Mạch Khê hoàn toàn như bị giam lỏng trong bệnh viện, không thể lên lớp, cũng không thể đi hát trở lại.Lôi Dận chẳng những lệnh cho Phí Dạ, chỉ trong một ngày thu mua bệnh viện chuyên khoa này, cùng lúc đó còn mời tất cả những chuyên gia hàng đầu của thế giới với cam kết tiền lương khủng khiếp. Hành động nhanh chóng như thế này khiến người ta không theo kịp.
Mười mấy người làm từ tòa thành cũng tới hết đây, còn có cả các đầu bếp hàng đầu, chuyên gia dinh dưỡng… đến từ các nơi trên thế giới chỉ hầu hạ có mỗi một mình Mạch Khê.
Sau khi rõ ràng hết mọi tình huống, Mạch Khê mới biết, thì ra cả bệnh viện to như vậy cũng chỉ có một bệnh nhân, chính là cô...Mạch Khê!
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, trên mặt cỏ xanh tươi tốt loang lổ màu vàng tươi, hơi hơi lay động. Trên mặt cỏ, chỉ vài cơn gió nhẹ thi thoảng thổi qua.
Bên cạnh bãi cỏ là một hồ sen khá lớn, rất khó có thể ở những nơi như thế này được chiêm ngưỡng được cây lá hoa cỏ. Mạch Khê lẳng lặng đứng bên bờ hồ sen, nhập thần nhìn trân trân vào loài hoa đỏ bừng thần thánh kia. Nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra là...sen Tịnh Đế!
Trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không hề có chút sức lực nào của Mạch Khê hiện lên một chút kinh ngạc. Loài sen Tịnh Đế này cô chỉ nhìn thấy trong sách, không ngờ lại có thể nhìn thấy ở ngoài đời.
Sen Tịnh Đế, đến từ vùng Trung Á và Tây Á. Sen Tịnh Đế có các loại như “Song tôn hai đầu”, “Cửu phẩm đài sen”, “Tứ phía bái Quan Âm”, cũng có loài trên đài đến mười ba hoa sen, nhưng một đài hai bông như thế này cũng rất hiếm thấy rồi.
Trong số hàng ngàn vạn loài sen, loài sen này là trân phẩm quý hiếm vô cùng. Hai bông hoa trên một đài sen, dễ dàng tạo nên một hình ảnh hết sức kỳ diệu. Từ cổ chí kim, đối với tất cả mọi người, hoa sen Tịnh Đế biểu trưng cho sự cát tường, dấu hiệu vui mừng, thiện lương, hóa thân của sự xinh đẹp. Trong các loài sen khác, sen Tịnh Đế được coi như là thể biến dị di truyền. Trên thực tế, nó chỉ có hai hoa, các hoa này trên cùng một đài sen nở ra hai bên. Vì vậy, có người cũng gọi là nó là loài hoa của tình yêu vợ chồng.
Trên hồ sen rộng lớn thoảng qua một làn gió nhẹ, lay động cánh sen, giống như tản ra từng đợt trong nước, mang đến mùi hương nhè nhẹ. Chắc hẳn có người chăm sóc cẩn thận vô cùng, bằng không làm sao có thể tươi tốt, sinh sôi nảy nở đẹp đến như vậy.Chỉ là, hồ sen Tịnh Đế trân quý đến nhường ấy, chủ nhân của nó sao lại vứt bỏ?
Từng sợi tóc của Mạch Khê dường như cũng nhuốm chút hương dịu nhẹ của hoa sen. Cô nhìn đến xuất thần, lại cảm thấy đầu vai mình có một chút ấm áp. Theo bản năng, cô quay đầu lại nhìn, liền chạm vào đôi mắt xanh lục lạnh lẽo kia…
Áo khoác của người đàn ông trên vai cô có mùi hương nhàn nhạt thuộc về hắn, quanh quẩn xung quanh cô, va chạm vào lồng ngực của cô một chút…
“Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốm ôm em một chút, sẽ không làm gì cả!”
Giọng nói quá mức trầm thấp của Lôi Dận giống như một tảng đá, nặng nề đè nén lòng Mạch Khê, khiến sự bất an trong cô cũng dần dịu xuống. Tay chân cũng ngừng giãy giụa.
Giọng nói trầm thấp không hề mang theo ý lạnh lùng như vậy vẫn là lần đầu tiên Mạch Khê nghe được. Cô không dám quay đầu nhìn biểu cảm bây giờ của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng thích được như vậy. Hắn lẳng lặng ôm cô, trong chớp mắt có một tiếng thở dài vừa lòng.
