lôi thị đấu thầu được hạng mục đầu tư, chẳng khác nào mở rộng phạm vi kinh doanh cho nên không thể thiếu rượu đỏ. Mà Lôi tiên sinh chỉ thích rượu đỏ hương hoa của rượu trang Tuffy thôi.”
"Cậu Lôi tuổi còn trẻ mà đã thành công như vậy rồi. Con bé Mạch Khê có thể lấy được cậu ta đúng thật là được Thượng Đế ưu ái. Được, được, không thành vấn đề, cho dù phải đẩy nhanh tiến độ một ngày một đêm cũng sẽ hoàn thành đúng hạn, tuyệt đối không làm chậm trễ việc của cậu Lôi. Nhưng nếu Phí Dạ cậu không phiền thì chẳng thà tạm thời ở lại đây, có vấn đề gì chúng tôi cũng báo được luôn.” Ông Cather đề nghị.
Phí Dạ nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Đôi mắt sắc bén quét một vòng xung quanh, trầm mặc trong chốc lát, hắn mới trầm giọng lên tiếng, lại có ít nhiều chần chừ…
“Ông Cather, sao không thấy Huân Y đâu?”
Hôm hôn lễ, hắn bất ngờ nhận được điện thoại của Huân Y. Trong điện thoại, cô không nói gì cả, chỉ hát nghêu ngao một bài hát kỳ quái, vừa nghe qua đã biết là đang say rượu. Tại sao có thể như vậy?
Ông Cather vừa nghe thấy thế thì ha ha cười, “Huân Y ấy à, tôi cũng không thấy con bé đâu. Con bé vẫn hay nhốt mình trong nhà không biết làm cái gì nữa, cứ thần thần bí bí. Nhưng mà buổi tối trước hôm hôn lễ của Mạch Khê, nó có gọi điện cho tôi, nghe như là đang khóc vậy, lại nói lý do không thể đến tham dự lễ cưới cái gì gì ấy. Lúc đấy tôi đang vội nên cũng không nghe kỹ, sau đó thì con bé dập máy luôn.”
Phí Dạ nghe thế thì hơi chau mày, “Cô ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”
"Không có đâu, tôi hiểu con bé này mà. Cho dù ngày mai là tận thế, nó sẽ vẫn sống như bình thường, rất lạc quan.” Ông Cather liên tục xua tay, nói một cách chắc chắn.
Phí Dạ không nói gì, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn hắn không thể đoán ra được cảm xúc gì.
“À, đúng rồi, Phí Dạ, nếu cậu quyết định ở lại thì tốt nhất nên ở trong thị trấn nhỏ này. Khách sạn trong nội thành tuy rằng rất tốt nhưng đi đi lại lại không tiện. Thế này đi, cậu đi tìm Huân Y, nó sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu.” Ông Cather đề nghị.
Phí Dạ chần chừ, “Ở lại thị trấn?”
"Yên tâm đi, Phí Dạ, thị trấn này về đêm rất đẹp. Các cậu quen với chốn thương trường, cũng nên cảm thụ thiên nhiên, như vậy mới có thể cảm thận được cuộc sống đích thực. Ở lại khách sạn có gì tốt đâu, ngay cả đồ ăn cũng là do đầu bếp đưa lên, một chút đời thường cũng không có.” Ông Cather có vẻ không tán thành lắm lối sống hiện đại, ngừng một chút rồi lại nói: “Tôi cho cậu địa chỉ của Huân Y, cậu có thể trực tiếp đến tìm con bé, nó sẽ sắp xếp tất cả.”
2. Bay đến Provence (2)
Ông Cather vừa nói địa chỉ, vừa viết lại bằng tiếng Pháp, chỉ còn thiếu nước vẽ bản đồ. Xuyên qua vài cánh đồng oải hương, cuối cùng, Phí Dạ cũng tìm được địa chỉ của Huân Y.
