Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
Nhìn chiếc váy đặt trên giường đầu óc Hoàng Phong trở nên choáng váng, năm xưa bắt anh mặc đồ lót của cô đã đành đi, nay còn muốn anh xấu hổ với bộ váy hầu gái đậm chất nữ tính kia, Đông Nghi cũng ít có biến thái lắm.
Khóe môi mỏng nhếch lên nụ cười, nếu Đông Nghi nghĩ việc này sẽ làm khó Hoàng Phong thì cô lầm to rồi, sở thích của anh chính là làm cho vợ vui vẻ, hơn nữa người thể diện như Đông Nghi nhất định đã tính toán mọi thứ, không để người khác nhìn thấy bộ dạng "nữ tính" của anh đâu.
"Anh đã nói nghe theo em hết, mặc thì mặc."
"Có cần em giúp một tay không?"-tuy hơi bất ngờ trước sự nghe lời của Hoàng Phong nhưng Đông Nghi vẫn muốn trêu chọc thêm, nhìn cơ thể săn chắc nam tính mặc lên chiếc váy hầu, tưởng tượng thôi đã thấy buồn cười.
Hoàng Phong vui vẻ chấp nhận, tay cởi đi áo choàng tắm vắt lên ghế, sau đó cầm lấy chiếc váy hướng về phía vợ mình tròng vào: "kéo dây kéo lên cho anh đi!"
Đôi mắt sắc sảo điểm lên tia thích thú nhìn khoảng lưng trần rộng lớn, không phải khen nhưng với một người đàn ông mà nói, da của chồng cô cũng thuộc hàng cực phẩm. Vừa sáng lại vừa mịn.
"Có phải bị tấm lưng quyến rũ của anh hấp dẫn rồi không?"-Hoàng Phong hơi nghiêng đầu ra sau trêu, nhưng rất nhanh cơ thể chợt mềm nhũn ra khi ngón tay mát lạnh chạm vào lưng mình, vô tình hay cố ý trượt một đường dài theo dây kéo khóa vay kéo lên.
Đông Nghi hài lòng với biểu cảm của Hoàng Phong, bởi vì dáng vẻ nhỏ nhắn hơn nhiều so với anh, cô hơi kiểng chân đưa tay xoa mái đầu anh nói: "Xong rồi, bây giờ qua đây em trang điểm một chút rồi bắt đầu làm việc."
Nhìn đống son phấn được bày sẵn trên bàn Hoàng Phong chỉ biết cười khổ trong lòng, Đông Nghi rất hiếm khi tỏ ra hứng thứ với chuyện gì, nhưng một khi cô hứng thú cũng không hẳn là chuyện tốt đẹp cho anh.
"Nhất thiết phải làm như vậy sao?"
"Phải!"
Đông Nghi kéo Hoàng Phong ngồi xuống ghế, tay với lấy băng đô xướt tóc mái của anh ra sau thuận tiện cho cô trang điểm.
"Lạ thật!"-Đông Nghi nhìn kỹ khuôn mặt Hoàng Phong thốt lên.
Hai cánh tay dài không chịu an phận đặt trên eo vợ mình, Hoàng Phong nở nụ cười tươi đáp: "Có phải phát hiện ra anh rất đẹp trai không?"
Đông Nghi lắc nhẹ đầu: "Không phải, chỉ là cảm thấy khuôn mặt này sao không già miếng nào hết vậy?"
Vòng tay trên eo Đông Nghi dùng sức hơn kéo cô sát vào người mình, ngón tay suông dài vuốt ve khuôn mặt trắng hồng mịn màng của Đông Nghi, giọng nói khe khẽ ngượng ngùng rất phù hợp với chiếc váy đang mặc: "Em cứ trẻ mãi như thế làm sao người ta dám già trước em được. Người ta không muốn bị bỏ rơi đâu."
Đông Nghi bị điệu bộ thái quá của Hoàng Phong làm bật cười thành tiếng, tâm trạng cao hứng đáp lại anh: "Nam nhân của em biết chuyện như vậy thật tốt."
"Anh lúc nào không đối xử tốt với em đâu."-anh kéo luôn cô ngồi trên đùi của mình thâm tình nói tiếp, ánh mắt mê luyến nhìn lên khuôn mặt hoàn mỹ của cô khi Đông Nghi bắt đầu dặm phấn nền lên má mình.