Mạch Khê cúi đầu theo bản năng, nhìn bàn tay lớn của hắn đang đặt trên bụng mình. Bàn tay dày rộng như vậy lại dè dặt mà cẩn trọng, không khỏi khiến cô nảy sinh cảm giác khác lạ, nhưng mang theo đó cũng là sự hồ nghi nho nhỏ...
Người đàn ông này rốt cuộc là đang nghĩ gì? Xem ra hắn thực sự rất khát khao đứa trẻ này, thậm chí liều lĩnh bảo vệ đứa trẻ trong bụng cô?
Là như thế này sao?
Hay là, hắn có một mục đích khác?
Lạnh lùng, tàn nhẫn đến khốc liệt như hắn, một người đàn ông như vậy làm sao có thể thích bị ràng buộc? Cuộc sống của hắn như trôi trên lưỡi dao, là cao cao tại thượng đủ để có thể lấy tay che trời, là long đầu của hai phái hắc bạch. Nếu thực sự thích một đứa con, những người phụ nữ qua lại với hắn hẳn là sẽ vì hắn không biết sinh hạ bao nhiêu đứa? Ví dụ Bạc Cơ chẳng hạn, cô bên cạnh hắn bao năm như vậy, là tình nhân của hắn, tỷ lệ mang thai nên lớn hơn chút nữa mới phải?
Bạc Cơ…cùng với Bạc Tuyết, cũng chính là mẹ ruột của cô, bộ dáng giống như như đúc, rốt cục cô ấy là ai? Chỉ đơn giản là vì có bộ dáng rất giống với Bạc Tuyết nên mới nảy sinh qua hệ này? Vì sao cố tình ở bên cạnh Lôi Dận?
Từ đầu đến cuối, phần lớn bí ẩn luôn luôn không được gỡ bỏ, khiến cho Mạch Khê tưởng rằng mình thực sự đã tiếp cận được sự thật, cuối cùng lại phát hiện đây chẳng qua cũng chỉ là một bí mật trong số đó. Mọi thứ lại trở về với điểm xuất phát ban đầu, không có một chút tiến triển nào.
Nhưng mà, dường như cũng rất lâu rồi cô không nhìn thấy Bạc Cơ. Từ lần trước gặp mặt cho đến giờ, cô ấy tựa như đã biến mất vậy. Chẳng lẽ, người đàn ông đang ở phía sau cô đây, không hề đi tìm gặp cô ấy?
Đang lúc Mạch Khê chìm vào những suy nghĩ sâu xa khác...
“Ở trong lòng tôi còn muốn nghĩ đến những người khác, hả?”
Cùng với giọng nói trầm thấp bên tai vang lên, thân thể bé nhỏ của cô cũng bị bàn tay lớn của người đàn ông kéo lại chặt hơn, giữ lấy vòng eo nhỏ của cô, khiến cô trực tiếp đối diện với hắn...
“Nhìn tôi, chỉ được nhìn tôi!”
Sự bá đạo của Lôi Dận có chút khiến người ta giận sôi máu, so với lúc trước càng khủng khiếp hơn. Mệnh lệnh trực tiếp không chút che giấu nào đang như buộc cô phải tuân theo.
Mạch Khê theo bản năng nhìn hai tròng mắt của hắn. Giờ khắc này, hắn cứ như vậy không e dè điều gì mà ôm cô. Nếu có người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ lầm tưởng, cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân. Chỉ có Mạch Khê… Trong lòng cô đều hiểu rõ, người đàn ông này là một hung thủ tàn nhẫn, là kẻ có cùng nhịp thở với người đã giết mẹ cô!
Thậm chí, hắn bây giờ vẫn cứ nhìn cô chăm chú như vậy…
“Nghe Hàn Á nói, em chỉ uống có một phần canh?”
Ngữ khí Lôi Dận mặc dù có chút không vui, nhưng nếu nghe cẩn thận, lại như thể có pha một chút trách cứ đầy cưng chiều. Hắn cúi đầu, hơi thở dừng trên đôi mày của cô, giống như làn sóng nhè nhẹ thổi qua…
Mạch Khê sửng sốt một chút, rồi lãnh đạm nói, “Tôi, tôi chẳng có khẩu vị…”
“Không sao cả, chúng ta tiếp tục đổi đầu bếp cho đến khi em có khẩu vị mới thôi.”