Ngôi nhà này cũng khá giống ngôi nhà Mạch Khê từng ở. Kiến trúc gỗ độc một màu trắng. Hẳn là mọi người đều thích ở giữa cánh đồng hoa phải có khoảng không gian cực lớn, nhưng chỉ có căn nhà màu trắng là nhỏ xinh. Căn nhà này có hai tầng, tấm rèm tím hợp làm một cùng với sắc tím của cánh đồng hoa. Căn nhà lọt thỏm trong một trang trại khá lớn. Hàng gạch trắng dọc đường đi cũng thật tinh tế. Xung quanh đó còn đặt vài chiếc ghế trắng, trên ghế là con mèo nhỏ nằm ngủ ngon lành. Thấy có người vào, mèo con chỉ kêu vài tiếng rồi lại uể oải đi vào giấc ngủ say sưa.
Mới đầu chiều, cảnh tượng như vậy cũng khiến Phí Dạ cảm thấy thoải mái.
Cửa sổ mở rộng truyền ra tiếng bản nhạc Jazz du dương, nghe kỹ thì mới phát hiện ra là bài Les Champs Elysees của nhạc sĩ nổi tiếng người Pháp Clementine. Ở Provence, vào một buổi chiều như thế này mà lại nghe ca khúc này thì hương vị cuộc sống càng thêm yên ả.
Trong lúc nhất thời, Phí Dạ có vẻ ngơ ngẩn, cho đến khi cơn gió nhẹ thổi qua, làn gió man mát từ đỉnh núi tràn xuống ít nhiều phá đi sự hưởng thụ của hắn dưới ánh mặt trời.
Chắc hẳn là trong phòng có người, vì chẳng những hắn nghe được tiếng nhạc mà nhìn lên cửa sổ còn thấy một đôi bàn chân!
Phí Dạ không nhịn cười nổi. Đã bao lâu rồi hắn không có những khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy?
Có điều…
Hắn hơi nghiêng đầu. Ánh nắng chiếu lên đôi chân kia, nói thật, nhìn hai bàn chân này đúng như của trẻ con. Làn da non mịn, trắng hồng càng đẹp hơn dưới ánh nắng, ngón chân thon nhỏ, chỉ có thể dùng từ “tuyệt đẹp” để miêu tả, lại còn đang ngoáy ngoáy theo điệu nhạc. Không khó để nhìn ra chủ nhân của nó nhàn nhã đến mức nào.
Không biết vì sao, đôi bàn chân trắng mịn dưới ánh mặt trời lại khiến Phí Dạ hơi xôn xao, làm cho tâm tình trầm ổn có chút rung động. Hắn hơi sửa lại vẻ bối rối, nâng tay lễ phép gõ cửa.
Con mèo nhỏ trên ghế trắng đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Phí Dạ thì nó “meo meo” một tiếng, rồi lại “khò khè” ngủ say sưa, một chút sợ sệt với người lạ cũng không có.
Tiếng nhạc trong phòng vẫn không dừng lại, chỉ truyền đến tiếng nói trong trẻo…
"Cửa không khóa, vào đi!"
Phí Dạ hơi giật mình, thử đẩy cửa. Quả nhiên là đang mở. Hắn không thể không buồn cười. Đúng thật, ở nơi này, sẽ chẳng phải lo có người xấu, cũng không cần lo có trộm, bởi vì nơi này quá đỗi bình yên.
Tầng một cũng là phòng khách, vô cùng sạch sẽ, lại giống như phong cách của quán nhạc Jazz. Chỗ nào cũng thấy tràn ánh mặt trời, lại có nét giản dị của nông thôn nước Pháp.
Còn Huân Y thì đang ngồi trên ghế. Cô mặc chiếc váy lụa trắng, hai chân không e dè gì mà gác lên bậc cửa sổ khiến cho tà váy trượt xuống đến ngang đầu gối. Cô đang ôm một quyển sách rất dày, còn đeo một cặp kính cận gọng đen, trông cực kỳ giống một cô sinh viên chăm chỉ.
Nhìn thấy Phí Dạ sửng sốt đứng ở cửa, Huân Y cũng có chút giật mình, trong lúc nhất thời còn quên buông hai chân xuống, cứ chằm chằm nhìn bóng dáng cao lớn kia. Một lúc sau cô mới ấp úng hỏi, “Phí Dạ…sao anh lại tới đây?”
