Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Khách sạn Lika.
Phong Thiên Lam được Lâm Kiến Hào cõng đến trước cửa khách sạn thì dừng lại. Cô đưa tay khẽ chạm vai anh, mở miệng toan nói gì đó thì anh đã tiến vào.
"Anh...anh bỏ tôi xuống là được rồi...không cần..." Mắt thấy mọi người đang nhìn chằm chằm hai người, Phong Thiên Lam đỏ mặt nói nhỏ.
Làm như không nghe cô nói gì, Lâm Kiến Hào vẫn dửng dưng tiến vào, trên mặt vẫn giữ gương mặt ấm áp như gió xuân.
Vốn dĩ đang cúi đầu nhắn weibo, ánh mắt cô tiếp tân vừa dừng lại nơi bóng dáng của Lâm Kiến Hào thì sửng sốt, nhanh chóng cất điện thoại mà từ ghế bật dậy chào hỏi.
"Không cần. Trực tiếp đến phòng tôi hay đến là được rồi! Vả lại, không cần báo cho cha tôi..." Thấy cô ta tiến đến, Lâm Kiến Hào nở một nụ cười dịu dàng nhưng giọng điệu lại hoàn toàn xa cách, cũng không đợi cô ta trả lời mà trực tiếp đi vào trong.
"Này...anh...anh..." Vừa vào thang máy, Lâm Kiến Hào chọn thẳng lên tầng cao nhất khách sạn. Trên vai bỗng truyền đến xúc cảm của một bàn tay đang vỗ nhẹ.
Không đáp lời, Lâm Kiến Hào yên lặng nhìn qua khung kính của thang máy, bên trên là hình ảnh phản chiếu của một nam một nữ. Chàng trai gương mặt ấm áp, đôi mắt đang nhìn thẳng phía trước, cũng không vì cõng cô gái mà thể hiện sự mệt mỏi. Còn cô đang gục đầu vào vai anh, mép tai hiện ra hai vệt đỏ khả nghi.
"Cô đang định hỏi tôi tại sao không về nhà có phải không?" Bước chân trầm ổn, Lâm Kiến Hào dùng chìa khóa mở ra căn phòng, giọng nói tuy hỏi nhưng dường như là khẳng định.
Anh ta biết a... Thế nhưng lại hỏi lại cô trực tiếp như vậy cơ chứ...
"Về nhà tôi, cô sẽ gặp phiền phức. Thôi thì cứ ở đây đi..." Trong khi Phong Thiên Lam đang ấp úng thì anh lại tiếp tục bâng quơ nói.
Vừa bước vào, Phong Thiên Lam đã bị cách bài trí của căn phòng này làm cho líu lưỡi...
Xung quanh là một màu đen ma mị, tất cả ánh sáng của căn phòng dường như đều đến từ ánh nến trắng tinh. Cô hầu như không nhận ra được, trong phòng có những thứ gì...
"Cô ngồi đây đi, tôi đi lấy thuốc." Dặn dò một tiếng, Lâm Kiến Hào đặt cô ngồi xuống giường, bản thân lại quen thuộc đến chiếc tủ gần đó lấy ra một hộp y tế.
"Nhịn đau một chút..." Nâng nhẹ bắp chân cô lên, Lâm Kiến Hào khẽ nói, không đợi cô trả lời liền nhanh chóng dùng tăm bông thoa thuốc sát trùng.
"Hít...." Một đợt mồ hôi lạnh rỉ ra, Phong Thiên Lam đau đến hít hà, đôi mắt rưng rưng van xin nhìn Lâm Kiến Hào.
"Không cần đâu, đợi tôi băng lại cho cô rồi... Lát sau cô vẫn còn nhiều cơ hội để cầu xin tôi..." Đôi mắt tà tà nhìn cô, thấy gương mặt cô dần ửng hồng, Lâm Kiến Hào cười một tiếng rồi dùng băng gạc thuần thục giúp cô băng bó.