Bộ dáng ngây ngốc ngẩn ngơ của cô như thế khiến Lôi Dận có chút ý cười. Bàn tay lớn khẽ vuốt mái tóc dài mèm mại, cúi đầu nói lời dung túng.
“Ông…” Mạch Khê như trợn mắt nhìn hắn. Hắn hẳn phải tức giận mới đúng chứ? Ít nhất cũng không nên phản ứng theo cái dạng này.
“Có lẽ..."
Lôi Dận đưa khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, đôi mắt màu lục băng lạnh còn mang theo một chút suy xét, “Em thích ăn cái gì? Tôi sai người đi chuẩn bị.”
Gương mặt tuấn mỹ kia tới gần khiến tâm tình Mạch Khê hoảng hốt. Bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy hắn ra, nhíu nhíu mày, nói, “Mỗi ngày ông đều rất rảnh hả?”
Hai ngày nay, tại sao cứ nhìn thấy ông ta suốt vậy? Dường như là hai tư giờ đều bên cạnh cô, mà cũng có thể như quỷ vậy, lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình được.
Mạch Khê tránh thoát như vậy dường như khiến Lôi Dận bất mãn. Bàn tay lớn lại duỗi ra lần nữa, kéo cô khóa chặt vào lồng ngực mình, hơi thở lạnh lẽo theo lời nói của hắn chỉ duy độc vẻ bá đạo chiếm hữu...
“Không được rời khỏi tôi nửa bước!”
“Ông..."
Mạch Khê tức giận đến cắn môi, mắt trừng trừng nhìn hắn, chống đối lại đôi mắt màu lục quá mức lạnh lùng kiến, bất mãn mà nhíu chặt mày, “Tôi không phải là con nít!”
“Được, giờ em là phụ nữ có thai.”
Lôi Dận có vẻ rất có tính nhẫn nại, “Từ nay về sau, em muốn ăn cái gì, muốn làm gì, muốn đi đâu đều phải được tôi đồng ý, hiểu chưa?”
Mạch Khê dỗi, quay đầu sang một bên, cố ý không nghe hắn đang nói cái gì.
Lôi Dận không giận, ngược lại còn cười. Hắn cúi đầu, tiếng cười quanh quẩn trong lồng ngực, trầm thấp va chạm vào lòng Mạch Khê. Bàn tay lớn kia một lần nữa xoay gương mặt cô lại, ngón tay thon dài nâng cái cằm nhỏ của cô, giọng nói cũng có ý thức mà thấp xuống...
“Ngoan ngoãn nghe lời, không được cáu kỉnh với tôi.”
“Tôi dám sao?”
Mạch Khê cười lạnh, bên môi thậm chí còn có một tia thê lương, “Hết thảy mọi thứ của tôi không phải là ông, vị cha nuôi này nắm giữ hết trong tay hay sao? Tôi còn được cáu kỉnh à? Bệnh viện này, ngay cả bác sĩ cũng đều là người của ông rồi!”
Cánh tay Lôi Dận hơi hơi buông lỏng một chút, sắc mặt đã có chút đông lạnh. Dường như hắn đang cố kìm nén cơn giận dâng lên trong đáy mắt.
Mạch Khê rốt cuộc cũng có một chút thoải mái. Cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh hồ sen lành lạnh, áo khoác của người đàn ông kia cũng tuột từ trên vai xuống, mà cô lại không biết…
Trong mắt cô, là hồ sen Tịnh Đế bát ngát. Trong lòng cô lúc này lại bắt đầu có chút đau thương?
Sen Tịnh Đế? Cô cùng ai là sen Tịnh Đế đây?
Có lẽ rằng, người phụ trách bệnh viện này trồng hồ sen Tịnh Đế lớn như vậy hẳn là mang ý nghĩa nào đó, lại bị gã đàn ông không tim không phổi này thu mua. Hắn ta, hiểu được ý nghĩa thực sự của loài sen Tịnh Đế này sao?
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài. Ngay sau đó, áo khoác lại vây bọc quanh vai Mạch Khê. Bàn tay lớn của người đàn ông dừng trên đỉnh đầu cô, như đang nhẹ nhàng vỗ về một con thú cưng nhỏ bé, thong thả nói, “Tôi, chỉ muốn đảm bảo em được an toàn mà thôi.”
“Nếu có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ông, như vậy tôi sẽ an toàn!” Giọng nói Mạch Khê như hồ băng, mỗi câu nói đều lộ ra ý tứ lạnh lùng cùng vẻ kiên quyết.
Lôi Dận ở phía sau, nghe vậy xong, ánh mắt đột nhiên trở nên khắc nghiệt, thậm chí còn lộ ra một tia lạnh lùng, động tác khẽ vuốt trên đỉnh đầu Mạch Khê hơi ngừng lại một chút. Gương mặt như băng đá ngàn năm từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, bàn tay lớn chậm rãi di chuyển xuống dưới, dừng trên đầu vai cô, nhẹ nhàng vỗ về...
“Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi, cho dù chết, cũng không thể!”
Động tác cùng giọng điệu của hắn càng mềm nhẹ, càng lộ ra vẻ nguy hiểm đến khó thở. Hắn không cho phép phản bội, dù có chết, cũng không thể!
Mạch Khê thê lương mà cười, không có chút phản bác, ánh mắt nhàn nhạt như mặt nước dừng trên từng đám sen Tịnh Đế mang ý nghĩa hạnh phúc kia, khóe môi dần dần nhếch lên một độ cong đầy châm chọc.
Đúng vậy, người đàn ông như hắn làm sao có thể cho phép cô có ý nghĩ “đại nghịch bất đạo” trong đầu như vậy được? Hắn ép buộc, chiếm hữu thân thể cô, ép buộc cô ở lại bên cạnh hắn, thậm chí ép buộc cô mang thai con của hắn. Hắn làm mỗi việc như vậy, không phải xuất phát từ nội tâm đầy ích kỷ hay sao? Ngay cả nơi này, ngay cả từng người đang làm trong bệnh viện này, đều là hắn áp đặt cho cô!
Ở bên cạnh hồ sen Tịnh Đế lành lạnh này, cô mới không cảm thấy cuộc sống hoàn toàn đã mất đi màu sắc…
Thấy Mạch Khê không có chút phản kháng gì, lại thất thần mà nhìn chăm chú hồ sen rộng lớn trước mắt. Lôi Dận hờ hững nhìn lướt qua biển hồ mênh mông đầy hoa, thản nhiên và ngắn gọn hỏi, “Thích sao?”
Mạch Khê than nhẹ một câu, sự bi ai lạnh lẽo không hề hợp với lứa tuổi…
“Nơi này có lẽ có rất nhiều tình cảm.”
Lời của cô khiến Lôi Dận hơi hơi nhíu mi, “Nếu như em thích…” Trong mắt hắn có chút trầm tư, “Vậy thì giữ nó lại.”
Một câu nói rốt cuộc cũng khiến cho Mạch Khê phản ứng, cô thảng thốt quay đầu. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn của hắn rạng rỡ có chút sinh động, cả cặp mắt xanh băng lạnh kia cũng có sự nhu hòa rất nhạt, là cô nhìn lầm rồi sao?
Trong ấn tượng của cô, hắn không bao giờ có thể thay đổi quyết định của mình, làm sao có thể để ý đến lời nói hay cảm thụ cô có?
“Ông, ông muốn hủy nó đi?”
“Trước đây tôi có quyết định này.” Lôi Dận bình tĩnh trả lời.
Mạch Khê lập tức lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ bé có ý tứ mà túm lấy cánh tay hắn, lo lắng vô cùng, “Không được nha, đó là hoa sen Tịnh Đế, rất quý hiếm, hơn nữa ở trong này cũng không có phiền phức gì cả…”
Nếu người đã mất đi tự do, như vậy, ít nhất hãy để những loài thực vật đáng yêu này tiếp tục cuộc sống của nó. Cô cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày đa sầu đa cảm như thế này. Tựa như nàng Lâm Đại Ngọc (một trong ba nhân vật chính trong tác phẩm thuộc tứ đại danh tác - Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần) trong văn học cổ Trung Quốc. Cô đã từng rất không hiểu vì sao cô gái này lại muốn chôn cất một bông hoa? Hiện giờ, Mạch Khê rốt cuộc cũng hiểu rồi, Lâm Đại Ngọc không phải muốn mai táng bông hoa đó, mà chính là vận mệnh của cô, một vận mệnh vĩnh viễn không có cách nào thay đổi được…
Cảm xúc kích động của Mạch Khê dừng trong đáy mắt của Lôi Dận. Trong mắt hắn có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy cánh tay mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê có chút xấu hổ, phát hiện bản thân có chút kích động, vừa muốn rút tay về, ngay sau đó, lại bị hắn giữ lại, bàn tay lớn chậm rãi vây bọc lấy bàn tay cô…
Lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông nhẹ nhàng ma sát da thịt trên từng ngón tay mềm mại của Mạch Khê, cảm giác dễ chịu từ sự thô ráp này, nhòa nhạt mà chậm rãi dâng lên trong lòng cô. Một cảm giác xa lạ khác thường từ từ nảy sinh bên trong. Cùng lúc đó, trong giờ khắc này, đáy mắt Lôi Dận cũng có sự thay đổi, như thể cả hai đồng thời thấu hiểu lẫn nhau, chung một cảm xúc. Bàn tay nhỏ mềm mại này khiến tâm của hắn xôn xao, sự bình tĩnh vốn có như mặt hồ này lại bị một lá cây nhỏ rơi xuống, tạo thành từng đợt sóng nước…
“Hồ nước này rất sâu, sẽ có nguy hiểm.” Hắn từ tốn trả lời, lại không có chút trách cứ nào.
