Ngoại truyện 6
6. Tình cảm khác thường (1)
Dưới ánh mặt trời, trên cánh đồng hoa tím, một người đàn ông cao lớn đạp xe đạp trắng đèo một cô gái đáng yêu. Cảnh tượng này càng có vẻ gây sự chú ý hơn.
Huân Y hỏi xong điều thắc mắc trong lòng thì sự hồi hộp dường như lan đến cả đầu ngón tay, theo bản năng tóm lấy áo Phí Dạ. Vì góc độ hẹp nên cô chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn, không thể thấy rõ ánh mắt hắn. Cũng tốt, nếu không nhất định hắn sẽ nhìn thấy hai má đỏ hồng như táo chín cây của cô.
Nghe những lời này, tiếng nói thản nhiên của Phí Dạ vang lên…
"Trước kia không có, hiện tại có."
"Hả?" Trong lòng Huân Y như bị một chùy nện mạnh xuống, bụng bỗng nhiên đau quặn lại…Hắn có bạn gái? Hắn đã có bạn gái?
“Cô ấy…hai người vừa mới ở cùng một chỗ? Cô ấy…là ai, tôi có quen không?” Cô phát hiện ra, thời điểm hỏi những vấn đề này, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, có một loại cảm giác mà cô rõ ràng nhận thấy…ghen tỵ!
Nói thật, cô có chút chút thích hắn, nhất là khi hắn ôm cô vào lòng, lúc nhẹ giọng an ủi cô. Cảm giác an toàn cùng sự rung động cứ vây lấy cô. Mỗi tối nhìn thấy ánh đèn tỏa lên bóng dáng hắn, cô lại muốn được nép vào lòng hắn.
Cô luôn không thích mấy bạn trai cùng lứa tuổi hay vận đồ hiphop, cũng không thích đàn ông Pháp quá lãng mạn. Cô thích trầm mặc ít nói, thích trưởng thành trầm tĩnh, thích...
Giờ khắc này, Huân Y mới phát hiện ra, tất cả những tiêu chuẩn cô thích đều là dựa theo Phí Dạ mà liệt kê ra...
Phí Dạ không hề phát hiện được Huân Y phía sau có bao nhiêu bối rối, chỉ hơi ngoảnh mặt lại, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước...
"Tôi với cô ấy mới ở cùng nhau, nhưng chưa đến mười phần chung, đương nhiên là cô biết, chính là cô đó."
Hả?
Huân Y tưởng mình nghe nhầm, trong lòng có đến nửa giây ngưng lại...
"Anh...anh nói gì cơ?"
Phí Dạ rẽ ngoặt một cái, chiếc xe đạp lăn về phía căn nhà nhỏ màu trắng. Hắn thản nhiên nói: "Tôi nói, bạn gái tôi chính là cô."
Tim Huân Y suýt chút nữa thì nhảy vọt lên, không biết là bởi xe rẽ đột ngột hay vẫn là bởi lời nói của Phí Dạ. Mặt cô lại càng đỏ hơn, còn sót chút ý thức nên phản bác, "Ai là bạn gái anh chứ? Sao tôi không biết tôi là bạn gái anh?"
Phí Dạ cúi đầu cười, "Cá mười phần tiền là tôi cũng không biết tôi có bạn gái."
"Anh..." Rốt cuộc Huân Y cũng nghe ra ý cợt nhả trong lời nói của hắn, tức giận đấm một phát vào sau lưng hắn. Chiếc xe dừng lại trước căn nhà màu trắng, cô đến trước mặt Phí Dạ, đôi mày đen cau lại...
"Này, vừa rồi là tôi muốn tốt cho anh thôi, giờ anh lại phụ lòng tốt của tôi hả?"
Phí Dạ hơi nhíu mày, dắt xe đạp vào bên trong, "Nếu nhớ không lầm, quan hệ này cũng là do cô nghĩ ra."
Huân Y đỏ bừng mặt, "bịch, bịch, bịch " - đi đến trước mặt hắn...
"Phí Dạ, anh đang trêu tôi?" Cô giận dỗi nói, "Nếu không phải vừa rồi tôi ra tay giúp anh, hiện giờ anh đã bị đám con gái kia ăn sạch rồi!"
