Phí Dạ khom người, xem xét vết thương trên người ông, "Không sâu nhưng bị trúng âm thương, vết thương này trí mạng, vô pháp cứu chữa!" Nói xong câu đó, hắn đưa tay nhấn chặt vào nhân trung của viện trưởng, trầm giọng quát: "Ông còn biết chuyện gì, mau nói đi!"
Mạch Khê sửng sốt nhìn về phía Phí Dạ, trong ánh mắt có hơn một điểm nghi hoặc.
Hô hấp của Khâu Cát viện trưởng ngày càng yếu dần, sắc mặt cũng bởi mất máu quá nhiều mà tái nhợt đi. Ông lại nhìn về phía Mạch Khê...
"Mạch Khê... tiểu....ngàn... ngàn vạn lần đừng tin vào người Lôi gia....Mẹ cô đã từng nói...Nếu cô ấy chết... chính là... người của Lôi gia giết...."
Sắc mặt Phí Dạ đột nhiên biến đổi.
Lời nói của Khâu Cát viện trưởng đứt quãng, sau đó ông lại hít thở gấp gáp. Tiếng thở nặng nề mà chạm vào đáy lòng Mạch Khê, trong lúc nhất thời cô cảm giác đầu óc quay cuồng rồi lại trống rỗng, ngay cả ngón tay cũng run bần bật.
"Viện trưởng, mẹ tôi sao lại nói như vậy? Người Lôi Gia ư? Người của Lôi gia đó là chỉ ai?"
Khâu Cát viện trưởng vô lực lắc đầu, như đang cố dùng chút khí lực cuối cùng, hơi thở mong manh, "Đối phương là ai, tôi...không biết. Mẹ cô sở dĩ chết là vì... bởi vì... "
Nói tới đây, ông ho khan dữ dội, từng ngụm máu tươi phun ra khiến Mạch Khê sợ đến tái mặt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người bị trúng đạn nghiêm trọng đến vậy, cũng là lần đầu tiên cô cảm thụ được ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Phí Dạ thấy thế, biết ông không còn cầm cự được lâu nữa thì duỗi bàn tay ra đè chặt lại nhân trung của ông để ông có thể có được chút sức lực mà nói những câu cuối cùng!
"Viện trưởng, bởi vì sao? Nguyên nhân là gì?" Giọng nói Mạch Khê vô cùng run rẩy.
Ánh mắt Khâu Cát viện trưởng chần chờ nhìn thoáng qua Phí Dạ, nhưng dường như cũng không chú ý được nhiều, yếu ớt mà nói:"Bởi vì... mẹ cô biết….một bí…bí mật lớn nhất của…Lôi gia..." Còn chưa chờ nói xong những lời này, ánh mắt ông dần đờ đi, khuôn mặt cũng mất dần đi chút huyết sắc cuối cùng…
"Khâu Cát viện trưởng, viện trưởng..." Sắc mặt Mạch Khê kinh hãi, không ngừng gọi ông vài tiếng.
"Tiểu thư Mạch Khê, viện trưởng chết rồi!" Giọng nói Phí Dạ cứ như của tử thần từ xa vọng lại, cứ thế mà tuyên cáo cho ông chết đi.
Mạch Khê đột nhiên im bặt. Hi vọng của cô đã bay đi rồi, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng!
Ánh mắt trong cũng dần chết lặng đi, đáy mắt cũng chỉ còn vẻ bi thương.
"Con gái ông ấy phải làm sao bây giờ?" Giọng nói yếu ớt như lá rụng nơi giếng cạn, vô lực mà ưu thương vô cùng.
"Tôi sẽ sắp xếp, tiểu thư Mạch Khê cứ yên tâm!"
Phí Dạ đứng dậy, cảnh giác quan sát bốn phía, âm thanh ồn ào vẫn mơ hồ nghe thấy, "Tiểu thư Mạch Khê, chỗ này không an toàn. Tôi đã chuẩn bị tốt cho cô rồi, đi theo tôi."