“Làm sao có thể được?”
Mạch Khê có chút sốt ruột giải thích, “Nơi này tất cả đều là người của ông, ai có thể làm điều gì với tôi chứ? Mà nếu tôi muốn tự sát, tuyệt đối cũng không lựa chọn cách nhảy xuống hồ.”
“Không cho phép nói bậy!”
Lôi Dận nghe xong, nhíu chặt mày lại, lạnh giọng ngắt lời cô.
Mạch Khê ngẩn người, bởi vì trong đáy mắt của hắn, cô đã nhìn thấy một chút tình cảm trắc ẩn. Là như thế này sao? Giọng hắn nghe lãnh đạm như vậy, vì sao trong đó lại có một chút lo lắng cùng khẩn trương. Vẫn lại là...bản thân cô đã nghe lầm?
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhấc cái cằm nhỏ bé xinh đẹp của Mạch Khê lên. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn có một tia khắc nghiệt cùng cảnh cáo, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghiêm trọng hơn...
“Về sau, không cho phép em nói những lời này nữa. Không được tôi cho phép, không được nhắc lại chữ ‘tự tử’. Em phải sống thật tốt cho tôi!”
Đáy mắt Mạch Khê trào lên một màn sương mê hoặc. Như giật mình trước thái độ cùng lời nói của hắn, mãi lâu cô cũng không thể nói ra được câu gì, chỉ là không hề chớp mắt nhìn gương mặt khẩn trương và giọng nói quá mức nghiêm túc kia. Cô bây giờ giống hệt con búp bê lạc lối trong khu rừng rậm, lộ ra vẻ mặt khiến người ta phải thương tiếc…
Hắn, không phải là rất hận cô hay sao? Bởi vì thống hận, nên mới mong cô chết đi mới đúng. Hay là bởi vì cô đang mang thai con của hắn? Loại quan hệ loạn luân này, thực sự buồn cười…
Nét mặt mờ mịt của cô khiến đáy lòng Lôi Dận có chút giật mình. Ngón tay nắm chặt lấy cằm của người con gái hơi hơi nâng lên, ngón cái thô ráp nhẹ nhàng chạm vào đôi môi cô. Sự mềm mại của cánh môi xuyên thấu qua ngón tay hắn, chạm đến nơi sâu nhất trong tâm khảm hắn, như gió nhẹ thổi qua mặt hồ, dấy nên mùi hương nhàn nhạt thơm dịu dàng…
“Đồng ý với tôi!” Bốn chữ, đầy mạnh mẽ, bá đạo, lại mang theo sự chiếm hữu.
Trong đôi mắt trừng to của Mạch Khê đầy vẻ mờ mịt, cô theo bản năng gật gật đầu. Cô cũng không biết bản thân vì sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ cảm thấy trong mắt hắn có nhiều hơn một phần lo lắng…
Tại sao có thể như vậy?
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, khóe môi cứng ngắc của Lôi Dận rốt cuộc cũng nhếch nên một độ cong đẹp đẽ, đáy mắt cũng nảy sinh sự viên mãn rất nhạt.
Mạch Khê nhìn mà trong lòng hoảng hốt, không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt này, khi khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên mê người đến thế. Ngay cả thân hình cũng thiếu đi một chút hơi lạnh lẽo, thiếu một chút sự lãnh đạm, lại có cảm giác dịu dàng…
Nếu giờ khắc này là lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Cô cũng sẽ không thống hận hắn đến thế…
Cô cũng sẽ không như bây giờ, muốn trốn chạy khỏi hắn…
Có lẽ cô đã bị nụ cười nhàn nhạt kia mê hoặc…
Có lẽ cô...
Lần đầu tiên đã yêu hắn?