Phí Dạ cúi đầu cười, cũng chưa nói gì, chỉ nhìn cô.
Huân Y bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vội hắng giọng...
"Chuyện đó...Mọi việc lần này tôi làm đều là muốn tốt cho anh, anh phải nhớ kỹ, về sau nhìn thấy mấy con bé đó thì tránh đi. Anh không biết lũ đó nhìn anh với vẻ đói khát như thế nào đâu, nếu không cẩn thận anh thì bị nuốt chửng đấy!"
Phí Dạ thấy cô nói với một vẻ nghiêm túc thì không khỏi nhếch môi, "Tôi lại không cho rằng mình có đủ bản lĩnh khiến phụ nữ phải ăn tươi nuốt sống."
"Có thể, đương nhiên có thể!" Huân Y không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nói: "Nhìn anh cực kỳ đẹp trai, hơn nữa còn có vẻ nam tính..." Nói tới đây, cô đột nhiên im bặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng bừng lên.
Thấy Phí Dạ có vẻ hứng thú mà nhìn chằm chằm vào mình, cô mất tự nhiên nói tiếp, "Cho nên anh phải nhớ kỹ lời của tôi, nếu không anh sẽ tự chuốc họa vào thân đấy, có nghe rõ không?"
"Được." Phí Dạ trả lời, tiếng nói thực trầm thấp, điềm tĩnh còn mang theo một chút vẻ đắc ý.
Tim Huân Y như đang nhảy nhót, cô không nói thêm gì nữa liền xoay người về phòng...
_
Phí Dạ làm đúng như đã hứa, dùng thời gian rảnh để dạy thêm cho Huân Y, nhất là tiếng Anh, gần như đặt ra yêu cầu rất khắt khe với cô.
Riêng với tiếng Anh, ngay từ đầu Huân Y đã không quen nên ít nhiều có đôi phần phản kháng, có điều dần dần cũng quen được.
Trong khoảng thời gian này, tâm lý Huân Y cũng biến hóa rõ ràng. Cô vẫn thường bất giác ngơ ngác ngắm Phí Dạ, bất giác nghĩ xem hắn thích ăn gì, thích uống gì, thậm chí có đôi khi còn thừa dịp hắn không có nhà liền lẻn vào phòng cho khách, xem hắn có quần áo cần giặt hay không.
Kết quả khiến cô thực thất vọng!
Phòng ngủ của Phí Dạ còn sạch sẽ hơn cả phòng cô. Chẳng những ngày nào chăn gối cũng được gấp gọn gàng, thậm chí cả quần áo thay ra hắn cũng tự giặt sạch sẽ, khiến cho Huân Y không có lấy một cơ hội nhúng tay vào.
Trong ấn tượng của cô, đàn ông thường lôi thôi luộm thuộm, nhưng Phí Dạ là ngoại lệ. Thì ra một người đàn ông thành công cũng phải biết tự chỉnh chu cho cuộc sống của chính mình, đây là điều tối thiểu.
Đêm nay, gió từ từ thổi vào phòng đưa theo mùi hương thơm ngát.
Huân Y đã hái một lẵng hoa đem đặt trong phòng Phí Dạ. Đương nhiên, cô nói làm như vậy là vì chính mình, vì học phí của mình với Phí Dạ. Nếu tiền học đã không phải trả thì hẳn là cô nên làm chút chuyện gì đó cho hắn. Với cái cớ này, cô làm chuyện gì cũng xem như danh chính ngôn thuận.
Trong phòng thoang thoảng hương nam tính thuộc về riêng Phí Dạ. Huân Y có chút say mê, giống như đang được dựa vào lòng hắn vậy.
Ngăn kéo tủ hơi mở ra, bên trong có cái gì đó của Phí Dạ khiến Huân Y có chút tò mò. Đã nhiều ngày như vậy, tuy rằng cô cũng có ra vào phòng hắn nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ xem hắn thường xuyên dùng gì, mặc gì. Ngăn kéo hé mở kia như bàn tay dụ hoặc người ta, không ngừng mời gọi cô tiến lên, lại tiến lên...
Theo bản năng, Huân Y nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường. Giờ này hẳn là Phí Dạ vẫn chưa về.
