Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 101
Diệp Vũ ghì chặt đầu vai Đông Nghi giữ không cho cô có cơ hội trốn thoát, ánh mắt căm phẫn trừng trừng nhìn Hoàng Phong: "Nếu lo cho an toàn của em ấy thì mau tránh đường!"
Đông Nghi lắc nhẹ đầu, ánh mắt ưu thương chất chứa bao nhiêu nỗi nhớ mong nhìn người chồng của mình, anh đã gầy đi nhiều quá, thời gian qua có phải anh cũng khổ sở rất nhiều vì cô.
"Anh ta sẽ không hại em đâu."
Bàn tay nắm lấy mảnh thủy tinh khẽ run nhẹ, hắn kinh ngạc nhìn lại người vừa thốt ra lời nói.
"Diệp Vũ mà tôi từng biết cho dù không thể yêu thương sâu đậm và trở về khoảng thời gian ngọt ngào như lúc trước, nhưng người ấy vẫn rất yêu thương tôi. Nếu anh còn là người ấy, anh sẽ không làm hại tôi."-Đông Nghi chầm chậm chạm tay lên bàn tay Diệp Vũ, cô không vội kéo xuống, vẻ mặt rất bình thản chờ đợi sự chuyển biến từ hắn.
Hoàng Phong vô cùng căng thẳng nhưng cũng không dám manh động, nếu lỡ như không cẩn thận Đông Nghi sẽ gặp nguy hiểm với tên điên này.
Diệp Vũ nhếch môi, đầu cúi gầm né tránh ánh mắt của cô đang nhìn mình, bàn tay buông rơi mảnh thủy tinh xuống sàn nhà. Những tưởng hắn đã chịu bỏ cuộc, không ngờ bàn tay nhanh chóng rút khẩu súng ở thắt lưng ra hướng thẳng về phía Hoàng Phong, khuôn mặt độc ác dần lộ rõ ra bên ngoài.
"Em sai rồi. Từ lúc em bị tai nạn, người chồng yêu quý của em đã khiến cho những ngày tháng của tôi tăm tối như thế nào em không biết được đâu. Tôi trở về đây đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ mất rồi."
Hoàng Phong không chút sợ sệt, đôi mắt chim ưng chú mục vào đôi mắt oán hận của Diệp Vũ, anh trầm giọng nói: "Thả cô ấy ra, mục tiêu của mày là tao."
Diệp Vũ phớt lờ lời nói của Hoàng Phong, hắn ôm chặt cơ thể cô dán vào lồng ngực của mình, không ngại nói ra sự thật: "Phát đạn bắn vào bụng của Nghi chính tao đã ra tay đấy, nếu như lúc đó tao không nhắm vào bụng mà vào đầu của em ấy, mày nghĩ bây giờ sẽ như thế nào?"
Hoàng Phong nghiện chặt răng đến nổi lộ rõ khung xương trên cơ mặt của mình, đôi mắt phượng đỏ rực ánh lên ngọn lửa như muốn đốt cháy kẻ trước mặt. Năm xưa nhìn thấy cảnh Đông Nghi và Diệp Vũ thân mật bên nhau, cho dù có không cam tâm và khó chịu đến đâu, nếu như nghĩ hắn ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô anh cũng sẽ âm thầm rút lui. Thế nhưng tên khốn này đã lợi dụng tình yêu thuần khiết của Đông Nghi vì tư thù cá nhân, khiến cho cô đau khổ cùng cực, Hoàng Phong đã thề với lòng sẽ không cho Diệp Vũ có chốn nương thân phải chốn chạy suốt ba năm nay. Nào ngờ trở về đến đây, hành động đầu tiên lại là muốn sát hại người phụ nữ mình từng yêu thương, hắn ta không xứng đáng, tuyệt đối không xứng đáng có được những ký ức ngọt ngào cùng cô.
Bàn tay thanh mảnh nắm chặt họng súng chỉa thẳng vào trán mình, đôi mắt lạnh lẽo cũng giống như lòng cô lúc này nhìn vào Diệp Vũ, khẽ khàng mà kiên định thốt: "Đầu tôi ở đây, lần này anh nhắm cho kỹ vào!"
Cả Hoàng Phong và Diệp Vũ đều bị hành động của cô làm cho sững sờ, Hoàng Phong nôn nóng bước thêm một bước tới trước nhưng đã bị cô ngăn lại.
"Anh đừng qua đây!"
Bàn tay Diệp Vũ nắm chặt khẩu súng, bản thân cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn rất bất an với hoàn cảnh hiện tại, người cầm súng là hắn nhưng hắn đang sợ hãi sẽ lạc đạn bóp cò, người phụ nữ này còn điên hơn cả hắn nữa.
"Anh luôn muốn tôi nhớ lại quá khứ, bây giờ tôi nhớ lại tất cả anh lại đâm thêm một nhát vào trái tim đầy sẹo của tôi. So với việc anh muốn giết tôi, lời nói của anh làm tôi cảm thấy mình thật bất hạnh."