Phong Thiên Lam được Lâm Kiến Hào cõng đến trước cửa khách sạn thì dừng lại. Cô đưa tay khẽ chạm vai anh, mở miệng toan nói gì đó thì anh đã tiến vào.
"Anh...anh bỏ tôi xuống là được rồi...không cần..." Mắt thấy mọi người đang nhìn chằm chằm hai người, Phong Thiên Lam đỏ mặt nói nhỏ.
Làm như không nghe cô nói gì, Lâm Kiến Hào vẫn dửng dưng tiến vào, trên mặt vẫn giữ gương mặt ấm áp như gió xuân.
Vốn dĩ đang cúi đầu nhắn weibo, ánh mắt cô tiếp tân vừa dừng lại nơi bóng dáng của Lâm Kiến Hào thì sửng sốt, nhanh chóng cất điện thoại mà từ ghế bật dậy chào hỏi.
"Không cần. Trực tiếp đến phòng tôi hay đến là được rồi! Vả lại, không cần báo cho cha tôi..." Thấy cô ta tiến đến, Lâm Kiến Hào nở một nụ cười dịu dàng nhưng giọng điệu lại hoàn toàn xa cách, cũng không đợi cô ta trả lời mà trực tiếp đi vào trong.
"Này...anh...anh..." Vừa vào thang máy, Lâm Kiến Hào chọn thẳng lên tầng cao nhất khách sạn. Trên vai bỗng truyền đến xúc cảm của một bàn tay đang vỗ nhẹ.
Không đáp lời, Lâm Kiến Hào yên lặng nhìn qua khung kính của thang máy, bên trên là hình ảnh phản chiếu của một nam một nữ. Chàng trai gương mặt ấm áp, đôi mắt đang nhìn thẳng phía trước, cũng không vì cõng cô gái mà thể hiện sự mệt mỏi. Còn cô đang gục đầu vào vai anh, mép tai hiện ra hai vệt đỏ khả nghi.
"Cô đang định hỏi tôi tại sao không về nhà có phải không?" Bước chân trầm ổn, Lâm Kiến Hào dùng chìa khóa mở ra căn phòng, giọng nói tuy hỏi nhưng dường như là khẳng định.
Anh ta biết a... Thế nhưng lại hỏi lại cô trực tiếp như vậy cơ chứ...
"Về nhà tôi, cô sẽ gặp phiền phức. Thôi thì cứ ở đây đi..." Trong khi Phong Thiên Lam đang ấp úng thì anh lại tiếp tục bâng quơ nói.
Vừa bước vào, Phong Thiên Lam đã bị cách bài trí của căn phòng này làm cho líu lưỡi...
Xung quanh là một màu đen ma mị, tất cả ánh sáng của căn phòng dường như đều đến từ ánh nến trắng tinh. Cô hầu như không nhận ra được, trong phòng có những thứ gì...
"Cô ngồi đây đi, tôi đi lấy thuốc." Dặn dò một tiếng, Lâm Kiến Hào đặt cô ngồi xuống giường, bản thân lại quen thuộc đến chiếc tủ gần đó lấy ra một hộp y tế.
"Nhịn đau một chút..." Nâng nhẹ bắp chân cô lên, Lâm Kiến Hào khẽ nói, không đợi cô trả lời liền nhanh chóng dùng tăm bông thoa thuốc sát trùng.
"Hít...." Một đợt mồ hôi lạnh rỉ ra, Phong Thiên Lam đau đến hít hà, đôi mắt rưng rưng van xin nhìn Lâm Kiến Hào.
"Không cần đâu, đợi tôi băng lại cho cô rồi... Lát sau cô vẫn còn nhiều cơ hội để cầu xin tôi..." Đôi mắt tà tà nhìn cô, thấy gương mặt cô dần ửng hồng, Lâm Kiến Hào cười một tiếng rồi dùng băng gạc thuần thục giúp cô băng bó.
Bình luận facebook