Rón ra rón rén trên mặt đất, ý muốn được hiểu hơn về Phí Dạ đã thắng lý trí. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm vào tay ngăn kéo, chậm rãi kéo ra...
Ngay sau đó, hai mắt Huân Y trừng lớn...
Tiếng thét thất thanh bị cô nuốt mạnh xuống, đại não trống rỗng không còn gì cả!
Trong ngăn kéo rất sạch sẽ, không có nhiều đồ vật như cô đã tưởng tượng, chỉ có một thứ, mà một thứ này đủ có thể khiến cô sợ hãi không thôi!
Là một khẩu súng!
Là một khẩu súng sáng bóng!
Hai mắt Huân Y gần như hoa lên. Đây là súng của Phí Dạ? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì cô chợt cảm thấy mình có chút ngốc nghếch! Không phải của hắn thì còn có thể là của ai! Hắn là nhân vật có bối cảnh xã hội đen, đương nhiên phải mang theo thứ này. Có điều...sao lại để trong ngăn kéo?
Bàn tay run rẩy cẩn thận cầm lấy khẩu súng...
6. Tình cảm khác thường (2)
Thì ra, súng thật lại nặng đến vậy...
Huân Y cầm súng trong tay, tò mò nhìn trái nhìn phải. Khẩu súng này không có đạn sao? Lúc bắn ra sẽ thế nào nhỉ? Có phải giống trong TV, một phát đạn bắn ra là người bị bắn sẽ gục ngay không?
Cô chưa từng cầm một khẩu súng thật bao giờ, mà thật ra ngay cả thấy cũng chưa từng. Giờ phút này, nhìn khẩu súng trong tay, ngoài tò mò vẫn là tò mò. Vừa rồi đúng là đã chuyện bé xé ra to, còn giờ thì nỗi sợ hãi đã bị sự tò mò thay thế.
Ngón tay thon thon cầm lấy súng, vừa muốn nhấn cò...
"Cô đang làm gì đấy?"
Phía sau là giọng nói quen thuộc của Phí Dạ, giọng nói thật trầm thấp dễ nghe!
"A..." Huân Y vốn đã thấp thỏm không yên, nay bị tiếng nói đột ngột làm cho kinh hãi hét lên. Giây tiếp theo, bàn tay nhỏ nhắn run lên, những ngón tay đang cầm súng bỗng buông lỏng...
"Cẩn thận!" Đôi mắt Phí Dạ hiện vẻ căng thẳng, hắn dùng tốc độ cực nhanh tiến đến, bàn tay duỗi ra...
Khẩu súng sắp rơi xuống đất nay đã nằm gọn gàng trong lòng bàn tay hắn!
Huân Y hít vào một hơi lạnh, không thể tin mà nhìn người đàn ông trước mặt này. Hắn, tốc độ của hắn, sao mà nhanh vậy?...
Phí Dạ vẫn giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, cất súng vào ngăn kéo rồi đóng ngăn lại.
"Súng sẽ cướp cò đấy." Hắn thản nhiên nói.
Khuôn mặt Huân Y có phần xấu hổ, nhìn thấy hắn ngồi trên sofa như chưa có chuyện gì xảy ra, cô mới cẩn thận bước đến, "Cái kia...không phải là tôi cố ý xem, tôi..."
"Yên tâm, tôi sẽ không giết cô diệt khẩu đâu." Phí Dạ hiểu lầm ý của cô, nhất là sau khi nhìn thấy bộ dạng rụt rè của cô.
"Không, không, không, tôi không có ý đó." Huân Y liên tục xua tay, "Tôi chỉ muốn giải thích với anh một chút, tôi không cố ý xem trộm đồ đạc của anh."
Phí Dạ ngẩng đầu nhìn cô, rất lâu sau vẫn không nói gì, trên mặt hắn vẫn là vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với sự bối rối của cô.
"Này...tôi, tôi thật sự không cố ý, anh, anh đừng nhìn tôi như vậy..." Huân Y có chút sợ hãi, lúc này mới nhớ tới thân phận của hắn. Nhiều ngày qua, người đàn ông này tỏ ra rất tao nhã, nhưng dù sao hắn vẫn nguy hiểm.