Mạch Khê nhìn thi thể viện trưởng rất lâu, mãi đến khi Phí Dạ lo cho an nguy của cô mà kéo cô dậy, "Mạch Khê tiểu thư... "
"Lời viện trưởng nói anh có nghe thấy không?" Cô nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng xen lẫn tuyệt vọng chưa từng có.
Thân mình Phí Dạ đột nhiên cứng ngắc…
"Mẹ tôi là do người Lôi gia hại chết!" Mạch Khê gằn từng tiếng nói.
"Tiểu thư Mạch Khê, cô không thể... "
"Phí Dạ, anh muốn nói tôi đừng tin vào những lời này sao?"
Cô chặn ngang lời hắn mà hỏi ngược lại. Đôi mắt cô cũng thực lạnh lẽo, như là màn sương mù che khuất đi ánh trăng, như làn nước lạnh ngắt.
Sắc mặt Phí Dạ hiện lên một tia chần chờ, vừa muốn mở miệng giải thích lại nghe thấy từ hành lang truyền đến âm thanh ồn ào. Hắn không nói hai lời liền giữ chặt lấy Mạch Khê, mở cửa phòng bệnh ra...
Ra khỏi phòng bệnh, Mạch Khê mới phát hiện, thì ra bên ngoài hành lang đã loạn nháo vô cùng. Có các bác sĩ, y tá cùng bệnh nhân, tuy rằng bệnh nhân không quá nhiều nhưng mọi người đều đứng túm tụm lại một chỗ nên có cảm giác rất bí bức. Sở dĩ Mạch Khê không biết là do phòng bệnh cách âm quá tốt.
"Tiểu thư Mạch Khê, theo sát tôi!" Phí Dạ không ngừng ngăn đám người đang chạy loạn. Trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc súng.
Màn đêm đen tối…
Phí Dạ đã phái thêm rất nhiều người đến bảo vệ ở bệnh viện. Mạch Khê không hề nghe thấy tiếng súng nhưng cô biết, so với việc biết được thì màn này còn đáng sợ hơn. Dường như góc nào cũng có sát thủ. Tên vệ sĩ vừa mới chạy trước mặt cô, chỉ một khắc sau liền gục ngay trên mặt đất.
Mười mấy tên vệ sĩ chạy tới vây quanh Mạch Khê, những tên khác thì lấp trong bóng tối. Tuy rằng không còn tiếng súng vang lên nhưng tiếng đánh nhau vẫn còn.
Mạch Khê nhìn chằm chằm biểu tình nghiêm trọng của Phí Dạ. Cô không biết đối phương là ai, cũng không rõ đối phương đến đây là bởi Khâu cát viện trưởng hay là bởi cả cô. Có điều, cô có một dự cảm, có lẽ mọi biến cố xảy ra đêm nay đều có liên quan đến cái chết của mẹ cô…
Cô theo bản năng nắm chặt chiếc chìa khóa trong túi. Cô có thể bỏ danh tính nhưng nhất quyết không vứt bỏ chiếc chìa khóa này.Đang nghĩ tới đó, thân mình Mạch Khê bị vài tên vệ sĩ đụng mạnh vào. Ngay sau đó, Phí Dạ luôn đi sát bên cô nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu. Cô nhanh chóng bị đẩy lùi về phía sau đám người.
Mạch Khê cả kinh, vừa định lớn tiếng gọi Phí Dạ, lại nhanh chóng ngậm miệng lại. Bước chân cô giờ khắc này cũng ngừng lại...
Đám người phía sau không ngừng chạy loạn. Thân mình Mạch Khê trong đó không ngừng chao đảo, sang trái, sang phải, rồi lại đứng bất động!
Ánh mắt cô dần lóe lên vẻ dũng cảm, cô đưa ra một quyết định to gan!
Đây chính là thời cơ tốt nhất cho cô chạy trốn, là thời cơ để cô đi tìm ra bí ẩn cái chết của mẹ!
Hai chân Mạch Khê từ từ lui về sau. Cô biết phía hồ sen của bệnh viện có một cửa sau, chỗ đó khá khuất và là do một lần cô vô tình phát hiện ra. Lúc này, cô không thể công khai đi cửa trước, vừa có thể bị người do Phí Dạ phái đi tìm thấy, thứ hai, cục diện phía đó quá hỗn loạn, nói không chừng cô cũng sẽ rước họa vào thân.
Ít nhất lúc này cô không muốn chết!
Cái chết của mẹ cô còn chưa tra được nguyên nhân, muốn thông qua Lôi Dận hay Phí Dạ để biết được là điều không thể. Hơn nữa lần trước khi cô nhìn thấy quan tài của mẹ, Lôi Dận đã chuyển nó đi. Cho đến bây giờ cô còn chưa biết mẹ mình được chôn ở đâu.Hơn nữa...
Bàn tay Mạch Khê khẽ đặt lên bụng, nơi này đang nuôi lớn một sinh mệnh. Tuy rằng cô rất thích trẻ con, cũng từng ước ao được có một đứa con với người đàn ông mình yêu, nhưng đứa nhỏ này đang chảy dòng máu của người đàn ông kia. Cô thật sự không biết nên đối mặt với loại quan hệ xấu hổ này thế nào…
Cô mang thai đứa con của cha nuôi, cho dù bị giam lỏng trong bệnh viện nhưng lòng cô vẫn còn phiếm đau…
Ngón tay mảnh khảnh chạm đến chiếc chìa khóa lạnh tanh, góc cạnh của nó khiến lòng bàn tay cô hơi đau. Cô dứt khoát xoay người, rốt cục thừa dịp có nhiều người chạy loạn che lấp, cô liền bỏ chạy…
Trên hành lang bệnh viện, mọi người ai nấy cũng hoảng sợ. Phí Dạ giải quyết xong một tên sát thủ trốn trong góc, lúc quay đầu thì khuôn mặt đột nhiên biến sắc.
"Phí Dạ tiên sinh, không thấy tiểu thư Mạch Khê!” Cùng lúc đó, một tên vệ sĩ cũng phát hiện ra, hoảng sợ mà kêu to.
"Lập tức tìm cho tôi, một góc nhỏ trong bệnh viện cũng không chừa!” Phí Dạ nổi giận ra lệnh một tiếng. Nỗi lo lắng trong lòng hắn đang không ngừng lớn dần…
___
"Baa…”
Bàn tay to lớn của người đàn ông đột nhiên đập xuống mặt bàn. Mặt bàn bằng gỗ trầm trăm năm cũng gần như bị sức mạnh to lớn của hắn làm cho rung một chút. Ngay cả khuôn mặt hàn băng của hắn cũng tràn ngập vẻ nguy hiểm như cơn bão táp sắp ập đến.
Phí Dạ quỳ trên mặt đất...
"Thực xin lỗi, Lôi tiên sinh, chúng tôi đã hết sức điều tra nhưng vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng tiểu thư Mạch Khê đâu cả. Tiểu thư đã bán vòng tay cho một cửa hàng trang sức.”
Nói xong, hắn đưa ra chiếc vòng tay Mạch Khê luôn đeo. Chiếc vòng đen bóng phát ra tia sáng thần kỳ, miếng thạch anh đính kèm cũng huyền bí dường như ẩn chứa một bí mật.