"Nghi à... em buông tay ra đi..."-Diệp Vũ khó khăn lên tiếng, nhìn khuôn mặt băng lãnh của cô nhưng lại như ngàn mũi tên sắc nhọn xuyên qua trái tim hắn, suốt ba năm qua phải sống trong vô vàng khó khăn hắn cũng đã bao lần nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc trước kia của hai người, nếu có thể quay ngược lại hắn sẽ bằng lòng bỏ hết tất cả thù hận để được bên cạnh cô, nào ngờ cô đã chọn cách quên hắn hạnh phúc bên cạnh người đã làm cho hắn khốn khổ như vậy, nỗi đau và lòng căm hận này hắn không thể nào nuốt trôi được.
Hoàng Phong chớp lấy thời cơ lúc Diệp Vũ mất phòng bị đá văng khẩu súng trên tay hắn ra xa, tay vung cú đấm giáng mạng vào mặt hắn trút giận.
"Nghi, em tránh ra!"
Đông Nghi lập tức lùi lại, cô chạy tới ném khẩu súng ra xa chỗ của bọn họ, vừa đúng lúc Tom và Vy Vy chạy vào chạm mặt nhau.
Diệp Vũ không để yên cho anh đánh, hắn từ phòng vệ liền chuyển sang quyết liệt đánh trả, cả hai giằng co không ai chịu thua ai cho đến khi mệt lả người, những cú đấm dần giảm đi sức mạnh nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Vy Vy đỡ lấy cơ thể vô lực của Đông Nghi, đôi mắt thoáng hiện lên sự lo lắng nhìn đứa em của mình: "Em ổn chứ?"
Đông Nghi lắc nhẹ đầu, cô nhìn sang hai người đàn ông đang đánh nhau bên kia, yếu ớt nói: "Ngăn họ lại đi!"
Vy Vy thở dài, cô chuyển Đông Nghi cho Tom dìu hộ, bước chân tiến tới nhặt khẩu súng lên bắn lên trần nhà một phát.
ĐOÀNG
Tiếng súng chói tai thu hút sự chú ý của mọi người, Hoàng Phong và Diệp Vũ thở dốc tạm đẩy nhau ra nhìn lại người vừa nổ súng.
"Các người làm loạn đủ chưa?"
Đông Nghi khẽ nhăn mặt đưa tay ôm lấy bụng của mình, cả người không còn chút sức lực tựa hoàn toàn vào người Tom ngất đi, trong lúc ý thức mơ màng, cô vẫn còn nghe được tiếng gọi của Hoàng Phong.
TBC.
Đông Nghi lắc nhẹ đầu, ánh mắt ưu thương chất chứa bao nhiêu nỗi nhớ mong nhìn người chồng của mình, anh đã gầy đi nhiều quá, thời gian qua có phải anh cũng khổ sở rất nhiều vì cô.
"Anh ta sẽ không hại em đâu."
Bàn tay nắm lấy mảnh thủy tinh khẽ run nhẹ, hắn kinh ngạc nhìn lại người vừa thốt ra lời nói.
"Diệp Vũ mà tôi từng biết cho dù không thể yêu thương sâu đậm và trở về khoảng thời gian ngọt ngào như lúc trước, nhưng người ấy vẫn rất yêu thương tôi. Nếu anh còn là người ấy, anh sẽ không làm hại tôi."-Đông Nghi chầm chậm chạm tay lên bàn tay Diệp Vũ, cô không vội kéo xuống, vẻ mặt rất bình thản chờ đợi sự chuyển biến từ hắn.
Hoàng Phong vô cùng căng thẳng nhưng cũng không dám manh động, nếu lỡ như không cẩn thận Đông Nghi sẽ gặp nguy hiểm với tên điên này.
Diệp Vũ nhếch môi, đầu cúi gầm né tránh ánh mắt của cô đang nhìn mình, bàn tay buông rơi mảnh thủy tinh xuống sàn nhà. Những tưởng hắn đã chịu bỏ cuộc, không ngờ bàn tay nhanh chóng rút khẩu súng ở thắt lưng ra hướng thẳng về phía Hoàng Phong, khuôn mặt độc ác dần lộ rõ ra bên ngoài.
"Em sai rồi. Từ lúc em bị tai nạn, người chồng yêu quý của em đã khiến cho những ngày tháng của tôi tăm tối như thế nào em không biết được đâu. Tôi trở về đây đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ mất rồi."
Hoàng Phong không chút sợ sệt, đôi mắt chim ưng chú mục vào đôi mắt oán hận của Diệp Vũ, anh trầm giọng nói: "Thả cô ấy ra, mục tiêu của mày là tao."
Diệp Vũ phớt lờ lời nói của Hoàng Phong, hắn ôm chặt cơ thể cô dán vào lồng ngực của mình, không ngại nói ra sự thật: "Phát đạn bắn vào bụng của Nghi chính tao đã ra tay đấy, nếu như lúc đó tao không nhắm vào bụng mà vào đầu của em ấy, mày nghĩ bây giờ sẽ như thế nào?"