Rốt cục Phí Dạ cũng lên tiếng, nhưng lại là một câu hỏi nan giải...
"Thật sự là cô không sợ tôi một chút nào sao?" Rất nhiều cô gái sau khi nhìn thấy súng, phản ứng đầu tiên chính là sợ bị giết chết. Cô thì trái ngược, lại đi giải thích với hắn một nguyên nhân vốn chẳng quan trọng gì.
"Sợ, đương nhiên sợ." Huân Y nói xong, lập tức ngồi xuống cạnh hắn, "Bộ dáng không nói câu nào vừa rồi của anh thật sự rất đáng sợ. Tôi còn tưởng anh tức giận khi tôi vào phòng anh cơ đấy, bây giờ anh...không giận tôi chứ?"
Phí Dạ không nói gì...
Một lúc lâu sau...
"Cô bé như cô đó, thật chẳng giống người khác gì cả."
"Hả?" Huân Y khó hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, ánh mắt lại lia đến ngăn kéo kia, cô liếm liếm môi, "Cái kia...súng không thôi mà, ha ha."
"Trong đó có đạn, tôi không muốn cô tự dưng lại bị thương." Phí Dạ giải thích hành vi vừa rồi của mình, giọng điệu thản nhiên nhưng lại có vẻ quan tâm.
Ai ngờ, ánh mắt Huân Y đột nhiên sáng bừng...
"Có đạn, đúng là có đạn, thích chết đi được..." Nói xong, cô kéo cánh tay Phí Dạ, có vẻ ngây thơ mà nói, "Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy súng thật."
Phí Dạ hơi nhíu mày, "Nếu có thể, tôi tình nguyện để cô không nhìn thấy. Vẫn là nhờ mấy bộ quần áo cô tặng nên tôi chỉ có thể để súng trong ngăn kéo."
"Ha ha, đây là Provence, rất an toàn, anh cũng không cần ngày nào cũng mang súng bên mình. Chuyện kia..." Đôi đồng tử Huân Y đảo đảo, có vài phần tinh nghịch...
"Nếu khẩu súng kia được nhàn rỗi, vậy thì sao lại không cho nó thành có công dụng đi?"
Phí Dạ thấy vẻ phấn chấn tinh thần của cô, hơn nữa đáy mắt cô lại lóe ra đôi phần quỷ quái thì dựa người vào sofa, bỗng có hứng thú hỏi, "Cô muốn cho khẩu súng đó có công dụng thế nào?"
Huân Y cười đến giảo hoạt, càng ghé người vào sát hắn, có phần ranh ma...
"Anh là người thông minh nên tôi sẽ nói thẳng. Chuyện đó...Anh có thể dạy tôi dùng súng không?" Nói xong, cô cũng hiểu được yêu cầu này hơi quá đáng. Cô lén đánh giá người đàn ông cao lớn bên cạnh, hai bàn tay nhỏ bé cũng hơi xiết lại.
"Cô muốn học dùng súng?" Phí Dạ khép hờ đôi mắt sắc bén lại, nhìn cô gái đang dựa vào người mình. Hắn thấy cô hơi cụp mắt xuống, sau đó lại nâng tầm mắt lên, đến khi nhìn vào ánh mắt hắn thì lại cụp xuống.
"Đúng vậy..." Huân Y nâng tầm mắt, vội cười cười, "Anh dạy tôi đi mà..."
"Một cô gái cầm súng thì còn ra cái dạng gì nữa?" Phí Dạ nhìn vào cặp mắt đang ánh vẻ vui sướng của cô, giọng nói bình tĩnh lộ ra một sự dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện ra được.
"Ai nói con gái thì không thể cầm súng?" Huân Y bất mãn kháng nghị một câu, "Anh ngẫm lại xem nhá, lúc tôi đến trường phải đi qua một đoạn đường nhỏ rất vắng, cực kỳ không an toàn. Nếu tôi biết dùng súng, như vậy cũng không có kẻ nào có thể giật tiền hay cướp sắc, như vậy tôi có thể tự bảo vệ mình."