Sắc mặt Lôi Dận cực kỳ khó coi, khuôn mặt như được phủ một lớp sương lạnh. Hắn không nói gì nhưng áp lực lớn tỏa ra không khỏi khiến người ta run rẩy. Hắn cầm lấy vòng tay, đôi mắt thâm thúy đột nhiên co rụt lại. Chiếc vòng tay bóng loáng chiếu ra khí thế quá mức lạnh lẽo của Lôi Dận…
Lúc biết Mạch Khê mất tích ở bệnh viện, hắn cũng không quá lo lắng, bởi hắn có thể nắm rõ vị trí Mạch Khê đang ở. Chỉ có Lôi Dận hắn mới biết được, trên người Mạch Khê luôn có một bộ định vị, mà nó được gắn ngay trên chiếc vòng tay mà hắn tặng cho Mạch Khê hôm sinh nhật. Chiếc vòng là món trang sức được thiết kế vô cùng tinh xảo nhưng cũng là dụng cụ theo dõi. Đây là nguyên nhân mà bất luận Mạch Khê đi đến đâu hắn đều biết được.
Nhưng mà, cô nhóc đáng chết này lại bán vòng tay đi. Phải biết rằng chiếc vòng tay này cực kỳ khó tháo. Thế nhưng hẳn cô đã phải dồn cực nhiều tâm sức để gỡ nó ra.
Phí Dạ dè dặt cẩn trọng nói: "Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê đổi vòng tay lấy tiền. Ông chủ cửa hàng đó cũng cực kỳ thích chiếc vòng tay này nên đã dùng những phương thức mạnh nhất để mở vòng.”
Lôi Dận dường như sắp bóp nát chiếc vòng tay, ngón tay sinh ra lực khiến người ta phát hoảng. Ngay cả đôi mày hắn cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn tuyệt đối.
"Khâu Cát viện trưởng trước khi chết nói gì?”
Phí Dạ lập tức trả lời, "Lão hồ ly Khâu Cát quả nhiên có giấu bí mật. Trước khi chết, hắn đã đến tìm tiểu thư Mạch Khê. Hắn đưa cho tiểu thư Mạch Khê một chiếc chìa khóa. Còn nữa, năm đó Bạc Tuyết tiểu thư có đến tìm hắn, nói với hắn rằng, nếu có một ngày cô ấy chết thì là do người của Lôi gia hại chết!”
Đôi mày Lôi Dận nhíu chặt lại, như có một cảm giác thê lương đang tràn đến mở ra kí ức đau xót. Đôi mắt xanh lạnh lẽo cũng bất đắc dĩ mà phiếm lên vẻ bi ai…
Thì ra cái chết của cô ấy có liên quan đến hắn.
Dường như phát hiện được tâm tình của Lôi Dận, Phí Dạ liền thấp giọng nói, "Lôi tiên sinh, sự tình có thể là không giống với tưởng tượng của chúng ta. Trước khi Khâu Cát chết có nói, sở dĩ Bạc Tuyết chết là vì cô ấy biết một bí mật rất lớn của Lôi gia!”
Lôi Dận đột nhiên nhìn về phía Phí Dạ, đôi mày nhíu chặt cũng rõ ràng lộ ra vẻ nguy hiểm...
"Bí mật gì?"
Phí Dạ lắc đầu.
Lôi Dận thong thả bước đến phía trước cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa chiếu lên bóng dáng cao lớn của hắn, bóng dáng vững chãi nhưng cũng vô cùng áp lực. Hắn khoanh tay, nhìn thế giới phồn hoa dưới chân, đôi mắt thâm tường dần hiện lên chút lo lắng mà ngay bản thân hắn cũng không hề phát hiện ra...
"Phái thêm người điều tra, trong vòng hai mươi tư giờ, bằng giá nào cũng phải tìm được nha đầu kia về!”
"Vâng, Lôi tiên sinh!" Phí Dạ nhận mệnh!
Tấm kính thủy tinh chiếu ra cặp mắt lạnh lùng của Lôi Dận, lóe lên thứ ánh sáng mơ hồ. Đôi môi hắn mím chặt thành một đường, khuôn mặt lãnh đạm giờ không thể nhìn ra biểu cảm gì của hắn.