Nghĩ đến đây, Mạch Khê đôt ngột rùng mình, một lần nữa chống lại đôi mắt màu lục ‘thâm tàng bất lộ’ (cao thâm không để lộ ra), âm thầm tự kinh hãi một chút!
Trời ạ, cô đang suy nghĩ cái quái quỷ gì? Yêu hắn? Thế nào mà lại có thể nghĩ đến chuyện ấy được?
Cô lại cẩn thận nhìn thoáng qua Lôi Dận, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, chần chờ mở miệng hỏi, “Như vậy, hồ sen Tịnh Đế này có thể giữ lại được không?”
Chỉ cần có thể bảo vệ chúng là được rồi, cho dù chỉ mỗi loài hoa này thôi cũng tốt…
Lôi Dận nhìn nhìn hồ sen rộng lớn kia, nâng tay khẽ vuốt những sợi tóc bên má cô, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ...
“Nếu em thích, có thể giữ lại!”
“Thật sao?” Mạch Khê không ngờ hắn lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đôi mắt sâu thẳm của Lôi Dận tựa như kim cương ngâm mình trong nước, tiếng nói thấp thuần lộ ra vẻ mềm nhẹ chưa bao giờ có…
“Thật sự.” Hai chữ ngắn gọn mà lại có sự kiên định.
Tâm trạng lơ lửng bất an của Mạch Khê rốt cuộc cũng đáp được xuống đất. Giờ khắc này, cô tựa hồ cảm thấy bản thân mình chưa hề có sự thoải mái nào như thế.
Nhìn theo làn gió nhẹ khẽ lay động đóa sen, cảm nhận trong gió truyền đến thanh âm rung động, như đang thì thầm nói với nhau những lời nhẹ nhàng, hoặc như là lời người nỉ non với nhau, cảm xúc bi ai của cô như được dịu đi một chút.
“Tịnh Đế liên hoa, là tượng trưng cho hạnh phúc, cho sự hòa hợp. Có lẽ chủ nhân của hồ sen Tịnh Đế này, hẳn đã gửi gắm vào đó rất nhiều tình cảm.”
Mạch Khê nhìn có chút ngây người, giọng nói nhẹ nhàng theo đôi môi đỏ mọng tràn ra, “Ở Trung Quốc, Đại Minh có một bài thơ như thế này...Khể thủ từ bi Đại Sĩ tiền Mạc sinh Tây thổ mạc sinh thiên Nguyện vi nhất trích dương chi liễu Sái tác nhân gian tịnh đế liên Không ngờ, hôm nay tôi thực sự thấy được Tịnh Đế liên hoa…”
*Dịch thơ:Đại sư cứu khổ, cúi xin Người Tiên giới, Niết bàn chớ dẫn tôi. Nguyện biến thành sương sa ngọn liễu Xuống trần liền cuống hoá sen đôi.
Cảnh vật trong mắt cô cùng giọng nói mềm nhẹ như vậy khiến tâm Lôi Dận chợt có sự nhộn nhạo bâng quơ. Đã bao nhiêu năm, hắn lại một lần nữa cảm giác được sự khác thường đầy dễ chịu như thế này. Thật giống như, ở nhiều năm về trước, quay về trong những năm tháng vùng sơn dã, quay về lúc hắn ở trong bầy sói, vui đùa ầm ĩ.
Tuy rằng bề ngoài của hắn thuộc về loài người văn minh, nhưng mà, trong thế giới này, bầy sói mới là gia đình đích thực của hắn!Con ngươi Lôi Dận trầm xuống, bàn tay lớn siết nhẹ đầu vai Mạch Khê, nhàn nhạt nói...
“Trong sách cổ Trung Quốc còn có bài thơ được chính tay người viết để lại, miêu tả hoa sen Tịnh Đế, đó là...Giang Nam mưa khói tháng nămNúi xa vẩy nét, nước lam ánh trờiĐôi bờ liễu rủ Tần HoàiLuyến lưu níu kéo thuyền trôi xuôi dòngSóng tựa tuyết, say má hồngChèo đưa biếng nhác, bóng chồng lan canGiữa dòng xanh rợp lá senĐáy sâu bỗng nảy búp duyên vợ chồng.”
Giọng hắn vừa mới thoát ra, thật sâu trong lòng Mạch Khê bỗng chấn động. Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lôi Dận, trong nhất thời sợ đến ngây người…Không nghĩ tới, một người đàn ông như hắn, lại có thể nói ra sự nhu tình mật ý của thi từ?
Nằm mơ sao?
Bình luận facebook