Hoàng Phong nghiện chặt răng đến nổi lộ rõ khung xương trên cơ mặt của mình, đôi mắt phượng đỏ rực ánh lên ngọn lửa như muốn đốt cháy kẻ trước mặt. Năm xưa nhìn thấy cảnh Đông Nghi và Diệp Vũ thân mật bên nhau, cho dù có không cam tâm và khó chịu đến đâu, nếu như nghĩ hắn ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô anh cũng sẽ âm thầm rút lui. Thế nhưng tên khốn này đã lợi dụng tình yêu thuần khiết của Đông Nghi vì tư thù cá nhân, khiến cho cô đau khổ cùng cực, Hoàng Phong đã thề với lòng sẽ không cho Diệp Vũ có chốn nương thân phải chốn chạy suốt ba năm nay. Nào ngờ trở về đến đây, hành động đầu tiên lại là muốn sát hại người phụ nữ mình từng yêu thương, hắn ta không xứng đáng, tuyệt đối không xứng đáng có được những ký ức ngọt ngào cùng cô.
Bàn tay thanh mảnh nắm chặt họng súng chỉa thẳng vào trán mình, đôi mắt lạnh lẽo cũng giống như lòng cô lúc này nhìn vào Diệp Vũ, khẽ khàng mà kiên định thốt: "Đầu tôi ở đây, lần này anh nhắm cho kỹ vào!"
Cả Hoàng Phong và Diệp Vũ đều bị hành động của cô làm cho sững sờ, Hoàng Phong nôn nóng bước thêm một bước tới trước nhưng đã bị cô ngăn lại.
"Anh đừng qua đây!"
Bàn tay Diệp Vũ nắm chặt khẩu súng, bản thân cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn rất bất an với hoàn cảnh hiện tại, người cầm súng là hắn nhưng hắn đang sợ hãi sẽ lạc đạn bóp cò, người phụ nữ này còn điên hơn cả hắn nữa.
"Anh luôn muốn tôi nhớ lại quá khứ, bây giờ tôi nhớ lại tất cả anh lại đâm thêm một nhát vào trái tim đầy sẹo của tôi. So với việc anh muốn giết tôi, lời nói của anh làm tôi cảm thấy mình thật bất hạnh."
"Nghi à... em buông tay ra đi..."-Diệp Vũ khó khăn lên tiếng, nhìn khuôn mặt băng lãnh của cô nhưng lại như ngàn mũi tên sắc nhọn xuyên qua trái tim hắn, suốt ba năm qua phải sống trong vô vàng khó khăn hắn cũng đã bao lần nghĩ đến khoảng thời gian hạnh phúc trước kia của hai người, nếu có thể quay ngược lại hắn sẽ bằng lòng bỏ hết tất cả thù hận để được bên cạnh cô, nào ngờ cô đã chọn cách quên hắn hạnh phúc bên cạnh người đã làm cho hắn khốn khổ như vậy, nỗi đau và lòng căm hận này hắn không thể nào nuốt trôi được.
Hoàng Phong chớp lấy thời cơ lúc Diệp Vũ mất phòng bị đá văng khẩu súng trên tay hắn ra xa, tay vung cú đấm giáng mạng vào mặt hắn trút giận.
"Nghi, em tránh ra!"
Đông Nghi lập tức lùi lại, cô chạy tới ném khẩu súng ra xa chỗ của bọn họ, vừa đúng lúc Tom và Vy Vy chạy vào chạm mặt nhau.
Diệp Vũ không để yên cho anh đánh, hắn từ phòng vệ liền chuyển sang quyết liệt đánh trả, cả hai giằng co không ai chịu thua ai cho đến khi mệt lả người, những cú đấm dần giảm đi sức mạnh nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Vy Vy đỡ lấy cơ thể vô lực của Đông Nghi, đôi mắt thoáng hiện lên sự lo lắng nhìn đứa em của mình: "Em ổn chứ?"
Đông Nghi lắc nhẹ đầu, cô nhìn sang hai người đàn ông đang đánh nhau bên kia, yếu ớt nói: "Ngăn họ lại đi!"
Vy Vy thở dài, cô chuyển Đông Nghi cho Tom dìu hộ, bước chân tiến tới nhặt khẩu súng lên bắn lên trần nhà một phát.
ĐOÀNG
Tiếng súng chói tai thu hút sự chú ý của mọi người, Hoàng Phong và Diệp Vũ thở dốc tạm đẩy nhau ra nhìn lại người vừa nổ súng.
"Các người làm loạn đủ chưa?"
Đông Nghi khẽ nhăn mặt đưa tay ôm lấy bụng của mình, cả người không còn chút sức lực tựa hoàn toàn vào người Tom ngất đi, trong lúc ý thức mơ màng, cô vẫn còn nghe được tiếng gọi của Hoàng Phong.
TBC.
Bình luận facebook