Kỳ thực vào lần đầu tiên nói chuyện với viện trưởng Khâu Cát, Lôi Dận đã cảm thấy ông ta có điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi, cũng biết ông ta không hề kể toàn bộ câu chuyện. Hắn cố ý để Khâu Cát ở lại bệnh viện, mục đích chính là muốn đối phương hành động. Nếu hắn có thể hoài nghi lời nói của Khâu Cát thì khẳng định đối phương cũng có ý định bức ông ta vào chỗ chết. Vì thế, hắn đâm lao phải theo lao, cố ý lơ đễnh trong việc bảo vệ viện trưởng. Sở dĩ vậy là vì người rơi vào tình cảnh nguy hiểm mới nói ra những điều còn giấu. Bởi vậy, việc ông ta bị thương hoàn toàn nằm trong tầm dự liệu của hắn.
Chẳng qua, hắn không dự đoán được Khâu Cát này lại đưa chìa khóa giao cho Mạch Khê. Lúc trước, sau khi Bạc Tuyết chết, hắn thực sự đã tra ra Bạc Tuyết có một chỗ, nhưng chỗ đó ở đâu thì hắn không biết được. Chỉ cần hắn có thể lấy được chiếc chìa khóa thì hẳn là có thể tìm ra bí mật lớn nhất của Bạc Tuyết!
Trung Quốc, Hongkong…
Đây là lần đầu tiên Mạch Khê bước trên đất Trung Quốc. Tuy nói Hongkong và Trung Quốc không nằm cùng trên một dải đất nhưng đứng trên đất Hongkong, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở văn minh Trung Quốc.
Hongkong so với tưởng tượng của cô trong lành, sạch sẽ hơn nhiều. Ít ra, ở đây có nhiều người qua lại, mỗi người một biểu cảm khiến cô cảm giác thoái mái hơn.
Ra đến đại sảnh sân bay, Mạch Khê hít sâu một ngụm không khí. Có lẽ do vừa mưa xong nên không khí còn có chút lành lạnh, tạo nên một cảm giác rất thanh khiết.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, lại kinh ngạc phát hiện ra phía chân trời xuất hiện một dải cầu vồng. Màu sắc của nó thật tươi sáng, cong cong xinh đẹp, tựa như chiếc cầu dành cho các tiên nữ. Trong lúc nhất thời, Mạch Khê như ngừng thở.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cầu vồng.
Thì ra, cầu vồng đẹp đến vậy…
Cảm giác thoải mái chưa từng cô vây lấy cô. Tuy rằng mục đích lần này cô đến Hongkong là khá nghiêm trọng, nhưng ít nhất cô cũng có được cảm thác dễ chịu.
Hành lý Mạch Khê mang theo không nhiều hơn một cái ba lô đeo trên lưng. Kỳ thực, trong ba lô, ngoại trừ tiền ra thì chẳng có gì. Lúc cô quyết định bỏ trốn thì liền bán chiếc vòng tay đi. Chỉ có điều không ngờ rằng, chiếc vòng nhỏ ấy mà lại có thể bán được mấy triệu đô. Nhìn thấy ánh mắt say mê của ông chủ khi thấy chiếc vòng, Mạch Khê đã nhân cơ hội thét giá cao một chút.
Tháo chiếc vòng cũng là một quá trình khổ sở. Ông chủ quán đã phải dùng cách mạnh nhất để tháo vòng ra, đến lúc tháo được thì cổ tay cô gần như muốn đứt lìa ra. Nhưng ngay khi chiếc vòng được tháo ra, trong lòng cô lại có cảm giác buồn bã khó nói…
Kỳ quái!
Bắt taxi, Mạch Khê nghĩ nghĩ rồi cầm chặt chiếc chìa khóa trong tay, nói "Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích!”
Giọng nói của cô có chút chần chừ, dù sao đó cũng là khu chung cư đã mười tám mười chín năm rồi, đến bây giờ liệu còn không?Tài xế taxi nhìn cô đeo một cái ba lô, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt thì không khỏi lo lắng hỏi, "Tiểu thư, sắc mặt của cô không được tốt cho lắm.”