"Không cần, tôi có thể bảo vệ cô." Phí Dạ thản nhiên nói, trong lời nói buột miệng đó có đôi chút ý tứ khiến người khác mơ màng.
"Hả?" Huân Y hơi ngơ ngác, đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Lúc này Phí Dạ mới ý thức được, đôi mắt thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, lời nói cũng có vẻ mất tự nhiên...
"Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô."
Trong lòng Huân Y hơi nổi lên sự mất mát, cô còn tưởng...
"Nhưng mà...người ta tò mò mà, rất muốn biết cảm giác nổ súng như thế nào." Nói xong, cô hạ quyết tâm ôm lấy cánh tay hắn, còn làm nũng như một cô bé, "Anh dạy tôi đi mà, dạy một chút thôi."
Phí Dạ nhìn đến bàn tay như ngọc trên cánh tay mình theo bản năng. Bàn tay trắng mịn của cô hoàn toàn tương phản với làn da ngăm đen của hắn, nhưng lại có vẻ gì đó thật hòa hợp.
Đôi mắt thâm thúy của hắn hơi hiện lên ý cười nhẹ.
Huân Y thấy hắn không nói gì, còn tưởng hắn không đồng ý, vừa muốn đứng dậy rời đi thì lại nghe thấy hắn nói: "Được."
Hắn kiệm chữ như vàng nhưng nó lại như ngọn lửa thắp sáng tâm tình cô, "Thật sao? Tốt quá!" Đôi má lúm đồng tiền hiện lên, lại như làn gió mát lành phả vào lòng Phí Dạ.
Phí Dạ nhìn cô, khóe môi cũng cong lên, vẻ bình tĩnh nơi đáy mắt cũng được thay bởi ý cười nhẹ nhàng, hắn nói, "Nhưng mà cô phải nghe lời tôi bảo đấy, trong súng có đạn, phải cẩn thận mới được."
"Ừ!" Huân Y gật đầu lia lịa, sau đó còn trẻ con mà nói, "Phí Dạ, anh là tốt nhất, tôi biết nhất định anh sẽ dạy tôi mà."
Cảm giác mềm mại trong lòng khiến Phí Dạ nao nao, hắn không nói gì nhưng chỉ nhẹ nhàng cười.
Nụ cười dịu dàng của người đàn ông chiếu vào mắt Huân Y khiến trái tim lại nhảy loạn lên. Cho tới bây giờ cô mới biết một người đàn ông cười lên lại đẹp đến vậy, tựa như gió đêm ngoài cửa sổ, mang theo vẻ ấm áp cùng mê hoặc khó nói thành lời, khiến cô có chút lâng lâng...
6. Tình cảm khác thường (3)
Rốt cục cũng đến tối hẳn. Làn gió hè vào đêm thổi đến tận sâu trong cánh đồng oải hương. Hương hoa oải hương đi theo làn gió đều khiến người ta dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Dưới ánh trăng, sâu trong cánh đồng, giữa một màu tím nhạt có một bóng dáng nhỏ xinh cùng một cao lớn, có điều nhìn qua vô cùng hòa hợp.
Chịu không nổi sự khẩn cầu của Huân Y, Phí Dạ đành phải đồng ý dạy cô dùng súng. Có điều hai người vẫn chọn buổi tối muộn, vì ban ngày có nhiều người đi qua đây. Để tránh cho họ khỏi kinh sợ và hoài nghi, buổi tối coi như là lựa chọn an toàn nhất.
Lúc Huân Y cầm súng trên tay thì không nhịn được mà than nhẹ một tiếng...Ban ngày là do Phí Dạ đột nhiên xuất hiện, cô cũng không xem xét nó được lâu. Giờ phút này cầm súng trong tay, cô mới cảm giác được rằng, khi một người cầm súng, sẽ sinh ra một cảm giác khó hiểu, gần như là thấy an toàn, lại thêm một cảm giác sung sướng không rõ ràng, thậm chí còn có cả ham muốn chinh phục!
Chẳng qua...
Cô cẩn thận nhìn...từ trên xuống dưới... Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nhỏ xinh, trắng hồng của cô, thậm chí tản ra thứ ánh sáng như ngọc. Chỉ trong phút chốc, ý cười của cô chiếu vào đáy mắt Phí Dạ, khiến hắn không thể chuyển tầm mắt đi được mà cứ nhìn cô chăm chú.
