Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
"Chú biết mẹ cháu?" Làm như vô cùng bất ngờ, Nhạc Nhạc ngây ngô hỏi.
Lâm Kiến Hào lúc này hoàn toàn không nghe được lời Nhạc Nhạc nói. Bởi vì, đầu anh đang len lỏi một thứ gì đó... Chỉ là... Một giọng nói quen thuộc...Không, phải là rất quen lại vang lên...
"Tiểu Nhạc...." Phong Thiên Lam từ xa bước đến, trên tay cầm gói cháo vừa mua gần đó. Nhưng...bước chân cô bỗng dưng ngừng lại...
Đại não cô không ngừng xoay chuyển, trái tim cô lại căng thẳng vô cùng nhìn về bóng lưng đằng trước... Cho đến khi người kia xoay đầu lại, cô không nhịn được mà đưa tay che miệng mình, tránh bản thân hét toán lên...
"Chính... A Chính..." Phong Thiên Lam nghẹn ngào nói, tiến từng bước về phía Lâm Kiến Hào như hôm đó cô đã làm với Phong Chính.
Nhíu mày ôm đầu, Lâm Kiến Hào đứng dậy, sải bước khỏi công viên. Anh cảm thấy đầu mình rất khó chịu, khi nhìn thấy người này, kí ức của anh lại giống như bị nhồi nhét gì đó...
"A Chính...." Mắt thấy Lâm Kiến Hào sắp rời đi, Phong Thiên Lam đưa gói cháo trong tay cho Nhạc Nhạc rồi nhanh chóng đuổi theo.
Vốn dĩ có ý định đi góp vui, thế nhưng, khi vừa mới xoay người, Lâm Cẩn lại bị một đôi tay nhỏ mủm mỉm níu lại.
"Chú à! Không lẽ chú định bỏ một đứa trẻ đáng yêu yếu đuối như cháu ở đây một mình sao a... Chắc chú không vô lương tâm vậy chứ?"
Đùa à? Cha mẹ cậu nói chuyện, ông kỳ nhông 7 màu này định chuyển làm kỳ đà à?
____________________
"A Chính, đợi em với..." Vừa chạy, Phong Thiên Lam vừa gọi. Tiếng giày cao gót va chạm trong đêm vang lên từng hồi âm thanh đều đặn.
Dường như không nghe thấy cô nói gì, Lâm Kiến Hào vẫn tiếp tục đi về trước. Bỗng dưng, phía sau vang lên một loạt âm thanh...
"A... đau quá..." Phong Thiên Lam trượt gót chân một cái, trực tiếp ngã khụy xuống mặt đường, hằn lên đôi chân trắng nõn một vết thương chậm rì rì rỉ máu.
Trong lòng buồn bực không thôi, Cô đã nghĩ, có lẽ anh đã bỏ đi mất dấu rồi. Thế nhưng, một cánh tay lại chậm rãi nâng lên chân trái thon dài của cô...
"Ngồi im..." Lâm Kiến Hào cúi đầu nhìn vết thương chừng hai đốt ngón tay út trên chân cô thì trong lòng cũng là một mảnh khó chịu mà lên tiếng.
Phong Thiên Lam rung động nhìn Lâm Kiến Hào, ánh mắt đong đầy ý cười mà đưa bàn tay khẽ vuốt ve sườn mặt anh...
"A Chính... em rốt cục cũng tìm được anh rồi..."
Lâm Kiến Hào lúc này hoàn toàn không nghe được lời Nhạc Nhạc nói. Bởi vì, đầu anh đang len lỏi một thứ gì đó... Chỉ là... Một giọng nói quen thuộc...Không, phải là rất quen lại vang lên...
"Tiểu Nhạc...." Phong Thiên Lam từ xa bước đến, trên tay cầm gói cháo vừa mua gần đó. Nhưng...bước chân cô bỗng dưng ngừng lại...
Đại não cô không ngừng xoay chuyển, trái tim cô lại căng thẳng vô cùng nhìn về bóng lưng đằng trước... Cho đến khi người kia xoay đầu lại, cô không nhịn được mà đưa tay che miệng mình, tránh bản thân hét toán lên...
"Chính... A Chính..." Phong Thiên Lam nghẹn ngào nói, tiến từng bước về phía Lâm Kiến Hào như hôm đó cô đã làm với Phong Chính.
Nhíu mày ôm đầu, Lâm Kiến Hào đứng dậy, sải bước khỏi công viên. Anh cảm thấy đầu mình rất khó chịu, khi nhìn thấy người này, kí ức của anh lại giống như bị nhồi nhét gì đó...
"A Chính...." Mắt thấy Lâm Kiến Hào sắp rời đi, Phong Thiên Lam đưa gói cháo trong tay cho Nhạc Nhạc rồi nhanh chóng đuổi theo.
Vốn dĩ có ý định đi góp vui, thế nhưng, khi vừa mới xoay người, Lâm Cẩn lại bị một đôi tay nhỏ mủm mỉm níu lại.
"Chú à! Không lẽ chú định bỏ một đứa trẻ đáng yêu yếu đuối như cháu ở đây một mình sao a... Chắc chú không vô lương tâm vậy chứ?"
Đùa à? Cha mẹ cậu nói chuyện, ông kỳ nhông 7 màu này định chuyển làm kỳ đà à?
____________________
"A Chính, đợi em với..." Vừa chạy, Phong Thiên Lam vừa gọi. Tiếng giày cao gót va chạm trong đêm vang lên từng hồi âm thanh đều đặn.
Dường như không nghe thấy cô nói gì, Lâm Kiến Hào vẫn tiếp tục đi về trước. Bỗng dưng, phía sau vang lên một loạt âm thanh...
"A... đau quá..." Phong Thiên Lam trượt gót chân một cái, trực tiếp ngã khụy xuống mặt đường, hằn lên đôi chân trắng nõn một vết thương chậm rì rì rỉ máu.
Trong lòng buồn bực không thôi, Cô đã nghĩ, có lẽ anh đã bỏ đi mất dấu rồi. Thế nhưng, một cánh tay lại chậm rãi nâng lên chân trái thon dài của cô...
"Ngồi im..." Lâm Kiến Hào cúi đầu nhìn vết thương chừng hai đốt ngón tay út trên chân cô thì trong lòng cũng là một mảnh khó chịu mà lên tiếng.
Phong Thiên Lam rung động nhìn Lâm Kiến Hào, ánh mắt đong đầy ý cười mà đưa bàn tay khẽ vuốt ve sườn mặt anh...
"A Chính... em rốt cục cũng tìm được anh rồi..."
Bình luận facebook