Mạch Khê theo bản năng sờ sờ khuôn mặt nhỏ. Đây cũng là do cô có thai. Tuy rằng biểu hiện mang thai của cô cũng giống nhiều người khác nhưng cô cố không thể hiện nó ra, bằng không khi trên máy bay, chắc chắn cô sẽ bị đưa đến bệnh viện.
"Không sao đâu, xin cứ đưa tôi đến chung cư Thuyên Loan Lưu Bích.”
"Một người con gái như cô mà lại muốn đi xa như vậy?" Tài xế tò mò nhìn cô một cái.
Trong lòng Mạch Khê không khỏi mừng rỡ. Xem ra khu chung cư này vẫn còn. Tim cô bắt đầu đập không theo quy tắc. Chỉ cần tìm được chung cư đó, cô sẽ tìm ra được những chuyện có liên quan đến mẹ.
"Tôi có bà con ở đó." Cô cố đè nén sự kinh ngạc trong lòng, bình thản nói.
Tài xe đánh tay lái, rồi nói bằng thứ tiếng Trung không tiêu chuẩn, "Tiểu thư đến từ Đại Lục sao? Giọng nói rất chuẩn.”
Mạch Khê nhẹ nhàng cười, không nói thêm gì nữa. Có trời mới biết lúc cô học tiếng Trung phải mất bao nhiêu công sức. Vì để phát âm chuẩn, Lôi Dận đã mời đến nhiều chuyên gia ngôn ngữ học, giáo sư tiếng Trung. Riêng giáo sư tiếng Trung của cô đã có tới năm người.
Ngoài cửa sổ xe là thế giới phồn hoa…
Bên trong xe, Mạch Khê lâm vào trầm tư. Ngay tại thời khắc này, trong đầu cô lại hiện ra bóng dáng cao lớn của một người đàn ông…
___
Mỹ…
Đêm lạnh lẽo, ngay cả ánh trăng sáng tỏ cũng mang theo thứ ánh sáng lành lạnh. Tòa kiến trúc thiết kế bằng thủy tinh công nghiệp đứng sừng sững. Dù trong đêm mưa hay không thì tự thân nó vẫn cho người ta một cảm giác lạnh băng, ngay cả khi mưa bụi phủ lên nó thì vẫn không mất đi vẻ thần bí cùng uy nghiêm.
Nơi này là căn cứ của tổ chứ "Ảnh", ngoại trừ văn phòng ở công ty thì đây cũng là nơi mà Lôi Dận thường xuyên lưu lại.
Giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ ra vẻ áp lực rất lớn, ngũ quan góc cạnh phản chiếu trên tấm cửa kính càng thêm phần sắc bén.
"Lôi tiên sinh, đã đưa người đến rồi!”
Phí Dạ tiến lên nói với người đàn ông cao lớn đang đứng trước khung cửa sổ sát đất, phía sau là vài tên vệ sĩ đang ghè chặt hai gã mặc trang phục sát thủ đen thẫm. Hai gã đó là hai tên may mắn nhất còn sống sót trong vụ ám sát, nhưng giờ thì toàn thân cũng toàn là máu tươi.
Hai tên xem ra có xuất thân từ sát thủ, tuy trải qua bao sóng gió nhưng trong đôi mắt không dễ gì giấu đi được vẻ cảnh giác khi nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng trước mặt. Thậm chí, khi hai tên nhìn thấy thân ảnh kia cười lạnh được phản chiếu ra từ cửa sổ, chúng mới hiểu được cái gì gọi là ma quỷ.
Nơi này thật sự rất rộng lớn, thiết kế chủ đạo mang sắc đen u trầm khiến bất cứ kẻ nào tiến vào liền cảm nhận ngay được sự áp lực. Không gian này dường như không có chỗ cho hơi thở của sự sống. Hơn nữa, người đàn ông lạnh băng kia dù không nói một câu nào nhưng cũng đủ khiến người ta ngạt thở đến chết.