"Vì da anh đẹp sẵn rồi nên em cũng không cần trang điểm quá nhiều đâu, chỉ cần đánh sáng lên một chút và tô son là đủ."
Bàn tay to lớn bao lấy bàn tay non mềm của cô đang chuẩn bị đặt thổi son lên miệng anh, Hoàng Phong nở nự cười gian xảo hướng ngược đầu thỏi son lên đôi môi mọng của Đông Nghi: "Anh có cách tô son khác hấp dẫn hơn nhiều."
Đông Nghi hơi ngả lưng ra sau tránh đi nhưng Hoàng Phong đã đoán trước được vòng tay lên giữ cô lại, anh hài lòng nhìn đôi môi đỏ thắm gợi cảm của vợ không khách khí nhắm tới thưởng thức, có chút tham lam triền miên mút lấy, mãi đến khi cảm nhận cô bắt đầu đuối sức mới nuối tiếc buông tha.
Đông Nghi bức xúc nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàng Phong, hoàn cảnh này không đúng với kế hoạch của cô chút nào, làm sao mà cái viễn cảnh đưa người chồng của mình vào thế khó xử và mất mặt lại thành ra có lợi cho anh.
"Son môi của em bị nhạt rồi, có cần anh tô lại lần nữa không?"
"Không cần."-Đông Nghi giựt luôn thỏi son để lại bàn, đứng dậy ra lệnh: "Quần áo mặc xong, trang điểm cũng xong rồi, giờ ra chuârn bị bữa sáng cho em đi!"
"Chỉ vậy thôi sao?"
Cô thành thật gật đầu: "Phải, em biết việc này bình thường anh làm cũng rất tốt, chỉ là hôm nay muốn ngắm anh trong bộ dạng này sẽ như thế nào thôi."
Hoàng Phong nhướng mày nhìn theo bàn tay Đông Nghi đang tháo băng đô trên đầu mình thay bằng miếng vải trắng bằng ren mà mấy cô hầu gái hay đội trên đầu: "Cái này thì hơi quá rồi."
"Không đến phiên anh quyết định đâu, nhanh lên nào, em đói rồi!"
Hoàng Phòng cưng chết đi được vẻ mặt đáng yêu đưa tay lên xoa bụng của Đông Nghi, nhìn cô thế này anh còn đói hơn cô gấp bội, nhưng trước mắt vỗ béo vợ yêu trước đã.
"Sẽ có ngay thôi, anh không để em đói được đâu."
Đông Nghi vui vẻ đứng một bên ngắm nhìn anh làm bữa sáng cho mình, người đàn ông này từ bao giờ đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của cô, từ một lỗi lầm tưởng chừng như suốt đời này không thể nào tha thứ cho anh được, giờ đây cô lại sống hạnh phúc và có khoảng thời gian ngọt ngào cùng anh.
Hoàng Phong mau mắn đem dĩa trứng ốp la bắt mắt cùng dĩa bánh mì nướng đặt lên bàn, anh chu đáo kéo ghế ra cho cô ngồi: "Để em phải đợi lâu rồi, anh chỉ làm món đơn giản thôi, đến bữa trưa sẽ cho em bữa ăn phong phú và dinh dưỡng hơn."
Đông Nghi yêu thương nhìn anh đang rót ly sữa tươi cho cô, bị anh bắt gặp ánh mắt si tình của mình cũng không có ý né tránh, tiếp tục ngắm nhìn.
"Có phải bị anh làm cho cảm động rồi không?"
"Phải, ban đầu cảm giác có chút thất bại khi anh rất ngoan ngoãn đáp ứng mọi yêu cầu của em, nhưng bây giờ em nghĩ khác rồi, vì anh yêu em nhiều đến mức có thể chấp nhận làm những việc như thế vì em."
Hoàng Phong nở nụ cười ngọt ngào nhìn cô vợ ngốc của mình: "Chuyện anh yêu em cả thế giới này đều biết rồi, vì em chuyện quá đáng hơn anh cũng có thể làm được."
Đông Nghi cảm giác mắt mình có chút cay, cô vội lảng đi chuyển sang chuyện khác: "Anh cũng ăn đi, trứng nguội mất rồi."
"Vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi."-Hoàng Phong lần này không muốn chọc vợ như mọi khi, da mặt Đông Nghi rất mỏng, lại không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân, chỉ cần anh cảm nhận được tình yêu của cô dành cho mình là đủ rồi, lỗi lầm trước kia đối với cô, anh sẽ dành cả đời còn lại để bù đắp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Khóe môi mỏng nhếch lên nụ cười, nếu Đông Nghi nghĩ việc này sẽ làm khó Hoàng Phong thì cô lầm to rồi, sở thích của anh chính là làm cho vợ vui vẻ, hơn nữa người thể diện như Đông Nghi nhất định đã tính toán mọi thứ, không để người khác nhìn thấy bộ dạng "nữ tính" của anh đâu.
"Anh đã nói nghe theo em hết, mặc thì mặc."
"Có cần em giúp một tay không?"-tuy hơi bất ngờ trước sự nghe lời của Hoàng Phong nhưng Đông Nghi vẫn muốn trêu chọc thêm, nhìn cơ thể săn chắc nam tính mặc lên chiếc váy hầu, tưởng tượng thôi đã thấy buồn cười.
Hoàng Phong vui vẻ chấp nhận, tay cởi đi áo choàng tắm vắt lên ghế, sau đó cầm lấy chiếc váy hướng về phía vợ mình tròng vào: "kéo dây kéo lên cho anh đi!"
Đôi mắt sắc sảo điểm lên tia thích thú nhìn khoảng lưng trần rộng lớn, không phải khen nhưng với một người đàn ông mà nói, da của chồng cô cũng thuộc hàng cực phẩm. Vừa sáng lại vừa mịn.
"Có phải bị tấm lưng quyến rũ của anh hấp dẫn rồi không?"-Hoàng Phong hơi nghiêng đầu ra sau trêu, nhưng rất nhanh cơ thể chợt mềm nhũn ra khi ngón tay mát lạnh chạm vào lưng mình, vô tình hay cố ý trượt một đường dài theo dây kéo khóa vay kéo lên.
Đông Nghi hài lòng với biểu cảm của Hoàng Phong, bởi vì dáng vẻ nhỏ nhắn hơn nhiều so với anh, cô hơi kiểng chân đưa tay xoa mái đầu anh nói: "Xong rồi, bây giờ qua đây em trang điểm một chút rồi bắt đầu làm việc."
Nhìn đống son phấn được bày sẵn trên bàn Hoàng Phong chỉ biết cười khổ trong lòng, Đông Nghi rất hiếm khi tỏ ra hứng thứ với chuyện gì, nhưng một khi cô hứng thú cũng không hẳn là chuyện tốt đẹp cho anh.
"Nhất thiết phải làm như vậy sao?"
"Phải!"
Đông Nghi kéo Hoàng Phong ngồi xuống ghế, tay với lấy băng đô xướt tóc mái của anh ra sau thuận tiện cho cô trang điểm.
"Lạ thật!"-Đông Nghi nhìn kỹ khuôn mặt Hoàng Phong thốt lên.
Hai cánh tay dài không chịu an phận đặt trên eo vợ mình, Hoàng Phong nở nụ cười tươi đáp: "Có phải phát hiện ra anh rất đẹp trai không?"
Đông Nghi lắc nhẹ đầu: "Không phải, chỉ là cảm thấy khuôn mặt này sao không già miếng nào hết vậy?"
Vòng tay trên eo Đông Nghi dùng sức hơn kéo cô sát vào người mình, ngón tay suông dài vuốt ve khuôn mặt trắng hồng mịn màng của Đông Nghi, giọng nói khe khẽ ngượng ngùng rất phù hợp với chiếc váy đang mặc: "Em cứ trẻ mãi như thế làm sao người ta dám già trước em được. Người ta không muốn bị bỏ rơi đâu."
Đông Nghi bị điệu bộ thái quá của Hoàng Phong làm bật cười thành tiếng, tâm trạng cao hứng đáp lại anh: "Nam nhân của em biết chuyện như vậy thật tốt."
"Anh lúc nào không đối xử tốt với em đâu."-anh kéo luôn cô ngồi trên đùi của mình thâm tình nói tiếp, ánh mắt mê luyến nhìn lên khuôn mặt hoàn mỹ của cô khi Đông Nghi bắt đầu dặm phấn nền lên má mình.
"Vì da anh đẹp sẵn rồi nên em cũng không cần trang điểm quá nhiều đâu, chỉ cần đánh sáng lên một chút và tô son là đủ."