"Phí Dạ, tôi phải làm thế nào mới có thể... " Huân Y ngắm nghía khẩu sủng ‘nửa ngày’ mới ngẩng đầu, tò mò hỏi người đàn ông trước mặt, lại không ngờ hắn đang nhìn mình không chớp mắt. Tim cô ‘thình thịch!’ một tiếng, đôi mắt của người đàn ông này quá thâm sâu, khiến trong lòng cô bỗng sinh ra cảm giác khác thường.
"Anh...làm sao vậy?"
Hắn thật sự rất đẹp trai. Nhìn kỹ đi! Diện mạo của Phí Dạ thật sự phù hợp với bối cảnh của hắn! Hắn không phải loại có ngũ quan tinh tế như mấy tên mỹ nam đẹp như hoa, trái lại, đôi mày hắn khá đậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày vừa phải lại hoàn toàn hòa hợp với khuôn mặt cương nghị. Nhìn thế nào đi nữa thì vẫn thấy vẻ nam tính, nhất là khi hắn nhìn chăm chú lại có một vẻ mị hoặc không nói thành lời, khiến cho con gái hoảng hốt, nhất là cô!
Phí Dạ dời ánh mắt đi, dừng lại ở khẩu súng trên tay cô. Hắn cúi đầu nói, có thêm vẻ cười nhạo, "Cô bé vẫn đúng là cô bé. Tay nhỏ như vậy sao có thể dùng súng được?"
Một câu nói này khiến Huân Y đỏ bừng mặt!
Thứ nhất là bởi tiếng nói quá mức trấm thấp của hắn, trong làn gió đêm mang theo từ tính khiến tim người khác phải đập nhanh; thứ hai, nội dung trong lời nói của hắn như có như không đôi chút hàm ý, có lẽ không có ý gì nhưng khi nghe ra lại có người phải miên man.
Tất cả đều là do bây giờ là ban đêm!
Đây là lời an ủi Huân Y tự dành cho mình, chỉ có vậy, cô mới không biểu hiện ra sự rung động mãnh liệt!
"Hứ, tay tôi không nhỏ đâu, vừa đủ để cầm súng." Cô hắng giọng, giơ khẩu súng trong tay lên, ra vẻ rất bất cần.
"Cô bé ngốc, sao có thể cầm súng như vậy hả? Rất nguy hiểm." Phí Dạ lắc đầu cười nhẹ, tiến lên chỉnh sửa động tác cho cô. Hắn đứng phía sau, cánh tay tráng kiện hoàn toàn vây lấy cô trong lòng, bàn tay dày rộng thuận thế nắm lấy tay cô cùng khẩu súng.
"Muốn an toàn khống chế súng, tay cô phải đặt chuẩn ở vị trí cò. Thời điểm bắn, thân mình nhất định phải đứng vững, nếu không sức giật của súng sẽ khiến cô không chịu nổi đâu."
Phí Dạ nói rất nghiêm túc, giống như đang huấn luyện vậy. Hắn cẩn thận giảng dạy về cách nổ súng cho Huân Y. Có lẽ là bởi sợ Huân Y chưa được học về súng nhiều mà đã nổ súng, bởi vậy hắn chỉ có thể nắm tay vừa dạy vừa khống chế, lại không biết rằng loại tư thế này có bao nhiêu là mờ ám.
Đêm nay xem như là lần Phí Dạ nói nhiều nhất. Huân Y thầm nghĩ vậy, trong lòng lại bởi cách gọi ‘Cô bé ngốc!’ của hắn mà hoảng hốt không ngừng. Trời ạ, tim ơi đừng đập mạnh thế nữa, ở khoảng cách gần thế này, nhất định hắn sẽ nghe thấy...
Huân Y có chút lo lắng...
"Cô có đang nghe không đấy?" Phí Dạ thấy ánh mắt cô là lạ, liền cúi đầu nói.
"Hả? À, đương nhiên, tôi đang nghe, đang nghe đây!" Huân Y vội vàng lên tiếng nói. Trời ạ, cô mười tám tuổi, cũng đã lớn rồi, sao còn không thể khống chế tinh thần mình được thế này?