Toàn bộ không gian được thiết kế theo phong cách Italy. Bốn bức tường lớn, đôi chỗ có dựng những cột nhỏ tinh tế khiến người ta liên tưởng ngay đến kiến trúc ở những giáo đường Roma. Đèn thủy tinh được treo thành ba tầng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, bóng loáng nhưng lại tạo nên vẻ thần bí khó tả. Chỉ riêng có tay vịn cầu thang được thiết kế cong cong cùng với bậc thang bằng đá cẩm thạch bóng loáng là toát lên vẻ nhẹ nhàng, mang đến cảm giác dễ thở.
Khi Lôi Dận chuyển mình bước đến, hai tên kia đã đổ mồ hôi đầy lưng. Chúng không để ý được đến máu rịn trên người mà chỉ mơ hồ thấy trong không khí có một thứ hơi thở rất khó hình dung. Chúng nhìn người đàn ông lạnh lùng kia đang từng bước từng bước tiến lại gần mình, muốn lui về sau nhưng lại bị bọn vệ sĩ phía sau ghì chặt.
Lôi Dận đứng trước mặt một tên, lãnh đạm mở miệng. Dù chỉ là lời nói lạnh nhạt nhưng lại mang theo hàn ý chưa từng thấy, chui vào lỗ tai của đối phương mà xuyên thẳng vào đáy lòng…
"Ai phái các ngươi đến?”
Đôi mắt Lôi Dận quét ngang một lượt, tựa như thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ. Giọng nói thực bình tĩnh, biểu tình thì lại chẳng có gì, cũng không hề có cử chỉ gì nhưng chính là ánh mắt hắn đã khóa chặt lấy hai tên “tù binh” trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn, cương nghị khiến người ta không khỏi hoảng hốt…
Trên mặt hai tên đó hiện lên vẻ quật cường.
"Con người, dù có khí phách cũng phải biết nhìn thời cơ. Bằng không, đến mạng cũng không giữ nổi!”
Lôi Dận thấy thế nhưng cũng không hề nổi giận chỉ cất lên giọng nói trầm thấp, phảng phất chút khí lạnh của ma quỷ.
Trong mắt hai tên dấy lên sự cảnh giác. Chúng là người thông minh, lại được huấn luyện từ nhỏ, làm sao lại không nghe ra được ý uy hiếp của người đàn ông trước mặt này. Lại đã từng nghe được, người đàn ông này cho tới bây giờ không hề nhẫn nại.
Quả nhiên, Lôi Dận thong thả bước đến trước mặt một tên. Hắn nheo mắt lại, đáy mắt u lãnh thực sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
"Ta hỏi lại một lần cuối cùng, tổ chức nào phái các ngươi đến ám sát?”
Ngữ điệu của người đàn ông thậm chí không hề tăng cao, chỉ lãnh đạm nhưng lại mang theo hơi thở lạnh toát, phảng phất quanh lỗ tai đối phương, chảy đến từng chân tơ kẽ tóc rồi cuối cùng làm cho đối phương hoàn toàn đông cứng...
"Mày giết nhiều sát thủ như vậy nhưng chỉ giữ lại hai người bọn tao, đơn giản là muốn moi tin mà thôi. Đừng mơ!” Tên này hình như vẫn còn ôm chút hy vọng, hắn nghĩ nói như vậy sẽ có thể có được cơ hội chạy trốn.
Nếu người đàn ông trước mặt này thật sự muốn biết bí mật đằng sau bức màn ám sát thì nhất định sẽ không giết chúng diệt khẩu. Bằng không, lúc ở bệnh viện đã giết sạch tất cả rồi. Nếu chỉ bị giam giữ, hắn chắc chắn sẽ có cơ hội đào thoát.
Nhưng...
Hắn hoàn toàn xem nhẹ bản tính tàn nhẫn cùng sự nhẫn nại của Lôi Dận. Nghe thấy vậy, khóe môi Lôi Dận từ từ cong lên đẹp như hoa phi yến cuối trời, dường như chính biểu cảm như vậy lại báo hiệu cho sự nguy hiểm sắp ập tới…
"Một gã sát thủ, quan trọng nhất là cái mồm bình tĩnh. Tốt lắm, ngươi làm rất tốt!”