Phí Dạ đứng yên ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này thì tiến không được mà lui cũng không xong, ‘nửa ngày sau’ hắn mới thở dài, “Cô không định ngồi mà đón khách đấy chứ?”
Lúc này Huân Y mới ý thức được, vội vàng đứng dậy, đặt sách sang một bên, luống cuống tay chân đến trước mặt Phí Dạ rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Mời vào…mời vào…”
Trong lòng cô không khỏi oán hận. Gã đàn ông này cao như vậy làm gì chứ? Ngẩng đầu nhìn hắn thật mệt chết đi được!
Phí Dạ cũng không hề khách khí, đi đến sofa rồi ngồi xuống. Phía sau hắn là khung cửa sổ, làn gió mát ùa đến đưa theo hương hoa. Có lẽ, cũng chỉ có nơi này mới đem lại sự nhàn nhã như vậy.
Huân Y không biết phải làm thế nào. Gã này cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy, tuy rằng có vài lần tiếp xúc nhưng hắn chưa từng tới nhà cô. Sao hôm nay lại đột nhiên đến thăm?
Pha cho hắn một tách trà nhài, Huân Y lặng lẽ nhìn Phí Dạ. Ánh mắt hắn thực bình tĩnh, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ trầm ổn, thậm chí cách hắn uống trà cũng thật khí khái. Cứ như vậy mà nhìn hắn, đúng thật là một chuyện thú vị. Có điều…
"Phí Dạ, hôm nay anh đến đây là vì…” Cô thử hỏi một câu.
Quá kỳ quái, tự nhiên hắn đi vào nhà cô, còn chả thèm nói tiếng nào mà ngồi ở đây?
Gã đàn ông này, từ lần trước bởi vì hiểu lầm mà đánh hắn, sau khi biết rõ, cô liền tôn trọng mà không thể đến gần, không đơn giản bởi bối cảnh của hắn, mà quan trọng hơn chính là bởi ánh mắt hắn.
Trong thế giới của Huân Y, xã hội đen cũng giống như trong phim, nhanh nhẹn, dũng mãnh, thô bạo, lạnh lẽo. Nhưng người đàn ông này…ngoại trừ vẻ bình tĩnh của hắn, khi hắn liếc nhìn cô một cái thì toàn thân cô như có dòng điện chạy qua. Đôi mắt sắc bén của hắn cực kỳ thâm thúy, như vực sâu không đáy chứa biết bao điều, một khi đã nhìn thì cảm giác thật phức tạp. Sau này, mỗi lần nhìn hắn, toàn bộ tế bào trong cô như nhũn ra, bất giác hồi hộp, hoàn toàn không thể khống chế nổi suy nghĩ trong đầu.
Phí Dạ không biết những suy nghĩ trong lòng Huân Y, chỉ thấy cô cứ đứng yên mà không ngồi xuống thì cực kỳ buồn cười…
"Đây là nhà cô, sao trông giống khách vậy? Ngồi xuống đi.”
Tuy rằng tiếng nói của hắn rất trầm nhưng như có như không một vẻ xa cách, lại như đang ra lệnh khiến cho Huân Y có ít nhiều cảnh giác.
"Cái đó…Tôi vẫn nên đứng thì hơn, nói như vậy còn tiện cho anh hơn.” Cô đẩy đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói.
Phí Dạ bị những lời này của cô làm cho ngu ngơ, nâng tầm mắt nhìn cô.
Cảm giác hồi hộp kia lại quay về, Huân Y chỉ chỉ vào hắn, “Anh đừng hiểu lầm, ý của tôi là vóc dáng anh quá cao, tôi ngồi xuống mà vẫn phải ngẩng đầu nói chuyện với anh, quá là mệt mỏi.”
"À." Phí Dạ nghe thấy lý do của cô thì gật đầu, còn nghiêm túc nói, “Thực xin lỗi.”
Á?...
Lần này đến phiên Huân Y ngơ ngẩn, mãi sau mới có phản ứng lại được, cuối cùng không nhịn cười nổi…
“Anh ngốc thật đấy, dáng người thế nào đâu phải lỗi của anh, xin lỗi tôi để làm gì hả?”
Bình luận facebook