"Lời nói của tôi cô phải nhớ kỹ, nếu không lát nữa nổ súng sẽ làm chính mình bị thương. Tư thế nắm súng rất quan trọng, một khi làm không chính xác, tay cô sẽ bị chấn thương, hiểu chưa?" Phí Dạ hơi cúi đầu, tiếng nói hạ theo xuống. Hơi thở nam tính khi có khi không thoảng bên tai cô, khiến hai tai cô đỏ lừ lên.
Bàn tay Phí Dạ thật lớn, gần như có thể nắm trọn bàn tay cô. Giờ phút này, sau lưng cô là vòm ngực rắn chắc của hắn, đủ có thể bao trùm lấy cô...
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Huân Y càng đỏ hơn, cũng may có bóng đêm che giấu, nếu không nhất định sẽ bị lộ.
"Huân Y?" Phí Dạ thấy cô không trả lời, nghĩ rằng cô không hiểu được nên cúi đầu nhìn cô, "Đã hiểu chưa?"
Á...
"A... Đã hiểu, đã hiểu, anh giống như là ông già ý, thật là phiền phức." Lúc này Huân Y mới bước từ trong dòng suy nghĩ mông lung ra, thấp giọng oán trách, lại chu miệng lên, "Chỉ riêng cầm súng đã phiền toái như vậy, đến khi nào mới có thể nổ súng cơ chứ?"
Phí Dạ cười nhẹ, "Cô đúng là không biết nhẫn nại. Đây, chúng ta phải định ra một điểm ngắm trước đã, sau đó cô phải tìm đúng điểm ngắm đấy mới được."
Huân Y gật đầu, mãi lâu sau mới thất vọng hỏi, "Điểm ngắm trông thế nào? Làm sao mà tôi tìm được?"
"Đừng có gấp, tầm mắt của cô phải tập trung vào vị trí này." Phí Dạ thấy cô nhăn nhó, lắc đầu nhẹ rồi chỉ lên đầu súng, "Đây là đầu ngắm, cô nhìn từ đây, hoa thị trên đỉnh cân với đầu ngắm thành một đường thẳng, thử một chút đi." (Vấn đề súng đạn này mình chịu)
Huân Y gật đầu, làm theo lời hắn nói, sau đó...
"A, đúng đúng, Phí Dạ, anh thật lợi hại nha!" Cô như vừa phát hiện ra một kỳ quan vậy, ngữ khí cũng hiện lên vẻ vui sướng.
Phí Dạ cười cười, tâm tình dường như cũng bị lây theo cô, độ cong bên môi càng thêm đậm. Rất khó có thể tưởng tượng được chuyện hắn dạy một cô bé nổ súng. Chuyện này nếu để tổ chức biết nhất định sẽ thành tin tức lớn. Đường đường là một nghi trượng lại đi dạy một cô nhỏ không rành thế sự bắn súng. Theo con mắt người ngoài, nhất định là hắn điên rồi.
Hắn nhìn thấy đôi mày của cô cũng nhuốm vẻ vui mừng, như thể mèo con tinh nghịch vừa trộm được đồ. Gió đêm thổi nhẹ qua khiến mấy lọn tóc của cô lất phất trên ngực hắn, sâu trong đáy lòng bỗng dưng lại nổi lên một cảm giác nhộn nhạo không tả nổi. Ngay cả nụ cười bên môi cô cũng đã ‘công chiếm’ trái tim hắn!
Từ khi nào thì bắt đầu, từ khi nào hắn cảm thấy thật thoải mái đến vậy?
Phía sau mãi không có phản ứng gì, Huân Y quay đầu lại. Đôi mắt trong suốt mà chứa vẻ nghi hoặc nhìn hắn. Hắn suy nghĩ chuyện gì mà xuất thần như vậy?
"Phí Dạ?" Cô xoay người, quơ quơ bàn tay nhỏ trước mặt hắn, "Tôi không làm sai cái gì chứ?"
Người này không phải là tức đến phát điên đấy chứ? Đúng, cô thừa nhận mình ngốc, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu cầm súng, như vậy đã là tốt lắm rồi.
Bình luận facebook