Hắn tiến lên, bàn tay to mạnh mẽ vỗ vào vai tên đó, lại lộ ra sự uy hiếp đến quỷ dị, ngay lúc đó, đuôi mày hắn cũng xoẹt qua một tia tàn khốc...
"Đáng tiếc, ta ghét nhất chính là bị uy hiếp!”
Hắn gằn từng tiếng, lời nói hoàn toàn lạnh lẽo…
Tên đó kinh hãi, còn chưa có phản ứng lại đã cảm thấy miệng mình bị bàn tay to lớn của Lôi Dận bóp chặt. Lực của hắn quá lớn khiến cho một tên sát thủ như hắn cũng không thể chịu nổi. Đang trong lúc kinh hãi, hắn cảm thấy hai khóe miệng bị rách ra, đau đớn tột cùng. Hắn hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Đợi cho máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng hắn, máu chảy thành dòng thì hắn mới biết được chuyện đáng sợ nhất đời. Miệng hắn... bị chính người đàn ông cường ngạnh trước mặt này xé toang ra. Hắn kinh hoàng, muốn cất tiếng gọi nhưng rốt cục cũng không thể thốt lên được; muốn nhúc nhích nhưng thân mình cũng chỉ trong nháy mắt đã đổ rạp xuống đất!
Trước khi chết, hắn nhìn thấy nụ cười ma mị, lạnh lẽo bên khóe môi Lôi Dận…
Tên sát thủ còn sống kia cũng vô cùng sợ hãi. Hắn đã gặp qua rất nhiều hình ảnh tàn nhẫn, thủ đoạn bức cung nhưng hành vi tàn nhẫn như vậy vẫn là lần đầu tiên trong đời hắn. Nhìn đồng bọn gục xuống trong vũng máu, máu trong người hắn cũng mơ hồ như lạnh đi, thấm ngược vào tận xương tủy.
Hắn theo bản năng nuốt một chút nước miếng, sự quật cường trong lòng rốt cục cũng đứt đoạn. Hắn không sợ chết, nhưng chết kiểu này thì thật sự quá khủng khiếp.
Một con người thế nào mà lại có thể xé miệng một người khác, thậm chí sâu đến tận yết hầu…
Mà Phí Dạ đứng bên cạnh cũng thực chẳng có biểu tình gì. Hành vi này quả thực tàn nhẫn nhưng hắn cũng không thể trách được.Hắn không khỏi hoảng sợ nhìn về phía Lôi Dận, thấy hắn lấy chiếc khăn mặt, nhàn nhã lau tay, dường như đối với thi thể đẫm máu dưới đất như vô hình. Trong lòng Phí Dạ lúc này, nỗi kinh hãi thực đã đạt tới cực điểm rồi!
Nhìn Lôi Dận từng bước từng bước tiến tới, tên kia sợ tới mức tái mặt, không còn chút huyết sắc. Hắn muốn đứng dậy nhưng chân lại nhũn ra.
"Ngươi đã nhận được mệnh lệnh của tổ chức kia thì nên hiểu được Lôi Dận ta là loại người nào!”
Bên môi Lôi Dận nở nụ cười lạnh lẽo. Trông hắn như mới vừa giẫm chết một con kiến thôi vậy, một chút phản ứng cũng không có. Đên gần mới có thể cảm nhận được luồng tử khí cùng áp lực tỏa ra từ thân hình cao lớn của hắn...
"Thời điểm ta sống sót trong bầy sói, liền khẳng định thế giới đó mới là mạnh nhất!”
Thân mình tên kia mềm nhũn, đúng lúc than nhẹ một tiếng thì bị bàn tay to lớn của Lôi Dận túm lấy...
"Nói!" Chỉ có một từ nhưng không khó để thấy được sự quyền uy tuyệt đối trong đó.
Bình luận facebook