Bàn tay to lớn bao lấy bàn tay non mềm của cô đang chuẩn bị đặt thổi son lên miệng anh, Hoàng Phong nở nự cười gian xảo hướng ngược đầu thỏi son lên đôi môi mọng của Đông Nghi: "Anh có cách tô son khác hấp dẫn hơn nhiều."
Đông Nghi hơi ngả lưng ra sau tránh đi nhưng Hoàng Phong đã đoán trước được vòng tay lên giữ cô lại, anh hài lòng nhìn đôi môi đỏ thắm gợi cảm của vợ không khách khí nhắm tới thưởng thức, có chút tham lam triền miên mút lấy, mãi đến khi cảm nhận cô bắt đầu đuối sức mới nuối tiếc buông tha.
Đông Nghi bức xúc nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàng Phong, hoàn cảnh này không đúng với kế hoạch của cô chút nào, làm sao mà cái viễn cảnh đưa người chồng của mình vào thế khó xử và mất mặt lại thành ra có lợi cho anh.
"Son môi của em bị nhạt rồi, có cần anh tô lại lần nữa không?"
"Không cần."-Đông Nghi giựt luôn thỏi son để lại bàn, đứng dậy ra lệnh: "Quần áo mặc xong, trang điểm cũng xong rồi, giờ ra chuârn bị bữa sáng cho em đi!"
"Chỉ vậy thôi sao?"
Cô thành thật gật đầu: "Phải, em biết việc này bình thường anh làm cũng rất tốt, chỉ là hôm nay muốn ngắm anh trong bộ dạng này sẽ như thế nào thôi."
Hoàng Phong nhướng mày nhìn theo bàn tay Đông Nghi đang tháo băng đô trên đầu mình thay bằng miếng vải trắng bằng ren mà mấy cô hầu gái hay đội trên đầu: "Cái này thì hơi quá rồi."
"Không đến phiên anh quyết định đâu, nhanh lên nào, em đói rồi!"
Hoàng Phòng cưng chết đi được vẻ mặt đáng yêu đưa tay lên xoa bụng của Đông Nghi, nhìn cô thế này anh còn đói hơn cô gấp bội, nhưng trước mắt vỗ béo vợ yêu trước đã.
"Sẽ có ngay thôi, anh không để em đói được đâu."
Đông Nghi vui vẻ đứng một bên ngắm nhìn anh làm bữa sáng cho mình, người đàn ông này từ bao giờ đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của cô, từ một lỗi lầm tưởng chừng như suốt đời này không thể nào tha thứ cho anh được, giờ đây cô lại sống hạnh phúc và có khoảng thời gian ngọt ngào cùng anh.
Hoàng Phong mau mắn đem dĩa trứng ốp la bắt mắt cùng dĩa bánh mì nướng đặt lên bàn, anh chu đáo kéo ghế ra cho cô ngồi: "Để em phải đợi lâu rồi, anh chỉ làm món đơn giản thôi, đến bữa trưa sẽ cho em bữa ăn phong phú và dinh dưỡng hơn."
Đông Nghi yêu thương nhìn anh đang rót ly sữa tươi cho cô, bị anh bắt gặp ánh mắt si tình của mình cũng không có ý né tránh, tiếp tục ngắm nhìn.
"Có phải bị anh làm cho cảm động rồi không?"
"Phải, ban đầu cảm giác có chút thất bại khi anh rất ngoan ngoãn đáp ứng mọi yêu cầu của em, nhưng bây giờ em nghĩ khác rồi, vì anh yêu em nhiều đến mức có thể chấp nhận làm những việc như thế vì em."
Hoàng Phong nở nụ cười ngọt ngào nhìn cô vợ ngốc của mình: "Chuyện anh yêu em cả thế giới này đều biết rồi, vì em chuyện quá đáng hơn anh cũng có thể làm được."
Đông Nghi cảm giác mắt mình có chút cay, cô vội lảng đi chuyển sang chuyện khác: "Anh cũng ăn đi, trứng nguội mất rồi."
"Vậy chúng ta bắt đầu ăn thôi."-Hoàng Phong lần này không muốn chọc vợ như mọi khi, da mặt Đông Nghi rất mỏng, lại không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân, chỉ cần anh cảm nhận được tình yêu của cô dành cho mình là đủ rồi, lỗi lầm trước kia đối với cô, anh sẽ dành cả đời còn lại để bù đắp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook